Đêm ngày 22 tháng 02 năm 2018, Trái Đất.

Tất cả mọi nơi trên Trái Đất, đất liền hay biển khơi đều bị mây đen dày đặc bao phủ. Cơn mưa lớn mang theo mùi vị tanh tưởi khó chịu hung tàn dội xuống. Mưa lớn đến mức, chỉ cần bạn ở tầng trên cùng của nhà, tiếng ầm ầm của những giọt mưa đánh xuống nóc như muốn phá vợ chúng sẽ khiến bạn không kiềm lòng được nảy ra những suy nghĩ đáng sợ.

Cơn mưa mang ý nghĩa gì?

Sự tẩy rửa của thần thánh trước hành tinh xinh đẹp đã bị ô nhiễm.

Hay là khởi màn cho địa ngục của những con chiên ngu ngốc luôn tự cho mình hơn người?

-----

Khả Lạc rùng mình xoa xoa hai tay lạnh cóng, đem quần áo bông quấn lên người mình, không tình nguyện bước ra khỏi nhà. Mấy ngày nay trên mạng đồn ầm lên tận thế sắp đến, cô vẫn không tin. Bởi thời tiết thất thường cũng đâu phải năm nay mới có, mấy năm trước đều diễn ra ấy thôi.

Khả Lạc uể oải bước ra khỏi nhà, liền bị cảnh tượng hoang tàn trước mặt dọa sợ.

Cây cối đổ ngã, những cây còn chống chọi đứng vững thì cũng héo tàn, rũ xuống. Chúng không còn lá xanh, thân cây khoẳn khiu, vỏ cây đen nhẹm như bị cháy xém, thiếu đi sức sống. Con đường lênh láng nước, còn bốc mùi tanh tưởi xen lẫn mùi hôi thối của nước cống, rác vươn vãi đầy, còn có xác chuột chết nằm rải rác.

Biển báo, giấy quảng cao vất vưởng trên những cành cây khô khốc, bầu trời âm u, không khí như đặc quánh lại khiến người ta khó thở.

Khả Lạc kiềm nén tâm trạng hoảng hốt của mình, bước chân run run không vững phóng về phía chung cư của Lục Ngọc.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Lục Ngọc, phải rồi, Lục Ngọc không biết có sao hay không nữa.

Gần đến chung cư, Khả Lạc từ từ thả chậm bước chân lại, gương mặt nhợt nhạt đỏ bừng lên, mồ hôi từng giọt trên trán trượt xuống. Từ xa, cô nhìn thấy bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lại gần, di chuyển cực kì chậm chạp. Một đường từ nhà cô đến chung cư của Lục Ngọc không xa lắm, tuy nhiên cô lại chẳng chạm mặt với bất kì ai, khiến tâm trạng cô không khỏi khủng hoảng.

_" A, bạn gì đó ơi, tui muốn hỏi... "

Tuy nhiên khi người đó đến gần, Khả Lạc nhìn kĩ dáng vẻ và gương mặt người này rồi thì mặt trắng bệch, bị dọa đến đứng không vững.


Người đó đầu nghuệch về một bên, gương mặt trong quá trình phân hủy, một bên mắt bị lòi ra, một bên dịch trắng dịch đen đặc sệch trong mắt trộn lẫn, miệng rách toạt, nước dãi không kiểm soát được chảy ra. Người này mặc đồ ngủ trên người, kiểu dáng đàn ông, lắc lư lắc lư thân mình, lê cái chân bị đánh gãy muốn đứt đến nơi nhưng bị một phần da dính lại tiến về phía Khả Lạc.

Khả Lạc che miệng, trợn trừng mắt khống chế chính mình không nôn. Cô giật lùi về phía sau, muốn chạy đi. Nhưng nhìn hướng người đàn ông này đi ra từ phía chung cư của Lục Ngọc, cô liền do dự.

Bạn thân cô còn ở đó, cô sao có thể nhẫn tâm bỏ chạy chứ.

Khả Lạc nhìn xung quanh, run rẩy nhặt lên một cái cây dài, nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi. Được rồi, Lục Ngọc, bà đây đến giải cứu cậu. Cậu nhất định phải chờ bà đó!

Khả Lạc dồn hết sức vào hai chân, ý định muốn phóng qua cái xác đấy. Bất quá khi đến gần, người đàn ông nọ đột nhiên giơ hai tay, tính toán nhào về phía cô. Tim Khả Lạc run lên, tay quơ cây gậy đem người đàn ông đánh ra xa, sau đó phóng vào chung cư.

Khả Lạc dựa vào cửa kính ở chung cư, thở dốc.

Mệt chết cô rồi.

Nhìn tay áo vốn màu hồng phấn đáng yêu giờ li ti những vết máu đỏ, Khả Lạc nhíu mày, bặm môi. Cô phải bắt Lục Ngọc đền áo cho cô mới được, đây là áo khoác cô thích nhất đó.

Khả Lạc từ từ đẩy cửa kính, chung cư chìm trong không gian yên tĩnh, đè nén người ta đến khó chịu. Cô hít sâu một hơi, nắm chặt cây gậy trong tay, bước từng bước nhẹ đi lên lầu. Sau cơn mưa lớn hôm qua, điện chập chờn rất đáng sợ, cô không dám đi thang máy đâu.

Khả Lạc đi lên tầng một, hành lang đầy vết xô xác, chậu cây đổ vỡ, đất cát văng đầy sàn. Nhìn kĩ, trên nền gạch trắng tinh còn có vết máu đen đã khô cứng, nhìn rợn cả người. Mặt Khả Lạc tái xanh, cô tăng nhanh bước chân, một mạch đi thẳng đến tầng số năm.

Đến nơi, hai chân mỏi muốn nhũn cả ra nhưng Khả lạc vẫn cắn chặt răng bước đến căn phòng số 056. Tuy nhiên vừa bước đến nơi giao nhau giữa hai dãy hành lang, cô liền chạm mặt bốn năm người gần đó.

Quần áo trên người họ không nguyên vẹn, cả người xiêu vẹo, bốc mùi hôi thối. Làn da họ tái nhợt, đầy vết đồi mồi xám xịt. Có người một nửa đầu bị nứt toát ra, dịch não trắng cùng máu loãng đen sì chảy đầy mặt, vô cùng kinh khủng. Khả Lạc sợ đến mức âm thanh cũng không thoát ra khỏi cổ họng.

Băng qua đám người này mới đến được phòng của Lục Ngọc.

Khả Lạc có hai sự lựa chọn quan trọng:

Một là tiến lên. Hai là lùi bước.

Cô rất muốn lùi lại, chạy về nhà rồi trốn kĩ trong đó. Nhưng hiện tại, trong đầu cô toàn gương mặt thanh lãnh của Lục Ngọc, cô cắn chặt môi.

Mẹ nó! Đi đến đây rồi còn về cái quần què gì nữa.

Xem sức mạnh của bà đây. Khả Lạc không chần chừ thêm, vung tay quơ gậy đem từng người đánh văng ra xa. Có kẻ bị đánh ngã, bỗng dưng lếch đến nắm chặt lấy cổ chân cô. Khả Lạc bị dọa đến cứng cả người, khóe mắt đỏ bừng lên, chân còn lại dẫm lên cổ tay người đó, hòng để hắn buông cô ra. Nhưng không ngờ răng rắc một tiếng, cả bàn tay của người này liền đứt đoạn ra.

Khả Lạc sợ hãi, chạy nhanh đến căn phòng phía cuối, nắm chặt tay đập mạnh vào cửa.

_" Lục Ngọc, Lục Ngọc... Mở cửa!!! "

Cả hành lang im ắng chỉ vang lên tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh , đáng sợ còn hơn cả phim ma cô bị Lục Ngọc ép xem. Khả Lạc hoảng đến nước mắt đều rơi, cả người run rẩy liên hồi.

Chờ đến lúc đám thây ma kia lồm cồm bò dậy, chậm rãi tiếng về phía cô, cánh cửa đóng chặt nãy giờ mới bật ra. Một cánh tay thon dài, trắng nõn thò ra, đem Khả Lạc kéo vào, sau đó đẩy cửa đóng lại.

Lục Ngọc mặc đồ thể thao đơn giản, tóc buộc cao, một bên tai còn mang hoa tai màu đen, gương mặt dễ nhìn thanh lãnh, Khả Lạc dụi dụi mắt, Lục Ngọc sao đẹp trai thế này.

_" Con nhỏ ngốc, còn dám chạy qua đây. " - Cô nhịn không được dùng ngón tay chọt chọt trán Khả Lạc, mắng.

Khả Lạc đánh bàn tay thối ra, uất ức nói :

_" Bà đây lo cho mày nên đi qua. Mày còn nói bà ngốc. "

Khả Lạc vẫn còn chưa bình tĩnh lại, vội vàng nắm lấy tay Lục Ngọc, siết chặt như muốn giải tỏa nỗi uất ức trong lòng, nước mắt rơi xuống.

_" Lục Ngọc, chuyện gì xảy ra thế này? Bọn họ bị làm sao vậy? Tao không hiểu gì cả. Mẹ nó, đáng sợ như vậy còn có thể sống được sao chứ? "

Lục Ngọc nhìn người đang cúi thấp đầu trước mặt mình, nước mặt người nọ từng giọt rơi vào tay cô, nóng đến mức như bị bỏng. Lục Ngọc thở dài một hơi, xoa đầu Khả Lạc, không nói lời nào.

Thế giới này đã đến lúc tận diệt.

------


_" Lão đại, hiện tại anh đang ở đâu vậy? " - Nhất Hàn vừa lái xe, vừa hỏi.

Phía bên kia bộ đàm truyền ra tiếng thở dài, sau đó giọng nam trầm thấp khàn khàn lên tiếng.

_" Kẹt rồi, không ra được. "

Nhất Hàn chuyển tầm mắt nhìn vào hình ảnh được phản chiếu trong gương, do dự một lát rồi đáp:

_" Bọn em đang trên đường đến. Lão đại, anh chờ bọn em một chút nhé."

Nhất Hàn nhấn ga, phóng xe như bay nhắm đến ngoại ô thành phố M. Từ cái ngày 26 tháng 07, lão đại phân cho bọn họ đi thu gom dầu hỏa, dầu ma ma dút, xăng các loại thì vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Mỗi ngày tin tức bọn họ nhận được cũng đều thông qua bộ đàm này.

Tuy nhiên cách đây hai tuần, bộ đàm bên lão đại tự nhiên không bắt được sóng. Mới đầu y cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng mãi vẫn không liên lạc được, y có chút lo cho bọn họ.

Chưa kể đến một tuần trước khí hậu thay đổi thất thường, mưa bão dữ dội khiến việc thu gom xăng dầu của Nhất Hàn cũng trì trệ.

Ngũ Kỳ từ mấy hôm nay phát sốt, dường như do thời tiết thay đổi ảnh hưởng đến, y đành phải vung tiền mướn phòng trong khách sạn để tạm trú.

Nhìn thanh niên cuộn tròn người nằm ở ghế sau, gương mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt có chút mơ màng không tiêu cự, Nhất Hàn bỗng nhiên nảy lên một loại cảm giác...

Muốn đem thằng này đánh tỉnh.

Bị bệnh thì thôi, còn không chịu dùng thuốc y đã cất công đi mua cho. Chê y cao lớn thô kệch không biết nhìn thuốc hay sao hả? Nhất Hàn y từng có một khoảng thời gian giao hàng trong bệnh viện, nhìn mặt thuốc đều biết hết nhé.

Muốn tìm chết thì đừng phiền y chứ? Hại y mấy ngày nay cũng ngủ không ngon. Hằng đêm còn phải giúp tên này thay nước, lau người giảm nóng nữa.

Tay ngứa ngáy không có người cùng nhau ôn luyện, trong người Nhất Hàn cũng rất bức rức. Y cắn răng, mẹ nó, còn không mau hết bệnh, ông đây liền quẳng cậu vào đám xác sống kia.

Cách đầu xe năm trăm mét xuất hiện bóng người xiêu vẹo, lắc lư tiến lại gần, Nhất Hàn cũng không né tránh, lái xe tông thẳng vào con tang thi ấy. Tang thi bị tông trúng bay lên, rồi rớt lại phía sau, miệng gào lên những tiếng vô nghĩa.

Nó đã làm gì sai? Đi đường cũng bị tông là thế lào? Khinh nó là tang thi nên không hiểu luật giao thông sao? Nó muốn đi kiện!!!

Hiện tại đã bắt sóng được với lão đại, nghe tiếng của anh có vẻ không ổn lắm, y phải nhanh hơn mới được.

Nhất Hàn không hiểu được thế giới này rốt cuộc bị cái quái gì. Đang yên đang ổn bỗng nhiên xuất hiện mấy tên điên cắn người. Nếu không phải lão đại từng úp úp mở mở bảo mạt thế sắp đến, y còn nghĩ là bệnh nhân tâm thần trốn trại.

Nếu là y lúc trước, chắc chắn sẽ hảo tâm đưa người về lại trại tâm thần. Tuy nhiên, Nhất Hàn bây giờ không cần làm chuyện vô nghĩa đó nữa.

Hỏi y vì sao là chuyện vô nghĩa à?

Vớ vẩn.

Vô nghĩa là vô nghĩa thôi, phải giải thích à?

Ngũ Kỳ xoa mặt, khó khăn hít thở không khí ngột ngạt trong xe, hắn khàn khàn lên tiếng:

_" Lão đại... vừa gọi? "

Nhất Hàn liếc nhìn người đằng sau một cái, xác định hắn vẫn chưa chết mới đáp:

_" Ừm. "

Ngũ Kỳ vịn vào ghế trước mặt, cố sức ngồi dậy, dựa một bên vai vào cửa kính. Hắn thông qua kính xe nhìn cảnh vật xung quanh, tâm không khỏi trầm xuống.

Mạt thế... đến thật rồi.

Miệng tên ngốc Nhị Vũ kia quả nhiên vẫn linh như vậy.

Ngũ Kỳ tựa cái trán nóng bừng của mình lên mặt kính, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn ổn hơn một chút. Phía xa, hắn chợt nhìn thấy một bóng dáng thanh mảnh, ôm trong người cái bọc gì đó, điên cuồng vẫy tay.

Hắn gõ nhẹ lên cái ghế của Nhất Hàn, khó khăn nói:


_" Ở kia, có người. Là phụ nữ."

Nhất Hàn nhìn một chút, thấp giọng đáp lại:

_" Ừ, muốn giúp sao? "

Ngũ Kỳ lắc nhẹ đầu, cười một tiếng:

_" Tùy anh. "

Nhất Hàn không trả lời lại, nhưng âm thầm hạ ga xuống. Đến gần, Nhất Hàn mới nhìn kĩ cái bọc mà người phụ nữ này che chở là một đứa bé mới sinh được mấy tháng, cánh tay trắng nộn nộn lộ ra như búp sen nhỏ, béo ú đáng yêu. Người phụ nữ điên cuồng gõ vào cửa kính của y, chờ y hạ cửa kính xuống một chút, không đủ để thò bàn tay qua, mới nức nở nói:

_" Anh gì đó ơi, giúp tôi với. Hức... Bọn họ... muốn đuổi theo cắn, làm ơn cho tôi theo với. Tôi còn con nhỏ, đứa bé rất đáng thương, làm ơn. "

Nhất Hàn chau mày, toan tính nói gì đó, Ngũ Kỳ liền giành nói trước:

_" Không được! Đi mau. "

Người phụ nữ kịp nghe thấy, chạy đến chắn trước đầu xe, dập đầu liên tục, thanh âm cũng muốn khàn:

_" Làm ơn... Không mang tôi cũng được. Cứu con tôi, làm ơn. Con tôi... con của tôi... "

Ngũ Kỳ quát khẽ:

_" Đi."

Nhất Hàn không lên tiếng, nhấn ga, lách qua người phụ nữ nọ rồi chạy biến. Người phụ nữ không kịp phản ứng, chỉ có thể dùng thân mình che chắn bụi cát cho đứa nhỏ. Cô ta khóc nấc lên, ôm chặt đứa nhỏ lạnh ngắt trong tay, vỗ về nó, giọng nghèn nghẹn khẽ ru:

" À ơi...

Gió mùa thu... mẹ ru mà con ngủ

Năm canh chày... thức đủ vừa năm...

À... À ơi..."

Ngũ Kỳ nhìn người phụ nữ vỗ về đứa nhỏ, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc bù xù qua kính hậu, lẳng lặng thở dài một tiếng.

_" Vì sao không cho cô ta lên?"

Ngũ Kỳ mệt mỏi dựa vào nệm ghế, một tay gác trán, nhắm mắt lại, dù cổ họng đau rất nhưng vẫn kiên nhẫn nói:

_" Tay đứa nhỏ đó trắng bệch, các ngón tay nhỏ cũng không nắm chặt lại với nhau như những đứa bé khác. Lúc cô ta tiến đến gần, tôi thấy bàn chân đứa nhỏ phía dưới, chúng nứt toát ra, máu thịt lẫn lộn, đang trong quá trình phân hủy... Đứa trẻ đó nhìn thế nào cũng không còn sống nữa. Vậy mà... Quả nhiên là một người mẹ tốt, đáng tiếc."

Nhất Hàn nghe ra giọng điệu châm chọc của Ngũ Kỳ, không đáp, lẳng lặng lái xe về phía lão đại.

Ngày đầu tiên mạt thế giáng lâm.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện