Người vợ vừa khóc vừa để đứa con xuống sông bà nghẹn ngào nói bên tên đứa bé:

"Đừng bao giờ tự cho bản thân là thông minh hơn người nghe con, thiên hạ anh tài nhiều như cá diếc sang sông kẻ giỏi thì luôn có kẻ giỏi hơn"

"đừng bao giờ tự cho rằng vật vô chủ ở đó là đợi mình đến, đôi khi con phải biết chủ động và buông bỏ"

Nói xong bà thả giỏ trúc xuống sông mặt cho dòng nước cuốn trôi đi, như còn quyến luyến bà đứng đó nhìn chiếc giỏ trúc dần dần khuất khỏi tầm mắt mới quay đầu đi.

"Ha ha ha ha"

"Họ Triệu kia không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay."

Tiếng cười vang vọng khắp núi đồi, mang theo đó là sự điên cuồng cùng thống hận, cứ như thể hai bên có mối thù rất sâu đậm.

Người đàn ông họ Triệu đó là phụ thân của Triệu Ngũ Suy, khi thả con theo dòng nước đi không được bao lâu thì họ bị kẻ thù đuổi kịp.
Khi bị dồn vào đường cùng hắn bất đắc dĩ thở dài:

" haizzz"

Tiếng thở dài ấy có chút mỏi mệt, hắn cũng đã không còn bao nhiêu sức lực dù vậy hắn vẫn đứng trước vợ mình sẵn sàng gánh mọi khó khăn.

Người vợ hiện nay thập phần suy yếu việc tự đi lại đã rất khó khăn, chỉ đành ngồi th ở dốc.

Tuy bị dồn vào đường cùng nhưng hai người họ không có bất kỳ dấu hiệu nào của tuyệt vọng, mà thay vào đó là kiên định.

Thấy tình cảnh như vậy kẻ đuổi gϊếŧ bọn họ có chút không cao hứng.

Hắn đi ra từ trong chỗ tối, toàn thân hắn được bao bọc trong lớp vãi đen rất khó để nhận dạng.

Từng bước tiếng đến mỗi khi hắn tiến đến một bước tức cái chết của vợ chồng họ Triệu lại gần hơn một chút.

Hắn đứng ở mô đất khá cao nói với giọng điệu từ trên cao nhìn xuống:
"Năm xưa hai tên cẩu tặc các ngươi đã gϊếŧ hết tộc nhân của ta nay cũng nên trả giá rồi."

Giọng nói của hắn nghe không ra bất kỳ tâm tình gì như là vui hay buồn, mừng hay giận.

Có một điều có thế chắc chắn hắn nói với giọng điệu của kẻ chiến thắng:

" Năm mươi năm rồi, trọn vẹn năm mươi năm không một ngày nào mà ta không mong muốn được trả thù."

"Viễn cảnh ngày hôm nay không biết ta đã suy nghĩ bao nhiêu lần, ngàn lần hay vạn lần không ta suy nghĩ về nó nhiều hơn thế."

Càng nói giọng của hắn càng trở nên điên cuồng, không còn vẽ điềm tỉnh như lúc đầu nữa.

Hắn vẫn tiếp tục nói mặc cho hoàn cảnh xung quanh cũng như việc vợ chồng lão Triệu có nghe hắn nói không:

"Dù năm mươi năm trôi qua, ta vẫn nhớ như in ngày hôm đó, nó cũng là một ngày mưa như hôm nay ngày mà gia tộc ta bị tàn sát, chỉ vì ta là một phế vật trong mắt các ngươi nên mới may mắn sống sót."
"Ha Ha Ha Ha"

"Các ngươi nhẫn tâm gϊếŧ hại tộc nhân của ta, kể cả đứa em trai vẫn còn nằm trong bụng mẹ chưa được thấy ánh trời của ta."

"Ngày gia tộc ta bị ám hại, sát chết thành đống tàn chi vươn vãi khắp nơi, kể cả lão nhân cùng với trẻ em các ngươi vẫn không tha Lưu gia ta trong một đêm bị xóa tên khỏi thành Thanh Vân."

Nghe đến đây vợ chồng họ Triệu đồng tử co rút lại.

Có lẽ họ đã nhớ ra kẻ trước mắt này là ai, lão Triệu tính tình nóng nảy một đoạn ký ức sâu trong thâm tâm bị hắn nhớ đến hắn rống lên một cách giận dữ:

"Ta nhổ vào, làm như Lưu gia ngươi tốt lành lắm cả nhà từ lớn đến bé tai ai chẳng dính máu tươi, chỉ vì tăng cao khả năng mở ra tử phủ các ngươi không biết đã tàn sát biết bao nhiêu người."

Hắc y nhân nghe vậy hắn không cho là đúng cố gắng lý luận:

"Hừ, lũ phế vật không có can đảm mở tử phủ chi bằng thành toàn cho con cháu thế gia thì có gì là sai."

"Bọn chúng hy sinh tính mạng để tăng khả năng mở tử phủ cho bọn ta, bọn ta ra sức bạo vệ thì có gì sai."

"Cũng chỉ là lũ phế vật vô dụng mà thôi"

Nếu đến đây lão Triệu cảm thấy không nhất thiết phải tranh cãi với y nữa, hắn chở tay một cái không biết từ đâu một thanh đại đao thình lình xuất hiện trong tay hắn.

Lão Triệu dơ thanh đao qua đỉnh đầu gầm lên giận dữ:

"Chết"

••••••••••

Đứa bé trôi theo con nước, nước dần bớt siết tốc độ trôi cũng chậm dần hắn dạt vào bên bờ nơi có rất nhiều cỏ lao trong rất um tùm.

"Haizz"

"Hôm nay phải cố gắng hái nhiều thuốc một chút a."

Một ông lão trong rất rầy yếu cộng thêm quần áo rách nát làm cho thân hình của lão càng thêm đơn bạt.

Lão đang lên đường vào rừng hái thuốc như mọi ngày.

Vẫn như mọi hôm lão ghé qua con sông gần thôn để rửa mặt làm cho tinh thần tỉnh táo.

"Oa oa oa"

Có tiếng khóc làm cho lão giật mình sao một hồi tìm kiếm, lão thấy giỏ tre tấp gần mé bờ sao một hồi xác định tiếng khóc là từ đó truyền ra.

Lão từ từ lại rần thấy trong đó có một đứa trẻ lão mới thở phào nhẹ nhõm, vì có một loài yêu quái chuyên giả tiếng khóc trẻ em để dụ người lại để ăn thịt.

Lão nhẹ nhàng bế đứa bé lên, lão dơ đứa trẻ lên cao và nở nụ cười hạnh phúc:

"không ngờ ngươi lại ngoan cường như vậy, rất giống với ta"

Lão ôm đứa bé về nhà dù trời còn rất sớm từng tia nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt lão trông rất hạnh phúc.

Từng nét nhân trên mặt lão làm cho người ta gặp cảm giác đầu tiên đây là một ông lão hiền lành.

"Oa oa oa"

Nghe thấy tiếng khóc này lão nhân cung bất đắc dĩ cả đời lão không có lấy một đứa con làm sao mà có kinh nghiêm nuôi trẻ con.

Đang lúc tay chân lão luống cuống không biết làm thế nào cho phải thì có một giọng nói vang lên bên tay lão:

"Nguyên tiên sinh, ngài đang gặp khó khăn ư."

Nghe thấy lời này lão có chút vui vẻ quay sang đưa đứa bé cho người vừa nói kia:

"Đúng vậy mong bà giúp tôi dỗ nính đứa bé giùm"

Ôm đứa bé là một bà mụ trong thôn năm nay đả ngoài đã ngoài sáu mươi, trên mặt bà có rất nhiều vết nhăn, bà dùng đôi tay với làn da nhăn nheo nhẹ nhàng tiếp được đứa bé dịu dàng đong đưa rồi ru ngủ mọi việc bà làm trong rất suôn sẻ cứ như thể một động tác bà đã làm rất nhiều lần.

Đứa bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt hồn nhiên khi đang ngũ của đứa bé, cứ như thể một liều thuốc bổ giúp mọi người thư giãn hơn rất nhiều.

Lão già họ Nguyên thấy đứa bé thϊếp đi cũng thở nhẹ một hơi, quay sang thấy khuôn mặt ngờ vực của bà lão cứ như thể đang hỏi đứa bé này là sao, lão nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà lão nghe.

Nghe hết câu chuyện bà lão lại đồng cảm với số phận của trẻ mà bà đang bồng, còn bé như thế không biết vì lý do gì mà phải rời xa gia đình.

Bất chợt nhớ tới điều gì bà nhanh chóng bòng đứa bé chạy đi, thấy cảnh này ông lão càng hoảng sợ nhanh chóng đuổi theo khi vượt qua mấy căn nhà lão thấy một người phụ nữ đang cho đứa bé uống sữa.

Bà lão quay sang nói với giọng trách cứ:

"Uổng công ông là thần y, đến cả đứa bé đói mà cũng không biết."

Ông lão cảm thấy hơi choáng dùng tay vỗ đầu:

"Ta hồ đồ a, việc đơn giản như vậy cũng quên hèn gì trên đường về đứa bé cứ khóc không ngừng."

Lão quay sang nói với người phụ nữ:

"Vậy thì nhờ hứa phu nhân chăm sóc thằng bé ít hôm vậy, khi thằng bé cứng cáp hơn một chút thì lão phu đến lấy, với trẻ nhỏ thú thật lão phu cũng hết cách, Hứa phu nhân xin cứ yên tâm mọi chi phí sẽ do lão phu cung cấp."

Lão già họ Nguyên là một thầy thuốc nổi tiếng trong thôn, với khả năng chưa bệnh rất tốt người trong thôn còn đặt cho lão một biệt danh là Nguyên thần y, với danh tiếng như vậy lão có chút tích góp cũng phải hiếm lạ gì.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện