Ngày đó nàng và Lâm Kiến Nho đi Bắc Di tìm Tử Hiệp Liên, đích thực có người đánh nhau trên trời, nói như vậy, thủ phạm gieo vạ cho họ hôm đó chính là nàng? Chẳng trách Lục Nhai nói Hồ tộc Thanh Khâu đang ác chiến cùng người ta, nàng cũng suýt bị mị âm của Mộ Dung Liễu Diệp hại chết đấy!

Cũng thật là oan gia ngõ hẹp.

Mộ Cửu không nhịn được liếc nàng ta một chút.

Chỉ là, hiện giờ truy cứu chuyện này cũng thật sự vô vị.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: " Ngươi gϊếŧ người như vậy cũng không phải là biện pháp, môn đồ Xiển giáo rất nhiều, làm sao ngươi gϊếŧ được hết?"

Lại nói, địa vị của Thái Thượng Lão Quân trên trời lúc này rất cao, còn để nàng tìm ra điểm yếu rồi tiêu diệt chắc? Nếu ngươi nói ngươi là tộc nhân tộc Chiến thần dưới chướng Nữ Oa, vậy Thái Thượng Lão Quân là đệ tử của đại sư huynh Nữ Oa, Hồng Quân Lão Tổ, sư điệt của nàng đấy! Không có chứng cứ, Thiên Đình lại thích bao che, dù nàng có mạnh đến mấy cũng không đòi được công đạo.

" Gϊếŧ hết thì sợ cái gì?" Mộ Dung Liễu Diệp cười khanh khách, " Từ giờ đến lần Thiên Kiếp tiếp theo của ta còn ba vạn năm nữa, ba vạn năm đủ để ta gϊếŧ được kha khá rồi chứ? Huống hồ Thanh Khâu ta đâu phải dễ trêu, Thái Thượng Lão Quân hắn tuy lợi hại, nhưng dựa vào lực lượng của Thanh Khâu ta cũng chưa chắc đã không làm được gì hắn!"

Cũng thật là một con hồ ly cứng đầu.

Mộ Cửu không lên tiếng.

" Ngươi vừa nói đệ đệ ngươi bị mất hồ đan nên nguyên thần không thể quay về thân thể, vậy tại sao không nghĩ cách tìm lại hồ đan, cứu nó đã rồi hẵng nói?"

Mộ Dung Liễu Diệp hừ lạnh: " Ta tìm chúng, chúng sẽ thừa nhận sao? Nếu chịu nhận thì đã không phải tìm trăm phương ngàn kế gϊếŧ người!"

Mộ Cửu giật mình. Nói như vậy đúng là không sai. Nếu họ đã đắc thủ, đương nhiên sẽ không thừa nhận, lại nói, Xiển giáo có nhiều môn phái như vậy, nàng ta phải đi đâu để tìm đây? Mộ Cửu nhíu mày: " Vậy ngươi cũng phải nghĩ xem, chọc vào họ, họ cũng lớn mật càn quét Thanh Khâu của các ngươi thì phải làm sao bây giờ? Thua thiệt sẽ không phải là các ngươi?"

" Ngươi yên tâm, chờ ta gϊếŧ được rồi, chúng đương nhiên sẽ không ngồi yên." Mộ Dung Liễu Diệp cười gằn, sau đó nhìn A Phục đang nằm dưới chân nàng, nói, " Vì Bạch Hổ này, hôm nay ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, thế nhưng lần sau tốt nhất nên thức thời một chút, ta như thế này, nhưng những tộc nhân Thanh Khâu khác có thể sẽ không nương tay! Đặc biệt là nhị ca của ta, hắn là người thương tứ đệ nhất."

Nói xong, nàng nhìn Mộ Cửu một cái, sau đó hóa thành một đám khói đỏ bay đi.

Mộ Cửu đuổi theo hai bước muốn giữ nàng ta lại, nhưng đâu còn tìm được nữa? Còn ở Chu Tước quán, nhờ Thượng Quan Duẩn ban tặng, lúc này sân đã đều là người.

Sau khi Dương Vận phát hiện ra Lục Áp, điều đầu tiên nàng ta làm là đi gọi quản sự. Trường Diễn Tinh Quân chạy đến, bị chuyện này làm cho kinh động, không thể chịu trận được nữa nên đành cho mời cả Lưu Tuấn đến. Sau đó, Dư Tiểu Liên và Doãn Tuyết Như cũng đều trở về, thấy gian nhà của Mộ Cửu bị sập, mà trong đống phế tích còn có một nam tử đang đứng, đều sững người đứng đó như bị sét đánh!

Ngược lại, Lục Áp vô cùng trấn định, dù sao đã trốn không thoát, tùy cơ ứng biến thôi.

" Không biết vị tiên hữu này xưng hô như thế nào?" Trường Diễn Tinh Quân kinh sợ, đến bây giờ mới có thể tìm lại thanh âm của chính mình.

Thật ra, không chỉ riêng mình hắn, tất cả mọi người đều bị kinh động đến không còn cách nào nói thành lời.

Quách Mộ Cửu ngày thường rất an phận, không đi nịnh hót, cũng không đi tạo dựng quan hệ, bản thân lại rất đơn giản. Chu Tước quán mặc dù chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra không ngừng, nhưng không một chuyện nào là do nàng gây ra cả.

Vì thế, Trường Diễn Tinh Quân và các quản sự thế nào cũng không nghĩ tới chuyện, nàng còn giấu một nam nhân trong nhà...

Nàng là một nữ nhân, dù không nói đến quy tắc của Thiên Binh Doanh, làm thế này cũng không thấy có gì không thích hợp hay sao?

Hơn nữa, sau khi dùng xong Khứ Trần quyết, nam nhân này nhìn qua còn hết sức xuất sắc, mặc kệ là dáng người hay tường mạo, đặt trong lục giới cũng chưa chắc có ai có thể sánh bằng. Quách Mộ Cửu kia nhìn qua vô cùng cẩu thả, sao lại câu được nam nhân này, lẽ nào nội tâm và bề ngoài nàng khác nhau hoàn toàn, bên trong chính là một tiểu yêu tinh quyến rũ?

Trời ạ!

Nét mặt già nua của Trường Diễn Tinh Quân cũng bắt đầu nóng lên.

" Lục Nhai."

Lục Áp ngồi xuống một cái ghế còn lành lặn, đôi mắt phượng dài nhàn nhạt đảo qua những người xung quanh, cuối cùng rơi xuống người Thượng Quan Duẩn.

Trước khi phá giải được vận xui mà Linh Đang mang đến, hắn nhất định phải theo Mộ Cửu, vì thế trước mắt, hắn nên tranh thủ tìm cách lưu lại, cũng như che giấu thân phận thật tốt. Mà những người trước mặt này đương nhiên hắn không sợ, họ không cảm nhận được uy thế ẩn giấu của hắn, sợ rằng ngay cả người như Thái Thượng Lão Quân cũng không đoán được hắn chính là Lục Áp Đạo Quân, tuy nhất định sẽ nảy sinh nghi hoặc.

Cái liếc mắt này của Lục Áp khiến Thượng Quan Duẩn giật cả mình, ánh mắt kia khiến người ta rất sợ đó... Đạo sĩ kia hỏi hắn, hắn nhìn mình làm gì?

Hơn nữa, hắn không biết tên tiểu tiên này đang lừa gạt mọi người sống ở đây, tia sét đó cũng không phải hắn đánh, chuyện này sao có thể trách hắn được?

Thế nhưng, mặc dù hắn nghĩ rằng mình không sai, nhưng vẫn không kìm được lui về phía Mộ Tiểu Tinh vài bước.

Khi còn ở hạ giới đã bị tên tiểu tiên kia bóp môt cái, trong lòng hắn đến bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý.

Thật ra hắn nấp ở đây đã hai, ba ngày rồi, nếu không phải do con thỏ tinh đạp lên chân của hắn, hắn cũng sẽ không hiện thân xuất hiện.

" Lục Nhai?" Sự thật chứng mình, vị thượng thần này quả nhiên không có gì nổi tiếng.

Chí ít không được biết đến nhiều ở Thiên Đình.

Trường Diễn Tinh Quân nghe vậy liền cau mày. Tiểu tử trước mặt này, cả người đều có một luồng linh lực siêu nhiên khiến người ta không thể khinh địch, mặc dù bốn bề thọ địch (xung quanh đều là kẻ địch) nhưng cũng không hề kinh hoàng, khí chất vô cùng ung dung tự tại, như vậy, gia thế ắt hẳn sẽ không bình thường.

Thế nhưng, bao nhiêu năm như vậy, Trường Diễn Tinh Quân vẫn chưa từng nghe qua cái tên Lục Nhai này bao giờ.

Nhưng dù sao hắn cũng đã giữ cái chức này nhiều năm, mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng ngữ điệu vẫn khách khí ba phần: " Không biết tại sao Lục tiên hữu lại ở đây? Ngươi và Quách Mộ Cửu có quan hệ gì?"

" Cái này còn phải nói sao? Nhất định là gian phu dâm phụ!" Dương Vận chỉ vào Lục Áp, gào ầm lên, " Lần trước nhất định là hắn đã đầu độc ta! Quách Mộ Cửu cấu kết với hắn làm chuyện xấu, bảo hắn đi hại người! Các ngươi mau bắt Quách Mộ Cửu, rồi ném ra khỏi Thiên Binh..."

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Áp chiếu qua, Dương Vận đột nhiên chột dạ ngậm miệng.

" Gian phu dâm phụ?" Thượng Quan Duẩn nghe đến đây, không khỏi thò đầu ra từ sau lưng Mộ Tiểu Tinh, " Ngươi mới là dâm phụ! Thật không có nhãn lực, nha đầu họ Quách đã nói rồi, nàng chỉ thu nhận, giúp đỡ hắn mà thôi." Đừng trách hắn lắm mồm, vốn hắn đến đây là để tìm Lục Áp so tài, kết quả toàn bộ đều bị nữ nhân này làm hỏng chuyện, sao mà hắn không tức giận được.

Dương Vận bị một con chim chửi mắng, mặt lúc trắng lúc đỏ, nói không nên lời.

Sự chú ý của Trường Diễn Tinh Quân lúc này mới phóng đến Thượng Quan Duẩn: " Ngươi cũng vào đây bằng cách nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện