Một năm sau.

Tại khu căn cứ số 7 nằm trên quãng đường số 5B của tuyến đi từ miền Trung ra miền Bắc của nước N, một bóng đen đột ngột vụt qua, tốc độ sánh ngang gió sau đó dừng hẳn lại trước một cánh cổng bằng sắt lớn, trông vô cùng nặng nề.

Lúc này mới thấy rõ được diện mạo của bóng đen. Đấy là một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, gương mặt cương nghị, không quá xuất sắc nhưng đủ để người ta tin tưởng. Thanh niên hít sáo một tiếng, bên trong cánh cửa liền đáp lại một tiếng kèn, sau đó cánh cửa sắt nặng nề di chuyển sang một bên, chừa một khoảng trống nhỏ đủ cho thanh niên đi vào.

Bên trong cánh cửa trái ngược hẳn với bên ngoài. Nơi đây như một thôn nhỏ, ước chừng năm mươi đến sáu mươi người, được chia theo từng cấp bậc. Người đứng đầu khu căn cứ số bảy là một dị năng giả hệ băng cấp bốn, cao nhất ở đây. Dưới dị năng giả này còn có ba dị năng giả cấp ba, sáu dị năng giả cấp hai và mười dị năng giả cấp một, còn lại là người bình thường.

Thanh niên này vừa vặn là một trong số sáu dị năng giả cấp hai hiếm hoi ấy. Dù đã trải qua hơn một năm mạt thế, con người đạt được dị năng, thực lực tăng lên nhanh chóng, nhưng chỉ đến cấp năm là dừng lại. Hiện tại vẫn chưa có một ai vượt qua được cấp năm.

Cấp bậc càng cao, khả năng thăng cấp càng thêm nguy hiểm và khó khăn. Một phần không tìm được tinh hạch của tang thi cao cấp tương ứng không đối nghịch với thuộc tính dị năng, phần còn lại là do những tạp chất khi hấp thụ năng lượng tinh hạch của tang thi lưu lại trong cơ thể, làm nguy hiểm tăng thêm.


Thế nhưng, giữa hàng ngàn người thường, người có dị năng đã được xem là kẻ mạnh. Họ không chỉ giết tang thi nhanh chóng, còn không sợ virut tang thi truyền được vào cơ thể mình, nếu đó là tang thi bậc thấp nhất. Còn tang thi bậc cao thì phải xem ý ông trời sao đã.

Xuất hiện dị năng, tính cân bằng trong xã hội nhanh chóng bị phá vỡ. Một số dị năng giả cấp bậc cao nảy sinh cảm giác hơn người, xem những người bình thường dựa vào sự bảo vệ của bọn họ là vô dụng, tâm lý kẻ mạnh khiến họ muốn được khống chế những người khác. Trong thế giới nhỏ bé dưới cái nhìn của bọn họ, họ - chính là kẻ mạnh nhất! Kẻ xứng đáng được hưởng quyền cai trị những thứ nhỏ bé yếu hơn mình.

Căn cứ số 7, một trong số những căn cứ đang chịu ảnh hưởng bởi những suy nghĩ thơ ngây ấy. Thanh niên không nhìn loạn xung quanh, mím môi, kéo mũ áo của mình thấp xuống, tăng nhanh bước chân đi qua những khu nhà ổ chuột của người bình thường. Hắn không cần, cũng không muốn biết trong khu nhà ấy đang xảy ra những việc gì. Dù có chết người đi chăng nữa, cũng chẳng ai vì những kẻ yếu ớt ấy đòi lại công bằng.

Đây là địa ngục, cũng là thiên đường.

Dấu chấm mở đầu cho thời đại cá lớn nuốt cá bé.

_"Lâm Hào." - Tiếng gọi bất chợt thu hút sự chú ý của thanh niên. Bước chân hắn thoáng chần chừ đôi chút, sau đó đi vào một trong những căn nhà của khu ổ chuột.

_"Chị hai." - Lâm Hào nhàn nhạt đáp, nhìn cô gái xinh đẹp đang ung dung ngồi.

Cô gái ngồi trên ghế cao, khí chất toàn thân toát lên vẻ cao quý, cả người sạch sẽ hoàn toàn trái ngược với căn phòng cô đang ngồi. Bên cạnh chân cô là một thiếu nữ đang quỳ, quần áo rách nát, miễn cưỡng che được thân thể của mình. Thiếu nữ ấy cúi thấp đầu, mái tóc đen rối bù che khuất gương mặt.

_"Bên ngoài thế nào rồi?" - Cô gái dịu dàng lên tiếng, đem bàn tay trắng nõn của mình đặt lên đầu thiếu nữ nọ, xoa xoa mấy cái.

Lâm Hào không nhìn đến thiếu nữ quỳ phía dưới, trầm giọng đáp:

_"Tang thi quanh đây càng lúc càng nhiều, thế nhưng đa phần là tang thi cấp một, cấp hai, dễ giải quyết. Chưa thấy xuất hiện tang thi cấp ba trở lên."

Cô gái vẻ mặt bình tĩnh, lắng nghe em trai thuật lại những gì thằng nhóc thấy được. Ánh mắt cô bất chợt nhìn xuống người con gái cạnh chân mình, vẻ mặt dịu dàng hơn. Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của thiếu nữ, không để ý đến thân hình người nọ thêm cứng nhắc.

_"Chị Phỉ, em phải báo cáo cho Tân đội trưởng, em đi trước."


Cô gái ngước mặt lên, nhìn em trai của mình, khẽ cười:

_"Được rồi, cưng đi đi. Để không vị đội trưởng dở hơi ấy lại tìm cớ bắt chẹt em."

Lâm Hào được chị hai cho phép, xoay người rời đi. Trước khi ra khỏi căn nhà lụp xụp ấy, ánh mắt hắn vô tình bắt gặp ánh mắt thiếu nữ nọ.

Đôi mắt vừa đen vừa tròn, nhưng lại thiếu đi sức sống, chỉ còn căm hận.

Niên Phỉ thấy em trai đã rời đi, tay phất một cái, cửa liền ầm một tiếng đóng lại. Vì là mạt thế, điện năng gì đó đều rất hiếm hoi, cô liền thắp lên mấy cây đèn. Nhìn thiếu nữ không động đậy gì, cô liền thở dài, vươn tay ôm thiếu nữ đó lên chân mình ngồi, ôn nhu nói:

_"Lạc bảo bối à, chuyện này có là gì so với việc đối mặt với cái chết chứ? Nếu em muốn thoát khỏi cái cảnh này thì cố gắng mạnh lên đi. Tôi không thể bảo vệ em mãi."

Thấy thiếu nữ vẫn không để ý đến mình, Niên Phỉ vừa bực vừa mệt. Cô siết chặt cằm người trong lòng mình, ép người nọ ngẩng mặt lên.

Vẫn là khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt vừa to vừa đen, vô cùng đáng yêu. Thế nhưng nó không còn linh động, trần đầy sức sống nữa. Niên Phỉ chau mày, không vui. Khả Lạc cô từng biết không phải người như thế này.

_"Lạc Lạc, em rốt cuộc muốn điều gì đây."

Khả Lạc nghe xong, bật cười một tiếng. Cô hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên, lạnh nhạt đáp:

_"Tôi muốn giết chị, muốn giết chết chị, Niên Phỉ."

Niên Phỉ thấy cục cưng của mình lên tiếng, liền vui vẻ không thôi. Cô mỉm cười, con ngươi màu lục xinh đẹp nhìn chăm chú Khả Lạc.


_"Cục cưng, em không thể."

Niên Phỉ thở dài tiếc nuối, cầm cánh tay phải mềm oặt của Khả Lạc, nhẹ nhàng mơn trớn.

_"Em xem, tay em gãy rồi, em muốn giết tôi rất khó. Tôi đã bảo em rồi, bản thân em yếu như vậy, chịu để bọn họ vui chơi một tí liền có đồ ăn, nước uống, cũng không lo cảnh bị tang thi đuổi giết. Ai ngờ tới em lại cắn họ, chỉ bị bẻ gãy một cánh tay này thôi là may rồi đấy. Em phải biết, họ là nể mặt tôi mà không giết em."

Khả Lạc nghe Niên Phỉ thở dài, tựa như cô đã làm sai chuyện gì đó rất lớn. Cô càng nghe càng tức, lòng ngực phập phồng đau nhói, khóe mắt đỏ bừng lên. Khả Lạc nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến gương mặt mình từng yêu rất sâu đậm kia.

So với việc sống như thế này, cô thà rằng chết đi còn hơn.

Ít nhất, chết đi, cô sẽ có Lục Ngọc bồi bạn với mình.

Lục Ngọc, Lục Ngọc, xin lỗi. Lạc Lạc hại chết cậu rồi. Xin lỗi, đáng lẽ mình không nên để cậu lại. Lục Ngọc, mang mình theo với, mình muốn đi với cậu.

Ở đây đáng sợ quá, mình sắp chịu không nổi rồi.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện