Mộ Cửu không khỏi nhìn Lục Áp, Lục Áp liền liếc nàng một cái, không nói gì.

Trước mắt, nàng phải làm thế nào với mấy con hồ ly tu vi cao gấp mấy lần nàng đây? " Phụ quân, người nên hạ lệnh rồi."

Mộ Dung Thiếu Khanh thúc giục.

Hồ Vương chắp tay nhíu mày, nhìn chằm chằm Mộ Cửu một lúc lâu, quay đầu nhìn Vương Hậu, nói: " Các ngươi còn gì để nói?"

Mộ Cửu trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời nhà lão toàn bộ thăm hỏi một lần, thế nhưng ngẫm lại, nói cũng sẽ không lại được Mộ Dung Thiếu Khanh, thực sự cũng không có gì để nói. Vì vậy, nàng trả lời: " Ta có nói các ngươi cũng không tin, thế nên các ngươi muốn thế nào liền như thế đi." Làm vua cũng thua kẻ liều, cùng lắm là nàng phá hủy cái huyệt động này, mọi người cùng nhau chết.

Để xem mạng ai quan trọng hơn!

Nói xong, nàng liền cầm chặt Xích Diễm Đan trong tay.

Nàng tu Kim linh, nếu như Kim Đan trong cơ thể va chạm với Hỏa linh tất sẽ gây ra nổ lớn, hỏa bảo tuyệt đối có thể so được với việc hai tấn hỏa dược cùng nhau nổ tung, nếu Thanh Khâu khinh người quá đáng, nàng sẽ liều mạng!

" Làm càn!" Lão hồ ly tức điên lên, chỉ vào Mộ Cửu mà mắng, " Cái gì gọi là chúng ta muốn thế nào liền như thế? Đây không phải chính là chứng cớ xác thực sao?!"

Lão tức thì tức, lại không thể hành xử giống như tiểu tử Thiếu Khanh.

Mấy kẻ trước mặt này phụng mệnh Thiên Binh Doanh mà đến, tuy nói Thanh Khâu vô cùng tôn quý, cũng chưa từng để đám đồ tử đồ tôn của Thái Thượng Lão Quân vào mắt, nhưng chuyện gì cũng phải có nguyên nhanh, đóng cửa phát tác vài câu bực tức còn được, nhưng ngay cả dung sai được Thiên Đình phái đến phá án cũng gϊếŧ thì quay đầu lại cũng không được chỗ tốt gì.

Hơn nữa, tại sao trong lòng lão lại có chút kiêng kỉ bạch y tiểu tử đứng bên cạnh nàng đây?

" Xác thực cái rắm!" Thượng Quan Duẫn kéo dài thanh âm vịt đực của mình, " Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử động vào con trai ngươi? Lão tử đường đường là thất hoàng tử của Phạm Khâu Sơn, đến đây cũng vì muốn điều tra vụ án, lão tử có thể tin tưởng họ, tại sao các ngươi lại không thể? Lão nhị nhà các ngươi vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, còn không bằng gϊếŧ luôn hắn đi, miễn cho hắn đi gieo vạ người khác!"

Mộ Dung Thiếu Khanh tức đến mức hai mắt chỉ kém muốn phun chất độc.

Mộ Cửu thoải mái cười, giơ ngón cái với Thượng Quan Duẩn.

Cái tên này dù vô lại, nhưng biểu hiện hôm nay vô cùng tốt!

" Hôm nay ta không tha cho các người thì ta không mang họ Mộ Dung!"

Đang cao hứng, Mộ Dung Thiếu Khanh phía đối diện bỗng gào lên, người như mũi tên bắn lên không trung, hai chưởng đánh xuống, linh lực lập tức kết thanh Tử Kim chuông khổng lồ đè xuống phía họ.

" Cẩn thận!"

Mộ Cửu vừa mới chuẩn bị rút kiếm ứng phó, Lục Áp đã nhanh chóng vung tay áo đỡ lấy nàng.

Tử Kim chuông không chút do dự nào hạ xuống, sau khi hạ xuống liền có mị âm lúc cao lúc thấp cuồn cuộn không ngừng truyền đến. Mị âm này, giống y như đúc mị âm mà nàng nghe được trên Bắc Di đảo!

Mị âm?

Đúng rồi! Nàng cũng đã quên! Hóa ra kẻ ngày đó hại nàng rơi xuống hàn đầm, còn suýt mất mạng chính là gia hỏa này!

" Các ngươi muốn gặp tứ đệ của ta, không bằng ở lại đây làm bạn với nó đi!"

Tử Kim chuông vừa vặn phủ xuống ba người họ, theo thanh âm ác độc của Mộ Dung Thiếu Khanh, khe hở cuối cùng hoàn toàn khép lại.

Thượng Quan Duẩn vừa mắng vừa dùng sức đánh về đỉnh chuông, thế nhưng chiếc chuông giống hệt như Lôi Phong tháp nhốt Bạch Xà, căn bản là một chút cũng không nhúc nhích.

Mị âm càng ngày càng lớn, trong ba người, Mộ Cửu có tu vi thấp nhất,mị âm này từng đánh bị thương hai Tán Tiên Xiển giáo, linh lực của nàng bị phong tỏa, lúc này duy trì cũng có chút vất vả.

Lục Áp kéo nàng qua, truyền cho nàng linh lực. Chờ nàng tỉnh lại, hắn liền nói: " Đừng vội ngất, chúng ta sẽ không sao đâu."

Hắn không nói thì còn tốt, đây vừa nói, sự tức giận trong lòng Mộ Cửu liền bị khơi lên: " Ngươi biết rõ là Mộ Dung Thiếu Khanh đào hố, vậy mà không những không ngăn cản ta, ngược lại còn theo ta nhảy vào, bây giờ bị nhốt rồi, không chết chẳng lẽ còn được chúng mời lại ra ngoài?!" Hắn mà sớm nói rõ ràng, nàng sẽ nhất định không đi vào!

Lục Áp đứng dậy: " Nếu không đi vào, làm sao biết tiểu hồ ly bị đoạt nguyên đan như thế nào?"

Mộ Cửu không nói gì nửa ngày, nhìn Thượng Quan Duẩn, hắn cũng trợn tròn hai mắt không rõ vì sao.

" Ta ra ngoài một chuyến, khoảng chừng một canh giờ sẽ về, sẽ tạo một kết giới ở đây, các ngươi ở lại chờ ta."

Lục Áp lấy ngữ khí bình thản trước sau như một mà nói, nhưng trong miệng hắn tuy nói là "các ngươi", ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm Mộ Cửu.

Suy nghĩ một chút, hắn lại lấy một con hạc giấy ra ném vào tay nàng: " Nếu thực sự có việc cần tìm ta thì hãy thả nó ra." Nói xong, hắn liền xếp bằng ngồi xuống, tạo kết giới, sau đó nguyên thần xuất khiếu, cứ thể thẳng tắp bay ra khỏi chuông.

Mộ Cửu từ đầu đến cuối đều không kịp biểu đạt nghi vấn, không biết hắn đi ra ngoài làm gì, đi nơi nào, càng không biết cuối cùng hắn muốn gì, đến khi phục hồi tinh thần thì chỉ thấy thể xác hắn ngồi đó, thật giống như việc hắn luôn làm trong kết giới ở Tử Linh uyển. Nàng kinh ngạc một lát, rồi cũng ngồi xuống chờ tình hình.

Bên này, Hồ Vương thấy Mộ Dung Thiếu Khanh dùng Tử Kim chuông thu thập ba người Mộ Cửu cũng không nói gì.

Bất kể có nói thế nào, họ cũng là tự ý xông vào đây, chỉ cần không gây chết người, cho họ nếm chút vị đắng cũng không sao.

Lão cũng không ưa gì đám người trên Thiên Đình kia, lẽ nào tiểu tử Ngọc Đế còn không ngại vì mấy dung sai mà tìm lão hưng binh vấn tội sao? Thanh Khâu của lão không phải dễ trêu, năm đó khi lão đang tiêu dao khắp trời đất thì Ngọc Đế còn đang làm tiên đồng giữ cửa dưới trường Hồng Quân lão tổ đấy! Bàn về tư lịch, lão còn hơn cả hắn được chưa?

Phủi hết bụi trần, lão cùng Vương Hậu dẫn theo nữ nhi về Hồ Cung.

Hôm nay là ngày rằm, mỗi người trong Hồ Cung đều cần phải hấp thu linh khi thiên địa, vì thế, Hồ Vương tạm biệt Vương Hậu ở cửa cung, một mình trở về thiện cung của mình.

Vừa bước vào cửa điện, lão liền thấy điều gì đó kì lạ.

Khứu giác của Hồ tộc vô cùng nhạy bén, lão liền nhận ra trong điện có thêm một luồng khí tức xa lạ.

Động tác bước vào liêm long của lão chậm lại, dưới ánh sáng nhu hòa của Dạ Minh Châu đặt bốn góc phòng, có một người quay lưng, lười biếng ngồi trên bàn bát tiên, tay trái đặt trên mép bàn, trên tay là một cây quạt giấy.

" Là ai?"

Lão cảm thấy bóng lưng này khá quen, đặc biệt là gò má góc cạnh rõ ràng cùng áo tơ trắng mà lão không phân biệt được đẳng cấp. Tại sao kẻ này lại giống dung sai đi cùng nha đầu họ Quách đến đây như vậy?

Nhưng đây là chuyện không thể a, Tử Kim chuông của Thiếu Khanh chính là dùng huyền thuyết vạn dặm dưới lòng Đông Hải đúc chế mà thành, không có hơn một trăm ngàn năm tu vi, đừng hòng thoát khỏi cái chuông này!

" Là ta."

Lục Áp khẽ nhếch môi, nhàn nhạt trả lời một câu.

Dáng dấp này biểu hiện kia không mang theo một tia cứng ngắc giả bộ, hoặc là nói hắn căn bản không hề giả bộ, trong động tác bình thản lộ ra rằng hắn căn bản sẽ không để ý đến những trò giả bộ vô dụng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện