Nguyên Thiên Y chậm rãi đi đến bên Hữu Tiền hắn vô lực ngồi xuống bên cạnh y và hỏi:
"Đạo Hữu còn đi tiếp được sao?"
Hữu Tiền khi nghe được tiếng nói hắn hai mắt nhắm nghiền không mở ra mà chỉ yếu ớt nói:
"Ta chỉ đi đến đây là hết!"
Nguyên Thiên Y nghe vậy chán nản thở dài, hắn biết Hữu Tiền không còn cứu được nữa đối phương mất quá nhiều máu, bất cứ ai vô trường hợp này cũng chết.
Sau một hồi Hữu Tiền mới nói tiếp:
"Đạo Hữu còn đi tiếp được sao?"
Hắn hỏi lại câu mà Nguyên Thiên Y đả nói với mình, sau khi hỏi xong chỉ yên lặng chờ đợi Nguyên Thiên Y đưa ra đáp án, cũng có thể những lời vừa rồi đả dùng hết khí lực hắn tích súc nãy giờ.
Nguyên Thiên Y mỉm cười nhưng nụ cười của hắn rất miễn cưởng chán nản nói:
"Ta nghĩ mình còn có thể đi tiếp một đoạn nữa."
Hữu Tiền nghe vậy miệng hơi hé giọng nói vô lực:
"Ta hy vọng đạo hữu thay ta nhìn thấy quan cảnh nơi cao hơn."
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ như thể đây là lời từ biệt của hắn khi vừa dứt tiếng hơi thở của hắn cũng thế mà tắt.
Tận mắt thấy một người đồng đạo trước mắt mình ra đi, làm cho hắn cảm thấy sinh mệnh tu tiên giả bất quá cũng chỉ như vậy.
Vẫn mong manh như phàm nhân bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt, đối phương yên lặng chết đi người chứng kiến cũng chỉ có mỗi hắn một người đồng đạo chỉ quen nhau sao vài lần gặp mặt.
Nguyên Thiên Y ngước mặt lên trời thở dài, hắn không biết khi hắn kết thúc sinh mệnh sẽ là cảnh tượng thế nào, là yên lặng chết đi hay là vạn chúng chú mục, nghỉ đến cảnh đó thôi đả làm cho hắn ngán ngẫm.
Vì thế hắn phải sống thật lâu, tu vi thật cao để ngày đó có thể đến chậm một chút.
Hắn đứng lên đi về phía thôn vì khi nghe Cố Thanh nói hắn có dự cảm chẳng lành.
bước vào thôn tiếng than khóc truyền khắp nơi, có tiếng của người già lẫn trẻ nhỏ tiếng gào rú trong tuyệt vọng.
Nguyên Thiên Y gấp rút đi về phái trước, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn rất trấn kinh, từng người trên thân nổi những mục cóc, trong mục đó như thế chứa đựng toàn máu, có một số người mục cóc trên thân bị bể huyết dịch tràn ra khắp nơi máu thịt be bét có một số nơi còn thấy cả xương.
Có đứa trẻ bị mục cóc ngay đầu mục cóc đả chiếm một nữa khuôn mặt của đứa trẻ, khuôn mặt lúc này của nó đầy vặn vẹo từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tiếng gào khan tuyệt vọng như cố gắng kêu gọi sự trợ giúp từ cha mẹ, Nguyên Thiên Y nhận ra đứa trẻ này hắn là một trong những đứa trẻ hay đến miếu chơi tên gọi A Tứ.
Khi Nghe đứa trẻ kêu cha gọi mẹ Nguyên Thiên Y nhanh chóng tìm kiếm tung tích của họ, khi tìm thấy làm hắn tuyệt vọng hơn, cha mẹ của của đứa trẻ đều bị tương tự, hay nói đúng hơn cả thôn đều bị như vậy.
Nguyên Thiên Y nhanh chóng lao đến nhà của Chu Tiếu xem tình hình thế nào khi đến nơi cảnh tượng trước mắt làm cho hắn chết lặn.
Trước mắt hắn nơi nào là con người, chỉ là một bải thịt có sinh cơ ngọ ngoạy nơi đó, khó khăn lắm mới thấy được khuôn mặt của Chu Tiếu nhưng khuôn mặt đó đả không còn là mặt người rồi.
Chu Tiếu khi thấy Nguyên Thiên Y đến gian nan mở miệng:
"Gϊếŧ... mau gϊếŧ ta đi."
Giọng nói tràng đầy cầu khẩn của hắn như hy vọng được chết.
Giờ phút này Nguyên Thiên Y đã chết lặng rồi, đây đâu phải là hạ độc rõ ràng là bệnh dịch rồi, bị tới tình trạng này thì làm sao mà cứu được nữa, việc hắn có thể làm là giải thoát cho họ một cách ít đau đớn nhất mà thôi.
Nguyên Thiên Y cắn răng đâm kiếm gỗ về phía Chu Tiếu, kiếm gỗ đâm xuyên đầu hắn lúc này biểu lổ trên của Chu Tiếu mới thanh thản phần nào.
Lão nhớ đến con gái mình con bé bước vào tiên đồ, nhưng mình không có phúc nhìn thấy ngày con gái đăng đỉnh vinh quang.
Nguyên Thiên Y thấy nụ cười vặn vẹo trên mặt lão, tuy rất méo mó nhưng hắn vẫn thấy được sự thanh thản của lão.
Hắn quả quyết xoay người đem theo kiếm gổ đi giải thoát cho những người khác, tiếng kêu la khắp nơi nhưng đa số là tiếng rào khóc cầu được chết.
Nguyên Thiên Y đi đến chấm dứt từng người, có một số kẻ kháng cự kịch liệt, vì bọn họ cho rằng mình còn có thể cứu được.
Nguyên Thiên Y vẫn không quan tâm mấy lời phản biện đó mà chỉ đi gϊếŧ từng người từng người một, ban đầu hắn còn cảm thấy hối lỗi nhưng càng gϊếŧ nhiều người hắn càng thấy cảm xúc ấy nhạt dần.
Lúc gϊếŧ thôn dân hắn cố gắng không cho độc huyết dịch lây vào bản thân, vì hắn cảm thấy huyết dịch này rất tà tính bọn chúng đang từ từ chảy vào rừng, đúng phương hướng nơi hắn phát hiện bức tượng.
Người chết càng lúc càng nhiều huyết dịch tung tóe khắp nơi, khi hắn đi đến gần A Tứ tim hắn như thắt lại, một đứa trẻ toàn thân là máu cơ thể bị biến dạng vặn vẹo đang cố bò lê trên đất, đứa trẻ bò từng chút từng chút đến dưới chân Nguyên Thiên Y giọng thằng bé cầu khẩn:
"Cầu sinh huynh cứu ta oa oa đau quá, nếu không thể thì mong huynh cứu cha mẹ ta."
Giọng đứa trẻ càng lúc càng khàn dần rồi không phát ra âm thanh, những mục cóc đang dần lớn lên mục ngay mặt đứa trẻ dần chiếm hết khuôn mặt, đứa trẻ không phát ra âm thanh nữa mà chỉ cọ quậy dưới chân hắn một cách vô lực.
Nguyên Thiên Y nhìn đứa trẻ sau đó quay lưng lại nhìn thi thể của cha mẹ đứa trẻ vừa bị hắn gϊếŧ, hắn cảm thấy mắt mình có hơi mờ sau đó từng giọt nước mắt tuôn ra, nước mắt càng ngày càng nhiều nhiều đến mức hắn không thể ngừng lại được.
Bổng nhưng mắt hắn tràn đầy tơ máu, hắn cắn chặt răng dùng lực đâm xuống đứa bé cử động càng ngày càng chậm sau đó âm thanh dừng hẳn.
Những thôn dân khác khi thấy tất cả bọn họ rất hoảng sợ, luôn miệng chửi rủa.
"Súc sinh, ngươi chính là súc sinh đứa trẻ như vậy cũng không buông tha."
Thôn dân một bên chửi rủa một bên chạy tứ tán khắp nơi, Nguyên Thiên Y mặc kệ những lời chửi rủa ấy hắn sách kiếm lên và gϊếŧ từng người một.
Khi mọi chuyện kết thúc chỉ còn lại hắn đứng trong biển máu, xung quanh là tàn chi khắp nơi trầm mặc đứng nơi đó rất lâu, cuối cùng hắn ngước mặt lên trời thở dài.
Hắn quyết định chăm lửa thiêu rủi cả thôn, nếu không hung thú tới đây ăn thi thể mọi truyện sẽ tồi tệ hơn.
Hôm đó cả thôn chìm trong biển lữa hắn chậm rãi đi đến bên Hữu Tiền gôm thi thể của Hữu Tiền cũng hai cha con Cố Thanh đi hỏa thiêu luôn.
Hắn không muốn có truyện vạn nhất xảy ra.
Nguyên Thiên Y nặng nề thở dài, hắn không ngờ mọi chuyển thành ra như vậy, chết, tất cả điều chết hết rồi những thôn dân vô tội.
Hắn âm trầm nhìn về từng đợt huyết dịch lưu động dưới chân, hắn không hiểu sao lửa to như vậy mà huyết dịch không bị thiêu đốt hết, chỉ thấy từng trận huyết thủy lưu động trôi nổi về một hướng.
Dòng máu càng lúc càng chảy xiết như thể nước rút của thủy triều, những nơi huyết thủy đi qua cỏ cây khô héo, hắn từng bước từng bước theo sao vừa đi vừa thể ngộ sát phù khi tàn sát thôn dân sát phù của hắn có tinh tiến thành công bước vào luyện khí ngủ trọng.
Không có vui mừng hay kích động mà hắn chỉ có thất vọng và chán nản, từng bước đi về phía trước nơi bước chân hắn chạm đất huyết thủy tự động tránh lui.
Vẫn miệng hang quen thuộc ấy, trước miệng hang thi chất từng đống khi đi vào nơi xâu nhất, nơi đó có một lão đầu vai gánh nhật nguyệt sao lưng là bát quái tứ tượng, đầu đầy tóc trắng nhưng được chảy chuốt rất rọn ràng như cẩn thẩn chăm sóc từng sợi một, một tay đang vê râu tay còn lại đang siết chặt bức tượng ý đồ phá hủy nó.
Cách đó không xa là bệ thờ đổ nát huyết thủy cứ thế mà ngừng, cứ như trở về vũng máu bình thường.
Bất chợt lão nhân đưa mắt về phía hắn, cảm nhận đầu tiên của hắn khi nhìn thấy đôi mắt đó là xâu thẩm như tinh không vô tận, như thể hắn có thể quan sát thiên hà chỉ bằng nhìn vào đôi mắt ấy, xâu không lường được.
Lão nhân rất nhanh thay đổi tầm nhìn không nhìn vè phía hắn nữa mà ngước mặt lên trời.
Cứ việc đang ở trong hang nhưng hắn vẫn không tự chủ được ngước lên nhìn theo vừa ngẩn đầu lên hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn truyền đến cứ như cự chùy đập thẳng vào mắt, không khí xung quanh như bị tích súc lại làm hắn hô hấp rất khó khăn dù hắn không bị tận lực nhầm vào.
Chỉ nhận chút dư uy thôi đã vậy không biết bị tận lực nhầm vào xẻ như thế nào, trước khi nhắm mắt lại hắn chi mơ hồ thấy được một đoạn hình ảnh.
Một thân ảnh bao la vạn trượng đang ngồi trên lưng một con chiến mã chinh chiến khắp tinh không vô tận, vừa rồi hắn chỉ bị đối phương lơ đễnh nhìn một cái đả phải chịu áp lực như vậy.
Ngoài tinh không vô tận, một thân ảnh khổng lồ đang ngồi trên chiến mã hoành ép tứ phương mặc sức đại khai sát giới, từng tòa thế giới bị dưới lưng chiến mã hắn dẫm nát, đứng đối diện hắn là một đội ngũ có khí tức cực kỳ khủng bố, tùy ý kẻ yếu nhất trong đó thôi cũng có thể gϊếŧ chết Nguyên Thiên Y ngàn vạn lần, hai bên là đối thủ một mất một còn.
Tình hình căng thẳng như vậy nhưng thân ảnh kia như cảm ứng được cái gì quay đầu nhìn về một hướng, xuyên qua vô tận hư không hắn thấy được một lão nhân vai gánh nhật nguyệt sau lưng là tứ tượng bát quái tứ tượng, hắn nhanh chóng tập trung vào lão nhân kia còn nhân loại yếu như sâu kiến kế bên bị không thèm để ý, chỉ thấy hắn giơ một cánh tay lên ngay đầu ngón tay nhanh chóng hình thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy đó như có khả năng hấp thụ vạn vật từng tòa hình tinh bị hút vào trong đó, khi vòng xoáy lên đến cực hạn bị hắn bắn về phái lão nhân.
Những nơi vòng xoáy đi qua vạn vật bị thôn phệ, nó như một con thao thiết tham lam hấp thu các hành tinh gần nó, khi nó đến gần hành tinh mà lão nhân đang ở, thì bị một pháp tướng vai gánh nhật nguyệt đưa tay cản lại, vòng xoáy tưởng chừng như to lớn vô tận kia càng đến gần pháp tướng lão nhân đó thì càng teo nhỏ lại, đến mức chỉ bằng bàn tay của pháp tướng
Vòng xoáy bị lão nhân nắm trong tay tùy ý bóp nát, thân ảnh cưởi ngựa kia khi thấy chiêu thức của mình bị chặn lại rất bất ngờ, đòn vừa rồi tuy hắn chỉ tùy ý đánh ra nhưng không phải ai cũng có thể đỡ được, khi hắn định ra chiêu thứ hai thì bị kẻ cầm đầu bên đối địch ra tay ngăn cản.
"Khi đánh với ta còn dám lơ là."
Giọng nói điếc tai vang vọng khắp tinh không, một nam nhân to lớn nhanh chóng lao về phái kỵ sĩ, hắn biến ảo vì chưởng đánh cho đổi phương lụi lại cách vạn dặm mà tính, tuy nói nghe xa như vậy nhưng với pháp tướng khổng lồ của bọn hắn thì chỉ trong gang tấc.
Kỵ sỉ định ra tay lại thôi tập trung tinh thần với kẻ địch trước mắt, hai bọn hắn xem như quen biết dù sau cũng đánh qua rất nhiều năm, khi hắn định thả dịch hạch ra lại bị đối phương ngăn cản, không còn cách nào khác phải cứng đối cứng
Lão nhân vai gánh nhật nguyệt khi thấy hai kẻ đánh nhau, mới nhẹ nhàng thở ra nhanh chong thu hồi pháp tướng, giờ đây hắn còn là lão nhân vai gánh nhật nguyệt nữa mà chỉ như lão thư sinh quanh năm làm con mọt sách.
Hắn nhìn về phía Nguyên Thiên Y dùng tai chỉ lên trời nói:
"Ngươi biết hắn là ai sao?"
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
"Đạo Hữu còn đi tiếp được sao?"
Hữu Tiền khi nghe được tiếng nói hắn hai mắt nhắm nghiền không mở ra mà chỉ yếu ớt nói:
"Ta chỉ đi đến đây là hết!"
Nguyên Thiên Y nghe vậy chán nản thở dài, hắn biết Hữu Tiền không còn cứu được nữa đối phương mất quá nhiều máu, bất cứ ai vô trường hợp này cũng chết.
Sau một hồi Hữu Tiền mới nói tiếp:
"Đạo Hữu còn đi tiếp được sao?"
Hắn hỏi lại câu mà Nguyên Thiên Y đả nói với mình, sau khi hỏi xong chỉ yên lặng chờ đợi Nguyên Thiên Y đưa ra đáp án, cũng có thể những lời vừa rồi đả dùng hết khí lực hắn tích súc nãy giờ.
Nguyên Thiên Y mỉm cười nhưng nụ cười của hắn rất miễn cưởng chán nản nói:
"Ta nghĩ mình còn có thể đi tiếp một đoạn nữa."
Hữu Tiền nghe vậy miệng hơi hé giọng nói vô lực:
"Ta hy vọng đạo hữu thay ta nhìn thấy quan cảnh nơi cao hơn."
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ như thể đây là lời từ biệt của hắn khi vừa dứt tiếng hơi thở của hắn cũng thế mà tắt.
Tận mắt thấy một người đồng đạo trước mắt mình ra đi, làm cho hắn cảm thấy sinh mệnh tu tiên giả bất quá cũng chỉ như vậy.
Vẫn mong manh như phàm nhân bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt, đối phương yên lặng chết đi người chứng kiến cũng chỉ có mỗi hắn một người đồng đạo chỉ quen nhau sao vài lần gặp mặt.
Nguyên Thiên Y ngước mặt lên trời thở dài, hắn không biết khi hắn kết thúc sinh mệnh sẽ là cảnh tượng thế nào, là yên lặng chết đi hay là vạn chúng chú mục, nghỉ đến cảnh đó thôi đả làm cho hắn ngán ngẫm.
Vì thế hắn phải sống thật lâu, tu vi thật cao để ngày đó có thể đến chậm một chút.
Hắn đứng lên đi về phía thôn vì khi nghe Cố Thanh nói hắn có dự cảm chẳng lành.
bước vào thôn tiếng than khóc truyền khắp nơi, có tiếng của người già lẫn trẻ nhỏ tiếng gào rú trong tuyệt vọng.
Nguyên Thiên Y gấp rút đi về phái trước, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn rất trấn kinh, từng người trên thân nổi những mục cóc, trong mục đó như thế chứa đựng toàn máu, có một số người mục cóc trên thân bị bể huyết dịch tràn ra khắp nơi máu thịt be bét có một số nơi còn thấy cả xương.
Có đứa trẻ bị mục cóc ngay đầu mục cóc đả chiếm một nữa khuôn mặt của đứa trẻ, khuôn mặt lúc này của nó đầy vặn vẹo từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tiếng gào khan tuyệt vọng như cố gắng kêu gọi sự trợ giúp từ cha mẹ, Nguyên Thiên Y nhận ra đứa trẻ này hắn là một trong những đứa trẻ hay đến miếu chơi tên gọi A Tứ.
Khi Nghe đứa trẻ kêu cha gọi mẹ Nguyên Thiên Y nhanh chóng tìm kiếm tung tích của họ, khi tìm thấy làm hắn tuyệt vọng hơn, cha mẹ của của đứa trẻ đều bị tương tự, hay nói đúng hơn cả thôn đều bị như vậy.
Nguyên Thiên Y nhanh chóng lao đến nhà của Chu Tiếu xem tình hình thế nào khi đến nơi cảnh tượng trước mắt làm cho hắn chết lặn.
Trước mắt hắn nơi nào là con người, chỉ là một bải thịt có sinh cơ ngọ ngoạy nơi đó, khó khăn lắm mới thấy được khuôn mặt của Chu Tiếu nhưng khuôn mặt đó đả không còn là mặt người rồi.
Chu Tiếu khi thấy Nguyên Thiên Y đến gian nan mở miệng:
"Gϊếŧ... mau gϊếŧ ta đi."
Giọng nói tràng đầy cầu khẩn của hắn như hy vọng được chết.
Giờ phút này Nguyên Thiên Y đã chết lặng rồi, đây đâu phải là hạ độc rõ ràng là bệnh dịch rồi, bị tới tình trạng này thì làm sao mà cứu được nữa, việc hắn có thể làm là giải thoát cho họ một cách ít đau đớn nhất mà thôi.
Nguyên Thiên Y cắn răng đâm kiếm gỗ về phía Chu Tiếu, kiếm gỗ đâm xuyên đầu hắn lúc này biểu lổ trên của Chu Tiếu mới thanh thản phần nào.
Lão nhớ đến con gái mình con bé bước vào tiên đồ, nhưng mình không có phúc nhìn thấy ngày con gái đăng đỉnh vinh quang.
Nguyên Thiên Y thấy nụ cười vặn vẹo trên mặt lão, tuy rất méo mó nhưng hắn vẫn thấy được sự thanh thản của lão.
Hắn quả quyết xoay người đem theo kiếm gổ đi giải thoát cho những người khác, tiếng kêu la khắp nơi nhưng đa số là tiếng rào khóc cầu được chết.
Nguyên Thiên Y đi đến chấm dứt từng người, có một số kẻ kháng cự kịch liệt, vì bọn họ cho rằng mình còn có thể cứu được.
Nguyên Thiên Y vẫn không quan tâm mấy lời phản biện đó mà chỉ đi gϊếŧ từng người từng người một, ban đầu hắn còn cảm thấy hối lỗi nhưng càng gϊếŧ nhiều người hắn càng thấy cảm xúc ấy nhạt dần.
Lúc gϊếŧ thôn dân hắn cố gắng không cho độc huyết dịch lây vào bản thân, vì hắn cảm thấy huyết dịch này rất tà tính bọn chúng đang từ từ chảy vào rừng, đúng phương hướng nơi hắn phát hiện bức tượng.
Người chết càng lúc càng nhiều huyết dịch tung tóe khắp nơi, khi hắn đi đến gần A Tứ tim hắn như thắt lại, một đứa trẻ toàn thân là máu cơ thể bị biến dạng vặn vẹo đang cố bò lê trên đất, đứa trẻ bò từng chút từng chút đến dưới chân Nguyên Thiên Y giọng thằng bé cầu khẩn:
"Cầu sinh huynh cứu ta oa oa đau quá, nếu không thể thì mong huynh cứu cha mẹ ta."
Giọng đứa trẻ càng lúc càng khàn dần rồi không phát ra âm thanh, những mục cóc đang dần lớn lên mục ngay mặt đứa trẻ dần chiếm hết khuôn mặt, đứa trẻ không phát ra âm thanh nữa mà chỉ cọ quậy dưới chân hắn một cách vô lực.
Nguyên Thiên Y nhìn đứa trẻ sau đó quay lưng lại nhìn thi thể của cha mẹ đứa trẻ vừa bị hắn gϊếŧ, hắn cảm thấy mắt mình có hơi mờ sau đó từng giọt nước mắt tuôn ra, nước mắt càng ngày càng nhiều nhiều đến mức hắn không thể ngừng lại được.
Bổng nhưng mắt hắn tràn đầy tơ máu, hắn cắn chặt răng dùng lực đâm xuống đứa bé cử động càng ngày càng chậm sau đó âm thanh dừng hẳn.
Những thôn dân khác khi thấy tất cả bọn họ rất hoảng sợ, luôn miệng chửi rủa.
"Súc sinh, ngươi chính là súc sinh đứa trẻ như vậy cũng không buông tha."
Thôn dân một bên chửi rủa một bên chạy tứ tán khắp nơi, Nguyên Thiên Y mặc kệ những lời chửi rủa ấy hắn sách kiếm lên và gϊếŧ từng người một.
Khi mọi chuyện kết thúc chỉ còn lại hắn đứng trong biển máu, xung quanh là tàn chi khắp nơi trầm mặc đứng nơi đó rất lâu, cuối cùng hắn ngước mặt lên trời thở dài.
Hắn quyết định chăm lửa thiêu rủi cả thôn, nếu không hung thú tới đây ăn thi thể mọi truyện sẽ tồi tệ hơn.
Hôm đó cả thôn chìm trong biển lữa hắn chậm rãi đi đến bên Hữu Tiền gôm thi thể của Hữu Tiền cũng hai cha con Cố Thanh đi hỏa thiêu luôn.
Hắn không muốn có truyện vạn nhất xảy ra.
Nguyên Thiên Y nặng nề thở dài, hắn không ngờ mọi chuyển thành ra như vậy, chết, tất cả điều chết hết rồi những thôn dân vô tội.
Hắn âm trầm nhìn về từng đợt huyết dịch lưu động dưới chân, hắn không hiểu sao lửa to như vậy mà huyết dịch không bị thiêu đốt hết, chỉ thấy từng trận huyết thủy lưu động trôi nổi về một hướng.
Dòng máu càng lúc càng chảy xiết như thể nước rút của thủy triều, những nơi huyết thủy đi qua cỏ cây khô héo, hắn từng bước từng bước theo sao vừa đi vừa thể ngộ sát phù khi tàn sát thôn dân sát phù của hắn có tinh tiến thành công bước vào luyện khí ngủ trọng.
Không có vui mừng hay kích động mà hắn chỉ có thất vọng và chán nản, từng bước đi về phía trước nơi bước chân hắn chạm đất huyết thủy tự động tránh lui.
Vẫn miệng hang quen thuộc ấy, trước miệng hang thi chất từng đống khi đi vào nơi xâu nhất, nơi đó có một lão đầu vai gánh nhật nguyệt sao lưng là bát quái tứ tượng, đầu đầy tóc trắng nhưng được chảy chuốt rất rọn ràng như cẩn thẩn chăm sóc từng sợi một, một tay đang vê râu tay còn lại đang siết chặt bức tượng ý đồ phá hủy nó.
Cách đó không xa là bệ thờ đổ nát huyết thủy cứ thế mà ngừng, cứ như trở về vũng máu bình thường.
Bất chợt lão nhân đưa mắt về phía hắn, cảm nhận đầu tiên của hắn khi nhìn thấy đôi mắt đó là xâu thẩm như tinh không vô tận, như thể hắn có thể quan sát thiên hà chỉ bằng nhìn vào đôi mắt ấy, xâu không lường được.
Lão nhân rất nhanh thay đổi tầm nhìn không nhìn vè phía hắn nữa mà ngước mặt lên trời.
Cứ việc đang ở trong hang nhưng hắn vẫn không tự chủ được ngước lên nhìn theo vừa ngẩn đầu lên hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn truyền đến cứ như cự chùy đập thẳng vào mắt, không khí xung quanh như bị tích súc lại làm hắn hô hấp rất khó khăn dù hắn không bị tận lực nhầm vào.
Chỉ nhận chút dư uy thôi đã vậy không biết bị tận lực nhầm vào xẻ như thế nào, trước khi nhắm mắt lại hắn chi mơ hồ thấy được một đoạn hình ảnh.
Một thân ảnh bao la vạn trượng đang ngồi trên lưng một con chiến mã chinh chiến khắp tinh không vô tận, vừa rồi hắn chỉ bị đối phương lơ đễnh nhìn một cái đả phải chịu áp lực như vậy.
Ngoài tinh không vô tận, một thân ảnh khổng lồ đang ngồi trên chiến mã hoành ép tứ phương mặc sức đại khai sát giới, từng tòa thế giới bị dưới lưng chiến mã hắn dẫm nát, đứng đối diện hắn là một đội ngũ có khí tức cực kỳ khủng bố, tùy ý kẻ yếu nhất trong đó thôi cũng có thể gϊếŧ chết Nguyên Thiên Y ngàn vạn lần, hai bên là đối thủ một mất một còn.
Tình hình căng thẳng như vậy nhưng thân ảnh kia như cảm ứng được cái gì quay đầu nhìn về một hướng, xuyên qua vô tận hư không hắn thấy được một lão nhân vai gánh nhật nguyệt sau lưng là tứ tượng bát quái tứ tượng, hắn nhanh chóng tập trung vào lão nhân kia còn nhân loại yếu như sâu kiến kế bên bị không thèm để ý, chỉ thấy hắn giơ một cánh tay lên ngay đầu ngón tay nhanh chóng hình thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy đó như có khả năng hấp thụ vạn vật từng tòa hình tinh bị hút vào trong đó, khi vòng xoáy lên đến cực hạn bị hắn bắn về phái lão nhân.
Những nơi vòng xoáy đi qua vạn vật bị thôn phệ, nó như một con thao thiết tham lam hấp thu các hành tinh gần nó, khi nó đến gần hành tinh mà lão nhân đang ở, thì bị một pháp tướng vai gánh nhật nguyệt đưa tay cản lại, vòng xoáy tưởng chừng như to lớn vô tận kia càng đến gần pháp tướng lão nhân đó thì càng teo nhỏ lại, đến mức chỉ bằng bàn tay của pháp tướng
Vòng xoáy bị lão nhân nắm trong tay tùy ý bóp nát, thân ảnh cưởi ngựa kia khi thấy chiêu thức của mình bị chặn lại rất bất ngờ, đòn vừa rồi tuy hắn chỉ tùy ý đánh ra nhưng không phải ai cũng có thể đỡ được, khi hắn định ra chiêu thứ hai thì bị kẻ cầm đầu bên đối địch ra tay ngăn cản.
"Khi đánh với ta còn dám lơ là."
Giọng nói điếc tai vang vọng khắp tinh không, một nam nhân to lớn nhanh chóng lao về phái kỵ sĩ, hắn biến ảo vì chưởng đánh cho đổi phương lụi lại cách vạn dặm mà tính, tuy nói nghe xa như vậy nhưng với pháp tướng khổng lồ của bọn hắn thì chỉ trong gang tấc.
Kỵ sỉ định ra tay lại thôi tập trung tinh thần với kẻ địch trước mắt, hai bọn hắn xem như quen biết dù sau cũng đánh qua rất nhiều năm, khi hắn định thả dịch hạch ra lại bị đối phương ngăn cản, không còn cách nào khác phải cứng đối cứng
Lão nhân vai gánh nhật nguyệt khi thấy hai kẻ đánh nhau, mới nhẹ nhàng thở ra nhanh chong thu hồi pháp tướng, giờ đây hắn còn là lão nhân vai gánh nhật nguyệt nữa mà chỉ như lão thư sinh quanh năm làm con mọt sách.
Hắn nhìn về phía Nguyên Thiên Y dùng tai chỉ lên trời nói:
"Ngươi biết hắn là ai sao?"
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương