Lộ Lê tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào ngực Tần Vũ, ngẩng đầu nhìn đường nét xương quai hàm cứng rắn, sắc bén giống lưỡi dao được mài dũa tỉ mỉ.
Cảm thấy Lộ Lê tỉnh lại, Tần Vũ cúi đầu, ánh mắt thâm sâu như lỗ đen nhìn y, người khác có lẽ sợ nhìn thẳng Tần Vũ, Lộ Lê không sợ, lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Anh xử lý xong công việc rồi?”
Tần Vũ gật đầu.
Lộ Lê nhìn thời gian, phát hiện giờ cơm trưa đã qua mười phút, lập tức ngồi thẳng dậy, kéo Tần Vũ đứng lên, “Đói chết mất, chúng ta đi xuống ăn trưa đi.”
Hai người đi vào phòng khách, phát hiện Tần phu nhân đã trở lại, đang ngồi trêи sô pha, sắc mặt khó coi và áp suất thấp trêи người nói rõ hiện tại tâm tình của bà rất không tốt.
“Mẫu thân làm sao vậy?” Lộ Lê đột nhiên có dự cảm không tốt, khả năng sẽ có một hồi bão táp.
“Không cần để ý đến bà ấy.” Tần Vũ mang vẻ mặt lạnh nhạt lại âm trầm, hoàn toàn không còn chút dịu dàng nào như khi ở riêng với Lộ Lê, càng như là ảo giác.
Lộ Lê nhìn vẻ mặt hắn không khác gì ngày thường, thật ra Tần phu nhân hay chủ động gây sự nên y cũng không nhiều lời. Ban đầu y muốn mời Tần phu nhân đi ăn cùng, nhưng thấy vẻ mặt không dễ ở chung này thì dứt khoát bỏ ý định, theo Tần Vũ vào phòng ăn.
Tần phu nhân đã sớm phát hiện họ xuống dưới, còn đang đợi họ mở miệng, một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nào, quay đầu mới phát hiện hai người đã vào phòng ăn, lập tức giận dữ đến đau phổi, đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng đi đến.
“Hôm nay con muốn ta tức chết thì mới cam tâm sao?” Tần phu nhân đứng trước mặt Tần Vũ, bởi vì tức giận nên gương mặt được bảo dưỡng giống ba mươi mấy tuổi thiếu vài phần đoan trang, nhiều vài phần phẫn nộ.
Lộ Lê kinh ngạc, đây là lần đầu Tần phu nhân không nhắm vào y mà trực tiếp nhắm vào Tần Vũ. Y lập tức nghĩ đến chuyện sáng nay Tần Vũ đi nửa tiếng đã về, quả nhiên là chuyện đó, khi Tần Vũ nói vậy y còn cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ Tần Vũ chỉ đến vài phút đã trực tiếp chạy lấy người, nhưng khi đó Tần Vũ rất bình tĩnh, y cũng không nghĩ nhiều.
“Bà muốn tôi nói à?” Lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần phu nhân, hơi thở trêи người Tần Vũ càng thêm lạnh băng.
Tần phu nhân trong lòng rùng mình, đừng nhìn Tần Vũ là bà sinh, lại còn là con đầu lòng, nhưng khi còn nhỏ kỳ thật không thân thiết với bà, so với Tần Vũ, mấy đứa em của nó thích nói thích cười, bà đương nhiên càng yêu thích hơn. Sau này, khi bà muốn quản thì Tần Vũ đã là thượng tướng của đế quốc, một thân khí thế ngoan ác lạnh băng, vừa mới tới gần bà đã cảm thấy cả người nhút nhát.
Sâu trong nội tâm Tần phu nhân, bà không phải cực kỳ thích Tần Vũ, nhưng rõ ràng là con trai của bà, là cục thịt rớt xuống từ người bà, lại không nghe lời bà, thậm chí làm bà cảm thấy sợ hãi, như vậy thì sao bà có thể thích.
Đại khái là vì trong lòng đã ẩn ẩn không thích, khi thấy người hắn cưới về một chút không thuận theo ý bà nên muốn nhúng tay, dù sao, là con bà thì vốn nên nghe lời bà. Hiện giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt chống đối, thậm chí không coi bà là mẫu thân, Tần phu nhân liền cảm thấy trong lòng không vui, nhìn về phía Lộ Lê ngồi bên cạnh, lập tức cười lạnh một tiếng.
“Con cho rằng ta sẽ sợ sao?”
“Nói cái gì vậy?” Lộ Lê hỏi Tần vũ, trực giác nói cho y không phải chuyện gì tốt, vẻ mặt của Tần phu nhân thậm chí còn nói cho y, chuyện này liên quan đến y.
Tần Vũ không đáp, ánh mắt nhìn Tần phu nhân lại càng thêm mỉa mai.
“Con không dám nói thì để ta nói thay,” Tần phu nhân cho rằng bắt lấy thóp của Tần Vũ, thanh âm lộ ra một tia đắc ý, “Tần Vũ hôm nay đi cùng tôi gặp các tiểu thư, còn nói nói cười cười, tôi tin không được bao lâu cậu sẽ xám xịt rời đi.”
Lộ Lê ‘phụt’ một tiếng, cười.
“Cậu cười cái gì?” Tần phu nhân lập tức trầm mặt.
Lộ Lê nhìn thẳng vào mắt bà, ánh mặt lại không còn một chút ý cười nào, “Mẫu thân, những lời chê cười này về sau đừng nói, Tần Vũ là người thế nào, con hiểu hơn mẫu thân, mẫu thân nói anh ấy nói cười với người khác, chuyện này còn khó tin hơn tận thế, hơn nữa Tần Vũ chỉ đi có nửa giờ, chút thời gian ấy cũng chỉ đủ đi đường.”
“Cậu!” Đối mặt với y lúc này, trong nháy mắt, Tần phu nhân như thấy được Tần Vũ, ánh mắt lạnh nhạt làm bà theo bản năng muốn lùi bước, nhưng lời tiếp theo lại bà nổi giận.
“Con tôn kính mẫu thân, tiền đề là mấy thân đáng để con tôn kính. Mẫu thân là mẫu thân của Tần Vũ nên con mới nói, mẫu thân là nữ chủ của Tần gia, mỗi tiếng nói cử chỉ đều đại biểu cho Tần gia, nếu chuyện sáng nay truyền ra ngoài, mẫu thân cảm thấy người khác sẽ nghĩ thế nào về Tần gia?”
Lộ Lê câu khóe miệng lên đầy châm chọc, giống Tần Vũ như đúc, “Tần thượng tướng rõ ràng đã lập gia đình, mẫu thân của thượng tướng lại muốn ngài ấy thân cận với một đám tiểu thư. Người khác sẽ cho rằng Tần gia còn phức tạp hơn cả vương thất, chuẩn bị quang minh chính đại cưới thêm một hai người, trái ôm phải ấp tam thê tứ thϊế͙p͙, nữ chủ Tần gia không thèm nể mặt con dâu, con trai muốn cưới mấy người thì cưới, đừng nói mặt mũi Tần gia bị ném đến tinh hệ khác, chỉ sợ ngày sau cũng không tiểu thư nào dám bước vào Tần gia. Mẹ làm như vậy có nghĩ tới Tần Ca Tần Sương không, có nghĩ tới Tần Thường Tần Tuyết không? Về sau khi hai em ấy lấy chồng, nhà chồng cũng học theo Tần gia thì mẹ bảo hai em ấy phải làm thế nào?”
Từng câu từng câu giống bom trọng kí thay nhau ném ra, nháy mắt tạc Tần phu nhân đến không thở nỗi, bà không ngờ Lộ Lê cũng dám nói chuyện như vậy với bà.
Lộ Lê ngày thường cho người ta ấn tượng tuy rằng không phải thực mềm nhưng cũng không cường ngạnh, tạo cho Tần phu nhân ảo giác rằng hắn dễ bắt nạt.
Có câu nói: Bức đến đường cùng, con thỏ cũng sẽ cắn người.
Lộ Lê không phải con thỏ nên y không thể nhẫn được, y có thể mặc Tần phu nhân ngày thường nói lời khó nghe vì đó chỉ là lời nói gió bay, không tiếp lời thì bà chỉ có thể một người diễn kịch một vai, nhưng y không thể chịu đựng được Tần phu nhân an bài chuyện xem mặt cho Tần Vũ.
Y còn chưa chết, y vẫn là dâu trưởng Tần gia, y còn chưa ly hôn với Tần Vũ, Tần phu nhân đã gấp không chờ nổi muốn ả đàn bà nào đó tới để đuổi y đi, bà cho rằng Tần Vũ chỉ cần nhìn mấy người phụ nữ thì sẽ vứt bỏ y sao? Tần phu nhân đã đụng phải giới hạn của y, nếu là y của mấy năm trước thì căn bản sẽ không cho Tần phu nhân nhảy nhót trước mặt.
Toàn bộ Tần gia, y để ý chỉ mỗi mình Tần vũ, chính vì để ý Tần Vũ nên y mới sống tại Tần gia, muốn họ chấp nhận y, bởi vì người nhà là một phần của Tần Vũ.
“Cuối cùng con cho mẫu thân một lời khuyên, Tần Vũ là người đàn ông của con, nếu mẫu thân còn muốn thể diện thì về sau đừng an bài chuyện thân cận cho anh ấy nữa.” Lộ Lê nói xong đứng lên.
“Em đi đâu?” Tần Vũ hỏi, giọng nói nhất quán lạnh nhạt tựa hồ so ngày thường nhẹ nhàng nhiều.
Lộ Lê tràn ngập lửa giận khi nghe tiếng hắn thì triệt tiêu một nửa, “Hôm nay cơm không hợp khẩu vị, không muốn ăn.”
Tần Vũ cũng đứng lên, không chút để ý nói: “Đúng lúc, anh cũng thấy không hợp khẩu vị, chúng ta ra ngoài ăn, đến nhà hàng gia đình.”
“Được.” Đáy mắt Lộ Lê hiện lên ý cười.
“Không được đi, hôm nay con ở nhà cho ta!” Tần phu nhân khi họ đi tới cửa rồi mới đột nhiên hoàn hồn, khó thở, bà nhất thời kϊƈɦ động đụng phải ghế dựa, phát ra một tiếng vang.
Lộ Lê cảm thấy y đã nói rõ ràng, Tần phu nhân nếu còn chưa thông suốt thì về sau cũng không nên trách y không cho bà mặt mũi.
Hai người, ai cũng không dừng lại.
Ngồi trêи phi hành khí, Lộ Lê còn nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất, hiện giờ y không muốn nghĩ gì cả, trưởng bối thì thế nào, đừng hy vọng về sau y sẽ bận tâm mặt mũi của bà
Bàn tay Tần Vũ nắm lấy tay y, lòng bàn tay rất ấm, xua tan lạnh lẽo trêи tay hắn. Lộ Lê quay đầu nhìn sườn mặt của Tần Vũ cứng nhắc nhưng lại làm người vô cùng an tâm, khói mù trong lòng dần tan, đôi mắt hơi nheo lại, không sao cả, y toàn tâm toàn ý đứng bên người đàn ông này, vậy là đủ rồi.
Hai người đi đến một nhà hàng khác do Tần Vũ chọn, Tần phu nhân ăn một mình, người hầu không dám đến trước mặt bà múa may.
Hai người đi đến khi Mặt Trời xuống núi mới về, vừa vào cửa đã nghe thấy thanh âm khắc khẩu truyền đến từ đại sảnh.
Giọng nói to lớn vang dội mang theo uy nghiêm mười phần, Tần nguyên soái đã trở lại, không biết như thế nào đã đôi co với Tần phu nhân, Lộ Lê nghe vài câu mới biết thì ra Tần nguyên soái biết chuyện Tần phu nhân làm lúc sáng, chuyện đó có thể truyền tới tai ông cũng nói rõ nó đã trở thành đề tài cho mọi người bàn luận.
Tần nguyên soái là người hiểu lý lẽ, ông có thể dung túng Tần phu nhân trong những chuyện nhỏ, nhưng chuyện lớn thì không thể hồ đồ. Lần này Tần phu nhân thực sự rất quá đáng, vừa về ông đã trách phu nhân không nên làm vậy, Tần phu nhân vốn
tưởng sẽ có người đứng về phía bà, không ngờ chồng vừa về, việc đầu tiên làm lại là nói bà sai, vì thế hai người ồn ào lên.
“Từ hôm nay trở đi, bà ít ra ngoài cho tôi, ở nhà suy nghĩ lại!” Tần nguyên soái không màng Tần phu nhân đại sảo đại nháo là vợ mình, vẻ mặt nghiêm túc giống như ở quân khu.
Nghe thấy vậy, Tần phu nhân đột nhiên biến sắc, “Tần Vũ chống đối tôi, con hồ ly tinh kia nói tôi, bây giờ ông cũng chỉ trích tôi, nếu các người ghét bỏ tôi như vậy, được thôi, tôi đi!”
Tần phu nhân lửa giận tận trời xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này mới chú ý tới Lộ Lê đang đứng ở cửa, tức khắc như bị đổ thêm dầu, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của cậu thật là cao minh, mục đích của cậu đã đạt được rồi đấy.”
Lộ Lê trầm mặc, có phải y an bài chuyện thân cận cho Tần Vũ đâu, đào hố rồi tự mình ngã xuống lại trách y, đây là đạo lý gì. Lộ Lê không định nói tiếp, còn tưởng rằng Tần phu nhân nói xong sẽ trực tiếp chạy lấy người, lại phát hiện bà vẫn đứng tại chỗ, vẫn mở trừng mắt nhìn y, dường như đang đợi cái gì.
Cơn tức của Tần phu nhân càng lúc càng lớn, bà chỉ nói vậy thôi chứ không phải thật sự muốn đi, tưởng rằng Tần Phủ sẽ đuổi theo gọi bà lại, nào ngờ đâu ông căn bản không có ý định đó, đã mất mặt lại xấu hổ, không nhịn nổi nên cuối cùng vẫn bỏ đi.
“Phụ thân, mẫu thân cứ đi như vậy có sao không?” Lộ Lê đi tới lo lắng hỏi.
“Không cần lo cho bà ấy, bà ấy luôn có nơi để đi.” Tần nguyên soái hạ quyết tâm muốn cho bà tỉnh táo lại, đương nhiên sẽ không dỗ dàng, lại nói, với thân phận của bà thì thiếu gì nơi để đi.
Lộ Lê không phải thật sự lo lắng, từ thái độ của Tần nguyên soái là có thể nhìn ra được, Tần phu nhân rất có thể không phải lần đầu tiên bỏ nhà đi.
“Hôm nay đã làm con chịu uất ức rồi, con yên tâm, chỉ cần phụ thân ở một ngày thì những người đó không thể bước vào Tần gia.” Tần nguyên soái thấy y trầm mặc, cho rằng y vẫn còn suy nghĩ chuyện hồi sáng, ông cũng đau đầu không thôi. Ông vẫn luôn cho rằng vợ ông nhiều nhất chỉ là múa mép khua môi, không ngờ chuyện gì cũng làm được, không chỉ không nể mặt Lộ Lê, mặt mũi Tần gia cũng mất hết. Ông cảm thấy cứ như vậy thì không được, trong lòng quyết định đoạn thời gian tới sẽ gọi Tần Sương đang nghỉ phép trở về, chỉ có thể xin lỗi nó.
“Cám ơn phụ thân.” Lộ Lê chân thành nói, vẫn chưa bởi Tần nguyên soái trước kia thiên vị Tần phu nhân mà thù, nếu đổi vị trí, nếu đứng trêи lập trường của Tần nguyên soái thì y cũng sẽ làm như vậy.
Y rất cảm kϊƈɦ Tần nguyên soái hiểu lý lẽ, nếu không thì cuộc sống của y sẽ càng tệ.
Cảm thấy Lộ Lê tỉnh lại, Tần Vũ cúi đầu, ánh mắt thâm sâu như lỗ đen nhìn y, người khác có lẽ sợ nhìn thẳng Tần Vũ, Lộ Lê không sợ, lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Anh xử lý xong công việc rồi?”
Tần Vũ gật đầu.
Lộ Lê nhìn thời gian, phát hiện giờ cơm trưa đã qua mười phút, lập tức ngồi thẳng dậy, kéo Tần Vũ đứng lên, “Đói chết mất, chúng ta đi xuống ăn trưa đi.”
Hai người đi vào phòng khách, phát hiện Tần phu nhân đã trở lại, đang ngồi trêи sô pha, sắc mặt khó coi và áp suất thấp trêи người nói rõ hiện tại tâm tình của bà rất không tốt.
“Mẫu thân làm sao vậy?” Lộ Lê đột nhiên có dự cảm không tốt, khả năng sẽ có một hồi bão táp.
“Không cần để ý đến bà ấy.” Tần Vũ mang vẻ mặt lạnh nhạt lại âm trầm, hoàn toàn không còn chút dịu dàng nào như khi ở riêng với Lộ Lê, càng như là ảo giác.
Lộ Lê nhìn vẻ mặt hắn không khác gì ngày thường, thật ra Tần phu nhân hay chủ động gây sự nên y cũng không nhiều lời. Ban đầu y muốn mời Tần phu nhân đi ăn cùng, nhưng thấy vẻ mặt không dễ ở chung này thì dứt khoát bỏ ý định, theo Tần Vũ vào phòng ăn.
Tần phu nhân đã sớm phát hiện họ xuống dưới, còn đang đợi họ mở miệng, một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nào, quay đầu mới phát hiện hai người đã vào phòng ăn, lập tức giận dữ đến đau phổi, đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng đi đến.
“Hôm nay con muốn ta tức chết thì mới cam tâm sao?” Tần phu nhân đứng trước mặt Tần Vũ, bởi vì tức giận nên gương mặt được bảo dưỡng giống ba mươi mấy tuổi thiếu vài phần đoan trang, nhiều vài phần phẫn nộ.
Lộ Lê kinh ngạc, đây là lần đầu Tần phu nhân không nhắm vào y mà trực tiếp nhắm vào Tần Vũ. Y lập tức nghĩ đến chuyện sáng nay Tần Vũ đi nửa tiếng đã về, quả nhiên là chuyện đó, khi Tần Vũ nói vậy y còn cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ Tần Vũ chỉ đến vài phút đã trực tiếp chạy lấy người, nhưng khi đó Tần Vũ rất bình tĩnh, y cũng không nghĩ nhiều.
“Bà muốn tôi nói à?” Lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần phu nhân, hơi thở trêи người Tần Vũ càng thêm lạnh băng.
Tần phu nhân trong lòng rùng mình, đừng nhìn Tần Vũ là bà sinh, lại còn là con đầu lòng, nhưng khi còn nhỏ kỳ thật không thân thiết với bà, so với Tần Vũ, mấy đứa em của nó thích nói thích cười, bà đương nhiên càng yêu thích hơn. Sau này, khi bà muốn quản thì Tần Vũ đã là thượng tướng của đế quốc, một thân khí thế ngoan ác lạnh băng, vừa mới tới gần bà đã cảm thấy cả người nhút nhát.
Sâu trong nội tâm Tần phu nhân, bà không phải cực kỳ thích Tần Vũ, nhưng rõ ràng là con trai của bà, là cục thịt rớt xuống từ người bà, lại không nghe lời bà, thậm chí làm bà cảm thấy sợ hãi, như vậy thì sao bà có thể thích.
Đại khái là vì trong lòng đã ẩn ẩn không thích, khi thấy người hắn cưới về một chút không thuận theo ý bà nên muốn nhúng tay, dù sao, là con bà thì vốn nên nghe lời bà. Hiện giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt chống đối, thậm chí không coi bà là mẫu thân, Tần phu nhân liền cảm thấy trong lòng không vui, nhìn về phía Lộ Lê ngồi bên cạnh, lập tức cười lạnh một tiếng.
“Con cho rằng ta sẽ sợ sao?”
“Nói cái gì vậy?” Lộ Lê hỏi Tần vũ, trực giác nói cho y không phải chuyện gì tốt, vẻ mặt của Tần phu nhân thậm chí còn nói cho y, chuyện này liên quan đến y.
Tần Vũ không đáp, ánh mắt nhìn Tần phu nhân lại càng thêm mỉa mai.
“Con không dám nói thì để ta nói thay,” Tần phu nhân cho rằng bắt lấy thóp của Tần Vũ, thanh âm lộ ra một tia đắc ý, “Tần Vũ hôm nay đi cùng tôi gặp các tiểu thư, còn nói nói cười cười, tôi tin không được bao lâu cậu sẽ xám xịt rời đi.”
Lộ Lê ‘phụt’ một tiếng, cười.
“Cậu cười cái gì?” Tần phu nhân lập tức trầm mặt.
Lộ Lê nhìn thẳng vào mắt bà, ánh mặt lại không còn một chút ý cười nào, “Mẫu thân, những lời chê cười này về sau đừng nói, Tần Vũ là người thế nào, con hiểu hơn mẫu thân, mẫu thân nói anh ấy nói cười với người khác, chuyện này còn khó tin hơn tận thế, hơn nữa Tần Vũ chỉ đi có nửa giờ, chút thời gian ấy cũng chỉ đủ đi đường.”
“Cậu!” Đối mặt với y lúc này, trong nháy mắt, Tần phu nhân như thấy được Tần Vũ, ánh mắt lạnh nhạt làm bà theo bản năng muốn lùi bước, nhưng lời tiếp theo lại bà nổi giận.
“Con tôn kính mẫu thân, tiền đề là mấy thân đáng để con tôn kính. Mẫu thân là mẫu thân của Tần Vũ nên con mới nói, mẫu thân là nữ chủ của Tần gia, mỗi tiếng nói cử chỉ đều đại biểu cho Tần gia, nếu chuyện sáng nay truyền ra ngoài, mẫu thân cảm thấy người khác sẽ nghĩ thế nào về Tần gia?”
Lộ Lê câu khóe miệng lên đầy châm chọc, giống Tần Vũ như đúc, “Tần thượng tướng rõ ràng đã lập gia đình, mẫu thân của thượng tướng lại muốn ngài ấy thân cận với một đám tiểu thư. Người khác sẽ cho rằng Tần gia còn phức tạp hơn cả vương thất, chuẩn bị quang minh chính đại cưới thêm một hai người, trái ôm phải ấp tam thê tứ thϊế͙p͙, nữ chủ Tần gia không thèm nể mặt con dâu, con trai muốn cưới mấy người thì cưới, đừng nói mặt mũi Tần gia bị ném đến tinh hệ khác, chỉ sợ ngày sau cũng không tiểu thư nào dám bước vào Tần gia. Mẹ làm như vậy có nghĩ tới Tần Ca Tần Sương không, có nghĩ tới Tần Thường Tần Tuyết không? Về sau khi hai em ấy lấy chồng, nhà chồng cũng học theo Tần gia thì mẹ bảo hai em ấy phải làm thế nào?”
Từng câu từng câu giống bom trọng kí thay nhau ném ra, nháy mắt tạc Tần phu nhân đến không thở nỗi, bà không ngờ Lộ Lê cũng dám nói chuyện như vậy với bà.
Lộ Lê ngày thường cho người ta ấn tượng tuy rằng không phải thực mềm nhưng cũng không cường ngạnh, tạo cho Tần phu nhân ảo giác rằng hắn dễ bắt nạt.
Có câu nói: Bức đến đường cùng, con thỏ cũng sẽ cắn người.
Lộ Lê không phải con thỏ nên y không thể nhẫn được, y có thể mặc Tần phu nhân ngày thường nói lời khó nghe vì đó chỉ là lời nói gió bay, không tiếp lời thì bà chỉ có thể một người diễn kịch một vai, nhưng y không thể chịu đựng được Tần phu nhân an bài chuyện xem mặt cho Tần Vũ.
Y còn chưa chết, y vẫn là dâu trưởng Tần gia, y còn chưa ly hôn với Tần Vũ, Tần phu nhân đã gấp không chờ nổi muốn ả đàn bà nào đó tới để đuổi y đi, bà cho rằng Tần Vũ chỉ cần nhìn mấy người phụ nữ thì sẽ vứt bỏ y sao? Tần phu nhân đã đụng phải giới hạn của y, nếu là y của mấy năm trước thì căn bản sẽ không cho Tần phu nhân nhảy nhót trước mặt.
Toàn bộ Tần gia, y để ý chỉ mỗi mình Tần vũ, chính vì để ý Tần Vũ nên y mới sống tại Tần gia, muốn họ chấp nhận y, bởi vì người nhà là một phần của Tần Vũ.
“Cuối cùng con cho mẫu thân một lời khuyên, Tần Vũ là người đàn ông của con, nếu mẫu thân còn muốn thể diện thì về sau đừng an bài chuyện thân cận cho anh ấy nữa.” Lộ Lê nói xong đứng lên.
“Em đi đâu?” Tần Vũ hỏi, giọng nói nhất quán lạnh nhạt tựa hồ so ngày thường nhẹ nhàng nhiều.
Lộ Lê tràn ngập lửa giận khi nghe tiếng hắn thì triệt tiêu một nửa, “Hôm nay cơm không hợp khẩu vị, không muốn ăn.”
Tần Vũ cũng đứng lên, không chút để ý nói: “Đúng lúc, anh cũng thấy không hợp khẩu vị, chúng ta ra ngoài ăn, đến nhà hàng gia đình.”
“Được.” Đáy mắt Lộ Lê hiện lên ý cười.
“Không được đi, hôm nay con ở nhà cho ta!” Tần phu nhân khi họ đi tới cửa rồi mới đột nhiên hoàn hồn, khó thở, bà nhất thời kϊƈɦ động đụng phải ghế dựa, phát ra một tiếng vang.
Lộ Lê cảm thấy y đã nói rõ ràng, Tần phu nhân nếu còn chưa thông suốt thì về sau cũng không nên trách y không cho bà mặt mũi.
Hai người, ai cũng không dừng lại.
Ngồi trêи phi hành khí, Lộ Lê còn nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất, hiện giờ y không muốn nghĩ gì cả, trưởng bối thì thế nào, đừng hy vọng về sau y sẽ bận tâm mặt mũi của bà
Bàn tay Tần Vũ nắm lấy tay y, lòng bàn tay rất ấm, xua tan lạnh lẽo trêи tay hắn. Lộ Lê quay đầu nhìn sườn mặt của Tần Vũ cứng nhắc nhưng lại làm người vô cùng an tâm, khói mù trong lòng dần tan, đôi mắt hơi nheo lại, không sao cả, y toàn tâm toàn ý đứng bên người đàn ông này, vậy là đủ rồi.
Hai người đi đến một nhà hàng khác do Tần Vũ chọn, Tần phu nhân ăn một mình, người hầu không dám đến trước mặt bà múa may.
Hai người đi đến khi Mặt Trời xuống núi mới về, vừa vào cửa đã nghe thấy thanh âm khắc khẩu truyền đến từ đại sảnh.
Giọng nói to lớn vang dội mang theo uy nghiêm mười phần, Tần nguyên soái đã trở lại, không biết như thế nào đã đôi co với Tần phu nhân, Lộ Lê nghe vài câu mới biết thì ra Tần nguyên soái biết chuyện Tần phu nhân làm lúc sáng, chuyện đó có thể truyền tới tai ông cũng nói rõ nó đã trở thành đề tài cho mọi người bàn luận.
Tần nguyên soái là người hiểu lý lẽ, ông có thể dung túng Tần phu nhân trong những chuyện nhỏ, nhưng chuyện lớn thì không thể hồ đồ. Lần này Tần phu nhân thực sự rất quá đáng, vừa về ông đã trách phu nhân không nên làm vậy, Tần phu nhân vốn
tưởng sẽ có người đứng về phía bà, không ngờ chồng vừa về, việc đầu tiên làm lại là nói bà sai, vì thế hai người ồn ào lên.
“Từ hôm nay trở đi, bà ít ra ngoài cho tôi, ở nhà suy nghĩ lại!” Tần nguyên soái không màng Tần phu nhân đại sảo đại nháo là vợ mình, vẻ mặt nghiêm túc giống như ở quân khu.
Nghe thấy vậy, Tần phu nhân đột nhiên biến sắc, “Tần Vũ chống đối tôi, con hồ ly tinh kia nói tôi, bây giờ ông cũng chỉ trích tôi, nếu các người ghét bỏ tôi như vậy, được thôi, tôi đi!”
Tần phu nhân lửa giận tận trời xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này mới chú ý tới Lộ Lê đang đứng ở cửa, tức khắc như bị đổ thêm dầu, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của cậu thật là cao minh, mục đích của cậu đã đạt được rồi đấy.”
Lộ Lê trầm mặc, có phải y an bài chuyện thân cận cho Tần Vũ đâu, đào hố rồi tự mình ngã xuống lại trách y, đây là đạo lý gì. Lộ Lê không định nói tiếp, còn tưởng rằng Tần phu nhân nói xong sẽ trực tiếp chạy lấy người, lại phát hiện bà vẫn đứng tại chỗ, vẫn mở trừng mắt nhìn y, dường như đang đợi cái gì.
Cơn tức của Tần phu nhân càng lúc càng lớn, bà chỉ nói vậy thôi chứ không phải thật sự muốn đi, tưởng rằng Tần Phủ sẽ đuổi theo gọi bà lại, nào ngờ đâu ông căn bản không có ý định đó, đã mất mặt lại xấu hổ, không nhịn nổi nên cuối cùng vẫn bỏ đi.
“Phụ thân, mẫu thân cứ đi như vậy có sao không?” Lộ Lê đi tới lo lắng hỏi.
“Không cần lo cho bà ấy, bà ấy luôn có nơi để đi.” Tần nguyên soái hạ quyết tâm muốn cho bà tỉnh táo lại, đương nhiên sẽ không dỗ dàng, lại nói, với thân phận của bà thì thiếu gì nơi để đi.
Lộ Lê không phải thật sự lo lắng, từ thái độ của Tần nguyên soái là có thể nhìn ra được, Tần phu nhân rất có thể không phải lần đầu tiên bỏ nhà đi.
“Hôm nay đã làm con chịu uất ức rồi, con yên tâm, chỉ cần phụ thân ở một ngày thì những người đó không thể bước vào Tần gia.” Tần nguyên soái thấy y trầm mặc, cho rằng y vẫn còn suy nghĩ chuyện hồi sáng, ông cũng đau đầu không thôi. Ông vẫn luôn cho rằng vợ ông nhiều nhất chỉ là múa mép khua môi, không ngờ chuyện gì cũng làm được, không chỉ không nể mặt Lộ Lê, mặt mũi Tần gia cũng mất hết. Ông cảm thấy cứ như vậy thì không được, trong lòng quyết định đoạn thời gian tới sẽ gọi Tần Sương đang nghỉ phép trở về, chỉ có thể xin lỗi nó.
“Cám ơn phụ thân.” Lộ Lê chân thành nói, vẫn chưa bởi Tần nguyên soái trước kia thiên vị Tần phu nhân mà thù, nếu đổi vị trí, nếu đứng trêи lập trường của Tần nguyên soái thì y cũng sẽ làm như vậy.
Y rất cảm kϊƈɦ Tần nguyên soái hiểu lý lẽ, nếu không thì cuộc sống của y sẽ càng tệ.
Danh sách chương