Lý Nam, nghe nói cậu đạt thành tích thi tốt nhất, sao lại bị sắp xếp đến phòng văn thư? Hơn nữa trong danh sách các đơn vị tham gia tuyển chọn nhân viên lần này hình như cũng không có phòng văn thư thì phải?
Sau khi uống cạn ly rượu đầu tiên thì Ngô Vân Phong di chuyển chủ đề sang phương diện công tác:
- Chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó, dựa theo tình huống bình thường thì cậu phải được phân phối đến những đơn vị nằm trong danh sách tuyển nhân viên lần này.
Lý Nam cười khổ nói:
- Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng kết quả đã là như vậy chỉ có thể tiếp nhận mà thôi. Bây giờ tôi đã được phân phối đến phòng văn thư, vậy thì phải cố gắng học tập rèn luyện, tôi tin tưởng mình cũng sẽ có ngày nổi danh.
- Nói rất đúng.
Ngô Vân Phong vỗ vỗ vai của Lý Nam rồi nói:
- Chỉ cần có bản lĩnh thì đến nơi nào cũng có thể nổi bật. Tôi phân tích và thấy có hai nguyên nhân trong sự kiện phân phối công tác của cậu lần này, một là có người tỏ ra bất mãn với cậu, cố ý giở trò; hai là có một người nào đó được nhét vào, thế nên cậu bị đẩy ra. Dù sao thì bảy đơn vị tham gia tuyển nhân viên lần này đều là đơn vị tốt, sẽ được những người có quan hệ theo rất sát.
Lý Nam tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Tôi là người không có quan hệ và bối cảnh, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục được phân phối đến phòng văn thư. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là điểm bắt đầu, cũng không ai có thể cười cả đời được.
- À, tâm tính của cậu là rất tốt, dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng nên đánh mất hy vọng. Thật ra tôi cũng giống như cậu, cũng không có quan hệ và bối cảnh, chỉ là trước đó tôi may mắn hơn, được phân phối đến công tác ở văn phòng thị ủy. Nhưng tôi đi được đến bước này cũng là nhờ bản thân mình cố gắng học hỏi và tích lũy kinh nghiệm công tác. Mặc dù cũng có bạn bè trợ giúp và lãnh đạo chỉ điểm, thế nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn nằm ở bản thân mình, nếu như chính bản thân mình không tốt, người khác có giúp đỡ chỉ điểm ra sao cũng bằng không.
Lý Nam gật đầu nói:
- Đúng vậy, thế cho nên tôi bây giờ đang cố gắng học tập và nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh công tác.
- Như vậy là được, đường phải đi từng bước, cậu là sinh viên đại học Thiên Đô, chỉ cần biểu hiện tốt một chút thì chắc chắn sẽ được lãnh đạo coi trọng. Hơn nữa những năm gần đây thị ủy càng thêm coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, năm ngoái có thi tuyển được ba sinh viên, một người trong đó bây giờ đã có cấp phó ban. Năm nay thị ủy quyết định tuyển nhân viên nhà nước với số lượng lớn hơn, cũng cho thấy sự coi trọng của thị ủy với việc bồi dưỡng cán bộ thanh niên. Đồng thời trưởng phòng tổ chức cũng là người vừa mới đến nhận công tác, thế nên chắc chắn sẽ càng chú ý nhiều hơn đến phương diện này. Trước kia trưởng phòng Lý từng là trưởng ban cán bộ số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy, lần này anh ấy xuống tuyến dưới rèn luyện nhất định sẽ cho ra một vài động tĩnh, sẽ cho ra những phương án nhân sự mới mẻ, đây sẽ là cơ hội tốt với cậu. Tất nhiên kỳ ngộ đều dành cho những người có chuẩn bị, thế nên bây giờ cậu nên kiên trì cố gắng là được.
- Cám ơn anh Ngô đã chỉ điểm, sau này tôi sẽ học hỏi ở anh nhiều hơn.
Lý Nam nâng ly nói.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Chỉ điểm cái gì chứ, chỉ là bạn bè trò chuyện với nhau mà thôi, nếu cậu có thể nghe hiểu và có thu hoạch thì là bản lĩnh của cậu. Nói trắng ra muốn phát triển tôt thì bản thân cậu phải có tố chất, nếu không dù là con nhà quan hay nhà lắm tiền nhiều của cũng không có nhiều cơ hội đi lên.
Lý Nam thật sự rất tán thành lời nói của Ngô Vân Phong, hơn nữa căn cứ vào lời nói có thể thấy rõ Ngô Vân Phong rất tự tin, người này nhiều lần nhắc đến phương diện tố chất bản thân phải vượt qua thử thách, thật ra cũng biểu hiện bản thân mình có chút bản lĩnh. Ngô Vân Phong nói bản thân mình cũng không có quan hệ và bối cảnh, nhưng hôm nay đã là trưởng khoa số hai ban thư ký thị ủy, điều này thật sự khó có được, đồng thời càng làm cho Lý Nam thêm tin tưởng vào bản thân mình.
- Đúng rồi, trong nhóm sinh viên chúng tôi lần này có một người tên là Lý Thắng Quân được phân phối đến văn phòng thị ủy, bây giờ anh ấy đang làm gì?
Lý Nam lên tiếng hỏi, bọn họ đều là những người thi tuyển một đợt, vẫn rất quan tâm đến sự phát triển của nhau, vì những người này chính là mục tiêu chuẩn của hắn.
- Bây giờ cậu ấy chủ yếu xử lý công tác văn tự, dù sao thì cũng vừa mới đến nhận công tác, rất nhiều phương diện còn phải tìm hiểu. Tôi đã gặp cậu ấy vài lần, người này khá linh hoạt, trong nhà nhất định có bối cảnh, chắc chắn là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của cậu.
Ngô Vân Phong tất nhiên cũng nhìn ra tâm tính của Lý Nam, thế nên cho ra đánh giá công bằng với Lý Thắng Quân.
Lý Nam nói:
- Bây giờ tôi có áp lực rất lớn, không sợ anh Ngô chê cười, trước kia tôi tỏ ra cực kỳ tin tưởng vào bản thân, thế nhưng mới nhận công tác đã gặp khó khăn, thế nên trong lòng có chút buồn bực.
Trịnh Binh ở bên cạnh nói:
- Dù là ai cũng như vậy mà thôi, nếu như là tôi thì đã sớm thất vọng rồi.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Thế nên mới nói cậu không có truy cầu gì cả, chỉ cần vợ con khỏe mạnh là được rồi...
Trịnh Binh cười hì hì nói:
- Tôi cảm thấy như thế này là rất tốt, không có áp lực gì cả, mỗi ngày kiếm chút lợi nhuận, giúp đỡ vợ con, cũng rất hạnh phúc.
Ngô Vân Phong không nói gì hơn:
- Cậu chỉ được chút tương lai như vậy mà thôi.
Ba người Ngô Vân Phong vừa ăn món nướng vừa uống rượu, một chai rượu Ngũ Lương nhanh chóng cạn sạch. Lý Nam và Ngô Vân Phong đã uống mỗi người hơn bốn ly lớn, thế nhưng bản thân Trịnh Binh vẫn còn chưa uống xong một ly.
- Lý Nam, còn uống được nữa không? Nếu không thì cũng không cần mở chai này ra.
Gương mặt Ngô Vân Phong có hơi hồng nhưng lại không có mấy phần men say.
Lý Nam tất nhiên không chịu bỏ cuộc giữa đường, hắn sảng khoái nói:
- Sao có thể nói không được, hôm nay tôi nhất định phải uống với anh Ngô cho thoải mái, anh Ngô nói thế nào thì tôi uống như vậy.
Lý Nam nói rồi mở chai rượu Ngũ Lương còn lại, sau đó rót đầy ly cho mình và Ngô Vân Phong.
Ngô Vân Phong vỗ tay nói:
- Tốt, tôi thích tính cách của Lý Nam, sau này nếu như muốn uống rượu thì sẽ gọi cậu.
- Tôi thấy hai người rõ ràng đều là tửu quỷ.
Trịnh Binh nói, hắn thấy Ngô Vân Phong và Lý Nam vừa gặp đã thân cũng tỏ ra rất vui mừng, như vậy biết đâu có thể giúp đỡ được Lý Nam, cũng xem như trả ân tình cho Lý Nam.
Mặc dù tính cách của Trịnh Binh là trầm tĩnh không tranh cường háo thắng nhưng lại là người nhận ân tình của ai nhất định sẽ báo đáp, bản thân hắn luôn ghi khắc ân tình giúp đỡ của Lý Nam trong vụ tai nạn xe trước đó.
- Ái chà, đây không phải là đại tài tử sao?
Một âm thanh kiêu ngạo vang lên bên cạnh.
Lý Nam quay sang nhìn, đó chính là Cao Hiển Quý, ở bên cạnh Cao Hiển Quý còn có vài nam vài nữ với độ tuổi bất đồng. Thế là Lý Nam không khỏi tỏ ra khó chịu, vì sao lại gặp phải con ruồi này ở đây? Thế là hắn nhếch miệng tỏ ra không quan tâm, sau đó nâng ly nói với Ngô Vân Phong:
- Anh Ngô, tôi mời anh!
- Tốt, cùng uống.
Ngô Vân Phong khẽ cau mày nói, hắn cũng không thích đang uống rượu mà bị người khác quấy rầy. Hắn cũng thấy rõ nhóm người Cao Hiển Quý đều đã uống rượu, những kẻ uống rượu xong thích đi quấy rối người khác thật sự không ra gì.
- Ái chà, còn uống rượu Ngũ Lương cơ à? Đúng là rượu cao cấp.
Cao Hiển Quý thấy Lý Nam không quan tâm đến mình, thế là hắn cố gắng tiến lên dùng giọng kỳ quái nói:
- Lý Nam, phát triển tốt đấy nhỉ, nghe nói được phân đến phòng văn thư, khó trách được uống rượu ngon như vậy, cũng giống như chúng tôi, chỉ có thể uống rượu Ngũ Lương mà thôi, ha ha...
Sau khi nghe được lời nói sặc mùi kiêu ngạo này thì Ngô Vân Phong rất mất vui, nhưng hắn vẫn nhịn không phát tác. Dù sao thì nhóm người này đã uống rượu, hơn nữa người bên kia lại nhiều hơn, hắn cũng không muốn gây náo loạn để rồi sinh chuyện không hay. Hắn là thư ký của phó bí thư thị ủy, hắn đã tôi luyện lòng dạ rất sâu, cũng không phải người thiếu kiên nhẫn.
Tuy Ngô Vân Phong bảo trì sự bình thản nhưng Lý Nam vẫn rất khó chịu, hắn vốn định trò chuyện cho vui vẻ với Ngô Vân Phong, thế nhưng không biết đám người này ở đâu chui ra chen ngang quấy rối, thật sự làm cho không gian huyên náo khó chịu.
- Con gì mà kêu to như vậy? Sao không có ai đến ném đi thế này?
Lý Nam trầm giọng nói.
- Con bà mày.
Cao Hiển Quý giận tím mặt, hắn tiến lên đá mạng vào người Lý Nam.
Lý Nam chợt cười lạnh, cơ thể hắn bất động nhưng chân trái cũng đá lên, bàn chân phóng thẳng về phía chân của Cao Hiển Quý.
- Á...
Chân hai người đụng vào nhau, Cao Hiển Quý hét thảm một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Một tên đàn ông mặt đỏ bừng bừng ở bên cạnh thấy thế thì hét lớn:
- Khốn kiếp, dám đánh người sao? Người đàn ông này nói xong thì tiến lên duỗi hai tay định chụp cổ Lý Nam.
Sau khi uống cạn ly rượu đầu tiên thì Ngô Vân Phong di chuyển chủ đề sang phương diện công tác:
- Chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó, dựa theo tình huống bình thường thì cậu phải được phân phối đến những đơn vị nằm trong danh sách tuyển nhân viên lần này.
Lý Nam cười khổ nói:
- Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng kết quả đã là như vậy chỉ có thể tiếp nhận mà thôi. Bây giờ tôi đã được phân phối đến phòng văn thư, vậy thì phải cố gắng học tập rèn luyện, tôi tin tưởng mình cũng sẽ có ngày nổi danh.
- Nói rất đúng.
Ngô Vân Phong vỗ vỗ vai của Lý Nam rồi nói:
- Chỉ cần có bản lĩnh thì đến nơi nào cũng có thể nổi bật. Tôi phân tích và thấy có hai nguyên nhân trong sự kiện phân phối công tác của cậu lần này, một là có người tỏ ra bất mãn với cậu, cố ý giở trò; hai là có một người nào đó được nhét vào, thế nên cậu bị đẩy ra. Dù sao thì bảy đơn vị tham gia tuyển nhân viên lần này đều là đơn vị tốt, sẽ được những người có quan hệ theo rất sát.
Lý Nam tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Tôi là người không có quan hệ và bối cảnh, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục được phân phối đến phòng văn thư. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là điểm bắt đầu, cũng không ai có thể cười cả đời được.
- À, tâm tính của cậu là rất tốt, dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng nên đánh mất hy vọng. Thật ra tôi cũng giống như cậu, cũng không có quan hệ và bối cảnh, chỉ là trước đó tôi may mắn hơn, được phân phối đến công tác ở văn phòng thị ủy. Nhưng tôi đi được đến bước này cũng là nhờ bản thân mình cố gắng học hỏi và tích lũy kinh nghiệm công tác. Mặc dù cũng có bạn bè trợ giúp và lãnh đạo chỉ điểm, thế nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn nằm ở bản thân mình, nếu như chính bản thân mình không tốt, người khác có giúp đỡ chỉ điểm ra sao cũng bằng không.
Lý Nam gật đầu nói:
- Đúng vậy, thế cho nên tôi bây giờ đang cố gắng học tập và nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh công tác.
- Như vậy là được, đường phải đi từng bước, cậu là sinh viên đại học Thiên Đô, chỉ cần biểu hiện tốt một chút thì chắc chắn sẽ được lãnh đạo coi trọng. Hơn nữa những năm gần đây thị ủy càng thêm coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, năm ngoái có thi tuyển được ba sinh viên, một người trong đó bây giờ đã có cấp phó ban. Năm nay thị ủy quyết định tuyển nhân viên nhà nước với số lượng lớn hơn, cũng cho thấy sự coi trọng của thị ủy với việc bồi dưỡng cán bộ thanh niên. Đồng thời trưởng phòng tổ chức cũng là người vừa mới đến nhận công tác, thế nên chắc chắn sẽ càng chú ý nhiều hơn đến phương diện này. Trước kia trưởng phòng Lý từng là trưởng ban cán bộ số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy, lần này anh ấy xuống tuyến dưới rèn luyện nhất định sẽ cho ra một vài động tĩnh, sẽ cho ra những phương án nhân sự mới mẻ, đây sẽ là cơ hội tốt với cậu. Tất nhiên kỳ ngộ đều dành cho những người có chuẩn bị, thế nên bây giờ cậu nên kiên trì cố gắng là được.
- Cám ơn anh Ngô đã chỉ điểm, sau này tôi sẽ học hỏi ở anh nhiều hơn.
Lý Nam nâng ly nói.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Chỉ điểm cái gì chứ, chỉ là bạn bè trò chuyện với nhau mà thôi, nếu cậu có thể nghe hiểu và có thu hoạch thì là bản lĩnh của cậu. Nói trắng ra muốn phát triển tôt thì bản thân cậu phải có tố chất, nếu không dù là con nhà quan hay nhà lắm tiền nhiều của cũng không có nhiều cơ hội đi lên.
Lý Nam thật sự rất tán thành lời nói của Ngô Vân Phong, hơn nữa căn cứ vào lời nói có thể thấy rõ Ngô Vân Phong rất tự tin, người này nhiều lần nhắc đến phương diện tố chất bản thân phải vượt qua thử thách, thật ra cũng biểu hiện bản thân mình có chút bản lĩnh. Ngô Vân Phong nói bản thân mình cũng không có quan hệ và bối cảnh, nhưng hôm nay đã là trưởng khoa số hai ban thư ký thị ủy, điều này thật sự khó có được, đồng thời càng làm cho Lý Nam thêm tin tưởng vào bản thân mình.
- Đúng rồi, trong nhóm sinh viên chúng tôi lần này có một người tên là Lý Thắng Quân được phân phối đến văn phòng thị ủy, bây giờ anh ấy đang làm gì?
Lý Nam lên tiếng hỏi, bọn họ đều là những người thi tuyển một đợt, vẫn rất quan tâm đến sự phát triển của nhau, vì những người này chính là mục tiêu chuẩn của hắn.
- Bây giờ cậu ấy chủ yếu xử lý công tác văn tự, dù sao thì cũng vừa mới đến nhận công tác, rất nhiều phương diện còn phải tìm hiểu. Tôi đã gặp cậu ấy vài lần, người này khá linh hoạt, trong nhà nhất định có bối cảnh, chắc chắn là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của cậu.
Ngô Vân Phong tất nhiên cũng nhìn ra tâm tính của Lý Nam, thế nên cho ra đánh giá công bằng với Lý Thắng Quân.
Lý Nam nói:
- Bây giờ tôi có áp lực rất lớn, không sợ anh Ngô chê cười, trước kia tôi tỏ ra cực kỳ tin tưởng vào bản thân, thế nhưng mới nhận công tác đã gặp khó khăn, thế nên trong lòng có chút buồn bực.
Trịnh Binh ở bên cạnh nói:
- Dù là ai cũng như vậy mà thôi, nếu như là tôi thì đã sớm thất vọng rồi.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Thế nên mới nói cậu không có truy cầu gì cả, chỉ cần vợ con khỏe mạnh là được rồi...
Trịnh Binh cười hì hì nói:
- Tôi cảm thấy như thế này là rất tốt, không có áp lực gì cả, mỗi ngày kiếm chút lợi nhuận, giúp đỡ vợ con, cũng rất hạnh phúc.
Ngô Vân Phong không nói gì hơn:
- Cậu chỉ được chút tương lai như vậy mà thôi.
Ba người Ngô Vân Phong vừa ăn món nướng vừa uống rượu, một chai rượu Ngũ Lương nhanh chóng cạn sạch. Lý Nam và Ngô Vân Phong đã uống mỗi người hơn bốn ly lớn, thế nhưng bản thân Trịnh Binh vẫn còn chưa uống xong một ly.
- Lý Nam, còn uống được nữa không? Nếu không thì cũng không cần mở chai này ra.
Gương mặt Ngô Vân Phong có hơi hồng nhưng lại không có mấy phần men say.
Lý Nam tất nhiên không chịu bỏ cuộc giữa đường, hắn sảng khoái nói:
- Sao có thể nói không được, hôm nay tôi nhất định phải uống với anh Ngô cho thoải mái, anh Ngô nói thế nào thì tôi uống như vậy.
Lý Nam nói rồi mở chai rượu Ngũ Lương còn lại, sau đó rót đầy ly cho mình và Ngô Vân Phong.
Ngô Vân Phong vỗ tay nói:
- Tốt, tôi thích tính cách của Lý Nam, sau này nếu như muốn uống rượu thì sẽ gọi cậu.
- Tôi thấy hai người rõ ràng đều là tửu quỷ.
Trịnh Binh nói, hắn thấy Ngô Vân Phong và Lý Nam vừa gặp đã thân cũng tỏ ra rất vui mừng, như vậy biết đâu có thể giúp đỡ được Lý Nam, cũng xem như trả ân tình cho Lý Nam.
Mặc dù tính cách của Trịnh Binh là trầm tĩnh không tranh cường háo thắng nhưng lại là người nhận ân tình của ai nhất định sẽ báo đáp, bản thân hắn luôn ghi khắc ân tình giúp đỡ của Lý Nam trong vụ tai nạn xe trước đó.
- Ái chà, đây không phải là đại tài tử sao?
Một âm thanh kiêu ngạo vang lên bên cạnh.
Lý Nam quay sang nhìn, đó chính là Cao Hiển Quý, ở bên cạnh Cao Hiển Quý còn có vài nam vài nữ với độ tuổi bất đồng. Thế là Lý Nam không khỏi tỏ ra khó chịu, vì sao lại gặp phải con ruồi này ở đây? Thế là hắn nhếch miệng tỏ ra không quan tâm, sau đó nâng ly nói với Ngô Vân Phong:
- Anh Ngô, tôi mời anh!
- Tốt, cùng uống.
Ngô Vân Phong khẽ cau mày nói, hắn cũng không thích đang uống rượu mà bị người khác quấy rầy. Hắn cũng thấy rõ nhóm người Cao Hiển Quý đều đã uống rượu, những kẻ uống rượu xong thích đi quấy rối người khác thật sự không ra gì.
- Ái chà, còn uống rượu Ngũ Lương cơ à? Đúng là rượu cao cấp.
Cao Hiển Quý thấy Lý Nam không quan tâm đến mình, thế là hắn cố gắng tiến lên dùng giọng kỳ quái nói:
- Lý Nam, phát triển tốt đấy nhỉ, nghe nói được phân đến phòng văn thư, khó trách được uống rượu ngon như vậy, cũng giống như chúng tôi, chỉ có thể uống rượu Ngũ Lương mà thôi, ha ha...
Sau khi nghe được lời nói sặc mùi kiêu ngạo này thì Ngô Vân Phong rất mất vui, nhưng hắn vẫn nhịn không phát tác. Dù sao thì nhóm người này đã uống rượu, hơn nữa người bên kia lại nhiều hơn, hắn cũng không muốn gây náo loạn để rồi sinh chuyện không hay. Hắn là thư ký của phó bí thư thị ủy, hắn đã tôi luyện lòng dạ rất sâu, cũng không phải người thiếu kiên nhẫn.
Tuy Ngô Vân Phong bảo trì sự bình thản nhưng Lý Nam vẫn rất khó chịu, hắn vốn định trò chuyện cho vui vẻ với Ngô Vân Phong, thế nhưng không biết đám người này ở đâu chui ra chen ngang quấy rối, thật sự làm cho không gian huyên náo khó chịu.
- Con gì mà kêu to như vậy? Sao không có ai đến ném đi thế này?
Lý Nam trầm giọng nói.
- Con bà mày.
Cao Hiển Quý giận tím mặt, hắn tiến lên đá mạng vào người Lý Nam.
Lý Nam chợt cười lạnh, cơ thể hắn bất động nhưng chân trái cũng đá lên, bàn chân phóng thẳng về phía chân của Cao Hiển Quý.
- Á...
Chân hai người đụng vào nhau, Cao Hiển Quý hét thảm một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Một tên đàn ông mặt đỏ bừng bừng ở bên cạnh thấy thế thì hét lớn:
- Khốn kiếp, dám đánh người sao? Người đàn ông này nói xong thì tiến lên duỗi hai tay định chụp cổ Lý Nam.
Danh sách chương