Lục Áp nguýt hắn một cái, không muốn để ý đến hắn nữa.

Hỗn Côn cũng rất bất đắc dĩ, ngồi bên cửa sổ canh chừng Linh Đang.

Hắn muốn lấy cái chuông ngu ngốc này đi không khó, nhưng sau khi lấy được rồi, tiểu tử Lục Áp kia nhất định sẽ lật tung Linh Tê Cung của hắn lên. Cung điện lớn như vậy của hắn tuy xây lên thì dễ, nhưng tìm được những vật liệu đá ngọc tốt như vậy thì không dễ chút nào, không chừng còn có thể làm hỏng cây trồng thực phẩm của hắn, chuyện như vậy thận trọng vẫn hơn, nhiều nhất là hắn chịu khổ một chút, ngồi ở đây nhìn chằm chằm là được rồi.

Mỗi một tầng trời phía trên Thiên Đình đều như một thế giới khác.

Mỗi tầng đều có núi sống biển hồ, cách xa nhau vạn dặm. Tuy rằng nhìn có vẻ không xa, nhưng muốn bay lên cũng không phải chuyện dễ.

Tam Thập Cửu Trọng Thiên sở dĩ được coi là Thánh Địa trong lục giới, một mặt là bởi đó là nơi ở của tứ thần có tu vi cực cao, pháp lực cực cao thâm, địa vị tôn sư, một mặt còn là vì đường lên đó không chỉ cần tu vi, mà còn cần sức chịu đựng.

Thêm nữa, mỗi lần lên một tầng trời lại phải tìm Nhất Trọng Thiên Môn lên tầng trời tiếp theo, lúc này, đến được Đâu Suất Cung nằm ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, Mộ Cửu đã có chút uể oải. Thế nhưng Đâu Suất Cung là nơi nàng và Lục Áp đã từng tới, nhìn thấy đường đi quen thuộc, nàng lại cắn răng đi tiếp.

Nàng cũng không biết mình đã đi qua bao nhiêu tầng, khi bò đến Nhất Trọng Thiên Môn cuối cùng cũng là lúc chân tay của nàng đã mềm nhũn.

Nàng nằm nhoài ngoài môn hạ có đến thời gian nửa chén trà mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn, trước mặt nàng là một cánh cổng khổng lồ đứng sừng sững, không biết được xây bằng gì, cao chín trượng, rộng ba bức, được xây trên dãy núi. Phía sau Thiên Môn, nàng có thể nhìn thấy phía xa là biển sao rộng lớn, hồ nước mênh mông, quang cảnh bao la rộng lớn, không phải là khung cảnh mà khi bước qua Nam Thiên Môn ở Cửu Trọng Thiên có thể so được!

Nàng lại ngẩng đầu nhìn lên đền thờ cao vút trong mây, phía trên có mấy chữ cổ: Chí Tôn Trọng Thiên. Dám đảm đương tên gọi này, ngoại trừ Tam Thập Cửu Trọng Thiên của tứ thần thì còn có thể là nơi nào?

Nàng đến rồi!

Đây chính là nơi hắn ở, chính là thế giới của hắn.

Nàng không kiềm chế nổi tâm trạng kích động, đứng lên, nhìn vào đánh giá thế giới phía sau Thiên Môn.

Những dãy núi hùng vĩ cao chạm trời trải dài tít tắp, giữa núi với núi có cầu ngọc bắc qua, đỉnh núi mây mù che phủ mơ hồ lộ ra một góc cung điện, vô số thần thú, linh cầm thảnh thơi đi dạo, vốn tưởng rằng tiên cảnh ở Cửu Trọng Thiên đã đủ mỹ lệ, nhìn thấy quang cảnh trước mắt, Mộ Cửu mới biết vũ trụ rộng lớn thật thần kỳ.

Nàng nhìn quang cảnh sông hồ phía xa, không biết lúc này hắn đang tản bộ trên núi, hay đang ngắm cảnh bên hồ?

Nhưng nơi này đối với nàng mà nói cũng có áp lực rất lớn.

Linh lực trên Chí Tôn Trọng Thiên không phải là loại linh lực người bình thường có thể chịu đựng được, nàng đang cảm thấy có chút khí huyết quay cuồng. Nhưng may thay, có lẽ là bởi nơi này chính là nơi có tiên khí an lành nhất trong trời đất, nàng cảm giác mình được khơi thông, chậm rãi bình ổn xuống.

Nàng đưa tay chạm lên không khí trước mặt, đụng vào một lớp tường thành, quả nhiên có thiết kết giới.

Nàng không vào được.

Thực ra, nàng cũng không định đi vào.

Nàng chỉ muốn đến nhìn nơi này mà thôi.

Nàng dựa lưng vào đền thờ, chậm chạp trượt xuống, ngẩng đầu nhìn biển mây.

Trong Thanh Huyền Cung, Hỗn Côn trông chừng Linh Đang một lát, cảm thấy cứ mãi thế này cũng không phải biện pháp.

Lục Áp một khi đã quyết định thì chính là chín con rồng cũng không kéo được hắn trở về. Nếu muốn giải cứu Linh Đang, hắn phải suy tính thượng sách khác.

Hắn nâng tay suy nghĩ một chút, liền quyết định đi tìm Nữ Oa. Lục Áp từ nhỏ đã được Nữ Oa nuôi nấng, Nữ Oa cưng chiều hắn lên tận trời, vì thế đối với lời của nàng, Lục Áp cũng luôn... nể tình. Có nàng ra tay, nói không chừng có thể có khả năng chuyển biến tốt.

Hắn bước ra khỏi Thanh Huyền Cung, thảnh thơi cưỡi tọa kỵ bay về hướng Mộc Hủ Cung của Nữ Oa.

Mới đi được vài dặm, một thị nữ Thanh Loan bỗng bay đến trước mặt hắn: " Bẩm Thánh Tôn, ngoài Thiên Môn có một nữ oa, không biết lai lịch ra sao."

Nữ oa?

(Nữ oa: bé gái)

Hỗn Côn dừng bước, ló đầu nhìn về phía Thiên Môn.

Nơi này cách Thiên môn ba ngàn dặm, nhưng không có vật cản trở.

Ngay dưới đền thờ Chí Tôn Trọng Thiên, quả nhiên có một tiểu nha đầu chật vật đang ngồi.

Tam Thập Cửu Trọng Thiên cho tới nay chưa từng có khách không mời mà đến, càng không nói nha đầu này chỉ là một Hóa Thầ...

Hỗn Côn nhếch môi, ngay lập tức đổi hướng, quay về Thanh Huyền Cung.

Lục Áp vẫn đang ngồi lì trên giường, cả người đờ đẫn như bị liệt.

Hỗn Côn đi đến trước mặt hắn, nói: " Nha đầu kia đến giờ còn chưa đến tìm đệ, hẳn là sẽ không đến."

Sắc mặt Lục Áp trầm xuống, nhìn chằm chằm lên nóc nhà, không nhúc nhích.

Hỗn Côn lại nói: " Nàng mới hai ngàn tuổi, tu vi đạo hạnh còn thiếu nhiều, làm sao sẽ cam tâm đi tìm một lão gia hỏa như đệ?"

Sắc mặt Lục Áp xấu thêm mấy phần, trừng mắt, nghiến răng nhìn Hỗn Côn: " Ta nhìn già lắm sao?"

Hỗn Côn bị nghẹn, nhưng vẫn ngoan cường không thôi: " Mặc dù nói mặt đệ không già đi, nhưng cũng đã mấy trăm ngàn tuổi, đối với nàng mà nói thì đã rất già, nói không chừng còn không có chủ đề chung để nói. Mà đệ lại quá mạnh, chỉ cần xem trọng món đồ gì liền lập tức chiếm làm của riêng, nói không chừng đối với nàng cũng vậy. Nàng và đệ cãi nhau, cũng là chuyện không thể tránh được."

Lục Áp sâu sắc nhìn hắn một, cúi cùng thu hồi ánh mắt.

Hỗn Côn không sợ chết, tiếp tục nói: " Đối với thanh niên như nàng, miệng đệ phải ngọt, già đời thì có ích gì? Nàng chính là muốn được đệ dỗ dành, đệ lại bất động, còn nổi nóng với nàng. Nàng không thiếu người theo đuổi, cần gì phải tìm đệ?"

Tuy Lục Áp không để ý đến hắn, chỉ mải nhìn trần nhà, nhưng trong lòng cũng tích đầy bụng khí.

Hắn cũng không phải không biết mình già thế nào, còn phải nói?

Khi nàng luôn cảm thấy địa vị là chướng ngại, hắn tình cờ cũng sẽ nghĩ đến số tuổi chênh lệch giữa hắn và nàng mà âm thầm châm chước. Hắn đã chứng kiến qua không ít thế sự xoay vần, coi như tâm tính quay về nguyên thủy chung quy cũng sẽ không bằng Lâm Kiến Nho có thể tự nhiên ngồi cùng nàng dưới trời đêm, chia sẻ bữa ăn khuya, đàm luận tâm sự, không bằng Ngao Khương hỉ nộ hay động lòng đều thể hiện hết trên mặt.

Tư lịch và sự từng trải của hắn không có cách nào thay đổi, sẽ ghen khi nàng nói chuyện với nam nhân khác, sẽ giận tím mặt khi biết nàng tháo vòng tay cho một tiểu long vốn không có quan hệ.

Hắn nhắm mắt lại, mím chặt môi.

Hỗn Côn đi tới: " Nếu cả đời này nàng cũng không tới tìm đệ, đệ định làm gì bây giờ?"

Làm gì bây giờ? Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi tìm nàng.

Lẽ nào nàng không tìm đến hắn, hắn liền cả đời không gặp nàng sao?

Ai quy định?

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.

Dù sao khi trước ở Hồng Thương, dáng vẻ nàng vừa cười vừa buồn lo trên núi làm hắn quá đau lòng.

Thì ra nàng sau khi rời khỏi hắn còn có một mặt như vậy, không ngờ đó không phải vấn đề của nàng, mà là hắn không phải người nàng thích.

Hỗn Côn thấy dáng vẻ muốn chết không muốn sống của hắn, đột nhiên cảm thấy áy náy. Hắn liền tức giận đập vai Lục Áp: " Ta nghe nói dưới thạch la ngoài Thiên Môn đột nhiên bị vỡ hai khối, có thời gian co quắp ở đây, không bằng đi làm việc có ích đi?"

Thạch la ngoài Thiên Môn là Ty Thần, năm đó được Cộng Công chế tạo, là vật quan trọng.

Lục Áp không nhúc nhích, nhưng sau một khắc vẫn bò lên, phủi phủi góc áo, bay ra khỏi cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện