9. Vô trọng lực.

“Claude, anh tới đây dùng bữa sao?”

“Vậy sao, bằng không Sean Thiếu tướng ngồi cùng chúng tôi đi.”



“Sharon, anh cần về nghỉ sớm một chút, em biết ngày mai anh còn phải huấn luyện mà. Bất quá tin rằng Sean Thiếu tướng sẽ không khiến em nhàm chán đâu.”

“Em đâu có quên thời gian, là quên anh mà thôi.”

——————————————-

Vì trọng môi trường vô trọng lực, mái tóc màu nâu sáng của Claude bay lên, quân trang phẳng phiu vì động tác của anh mà hơi xộc xệch, nhưng hết thảy đều thật hài hòa.

“Cảm giác này không giống bình thường…. tựa như không có chút trói buộc.”

“Thật giống như ‘Thuần sắc thục nữ’, có thể khiến cậu buông xuống quán tính cùng lối suy nghĩ bình thường, cậu cũng có thể hoàn toàn tự do.” Claude buông lỏng cổ tay Levi, nhẹ nhàng đẩy, cậu liền bay lên đỉnh.

Khi bay giống như trong điện ảnh, Levi từ cái nhìn chăm chú của Claude mà chậm rãi lui về phía sau, cậu theo bản năng vươn tay muốn nắm lấy anh nhưng lưng lại đụng tới trần, mà Claude lại nằm trên sàn, khoảng cách giữa hai người cách nhau một không gian. Hoặc là nói, trong căn phòng này, trời và đất cũng không khác gì nhau.

“Tôi có thể cảm nhận được, cám ơn.” Levi cười một tiếng, cậu cũng không thể ngờ Claude lại dùng phương thức này nhắc nhở mình.

“Hiện tại cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Claude đưa tay chống xuống sàn nhà, sau đó kéo Levi xuống.

“Đáng tiếc không có mỹ nữ bầu bạn.” Levi sờ sờ mũi có vẻ hậm hực.

“Vậy có tôi được không?” Claude cố ý thổi hơi vào tai cậu, mà Levi lại hơi nhột nhột co vai, “Cậu thật đáng yêu.”

“Anh mới thật biến thái.”

Ngày hôm sau, khi Levi điều khiển hệ thống mô phỏng ‘Thuần sắc thục nữ’ nhuần nhuyễn như cá trong nước khiến mọi người hết sức kinh ngạc.

Đến cả Thiếu tá Miller đang phân tích số liệu cũng nhịn không được mà dụi mắt, “Chẳng lẽ kỳ tích thật sự xảy ra?”

“Nga, trời ạ, hệ thống này tuyệt vời quá! Lại có thể lùi nè!”

“Haha! Rất thú vị, còn có thể xoay tròn nữa.”

“Tôi yêu cái hệ thống điều khiển phương hướng này chết mất!”

Trong bộ đàm là thanh âm hưng phấn của Levi, Miller lại cau mày, “Cậu ta làm gì mà ồn quá.”

“Tại sao ngón tay của cậu run thế?” Claude nghiêng người, nói nhỏ bên tai Miller.

Số liệu hôm nay ghi lại thật hoành tráng, cả khu Z đều chìm đắm trong trạng thái vui sướng.

Đến bữa cơm trưa Levi đang há to mồm ăn bít-tết, Miller lại đem một đĩa salad đưa tới trước mặt cậu, “Nói với cậu bao nhiêu lần, phải ăn thêm rau. Chất đạm rất tốt đối với khả năng phán đoán của não bộ.”

Levi chép chép miệng, đẩy salad ra, tiện tay gỡ mắt kính của Miller xuống.

“Cậu làm gì?”

“Nhìn anh không đeo kính đẹp hơn!” Levi cười bỉ, bày ra biểu tình lưu manh nắm cằm đối phương, “Nếu anh mỗi ngày trong lúc ăn cơm anh không đeo kính ngồi trước mặt tôi, tôi cam đoan sẽ ăn hết tất cả, kể cả rau.”

“Cậu – ” Miller giận, hai má trắng nõn đã nhiễm một màu hồng nhạt.

Levi càng cười tươi hơn, rướn người trực tiếp ở trên mặt Miller hôn “Ba – ” một cái.

Nhất thời, cả nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy Miller lật bàn trước mặt ném về phía Levi, “Tôi giết cậu – Tôi giết cậu –”

Mấy đồng sự bên cạnh nhanh tay giữ chặt hắn, “Đừng xúc động a! Thiếu tá!”

“Làm cậu ấy bị thương thì mai sẽ không thể huấn luyện đâu!”

Nước sốt nấm cùng hành chảy đầy miệng Levi, cậu lè lưỡi liếm liếm, bất đắc dĩ nói: “Vì sao người nào lớn lên đẹp một chút tính tình cũng chả tốt tí nào vậy trời?”

Theo thường lệ, Levi ngủ thẳng tới xế chiều.

Bữa tối cậu lại hẹn với Sharon ở nhà hàng Dawn and Light. Ánh sao trên trần hoàn toàn thu hút sự chú ý khiến Sharon ngẩng đầu nhìn thật lâu.

“Cũng có có phi công cấp S như anh mới có thể tiêu phí ở đây.”

“Phi công cấp S? Trước kia anh cũng chỉ là phi công chiến đấu sơ cấp mà thôi, khi nào được thăng lên bậc này thế?” Levi mặc dù không có chút khí chất quý tốc, nhưng từ trước tới nay lại không bao giờ sơ suất trong những cuộc hẹn của mình cũng nữ nhân, thay cô gọi hết những món Claude đã gọi trước kia ra.

“Xem ra anh vẫn rất chú trọng hàm lượng dinh dưỡng đầy đủ.” Sharon cười cười cùng Levi chạm cốc, “Có thể tin tức trong quân vụ của chúng ta khá nhanh nhẹn, hôm nay biểu hiện của anh ở hệ thống mô phỏng thực hoàn mỹ, Sean Thiếu tướng đã đề cử anh lên phi công cấp S, trong vòng một tuần, anh sẽ tăng quân hàm ít nhất là Thiếu Úy.”

“Hả?” Levi vốn tưởng cả đời cũng chưa mơ tới Thiếu Úy đâu a.

Phi công cấp S đồng nghĩa với việc Levi có tư cách lái phi cơ chiến đấu du hành vũ trụ, toàn bộ những phi công ở trạm phi hành không gian đều là cấp S.

“Trước đừng đắc ý, cậu còn chưa được học lái mà.” Thanh âm kia…. Vì cái gì chính mình ở đâu cũng không khỏi đụng mặt hắn ta chứ? Sharon đã đứng lên làm lễ, “Sean Thiếu tướng!”

“Không cần đa lễ, thật khó mới nhìn thấy Sharon Chuẩn úy mặc trang phục sáng màu như thế, rất hợp với cô.” Claude lại nhã nhặn mỉm cười, Levi lại chẳng vừa mắt, thậm chí cố tình đưa chân muốn đá giày anh.

“Không ngờ có thể gặp Thiếu tướng ở đây.” Trên mặt Sharon đã đỏ ửng, căn cứ Levi nghe ngóng được mấy ngày qua, Claude là tình nhân trong mộng của bất cứ nữ quân nhân nào chưa lập gia đình ở căn cứ K11.

Levi càng thêm dùng sức đạp chân anh, chỉ còn thiếu điều muốn dùng con dao trong tay ném thẳng xuống.

Claude lại tùy ý tiếp tục tán gẫu, Sharon mỉm cười, cái bầu không khí câu nệ cũng hoàn toàn biến mất. Claude liền đứng cạnh bàn trò chuyện vui vẻ cùng cô, mà Levi lại chợt cảm giác như mình không hề tồn tại.

“Claude, anh tới đây dùng bữa sao?” Levi giả vờ thân thiết hỏi thăm.

“Uhm, đúng rồi, một mình tôi.” Claude thản nhiên trả lời.

“Vậy sao, bằng không Sean Thiếu tướng ngồi cùng chúng tôi đi.” Sharon kéo ghế bên cạnh mời anh ngồi.

Lúc này Levi thật muốn cắn đứt lưỡi mình, thật không biết vì sao mình lại ngu ngốc vì muốn thoải mái mà lựa bàn lớn dư tới hai cái ghế chứ!

Ăn một bữa tối mà như nhai sáp, cậu có dự cảm, Claude chắc chắn sẽ không cho mình cùng Sharon hưởng thụ một đêm đẹp.

“Sharon, anh cần về nghỉ sớm một chút, em biết ngày mai anh còn phải huấn luyện mà. Bất quá tin rằng Sean Thiếu tướng sẽ không khiến em nhàm chán đâu.” Levi rất phong độ tạm biệt Sharon, một chút cũng không thể nhận ra nội tâm đang phẫn nộ của cậu, đứng lên lại hung hăng dẫm chân Claude lần nữa.

“Thực xin lỗi anh, nói chuyện thật vui quên cả thời gian.” Sharon lộ ra biểu tình xin lỗi.

“Em đâu có quên thời gian, là quên anh mà thôi.” Levi cười sang sảng, không ai nghĩ tới cậu sẽ nói lời như vậy đối với nữ nhân.

Sharon ngẩn người, mặc dù trong lúc ăn cô cũng ý thức mình đã lạnh nhạt với Levi, nhưng cô lại chưa bao giờ gặp tình huống như thế, phút chốc không biết làm thế nào.

“Thẳng thắn đúng là cá tính của Thiếu úy Levi Vampell.” Claude chống đầu, lời của anh cũng chứng thực lời nói của Sharon – Levi được thăng chức.

“Không hề.” Levi buông khăn ăn, phóng khoáng rời đi.

Trở lại kí túc xá, Levi vừa bật đèn liền nói: “Lilith ngươi nghe cho kỹ, sau này không được ở trước mặt ta nhắc tới Claude Sean, càng không được để tên khốn ấy vào phòng ta!”

Nói xong liền ngã xuống giường, mắt mở to, sau đó bỗng nhiên xoay người đập giường, “Vì sao – vì sao – đã gần một tháng mình không cùng nữ nhân thân cận! Muốn điên rồi muốn điên rồi!”

Vài giây sau, cậu lại thô bạo cởi âu phục mình ra ném xuống đất, “Dù sao mình mặc âu phục cũng không hề có mị lực bằng Claude!”

Cậu vọt ra, cả người quấn khăn tắm, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lại muốn phát khùng.

“Claude Sean! Anh tại sao lại đến đây? Không đúng, phải là anh vào bằng cách nào?” Levi muốn đưa tay chỉ Claude, nhưng khăn tắm bên hông lại thiếu chút rớt xuống, đành phải nhanh tay túm lại.

Đối phương lại bộ dạng thực thảnh thơi, ngồi trên salon uống hồng trà.

Levi thực hận không thế ném toàn bộ trà xuống.

“Lilith để tôi vào.” Ánh mắt Claude đảo qua khăn tắm Levi, “Tôi nghĩ cậu giận tôi, nên mới tới giải thích.”

“Nếu anh thực sự muốn xin lỗi, vậy sau này trong lúc tôi cùng nữ nhân thân cận đừng dùng cái loa thông váo chết tiệt kia gọi tôi hoặc là chạy tới bắt chuyện cùng bạn gái tôi!” Levi lấy chai nước từ trong tủ lạnh ngồi xuống cạnh Claude ừng ực uống hết.

Bắp chân cậu thon dài, đường cong lưu loát lại hữu lực.

Claude tự giễu quay mặt đi.

“Anh đang cười cái gì? Cười tôi không có mị lực bằng anh sao?”

“Không phải.” Claude tiếp tục cúi đầu uống trà.

“Vậy thì cười cái gì?”

“Cậu sẽ không muốn biết.”

“Hiện tại tôi muốn biết.” Có lẽ trừ bỏ việc huấn luyện, cuộc sống của Levi tựa như mặt nước phẳng lặng, tranh cãi cùng Claude đã trở thành thú vui duy nhất.

“Cậu rất gợi cảm.”

Hai mắt Levi đã rất mỏi, cả ngày nay cậu hệt như một cỗ máy, một khi hết điện sẽ phải ngừng lại.

Trong nháy mặt Claude nghiêng mình đặt tách trà xuống, Levi liền ngã lên lưng anh.

Đứng hình hai giây, Claude bật cười. Anh vừa định đứng dậy lại nhìn thấy hai chân Levi. Giống như trúng tà, anh đưa tay nắm lấy bắp chân cậu, chậm rãi hướng tới, ngay tại lúc sắp đụng tới nơi bị ẩn dưới lớp khăn tắm, lại kinh hoàng rụt tay về.

“Mình thật sự điên rồi….” Claude nhắm mắt thở dài một hơi.

Levi nằm yên trên lưng anh mà ngủ, Claude chỉ đành từ từ nghiêng thân, đến khi đầu cậu đặt trên vai mình mới đưa tay đỡ cả thân thể cậu.

Mà lúc này, khăn tắm lại hoàn toàn rớt ra, ngay tại lúc nó rơi xuống đất, Claude nhanh tay quấn nó lại lại.

Levi vẫn ngủ say như cũ, mà trên mặt Claude lại không chút ý cười.

Anh dùng mền đắp trên ghế, sau đó đứng đó nhìn thật lâu.

Ngày hôm sau, Levi tập bắn trong hệ thống mô phỏng. Điều này càng tiêu hao thể lực của cậu nhiều hơn. Khi cửa cabin mở ra, cậu đã trực tiếp ngồi tại chỗ ngủ đi.

Claude ngồi trước computer gõ phím, Miller đứng bên lại quay đầu lại, “Hôm nay anh rất kỳ quái.”

“Cái gì?”

“Anh không đi trêu chọc Levi.”

“Tôi thường xuyên trêu cậu ấy sao?”

“Anh nói thử xem? Cậu ta ngủ rồi, anh không muốn mang cậu ta về kí túc xá?”

“Tôi cần điều chỉnh hệ thống chức năng.” Thanh âm Claude hoàn toàn chuyên chú, nghe không ra chút tình cảm dao động.

Đến khi tất cả mọi người trong phòng nghiên cứu đều đi hết, Claude ngửa đầu về phía sau ghế ngồi, thở dài, “Thật là muốn chết.”

End chương 9.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện