Chương 56
Nguyên Thiên Y mặc niệm trong lòng Minh Nguyệt Trãm Thần, khi xác định không xung đột với công pháp nguyên bản thì hắn quyết định dựa theo pháp quyết mà tu luyện.
Hắn phân ra một phần tâm thần dung nhập vào tâm hồ, tâm thần chậm rãi bay lượn lại gần chổ thiên ma bị phong ấn rồi từ từ đáp xuống, hắn cách thiên ma một tầng phong ấn nhìn về phía đối phương nghiêm túc hỏi:
"Khi ta ngất đi, mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào?"
Thiên ma không tiếp tục với hình dạng hắc khí mà dần ngưng tụ hình người, nó cười tà nhìn về phía Nguyên Thiên Y trêu tức nói:
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Nguyên Thiên Y nhếch mép không trả lời, hắn dần dần lùi lại, nương tựa theo Minh Nguyệt Trãm Thần mà ngưng tù pháp quyết, một vầng trăng trên bầu trời được hình thành, ánh trăng chíu gọi khắp tâm hồ, ánh sáng nhu hoà như thanh lọc lấy tâm hồ, Nguyên Thiên Y thoả mảng gật đầu.
Thiên Ma không tự chủ được mà nhíu mày nhìn về phía ánh trăng, hắn cảm giác được ánh trăng nhu hoà đấy đang dần dần mài mòn lấy cơ thể hắn, bây giờ tuy không đáng kể nhưng khi đối phương triệt để nắm giữ pháp quyết kia thì ngày chết của hắn không xa.
Nguyên Thiên Y mỉm cười nhìn về phía thiên ma thản nhiên nói:
"Hiện tại có thể nghiêm túc nói chuyện được rồi."
Thiên ma không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, hắn cảm thấy nụ cười hiền hoà trên mặt đối phương hiện tại rất đáng sợ, như một tên đang cầm con dao lóc lấy từng miếng da thịt của hắn, khuôn mặt thì mang nét tươi cười nói với hắn không cần sợ.
Thiên Ma chậm rãi nói:
"Sau khi ngươi ngất đi thì đạo sĩ kia nhanh chóng phong ấn ta lại, tiếp đó là những ngươi đi chung với thiếu nữ kia đem người về đây nhốt lại."
Có một số chuyện hắn không giám nói ra, bởi vì hắn biết một khi nói ra bản thân sẽ chết càng nhanh.
Nguyên Thiên Y nghiêm túc nghe rồi gật đầu đồng ý, nhưng gì diễn ra tương tự như hắn suy đoán, hắn hỏi ra suy nghĩ của bản thân:
"Ngươi biết việc bọn hắn làm đúng không?"
Thiên Ma gật đầu chậm rãi nói:
"Ngay từ ban đầu, thần thành đã là nơi thí luyện bọn hắn chuẩn bị để tuyển chọn đệ tử rồi."
"Còn thần thành rơi từ thiên ngoại xuống là chuyện gì xảy ra"
Thiên Ma như lâm vào hồi ức hắn đang cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra trong quá khứ, hắn nhở lại hình ảnh hay mảnh đại lục va vào nhau, các thần linh cũng như toạ hạ của mình lao vào chém gϊếŧ khiến cho thiên địa băng diệt, hắn dám khẳng định đây không phải kí ức của bản thân, rồi nói cho Nguyên Thiên Y biết những gì mà bản thân biết được:
"Thần quốc va vào nhau, chúng sinh hầu như bị diệt tuyệt."
Nguyên Thiên Y gật đầu đồng ý, hắn biết khi một thần linh hoàn toàn chết đi cũng là lúc trên thế gian này không còn ai tính ngưỡng thờ phụng hắn nữa, đó cũng là cách duy nhất đễ một thần linh triệt để chết đi.
"Vậy một câu hỏi cuối cùng, ngươi là tên quan lại kia sao?"
Thiên Ma cau lại lông mài không xác định nói:
"Phải, hoặc cũng không phải trí nhớ của ta rất mơ hồ, ta chỉ có thể xác định một điều là bản thân đã từng chết qua một lần."
Thiên Ma bổng nhiên thai đổi giọng nói mà hỏi ngược lại Nguyên Thiên Y:
"Ngươi có thể xác định bản thân không chết, nên mới giám đi đến đúng không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi, đặt bất kỳ ai vào hoàn cảnh lúc này cũng không biết phải trả lời thế nào, nhưng Nguyên Thiên Y biết hắn đang hỏi gì, hắn chỉ cười nói:
"Ngươi đoán."
Minh nguyệt treo trên cao càng lúc càng sáng, thiên ma có thể cảm giác được bản thân đang bị gia tốc mài mòn nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng lấy, hắn gầm thét lao về phía phong ấn:
"Ngươi...."
Thân ảnh của Nguyên Thiên Y dần mờ nhạt hắn rút lấy tâm thần khỏi tâm hồ, hắn dạo bước trong thạch thất vài vòng, ngước đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng rồi lại ngồi nghiêm chỉnh xuống vận công tu luyện, hắn có thể xem như trường hợp đặc biệt trong nhà ngục này, vì có thể tự do tu luyện còn những tên khác thì muốn vận dụng linh lực cũng khó khăn.
.....
Ngọc Cảnh Long chuyền lệnh cho đệ tử của mình, hắn muốn nhanh chóng có được lý lịch của Nguyên Thiên Y trước khi bị bắt, nếu là người tốt thì có thể để lại còn là cùng hung cực ác hạng người đến lúc đó gϊếŧ cũng không muộn, Lâm Thanh Tuyết khi nhận lệnh của sư phụ thì nhanh chóng rời đi trong đêm, Ngọc Cảnh Long khi thấy độn quang của đệ tử rời khỏi tông môn không nhịn được mà thở dài thầm than:
"Đứa trẻ này vẫn gấp gáp như vậy."
Hắn ngước đầu nhìn trăng sáng miệng lẩm bẩm:
"Tì bà vũ động đêm thanh tịnh
Đối ẩm cùng trăng có một người
Ánh vàng phủ xuống nơi cô quạnh
Nghĩ đến tương lai lại thấy sầu"
Sau lưng hắn có giọng nói hồn hậu truyền đến, tuy nghe rất chính khí nhưng lại tràn ngập bi thương:
"Người sắp đi xa nhìn trăng sáng
Ánh vàng bao phủ khắp nhân gian
Cô quạnh bước đi không ngoảnh lại
Cố hương phía sau hóa tro tàn
Ánh trăng soi lối ta phía trước
Nơi đó liệu còn người nhớ ta
Một ngày nào đó ta trở lại
Kiếm vạch giang sơn kiến nước nhà."
Ngọc Cảnh Long khi nghe câu thơ thì nhanh chóng quay ra phía sau chấp tay chào hỏi:
"Chưởng môn, thơ hay."
Người đến với dáng vẻ là một trung niên, hắn là chưởng môn hiện tại của Chân Cảnh Tông, hắn khoác tay ý bảo Ngọc Cảnh Long không cần câu thúc hoà ái nói:
"Không cần khách khí, gọi ta là sư phụ là được rồi."
Ngọc Cảnh Long nghiêm túc gật đầu, hắn luôn là một người như vậy, nghiêm túc chấp hành nội quy của tông môn cũng như việc lễ kính với chưởng bối.
Chưởng môn bước về phía trước một bước thoải máy ngắm nhìn trọn cảnh tông môn cảm khái:
"Tông môn ta tự nhận là đứng đầu của chính đạo, nhưng hai lần bị ma đạo đánh thẳng vào sơn môn, đúng là làm mất mặt tổ tiên."
Ngọc Cảnh Long nghiêm túc nói:
"Chỉ cần cố thủ một đoạn thời gian nữa thôi, thì ma đạo hết hy vọng rồi."
Chưởng môn gật đầu đồng ý, hắn biết được khoảng thời gian tới là khoảng thời gian rất quan trọng, đó là lúc mà ma quân triệt để bị diệt sát, chỉ cần ma quân chết ma đạo như rắn mất đầu không còn người lãnh đạo cách diệt vong không xa.
"Chỉ có thể hy vọng như vậy."
Giọng nói chợt chuyển, chưởng môn nhìn về phía Ngọc Cảnh Long:
"Chuẩn bị một chút đi, sắp tới đến phiên tông môn ta dẫn đầu các đệ tử đi thảo phạt ma đạo, cũng là dịp rèn luyện bọn chúng."
"Nhưng..."
Ngọc Cảnh Long định khuyên can sư phụ mình là đợi triệt để luyện chết ma quân rồi đi không muộn, không đợi hắn nói hết thì đã bị chưởng môn cắt ngang:
"Mặt ngoài như thường mới không khiến bọn hắn sinh nghi, huống hồ còn ta và sư bá ngươi."
Lời nói đến khoé miệng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống, hắn biết một khi sư phụ đã quyết định rồi thì có khuyên can như thế nào cũng vô dụng.
Ma quân là người đứng đầu ma đạo, hắn từng lãnh quân đánh thẳng lên sơn môn của Chân Cảnh Tông lúc tông chủ đi vắng, cũng mãi tông chủ trở về kịp thời cùng với một số vị trưởng lão liều mình ngăn trở mới thành công đem hắn vây khốn lại từ từ luyện chết, hắn đã bị vây khốn hơn một trăm năm nay đã dầu hết đèn tắt bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.
Bên ma đạo có lẽ đã chuẩn bị để đánh lên sơn môn để giải cứu ma quân nhưng cụ thể thời gian thì chưa được xác định, nên chưởng môn quyết định tạo cho bọn hắn một cơ hội, lúc đó một mẻ hốt gọn.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Nguyên Thiên Y mặc niệm trong lòng Minh Nguyệt Trãm Thần, khi xác định không xung đột với công pháp nguyên bản thì hắn quyết định dựa theo pháp quyết mà tu luyện.
Hắn phân ra một phần tâm thần dung nhập vào tâm hồ, tâm thần chậm rãi bay lượn lại gần chổ thiên ma bị phong ấn rồi từ từ đáp xuống, hắn cách thiên ma một tầng phong ấn nhìn về phía đối phương nghiêm túc hỏi:
"Khi ta ngất đi, mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào?"
Thiên ma không tiếp tục với hình dạng hắc khí mà dần ngưng tụ hình người, nó cười tà nhìn về phía Nguyên Thiên Y trêu tức nói:
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Nguyên Thiên Y nhếch mép không trả lời, hắn dần dần lùi lại, nương tựa theo Minh Nguyệt Trãm Thần mà ngưng tù pháp quyết, một vầng trăng trên bầu trời được hình thành, ánh trăng chíu gọi khắp tâm hồ, ánh sáng nhu hoà như thanh lọc lấy tâm hồ, Nguyên Thiên Y thoả mảng gật đầu.
Thiên Ma không tự chủ được mà nhíu mày nhìn về phía ánh trăng, hắn cảm giác được ánh trăng nhu hoà đấy đang dần dần mài mòn lấy cơ thể hắn, bây giờ tuy không đáng kể nhưng khi đối phương triệt để nắm giữ pháp quyết kia thì ngày chết của hắn không xa.
Nguyên Thiên Y mỉm cười nhìn về phía thiên ma thản nhiên nói:
"Hiện tại có thể nghiêm túc nói chuyện được rồi."
Thiên ma không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, hắn cảm thấy nụ cười hiền hoà trên mặt đối phương hiện tại rất đáng sợ, như một tên đang cầm con dao lóc lấy từng miếng da thịt của hắn, khuôn mặt thì mang nét tươi cười nói với hắn không cần sợ.
Thiên Ma chậm rãi nói:
"Sau khi ngươi ngất đi thì đạo sĩ kia nhanh chóng phong ấn ta lại, tiếp đó là những ngươi đi chung với thiếu nữ kia đem người về đây nhốt lại."
Có một số chuyện hắn không giám nói ra, bởi vì hắn biết một khi nói ra bản thân sẽ chết càng nhanh.
Nguyên Thiên Y nghiêm túc nghe rồi gật đầu đồng ý, nhưng gì diễn ra tương tự như hắn suy đoán, hắn hỏi ra suy nghĩ của bản thân:
"Ngươi biết việc bọn hắn làm đúng không?"
Thiên Ma gật đầu chậm rãi nói:
"Ngay từ ban đầu, thần thành đã là nơi thí luyện bọn hắn chuẩn bị để tuyển chọn đệ tử rồi."
"Còn thần thành rơi từ thiên ngoại xuống là chuyện gì xảy ra"
Thiên Ma như lâm vào hồi ức hắn đang cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra trong quá khứ, hắn nhở lại hình ảnh hay mảnh đại lục va vào nhau, các thần linh cũng như toạ hạ của mình lao vào chém gϊếŧ khiến cho thiên địa băng diệt, hắn dám khẳng định đây không phải kí ức của bản thân, rồi nói cho Nguyên Thiên Y biết những gì mà bản thân biết được:
"Thần quốc va vào nhau, chúng sinh hầu như bị diệt tuyệt."
Nguyên Thiên Y gật đầu đồng ý, hắn biết khi một thần linh hoàn toàn chết đi cũng là lúc trên thế gian này không còn ai tính ngưỡng thờ phụng hắn nữa, đó cũng là cách duy nhất đễ một thần linh triệt để chết đi.
"Vậy một câu hỏi cuối cùng, ngươi là tên quan lại kia sao?"
Thiên Ma cau lại lông mài không xác định nói:
"Phải, hoặc cũng không phải trí nhớ của ta rất mơ hồ, ta chỉ có thể xác định một điều là bản thân đã từng chết qua một lần."
Thiên Ma bổng nhiên thai đổi giọng nói mà hỏi ngược lại Nguyên Thiên Y:
"Ngươi có thể xác định bản thân không chết, nên mới giám đi đến đúng không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi, đặt bất kỳ ai vào hoàn cảnh lúc này cũng không biết phải trả lời thế nào, nhưng Nguyên Thiên Y biết hắn đang hỏi gì, hắn chỉ cười nói:
"Ngươi đoán."
Minh nguyệt treo trên cao càng lúc càng sáng, thiên ma có thể cảm giác được bản thân đang bị gia tốc mài mòn nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng lấy, hắn gầm thét lao về phía phong ấn:
"Ngươi...."
Thân ảnh của Nguyên Thiên Y dần mờ nhạt hắn rút lấy tâm thần khỏi tâm hồ, hắn dạo bước trong thạch thất vài vòng, ngước đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng rồi lại ngồi nghiêm chỉnh xuống vận công tu luyện, hắn có thể xem như trường hợp đặc biệt trong nhà ngục này, vì có thể tự do tu luyện còn những tên khác thì muốn vận dụng linh lực cũng khó khăn.
.....
Ngọc Cảnh Long chuyền lệnh cho đệ tử của mình, hắn muốn nhanh chóng có được lý lịch của Nguyên Thiên Y trước khi bị bắt, nếu là người tốt thì có thể để lại còn là cùng hung cực ác hạng người đến lúc đó gϊếŧ cũng không muộn, Lâm Thanh Tuyết khi nhận lệnh của sư phụ thì nhanh chóng rời đi trong đêm, Ngọc Cảnh Long khi thấy độn quang của đệ tử rời khỏi tông môn không nhịn được mà thở dài thầm than:
"Đứa trẻ này vẫn gấp gáp như vậy."
Hắn ngước đầu nhìn trăng sáng miệng lẩm bẩm:
"Tì bà vũ động đêm thanh tịnh
Đối ẩm cùng trăng có một người
Ánh vàng phủ xuống nơi cô quạnh
Nghĩ đến tương lai lại thấy sầu"
Sau lưng hắn có giọng nói hồn hậu truyền đến, tuy nghe rất chính khí nhưng lại tràn ngập bi thương:
"Người sắp đi xa nhìn trăng sáng
Ánh vàng bao phủ khắp nhân gian
Cô quạnh bước đi không ngoảnh lại
Cố hương phía sau hóa tro tàn
Ánh trăng soi lối ta phía trước
Nơi đó liệu còn người nhớ ta
Một ngày nào đó ta trở lại
Kiếm vạch giang sơn kiến nước nhà."
Ngọc Cảnh Long khi nghe câu thơ thì nhanh chóng quay ra phía sau chấp tay chào hỏi:
"Chưởng môn, thơ hay."
Người đến với dáng vẻ là một trung niên, hắn là chưởng môn hiện tại của Chân Cảnh Tông, hắn khoác tay ý bảo Ngọc Cảnh Long không cần câu thúc hoà ái nói:
"Không cần khách khí, gọi ta là sư phụ là được rồi."
Ngọc Cảnh Long nghiêm túc gật đầu, hắn luôn là một người như vậy, nghiêm túc chấp hành nội quy của tông môn cũng như việc lễ kính với chưởng bối.
Chưởng môn bước về phía trước một bước thoải máy ngắm nhìn trọn cảnh tông môn cảm khái:
"Tông môn ta tự nhận là đứng đầu của chính đạo, nhưng hai lần bị ma đạo đánh thẳng vào sơn môn, đúng là làm mất mặt tổ tiên."
Ngọc Cảnh Long nghiêm túc nói:
"Chỉ cần cố thủ một đoạn thời gian nữa thôi, thì ma đạo hết hy vọng rồi."
Chưởng môn gật đầu đồng ý, hắn biết được khoảng thời gian tới là khoảng thời gian rất quan trọng, đó là lúc mà ma quân triệt để bị diệt sát, chỉ cần ma quân chết ma đạo như rắn mất đầu không còn người lãnh đạo cách diệt vong không xa.
"Chỉ có thể hy vọng như vậy."
Giọng nói chợt chuyển, chưởng môn nhìn về phía Ngọc Cảnh Long:
"Chuẩn bị một chút đi, sắp tới đến phiên tông môn ta dẫn đầu các đệ tử đi thảo phạt ma đạo, cũng là dịp rèn luyện bọn chúng."
"Nhưng..."
Ngọc Cảnh Long định khuyên can sư phụ mình là đợi triệt để luyện chết ma quân rồi đi không muộn, không đợi hắn nói hết thì đã bị chưởng môn cắt ngang:
"Mặt ngoài như thường mới không khiến bọn hắn sinh nghi, huống hồ còn ta và sư bá ngươi."
Lời nói đến khoé miệng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống, hắn biết một khi sư phụ đã quyết định rồi thì có khuyên can như thế nào cũng vô dụng.
Ma quân là người đứng đầu ma đạo, hắn từng lãnh quân đánh thẳng lên sơn môn của Chân Cảnh Tông lúc tông chủ đi vắng, cũng mãi tông chủ trở về kịp thời cùng với một số vị trưởng lão liều mình ngăn trở mới thành công đem hắn vây khốn lại từ từ luyện chết, hắn đã bị vây khốn hơn một trăm năm nay đã dầu hết đèn tắt bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.
Bên ma đạo có lẽ đã chuẩn bị để đánh lên sơn môn để giải cứu ma quân nhưng cụ thể thời gian thì chưa được xác định, nên chưởng môn quyết định tạo cho bọn hắn một cơ hội, lúc đó một mẻ hốt gọn.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương