Thời gian dường như chảy ngược, ta mở mắt tự nhiên lại thấy đang ở vào cái ngày đã xa, rất xa.

Trời quang mây cao, không trăng không gió ta lẻn đến thư phòng cha trộm bạc.

Ta kéo chiếc thùng to dưới giá sách ra, mở từng chiếc hòm, từng chiếc hòm một, cuối cùng tìm được chiếc hộp khóa kĩ lại không tìm được vàng bạc châu báu, chỉ có một mảnh hồng diệp khô héo.

Ta nhìn chăm chăm mảnh hồng diệp, trong lòng sáng tỏ không còn ngu ngốc nữa, vậy mà lại tan nát đau đớn bội phần, chỉ có thể hu hu òa khóc.

Cha! Cha! Cha!

Người không thể chết, không thể chết, Cha...

Người trước giờ chưa đối tốt với con, chưa từng hỏi con có khỏe không? hay chiều chuộng con một chút, con cũng chưa kịp hiếu kính người được tốt, chưa từng dìu đỡ người ngôi, đấm lưng xoa chân hay đối với người làm nũng... Hai cha con cũng không giống mọi gia đình khác trên thế gian này, chưa sống thuận hòa hay thậm chí ở chung dưới một mái nhà. Như vậy, làm sao người có thể cứ thế ra đi? Cha, chỉ cần người không chết tất thảy còn có thể sửa chữa, chỉ cần người không chết.

Ta không ngừng khóc.

Như mưa sa, bão nổi, khóc muốn cuồng điên.

Khóc thống khổ đến mức muốn chết mà không được.

"Ma Y... Ma Y..." Từ một nơi xa xăm có tiếng gọi ta không ngừng, nhưng ta không muốn đáp lại. Ta nghĩ về cha, về ta, về mười lăm năm ngây ngốc, đần độn đã sống qua, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra mười lăm năm đó ta sống chỉ bằng hai chữ — chờ đợi.

Ta chờ đợi cha quay lại liếc mắt nhìn ta một lần, chờ đợi cha dịu dàng ôn hòa nói chuyện cùng ta, chờ đợi cha xoa xoa đầu ta khen một câu nhi nữ ngoan...

Ta đã chờ đợi lâu như vậy, kết thúc vẫn là đợi không được...

Bóng dáng Hồng Diệp chậm chậm tan đi, trong hư ảo mơ hồ một thân ảnh nho nhỏ hiện ra, hình như là một đứa bé, cô linh linh đứng trong sương mờ giương đôi mắt sợ hãi nhìn ta.

Lúc đầu ta nghĩ đứa bé đó là ta, về sau lại cảm thấy dường như không giống.

Mà đứa bé bỗng hé miệng xinh, nắm lấy tay ta nói một câu: "Xin đừng bỏ con..."

Trong lòng chấn động, đột nhiên ta bừng tỉnh điều đầu tiên đập vào mắt ta là khuôn mặt dịu dàng, một người mặc áo xanh đang nắm tay ta – đúng là Tam nương.

"Ma Y, con rút cuộc cũng tỉnh!" Tam nương ôm cổ ta, khóc ròng nói, "Cám ơn trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh, Ma Y a, con đã hôn mê suốt mười ngày! Mười ngày nay mệnh như sợi chỉ mành treo, con chỉ dựa vào bát cháo qua ngày, Ma Y đáng thương của ta, cuối cùng tỉnh..."

Đầu óc trống rỗng, bên tai vẫn quẩn quanh câu nói : "xin đừng bỏ con...", hơn nửa ngày mới ngơ ngác hỏi : "Tam... Nương? Sao người lại ở tại đây?"

Thế nào người lại ở trước giường của ta? Lại quay đầu nhìn bốn phía, đây rõ ràng là tẩm phòng của ta tại vương phủ, ta sao lại về phủ? Hơn nữa, Tam nương sao lại ở đây?

Tam nương nhìn dáng vẻ ngây ngốc, sờ sờ trán ướt sũng của ta, khẽ thở dài: "Con ngoan, ngươi hôn mê suốt mười ngày, cho nên không biết trong mười ngày này đã xảy ra những chuyện gì đâu..."

Mười ngày, hai chữ đó vừa lọt vào tai ta dường như muốn nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường làm Tam nương giật mình sợ hãi, vội vàng kéo ta hỏi: "Ma Y, làm sao vậy?"

"Cha! Cha..." Xong rồi, sao ta lại ngủ qua mười ngày, đến cả thời hạn thi hành án tử của cha cũng bỏ ! Hai chân mềm nhũn, cả người nhất thời ngã thẳng xuống đất.

"Ngốc..." Tam nương dìu ta lên, ôn nhu nói, "Cha không chết, đừng nóng vội..."

"Không chết?" Ta cứng ngắc mà quay đầu.

Tam nương trịnh trọng gật gật đầu: "Không chết, Ma Y, cha ngươi vẫn hoàn hảo mà sống rất tốt"

Ta tự véo véo mặt, ta đang nằm mơ phải không? Chẳng lẽ đây vẫn là cảnh trong mơ?

Tam nương thấy ta như vậy, xì một tiếng bật cười nhưng ánh mắt tràn đầy thương hại: "Ma Y, Ma Y nhân hậu nhất của ta, nhờ có con mới bảo vệ được toàn bộ nhà ta!"

"Con không rõ..." Ta thật sự không rõ. Phảng phất như trải qua một giấc mộng, trời đất cuồng quay, phảng phất như đứng trong cơn mưa to – tới đột nhiên rồi đi cũng nhanh chóng, để lại mình ta – chơ vơ.

Tam nương từ từ nói: "Ma Y, con biết chưa... con đã có mang"

Ta sững người một lát, hai tay theo bản năng sờ sờ lên bụng, nhớ đến thời gian gần đây thường xuyên muốn ói, cứ nghĩ rằng do không hợp thức ăn, hóa ra...

Chẳng lẽ cảnh trong giấc mơ, đứa bé mà ta gặp kì thật là hóa thân của hài tử trong bụng? Nó biết ta không chịu tỉnh để đối mặt với sự thật cho nên mới cầu xin ta không bỏ rơi?

Tự nhiên mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, khó có thể phân biệt được buồn hay vui.

Bên tai lại vang lên tiếng Tam Nương: "Sau khi Tiểu vương gia đem con đã hôn mê quay về phủ, lại cho vời ngự y đến chuẩn bệnh. Ngự y nói con gặp phải tổn thương tinh thần quá lớn, thể xác và tinh thần đều ảnh hưởng, lại thêm lúc trước trải qua hành trình ngày đêm không nghỉ, thân thể hư nhược, nhiễm lạnh mới hôn mê, mà con lại không muốn tỉnh lại cho nên... Nếu muốn giữ lại thai nhi trong bụng phải bảo trụ con, mà muốn bảo trụ con phải bảo trụ mọi người trong nhà con... Ma Y, là con đã cứu chúng ta a!"

"Ý của nương là — Ngôn Thù cuối cùng cứu cha?" Ta khàn khàn mở miệng.

Tam nương gật đầu: "Cũng không biết Tiểu Vương gia dùng biện pháp gì, cuối cùng điều tra rõ ràng chứng cứ cha con mưu phản là tội oan, tuy nhiên việc tham ô là đúng nên Hoàng thượng khai ân, chỉ biếm chức thành thứ dân, thả khỏi thiên lao. Tiểu Vương gia lại đem cả gia đình ta về vương phủ, ở tại một viện nhỏ, lúc này cha con cùng Đại nương, Nhị nương đang ở đó. Chẳng qua, trải qua đại nạn lần này, cha con... " Nói đến đây, thần sắc ảm đạm thở dài, "Lúc nào cũng si ngốc, ngơ ngác, dường như không muốn tỉnh"

Ta vội vàng xoay người mở tủ tìm y phục, tam nương hỏi: "Ma Y, con làm cái gì?"

"Con muốn đi gặp cha"

"Ma Y" tam nương cầm ta cánh tay, biểu tình cũng ta theo sở không thấy trịnh trọng, "Ma Y, lúc này, ngươi cần đi gặp đầu tiên, không nên là cha con."

Ta trong lòng trầm xuống, cũng hiểu ý tứ của người.

"Ma Y, con hôn mê mười ngày này, Tiểu Vương gia ban ngày bôn ba nơi nơi, ban đêm lại trông giữ bên giường con không rời, cơ hồ không hề chợp mắt. Người ta đối với con như thế nào ta đều chân chân thực thực chính mắt mình nhìn thấy rõ. Ma Y, hẳn là con nên đi cảm tạ Vương gia mới phải"

Bàn tay đang cầm y phục của ta cứng lại, Tam nương nhẹ nhàng cầm lấy bộ y phục trên tay ta, giúp ta mặc vào, thắt gọn eo lưng, dịu dàng bảo: "Đi thôi."

Ta bị Tam nương đẩy, nghiêng ngả lảo đảo mà ra khỏi tẩm phòng, lại cảm thấy chân có ngàn cân, mỗi một bước đi là một bước gian nan.

Là Ngôn Thù cứu cha... : là Ngôn Thù cứu một nhà...

Sự thật tốt đẹp này rành rành hiện ra trước mặt, thực quá tốt đẹp, ta lại không thể kịp thích ứng theo...

Ta cơ hồ có thể tưởng tượng, hắn đã phải đối mặt như thế nào áp lực trước triều đình, lại khắp nơi bôn ba, còn là vận dụng các mối quan hệ quyền thế mới giải vây cho cha, mặc dù hắn đã thành toàn cho ta, nhưng là tự gây khó khăn cho chính hắn ...

Ta, ta, ta...

Sau khi sự việc xảy ra ta trước sau chỉ biết lo lắng cho chính mình, cho cha, nhưng chưa từng vì hắn mà mảy may suy nghĩ.

Ta, ta, ta...

Bất giác quá xấu hổ, tự cảm thấy khó có thể đối diện...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện