Ảnh nhầm mục đích quảng bá sự đáng yêu của Diện Diện

< Ảnh nhầm mục đích quảng bá sự đáng yêu của Diện Diện (っ"▽")っ>

Tại biệt thự nằm ở phía nam thành phố, ngay lúc này đây liền vang lên giọng nói không che giấu được phẫn nộ:

_"Bà xem đi." - Người đàn ông trung niên giận dữ mang tờ báo buổi sáng mới mua, đập mạnh xuống bàn. 

_"Ông làm gì ghê vậy? Mới sáng sớm thôi mà." - Giọng phụ nữ chói tai vang lên, những ngón tay thon dài cầm lấy tờ báo, bình tĩnh lật xem. Nhưng càng xem sắc mặt người phụ nữ đó càng trầm xuống, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:" Không thể nào! Rõ ràng lúc ông thông báo đến tôi, tôi đã đưa tiền cho bọn nhà báo đó hủy đi thông tin này mà."

Người đàn ông trung niên hừ lạnh, ánh mắt nhìn Ngọc Thủy không có chút thiện ý.

_"Chuyện tốt bà gây ra cho tôi đấy! Bà tính giải quyết thế nào? Danh dự của tôi sắp bị hủy trong tay bà rồi đó." 

Thuận Phát phẫn nộ đập tay xuống bàn. Ông không ngờ mụ đàn bà này lại ngu ngốc như thế, giữa Trung tâm thương mại lớn đó có biết bao nhiêu người thuộc lớp trên, còn có không ít nhà báo nữa lại ngu xuẩn đi chèn ép một đứa nhỏ như vậy. Hôm qua sau khi tan họp, ông liền nhận được cuộc gọi của cấp dưới điện đến báo rằng vợ ông gây chuyện. Vốn ông còn không tin, nhưng khi xem qua hình ảnh và vài video vụn vặt, trong ông chỉ còn sự giận dữ, lập tức muốn bóp chết bà vợ này.

Đã gây chuyện thì thôi, sao còn lại nói rõ danh tính nữa chứ.

Ngọc Thủy không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, không cam tâm rít lên:

_"Ông làm như tôi muốn lắm chắc. Ông chưa gặp thằng nhãi ranh kia đâu, con chuột dơ bẩn như nó cũng dám chạm vào con trai bảo bối của chúng ta, làm mặt thằng bé bị chảy máu nữa chứ."

Thuận Phát nhìn chằm chằm vào mặt Ngọc Thủy, cố gắng kiềm nén không tát bà ta vài bạt tay, cười lạnh:

_"Tôi làm sao chưa xem, vài vết xước đỏ trên mặt Minh Hạo có gì quá đâu, cùng lắm hai ba ngày liền khỏi. Trẻ con với nhau đùa đôi chút có tính là gì. Bà là người lớn lại đi bắt một đứa nhỏ bằng con mình rạch mặt, lương tâm bà vứt cho chó rồi à?" 

Ngọc Thủy trợn tròn mắt nhìn chồng mình, không thể tin mà phản bác:

_"Ông thế nhưng lại đi bênh vực người ngoài. Cũng đúng, ông có bao giờ để ý đến mẹ con tôi đâu. Lúc nào cũng công việc, công việc, Minh Hạo bị thương như thế, ông chẳng thèm hỏi han nó, chỉ lo sợ thanh danh bị hủy.Có chút chuyện nhỏ này, có đáng là gì so với những việc ông làm. Ông thì tốt lành gì, ngụy quân tử! Ông đừng tưởng tôi không biết, ông cũng kém gì tôi. Những người không thuận theo ông đều bị ông cho đi đời hết, ca sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nào chẳng qua tay ông. Tôi là vì muốn cho con tôi đủ cha đủ mẹ nên không thèm để ý thôi đấy."

Thuận Phát nghe bà ta nói càng lúc càng khó nghe, nhịn không được mà tát bà ta hai cái, rống lên:

_"Câm cái miệng mụ lại, đừng nghĩ làm vợ tôi thì muốn nói gì thì nói. Mụ chỉ cần ở nhà chăm lo con cái nhà cửa là được, làm tròn bổn phận của mụ đi, chuyện đàn ông không phải là việc đàn bà như mụ xen vào." - Ngừng một chút, ông lấy điện thoại trên bàn, bấm dãy số nhà soạn báo mà gọi. Ông phải ngăn chuyện này trước khi đi quá xa. Ánh mắt Thuận Phát lóe lên tia nguy hiểm, trong đám người đó đều có tay sai của ông, chỉ cần họ mang được ảnh và video đi thủ tiêu, vậy liền không còn chứng cứ. Ông sẽ kiện đám người dám đăng tin này vào tù mọt gông vì tội "vu khống". Có tiền liền có thể làm được tất cả.

Ngọc Thủy xoa má bỏng rát của mình, phẫn hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Thuận Phát, như muốn đâm nghìn lỗ lên người ông ta. Bà hôm qua cũng vì quá tức giận, không kịp suy xét kĩ càng. Người mẹ nào mà chẳng thương con chứ. Thấy bảo bối mà mình nâng niu đến đánh cũng không nỡ bị cào chảy máu, sao bà lại không xót. 

Nhưng sau khi việc xảy ra xong, bà mới biết hành động của mình có bao nhiêu sơ hở, hối hận không kịp. Bà vừa về nhà, liền nghe chồng gọi điện, mở gmail, thấy trong đó ít nhất cũng mười tin nhắn do các nhà soạn báo gửi đến, toàn bộ đều là hình ảnh và video về vụ việc đó. Người bà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, không cần nghĩ cũng biết, nếu những tin tức này lan truyền ra ngoài, gia đình bà và em trai bác sĩ tài giỏi của bà sẽ không tránh khỏi bị kéo xuống vũng lầy, mang tiếng xấu mất. Đặc biệt là chồng bà, ghế giám đốc của ông ấy chắc chắn sẽ không giữ khỏi.

Cảm giác bị uy hiếp khiến bà rất khó chịu nhưng không thể không thuận theo bọn họ. Bà nghe theo họ, mua chuộc lại những bằng chứng đó mà thiêu hủy. Vậy mà không hiểu sao...

Ngọc Thủy cầm lấy tờ báo, nhìn kĩ tên nhà soạn. Không phải đám người tối qua. Bà chau mày, cắn mạnh môi đến bật máu. Đây là nhà soạn báo lớn có uy tín của thành phố, nhưng sao họ lại có những hình ảnh này. Con ngươi Ngọc Thủy không ngừng đảo qua đảo lại, âm thầm suy tính, bà phải làm rõ việc này mới được.

Cùng lúc này, tại ngôi nhà nhỏ rất bình thường trong một khu xóm yên tĩnh, Diệp Du ngoan ngoãn ngồi trước mặt cha mẹ, lại một lần nữa chờ dạy dỗ. Bởi vì vết thương trên mặt nên cha mẹ cậu dứt khoát xin cho cậu nghỉ vài ngày, đến khi khỏi hẳn rồi đi học lại. Dù sao họ cũng không sợ con họ vì thiếu hụt kiến thức mà bị ở lại lớp.

Diệp Thần nghiêm mặt ngồi trên ghế, chân phải bắt chéo qua đùi trái, tay cầm tách cà phê, không nhanh không chậm đưa lên nhấp một ngụm. Ánh mắt đang tập trung đọc báo lơ đãng liếc nhìn con trai nhỏ trước mặt, nhưng vẫn không lên tiếng.

Doãn Vân ngồi kế bên Diệp Thần, tầm mắt nhìn trên màn hình ti vi xem tin tức, hoàn toàn triệt để lơ đi Diệp Du. Bà còn đang rất giận đấy, đừng mong bà bắt chuyện, hừ hừ!

Diệp Du gãi gãi mái tóc rối chưa kịp chỉnh, sầu não không thôi. Một chút vết thương này tuy có đau thật, nhưng với cậu vẫn rất bình thường, cha mẹ không nên vì thế mà lơ cậu, rất khổ sở đó. Diệp Du không biết nên nói gì, liền nghe trên ti vi đưa tin tức về vụ việc hôm qua. Cậu kinh ngạc, quay lại nhìn.

Diệp Du rất bất ngờ, dù sao tin này cũng không quá quan trọng, đưa lên báo đã khiến cậu thỏa mãn lắm rồi, không ngờ liền có thể được lên ti vi. Khóe môi Diệp Du hơi cong lên, lộ ra nụ cười mỹ mãn che dưới lớp băng vải trắng. Lần này thì gia đình bà ta gặp rắc rối lớn rồi. Miệng đời luôn là thứ khiến con người ta sợ hãi nhất, khi là người nổi tiếng thì càng phải đề phòng hơn. Chỉ cần bị soi ra một chút lỗi nhỏ không đáng cũng sẽ bị biến thành to. May mắn những hình ảnh đó đã làm mờ mặt cậu với mẹ cậu, nếu không chính cậu cũng phiền phức.

Nhanh chóng lấy điện thoại, Diệp Du đăng nhập vào diễn đàn xem tin tức lẫn bình luận của công chúng, càng xem càng khiến cậu thích thú không thôi, đôi mắt to tròn càng thêm rực sáng mỹ lệ.

[Loli ba vòng chuẩn: Tại sao lại có người nhân cách thối nát như thế! Một đứa trẻ cũng đi bắt nạt là sao! Cầu trừng phạt thích đáng a~ ngao ngao ngao~]

[Công tử tiêu soái tóc hai búi: Gia đây thấy con bà ta có bị gì nặng đâu, vài vệt đỏ đỏ trên mặt. Chỉ vì vậy mà bức ép con người ta, thật quá đáng mà. Nếu gia có ở đó, gia liền cho bà ta ăn tát thần chưởng. Hừ hừ, đồ nhà giàu quen thói bắt nạt kẻ yếu.]

[Đại thần Cúc Hoa: Aiyoo, tui nói mọi người nghe, bà ta là chị của bác sĩ Nguyễn Phúc lại có chồng làm giám đốc công ty giải trí hạng ba, quyền thế đủ lớn mạnh như vậy, hỏi sao bà ta không hống hách. Tui nói, vụ việc này chắc bà ta cũng định dùng tiền để ém xuống, nhưng đâu ngờ trời cao có mắt, không những tràn trên báo đài lại còn lên cả ti vi, xem ra lần này "đẹp mặt" luôn rồi. Để xem sau này bà ta còn dám ép trẻ con nữa không.]

[Bổn tọa nuôi ngươi: Lầu trên chí lí. Làm người lớn mà không biết nhường trẻ con, nhân cách bà ta chắc hỏng rồi. Mà khoan, bà ta như thế, có khi nào những người bên cạnh bà ta cũng vậy hay không?]

[Ta là Bạch Liên Hoa: +1 tui cũng nghĩ như lầu trên, chắc chắn nhân cách cả nhà bà ta đều có vấn đề.]

[Thần chưởng Dưa Leo: +2 tui chắc chắn luôn. Lúc trước còn nghe giám đốc của công ty giải trí hạng 3 dang díu với nhân viên, tui còn tưởng miệng người ghen ghét nên đồn bậy, ai dè, bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa.]

[Hoa Hoa của Liên: +3 Người xấu như thế, phải tẩy chay, phải trừng trị!]

[Phi thăng là chuyện dễ dàng: +4 Phải tẩy chay! Phải trừng trị!]

[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: +5 đúng đúng! Tẩy chay bà ta đi ~]

[Mạc Bắc Quân: Thượng Thanh Hoa! Mau về!]

[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: A ha ha ha, ngươi là ai? Ta không biết. Ngươi đi ra đi ~]

[Mạn Bắc Quân: Hảo! Được lắm! Nếu trốn hãy trốn cho kỹ, đừng để ta bắt được!]

[Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời: Ha ha...]

[Loli ba vòng cực chuẩn: AAAAAAA. Mấy người xem, Bắc Quân và Thanh Hoa kìa ~~]

[Đại thần Cúc Hoa: Tui thấy tui thấy mà OvO ~ Tôi cá một nhánh hoa cúc, Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời trốn không quá một ngày.]

[Thần chưởng Dưa Leo: +1 ta cá một trái dưa leo.]

[Ta là Bạch Liên Hoa: +2 hai cây bông cúc, tui cá ~]

[Bổn tọa nuôi ngươi: +3 hừ hừ, các người cá ít thế. Ta cá một vườn hoa cúc, tối nay Thanh Hoa sẽ không thoát được.]

[Ngốc Bạch Ngọt là tình yêu của tui: +4, tui cá tui cá nữa.]

[Băng muội hay khóc nhè: +5 điều này khỏi phải cá, chắc chắn sẽ xảy ra.]

[Tui là tiết tháo của công quân: E hèm, có phải chúng ta đã rời xa chủ đề ban đầu không. Mau mau quay lại nào các vị bằng hữu.]

[Công tử tiêu soái tóc hai búi: Lầu trên nói đúng, cùng gia làm tiểu đội đả đảo mắng người đàn bà đó nào. o(>v<)o]

[Phi thăng là chuyện dễ dàng: +1 đả đảo, mắng bà ta.]

[Ngốc Bạch Ngọt là tình yêu của tui: +2 như lầu trên.]

[Bổn tọa nuôi ngươi: +3 như lầu trên.]

[...]

Diệp Du vẫn kiên nhẫn đọc từng bình luận của cư dân mạng, mặc dù đôi khi họ có hơi lạc đề, khiến trán cậu xuất hiện hắc tuyến không thôi. Nhưng việc họ đối với hành động của Ngọc Thủy bài xích cực kì, không ngừng mắng chửi nhân phẩm bà ta và lôi luôn cả gia đình bà ta vào, cậu có thể tốt tính xem nhẹ những bình luận không liên quan lẫn muốn soi nhan sắc kia của cậu.

Doãn Vân nghe tin tức trên ti vi, không nén được hài lòng mà nhếch khóe môi nhưng sau đó lập tức xụ xuống. Rốt cuộc Ngọc Thủy cũng mang tiếng xấu, rơi xuống vũng lầy không lối thoát, bà sao không vui. Tuy nhiên, nhớ lại lý do mọi chuyện bà vẫn không tránh khỏi buồn bực. Đảo mặt qua nhìn bé con đang ôm điện thoại xem, cơn tức của bà lại càng tăng. Doãn Vân gọi con trai nhỏ ra đây là để bé tự ngẫm nghĩ về việc làm của mình, sau đó ngoan ngoãn nhận sai. Nhưng dường như bé con hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của bà và chồng bà, vẫn hí hửng ôm điện thoại chơi.

Doãn Vân nhịn không được, gõ gõ tay lên mặt bàn, thu hút lấy ánh nhìn của con trai nhỏ, bà nghiêm mặt, nói:

_"Diệp Du, xem ra con rất thảnh thơi nhỉ?"

Diệp Du tinh ý nhận ra mẹ đang không vui, cẩn thận đặt điện thoại lên bàn, chớp chớp mắt nhìn Doãn Vân, hòng muốn bà bỏ qua. Doãn Vân nhìn bé con lại giở trò cũ, không những không động tâm mà càng bực dọc hơn. Bông cải trắng đúng là không xem bà vào đâu mà.

Ngón tay trắng nõn đảo quanh chiếc nhẫn ngón áp út, Doãn Vân lạnh nhạt mở miệng:

_"Con nói xem, mẹ dễ dàng với con quá, con liền nghĩ mẹ không dám đánh con?"

Thân hình nhỏ nhắn của Diệp Du thoáng cứng ngắc, hai tay để trên đùi không ngừng xoa xoa lộ ra trạng thái căng thẳng khó thấy của cậu. Diệp Du nhỏ giọng, cúi thấp đầu:

_"Mẹ, con sai rồi."

Diệp Thần nãy giờ vẫn không quan tâm mọi chuyện, đột ngột lên tiếng:

_"Sai chỗ nào?"

Diệp Du ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm:" Con không nên khiến Minh Hạo bị thương, không nên để ý đến lời cậu ta nói. Con.. không nên khiến bản thân bị thương."

Diệp Thần lẳng lặng nhìn Diệp Du, ánh mắt của ông thành công khiến cậu thấy áp lực càng nhiều. Đùa sao, tang thi vương gì chứ, trước mặt cha mẹ cũng chỉ là con mèo nhỏ tùy hứng ngao ngao ngao thôi.

_"Biết rõ những điều đó, tại sao còn làm, hửm?"

Đầu Diệp Du càng cúi thấp, lí nhí trả lời:

_"Con... dù có quay lại thời điểm đó vẫn sẽ hành động như vậy, con không thể để bà ta chiếm tiện nghi, dễ dàng đổ tội, gây khó dễ con, khinh bỉ mẹ được."

Mày kiếm của Diệp Thần nhíu chặt thành hình chữ xuyên, bé con càng lúc càng bướng bỉnh, không ngoan chút nào. Ông trầm giọng:

_"Con có thể lựa chọn nhiều cách khác để trả đũa hơn, không nhất thiết phải đả thương mình."

Diệp Du không cam tâm, phản bác:

_"Biết hi sinh một chút để đổi lấy thắng lợi, lấy lùi để tiến, cần gì phải vòng vo đánh thái cực quyền với bọn họ. Vừa tốn thời gian, hiệu quả lại thấp, càng khiến chúng tăng cảnh giác thôi."

Doãn Vân càng nghe càng nhịn không được tức giận, bà nhìn về phía Diệp Thần, nguy hiểm nở nụ cười:

_"Anh không cần nói nhiều với nó làm gì. Chúng ta không dạy dỗ nó một bài học, nó liền xem bậc làm cha làm mẹ như chúng ta đây là cọp giấy, chỉ biết hù dọa thôi."

Diệp Thần nhướng mày ý muốn hỏi bà sẽ không hối hận chứ, đáp lại ông là cái gật đầu lẫn biểu tình nghiêm túc của Doãn Vân. Diệp Thần đứng dậy, đi về phía Diệp Du, nheo mắt nhìn bé con đang cảnh giác, bế thốc bé lên vai, đi về phòng.

Doãn Vân vẫn ngồi dưới phòng khách, tao nhã uống trà xem tin tức. Bà sẽ không lên phòng đâu, ai biết được khi bà nhìn thấy chồng dạy dỗ bé con có hay không sẽ đau lòng mà ngăn lại. Bà muốn chồng nghiêm túc giáo huấn bé con một chút, để con trai nhỏ nhớ kỹ từ nay về sau không được tổn thương mình. 

Thở dài một hơi, bà không thích con trai nhỏ như thế này, trẻ con tốt nhất vẫn là nên dựa dẫm, làm nũng với cha mẹ, không nên cái gì cũng ôm về phía mình, tự mình giải quyết mọi việc, dù là dùng cách làm tiêu cực nhất.

Trên phòng, Diệp Du đứng trước mặt Diệp Thần, môi nhỏ bặm lại, đôi mắt nhìn ông cảnh giác. Không để con trai nhỏ có thời gian tìm cách chạy trốn, Diệp Thần ngồi xuống giường, đồng thời đem bé con bế lại, để nằm úp sấp trên đùi mình. Ông híp mắt, một lần nữa hỏi:

_"Con thực sự không cảm thấy việc mình làm là sai?"

Diệp Du bĩu môi nhỏ, bất bình lên tiếng:

_"Con thừa nhận mình sai, nhưng con vẫn sẽ làm nếu như nó tiếp diễn lần nữa."

Bất mãn hừ lạnh một tiếng, Diệp Thần thuận tay kéo quần con trai nhỏ xuống, không nể tình mà đánh lên mông nhỏ trắng trắng nộn nộn một cái. 

_"Cha, cha thật quá đáng, không được đánh con. Cha nhìn mông con, sau này sẽ không lấy vợ được."

Mặt Diệp Du thoắt cái đỏ bừng, không cam lòng lớn tiếng nói, vặn vẹo mông nhỏ muốn tránh thoát.

_"Không lấy được vợ thì cha nuôi con." - Không thèm để ý đến phản kháng của bé con, ông tăng lực tay thêm vài phần, đánh lên mông bé. 

_"A..." - Đau đớn dữ dội khiến Diệp Du nhịn không được mà kêu khẽ một tiếng, sau đó liền bướng bỉnh cắn chặt môi. 

Diệp Thần híp híp mắt, nhìn cánh mông trắng noãn của con trai nhỏ vì bị ông đánh mà đỏ ửng lên, trông như quả đào, không ngừng run nhè nhẹ. Lần này ông không thể nhường con trai nhỏ tùy hứng được. Việc hôm qua chỉ là chuyện nhỏ, rạch mặt còn có thể hồi phục, nhưng sau này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì lớn hơn thì sao, khỏi cần nghĩ cũng biết bé con sẽ ôm luôn mà không nói với ông. Nghĩ đến việc con trai nhỏ không tin tưởng cách nghĩ của ông, cứ thích hành động theo ý mình, ông rất tức giận, lực tay càng không nể nang, mông của Diệp Du bị ông đánh đến mức muốn sưng cả lên.

Sau mông không ngừng truyền đau đớn, Diệp Du vẫn cắn chặt môi, tuyệt không để phát ra tiếng nào. Cậu rất ủy khuất cũng rất bất mãn. Rõ ràng là cậu suy nghĩ cho cha mẹ, tại sao cha mẹ đều nổi giận mang cậu ra mắng, ra đánh. Vết thương này còn chưa đến nỗi lưu lại sẹo mà.

Không ai hiểu rõ hơn cậu sự nham hiểm của Ngọc Thủy lẫn người nhà bà ta, tại mạt thế từng ngày từng ngày cậu đều nếm trải rồi. Tư vị quả thật dục - tiên - dục - tử khiến con người ta không thể quên được. Ngay lúc đó phải kéo liền rắc rối cho bà ta, nếu chơi đánh thái cực câu giờ, thiệt thòi chỉ nghiêng về phía gia đình cậu.

Đau đớn không ngừng kích thích lên đại não khiến thân thể cậu theo phản xạ tự nhiên mà run lên, mắt to tròn phủ một tầng hơi nước, môi cắn chặt đến bật máu trông cực kì đáng thương. 

Diệp Thần nhận ra sự khác thường của con trai nhỏ, liền ngừng tay, nhìn chỗ bị đánh sưng đỏ lên như muốn chảy máu, ông không khỏi đau lòng, thở dài. Ông cẩn thận ôm bé con xoay lại, nhìn gương mặt quật cường dù đau cũng không khóc của con trai nhỏ, trái tim ông như bị cào mạnh một phát.

_"Tiểu Diệp, con không nên việc gì cũng ôm khư khư về phía mình như thế. Dù cho trí tuệ của con, tâm hồn của con là một đứa nhỏ mười lăm tuổi đi chăng nữa, con vẫn không đấu lại mấy người kia đâu, họ đều là cáo già thành tinh hết rồi."

Diệp Du há miệng muốn nói gì đó, lại bị ông ra hiệu im lặng, nghe ông nói tiếp:

_"Cha biết con có lý do riêng khi hành động như vậy, nhưng con có nghĩ đến dù bọn chúng bị kéo xuống vũng lầy cũng quyết một hơi đem người gây nên việc này kéo xuống luôn không?"

Lắc lắc đầu nhỏ, Diệp Du tỏ vẻ mình chưa nghĩ đến trường hợp này. Diệp Thần thở dài, con trai đúng là còn quá nhỏ, suy nghĩ vẫn chưa trọn vẹn toàn phần.

_" Ngu ngốc, không rõ vẫn cứ làm. Nghe cha nói, nếu đã quyết tâm dạy dỗ người nào đó một bài học, con phải chặt đứt mọi đường lui của họ, tìm cho mình một lối thoát, đồng thời không được để lộ bất kì sơ hở nào, dù là một chút đi nữa, sau đó liền tùy ý con đem chúng đùa giỡn đến thống khoái mà không sợ chúng quay lại cắn trả mình, hiểu rõ chứ?"

Diệp Du dường như không thể tin mà trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Thần. Đây hẳn là điều nên dạy cho một đứa trẻ mười ( mười lăm) tuổi đi? Nhìn biểu tình của con trai nhỏ, ông không khỏi buồn cười, tâm tình đang căng chặt cũng thoáng thả lỏng xuống. Ông vẫn phải là nên nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc, tránh tình trạng bé con bị khi dễ vẫn không làm được gì mà hành xử tiêu cực như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện