"Ngươi thật đúng là có tiền đồ a, lúc này thật đúng làm cho cả nhà chúng ta đẹp mặt a..."
Gió lạnh vù vù theo cửa phòng mở rộng thổi vào, thổi trúng cái đèn lồng lắc lư lắc lư trên xà ngang, chiếu sáng gương mặt Đại nương thoắt đen thoắt trắng.
Ta bị phạt quỳ bên trong từ đường.
Nhị nương ở một bên hát đệm: "Các tỷ tỷ của ngươi đúng là bị ngươi hại thảm. Vạn nhất tiểu vương gia nghĩ đến các tiểu thư nhà ta đều mất mặt xấu hổ như thế thì biết làm sao bây giờ?"
Tam nương đem ánh mắt tràn ngập thương hại nhìn ta: "Ma Y, hai cái bình phong kia là cha ngươi tốn ba nghìn lạng bạc mua được, hắn hiện tại đau lòng đến giò thủ nấu đông* cũng ăn không nổi..." (nguyên văn: Sườn đông giò thủ – mình tra mãi không ra món này là món gì nên ghi đại khái :">)
"Trong lúc Tiểu vương gia ở đây, cấm ngươi không được ra ngoài nửa bước, có nghe thấy không? Còn như dám làm tiếp cái gì đó sai lầm, ta liền, liền..." Đại nương vò đầu nghĩ nửa ngày, rốt cục ánh mắt sáng lên, "Đem ngươi đi hứa hôn với Trương đồ tể!"
Ta run lên, đại nương quả nhiên độc địa a!
Tam nương di một tiếng, "Trương đồ tể đối với Ma Y có ý sao?"
Đại nương hừ lạnh nói: "Chúng ta muốn, hắn dám không cưới sao?"
"Ôi chao nha, nếu thực sự là hắn cũng tốt nha, về sau phủ chúng ta mua thịt sẽ hưởng lợi ích nha"
Nhị nương xì cười: "Người nào vật nấy nha, ta nhìn Ma Y với Trương đồ tể kia rất xứng đôi..."
Mấy nương vừa vô tư thảo luận vừa dời chân bước đi xa, nghe được tiếng vang răng rắc, cửa phòng bị khóa chặt bên ngoài.
Ta quỳ trên mặt đất, cũng chẳng thèm sốt ruột dù sao bọn họ cũng chỉ là nói nói, tại mấy tỷ tỷ đều chưa gả đi thì trăm triệu lần không tới phiên ta. Bọn họ trước mắt tất cả tinh lực đều đặt vào việc săn tìm đức lang quân như ý cho các nàng, tâm trí nào đi xử lý việc hôn nhân đại sự của ta? Bởi vậy, đợi đến tiếng bước chân rời xa rồi, ta liền kéo kéo cái chân tê mỏi đứng lên đi đến sau lưng bàn thờ, quen thuộc rút một tấm ván gỗ, nơi đó là chuồng chó. Từ nhỏ đến lớn, ta bị phạt quỳ từ đường không ít mỗi một lần đều theo chuồng chó lén đi về phòng của mình, tới ngày hôm sau trở lại từ đường chưa bao giờ bị lộ.
Nguyên nhân bởi hai điểm - bọn họ lười, ai dại gì nửa đêm gió lạnh rời giường ấm đến đây tra xét? Hơn nữa ta tồn tại có như không, đối với ta họ không muốn tốn công.
Vì thế ta lúc này thực yên tâm quyết định theo chuồng chó trở lại căn phòng, tuy rằng kém các tỷ tỷ rất nhiều nhưng tốt xấu cũng là tiểu khuê phòng ấm áp thơm tho, của ta để đánh giấc ngủ ngon.
Đầu tiên là cái đầu, theo sát đến hai cánh tay, bất thình lình kẹt, chỉ nghe rắc một tiếng.
Trong lòng trầm xuống - Tiêu rồi.
Cố tiến về phía trước, lách không ra nổi.
Lùi về sau, cũng bất di bất dịch.
Ta ta ta ta... Ta cứ như thế mà kẹt cứng trong ngách.
Tiện đà liền vô cùng bi ai nhớ lại - lần gần nhất chui chuồng chó, đã qua đi một năm, mà một năm đó, thân hình nữ tính không ngừng nở rộ gấp đôi.
Thần linh a, ta biết sai lầm rồi! Ta không nên đối với liệt tổ liệt tông bất kính, bỏ qua bọn họ để đi ngủ người tạm tha ta đi, vô luận như thế nào đầu tiên để ta rút lui được rồi sẽ nói sau a a a a...
Đang hết sức phiền não, phía trước bỗng nhiên ngời sáng, tầm mắt nhanh chóng bị màu trắng chiếm cứ, ta mở hé mắt theo ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn cẩn thận phân biệt, a, nguyên lai là một tấm vải trắng - bạch sắc làm nền hoa văn thêu chỉ bạc , tấm vải thêu này, đẹp đẹp là, Nhị tỷ có dùng cả đời luyện chưa chắc đã được.
Hoa văn chậm rãi hạ, ta đang buồn bực tự hỏi sao tấm vải này lại xuất hiện ở đây, chợt nghe một tiếng cười khẽ, nhất thời tỉnh ngộ - không phải tự dưng tấm vải rơi, rõ ràng là một người đang từ từ ngồi xuống. Xuất hiện trong tầm mắt, đầu tiên áo bào trắng mềm nhẹ phát chói, tiếp đến là một vòng áo lông chồn trắng như tuyết, quý khí đập thẳng vào mặt; tiếp nữa, ôi chao tam tỷ có nhịn đói ba năm cũng không luyện thành cằm thanh tú đến vậy; tiếp nữa nữa, khóe môi mỏng hơi cong, hình cung đẹp đẽ nhưng ẩn hiện một chút gian hiểm; cuối cùng, là ánh mắt.
Ta giật mình, cảm giác quen thuộc lần thứ hai lộn trở lại, phảng phất như lúc tại phòng khách mới gặp một cái chớp mắt. Đánh chết ta cũng sẽ không quên đôi mắt này!
"Nàng tốt chứ?" Ngôn Thù nhìn ta, cười tủm tỉm mà hỏi như thế.
Ta hiện tại là cái dạng này mà tốt sao?
"Xem ra ngũ tiểu thư thật sự yêu đất, mỗi lần gặp mặt nàng đều thân thiết với đất a."
Ta, này, không phải bị bất đắc dĩ sao? Ai muốn ưa thích đất cứng rắn, lạnh băng lại tràn đầy bụi bùn chứ ? Còn có, tại sao quý nhân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang vắng, hiếm người qua vào thời điểm này?
Ngôn Thù nhìn ta, mắt chớp chớp: "Phải giúp không?"
Chỉ thấy hai cánh tay thon thon mượt mà liền hiện ra trước mắt, ta bỗng nhiên cảm động, mặc kệ nói như thế nào, tiểu vương gia này cũng không tệ lắm. Vì thế giơ tay cho hắn, hắn nhẹ nhàng lôi kéo, ta đau tê răng há miệng, hắn lôi kéo thật mạnh, ta nửa thân bó cứng, thiếu chút nữa thở không nổi, buột miệng mắng to: "Ngươi nhẹ tay chút chút được không, không biết là ta, ta, ta..." Ta, ta nửa ngày, chung quy cũng xấu hổ không dám nói tiếp. Ai kêu ta bị kẹt kiểu này, thật là muốn mất mạng.
Lúc trước tam nương thật cao hứng nói: "Tuy rằng Ma Y nhà ta khuôn mặt hỏng rồi, nhưng dáng người vẫn rất tốt, xem ngực này, xem mông này, tương lai nhất định sinh tốt...". Hiện tại ta cuối cùng nhận thấy hành vi giảm béo của tam tỷ thật tốt, chẳng nói xa xôi, cho dù là chui chuồng chó, người gầy có thật nhiều điểm lợi!
Ngôn Thù trong mắt tràn đầy ý cười, dịu dàng nói: "Đừng nóng vội, từ từ sẽ được, đầu tiên hít một hơi, sau đó nhịn thở, ta đếm một, hai, ba —" âm thanh chưa dừng, cả người nhẹ bỗng, cái khe hẹp muốn ngạt thở bỗng nhiên như rộng ra, mà ta nương theo lực kéo bay thẳng ra ngoài, lập tức đẩy Ngôn Thù ngã ngửa.
Hiện tại... tình huống gì đây?
Ta ngơ ngác nhìn thấy dưới thân mình, tinh quang đan xen cùng ánh đèn mờ nhạt, hắt lên hàng lông mi dài cùng khóe môi thanh tú của hắn, ánh mắt hắn lại hơi gợi lên màu hổ phách, tựa như tất cả vì sao trên bầu trời đều bị hấp thu. Mà hắn thân hình mềm mại lạ lùng, nằm sấp thế này, như nằm trên đệm gấm, bóng loáng lại hơi lạnh lẽo.
Ôi chao? tiểu vương gia này, lớn lên thật đúng là...
Mẹ ôi!
Ngay lúc đó, một bó ngọn đèn bắn lại đây, thanh âm nào đó mang theo vài phần chần chờ đột ngột vang lên: "Tiểu vương gia, người không sao chứ?"
Ta quay đầu vừa thấy, a ôi, thấy thị vệ như tượng rối đứng một vòng cách đây ba trượng, biểu tình quái dị vô cùng, mấy người này xuất hiện lúc nào ? sao đến một nửa thanh âm đều không có?
Ngôn Thù ung dung thở dài, thanh âm không cao không thấp, nhưng đủ để cho tất cả mọi người nghe rành mạch.
Hắn nói: "Đã nói với nàng rồi, Ngũ tiểu thư, đừng gấp gáp như vậy."
Gió lạnh vù vù theo cửa phòng mở rộng thổi vào, thổi trúng cái đèn lồng lắc lư lắc lư trên xà ngang, chiếu sáng gương mặt Đại nương thoắt đen thoắt trắng.
Ta bị phạt quỳ bên trong từ đường.
Nhị nương ở một bên hát đệm: "Các tỷ tỷ của ngươi đúng là bị ngươi hại thảm. Vạn nhất tiểu vương gia nghĩ đến các tiểu thư nhà ta đều mất mặt xấu hổ như thế thì biết làm sao bây giờ?"
Tam nương đem ánh mắt tràn ngập thương hại nhìn ta: "Ma Y, hai cái bình phong kia là cha ngươi tốn ba nghìn lạng bạc mua được, hắn hiện tại đau lòng đến giò thủ nấu đông* cũng ăn không nổi..." (nguyên văn: Sườn đông giò thủ – mình tra mãi không ra món này là món gì nên ghi đại khái :">)
"Trong lúc Tiểu vương gia ở đây, cấm ngươi không được ra ngoài nửa bước, có nghe thấy không? Còn như dám làm tiếp cái gì đó sai lầm, ta liền, liền..." Đại nương vò đầu nghĩ nửa ngày, rốt cục ánh mắt sáng lên, "Đem ngươi đi hứa hôn với Trương đồ tể!"
Ta run lên, đại nương quả nhiên độc địa a!
Tam nương di một tiếng, "Trương đồ tể đối với Ma Y có ý sao?"
Đại nương hừ lạnh nói: "Chúng ta muốn, hắn dám không cưới sao?"
"Ôi chao nha, nếu thực sự là hắn cũng tốt nha, về sau phủ chúng ta mua thịt sẽ hưởng lợi ích nha"
Nhị nương xì cười: "Người nào vật nấy nha, ta nhìn Ma Y với Trương đồ tể kia rất xứng đôi..."
Mấy nương vừa vô tư thảo luận vừa dời chân bước đi xa, nghe được tiếng vang răng rắc, cửa phòng bị khóa chặt bên ngoài.
Ta quỳ trên mặt đất, cũng chẳng thèm sốt ruột dù sao bọn họ cũng chỉ là nói nói, tại mấy tỷ tỷ đều chưa gả đi thì trăm triệu lần không tới phiên ta. Bọn họ trước mắt tất cả tinh lực đều đặt vào việc săn tìm đức lang quân như ý cho các nàng, tâm trí nào đi xử lý việc hôn nhân đại sự của ta? Bởi vậy, đợi đến tiếng bước chân rời xa rồi, ta liền kéo kéo cái chân tê mỏi đứng lên đi đến sau lưng bàn thờ, quen thuộc rút một tấm ván gỗ, nơi đó là chuồng chó. Từ nhỏ đến lớn, ta bị phạt quỳ từ đường không ít mỗi một lần đều theo chuồng chó lén đi về phòng của mình, tới ngày hôm sau trở lại từ đường chưa bao giờ bị lộ.
Nguyên nhân bởi hai điểm - bọn họ lười, ai dại gì nửa đêm gió lạnh rời giường ấm đến đây tra xét? Hơn nữa ta tồn tại có như không, đối với ta họ không muốn tốn công.
Vì thế ta lúc này thực yên tâm quyết định theo chuồng chó trở lại căn phòng, tuy rằng kém các tỷ tỷ rất nhiều nhưng tốt xấu cũng là tiểu khuê phòng ấm áp thơm tho, của ta để đánh giấc ngủ ngon.
Đầu tiên là cái đầu, theo sát đến hai cánh tay, bất thình lình kẹt, chỉ nghe rắc một tiếng.
Trong lòng trầm xuống - Tiêu rồi.
Cố tiến về phía trước, lách không ra nổi.
Lùi về sau, cũng bất di bất dịch.
Ta ta ta ta... Ta cứ như thế mà kẹt cứng trong ngách.
Tiện đà liền vô cùng bi ai nhớ lại - lần gần nhất chui chuồng chó, đã qua đi một năm, mà một năm đó, thân hình nữ tính không ngừng nở rộ gấp đôi.
Thần linh a, ta biết sai lầm rồi! Ta không nên đối với liệt tổ liệt tông bất kính, bỏ qua bọn họ để đi ngủ người tạm tha ta đi, vô luận như thế nào đầu tiên để ta rút lui được rồi sẽ nói sau a a a a...
Đang hết sức phiền não, phía trước bỗng nhiên ngời sáng, tầm mắt nhanh chóng bị màu trắng chiếm cứ, ta mở hé mắt theo ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn cẩn thận phân biệt, a, nguyên lai là một tấm vải trắng - bạch sắc làm nền hoa văn thêu chỉ bạc , tấm vải thêu này, đẹp đẹp là, Nhị tỷ có dùng cả đời luyện chưa chắc đã được.
Hoa văn chậm rãi hạ, ta đang buồn bực tự hỏi sao tấm vải này lại xuất hiện ở đây, chợt nghe một tiếng cười khẽ, nhất thời tỉnh ngộ - không phải tự dưng tấm vải rơi, rõ ràng là một người đang từ từ ngồi xuống. Xuất hiện trong tầm mắt, đầu tiên áo bào trắng mềm nhẹ phát chói, tiếp đến là một vòng áo lông chồn trắng như tuyết, quý khí đập thẳng vào mặt; tiếp nữa, ôi chao tam tỷ có nhịn đói ba năm cũng không luyện thành cằm thanh tú đến vậy; tiếp nữa nữa, khóe môi mỏng hơi cong, hình cung đẹp đẽ nhưng ẩn hiện một chút gian hiểm; cuối cùng, là ánh mắt.
Ta giật mình, cảm giác quen thuộc lần thứ hai lộn trở lại, phảng phất như lúc tại phòng khách mới gặp một cái chớp mắt. Đánh chết ta cũng sẽ không quên đôi mắt này!
"Nàng tốt chứ?" Ngôn Thù nhìn ta, cười tủm tỉm mà hỏi như thế.
Ta hiện tại là cái dạng này mà tốt sao?
"Xem ra ngũ tiểu thư thật sự yêu đất, mỗi lần gặp mặt nàng đều thân thiết với đất a."
Ta, này, không phải bị bất đắc dĩ sao? Ai muốn ưa thích đất cứng rắn, lạnh băng lại tràn đầy bụi bùn chứ ? Còn có, tại sao quý nhân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang vắng, hiếm người qua vào thời điểm này?
Ngôn Thù nhìn ta, mắt chớp chớp: "Phải giúp không?"
Chỉ thấy hai cánh tay thon thon mượt mà liền hiện ra trước mắt, ta bỗng nhiên cảm động, mặc kệ nói như thế nào, tiểu vương gia này cũng không tệ lắm. Vì thế giơ tay cho hắn, hắn nhẹ nhàng lôi kéo, ta đau tê răng há miệng, hắn lôi kéo thật mạnh, ta nửa thân bó cứng, thiếu chút nữa thở không nổi, buột miệng mắng to: "Ngươi nhẹ tay chút chút được không, không biết là ta, ta, ta..." Ta, ta nửa ngày, chung quy cũng xấu hổ không dám nói tiếp. Ai kêu ta bị kẹt kiểu này, thật là muốn mất mạng.
Lúc trước tam nương thật cao hứng nói: "Tuy rằng Ma Y nhà ta khuôn mặt hỏng rồi, nhưng dáng người vẫn rất tốt, xem ngực này, xem mông này, tương lai nhất định sinh tốt...". Hiện tại ta cuối cùng nhận thấy hành vi giảm béo của tam tỷ thật tốt, chẳng nói xa xôi, cho dù là chui chuồng chó, người gầy có thật nhiều điểm lợi!
Ngôn Thù trong mắt tràn đầy ý cười, dịu dàng nói: "Đừng nóng vội, từ từ sẽ được, đầu tiên hít một hơi, sau đó nhịn thở, ta đếm một, hai, ba —" âm thanh chưa dừng, cả người nhẹ bỗng, cái khe hẹp muốn ngạt thở bỗng nhiên như rộng ra, mà ta nương theo lực kéo bay thẳng ra ngoài, lập tức đẩy Ngôn Thù ngã ngửa.
Hiện tại... tình huống gì đây?
Ta ngơ ngác nhìn thấy dưới thân mình, tinh quang đan xen cùng ánh đèn mờ nhạt, hắt lên hàng lông mi dài cùng khóe môi thanh tú của hắn, ánh mắt hắn lại hơi gợi lên màu hổ phách, tựa như tất cả vì sao trên bầu trời đều bị hấp thu. Mà hắn thân hình mềm mại lạ lùng, nằm sấp thế này, như nằm trên đệm gấm, bóng loáng lại hơi lạnh lẽo.
Ôi chao? tiểu vương gia này, lớn lên thật đúng là...
Mẹ ôi!
Ngay lúc đó, một bó ngọn đèn bắn lại đây, thanh âm nào đó mang theo vài phần chần chờ đột ngột vang lên: "Tiểu vương gia, người không sao chứ?"
Ta quay đầu vừa thấy, a ôi, thấy thị vệ như tượng rối đứng một vòng cách đây ba trượng, biểu tình quái dị vô cùng, mấy người này xuất hiện lúc nào ? sao đến một nửa thanh âm đều không có?
Ngôn Thù ung dung thở dài, thanh âm không cao không thấp, nhưng đủ để cho tất cả mọi người nghe rành mạch.
Hắn nói: "Đã nói với nàng rồi, Ngũ tiểu thư, đừng gấp gáp như vậy."
Danh sách chương