Chương 65
Nguyên Thiên Y ngã ra ghế dựa cười tự giễu rồi nhìn về phía thiên ma thản nhiên hỏi:
"Vậy những chiêu thức cũng như thuật pháp mà ngươi dùng là từ đâu có?"
Thiên ma cau mày không chắc chắn nói:
"Nó hiện lên trong đầu ta lâu lâu thì lại có một cái mới xuất hiện, như thể kí ức của ta bị phong ấn rồi từng tần giải khai."
Nguyên Thiên Y dùng tay sờ cầm suy tư lên, hắn cảm thấy cái này rất có nhai vị , từ nhân loại thay da đổi thịt thì biến thành một loài khác thậm chí còn có thêm một ít kí ức không phải của bản thân, từ một phàm nhân lại có thể thoáng chốc bước lên con đường tu hành thì có rất nhiều cách nói rồi, nhưng hắn cảm thấy câu trả lời hợp lý nhất có lẽ là một loại cưỡng ép hợp đạo nào đó đi.
"Vậy người cùng những thiên ma khác có quan hệ như thế nào, kẻ thù hay đồng loại, nhìn cách tên giả đạo sĩ kia tấn công ngươi thì có thể thấy được là cái trước rồi."
Thiên ma không đồng ý cách nói của Nguyên Thiên Y nên nhanh chóng phản bác:
"Nào có đơn giản như vậy, khi còn ở trong thần thành quan hệ của bọn ta có thể xem như là nước giếng không phảm nước sông, ai cũng có lãnh thổ của riêng mình chỉ cần không xâm nhập lãnh thổ trái phép thì mọi chuyển dễ nói rồi, nhưng từ khi thoát ra khỏi thần thành thì luôn có một âm thanh liên tục thúc đẩy ta thôn phệ bọn hắn để nhanh chóng phát triển tự thân, ta nghĩ bọn hắn cũng nhận được cái tương tự, dù là không muốn, nhưng khi chứng kiến cảnh rất nhiều đồng loại bị sát hại bọn ta buộc phải làm vậy, dù sau cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi."
Thiên ma sao khi nói một hơi dài thì liên tục th ở dốc, vì đã một gian rất lâu rồi hắn mới nói nhiều như vậy, trước đây có lẽ là khi hắn còn là con người đi, hắn vậy mà trên mặt lại có chút hoài niệm.
Nguyên Thiên Y vẫn mỉm cười như thường nếu nói hắn không có cảm xúc gì với thiên ma thì là nói dối, hắn không thương xót đối phương mà là thương hại những gì đối phương trãi qua, cũng như cách đối phương cói gắng níu kéo cuộc sống tạm bợ.
"Ngươi có thể viết ra những thuật pháp mà ngươi đã dùng không?"
Thiên ma rật đầu đồng ý:
"Có thể, ngươi nhớ thực hiện đúng như những gì đã nói."
Nguyên Thiên Y rật đầu đồng ý, thân hình hắn dần mờ nhạt đi chỉ lại thiên ma bị nhốt trong lòng giam lẽ lôi trơ chội giữa khoảng không trắng soá.
Lâm Thanh Tuyết khi chở về tông môn thì nhanh chóng đến thư phòng của sư phụ mình để báo cáo công việc, sau khi chuẩn bị công tác tìm từ thì nàng nói ngắn gọn về lai lịch cũng như những gì Nguyên Thiên Y đã trải qua cho sư phụ của nàng.
Ngọc Cảnh Long thì đặt bút xuống nghiêm túc lắng nghe những gì đệ tử nói, hắn luôn là người như vậy luôn luôn nghiêm túc trong mọi việc dù là nhỏ nhất cho đến lớn nhất, hắn luôn đảm bảo mọi thứ chu toàn nhất có thể.
Khi nghe đệ tử kể xong thì hắn bắt đầu xuy tư đứng lên, hắn cảm thấy có một điểm rất đáng ngờ, có thể xem như một trong năm người rất có thể đánh trong tông môn nên những bí tịch hắn xem không thiếu, nên hắn không quá lạ lẩm với công pháp của Nguyên Thiên Y đang dùng, vì quyển công pháp kia tuy tinh dịu nhưng tệ đoan rất lớn, những kẻ đã tu luyện công pháp này không có một cái có kết cục tốt, không chết vì sát khí công tâm thì cũng chết vì cừu nhân truy sát, dẫu sau nó cũng cần sát phù để tăng cấp.
Ngọc Cảnh Long vê tay mài mực rồi cầm lấy bút ngọc mà hắn vừa để xuống lên để viết, chữ như rồng bay phượng múa nét bút như mãnh long quá giang nhưng lại không thiếu phần uyển chuyển của thiên phượng.
Hắn nhìn về phía đệ tử của mình thản nhiên hỏi:
"Con có biết môn công pháp nào trong thiên hạ là lợi hại nhất không."
Lâm Thanh Tuyết ban đầu có chút nghi hoặc, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận thì đây có thể là một khảo nghiệm của mình nên bắt đầu chăm chú suy nghĩ thì cho ra một đáp án:
"Hồi bẩm sư phụ, theo đệ tử thì là công pháp của Ngũ Hành Quan là mạnh nhất."
Ngọc Cảnh Long rất hài lòng về câu trả lời của đệ tử mình, vì biết đến cái tên Ngũ Hành Quan này người trong thiên hạ không nhiều chỉ có lát đát mấy cái, nhưng rất nhanh thì hắn lắc đầu nói:
"Ngũ Hành Quan thì rất lợi hại nhưng không thể xem như là mạnh nhất trong thiên hạ được cùng lắm được xem là chân vô địch, vì nó chiếm ưu thế ở mạnh, có thể hấp thu thiên địa linh khí rất phối với những người có ngũ linh căn, nhưng phát triển rất chậm nên xem như nhượt điểm chí mạng của nó, khi trưởng thành rồi thì đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng Ngũ Hành Quan chưa có ai chân chính trưởng thành."
Lâm Thanh Tuyết cau mày vì nàng giờ này không biết sư phụ đang nghĩ gì, vì là đệ tự trong môn nên nàng không quá muốn ca tụng công pháp của môn phái khác, Ngọc Cảnh Long như đọc được suy nghĩ của đệ tử mình thì mỉm cười lắc đầu nói:
"Không cần cảm thấy khó chịu, mỗi môn công pháp đều có hại và có lợi riêng vì trong thiên hạ này nào có song toàn pháp, đến thiên còn thiếu huống chi là người."
Ngọc Cảnh Long nói đến đây không tự chủ được mà thở dài, hắn đã sớm muốn cọ sát với đệ tử của Ngũ Hành Quan một lần nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.
Lâm Thanh Tuyết vẫn không hiểu ý của sư phụ mình nên ngập ngừng hỏi lại:
"Chuyện này thì có liên quan gì tới công pháp của thanh niên kia không sư phụ?"
Đối phương gật đầu chậm rãi nói:
"Tốc độ tu hành của nhân loại đa số là do linh căn quyết định, người có phẩm trật càng cao thì tu luyện càng nhanh, lấy cái ví dụ đơn linh căn là tu luyện nhanh nhất ngũ linh căn là chậm nhất, do thiên địa linh khí rất hổn tạp nên đơn linh căn trong quá trình hấp thu linh khí chiếm ưu thế hơn vì chỉ việc hấp thu linh khí của linh căn đó, còn ngũ linh căn thì phải hấp thu cả năm nên rất chậm chạp."
"Ngũ Hành Quan có môn công pháp rất thích hợp cho ngũ linh căn vì nó có thể chia tách thiên địa linh khí ra làm năm phần rồi từng cái hấp thu, do vậy vẫn cần đến quá trình mài nước công phu nên tốc độ tu luyện của bọn hắn rất chậm nhưng linh khí cùng cảnh cực nhiều."
"Môn công pháp của thiếu niên kia thì cực kì bá đạo rồi, trực tiếp bỏ qua linh căn mà cường hảng lập sát phù để hấp thu thiên địa linh khí, như thể mạnh mẻ bổ một hố to trên linh căn để quán chú linh khí, nhưng tệ đoan thì rất lớn sát phù có thể ảnh hưởng đến tâm thần nên người tu luyện sống không được lâu, mà tệ đoan lớn nhất là quyển công pháp này là một quyển tàn phẩm, nếu tiếp tục tu luyện chỉ dẫn đến ngỏ cụt, không có hy vọng đạp địa."
Lâm Thanh Tuyết nhíu mày không hiểu, vậy thì muốn một người như vậy làm cái gì đối phương gõ ràng không có tiền đồ, một cái đã định trước không thể bước lên đạp địa cảnh đối với tông môn không có chút lợi ích nào thì việc gì phải nhọc lòng như vậy chứ.
Ngọc Cảnh Long chậm rãi viết xong phong thơ trên bàn rồi đặt bút xuống, ngước mặt nhìn đệ tự mình mỉm cười hoà ái nói:
"Người muốn tu đạo trước phải tu tâm, thiếu niên kia muốn tăng tu vi cách nhanh nhất là gϊếŧ tróc để thu thập sát khí, nhưng hắn lại không làm vậy mà ngược lại còn mở trường dạy học nhưng vẫn không làm chậm hắn tăng tu vi, ngươi nói xem tâm cảnh hắn như thế nào, Thiên ma có thể nhanh chóng thôn phệ người khác tâm hồ nhưng vẫn bị hắn phong ấn lại còn tìm ra cách chậm rãi mài chết thiên ma ngươi nói xem thiên tư hắn như thế nào."
Lâm Thanh Tuyết gật đầu đồng ý miệng thì lẩm bẩm:
"Đúng là cái kỳ nhân."
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Nguyên Thiên Y ngã ra ghế dựa cười tự giễu rồi nhìn về phía thiên ma thản nhiên hỏi:
"Vậy những chiêu thức cũng như thuật pháp mà ngươi dùng là từ đâu có?"
Thiên ma cau mày không chắc chắn nói:
"Nó hiện lên trong đầu ta lâu lâu thì lại có một cái mới xuất hiện, như thể kí ức của ta bị phong ấn rồi từng tần giải khai."
Nguyên Thiên Y dùng tay sờ cầm suy tư lên, hắn cảm thấy cái này rất có nhai vị , từ nhân loại thay da đổi thịt thì biến thành một loài khác thậm chí còn có thêm một ít kí ức không phải của bản thân, từ một phàm nhân lại có thể thoáng chốc bước lên con đường tu hành thì có rất nhiều cách nói rồi, nhưng hắn cảm thấy câu trả lời hợp lý nhất có lẽ là một loại cưỡng ép hợp đạo nào đó đi.
"Vậy người cùng những thiên ma khác có quan hệ như thế nào, kẻ thù hay đồng loại, nhìn cách tên giả đạo sĩ kia tấn công ngươi thì có thể thấy được là cái trước rồi."
Thiên ma không đồng ý cách nói của Nguyên Thiên Y nên nhanh chóng phản bác:
"Nào có đơn giản như vậy, khi còn ở trong thần thành quan hệ của bọn ta có thể xem như là nước giếng không phảm nước sông, ai cũng có lãnh thổ của riêng mình chỉ cần không xâm nhập lãnh thổ trái phép thì mọi chuyển dễ nói rồi, nhưng từ khi thoát ra khỏi thần thành thì luôn có một âm thanh liên tục thúc đẩy ta thôn phệ bọn hắn để nhanh chóng phát triển tự thân, ta nghĩ bọn hắn cũng nhận được cái tương tự, dù là không muốn, nhưng khi chứng kiến cảnh rất nhiều đồng loại bị sát hại bọn ta buộc phải làm vậy, dù sau cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi."
Thiên ma sao khi nói một hơi dài thì liên tục th ở dốc, vì đã một gian rất lâu rồi hắn mới nói nhiều như vậy, trước đây có lẽ là khi hắn còn là con người đi, hắn vậy mà trên mặt lại có chút hoài niệm.
Nguyên Thiên Y vẫn mỉm cười như thường nếu nói hắn không có cảm xúc gì với thiên ma thì là nói dối, hắn không thương xót đối phương mà là thương hại những gì đối phương trãi qua, cũng như cách đối phương cói gắng níu kéo cuộc sống tạm bợ.
"Ngươi có thể viết ra những thuật pháp mà ngươi đã dùng không?"
Thiên ma rật đầu đồng ý:
"Có thể, ngươi nhớ thực hiện đúng như những gì đã nói."
Nguyên Thiên Y rật đầu đồng ý, thân hình hắn dần mờ nhạt đi chỉ lại thiên ma bị nhốt trong lòng giam lẽ lôi trơ chội giữa khoảng không trắng soá.
Lâm Thanh Tuyết khi chở về tông môn thì nhanh chóng đến thư phòng của sư phụ mình để báo cáo công việc, sau khi chuẩn bị công tác tìm từ thì nàng nói ngắn gọn về lai lịch cũng như những gì Nguyên Thiên Y đã trải qua cho sư phụ của nàng.
Ngọc Cảnh Long thì đặt bút xuống nghiêm túc lắng nghe những gì đệ tử nói, hắn luôn là người như vậy luôn luôn nghiêm túc trong mọi việc dù là nhỏ nhất cho đến lớn nhất, hắn luôn đảm bảo mọi thứ chu toàn nhất có thể.
Khi nghe đệ tử kể xong thì hắn bắt đầu xuy tư đứng lên, hắn cảm thấy có một điểm rất đáng ngờ, có thể xem như một trong năm người rất có thể đánh trong tông môn nên những bí tịch hắn xem không thiếu, nên hắn không quá lạ lẩm với công pháp của Nguyên Thiên Y đang dùng, vì quyển công pháp kia tuy tinh dịu nhưng tệ đoan rất lớn, những kẻ đã tu luyện công pháp này không có một cái có kết cục tốt, không chết vì sát khí công tâm thì cũng chết vì cừu nhân truy sát, dẫu sau nó cũng cần sát phù để tăng cấp.
Ngọc Cảnh Long vê tay mài mực rồi cầm lấy bút ngọc mà hắn vừa để xuống lên để viết, chữ như rồng bay phượng múa nét bút như mãnh long quá giang nhưng lại không thiếu phần uyển chuyển của thiên phượng.
Hắn nhìn về phía đệ tử của mình thản nhiên hỏi:
"Con có biết môn công pháp nào trong thiên hạ là lợi hại nhất không."
Lâm Thanh Tuyết ban đầu có chút nghi hoặc, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận thì đây có thể là một khảo nghiệm của mình nên bắt đầu chăm chú suy nghĩ thì cho ra một đáp án:
"Hồi bẩm sư phụ, theo đệ tử thì là công pháp của Ngũ Hành Quan là mạnh nhất."
Ngọc Cảnh Long rất hài lòng về câu trả lời của đệ tử mình, vì biết đến cái tên Ngũ Hành Quan này người trong thiên hạ không nhiều chỉ có lát đát mấy cái, nhưng rất nhanh thì hắn lắc đầu nói:
"Ngũ Hành Quan thì rất lợi hại nhưng không thể xem như là mạnh nhất trong thiên hạ được cùng lắm được xem là chân vô địch, vì nó chiếm ưu thế ở mạnh, có thể hấp thu thiên địa linh khí rất phối với những người có ngũ linh căn, nhưng phát triển rất chậm nên xem như nhượt điểm chí mạng của nó, khi trưởng thành rồi thì đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng Ngũ Hành Quan chưa có ai chân chính trưởng thành."
Lâm Thanh Tuyết cau mày vì nàng giờ này không biết sư phụ đang nghĩ gì, vì là đệ tự trong môn nên nàng không quá muốn ca tụng công pháp của môn phái khác, Ngọc Cảnh Long như đọc được suy nghĩ của đệ tử mình thì mỉm cười lắc đầu nói:
"Không cần cảm thấy khó chịu, mỗi môn công pháp đều có hại và có lợi riêng vì trong thiên hạ này nào có song toàn pháp, đến thiên còn thiếu huống chi là người."
Ngọc Cảnh Long nói đến đây không tự chủ được mà thở dài, hắn đã sớm muốn cọ sát với đệ tử của Ngũ Hành Quan một lần nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.
Lâm Thanh Tuyết vẫn không hiểu ý của sư phụ mình nên ngập ngừng hỏi lại:
"Chuyện này thì có liên quan gì tới công pháp của thanh niên kia không sư phụ?"
Đối phương gật đầu chậm rãi nói:
"Tốc độ tu hành của nhân loại đa số là do linh căn quyết định, người có phẩm trật càng cao thì tu luyện càng nhanh, lấy cái ví dụ đơn linh căn là tu luyện nhanh nhất ngũ linh căn là chậm nhất, do thiên địa linh khí rất hổn tạp nên đơn linh căn trong quá trình hấp thu linh khí chiếm ưu thế hơn vì chỉ việc hấp thu linh khí của linh căn đó, còn ngũ linh căn thì phải hấp thu cả năm nên rất chậm chạp."
"Ngũ Hành Quan có môn công pháp rất thích hợp cho ngũ linh căn vì nó có thể chia tách thiên địa linh khí ra làm năm phần rồi từng cái hấp thu, do vậy vẫn cần đến quá trình mài nước công phu nên tốc độ tu luyện của bọn hắn rất chậm nhưng linh khí cùng cảnh cực nhiều."
"Môn công pháp của thiếu niên kia thì cực kì bá đạo rồi, trực tiếp bỏ qua linh căn mà cường hảng lập sát phù để hấp thu thiên địa linh khí, như thể mạnh mẻ bổ một hố to trên linh căn để quán chú linh khí, nhưng tệ đoan thì rất lớn sát phù có thể ảnh hưởng đến tâm thần nên người tu luyện sống không được lâu, mà tệ đoan lớn nhất là quyển công pháp này là một quyển tàn phẩm, nếu tiếp tục tu luyện chỉ dẫn đến ngỏ cụt, không có hy vọng đạp địa."
Lâm Thanh Tuyết nhíu mày không hiểu, vậy thì muốn một người như vậy làm cái gì đối phương gõ ràng không có tiền đồ, một cái đã định trước không thể bước lên đạp địa cảnh đối với tông môn không có chút lợi ích nào thì việc gì phải nhọc lòng như vậy chứ.
Ngọc Cảnh Long chậm rãi viết xong phong thơ trên bàn rồi đặt bút xuống, ngước mặt nhìn đệ tự mình mỉm cười hoà ái nói:
"Người muốn tu đạo trước phải tu tâm, thiếu niên kia muốn tăng tu vi cách nhanh nhất là gϊếŧ tróc để thu thập sát khí, nhưng hắn lại không làm vậy mà ngược lại còn mở trường dạy học nhưng vẫn không làm chậm hắn tăng tu vi, ngươi nói xem tâm cảnh hắn như thế nào, Thiên ma có thể nhanh chóng thôn phệ người khác tâm hồ nhưng vẫn bị hắn phong ấn lại còn tìm ra cách chậm rãi mài chết thiên ma ngươi nói xem thiên tư hắn như thế nào."
Lâm Thanh Tuyết gật đầu đồng ý miệng thì lẩm bẩm:
"Đúng là cái kỳ nhân."
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương