Cửa lều được người vén lên tên thủ lĩnh lãnh đạo nhóm của Lưu Tham bước vào, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí nhìn trầm trầm về phía ba người.

Thấy tình hình không ổn Lưu Tham quyết định thật nhanh, hắn chỉ tay về phía Hứa Nhuyễn cùng tên què tàn khốc nói:

"Thủ lĩnh hai bọn hắn chính là gian tế."

Câu nói vừa chấm dứt thì hắn rút liêm đao được treo ngang hong bổ nhào về phía Hứa Nhuyễn.

Bị đánh bất ngờ Hứa Nhuyễn chỉ có thể lấy kiếm khó khăn đón lấy, rất nhanh cả hai đã xong ra bên ngoài đánh nhau chỉ để lại tên thủ lĩnh cùng người què.

Tên què khó khăn xoay người nhìn về hướng thủ lĩnh khổ sở nói:

"Muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy ngài, nhưng mong ngày giơ cao..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì một thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên tim làm cho máu tràn lên họng không thể phát ra âm thanh nữa, thủ lĩnh ghé sát vào tay của tên què giễu cợt nói:
"Ngay từ đầu ta đã biết các ngươi là gian tế rồi nhưng vẫn nhắm một mắt mở một mắt cho qua truyện vì hy vọng xuất hiện trường hợp như Lưu Tham, có ngày hôm nay là vì hắn đã sớm khai báo tin tức các ngươi tấn công sơn trại cho bọn ta rồi, chờ đợi các ngươi chỉ có thất bại tan tác mà thôi."

Khi thủ lĩnh rút thanh kiếm ra thì tên què ngã khụy trên đất, từ vết kiếm trở xuống toàn thân hắn đều là máu, hắn gian nan mỡ miệng:

"Hứa Nhuyễn mau chạy,,,"

Vết kiếm vô tình xẹt qua cổ hắn làm cho hắn không thể nói tiếp chữ nào, nhưng ánh mắt của hắn vẫn mờ trừng nhìn về phía trước.

Thủ Lĩnh túm lấy đầu của tên què giơ lên cao, nhìn vào khuôn mặt trắng dã nhưng hai mắt vẫn mỡ trừng cười đùa nói:

"Đáng tiếc."

Hắn ném đầu tên què sang một bên chẳng thèm ngó tới, rồi nhanh chóng lao ra ngoài để tham gia trận đánh còn về phần Hứa Nhuyễn cùng Lưu Tham thì để bọn hắn tự giải quyết, vì muốn chứng tỏ sự trung thành thì ít nhìu cũng phải tỏ ra chút thành ý.
Ban đầu hắn định dùng cái đầu của tên què để thị chúng, nhưng khi chiến cuộc dần diễn biến xấu hắn quyết định không dùng nữa, vì hiện tại đem đầu tên què ra chẳng những không làm giảm xu thế của quân địch, thậm chí còn phản tác dụng làm cho bọn chúng còn thêm ra sức đánh thì khác nào chăm dầu vào lửa.

...

Tạ Lưu Quang dẫn theo nhóm người âm thầm tập kích nơi nhốt dân làng, bọn hắn đi đến cách miệng hang không xa thì dừng chân lại, Tạ Lưu Quang ra lệnh cho người vừa bẩm báo với hắn khi nãy khái quát tình hình bên trong hang động cho mọi người.

Một Thiếu nữ với dáng vẽ yêu kiều rất bắt mắt, bước ra khỏi hàng, nàng nhanh chóng dùng cành cây vẻ lấy địa đồ bên trong hang động rồi giải thích từng chổ cho mọi người.

Sở dĩ biết rõ như vậy là vì nàng vừa từ bên trong hang động đó ra, hay nói đúng hơn là được hai tên sơn tặc kéo lê trên đất ra, hiện tại nàng ở đây thì kết cuộc của hai tên sơn tặc có thể nghĩ.
Tạ Lưu Quang đợi thiếu nữ nói xong thì bắt đầu phân công cho từng người, hiện tại bọn hắn có hai nhiệm vụ một là vào đó xác định những nội ứng đã cài vào ngay từ trước, hai là khống chế những tên sơn tặc ẩn nấp bên trong đám dân làng sau đó giải cứu tất cả.

Hai tên đứng canh trước miệng hang sớm đã không thấy tâm hơi, khi bước vào tương đối nhẹ nhỏm không có xung đột, khi vào bên trong thì nhanh chóng ẩn núp hết chỉ chừa lại hai người với trang phục giống như sơn tặc, đi thẳng vào nơi nhốt lồ ng giam.

Do nơi này cách trung tâm sơn trại khá xa nên âm thâm kêu đánh kêu gϊếŧ không truyền đến, hai tên sơn tặc bước vào bọn hắn nhanh chóng làm xong tính hiệu đã chuẩn bị từ trước, kí hiệu mà chỉ những mật thám mới có thể biết được, điều làm bọn hắn tương đối bất ngờ là trong đám mật thấy vậy mà có một thiếu niên dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi với làng da ngâm đen, nhưng rất nhanh nghi vấn ấy bị bọn hắn ném sau đầu.

Khi ra lệnh thì những mật thám nhanh chóng hành động, tên điên điên khùng khùng nói lời nhảm nhí lại không điên rồi, thiếu nữ thớt tha e lệ lại không tiếp tục giả vờ ốm yêu nhu mì nữa rồi, đại hán rất dễ nói truyện thì lại không dễ nói.

Tuy bọn hắn ẩn núp thời gian khác nhau, có kẻ trước người sau thậm chí có người vừa mới trà trộn vào lúc sáng, nhưng ít nhiều bọn hắn đều xác định được mục tiêu của mình là ai, đại hán gầm lên dũng mãnh dùng lực nấm lấy cổ của một tên cùng lồ ng giam, ra sức bẻ gảy cổ đối phương.

Thiếu nữ lấy từ trong tay áo ra một thanh dao sắc nhọn đâm về phía ngực của một bà lão, từng toạ lồ ng giam đều có hành động tương tự sảy ra, rất nhanh những tên sơn tặc nằm vùng ở đây đều bị sử lý gọn gàng, trong lồ ng giam của Trương Hướng Đạo vẫn rất yên tĩnh vì đây là lồ ng giam phân loại cho trẻ em nên không có sô xát xảy ra nhưng tất cả đều choáng ngợp bởi hoàng cảnh trước mắt mình, nhưng phần nhiều là sợ hãy tột độ.

Trương Hướng Đạo vẫn châm chú nhìn lấy tình cảnh trước mắt, bất trợt hắn cảm thấy có gì đó trạm vào tay mình, khi quay sang thì thấy một bé gái đang hoảng sợ co rút lấy hắn, Trương Hướng Đạo nhíu mày không biết phải làm sao vì nếu như hắn đoán đúng thì thiếu nữ này là nầm vùng của đám sơn tặc ở lồ ng giam này, nhưng hắn không thể ra tay được vì đó chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, nếu hắn đoán sai chẳng phải hắn đã gϊếŧ oan một mạng người.

Rất nhanh mọi chuyện được giải quyết xong thì tên binh sĩ khi nãy đi đến mở cửa từng toà lồ ng giam, còn chìa khoá ờ đâu thì đương nhiên là dùng lực phá rồi.

Đại hán đi ra khỏi lồ ng giam nhanh chóng hoạt động gân cốt phần nàn nói:

"Không ngờ nằm vùng lại cực khổ như vậy, làm cho toàn thân xương cốt của ta đều rả rời rồi."

Thục phụ nhanh chóng nắm lấy lỗ tay của tên giả điên kia giơ lên cao làm cho hắn liên tục xin tha:

"Này thì giám dòm ngó thân hình của lão nương, ta cho ngươi chết."

"A đau đau đau, đại tẩu nhẹ tay chút a, lúc đó là trường hợp bất đất dĩ, phải giả làm sao cho giống điên mới được."

Thục phục như bị thuyết phục nhưng cơn giận vẫn chưa tan nên nàng quyết định lại đó hắn một cước vào mông, khi thấy đối phương nhảy cẳng lên lúc này mới thoả mảng buông tha cho hắn rồi quay sang nhìn về phía hai tên binh sĩ mỉm cười hỏi:

"Tình hình bên ngoài hiện tại thế nào?"

Một tên trong số đó mỉm cười gật đầu xác nhận:

"Tuy không phải chiếm tuyệt đối thế thượng phong nhưng phe ta đang lấn áp quân địch."

Tạ Lưu Quang từ trong bóng tối đi ra, trên người hắn dính một ít máu do vừa đánh với những sơn tặc ẩn nấp trong bóng tối kia, những người khác cùng từ từ đi ra theo sao.

Hắn nghiêm túc nói:

"Mọi truyện không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, đây là một trận đánh cực kì khó khăn, vì ngay từ đầu ý định của bọn sơn tặc là chống lại chiều đình nên khả năng cao là bọn hắn quyết định tử thủ đến cùng, nhưng từ những gì bọn hắn cho chúng ta xem thì không phải như vậy."

"Cứ có cảm giác miệng thì nói mạnh nhưng lực thì chưa đủ."

Như nhận ra điều gì đó hắn thẳng nhìu mày nhưng rất nhanh thì lại giản ra thở dài rồi tự an ủi bản thân:

"Hy vọng là do ta xuy nghĩ nhiều."

Hắn phất tay ra lệnh rút lui cho thuộc hạ của mình, còn bản thân thì đi ra trước, từng hàng người ồ ạt theo sao nhưng khung cảnh rất hổn loạn, có người vở oà ra khóc rồi ôm chặc lấy con mình khung cảnh tương tự diễn ra rất nhiều.

Trương Hướng Đạo rất nhanh cùng những thôn dân tập hợp lại cùng một chổ rồi quyết định tiến lui cùng nhau, bọn hắn quyết định đi theo Tạ Lưu Quang để rời khỏi đây, vì nhìn bộ dáng bọn hắn không có ý định tham gia vào các trận đánh giữa binh sĩ cùng sơn tặc.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện