* Hãm thành
Sau khi vượt sông Hán Thủy, Vũ Văn Thác liền phái Hàn Tử Hàng, Quách Hoài, Lí Tiến chia làm ba mũi tấn công ba quận Nam Dương, Vũ Lăng, Quế Dương; đồng thời, tự dẫn năm vạn quân đánh chiếm Phàn thành; lại lệnh Ninh vương Ly Yến dẫn ba vạn quân đóng quân cách thành Tương Dương ba mươi dặm, cùng các lộ binh mã tạo thành thế gọng kìm.
Lúc này, đã qua tháng tư, thời tiết bắt đầu ấm dần, Lưu Liên Thành mặc một kiện nhuyễn giáp* [áo giáp mềm]bằng bạc, khoác áo choàng hắc sắc, bên hông đeo Uyên Hồng kiếm, đứng trên núi ngoài thành Tương Dương, nhìn tòa thành kiên cố phía xa xa, vẻ mặt lạnh lùng. Trong ba tháng đóng quân ở đây, Lưu Liên Thành không có động tác gì. Ban đầu, hạ nhân không nghĩ gì, sau một thời gian thì bắt đầu thì thào nhỏ to.
Ngoại trừ thủy quân của Hàn Tử Hàng, đối với quân sĩ Bắc Chu mà nói, Ninh vương Ly Yến chỉ là một phó soái có khuôn mặt thanh tú, dáng người tiêm gầy xa lạ. Binh lính đang đóng ngoài thành Tương Dương không hiểu vị phó soái này đang có tính toán gì mà trong khi binh lính Bắc Chu ở những nơi khác đang khí thế ngất trời đánh cửu quận Kinh Tương, thì bọn họ ở đây cả ngày chỉ pha trà uống nước, nghe gió, ngắm hoa, một vẻ dương dương tự đắc. Mọi người đều hết sức không hiểu, chỉ thiếu chút nữa dùng hai chữ "sợ chiến" để nói về vị Ninh vương này.
Vân Đình vốn cũng là một tướng quân trẻ tuổi, tâm cao khí ngạo, cưỡi ngựa, bắn cung đều giỏi. Vốn nghĩ trong chiến dịch đánh Sở có thể hảo hảo thể hiện một phen, không ngờ, trong trận đầu tiên, hắn bị phái đến mai phục trên sườn Phượng Vĩ, đón một buổi tối chỉ toàn gió lạnh, không một mống quân thù; sau đó, lại bị phái đến bên người vị Vương gia phú quý này. Tuy đóng ở đất Tương Dương trọng yếu nhưng lại không có hành động gì trong khi tin tức của các tướng lãnh nơi khác miệt mài dẫn quân chinh chiến liên tục truyền về, trong khi bản thân lại chỉ có thể ngày ngày lên núi ngắm cảnh thế này, trong lòng thực rầu rĩ, sắc mặt cũng không thể tốt được.
"Ninh Vương điện hạ, tại hạ có một việc không biết có nên nói hay không."
Lưu Liên Thành nghe vậy cũng không quay đầu lại, vẫn ngưng thần nhìn về phía thành phòng Tương Dương phía xa xa, thản nhiên nói, "Vân tướng quân cứ nói, đừng ngại."
"Mấy ngày gần đây các nơi đều truyền đến tin thắng trận. Thái tử điện hạ mượn thủy giấu quân, công phá Phàn thành, Nam Dương cùng Vũ Lăng cũng bị tả hữu tướng quân lần lượt chiếm lĩnh. Chỉ có chúng ta ở đây vẫn án binh bất động. Nếu chủ soái biết được, hẳn chúng ta không tránh được bị xem là "sợ chiến". Tướng sĩ trong quân đã nhiều người oán hận. Nhưng mạt tướng nghĩ, phó soái làm việc gì cũng có nguyên do. Không biết ngài có thể chia sẻ một phần với mạt tướng hay không? Nếu như đây là kế sách phá địch, mạt tướng cũng có thể được học hỏi thêm."
Lưu Liên Thành khe khẽ cười cười, quay đầu nhìn người tướng lãnh trẻ tuổi trước mặt, tuy đang cố gắng che giấu nhưng ánh mắt vẫn bán đứng bản thân khi trong mắt chỉ toàn vẻ khinh thường vị phó soái "chưa bao giờ mang binh ra chiến trường" này.
"Được. Vậy ngươi nói thử xem, trong hơn một tháng qua, ngươi thấy những gì?"
Vân Đình sửng sốt, không biết đối phương muốn ám chỉ chuyện gì. Theo ánh mắt đối phương, ra là người nọ đang nói về Tương Dương thành phía xa xa.
"Tương Dương thành phòng thủ kiên cố, phía trước không có gò đất, mọi phía đều là lũy cao hào sâu, bất lợi cho quân kì binh tiến đánh. Ba mặt đều có núi vây quanh, dễ thủ khó công..."
"Ừ. Còn có gì?"
"Còn có..."
"Binh lực, lương thảo, bố trí vị trí phòng thủ, thời gian thay quân trong thành. Vân tướng quân, những chuyện này, ngươi có biết không?"
"..."
Lưu Liên Thành liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười nói, "Vân tướng quân đừng vội. Ai cũng biết Tương Dương phòng thành chắc chắn, núi quây, sông chắn, vốn là quan ải có thế một người giữ, vạn người không thể qua. Tưởng rằng núi còn thì thành sẽ bất nguy, nhưng thành trì dù kiên cố mấy cũng có ngày bị phá. Nhiều ngày qua, ta đã lệnh người bố trí các trạm kiểm soát, chặt đứt đường liên hệ tiếp viện của địch. Nếu ta tính không sai, lương thực trong thành Tương Dương chỉ có thể duy trì đủ cho dân chúng cùng tướng sĩ trong thành được không quá khoảng nửa năm."
"Cái gì?" Vân Đình vừa nghe, nhất thời cả kinh, không hiểu vị Ninh vương điện hạ nhìn như cả ngày chỉ dương dương tự đắc, không màng quân vụ này đã an bài chuyện này từ khi nào? "Hiện giờ, thành Tương Dương do Trần Phụ chỉ huy, trong tay lại có năm vạn tinh binh. Dù toàn bộ thuộc hạ của ngươi có tập hợp lại, liều mạng đánh cũng không thể làm vỡ một viên ngói trong thành Tương Dương."
"Ý của điện hạ là chúng ta chỉ có thể chơi trò tiêu tốn thời gian cùng Tương Dương thành?"
Lưu Liên Thành cười lắc đầu, "Đó mới là một. Còn có hai là, nếu đại quân chúng ta tập kích, giờ chưa phải lúc thích hợp. Chặt đứt tiếp viện của địch là nhằm tiến hành tâm lý chiến. Cuối cùng, chúng ta vẫn cần chờ cơ hội khác."
"Nếu vậy, mục đích thái tử phái chúng ta đến đây là?"
Lưu Liên Thành nhìn hắn một cái, chậm rãi nói, "Thăm dò, cô lập, bao vây."
~~~~~
"Tường thành Tương Dương này sao lại vừa dày, vừa cao như vậy chứ! Thang của chúng ta không đủ dài, biết làm thế nào đây?" Vừa vào quân trướng, liền nghe một giọng sang sảng, Lưu Liên Thành đưa tay day day huyệt Thái Dương của mình, bước tiếp.
"Chúc mừng Quách Tướng quân, nghe nói chưa đến mười ngày, ngươi đã dẹp xong Vũ Lăng."
"Ai? Ly Yến, a, không, Ninh vương điện hạ." Quách Hoài quay đầu, thấy người vừa vào liền có chút hưng phấn.
Lưu Liên Thành vỗ vỗ cánh tay hắn, cười nói, "Gọi ta Ly Yến được rồi. Gọi như vậy cảm giác thân thiết hơn. Quách đại ca quả nhiên dũng mãnh hơn người."
Đi qua thân hình to lớn của Quách Hoài, nhìn một vòng các tướng lĩnh trong trướng, đứng ở giữa, không phải con người đầy oai phong kia sao?
"Ly Yến." Người nọ xoay người, mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn không hề che dấu. Lưu Liên Thành cúi mắt lẳng tránh đối phương, mở miệng nói,
"Thái tử điện hạ mượn thủy giấu quân, Phàn thành không đánh tự hủy, thật là hảo kế sách."
"Đó là nhờ Ninh vương điện hạ đã bao vây, kiềm chế viện quân trong Tương Dương để ta cùng các vị tướng quân có thể tranh thủ thời gian đánh chiếm chín quận Kinh Tương."
Lưu Liên Thành hơi khom người, "Đó là bổn phận."
Sau đó, mọi người lần lượt thông báo tình hình chiến báo gần đây rồi nhất nhất lui xuống nghỉ ngơi. Trong trướng chỉ lưu lại hai người Lưu Liên Thành cùng Vũ Văn Thác.
"Công Tôn tiên sinh đâu?"
"Hắn ở hậu phương phụ trách trù bị lương thảo tiếp viện cùng các việc giao tiếp, phủ úy* [an ủi] các thành quận. Sau khi dàn xếp xong xuôi sẽ tới phối hợp cùng chúng ta."
"Phải. Những việc này, chỉ có người tâm tư kín đáo như Công Tôn tiên sinh mới có thể làm được. Vũ Văn Thác, ngươi thật chiếm được đại tiện nghi."
Đối phương cười cười, nói với Lưu Liên Thành, "Vũ Văn Thác ta tài đức gì mà văn có Công Tôn Ngao, võ có Lưu Liên Thành."
"..." Đối phương nghe vậy thân hình liền kiềm hãm, lập tức trầm giọng nói, "Ta không phải vì ngươi."
Vũ Văn Thác nhướn mày, khóe môi cong lên, "Ta biết, nếu có Công Tôn tiên sinh thuyết vào đêm ở Linh Lăng kia, ta nghĩ, chúng ta cũng không có cơ hội ngồi đây mà kề vai chiến đấu đi."
"Công Tôn tiên sinh mang thiên hạ, mỗi câu đều đánh giá chính xác. Một buổi nói chuyện như được rẽ mây nhìn thấy mặt trời..." Nói đến đây, mày Lưu Liên Thành bất giác nhíu chặt.
"Sao vậy?" Biểu tình rất nhỏ này đương nhiên không thoát khỏi mắt Vũ Văn Thác.
"Không có gì, " Lưu Liên Thành khôi phục thần sắc, nhìn hắn nói, "Nói vậy, đêm ở Linh Lăng đó, là ngươi cố ý để Công Tôn tiên sinh tới tìm ta?"
"A..."
"Quả nhiên."
"Ly Yến, ta còn không rõ tính tình của ngươi sao? Nếu là ta nói, ngươi nhất định nghe không xuôi. Còn nghĩ ta nhất định có tư tâm."
"Ta là người không thể phân biệt công tư như vậy sao?"
"Vậy ngươi thừa nhận cùng ta có tư tình?"
"..." Lưu Liên Thành thấy nói chuyện cùng Vũ Văn Thác, hoặc là phải dùng mười hai phần tinh thần, bằng không sẽ rất dễ dàng bị đánh quỵ, "Không nói chuyện này nữa. Tương Dương phòng thành, ngươi các ngươi tới đã nhìn qua rồi đi?"
Thấy người nọ có chút xấu hổ quay đầu nhìn chiếc bàn giữa phòng, Vũ Văn Thác thầm thấy việc trêu đùa con người đang mất tự nhiên trước mặt không hiểu sao đã trở thành lạc thú lớn nhất hiện nay của hắn.
"Phải. Quách Hoài chưa từng thấy tường thành cao ngất như vậy. Tướng sĩ đi cùng cũng ngấm ngầm kinh ngạc mà cảm thán."
Lưu Liên Thành "Ừ" một tiếng, mở ra sơ đồ phòng ngự Tương Dương thành trên bàn, vẫy vẫy tay với Vũ Văn Thác, "Không chỉ vậy. Ngươi lại đây."
"Thứ nhất, vì Tương Dương thành có hai lớp tường thành. Nếu cố đánh chiếm được lớp thành đầu tiên, đại quân cũng sẽ bị dễ dàng vây khốn trong thông đạo* [con đường] chật hẹp ở giữa hai lớp tường thành. Hơn nữa, phía trong tường thành chứa vôi, sau khi gặp nước sẽ càng kiên cố hơn. Nơi này, sau tháng sáu sẽ là mùa lũ hàng năm, đối với tướng sĩ công thành mà nói, thang vốn không đủ, tường thành gặp nước vừa ướt, vừa trơn, các công cụ dùng để leo thành không thể dùng được. Thứ hai, phía trước Tương Dương thành có mấy đạo công sự* [công trình quân sự], kênh rạch vừa sâu vừa rộng quanh thành quanh năm đều ăm ắp nước khiến kỵ binh Bắc Chu không thể phát huy ưu thế. Thứ ba, mặc dù ta đã cắt đứt đường liên lạc tiếp viện quan trọng của Tương Dương thành nhưng thành này có thể dựa vào tự cung tự cấp cùng lương thảo dự trữ chống đỡ trong một năm. Mà Bắc Chu từ xa tới, căn bản không thể tiêu tốn nhiều thời gian như vậy ở Tương Dương thành. Mấu chốt là, hơn một tháng qua, ta đã vài lần phái một ít kỵ binh thăm dò cả trong tối lẫn ngoài sáng. Song, Trần Phụ lại không thèm để ý, tuyệt nhiên không mở thành nghênh chiến. Ta nghĩ hắn là xác định sẽ làm con rùa rút trong mai, kiên quyết không ra."
"Ta nghĩ..." Lưu Liên Thành còn muốn nói gì đó, kết quả trong nháy mắt thấy một bóng người áp sát lại, vừa quay đầu liền thấy bản thân thất sách, thầm mắng, sao người này lần nào cũng dùng chiêu này. Vũ Văn Thác đặt lên môi hắn một nụ hôn thật ngọt ngào, sau đó, cười đầy vẻ xấu xa, "Ninh vương điện hạ tận tâm tận lực như thế thật khiến bản Thái tử quá mức cảm động, nhất thời không nhịn được. Chớ trách, chớ trách."
"Ngươi..." Lưu Liên Thành vốn định mắng lại đối phương mặt dày không biết xấu hổ, không ngờ nghe thấy ngoài trướng vang lên một tiếng, vội nhấc trướng nhìn ra bên ngoài, lại không thấy một ai.
"Vừa rồi các ngươi có thấy ai đi qua không?" Quay đầu hỏi thị vệ ở một bên.
"Hồi điện hạ, không có."
Kỳ quái, rõ ràng vừa rồi hắn cảm thấy hình như có người ở bên ngoài. Lưu Liên Thành nằng nề đi vào trong trướng thấy Vũ Văn Thác đang thản nhiên nhìn bản đồ địa hình, đúng là một vẻ không hề gì khiến hắn không khỏi thấy chút căm giận. Vì sao mình lại lo lắng chuyện của người khác chứ?
Vũ Văn Thác cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn kia thật lâu. Sau đó, yên lặng ngẩng đầu, vẻ mặt có chút tối tăm, nhụt chí nói,
"Ly Yến, đến tột cùng là tên hỗn đản nào đem Tương Dương thành thiết kế kín đến không một kẽ hở như thế? Ta thật muốn đem bắt hắn về, hảo hảo tra tấn một phen."
Lưu Liên Thành nghe vậy khóe môi hơi hơi giật giật, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Vũ Văn Thác nhìn nửa ngày, đột nhiên mở to hai mắt, bừng tỉnh, "Ba năm trước, ở biên giới Bắc Hán... là ngươi... Hóa ra là ngươi!"
Lưu Liên Thành cười khổ. Phải, có thế nào, hắn cũng không nghĩ, hắn thiết kế phòng thủ cho thành Tương Dương, không ngờ cuối cùng lại dùng để đối phó chính hắn.
Trong khu rừng gần đại doanh Bắc Chu, một tướng lãnh trẻ tuổi đang ngồi dưới một gốc cây đại thụ, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra đầy vẻ không thể tin được, mồm mở to thở hổn hển. Hắn vừa thấy gì vậy? Bọn họ cư nhiên ở cùng một chỗ mà hôn nhau! Thái tử điện hạ, phu quân của biểu muội của hắn, cư nhiên đi hôn một nam nhân!
Danh sách chương