Sở Mặc không để ý, ở phía sau, mèo trắng đang híp đôi mắt lục bảo lại như có suy tư, mang ý vị thâm thường hết nhìn hắn rồi lại nhìn Diệp Du. Hình như nó vừa phát hiện ra điều gì quan trọng thì phải?

_"Chíp, đau chết bổn bảo bảo." - Tiểu phượng hoàng ủy khuất, líu ríu kêu mãi. Nó chẳng qua chỉ muốn giúp cha nhỏ mổ mổ cô ta một chút, không ngờ cô ta lại đánh nó. Bổn bảo bảo là một con chim nhỏ đáng yêu cần được che chở. Nó rất yếu đuối nha!

Mèo trắng khinh thường hừ một tiếng, tao nhã nâng một chân mình lên rồi đè bẹp tiểu phượng hoàng.

_"Ngu ngốc!"

Tiểu phượng hoàng bị đè cũng không giận. Nó vặn vẹo thân thể tròn tròn bé xíu của mình, giọng nói trẻ con pha lẫn tiếng cười:

_"Minh Yên, ngươi lo lắng cho ta. Minh Yên thật tốt!"

Mắng ngu ngốc cũng là một loại lo lắng sao? Mèo trắng tỏ vẻ nó không theo kịp mạch não của con chim ngốc này. Mèo trắng hoàn toàn câm nín, không đáp lại lời nói của tiểu phượng hoàng, nâng vuốt cho nó một trảo rồi ưu nhã quay đi.

Tiểu phượng hoàng bị đánh cho lăn một vòng, không biết sống chết lạch bạch đi theo phía sau mèo trắng như cái đuôi nhỏ, líu ríu bắt chuyện. Mèo trắng đột nhiên cảm thấy nhân sinh của nó thật đáng thương. Nó muốn quay về nhà, nó muốn làm một mỹ miêu an tĩnh!

Sở Mặc nhìn hai con vật ồn ào bên kia, không khỏi cảm thán. Nhớ đến năm trước, ngôi nhà này trống trải và yên tĩnh bao nhiêu thì bây giờ lại rộn ràng bấy nhiêu. Như vậy cũng tốt! Sở Mặc ngồi xuống ghế sofa, không để Diệp Du ngồi bên cạnh nữa mà để thiếu niên ngồi trên đùi mình. Hắn có chút yêu thích mà nhéo nhéo hai má thiếu niên.

Nhìn đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất của thiếu niên, Sở Mặc nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được hôn hôn khóe mắt thiếu niên. Khi hắn nhận ra hành động của mình, cả người hắn liền cứng đờ.

Hắn thế nhưng đi hôn một thiếu niên mười hai tuổi!

Má nó, hắn còn chưa muốn vào tù!!!

Khuôn mặt tuấn mĩ của Sở Mặc nhìn qua vẫn bất biến không thay đổi, nhưng bên tai hắn lại đỏ bừng cả lên.

Hắn nhất định điên rồi!

Hắn nhất định điên rồi!

Diệp Du nghiêng đầu nhìn người trước mặt, cậu cứ có cảm giác Mặc đang rối rắm, là cậu lầm sao?


Sở Mặc hít sâu một hơi, đè nén lại tâm tình của mình. Hắn tránh né không nhìn vào mắt thiếu niên. Cứ nhìn thấy là hắn liền cảm thấy tội lỗi chồng chất.

Khoan đã, Sở Mặc dường như nhớ ra gì đó.

Biểu tình của Mỹ Nhân lúc Diệp Du xuất hiện có chút không đúng. Dù rằng cô ta cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn vẫn có thể nhận thấy được. Cô ta, là sợ hãi điều gì?

Kiềm không được xoa má Diệp Du. Làn da hơi lạnh kích thích tinh thần hắn nháy mắt tỉnh táo. Nhìn thiếu niên chủ động cọ cọ má vào bàn tay mình, ánh mắt Sở Mặc trở nên nhu hòa hơn, lộ ra tia cưng chiều yêu thương chính hắn cũng không biết.

Sở Mặc có nhớ, theo lời Diệp Thần, Diệp Du từng bị bắt cóc một lần mà nguyên chủ ngu ngốc không chịu giúp tìm thủ phạm. Giới báo chí, truyền thông cũng im lìm, không ai chủ động nhắc lại vấn đề này, kể cả trong doanh trại quân đội của hắn mấy ngày nay.

_"Hệ thống, có cách nào tìm hiểu không?"

Hệ thống 01 nghe Sở Mặc hỏi, thanh âm máy móc lạnh lùng lên tiếng:

[ Ký chủ, ngài không cho bản hệ thống sao chép kí ức của tang thi vương, bản hệ thống không còn cách nào cả. ]

Tiểu phượng hoàng vốn đang lon ton theo mèo trắng, nghe được nội dung cuộc trò chuyện, bèn ríu rít lên tiếng:

_"Có có có."

Nó ì ạch chạy lại, muốn leo lên ngồi trên đùi cha nhỏ nhưng không được. Sở Mặc tốt tính đem nó đặt vào lòng Diệp Du, khẽ cười hỏi:

_"Tiểu phượng hoàng có cách?"

Tiểu phượng hoàng thỏa mãn cọ cọ hai cái vào tay cha nhỏ, chíp chíp đáp:

_"Tất nhiên là có. Nhưng Minh Yên có, không phải bổn bảo bảo."

Mèo trắng bị nhắc đến tên lần thứ n, nhịn không được gầm nhẹ:

_"Ngu ngốc, câm miệng!"

Đáp lại mèo trắng vẫn là tiếng cười trong trẻo của trẻ con, tiểu phượng hoàng vui đến mức vỗ vỗ hai cánh vào bụng mình, ríu rít:

_"Minh Yên thiệt đáng yêu. Bổn bảo bảo yêu Minh Yên mất."

Lỗ tai mèo trắng giật nhẹ một cái, con chim ngốc này... không biết xấu hổ. Lời nói đó có thể tùy tiện nói ra sao?

_"Câm miệng, nếu không ta sẽ không giúp!"

Tiểu phượng hoàng ló đầu nhỏ của mình ra nhìn mèo trắng, vui vẻ đáp:

_"Được được, bổn bảo bảo không nói nữa. Minh Yên lên đây, mau giúp Sở Mặc đi. Bổn bảo bảo cũng tò mò, trong khoảng thời gian chúng ta trốn tránh Thiên Đạo, cha nhỏ của bổn bảo bảo đã gặp những chuyện gì đây."

Mèo trắng không đáp lời tiểu phượng hoàng, phi thân lên chiếc bàn đặt trước ghế sofa, ưu nhã ngồi xuống, liếm móng vuốt.

_"Ta có thể, bất quá là chính ngươi tự trải nghiệm qua đoạn ký ức đó của Diệp Du. Tuy nhiên, ngươi chỉ có thể đứng ở một góc mà xem."

Sở Mặc không chút do dự đáp:

_"Được."

Mèo trắng đong đưa đuôi của mình, âm thanh dễ nghe từ tốn nói:

_"Cách này rất nguy hiểm cho ngươi, cũng muốn thử sao?"

_"Nguy hiểm gì?" - Sở Mặc hỏi.

Mèo trắng còn chưa kịp nói, tiểu phượng hoàng đã nhảy vào.

_"Là thế này. Bổn bảo bảo và Minh Yên không biết trong khoảng thời gian đó Diệp Du trải qua chuyện gì, nếu anh đồng ý, anh sẽ ở một góc theo dõi đoạn ký ức đó đồng thời trải qua cảm giác của cha nhỏ lúc đấy. Tuy rằng không tổn thương thật sự đến cơ thể của anh, nhưng nếu tâm lý anh không vững sẽ để lại bóng ma đó. Ngoài ra, trong quá trình anh trải nghiệm đoạn ký ức ấy, tinh thần anh chỉ cần hỗn loạn một chút cũng đủ để anh chìm vào giấc ngủ ngàn thu luôn."


Mèo trắng hừ một tiếng, nâng chân cho tiểu phượng hoàng một trảo, mắng:

_"Nhiều chuyện."

Tiểu phượng hoàng nhanh trí ôm lấy tay cha nhỏ, cọ cọ hai cái, hướng mèo trắng quăng cái nhìn trêu tức.

_"Bổn bảo bảo không nhiều chuyện, bổn bảo bảo lo Minh Yên nói nhiều sẽ mệt mà. Minh Yên nghĩ oan cho người ta quá."

Mèo trắng:...

Nó vẫn không hiểu vì sao gặp cha nhỏ, con chim ngốc này liền thay đổi tính cách một trăm tám mươi độ. Quả nhiên, tang thi nuôi ra cái gì cũng đều không tốt. Lúc trước nó ngốc rồi nên mới thấy con chim ngốc này đáng yêu, rộng lượng đem theo bên mình. Nó hối hận, nó muốn về nhà!

Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đáp:

_"Được."

Mèo trắng nheo đôi mắt lục bảo của mình nhìn Sở Mặc chăm chú, hỏi:

_"Ngươi đã nghĩ kĩ?"

Hắn gật nhẹ đầu, để Diệp Du ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

_"Nhưng còn Diệp Du?"

Sở Mặc biết Diệp Du hiện tại rất quấn lấy bản thân mình, chắc chắn sẽ không đi bậy. Nhưng hắn kiềm không được mà lo lắng. Lỡ như đứa nhóc này cầm vật nhọn gì đó nghịch rồi tự tổn thương mình thì sao?

Tiểu phượng hoàng giương cánh vỗ vỗ ngực mình, chíp chíp đáp lời Sở Mặc:

_"Anh yên tâm. Bổn bảo bảo sẽ chăm sóc cha nhỏ thật tốt."

Hắn nhìn tiểu phượng hoàng một lúc lâu, chậm rãi gật đầu. Sở Mặc từ từ nhắm mắt lại, bên tai vang lên thanh âm dễ nghe của mèo trắng.

_"Tốt, bắt đầu."

Thanh âm vừa dứt, hắn cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ hẳn đi. Sau đó, cơn đau nhức truyền đến toàn thân hắn, không phải là ở thể chất mà là cái đau từ tận sâu linh hồn. Hắn cảm giác như bản thân bị xé ra từng mảnh nhỏ. Quả nhiên mèo trắng không nói dối, đau chết đi được!

Lần nữa mở mắt, Sở Mặc nhìn trần nhà cũ kĩ, mạng nhện giăng đầy các góc tường, xung quanh bốc mùi hôi như nước cống. Hắn đứng dậy, đập vào tầm mắt là thân thể nhỏ bé nằm sấp dưới sàn nhà bẩn thỉu. Diệp Du?

Két...

Cửa bị đẩy ra, âm thanh khô khốc chói tai kéo dài một hơi, có lẽ do thiếu dầu, cũng có lẽ do ít được dùng đến, khiến người nghe không khỏi đau đầu vì tiếng của nó.

Cộc. Cộc.

Tiếng giày cao gót nện vào nền nhà, từng tiếng, từng tiếng một đều đặn. Xuất hiện trước Diệp Du là đôi giày cao gót đỏ như máu cùng đôi chân thon dài trắng nõn. Vì người phụ nữ ấy đứng đưa lưng về phía Sở Mặc, hắn cũng không nhận ra người đó là ai.

_"Mày tỉnh rồi à?" - Giọng nữ the thé khó nghe vang lên.

Diệp Du đến mí mắt cũng không thèm nâng, nhẹ nhàng cười một tiếng. Người phụ nữ dường như bị tiếng cười của Diệp Du chọc giận, nâng chân dùng giày cao gót dẫm mạnh vào tay cậu, xoay xoay gót giày cao gót như muốn nghiền nát tay cậu.

Diệp Du hít một hơi, cắn chặt môi không lên tiếng.

Người phụ nữ đùa đủ, ưu nhã đi về phía cái ghế duy nhất trong căn phòng, ngồi xuống. Bà ta đưa tay ra hiệu cho những người còn lại vào.

Người đàn ông cao to, nhìn có vẻ bặm trợn như kẻ đầu gấu đường phố, tay mang một hộp sắt lớn dè dặt đi vào. Sau đó đến một thiếu nữ xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn kiều mị như Dương Quý Phi phiên bản nhỏ cũng nối tiếp.

_"Dì, nơi đây dơ bẩn thế này, chúng ta vẫn ở lại xem sao?" - Thiếu nữ nũng nịu lên tiếng, chán ghét liếc mắt nhìn Diệp Du nằm ở dưới đất, cau mày liễu.

Người phụ nữ được gọi là dì, thùy mị cười một tiếng. Bà ta đan hai tay vào nhau, ánh mắt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, đáp:

_"Phải ở đây xem quá trình hành hạ nó chứ. Chúng ta tốn nhiều sức như vậy mới đem nó về đây được mà."


Nói đến đây, bà ta cầm lấy tay thiếu nữ, nắn nắn da thịt mềm mịn trên đôi bàn tay ấy, dịu dàng cười:

_"Còn nữa, dì cảm ơn con rất nhiều. Nhờ có con hỗ trợ, dì mới có thể trả thù nó được."

Sở Mặc im lặng nghe đoạn đối thoại giữa hai người nọ, không ngoài ý muốn phát hiện thiếu nữ kia lại là Mỹ Nhân. Quả nhiên, hắn đoán không sai mà.

Diệp Du bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói trẻ con vốn trong trẻo lại trở nên khàn khàn khô khốc:

_" Hóa ra là người cùng một nhà. Thảo nào... cách làm việc lại giống nhau đến thế. Tốn nhiều sức mới đem tôi đến đây? Tôi cũng đáng giá thật nha..."

Sở Mặc nhíu mày, trả thù? Đứa nhỏ này trong hơn một năm qua đều sống cùng hắn và cha mẹ, có đi đâu đâu mà gây thù chuốc oán với ai chứ?

Khoan đã, hình như có. Là lần đầu tiên hắn gặp Diệp Du trong trung tâm thương mại. Đứa nhỏ này hình như cùng một đứa nhóc khác gây sự với nhau, còn rạch mặt gì đó nữa, mà mẹ của đứa nhóc còn lại hình như là Ngọc Thủy.

Ở vị trí của Sở Mặc, hắn thừa biết những hành động sau khi Ngọc Thủy xuất hiện là Diệp Du đang tính kế cả nhà Ngọc Thủy. Nhưng suy đi nghĩ lại, cũng là thằng nhóc nọ gây sự với Diệp Du trước, cũng là Ngọc Thủy ngu ngốc tự báo danh tính bản thân ra. Bị sỉ vả, bị mắng này nọ là tự bà ta chuốc lấy. Vậy mà vẫn còn ghi thù cho đến tận bây giờ.

Cơ mà, đây có chắc là lần đầu bà ta ra tay sau ngày ở trung tâm thương mại đó không? Sở Mặc bỗng nhiên nhớ đến chiếc xe từng lao về phía Diệp Du. Nếu như khi đó hắn không cứu đứa nhóc đó, có lẽ...

Tim của Sở Mặc bỗng nhiên thắt lại.

Hắn mím môi, người ta nói nhẹ dạ cả tin nhất là phụ nữ mà lòng dạ thâm độc nhất vẫn là phụ nữ. Điều này cũng không hẳn là sai, ít nhất không sai với Ngọc Thủy.

Sở Mặc đang miên man đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì cơn đau đột ngột từ tay phải truyền đến khiến hắn nhíu mày, mím môi. Theo thói quen nhìn Diệp Du phía trước, hắn kiềm không được chửi thề.

Má!

Bà ta điên rồi!

Thật sự điên rồi!

Sở Mặc rất muốn lao đến đẩy gã đàn ông thô tục kia ra. Hắn muốn chặt đứt đôi bàn tay bẩn thỉu của gã. Gã thế mà bẻ gãy một tay của Diệp Du. Gã muốn chết!!!

Hắn cảm thấy máu toàn thân mình như sôi lên. Mỗi lần hắn nhịn không được muốn xông ra thì y như rằng một bức tường vô hình sẽ chặn hắn. Nhìn Diệp Du đau đến cả mặt tái nhợt vẫn quật cường cắn chặt môi không lên tiếng, hắn đột nhiên muốn đem đứa nhóc đó ôm lấy, muốn thay đứa nhóc đó nhận tất cả đau đớn này.

Nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế, tư thái ung dung, tao nhã tựa bà hoàng, ánh mắt lại lóe lên tia độc ác, hắn ghê tởm không thôi. Mang danh là chị của một vị bác sĩ nổi danh trong thành phố đồng thời cũng là viện trưởng của một bệnh viện lớn mà nhân phẩm đều quăng đi cho chó gặm, lấy việc hành hạ một đứa trẻ làm niềm vui.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, chạm mặt bao nhiêu con người nhưng hắn chưa gặp ai ghê tởm như bà ta. Một chút chuyện nhỏ bà ta cũng xé ra to, rốt cuộc con người bà ta còn có thứ gọi là người hay không?

Nhìn đứa nhỏ cả người run rẩy, hắn siết chặt tay, thầm mắng một tiếng.

Chết tiệt!

Quả nhiên dự cảm khi đó của hắn không sai. Chỉ là không ngờ nguyên chủ dám để việc này xảy ra ngay dưới trướng mình. Đầu óc đều uy cho chó rồi!

Ánh mắt Sở Mặc trở nên sắc bén, hắn mím môi. Chờ đó, dám đụng đến đứa trẻ hắn chăm sóc, hắn sẽ trả đủ lễ cho bọn chúng!






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện