Sắc mặt của Ngao Sâm chuyển thành xanh lét, bàn tay cầm chén có chút phát run.
Cái quái gì không biết!
Phạm Khâu Sơn những năm nay đổi nghề thành đánh cướp sao!
" Ta..."
" Nghe nói, vừa nãy ngươi ngay cả tiểu hổ nhà chúng ta cũng đánh?"
Không chờ hắn mở miệng, Thượng Quan Duẩn liền bắt đầu tăng cường độ: " A Phục chẳng những là Thần tộc, hơn nữa còn là do A Cửu tự mình cứu về, tiểu hổ nàng nhọc nhằn khổ sở, vất vả lắm mới cứu được, ngươi nói đánh liền đánh, giờ còn không bồi một cái lễ, nói xin lỗi nó sao? Huống chi ngươi còn muốn nhờ nàng giúp đỡ, lần đầu tiên ngươi đến nơi này, không quen biết nên ta không trách ngươi, nhưng dù sao bây giờ ngươi cũng đã nên rõ rồi chứ?"
Ngu ngốc! Không biết trong viện này của họ còn có một lão tổ tông sao, hắn tự chui đầu vào lưới thì còn trách được ai? Lại còn dám bắt nạt A Cửu, tốt cho hắn!
Ngao Khương nhịn đến đỏ cả mắt, đứng dậy đem tất cả những đồ vật đáng giá trên người hết thảy tuốt xuống đưa cho hắn, trừng hắn nửa ngày, muốn nói một hai câu, cuối cùng chỉ đành uất ức ngồi xuống.
Thượng Quan Duẩn đẩy tất cả những đồ đó cho Tiểu Tinh, lại cẩn thận xem qua, quả thực Ngao Khương ngoài thanh kiếm bên hông thì không có vật gì khác, lúc này mới quay người mang một chén trà đến.
Ngao Khương đưa tay qua đón, Thượng Quan Duẩn lại rút tay về: " Một chén hai ngàn ngọc thạch."
Ngao Khương: "..."
Mộ Cửu tiến vào phòng Lục Áp, đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ, Lục Áp cũng xoa cằm nghi hoặc: " Sinh bệnh nặng trùng hợp như vậy?"
" Nghe Ngao Khương nói không giống nói dối." Mộ Cửu nói, " Ngươi nói xem, ta có nên đi không?"
Lục Áp đứng dậy, nhìn nàng: " Nàng còn nhớ những pháp khí thất lạc trong sơn động Hỏa Vương Sơn không?"
Mộ Cửu ngẩn người, gật đầu: " Nhớ chứ. Chuyện đó có liên quan sao?"
Lục Áp mỉm cười: " Lần trước thất lạc chính là pháp khí, lần này thất lạc vẫn là pháp khí."
Mộ Cửu sững sờ, lập tức quên cả hô hấp!
Không phải chứ! Băng Phách Dương Khóa là pháp khí, hơn nữa còn là loại pháp khí không thể đánh đồng cùng pháp khí trong Hỏa Vương Sơn a!
" Ý ngươi là, hai lần pháp khí mất tích này đều do một kẻ gây ra?"
" Chưa thể xác định." Lục Áp phe phẩy quạt, " Ta chỉ cảm thấy hơi trùng hợp thôi. Thế nhưng, ngoại trừ chuyện này, những thứ khác cũng có tính ngẫu nhiên rất lớn. Bởi Băng Phách Khóa này, ngoại trừ có quan hệ với Vân gia thì còn có những người khác nữa. Đi một chút cũng được, vạn nhất có thể tìm ra gì đó?"
Mộ Cửu rất tán thành.
Tuy nói vụ án của Vũ Đức đã qua, nhưng việc pháp khí mất tích vẫn canh cánh trong lòng nàng, không giải được bài toán khó này, trong lòng nàng cứ như có một tảng đá. Lại nói, Băng Phách Dương Khóa mất tích cũng thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Bởi vậy, Mộ Cửu liền sảng khoái: " Vậy ta sẽ đồng ý với hắn, đi cùng hắn một chuyến vậy!"
Nói xong nàng liền quay người định đi.
Lục Áp lôi nàng trở lại, nhíu mày nhẹ nhàng quở trách: " Ngốc, mặc dù đi, nàng cũng phải đi báo với Lưu Tuấn trước, dùng danh nghĩ của Tuần Sát Ty mà đi, như vậy vạn nhất đến Ngao gia giải quyết được vấn đề khó, nàng liền có thể ghi công thêm ở Thiên Binh Doanh, chẳng phải có lợi với nàng hơn sao?"
Mộ Cửu mới rồi xác thực không nghĩ tới đây, chuyện chính nàng không quan tâm nhưng hắn lại tỉ mỉ muốn giúp nàng ghi công như thế, trong lòng liền có cảm giác ấm áp, những chuyện khó chịu khi trước cũng quên hết, đáp: " Biết rồi.", sau đó lại hỏi, " Vậy ngươi có đi cùng ta không?"
Lục Áp suy nghĩ một chút: " Lần này ta sẽ không đi, để A Phục đi theo nàng đi. Nó cũng cần rèn luyện, chờ thời cơ đến, nó cũng có thể mở miệng nói chuyện."
A Phục vốn là Thần Thú, nó đã tu luyện một năm có thừa, cũng đã đến thời điểm tấn cấp.
Thế nhưng Thần Thú tấn cấp không giống loài người, chúng là linh thể bẩm sinh, sẽ có giai đoạn mở miệng nói chuyện được. Tu được từ hình thú đến khi nói chuyện được, lại tu đến khi biến ra hình người, coi như cũng có một chút thành tựu, có thể bắt đầu tu tiên đạo, chuyên tâm tu luyện phép thuật mà nội lực.
Mộ Cửu nghe vậy, trong lòng cũng rất vui cho nó, nhìn nó bây giờ uy phong lẫm lẫm, nếu có thở nói, ngày sau đương nhiên có thể tấn cấp nhanh hơn. Lần này chỉ đi một chuyến xử lí việc nhỏ, đúng là cũng không cần có thêm người đi.
" Còn gì muốn dặn dò ta không?" Nàng hỏi.
Lục Áp không vội đáp, chỉ đưa mắt nhìn Ngao Khương đang bị đám Thượng Quan Duẩn vây công ngoài sân.
Những thứ khác hắn không lo lắng, thế nhưng khi Ngao Khương đến...
Ngao Khương khi trước căm thù Mộ Cửu, hiện tại lại không tiếc khó khăn tìm tới cửa xin nàng hỗ trợ, chuyển biến trong đó khiến lòng hắn không thoải mái, dù sao họ đều là thiếu nam thiếu nữ, khi trước để nàng và Ngao Khương cùng nhau đến Ngọc Lĩnh hắn đã không vui, lần này lại đi, hơn nữa còn là đi sau khi quan hệ tốt lên, vạn nhất...
Hắn bỗng nhiên muốn đánh cuộc một lần.
Đánh cuộc xem, liệu trong lòng nàng có hắn hay không.
Hắn lắc đầu một cái: " Không có."
Trong mắt Mộ Cửu lướt qua một tia thất vọng nho nhỏ.
Từ chuyện lần trước, hai người họ chưa từng ngồi chung với nhau, luyện công mỗi buổi tối bây giờ cũng đã trở thành tự nàng luyện.
Nàng thật hận không thể lau hết những kí ức đó trong đầu hắn đi, nhưng trong khi hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, nàng lại có chút lo được lo mất. Nàng đang bị coi thường sao?
Nhiệt độ đôi môi hắn để lại khi lướt qua má nàng, nàng còn nhớ rất rõ...
Cái tên này, lẽ nào vừa đụng vào đã muốn nghĩ cách hất tay không nhận?
Nàng cúi đầu, nói nhỏ một tiếng: " Ta đi đây."
Nhưng khi bước ra cửa, chân nàng cứ như bị đổ chỉ, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, đuổi theo ta đi, đuổi theo ta đi!
Không cảm thấy rằng nàng cứ đi như vậy sẽ rất đáng tiếc sao?
Không phải rất thích lằng nhà lằng nhằng với nàng sao?
Không có hứng thú vơi nàng sao?
Thế nhưng, một chút động tĩnh phía sau vẫn đều không có.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bi thương.
Bước chân càng nặng nề như bước trên cát.
Khi còn ở Hồng Thương, nàng không hề nghĩ tới sau khi rời khỏi Lưu Dương còn có thể có người để nàng nương tựa, giúp nàng lăn lộn, nàng bắt đầu cuộc hành trình, đôi tay này liền nâng đỡ nàng phía sau. Nàng thậm chí còn có hi vọng mơ hồ, hi vọng rằng đôi tay ấy còn có thể tiếp tục cùng nàng đi lên đỉnh núi cao hơn.
Cây hoa hòe dưới hành lang nở vô cùng rực rỡ, bước chân nàng dừng lại, quay đầu nhìn lại trong phòng. Lục Áp vẫn ngồi trên ghế, một tay cầm chén trà, cũng đang nhìn nàng, ánh mắt chăm chú, dường như thiên thu vạn năm cũng không đổi.
Cũng thật là một tên khốn kiếp...
Nàng cắn môi.
Quên đi, vốn trên trời dưới đất này không có buổi tiệc nào là không tàn, coi như lần trước thượng thần hắn chỉ tìm việc làm cho vui thôi vậy, dù sao nàng không tài không sắc cũng không có bản lĩnh, hắn sao có thể coi trọng nàng.
Nghĩ như vậy, nàng liền quay đầu bước đi.
Thế nhưng, Lục Áp một giây trước còn ngồi yên không nhúc nhích, một giây sau đã chặn lại trước mặt nàng.
Viền mắt nàng đang đỏ hoe, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Lòng hắn nhất thời lập tức hóa thành một dòng nước, nắm chặt lấy tay nàng: " Về sớm một chút, nướng cá cho ta ăn."
Mắt Mộ Cửu đang từ hơi đỏ liền biến thành đỏ rực.
... Không biết xấu hổ! Ai muốn nướng cá cho hắn ăn? Lăn xa ra một chút đi!
Thế nhưng, hắn còn chưa lăn, nước mắt của nàng đã lăn xuống trước.
Lục Áp kéo nàng vào lòng, mỉm cười vuốt tóc nàng, ôn nhu lên tiếng: " Nhớ thật kĩ, sau này cũng chỉ có thể nướng cho ta ăn mà thôi."
Nghĩ hay lắm, nàng không phải người hầu của hắn đâu...
Mộ Cửu muốn phản kháng, nhưng nàng vừa động đậy, hắn liền siết tay chặt hơn.