Lục Áp nhanh chóng rời đi ngàn dặm, lửa trong lòng vẫn đang thiêu đốt hừng hực, hắn thừa nhận hắn đã từng vô cùng khốn nạn, đã từng cố ý đùa cợt nhiều người, nhưng hắn thật sự chưa từng coi trọng một nữ tử đến mức này, cũng chưa từng có ý đùa cợt nàng, hắn không ngờ một tấm chân tình của mình lại đổi lại việc nàng không hề để ý...

Mặc dù nàng giải thích có nguyên nhân, nhưng hắn vẫn thấy bi thương, hắn hi vọng nàng chỉ quan tâm đến hắn, mà không phải sống chết của người ngoài! Đến hắn cũng không có suy nghĩ muốn làm chúa cứu thế, nàng dựa vào đâu mà trong lòng lại một mực có suy nghĩ này nhưng không có hắn?

Ngay cả khi hắn nói ác liệt như vậy, trước sau nàng vẫn thờ ơ không động lòng, cũng không đuổi theo hắn, hắn thật sự không thể tin tưởng trong lòng nàng có hắn, có thể vẫn là hắn nhìn nhầm, nàng xưa nay đều không yêu thích hắn, chuyển biến sau đó của nàng, đều chẳng qua là bị động đáp lại khi bị hắn ép buộc, nàng căn bản chưa từng thật sự coi hắn như một người có thể ở bên nàng cả đời!

Hắn nhịn lại sự chua xót trên vành mắt, khẽ cắn răng, thôi thúc linh lực, lấy tốc độ càng thêm quyết tuyệt bay về phía trước!

Nhưng hắn mới khai bước, lúc này liền nghe thấy từ phía xa xăm truyền đến một tiếng thét vang vọng vân tiêu! Tiếng thét đó như nỗi nhớ trùng trùng điệp điệp đập vào lòng hắn! Hắn nhận ra thanh âm này, cho dù cách nhau mười triệu dặm, hắn cũng có thể nhận ra thanh âm của nàng! Cùng với thanh âm này còn có tiếng sấm không dứt từ xa truyền đến!

Hắn phút chốc dừng bước quay đầu lại, tại dãy núi phía chân trời, trời đất đã biến sắc, mây tầng tầng lớp lớp theo cuồng phong mà bốc lên, bên dưới tầng mây là một luồng kim quang xuyên thấu cửu thiên, toàn bộ địa giời Đông Côn Luân đã biến thành một mảnh màu vàng như thế Kim Ô lâm thế, âm u quỷ quyệt đã hoàn toàn lui tán!

A Cửu!

Cổ họng hắn rên lên một tiếng, hai tay đã nắm chặt thành thiết quyền!

Đó là nơi nàng đang đứng sao?

Là nàng đang gặp phải nguy hiểm sao?

Hắn nín thở trong chốc lát, chợt hóa thành một đạo quang ảnh, vụt về phía luồng kim quang!

Mộ Cửu ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, mặc phong vân tán loạn khắp người!

Ý thức của nàng càng trở nên thuần túy, nàng chỉ nhớ được một người, đó là Lục Áp, chỉ nhận ra một sự thật, hắn đi rồi.

Hai ngàn năm nàng chấp nhất với tiên lộ, chưa từng e ngại bất cứ chướng ngại nào, thế nhưng hiện tại, nàng mất đi hết cả niềm tin.

Nàng muốn tìm một đáp án, nàng thật sự sai rồi sao? Nàng thật sự sai rồi sao?

Đầu nàng đau đến sắp nứt, nàng không tìm được!

" A Cửu!"

Giữa không trung có âm thanh truyền tới, mặc dù là trong tiếng sấm nhưng cũng rõ ràng rơi vào tai nàng.

Là thanh âm của hắn.

Hắn quay về sao?

Nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn, trên bầu trời có một người đang đứng trên mây, kim quang chiếu lên người hắn lờ mờ soi rõ đường nét của hắn, hắn mặc huyền y, cổ áo hơi mở, tóc rối tung, giữa đầy trời gió bão, khuôn mặt hắn tái nhợt như băng tuyết Bắc Cực quanh năm không tan, hắn chăm chú nhìn nàng, như muốn xông đến ôm chặt nàng vào lòng.

Đây không phải hắn!

Hắn không phải Lục Áp, cũng xứng gọi nàng như thế?

Không phải Lục Áp, nhưng dám vào lúc này đến trêu chọc nàng?

Tất cả không cam lòng của nàng truyền tới, linh lực quanh thân đã biến thành cự phong, kim quang như mũi tên nhọn phóng về bốn phương tám hướng!

" A Cửu!"

Lục Áp đứng trên mây, kinh hãi mà nhìn tình cảnh này! Nơi vừa rồi hắn gặp nàng giăng kín mây đen, linh lực đảo lộn như giang hải, trong phương viên trăm dặm cát bay đá chạy, tảng đá mấy ngàn cân như cát mà bay loạn xung quanh, cây cối ngoài bìa rừng bị nhổ tận gốc, cơ hồ muốn điên đảo càn khôn!

Đứng giữa là một nữ tử âm lãnh mà đầy sát khí, đây là Mộ Cửu, nhưng lại không phải Mộ Cửu.

Mộ Cửu là một tiểu Hóa Thần luôn cần hắn bảo vệ, nàng căn bản không thể có linh lực mạnh mẽ như thế! Linh lực hắn cực kì hiếm thấy trước mắt hắn không chỉ xuất phát từ trên người nàng, hơn nữa còn biến hóa theo nhất cử nhất động của nàng! Như thể đã sớm ngấm vào linh hồn nàng, hòa làm một thể với tâm tình của nàng vậy!

" A Cửu, nàng đến đây."

Tiếng nói của hắn mang theo một tia run rẩy, đây là lần thứ hai từ khi hắn sinh ra, lần đầu tiên là khi sư phụ Nguyên Linh hóa thân thành Thiên Đạo, hắn không chịu được nỗi đâu chia lìa mà run giọng khóc lên, hắn nghĩ mình đã sớm nắm giữ càn khôn, cũng không ngờ đến mấy chục ngàn năm sau, hắn lại vì một nỗi sợ vô danh mà run rẩy!

" A Cửu ngoan, nàng đến đây."

Hắn đưa tay về phía nàng, thanh âm mềm mại ngay cả mình cũng sợ hãi.

Hắn không dám mạnh động, sợ linh lực của hắn đấu đá với linh lực của nàng gây mất khống chế, linh lực của nàng quá mạnh mẽ, mạnh đến mức chỉ cần hơi mất khống chế liền sẽ biến nàng thành tro bụi! Hắn không chịu nổi kết quả này.

Mộ Cửu chậm rãi đứng lên, nhưng một giây sau lại vụt lên trời, song trưởng trên không trung tung bay, một quyền trong nháy mắt ngưng tụ thành cương khí, rầm trời kéo về phía hắn!

" A Cửu!"

Lục Áp không kịp kinh ngạc, cấp tốc lui thân tránh đi, nhưng ngay sau đó, nàng đã rút bảo kiếm ra, dùng kiếm trận đánh hắn!

Thiên La Kiếm Trận là phép thuật giữ nhà mà Lưu Dương truyền cho Mộ Cửu, lực sát thương vốn đã vô cùng lợi hại, lúc này dựa vào linh lực trong cơ thể nàng, nhất thời toàn bộ Đông Côn Luân đều bị bao phủ trong một tầng hàn quang! Rừng rậm u ám khi trước trong kiếm khí liền dồn dập biến thành khô héo, mấy đỉnh nủi cao hơn trăm trượng xung quanh cũng ầm một tiếng mà sụp xuống, sơn động khắp núi rung chuyển, chỉ nghe thấy thanh âm ầm ầm ong tai nhức óc!

Lục Áp ngạc nhiên không ngừng, không thể đến gần nhưng cũng không có cách nào rời đi, cũng chỉ có thể lấy cây sáo trong ngực ra đối chiến!

Không ra tay còn chưa biết, hắn vừa ra tay, khi hai luồng linh lực va vào nhau, toàn bộ cửu châu đều lay động!

Người có thể giao thủ với hắn trên đời này không có nhiều, thế nhưng hiện tại Mộ Cửu là một trong số đó!

Nàng như đang trong trạng thái điên cuồng, cách hắn càng gần, tiếng thét của nàng càng sắc nhọn, kiếm trận dựa vào linh lực càng trở nên hung mãnh! Nàng chỉ mới có linh lực mà thôi, nhưng không có tu vi thâm hậu để chống đỡ, Lục Áp dù ứng phó dễ dàng, nhưng sao có thể không kinh hãi, không lo lắng?!

Nhưng mặc dù có thể khống chế thế cuộc, hắn lại không dám dùng sức, hắn thua không quan trọng lắm, hắn sẽ không chết, nhưng nếu nàng thua sẽ tất không điều đông được linh lực, sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán!

Đông Côn Luân bị che phủ bởi mây đen.

Linh lực khổng lồ xuất hiện khiến cây cối trên núi hoàn toàn bị hủy.

Phi cầm tẩu thú đang ngủ say phía xa dồn dập kêu gào chạy về phương xa.

Mộ Cửu hoàn toàn không nghe thấy cũng không nhìn thấy, trong lòng nàng chỉ có một chấp niệm, giết chết người này! Giết hắn! Lục Áp trách nàng giả nhân giả nghĩa, nàng sẽ chứng minh cho hắn xem, nàng cũng có thể lòng dạ độc ác, có thể thấy chết mà không cứu, có thể tổn hại lời thề tạo phúc thương sinh khi bắt đầu bước vào con đường tu tiên!

Vì hắn, nàng cái gì cũng có thể thay đổi...

Kiếm vũ của nàng càng ngày càng nhanh, linh lực biến thành kim long du vũ, kiếm khí màu lam hợp với kim quang trên người nàng biến thành một đạo quang ảnh chứa lực sát thương mạnh mẽ, như một đòn trí mạng đâm về phía ngực Lục Áp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện