Xe từ từ lăn bánh, đi qua Hà Tu, đi qua Hồng Hà, đi qua những đoạn đường đã từng quen thuộc với tôi tôi mới cảm nhận rõ hoá ra mình hận mụ Hằng nhiều đến vậy. Trước kia, ngay khi biết mụ ta tráo đổi tôi và con Ngọc, trong lòng tôi vẫn nghĩ dù mụ ta đối xử với tôi thế nào ít ra cũng từng có công dưỡng dục. Thế nhưng ngay giây phút mụ ta bán tôi vào đường dây buôn người tôi đã hiểu. Suốt hai mươi mấy năm mụ ta nuôi tôi không phải là dưỡng dục mà là trả thù mẹ tôi. Mụ ta tráo đổi con, mụ ta để con Ngọc sống sung túc, còn tôi bị hành hạ không thương tiếc. Vốn dĩ đó không phải là dưỡng dục, vốn dĩ đó là một cách trả thù cay độc và nghiệt ngã nhất.

Mấy năm nay ở Hà Nội, vì cuộc sống có quá nhiều khốn khổ, vất vả, việc trả thù với tôi xa xôi vạn dặm. Thế nhưng giờ đây, gặp được mẹ rồi, con trai tôi cũng đã phẫu thuật thành công, lại được gặp lại Thịnh, giờ tôi đã không còn gì bận tâm ngoài mối hận này.

Người lái xe ban đầu định chở tôi theo hướng về Quảng Yên. Thế nhưng đi đến Hồng Hà tôi lại nói:

– Tôi quên mất, cho tôi về công ty Hà Liên.

Ban nãy gặp mụ Hằng, vì sợ người lái xe hạ cửa kính xuống nên tôi nói đại một địa điểm. Giờ ngồi trên xe mới sực nhớ ra mẹ tôi đi Quảng Yên tiếp khách khoảng mười hai giờ sẽ về. Thế nên tôi quyết định sẽ đến công ty của mẹ chờ mẹ về. Người lái xe chở tôi thẳng sang công ty Hà Liên. Trước kia lúc tôi chưa biết tôi là con mẹ, mỗi lần đi qua công ty này đều nhìn vào với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nói thực lòng, tôi đã từng ghen tị với con Ngọc khi nó có một người mẹ tài giỏi như vậy. Giờ đây khi biết mẹ là mẹ ruột tôi, sự ngưỡng mộ còn tăng lên gấp bội phần. Mấy năm nay kể từ lúc tôi bị bán vào đường dây buôn người, Hà Liên làm ăn rất tốt. Khi tôi về làm cho Nhất Hưng, chính giám đốc đã nói với tôi ở Quảng Ninh giờ Hà Liên gần như đứng đầu về tất cả mọi lĩnh vực. So với công ty của nhà Sơn đã vượt lên hơn hẳn. Tôi ngồi nhìn công ty đồ sộ, nghĩ đến mụ Hằng chợt cười trong lòng. Cả đời này dù mụ ta dùng cách nào thì cuối cùng mụ ta cũng vẫn thua mẹ tôi. Một người đàn bà đi cướp chồng người khác, đánh tráo con người khác, hành hạ con người khác cuối cùng thì sao? Đến ngay cả cái móng tay của mẹ tôi mụ ta cũng không chạm nổi được vào. Mụ ta thua thật rồi, thua thê thảm rồi.

Tôi ngồi chờ ngoài xe một lúc khá lâu mới thấy mẹ tôi về. Đợi mẹ tôi vào tôi cũng mới từ xe bước ra, lấy danh nghĩa là người của Nhất Hưng liền đi thẳng lên phòng mẹ. Khi vừa đến nơi tôi thấy mẹ đang ngồi nói chuyện điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì chỉ nghe thấy mẹ tôi cất lời:

– Con Ngọc nó hỏi thế sao? Thế cậu trả lời làm sao? – Tốt! Cậu cứ trả lời thêm là toàn bộ cổ phần công ty tôi vẫn giữ, cậu chỉ là luật sư nên không nắm rõ được tài sản của tôi có bao nhiêu.

– Không. Nhà và xe đứng tên tôi rồi, nó hỏi cậu chỉ cần bảo chuyện của công ty cậu không biết, tôi đứng tên nhà và xe để vay vốn ngân hàng cho dễ thì phải. Còn lại cậu cứ nói không biết không rõ là được.

– Được! Tôi cúp máy đây.

Tôi nghe mẹ nói dù không trực tiếp nghe luật sư của mẹ nói cũng hiểu toàn bộ câu chuyện. Trong lòng không khỏi có cảm giác vui sướng. Thực ra ngay từ đầu, chỉ cần tất cả toàn bộ tài sản mẹ cho con Ngọc được lấy lại, tôi cũng sẽ bắt đầu lên kế hoạch của mình. Tôi đứng bên ngoài hít mấy hơi rồi gõ cửa bước vào. Mẹ tôi nói chuyện điện thoại xong đang ngồi uống trà, thấy tôi liền tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:

– Sao con lại ở đây?

Tôi nhìn mẹ đáp:

– Sáng nay Nhất Hưng có việc gấp, con phải xuống đây để đàm phán về hợp đồng rót vốn với bên Shin, xong việc rồi thì qua đây thăm mẹ.

Mẹ tôi đứng dậy, đi về phía cửa tiện tay chốt cửa lại rồi nói:

– Thế thằng Bình đâu?

– Bình ở nhà với anh Thịnh, hôm nay anh ấy nghỉ.

– Con ngồi đi, uống gì mẹ bảo lễ tân mang lên cho.

Tôi nhìn mẹ, lần đầu tiên đặt chân đến công ty mẹ, lần đầu tiên cảm nhận được có một người mẹ tài giỏi hãnh diện đến nhường nào. Phải, có một người mẹ thế nào cớ sao tôi lại không dựa vào? Mẹ thấy tôi im lặng liền hỏi:

– Sao vậy? Có chuyện gì à?

Tôi vẫn đứng như vậy, hai tay chạm vào chiếc bàn làm việc của mẹ đáp:

– Mẹ, thực ra hôm nay con đến đây, ngoài vì đến thăm mẹ con còn có một chuyện…

– Có chuyện gì thế?

Tôi hít một hơi, lấy can đảm rồi nói rõ ràng:

– Mẹ, con muốn trả thù mụ Hằng. Con muốn dựa vào mẹ để trả thù mụ ta. Được không mẹ?

Mẹ tôi nghe tôi nói động tác đang uống trà liền dừng lại, rồi đột nhiên mẹ cười nói:

– An. Cuối cùng con cũng chịu mở lời với mẹ.

Tôi hơi ngẩn người, chưa kịp hiểu ý mẹ mẹ đã đặt chén trà xuống bàn rồi mở tủ lấy một sấp hồ sơ đáp cho tôi:

– Đây là toàn bộ những gì mẹ điều tra được về mụ ta. Nếu con muốn tự mình trả thù thì mẹ giao lại cho con.

Tôi cầm tập hồ sơ, trong đó là một saố bức ảnh mụ Hằng chụp cùng một người đàn ông khác, có cả ảnh mụ ta chụp cùng con Ngọc, còn có cả hồ sơ về mụ Hoa cùng rất nhiều giấy tờ. Tôi nhìn mẹ, lắp bắp hỏi:

– Mẹ, sao… sao mẹ lại…

– Sao mẹ lại điều tra về mụ ta à? Con nghĩ xem ngoài lý do vì mẹ hận con đàn bà lòng lang dạ sói ấy thì còn lý do nào khác chứ? Con nghĩ chỉ mình con hận mụ ta thôi sao? Con hận mụ ta một, mẹ hận mụ ta trăm ngàn lần. Mụ ta cướp chồng của mẹ, cướp bố của con gái mẹ, mụ ta đánh tráo con gái mẹ, mụ ta hành hạ con gái mẹ suốt hai mươi mấy năm, còn đẩy con vào động buôn người, loại người như vậy có đáng hận không?

Mẹ nói đến đâu, mở chiếc điện thoại iphone ra rồi vứt lên bàn. Trên màn hình là video tôi và cái Hiền bị đám người dùng dùi cui tra tấn, tiếng la hét cất lên, đoạn sau của video là cảnh cái Hiền bị hãm hiếp, là cảnh tôi quỳ lạy van xin. Tôi không dám xem tiếp, cả người run lẩy bẩy túm lấy điện thoại tắt đi. Lúc này nhìn lên, tôi cũng thấy hai mắt mẹ đỏ ngầu, đôi tay nắm chặt đầy căm phẫn. Rất lâu sau tôi mới có thể hỏi:

– Sao mẹ lại có đoạn video này?

– Là cái Hiền gửi cho mẹ. Hôm Bình nằm viện, mẹ gặp cái Hiền, mẹ và nó đã nói chuyện với nhau. Ngày nó trốn ra nó đã ăn trộm được điện thoại của thằng Tuấn. Đoạn video này quá kinh khủng, mẹ hỏi vì sao nó không xoá? Nó bảo nó không muốn xoá, nó giữ lại để sau này còn trả thù đám người ấy.

Tôi thấy mình vẫn chưa thể nào bình tĩnh nổi. Mỗi lần nghĩ đến ngày hôm ấy tôi lại thấy mình bị ám ảnh kinh hoàng. Mẹ tôi nhìn tôi giọng nghẹn đi:

– Loại đàn bà này mẹ chỉ hận chưa thể phanh thây. Con nói xem mẹ đủ cao thượng mà bỏ qua hận thù sao? So với con, mẹ còn muốn bóp chết mụ ta, muốn nghiền nát mụ ta cũng không thoả lòng. Đoạn video này… là giới hạn cuối cùng của mẹ.

Mấy tháng nay gặp lại mẹ, tôi chưa từng đề nghị đến việc trả thù. Hai mươi mấy năm gặp lại, tôi chưa từng can đảm để nói ra mong muốn của mình. Thế nhưng hôm nay, lần đầu trở lại Quảng Ninh, lần đầu gặp lại mụ Hằng nỗi căm hận như ngọn lửa thiêu đốt tôi. Ngày hôm nay tôi đã mang toàn bộ dũng khí để nói ra với mẹ. Chỉ là không ngờ mẹ lại đã biết mọi chuyện, chỉ là không ngờ mẹ đã âm thầm điều tra mụ ta từ lâu. Tôi chợt thấy mình thật ngốc, so với tôi, tôi chỉ có một nỗi hận vì mụ ta tàn độc với mình. Còn mẹ tôi, quá nhiều nỗi hận con quỷ đội lốt người đó. Mẹ tôi thấy tôi im lặng lại nói tiếp:

– Hai mươi mấy năm trước bố con bỏ mẹ theo mụ ta. Khi ấy mẹ đang mang bầu con, tất cả tài sản công ty hai con người ấy đều mang đi sạch sẽ, mặc dù đó là toàn bộ tài sản của mẹ đã gây dựng lên. Cuối cùng ông ngoại con phải đón mẹ về, ông ngoại con hồi đó rất giàu có, tuy mẹ mất trắng công ty nhưng vẫn còn dựa vào ông. Hai con người kia tuy chiếm được công ty, nhưng vì không biết làm ăn, lại dựa vào thế lực của ông ngoại con nên chưa đầy nửa năm đã phá sản. Có lẽ chính vì thế mụ ta mới tráo đổi con, phần vì để trả thù mẹ, phần vì muốn con gái mụ ta sống sung sướng. Con nghĩ xem, hai mươi mấy năm nay mẹ đối xử với cái Ngọc thế nào? Mẹ vì sợ nó thiệt thòi không có bố mẹ đã yêu thương nó thế nào? Còn mụ ta… mụ ta đã làm gì con gái ruột của mẹ? Mẹ không hiểu vì sao mụ ta có thể đối với một đứa con nít tin tưởng mình, coi mình là mẹ, coi mình là chỗ dựa một cách tàn nhẫn như vậy. Mẹ không hận mụ ta, mà là hận đến thấu xương thấu tuỷ. Mẹ biết vì khoảng cách của mẹ và con quá dài, có nhiều chuyện con không dám nói, nhưng con gái ạ, con là con gái của mẹ, là máu mủ mẹ dứt ruột sinh ra, còn chưa được ôm con đã bị người ta tráo đổi mang đi hành hạ. Chỉ cần nghĩ đến một đứa bé đỏ hỏn bị mụ ta đánh đập, tra tấn mẹ đã không thể nào chịu nổi rồi. Con không cần tạo khoảng cách với mẹ, con là con gái mẹ, con được quyền dựa dẫm vào mẹ, muốn trả thù mẹ giúp con trả thù.

Từng lời từng lời mẹ tôi nói khiến tôi cảm thấy dũng khí của mình càng lúc càng lớn, lại cảm thấy mình quá kín kẽ mà tạo ra khoảng cách với mẹ. Cách xa nhau hai mươi mấy năm thì đã sao? Tôi vẫn là con gái mẹ kia mà. Mẹ đưa tập hồ sơ cho tôi rồi nói:

– Trong đây có toàn bộ những thứ con cần, con muốn tự mình trả thù, mẹ sẽ không nhúng tay vào. Đây là thẻ rút tiền, đây là số điện thoại của một số người thân tín có thể giúp con đi điều tra những cái con cần. Mẹ giao lại cho con.

Tôi nhận lấy tập hồ sơ từ mẹ, mẹ tôi còn nói thêm rất nhiều điều nhưng lúc ấy cái Hương cũng gọi cho tôi nhờ tôi sang bên công ty Shin lấy hợp đồng về. Nó uống chút rượu nên quay về khách sạn rồi nên tôi đành phải đi lấy giúp nó. Tôi không biết mình ra khỏi phòng mẹ thế nào, chỉ nhớ câu cuối cùng mẹ có nói với tôi:

– Con muốn trả thù mụ Hằng ra sao cũng được, nhưng với con Ngọc, nương tay một chút, dù sao cả nó và con cũng đều là nạn nhân của mụ ta, mẹ lại từng nuôi nó suốt hai mươi mấy năm nay.

Nương tay cho nó? Tôi biết mẹ còn thương nó nên mới nói như vậy. Nương tay cho nó thì cũng được thôi, chỉ là nó có để tôi nương tay hay không thì còn chưa biết được. Ra ngoài tôi gọi người lái xe chở tôi sang Shin lấy hợp đồng về rồi mới về khách sạn. Lúc này tôi mới bỏ đống hồ sơ mẹ tôi điều tra được ra xem. Hoá ra trong ba năm nay mụ Hằng đã có bồ, là một gã phi công trẻ trong câu lạc bộ khiêu vũ. Tôi bật cười, bảo sao trông mụ ta giờ lại khác đến vậy. Trong mấy bức ảnh mẹ tôi chụp xem chừng mụ ta rất hạnh phúc. Mụ ta giấu giếm mối quan hệ này vì sợ hàng xóm láng giềng biết, phải rồi, mụ ta là người rất dĩ siện, trong các mối quan hệ với hàng xóm đều tỏ ra mình đứng đắn, chồng có chết cũng một mình thân cò nuôi con.

Tôi lấy điện thoại, gọi vào số điện thoại của một người thân tín mẹ tôi đã ghi sẵn. Đầu dây bên kia không bất ngờ như thể đã biết trước, có lẽ mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ra rồi. Tôi gọi cho anh ta rồi nói:

– Điều tra cho tôi về Nguyễn Hữu Phúc trong câu lạc bộ khiêu vũ Benda.

– Vâng ạ.

Tôi nhìn vào lịch trình trong một tháng nay của mụ Hằng rồi nói tiếp:

– Giúp tôi một việc nữa, gắn giúp một một chiếc máy ghi âm trong nhà mụ Hằng. Cứ nói với mụ ta đến để bảo hành tivi gắn luôn xuống phía sau tivi giúp tôi.

– Được.

– Về phía mụ Hoa, anh vẫn cho người theo dõi mụ ta, tốt nhất quay lại những đoạn video của mụ và đám buôn người ấy càng tốt.

– Vâng, thưa cô.

Tôi nói xong vẫn chưa tắt máy, trong này mẹ tôi chỉ điều tra về mụ Hằng, mụ Hoa. Tôi hít một hơi rồi nói tiếp:

– Điều tra giúp tôi thêm về vợ chồng Ngọc Sơn, con trai con dâu của chủ công ty Quang Minh.

– Vâng ạ. Tôi biết rồi.

– Anh tên gì để tôi biết xưng hô

– Tôi là Nam, làm việc cho mẹ cô đã gần hai mươi năm nay rồi.

– Vâng, cảm ơn anh Nam.

Đợi đầu dây bên kia tắt máy tôi cũng mới tắt máy. Ngồi trong khách sạn bật điều hoà mà tôi vẫn cảm thấy thật nóng. Tôi nằm nhìn sấp hồ sơ rất lâu, trong lòng cũng đầy những toan tính.

Buổi chiều tối tôi và cái Hương về Hà Nội. Trên đường về khi trời đã nhá nhem tôi nhận được điện thoại. Tôi vội đeo tai nghe vào, đầu dây bên kia nói rất nhanh:

– Cô An. Tôi điều tra được về Nguyễn Hữu Phúc, bồ nhí của mụ Hằng rồi. Hắn ta năm nay ba mươi hai tuổi, đã có vợ và một cậu con trai.

Vừa nghe đến đây tôi cũng suýt bật cười. Mụ Hằng quả là một con đàn bà mất nết, cặp với một gã đàn ông đáng tuổi con mình, lại còn là một gã đàn ông đã có vợ. Vì ở trên xe nên tôi không đáp chỉ nhắn lại với Nam thuê một người tiếp cận với vợ anh ta, làm theo sự chỉ đạo của tôi. Kiểu gì có ngày cũng cần đến sự xuất hiện của chị ta.

Khi về đến công ty, Hưng gọi tôi và cái Hương lên để cảm ơn. Có điều cái Hương trưa uống nhiều rượu quá tài xế đành chở nó về trước chỉ có tôi lên phòng Hưng. Thấy tôi anh ta liền nói:

– Cảm ơn cô hôm nay đã giúp công ty. Quyết định bổ nhiệm cô lên phó phòng vẫn giữ nguyên. Đợi con trai cô bình phục trở lại cô đi làm tôi sẽ lên quyết định luôn.

Lần này tôi không từ chối nữa mà đồng ý. Lên phó phòng, đồng nghĩa với việc tôi có thêm thu nhập, lại có tiếng nói. Tôi nhìn Hưng, đề nghị thêm:

– Tôi có một đề nghị nhỏ được không? Chúng ta hợp tác với rất nhiều đối tác ở Quảng Ninh, tôi muốn phụ trách mảng dưới ấy, phần vì tôi là người Quảng Ninh, nắm được thuận lợi và khó khăn dưới ấy, phần nữa tôi hầu hết các dự án rót vốn tôi phụ trách đều ở Quảng Ninh. Anh xem có được không?

– Được! Như thế thì quá tốt rồi còn gì. À, đây là quà của công ty gửi cho bé nhà cô. Không có thời gian đi thăm nên cô ở đây tôi tiện gửi luôn.

Nói rồi Hưng đưa cho tôi chiếc phong bì. Tôi nhận lấy rồi ra ngoài nhờ người tài xế chở về nhà. Trời lúc này cũng tối lắm rồi, người tôi còn chưa tắm rửa gì, cả một ngày đi mệt mỏi tôi chỉ mong mau chóng trở về nhà.

Khi về đến nhà cũng là chín giờ đêm. Vừa mở cửa ra tôi đã thấy Thịnh đang ngồi bên mâm cơm. Vừa nhìn thấy anh tôi đã đập tay lên trán bởi vì áy náy. Giờ này anh còn chờ cơm tôi, tôi thật vô tâm quá đi mất, đến nhắn một cái tin cũng không nhắn cho anh. Mâm cơm cũng đã hơi nguội lạnh, tôi tuy chưa ăn cơm nhưng đã ở nhờ còn để anh chờ cơm quả thực là không nên chút nào. Anh nhìn tôi cười cười:

– Em đi tắm đi rồi ăn cơm. Tối Bình ăn cháo rồi, anh cho con uống thuốc rồi đi ngủ rồi.

– Sao anh không ăn trước đi chờ em làm gì?

– Anh không thích ăn cơm một mình, cũng không thích để em một mình ăn cơm.

Tôi nghe Thịnh nói như vậy tự dưng thấy sống mũi cay xè. Anh lại nói:

– Tắm đi, anh hâm lại thức ăn.

Cả ngày đi xe người tôi cũng rất bẩn. Tôi liền vào phòng lấy quần áo đi tắm. Lúc đi qua thấy Bình đang nằm trên giường ngủ ngon lành trong lòng tôi chợt thấy ấm áp lạ thường.

Tắm rửa sạch sẽ xong ra thấy Thịnh cũng đã hâm xong thức ăn. Trên bàn thức ăn nóng hổi, còn có cả chút rượu vang đỏ. Tôi nhìn Thịnh hỏi lại:

– Sao anh nấu nhiều thịt bò thế?

– Em bị thiếu máu, ăn thịt bò sẽ rất tốt.

Tôi đang định hỏi thêm thì Thịnh có điện thoại. Anh cầm điện thoại lên, vì ngồi đối diện tôi dù không cố ý tôi cũng thấy trên màn hình hiện lên chữ “Mẹ”

Tôi thấy mẹ anh gọi, cũng cảm thấy ngại nghe chuyện riêng tư của anh liền nói:

– Em vào xem Bình thế nào.

Thịnh gật đầu, tôi liền mở cửa vào phòng. Vừa vào thì thấy cái Hiền gọi cho mình. Đầu dây bên kia giọng cái Hiền oanh oanh:

– An. Mày biết chuyện gì chưa?

– Chuyện gì là chuyện gì?

– Hôm nay tao vừa gặp con Hà xong. Trước nó trốn khỏi động của mụ Hoa bị bắt lại sau đó lại trốn được ra. Hôm nay gặp nó, nó đang bán hoa quả ở một cửa hàng hoa quả sạch gần Thanh Xuân đây này. Nó bảo với tao, cái động của mụ Hoa giờ chẳng còn ai, độ này biên phòng với công an làm gắt, không có khách, bọn đấy bỏ hết rồi vì không có tiền giờ còn có mụ ta với thằng Tuấn, thằng Thanh nữa thôi. Mụ ta đang tìm thêm bọn con gái để lừa vào động, mẹ kiếp, khốn nạn thật. An. Tao không chịu nổi nữa, tao phải trả thù cái đám người khốn nạn này.

Tôi nghe cái Hiền nói vậy liền đáp:

– Kiểu gì cũng phải trả thù, mày yên tâm đi.

– Mày định làm gì, làm gì thì làm đừng có làm một mình, có tao với con Hà ở đây nữa, làm gì bảo tao với nó, ba đứa chúng mình ở cái động đấy, bị đày đoạ thế nào mày cũng biết rồi đấy. Giờ đây có chị có em ở đây, có bảo tao nhảy vào biển lửa, có bảo tao làm gì tao cũng làm, miễn tống đám chó chết kia vào tù.

Tôi biết cái Hiền rất căm phẫn đám người kia, tôi biết nó giữ lại đoạn video ấy là đỉnh điểm của sự căm hận. Giống như tôi căm hận mụ Hằng đến thấu xương thấy tuỷ. Tôi đáp lại:

– Được rồi. Có gì cần tao sẽ gọi cho mày với cái Hà. Kiểu gì cũng cần phải sự trợ giúp của hai đứa mày mà.

– Ừ. Nhớ đấy. Mẹ kiếp! Con mụ Hoa, tao mà gặp tao thề băm mụ ta thành trăm mảnh.

Cái Hiền nói xong hỏi han Bình thêm mấy câu liền tắt máy. Lúc này tôi cũng mở định mở cửa ra xem Thịnh nói chuyện xong chưa ai ngờ nghe thấy tiếng anh gắt lớn:

– Mẹ, trước nay những việc mẹ muốn con đều làm theo ý mẹ, mẹ muốn gì con cũng đều làm theo dù cho những việc đó con không hề muốn. Ngay cả những việc của con với thằng Hưng, chỉ cần mẹ nói con đều đồng ý. Nhưng việc này con không thể nghe theo mẹ, mẹ đừng can thiệp vào.

Tiếng Thịnh gắt rất lớn, tôi hơi sững lại. Từ trước đến nay tôi đều thấy anh điềm đạm, hiền lành, lần đầu thấy anh to tiếng như vậy còn là to tiếng với mẹ anh nữa. Tôi không biết phải làm thế nào thì thấy bên ngoài có tiếng cạch cửa. Thịnh bước vào, mặt anh vẫn hơi đỏ lên nói:

– Em xong chưa? Ra ăn cơm thôi.

Tôi nhìn anh, tự dưng thấy bầu không khí thật nặng nề. Thực ra tôi chẳng biết gì về anh cả, về thân thế, về bố mẹ của anh tôi đều không biết. Có điều giờ mở lời ra hỏi tôi lại không biết hỏi thế nào đành thôi. Ra ngoài thấy rượu vang đã rót vào hai cốc, bầu không khí gượng gạo quá tôi liền hỏi:

– Hôm nay ngày gì mà uống cả rượu vang thế bác sĩ Thịnh?

– Hôm nay là sinh nhật anh.

Nghe Thịnh nói vậy tôi hơi khựng lại. Anh thì bình thản cầm ly rượu lên nói:

– Mọi năm anh đều đón sinh nhật một mình, năm nay thì chẳng những có thêm em còn có thêm Bình, uống một chút được không?

Tôi nhìn Thịnh cầm ly rượu lên uống. Rõ ràng vị ngọt mà lại thấy đầu lưỡi đắng chát. Cảm giác người đàn ông đối diện tôi… hình như có rất nhiều nỗi cô đơn mà tôi chưa từng tìm hiểu. Tôi uống một ly, hai ly, ba ly rồi năm sáu ly vẫn cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Thịnh vừa cắt thịt cho tôi vừa nói:

– Đừng uống nhiều quá, rượu vang nhưng vẫn hại dạ dày đấy.

Tôi nhìn anh, uống mấy chén rượu nên chuếnh choáng bật cười:

– Người ta nói rượu không tốt cho sức khoẻ nhưng lại rất tốt cho tinh thần. Này, anh uống đi, hôm nay sinh nhật anh mà, uống nhiều một chút cũng chẳng sao. Nào, chúc mừng sinh nhật anh, chúc mừng sinh nhật bác sĩ Thịnh.

Thịnh thấy tôi như vậy cũng không từ chối nổi, uống mấy ly cho tôi vui. Thực ra tửu lượng của tôi khá tốt, uống mười mấy ly cũng chẳng xi nhê gì chỉ hơi chuếnh choáng một chút. Ăn uống xong cũng đã đêm rồi, tôi định dọn đống bát vào thì Thịnh đã nói:

– Muộn rồi, để mai hãy dọn. Em đi cả ngày cũng mệt mai dọn cũng được.

Tôi nghe Thịnh nói cũng hợp lý cuối cùng đứng dậy định đi vào phòng. Thế nhưng mới đi được mấy bước Thịnh đã kéo tay tôi lại. Cả người tôi bị mất thăng bằng đổ thẳng vào anh. Bỗng nhiên anh cúi xuống, thì thầm vào tai tôi:

– Giờ vào phòng toàn mùi rượu, Bình không ngủ được đâu.

Mùi rượu thơm nồng từ miệng anh toả ra. Khoảng cách giữa tôi và anh mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Trong căn phòng ấm áp chỉ có tôi và Thịnh, dưới ánh đèn vàng hiu hắt… tôi bỗng cảm thấy mình không làm chủ được bản thân nữa. Tôi không say, tôi hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là giây phút này tôi thật sự không làm chủ nổi mình. Thịnh cúi xuống hôn tôi, đôi môi cuốn chặt lấy môi tôi, nóng bỏng đến mức tôi không thể từ chối chỉ có thể ôm chặt lấy lưng anh đáp lại.

Thịnh thấy tôi không cự tuyệt, còn đáp trả nụ hôn bỗng càng lúc càng mãnh liệt. Lưỡi anh cuốn chặt lấy lưỡi tôi, vị bạc hà the mát khiến tôi mộng mị không có cách nào khước từ nổi. Đôi tay anh nhẹ nhàng chạm vào từng lớp áo, giống như sợ tôi đau, chậm rãi mà điềm đạm cởi sạch hết những mảnh vải che lấp tấm thân tôi. Tôi cũng đưa tay lên người anh cởi từng nút áo sơ mi. Người tôi run lên, thứ cảm xúc mãnh liệt trào dâng lên, khi từng lớp quần áo lấp đầy dưới nền nhà Thịnh vẫn không buông tôi, chiếc lưỡi ngập tràn những dư vị ngọt ngào quấn lấy lưỡi tôi. Tay anh chạm lên phía sau lưng kéo sát lại gần, tay còn lại chạm lên bầu ngực mà xoa nắn. Tôi bị kích thích run lên, anh khẽ buông môi tôi, di chuyển lưỡi xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi đột nhiên ngậm chặt bờ ngực đang phập phồng hôn đến tê liệt. Bàn tay anh di chuyển dọc từ bụng xuống dưới rồi tách nhẹ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, những ngón tay chạm vào, lách một cách thuần thục khiến tôi vừa run rẩy vừa nóng rực. Thịnh vẫn ngậm chặt núm hoa hồng thi thoảng trêu người còn cắn nhẹ vào, mỗi lần cắn của anh là mỗi lần tôi cong cả người vì kích thích cực độ, bên dưới ngón tay anh vẫn không ngừng nghỉ trêu đùa, khám phá, hai chiếc lá bên dưới ấy cứ theo nhịp của anh rung lên, ngón tay kia đột nhiên khẽ đưa thẳng vào sâu bên trong. Tôi không còn chịu được nữa rên lên một tiếng, anh càng thấy vậy lại động tác càng trở nên nhanh dứt khoát, hai núm hoa trên ngực đỏ ửng lên, càng khiến tôi không chịu nổi nữa bấu chặt lên vai anh. Anh liền bế tôi thẳng vào chiếc ghế sofa đẩy mạnh thân dưới vào người tôi. Độ cực khoái lên đến đỉnh điểm, tôi ôm bờ vai anh, môi cắn chặt môi anh rồi bật thành những tiếng rên rỉ lớn. Anh nâng nhẹ thân bên dưới, càng lúc càng tiến sâu, sâu đến độ không thể vào nữa mới đưa đẩy ra vào. Trên bức tường in bóng tôi và anh, bên ngoài ánh trăng vàng tròn vành vạnh đang chiếu xuống khe cửa. Tôi không hề say, tôi hoàn toàn tỉnh táo, từng nhịp lên xuống của Thịnh tôi hoàn toàn cảm nhận được. Không phải vì thuốc kích dục, không phải vì rượu, từng cảm nhận này rõ rệt đến mức tôi cũng không hiểu vì sao mình lại đê mê đến vậy. Vì tôi yêu anh hay vì sao tôi cũng không rõ, giây phút này cũng thực sự không còn muốn nghĩ tới, chỉ muốn cùng anh hoà vào làm một.

***

Lời tác giả: xôi thịt đầy đủ thế này mà cả ngày cứ để tớ phải kêu gọi tương tác thôi. Đảm bảo chương ngày mai cực kì hấp dẫn, thế nên chương này mọi người l ike trên 5 ng àn l ike thì mai tớ mới đăng nhé. Chứ không tương tác thấp thế này tớ không có động lực đăng truyện nữa rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện