Ánh trăng phiêu miễu chiếu gọi khắp núi đồi, gió mát nhẹ nhàng thổi nhẹ qua tóc mai làm cho hình ảnh trở nên phiêu miễu xuất trần.
Tạ Lưu Quang đang chậm rãi lắng nghe báo cáo của một thiếu nữ sơn dã, hắn từ đầu đến cuối chỉ việc lắng nghe đối phương nói, bản thân không cắt đứt đối phương.
Khi thiếu nữ hoàn thành bảo cáo của mình thì thở nhẹ một hơi, nàng nghe thấy tiếng nói của chủ nhân mình chuyền đến:
"Làm tốt lắm, ngươi có thể trở về nghĩ ngơi."
Thiếu nữ rất cảm động vì được chủ nhân khuyến khích, tuy không đến mức lệ nóng oanh tròng, mà như một dòng nước ấm làm dịu tâm hồn lạnh lẽo của nàng, nàng ngượng nghịu nỉ non nói:
"Đa tạ chủ thượng đã khuyến khích, việc nên làm mà thôi."
Không đợi đối phương trả lời thiếu nữ đã nhanh chóng lui xuống, thân hình tức tốc khuất dần trong bóng tối, Tạ Lưu Quang thấy như vậy chỉ biết lẩm bẩm:
"Ta có đáng sợ như vậy sao?"
Khoé môi hắn hơi nhếch nở nụ cười tự giễu, khi đang tự giễu cợt bản thân thì hắn thấy một con hạt giấy từ nơi xa bay đến, nó chậm rãi vũ động đôi cánh rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngón tay của Tạ Lưu Quang, khi y giơ ra đón lấy con hạt.
Hạt giấy rất nhanh thì hết linh động, khi chạm đến ngón tay của Tạ Lưu Quang thì nó như mất hết sinh sơ chỉ đứng yên bất động.
Hắn chậm rãi gỡ hạt giấy ra thì trên đó có viết mấy hàng chữ, khi đọc hết nội dụng thì khoé miệng hắn hơi nhếch lên, rồi dùng một mồi lửa đốt cháy hạt giấy còn bản thân quay người trở lại bồn trướng.
Hạng Sở Nam đang nhàm chán không có việc gì làm nên chậm rãi ngủ gật nơi đó, khi nghe thấy tiếng sột xoạt hé màng lên thì nhanh chóng mở mắt ra tập chung vào cửa ra vào tay thì chuẩn bị vươn lấy vũ khí, khi thấy là Tạ Lưu Quang thì ngồi lại chổ củ thảnh thơi nghĩ ngơi.
Tới hắn cảnh giới này một chút tiếng động nhỏ bé người thường không thể nào nghe được hắn cũng có thể nghe thấy, việc ngủ gật cũng vậy chẳng qua là hắn đang hồi tưởng lại những cuộc chiến lớn nhỏ từ trước đến nay mà thôi, làm vậy để khắc phục bản thân cũng như thúc đẩy bản thân càng trở nên tiếng bộ.
Tạ Lưu Quang khi thấy hành động của Hạng Sở Nam thì mỉm cười trêu chọc:
"Cảm giác của tướng quân vẫn nhạy bén như ngày nào, dù biết là tại hạ nhưng vẫn định cầm lấy vũ khí, hay là tướng quân muốn so chiêu với tại hạ một hai."
Hạng Sở Nam lấy tay sờ đầu ngượng ngùng nói:
"Quân sư nói đùa khi nãy chẳng qua là phản ứng hơi thái quá mà thôi, lúc tu luyện nhất thời nhập tâm không biết đó là quân sư."
Tạ Lưu Quang thấy vậy cũng không tiếp tục trêu đùa đối phương mà thần sắc nghiêm túc nói:
"Sắp bắt đầu rồi, tướng quân mau chóng hạ lệnh tập hợp binh sĩ đi."
Hạng Sở Nam thần sắc hưng phấn cười đùa nói:
"Xong ngay."
Hắn nhanh chóng bước ra ngoài ra lệnh cho binh sĩ tập hợp lại, từng người từng người từ trong những lều trại nhanh chóng chạy ra, bọn hắn xếp thành từng hàng trước tiểu đội do tướng lĩnh của mình lãnh đạo, trong đêm tối đó chưa đầy ba mươi phút hơn ba vạn người được xắp xếp ngay hàng thẳng lối.
Những tân binh vừa gia nhập không lâu đa phần đều khẩn trương, vì đây là lần đầu tiên ra trận của bọn hắn hồi hợp là điều không thể tránh khỏi, một số thì thần sắc hưng phấn tay thì nắm chặc nắm đấm bọn hắn biết được cơ hội dương danh của bọn hắn đến rồi.
Các lão binh thì bình chân như vạy, ai cũng thần sắc nghiêm túc không giám có bất kỳ sơ xót nào.
...
Đêm tối vắng người một thanh niên nhờ ánh trăng xoi sáng mà thuận theo đường mòn đi xâu vào rừng, thanh niên người mặc thanh xam lưng vác hộp gổ rất to, đầu thì đội mũ vành.
Hắn rất nhanh đi xuyên qua rừng cây mà đi đến nơi đã hẹn trước, khi gặp được doanh trại sơn tặc hắn không lập tức xông vào mà tìm một mô đất cao.
Ngồi xuống chỉnh tề hắn lấy từ trong hộp ra một cây đàn cầm, mười ngón tay vũ động từng tiếng đàng du dương truyền khắp cánh rừng, ánh trăng huyền ảo cùng gió mát len lõi qua từng kẻ lá, đúng là một cảng đẹp ý vui, nhưng không phải ai cũng thấy như vậy rồi.
Lão đại của đám sơn tặc đang luyện công thì nghe thấy tiếng đàn phá không truyền đến, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần xông ra lều trại, ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng đề cao cảnh giác:
"Mau chóng tập chung tinh thần, có kẻ địch tập kích."
Tiếng hét nói vang vọng khắp sơn trại làm cho những tên sơn tặc đang say giấc bừng tỉnh, bọn hắn nhanh chóng gào thét xông ra bên ngoài.
Tên đầu lĩnh rất nhanh tập chung được phương hướng âm thanh phát ra, hắn dồn xức vào chân định nhanh chóng lao thẳng về phía đối phương, vừa lao đi không được bao xa thì hắn thấy một lưỡi đao xuất hiện ngay trước mặt nên vội vã khụy hai chân xuống toàn thân ngã ra phía sau hiểm lại càng hiểm tránh được một đao.
"Chặc chặc chặc, hảo thân pháp một đao đó ta cứ nghĩ là đã đắc thủ rồi, đáng tiếc."
Từ trong đêm tối một thanh niên bước ra, hắn người mặc khải giáp tay cầm đại đao, trêu chọc nhìn về phía tên đầu lĩnh.
Tên đầu lĩnh không nói nhiều mà chuyển dời sự chú ý từ kẻ tập kích sóng âm sang thanh niên trước mắt này, khi thấy diện mạo của đối phương thì khoé môi hắn hơi nhếch lên trêu trọc nói:
"Đây không phải Hạng tướng quân sao, hôm nay có rãnh ghé thăm kẻ hèn này, chỉ tiếc hàng xá đơn sơ nên tiếp đãi không được chu đáo rồi."
Khoé miệng Hạng Sở Nam hơi nhếch lên cười đùa nói:
"Lời nói vô ích không cần nói rồi."
Hắn phất tay trầm giọng hét to:
"Toàn quân xông lên."
Hàng vạn binh sĩ từ trong đêm tối lao ra, bó đuốc trên tay mỗi người lần lược được thắp sáng đồng loạt ào ạt lao về phía trước, còn bản thân Hạng Sở Nam thì cấm đại đao xuống đất mỉm cười nhìn về phía tên đầu lĩnh.
Đối phương cũng không có nhiều động tác chỉ chậm rãi rút thanh bội kiếm từ bên hong ra bắt trước Hạng Sở Nam cấm thanh kiếm xuống đất.
Thấy tên đầu lĩnh làm như vậy Hạng Sở Nam cũng hơi bất ngờ, vì hắn không ngờ đối phương vẫn còn bình tĩnh như vậy, đừng nói hàng vạn binh sĩ lao thẳng vào doanh trại của y, chỉ nói tiếng đàn liên tục công kích linh hồn từ nãy đến giờ đã đủ cho y uống một bình.
Hắn hơi nhếch mắt về phía những binh sĩ lao vào sơn trại, do sơn trại được bao quanh bởi những dãy nuối trùng điệp nên trước mắt chỉ có một lối ra vào nên từng đợt binh sĩ đi vào bên trong.
Tên binh sĩ đầu tiên bước vào khi hắn cảm thấy không thích hợp định dùng đao ngăn trở thì một mũi thương đã đâm thủng đầu y, tên cầm thương không chịu dừng lại mà còn thuận thể đâm xuyên qua người những kẻ đi sao, hắn dùng một tay nhắc bổng thanh thương lên trên đó có bốn binh sĩ bị xỏ xuyên qua, tên cầm thương đó ngạo nghệ nhìn về phía những binh sĩ hắn đắc trí cười to.
Đầu lĩnh khi thấy Hạng Sợ Nam duy chuyển tầm mắt thì biết thời cơ tới, hắn rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất lao thẳng về phía Hạng Sở Nam, hắn giơ cao thanh kiếm định một kiếm trảm đầu đối phương.
Hạng Sở Nam cảm thấy có sát ý tập trung vào bản thân thì nhanh chóng lấy lại tinh thần hắn giơ đại đao ngăn trở, đao kiếm trạm nhau tia lữa văng khắp nơi.
Hạng Sở Nam hơi lùi về phía sao nữa bước, đầu lĩnh nhanh chóng dùng lực đè mạnh thanh kiếm về phía cổ đối phương, khuôn mặt hắn giờ đây rất nghiêm túc không còn vẻ lười biếng thường ngày, khi lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ Hạng Sở Nam một li thì tiếng đàn xé gió truyền đến.
Âm thanh như hoá thực thể những lưỡi đao sắc nhọn đánh về phía đầu lĩnh làm cho y không thể không lùi lại.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Tạ Lưu Quang đang chậm rãi lắng nghe báo cáo của một thiếu nữ sơn dã, hắn từ đầu đến cuối chỉ việc lắng nghe đối phương nói, bản thân không cắt đứt đối phương.
Khi thiếu nữ hoàn thành bảo cáo của mình thì thở nhẹ một hơi, nàng nghe thấy tiếng nói của chủ nhân mình chuyền đến:
"Làm tốt lắm, ngươi có thể trở về nghĩ ngơi."
Thiếu nữ rất cảm động vì được chủ nhân khuyến khích, tuy không đến mức lệ nóng oanh tròng, mà như một dòng nước ấm làm dịu tâm hồn lạnh lẽo của nàng, nàng ngượng nghịu nỉ non nói:
"Đa tạ chủ thượng đã khuyến khích, việc nên làm mà thôi."
Không đợi đối phương trả lời thiếu nữ đã nhanh chóng lui xuống, thân hình tức tốc khuất dần trong bóng tối, Tạ Lưu Quang thấy như vậy chỉ biết lẩm bẩm:
"Ta có đáng sợ như vậy sao?"
Khoé môi hắn hơi nhếch nở nụ cười tự giễu, khi đang tự giễu cợt bản thân thì hắn thấy một con hạt giấy từ nơi xa bay đến, nó chậm rãi vũ động đôi cánh rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngón tay của Tạ Lưu Quang, khi y giơ ra đón lấy con hạt.
Hạt giấy rất nhanh thì hết linh động, khi chạm đến ngón tay của Tạ Lưu Quang thì nó như mất hết sinh sơ chỉ đứng yên bất động.
Hắn chậm rãi gỡ hạt giấy ra thì trên đó có viết mấy hàng chữ, khi đọc hết nội dụng thì khoé miệng hắn hơi nhếch lên, rồi dùng một mồi lửa đốt cháy hạt giấy còn bản thân quay người trở lại bồn trướng.
Hạng Sở Nam đang nhàm chán không có việc gì làm nên chậm rãi ngủ gật nơi đó, khi nghe thấy tiếng sột xoạt hé màng lên thì nhanh chóng mở mắt ra tập chung vào cửa ra vào tay thì chuẩn bị vươn lấy vũ khí, khi thấy là Tạ Lưu Quang thì ngồi lại chổ củ thảnh thơi nghĩ ngơi.
Tới hắn cảnh giới này một chút tiếng động nhỏ bé người thường không thể nào nghe được hắn cũng có thể nghe thấy, việc ngủ gật cũng vậy chẳng qua là hắn đang hồi tưởng lại những cuộc chiến lớn nhỏ từ trước đến nay mà thôi, làm vậy để khắc phục bản thân cũng như thúc đẩy bản thân càng trở nên tiếng bộ.
Tạ Lưu Quang khi thấy hành động của Hạng Sở Nam thì mỉm cười trêu chọc:
"Cảm giác của tướng quân vẫn nhạy bén như ngày nào, dù biết là tại hạ nhưng vẫn định cầm lấy vũ khí, hay là tướng quân muốn so chiêu với tại hạ một hai."
Hạng Sở Nam lấy tay sờ đầu ngượng ngùng nói:
"Quân sư nói đùa khi nãy chẳng qua là phản ứng hơi thái quá mà thôi, lúc tu luyện nhất thời nhập tâm không biết đó là quân sư."
Tạ Lưu Quang thấy vậy cũng không tiếp tục trêu đùa đối phương mà thần sắc nghiêm túc nói:
"Sắp bắt đầu rồi, tướng quân mau chóng hạ lệnh tập hợp binh sĩ đi."
Hạng Sở Nam thần sắc hưng phấn cười đùa nói:
"Xong ngay."
Hắn nhanh chóng bước ra ngoài ra lệnh cho binh sĩ tập hợp lại, từng người từng người từ trong những lều trại nhanh chóng chạy ra, bọn hắn xếp thành từng hàng trước tiểu đội do tướng lĩnh của mình lãnh đạo, trong đêm tối đó chưa đầy ba mươi phút hơn ba vạn người được xắp xếp ngay hàng thẳng lối.
Những tân binh vừa gia nhập không lâu đa phần đều khẩn trương, vì đây là lần đầu tiên ra trận của bọn hắn hồi hợp là điều không thể tránh khỏi, một số thì thần sắc hưng phấn tay thì nắm chặc nắm đấm bọn hắn biết được cơ hội dương danh của bọn hắn đến rồi.
Các lão binh thì bình chân như vạy, ai cũng thần sắc nghiêm túc không giám có bất kỳ sơ xót nào.
...
Đêm tối vắng người một thanh niên nhờ ánh trăng xoi sáng mà thuận theo đường mòn đi xâu vào rừng, thanh niên người mặc thanh xam lưng vác hộp gổ rất to, đầu thì đội mũ vành.
Hắn rất nhanh đi xuyên qua rừng cây mà đi đến nơi đã hẹn trước, khi gặp được doanh trại sơn tặc hắn không lập tức xông vào mà tìm một mô đất cao.
Ngồi xuống chỉnh tề hắn lấy từ trong hộp ra một cây đàn cầm, mười ngón tay vũ động từng tiếng đàng du dương truyền khắp cánh rừng, ánh trăng huyền ảo cùng gió mát len lõi qua từng kẻ lá, đúng là một cảng đẹp ý vui, nhưng không phải ai cũng thấy như vậy rồi.
Lão đại của đám sơn tặc đang luyện công thì nghe thấy tiếng đàn phá không truyền đến, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần xông ra lều trại, ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng đề cao cảnh giác:
"Mau chóng tập chung tinh thần, có kẻ địch tập kích."
Tiếng hét nói vang vọng khắp sơn trại làm cho những tên sơn tặc đang say giấc bừng tỉnh, bọn hắn nhanh chóng gào thét xông ra bên ngoài.
Tên đầu lĩnh rất nhanh tập chung được phương hướng âm thanh phát ra, hắn dồn xức vào chân định nhanh chóng lao thẳng về phía đối phương, vừa lao đi không được bao xa thì hắn thấy một lưỡi đao xuất hiện ngay trước mặt nên vội vã khụy hai chân xuống toàn thân ngã ra phía sau hiểm lại càng hiểm tránh được một đao.
"Chặc chặc chặc, hảo thân pháp một đao đó ta cứ nghĩ là đã đắc thủ rồi, đáng tiếc."
Từ trong đêm tối một thanh niên bước ra, hắn người mặc khải giáp tay cầm đại đao, trêu chọc nhìn về phía tên đầu lĩnh.
Tên đầu lĩnh không nói nhiều mà chuyển dời sự chú ý từ kẻ tập kích sóng âm sang thanh niên trước mắt này, khi thấy diện mạo của đối phương thì khoé môi hắn hơi nhếch lên trêu trọc nói:
"Đây không phải Hạng tướng quân sao, hôm nay có rãnh ghé thăm kẻ hèn này, chỉ tiếc hàng xá đơn sơ nên tiếp đãi không được chu đáo rồi."
Khoé miệng Hạng Sở Nam hơi nhếch lên cười đùa nói:
"Lời nói vô ích không cần nói rồi."
Hắn phất tay trầm giọng hét to:
"Toàn quân xông lên."
Hàng vạn binh sĩ từ trong đêm tối lao ra, bó đuốc trên tay mỗi người lần lược được thắp sáng đồng loạt ào ạt lao về phía trước, còn bản thân Hạng Sở Nam thì cấm đại đao xuống đất mỉm cười nhìn về phía tên đầu lĩnh.
Đối phương cũng không có nhiều động tác chỉ chậm rãi rút thanh bội kiếm từ bên hong ra bắt trước Hạng Sở Nam cấm thanh kiếm xuống đất.
Thấy tên đầu lĩnh làm như vậy Hạng Sở Nam cũng hơi bất ngờ, vì hắn không ngờ đối phương vẫn còn bình tĩnh như vậy, đừng nói hàng vạn binh sĩ lao thẳng vào doanh trại của y, chỉ nói tiếng đàn liên tục công kích linh hồn từ nãy đến giờ đã đủ cho y uống một bình.
Hắn hơi nhếch mắt về phía những binh sĩ lao vào sơn trại, do sơn trại được bao quanh bởi những dãy nuối trùng điệp nên trước mắt chỉ có một lối ra vào nên từng đợt binh sĩ đi vào bên trong.
Tên binh sĩ đầu tiên bước vào khi hắn cảm thấy không thích hợp định dùng đao ngăn trở thì một mũi thương đã đâm thủng đầu y, tên cầm thương không chịu dừng lại mà còn thuận thể đâm xuyên qua người những kẻ đi sao, hắn dùng một tay nhắc bổng thanh thương lên trên đó có bốn binh sĩ bị xỏ xuyên qua, tên cầm thương đó ngạo nghệ nhìn về phía những binh sĩ hắn đắc trí cười to.
Đầu lĩnh khi thấy Hạng Sợ Nam duy chuyển tầm mắt thì biết thời cơ tới, hắn rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất lao thẳng về phía Hạng Sở Nam, hắn giơ cao thanh kiếm định một kiếm trảm đầu đối phương.
Hạng Sở Nam cảm thấy có sát ý tập trung vào bản thân thì nhanh chóng lấy lại tinh thần hắn giơ đại đao ngăn trở, đao kiếm trạm nhau tia lữa văng khắp nơi.
Hạng Sở Nam hơi lùi về phía sao nữa bước, đầu lĩnh nhanh chóng dùng lực đè mạnh thanh kiếm về phía cổ đối phương, khuôn mặt hắn giờ đây rất nghiêm túc không còn vẻ lười biếng thường ngày, khi lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ Hạng Sở Nam một li thì tiếng đàn xé gió truyền đến.
Âm thanh như hoá thực thể những lưỡi đao sắc nhọn đánh về phía đầu lĩnh làm cho y không thể không lùi lại.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Danh sách chương