Hàn Tịch không lên tiếng, không khí trong tổ phó bản trở nên gượng gạo, ngay cả người xuề xòa như Liên Chiến cũng cảm thấy có gì không đúng – phó bản này càng đánh càng mệt.
Lục Thanh Hợp lần đầu tiên tự giác kiểm điểm lỗi lầm, mang một người mới đi cổ mộ Stanford, có phải quá khó hay không? Rõ ràng Bé Thịt Viên còn chưa thông thạo thao tác căn bản, còn đòi cậu ấy vừa dùng kỹ năng vừa tìm hướng chạy, hình như…mình hơi quá đáng rồi.
Minh Âm: Bé Thịt Viên? Hàn Tịch không trả lời, Lục Thanh Hợp cho rằng đối phương tám phần là đang tức giận.
Minh Âm: Cậu không sao chứ?
Nguyệt Vô Ảnh: Chưa chết.
Quả nhiên tức giận rồi.
Minh Âm: Hôm nay đánh đến đây thôi, cậu thấy được không?
Hàn Tịch lại im lặng, đầu Lục Thanh Hợp sắp to ra rồi. Phải dỗ Bé Thịt Viên thế nào mới hiệu quả đây?
Minh Âm: Về sau không đi phó bản nữa được không?
Minh Âm: ╰( ̄ω ̄o) [xoa xoa đầu]
Đối phương vẫn không hồi đáp.
Minh Âm: Bé Thịt Viên?
Minh Âm: Tiểu Ảnh?
Minh Âm: Vô Ảnh?
Lục Thanh Hợp thầm nghĩ, thế là xong đời.
Đúng lúc đó, Chuối Tiêu Thẳng Tắp không kìm nén được mà pm sang.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Lão đại, có chuyện gì thế? Sao anh với chị dâu đều bất động rồi?
Lục Thanh Hợp nghĩ, bây giờ không nắm lấy cành cây cứu mạng, còn chờ đến lúc nào?
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Chị dâu cô giận rồi.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Đáng đời!!! Ai bảo lão đại bắt nạt anh ấy!!
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Anh đâu có bắt nạt cậu ấy…
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Chị dâu mới chơi, anh đã dắt anh ấy đi mộ cổ, không phải bắt nạt người ta sao! Em chơi game nửa năm mới dám đi phó bản này, lúc đầu cũng bị chết vô cùng thê thảm!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Sao anh đành nhẫn tâm mang chị dâu tới thẳng đó chứ!!!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Tra công!!! (bạn công xấu xa độc ác)
…Thôi được, thật sự do hắn quá đáng.
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Vậy phải làm sao?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Dỗ chứ sao!!!
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Dỗ như thế nào?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Đậu mè! Vợ anh anh không biết dỗ thế nào?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Lão đại anh đúng là tra công _(:з)∠)_
Vợ? Lục Thanh Hợp nhẩm đi nhẩm lại từ này, lâm vào trầm tư.
Chuối Tiêu Thẳng Tắp cảm thấy tình hình không ổn, lão đại cùng chị dâu vẫn không nhúc nhích chẳng biết đang làm gì nữa. Liên Chiến buồn chán bắt đầu chạy loăng quăng quanh các NPC, từ xuôi chiều kim đồng hồ đến ngược chiều kim đồng hồ, làm cho Phong Tử liên tục mắng chửi, sau đó hai người gây chiến ngay trong kênh đội ngũ, thiếu chút nữa hẹn nhau ở đấu trường không gặp không về.
Không khí ngày càng kì quái, Chuối Tiêu Thẳng Tắp quyết định tự túc là hạnh phúc.
“Chị dâu có ở đó không? ~”
“Chị dâu đừng tức giận, phó bản này đối với người mới nói thật là rất khó!”
“Hồi đó em cũng phải chơi game nửa năm, mới dám đi phó bản này, khi đó em đánh cũng bị chết rất thảm, ngay cả game cũng chẳng muốn chơi nữa, về sau cũng nhờ mọi người an ủi em, em mới kiên trì chơi tiếp.”
“Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi bọn em nha ~ bọn em sẽ nói cho anh biết ~”
“Chị dâu đừng buồn, lão đại cũng không phải cố ý đâu, tại kỹ thuật của anh ấy tốt nên nghĩ rằng ai cũng chơi giỏi, anh ấy xấu xa không có nghĩa là bọn em cũng xấu xa như vậy ~~~ chị dâu ~~~”
Mắt thấy chủ đề sắp bị bẻ sang hướng công khai phê bình, Lục Thanh Hợp tranh thủ cơ hội lên tiếng.
“Là lỗi của tôi, đưa cậu đi phó bản khó như thế. Thực xin lỗi.”
“Lão đại anh chẳng có thành ý gì cả!” Chuối Tiêu Thẳng Tắp lòng đầy căm phẫn.
“Thật sự tôi không cố ý mà.”
“Lão đại anh cũng thật là, đây không phải hại người sao? Cái đó, khụ, chị dâu, đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này, ai mới đi phó bản không bị chết đi sống lại chứ, phó bản này quả thật rất khó, anh đừng suy nghĩ nhiều!” Liên Chiến tất nhiên không quen xưng hô như vậy với Hàn Tịch, nhưng ý an ủi cũng rất rõ ràng.
“Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có mặt thiếu sót chứ ~ ai da chị dâu anh thật hạnh phúc ~ lão đại mang anh đi phó bản này là để cho anh kinh nghiệm đặc biệt đó ~~” tư duy logic của Phong Tử thật sự không phải để người thường hiểu thấu được.
“Haha, Phong Tử ông lý luận kiểu gì vậy!”
“Hắn cũng đâu phải người bình thường, thần kinh có vấn đề mà”
“Ông nói ai bị thần kinh? ~”
“Ai nhảy dựng lên chính là kẻ đó”
“Ông mới bị thần kinh, lão già không có tố chất ~!”
“Mẹ nó ai không có tố chất? Mẹ nó ai bảo ông bị thần kinh? Tự mình đa tình đồ nhân yêu chết tiệt!”
“Lão già mắc ói!”
“Cái đệch ông có ý gì!”
“…Chị dâu còn ở đây đó, hai ông định làm gì vậy!”
Hàn Tịch vốn đang có chút cảm động, gặp phải một màn lộn xộn làm cho dở khóc dở cười.
Minh Âm: Đừng giận nữa, là tôi sai rồi. Thực xin lỗi
Hàn Tịch thở dài, bản thân gần đây y chang trẻ con, chỉ là chuyện nhỏ, tức giận làm gì chứ.
Nguyệt Vô Ảnh: Không sao đâu.
Minh Âm: Thật sự không giận nữa?
Hàn Tịch cảm thấy buồn cười, còn có giả nữa sao?
Nguyệt Vô Ảnh: Thật
Minh Âm: Ôm một cái ~(≧▽≦)/~
Nguyệt Vô Ảnh: →_→ Đá văng
Minh Âm: (/TДT)/
Nguyệt Vô Ảnh: = = Không bình thường một chút được sao?
Minh Âm: Không đi phó bản nữa, hôm nay chúng ta làm gì?
Nguyệt Vô Ảnh: Ngoại trừ chơi game, cái gì cũng được.
Minh Âm: (/TДT)/ Game rất hay mà, đừng bỏ rơi nó
Nguyệt Vô Ảnh: →_→
Minh Âm: Tôi nói thật mà, cùng mọi người đi phó bản, đánh chiến trường, rất thú vị ~
Minh Âm: Trong công hội có đủ loại người muôn hình muôn vẻ, mọi người gặp được nhau cũng đâu phải dễ dàng, đều là duyên phận đó ~
Minh Âm: Cậu thấy thế nào?
Nguyệt Vô Ảnh: Để sau tính.
Minh Âm: _(:з)∠)_
Minh Âm: Vậy cậu thử cân nhắc nha
Nguyệt Vô Ảnh: Ừ
Hàn Tịch mở miệng nói “Tôi out trước đây”, sau đó thoát cả clone YY cùng trò chơi.
Tổ đội phó bản năm người còn lại bốn người quen đến không thể quen hơn, mọi người không phải gìn giữ hình tượng, bắt đầu bộc lộ bản chất.
“Xem ra lão đại cũng không giỏi giang gì, làm cho người ta bực quá bỏ đi rồi.” Liên Chiến vô cùng hả hê, lão đại suốt ngày lên muộn dùng giọng nói kia mê đảo không biết bao nhiêu người, vậy mà cũng có lúc không chiếm được ưu thế, nhất định phải tranh thủ châm chọc hắn.
“Quạ đậu mình heo còn nói heo đen, tôi thấy ông cũng có hơn gì, chơi game lâu như vậy, một em gái cũng không tán được. Thật buồn cười ~” Phong Tử vẫn không buông tha.
“Cmn nhân yêu chết tiệt hôm nay lại phát bệnh đúng không? Mới đó mà đã thiếu đòn rồi hả?”
“Tự mình gây sự, lại còn không cho người ta nói, hừ, thèm vào cãi nhau với ông”
“Hahahaha, lão đại anh đúng là nằm cũng trúng đạn! Quạ đậu mình heo, hahahahaha” Chuối Tiêu Thẳng Tắp cười đến run người, cách một màn YY Lục Thanh Hợp cũng có thể cảm nhận tâm trạng sung sướng của đối phương.
[Thông báo công hội] bảy giờ tối mai, tập hợp toàn bộ người 83 cấp + có kinh nghiệm LSHW Lão Tam (Boss thứ ba)trong công hội, lập đoàn khai hoang.
[Thông báo công hội] Bảy giờ tối mai, tập hợp toàn bộ người 83 cấp + có kinh nghiệm LSHW Lão Tam trong công hội, lập đoàn khai hoang.
[Thông báo công hội] Bảy giờ tối mai, tập hợp toàn bộ người 83 cấp + có kinh nghiệm LSHW Lão Tam trong công hội, lập đoàn khai hoang.
“Đậu! Lão đại anh điên rồi sao! Đột ngột như thế!”
“Lão đại anh muốn trở thành đệ nhất server hay sao?!”
“Lão đại thực đàn ông! ~”
Lục Thanh Hợp cùng lúc được rất nhiều người pm, đa số đều là nghi vấn trình độ của công hội có thể khai hoang Lão Tứ thành công hay không.
Thật ra trong lòng Lục Thanh Hợp một chút tư liệu cũng không có, nhưng ai bảo mấy ngày nay hắn nhàm chán không có việc gì làm như vậy chứ.
So với đại thần bên kia gà bay chó chạy rộn ràng, bên này Hàn Tịch quạnh quẽ hơn nhiều.
Không có ai bắt cậu làm cái này cái kia, thời gian trôi qua thật tẻ nhạt, có chút cô đơn.
Đôi khi con người thật kì lạ, khi bận rộn thì ngại phiền toái, không vui vẻ, đợi đến lúc rảnh rỗi, lại bắt đầu nhung nhớ cuộc sống náo nhiệt ồn ào.
Hàn Tịch đặt tay lên ngực tự hỏi, mình thật sự không muốn vào game nữa sao?
Ban đầu đúng là cảm thấy phiền phức, không muốn để tâm. Nhưng sau đó bắt đầu yêu thích đủ loại kiểu dáng nhân vật trong game, hơn nữa, Hàn Tịch rất hâm mộ đại thần có một công hội như vậy, ngày ngày đều náo nhiệt, dù bình thường mọi người ai lo việc nấy, nhưng thời khắc quan trọng vẫn đoàn kết một lòng. Cảm giác luôn có người kề vai sát cánh như thế, thật sự rất tuyệt.
Hàn Tịch tìm tới tìm lui trong máy tính, không tìm được bất cứ cái gì có thể làm cậu hứng thú. Do dự một chút, cậu mở trò chơi, chọn mục đăng kí, tạo một acc mới, điền thông tin xong xuôi, Hàn Tịch click vào ô xác nhận đăng kí.
Hệ thống thông báo tài khoản “Phỉ Liệt” đăng kí thành công.
Dùng acc mới đăng nhập vào game, thưởng thức màn mở đầu hết sức tráng lệ, Hàn Tịch mở giao diện chọn lựa chức nghiệp.
Mỗi chức nghiệp đều có nét đặc sắc riêng, Hàn Tịch suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn mục sư, ai bảo cậu không cưỡng nổi sức hấp dẫn của hình tượng tao nhã này cơ chứ.
Acc nhỏ mặc một bộ màu trắng trang bị tầm thường được khai sinh ở Tân thủ thôn, hết thảy bắt đầu từ con số không, Hàn Tịch chính thức bước vào Thế giới “Mộng đại lục”.
___________
Đôi lời của tác giả: để cảm ơn các bạn đã kiên trì theo đuổi truyện, kẻ lười biếng như tôi quyết định hôm nay phải chăm chỉ gấp đôi, từ canh hai tới 2h30’ chiều, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Lục Thanh Hợp lần đầu tiên tự giác kiểm điểm lỗi lầm, mang một người mới đi cổ mộ Stanford, có phải quá khó hay không? Rõ ràng Bé Thịt Viên còn chưa thông thạo thao tác căn bản, còn đòi cậu ấy vừa dùng kỹ năng vừa tìm hướng chạy, hình như…mình hơi quá đáng rồi.
Minh Âm: Bé Thịt Viên? Hàn Tịch không trả lời, Lục Thanh Hợp cho rằng đối phương tám phần là đang tức giận.
Minh Âm: Cậu không sao chứ?
Nguyệt Vô Ảnh: Chưa chết.
Quả nhiên tức giận rồi.
Minh Âm: Hôm nay đánh đến đây thôi, cậu thấy được không?
Hàn Tịch lại im lặng, đầu Lục Thanh Hợp sắp to ra rồi. Phải dỗ Bé Thịt Viên thế nào mới hiệu quả đây?
Minh Âm: Về sau không đi phó bản nữa được không?
Minh Âm: ╰( ̄ω ̄o) [xoa xoa đầu]
Đối phương vẫn không hồi đáp.
Minh Âm: Bé Thịt Viên?
Minh Âm: Tiểu Ảnh?
Minh Âm: Vô Ảnh?
Lục Thanh Hợp thầm nghĩ, thế là xong đời.
Đúng lúc đó, Chuối Tiêu Thẳng Tắp không kìm nén được mà pm sang.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Lão đại, có chuyện gì thế? Sao anh với chị dâu đều bất động rồi?
Lục Thanh Hợp nghĩ, bây giờ không nắm lấy cành cây cứu mạng, còn chờ đến lúc nào?
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Chị dâu cô giận rồi.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Đáng đời!!! Ai bảo lão đại bắt nạt anh ấy!!
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Anh đâu có bắt nạt cậu ấy…
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Chị dâu mới chơi, anh đã dắt anh ấy đi mộ cổ, không phải bắt nạt người ta sao! Em chơi game nửa năm mới dám đi phó bản này, lúc đầu cũng bị chết vô cùng thê thảm!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Sao anh đành nhẫn tâm mang chị dâu tới thẳng đó chứ!!!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Tra công!!! (bạn công xấu xa độc ác)
…Thôi được, thật sự do hắn quá đáng.
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Vậy phải làm sao?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Dỗ chứ sao!!!
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Dỗ như thế nào?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Đậu mè! Vợ anh anh không biết dỗ thế nào?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Lão đại anh đúng là tra công _(:з)∠)_
Vợ? Lục Thanh Hợp nhẩm đi nhẩm lại từ này, lâm vào trầm tư.
Chuối Tiêu Thẳng Tắp cảm thấy tình hình không ổn, lão đại cùng chị dâu vẫn không nhúc nhích chẳng biết đang làm gì nữa. Liên Chiến buồn chán bắt đầu chạy loăng quăng quanh các NPC, từ xuôi chiều kim đồng hồ đến ngược chiều kim đồng hồ, làm cho Phong Tử liên tục mắng chửi, sau đó hai người gây chiến ngay trong kênh đội ngũ, thiếu chút nữa hẹn nhau ở đấu trường không gặp không về.
Không khí ngày càng kì quái, Chuối Tiêu Thẳng Tắp quyết định tự túc là hạnh phúc.
“Chị dâu có ở đó không? ~”
“Chị dâu đừng tức giận, phó bản này đối với người mới nói thật là rất khó!”
“Hồi đó em cũng phải chơi game nửa năm, mới dám đi phó bản này, khi đó em đánh cũng bị chết rất thảm, ngay cả game cũng chẳng muốn chơi nữa, về sau cũng nhờ mọi người an ủi em, em mới kiên trì chơi tiếp.”
“Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi bọn em nha ~ bọn em sẽ nói cho anh biết ~”
“Chị dâu đừng buồn, lão đại cũng không phải cố ý đâu, tại kỹ thuật của anh ấy tốt nên nghĩ rằng ai cũng chơi giỏi, anh ấy xấu xa không có nghĩa là bọn em cũng xấu xa như vậy ~~~ chị dâu ~~~”
Mắt thấy chủ đề sắp bị bẻ sang hướng công khai phê bình, Lục Thanh Hợp tranh thủ cơ hội lên tiếng.
“Là lỗi của tôi, đưa cậu đi phó bản khó như thế. Thực xin lỗi.”
“Lão đại anh chẳng có thành ý gì cả!” Chuối Tiêu Thẳng Tắp lòng đầy căm phẫn.
“Thật sự tôi không cố ý mà.”
“Lão đại anh cũng thật là, đây không phải hại người sao? Cái đó, khụ, chị dâu, đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này, ai mới đi phó bản không bị chết đi sống lại chứ, phó bản này quả thật rất khó, anh đừng suy nghĩ nhiều!” Liên Chiến tất nhiên không quen xưng hô như vậy với Hàn Tịch, nhưng ý an ủi cũng rất rõ ràng.
“Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có mặt thiếu sót chứ ~ ai da chị dâu anh thật hạnh phúc ~ lão đại mang anh đi phó bản này là để cho anh kinh nghiệm đặc biệt đó ~~” tư duy logic của Phong Tử thật sự không phải để người thường hiểu thấu được.
“Haha, Phong Tử ông lý luận kiểu gì vậy!”
“Hắn cũng đâu phải người bình thường, thần kinh có vấn đề mà”
“Ông nói ai bị thần kinh? ~”
“Ai nhảy dựng lên chính là kẻ đó”
“Ông mới bị thần kinh, lão già không có tố chất ~!”
“Mẹ nó ai không có tố chất? Mẹ nó ai bảo ông bị thần kinh? Tự mình đa tình đồ nhân yêu chết tiệt!”
“Lão già mắc ói!”
“Cái đệch ông có ý gì!”
“…Chị dâu còn ở đây đó, hai ông định làm gì vậy!”
Hàn Tịch vốn đang có chút cảm động, gặp phải một màn lộn xộn làm cho dở khóc dở cười.
Minh Âm: Đừng giận nữa, là tôi sai rồi. Thực xin lỗi
Hàn Tịch thở dài, bản thân gần đây y chang trẻ con, chỉ là chuyện nhỏ, tức giận làm gì chứ.
Nguyệt Vô Ảnh: Không sao đâu.
Minh Âm: Thật sự không giận nữa?
Hàn Tịch cảm thấy buồn cười, còn có giả nữa sao?
Nguyệt Vô Ảnh: Thật
Minh Âm: Ôm một cái ~(≧▽≦)/~
Nguyệt Vô Ảnh: →_→ Đá văng
Minh Âm: (/TДT)/
Nguyệt Vô Ảnh: = = Không bình thường một chút được sao?
Minh Âm: Không đi phó bản nữa, hôm nay chúng ta làm gì?
Nguyệt Vô Ảnh: Ngoại trừ chơi game, cái gì cũng được.
Minh Âm: (/TДT)/ Game rất hay mà, đừng bỏ rơi nó
Nguyệt Vô Ảnh: →_→
Minh Âm: Tôi nói thật mà, cùng mọi người đi phó bản, đánh chiến trường, rất thú vị ~
Minh Âm: Trong công hội có đủ loại người muôn hình muôn vẻ, mọi người gặp được nhau cũng đâu phải dễ dàng, đều là duyên phận đó ~
Minh Âm: Cậu thấy thế nào?
Nguyệt Vô Ảnh: Để sau tính.
Minh Âm: _(:з)∠)_
Minh Âm: Vậy cậu thử cân nhắc nha
Nguyệt Vô Ảnh: Ừ
Hàn Tịch mở miệng nói “Tôi out trước đây”, sau đó thoát cả clone YY cùng trò chơi.
Tổ đội phó bản năm người còn lại bốn người quen đến không thể quen hơn, mọi người không phải gìn giữ hình tượng, bắt đầu bộc lộ bản chất.
“Xem ra lão đại cũng không giỏi giang gì, làm cho người ta bực quá bỏ đi rồi.” Liên Chiến vô cùng hả hê, lão đại suốt ngày lên muộn dùng giọng nói kia mê đảo không biết bao nhiêu người, vậy mà cũng có lúc không chiếm được ưu thế, nhất định phải tranh thủ châm chọc hắn.
“Quạ đậu mình heo còn nói heo đen, tôi thấy ông cũng có hơn gì, chơi game lâu như vậy, một em gái cũng không tán được. Thật buồn cười ~” Phong Tử vẫn không buông tha.
“Cmn nhân yêu chết tiệt hôm nay lại phát bệnh đúng không? Mới đó mà đã thiếu đòn rồi hả?”
“Tự mình gây sự, lại còn không cho người ta nói, hừ, thèm vào cãi nhau với ông”
“Hahahaha, lão đại anh đúng là nằm cũng trúng đạn! Quạ đậu mình heo, hahahahaha” Chuối Tiêu Thẳng Tắp cười đến run người, cách một màn YY Lục Thanh Hợp cũng có thể cảm nhận tâm trạng sung sướng của đối phương.
[Thông báo công hội] bảy giờ tối mai, tập hợp toàn bộ người 83 cấp + có kinh nghiệm LSHW Lão Tam (Boss thứ ba)trong công hội, lập đoàn khai hoang.
[Thông báo công hội] Bảy giờ tối mai, tập hợp toàn bộ người 83 cấp + có kinh nghiệm LSHW Lão Tam trong công hội, lập đoàn khai hoang.
[Thông báo công hội] Bảy giờ tối mai, tập hợp toàn bộ người 83 cấp + có kinh nghiệm LSHW Lão Tam trong công hội, lập đoàn khai hoang.
“Đậu! Lão đại anh điên rồi sao! Đột ngột như thế!”
“Lão đại anh muốn trở thành đệ nhất server hay sao?!”
“Lão đại thực đàn ông! ~”
Lục Thanh Hợp cùng lúc được rất nhiều người pm, đa số đều là nghi vấn trình độ của công hội có thể khai hoang Lão Tứ thành công hay không.
Thật ra trong lòng Lục Thanh Hợp một chút tư liệu cũng không có, nhưng ai bảo mấy ngày nay hắn nhàm chán không có việc gì làm như vậy chứ.
So với đại thần bên kia gà bay chó chạy rộn ràng, bên này Hàn Tịch quạnh quẽ hơn nhiều.
Không có ai bắt cậu làm cái này cái kia, thời gian trôi qua thật tẻ nhạt, có chút cô đơn.
Đôi khi con người thật kì lạ, khi bận rộn thì ngại phiền toái, không vui vẻ, đợi đến lúc rảnh rỗi, lại bắt đầu nhung nhớ cuộc sống náo nhiệt ồn ào.
Hàn Tịch đặt tay lên ngực tự hỏi, mình thật sự không muốn vào game nữa sao?
Ban đầu đúng là cảm thấy phiền phức, không muốn để tâm. Nhưng sau đó bắt đầu yêu thích đủ loại kiểu dáng nhân vật trong game, hơn nữa, Hàn Tịch rất hâm mộ đại thần có một công hội như vậy, ngày ngày đều náo nhiệt, dù bình thường mọi người ai lo việc nấy, nhưng thời khắc quan trọng vẫn đoàn kết một lòng. Cảm giác luôn có người kề vai sát cánh như thế, thật sự rất tuyệt.
Hàn Tịch tìm tới tìm lui trong máy tính, không tìm được bất cứ cái gì có thể làm cậu hứng thú. Do dự một chút, cậu mở trò chơi, chọn mục đăng kí, tạo một acc mới, điền thông tin xong xuôi, Hàn Tịch click vào ô xác nhận đăng kí.
Hệ thống thông báo tài khoản “Phỉ Liệt” đăng kí thành công.
Dùng acc mới đăng nhập vào game, thưởng thức màn mở đầu hết sức tráng lệ, Hàn Tịch mở giao diện chọn lựa chức nghiệp.
Mỗi chức nghiệp đều có nét đặc sắc riêng, Hàn Tịch suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn mục sư, ai bảo cậu không cưỡng nổi sức hấp dẫn của hình tượng tao nhã này cơ chứ.
Acc nhỏ mặc một bộ màu trắng trang bị tầm thường được khai sinh ở Tân thủ thôn, hết thảy bắt đầu từ con số không, Hàn Tịch chính thức bước vào Thế giới “Mộng đại lục”.
___________
Đôi lời của tác giả: để cảm ơn các bạn đã kiên trì theo đuổi truyện, kẻ lười biếng như tôi quyết định hôm nay phải chăm chỉ gấp đôi, từ canh hai tới 2h30’ chiều, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Danh sách chương