19. Trong bóng tối…
Leslie không ngừng đảo lượn trên không trung, hắn muốn xác định vị trí của Levi, suy nghĩ làm cách nào để có thể mang cậu ta cùng về. Nhưng trên thực tế, trong lòng Leslie rất rõ ràng, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào để hắn có thể mang Levi đã bị bắn rơi quay về.
“Thượng úy Leslie Okinawa! Cậu phải lập tức rút lui khỏi chiến trường! Đây là mệnh lệnh!”
Trong loa thông báo truyền đến thanh âm của Thượng tướng Montel, Leslie nhíu mày.
Khi Levi bị bắn trúng, trong khoảnh khắc hắn đã quên mất mình phải bay như thế nào, giống như trời đất đảo ngược, mọi thứ mất kiểm soát.
Ý nghĩ duy nhất khiến hắn khôi phục tinh thần chính là – Tôi phải bảo vệ cậu ta.
“Không, tôi không thể trở về.” Leslie dứt khoát cự tuyệt mệnh lệnh của Thượng tướng.
Nơi Levi rơi xuống là phía tây của quặng mỏ, khi không quân K11 và St. Louis rút lui, nơi này đã trở thành lãnh địa của kẻ xâm lược, nghĩ đến hậu quả của Levi khi bị bỏ lại đây, Leslie căn bản không dám tưởng tượng đến.
“Nếu cậu quay về điểm xuất phát, tôi còn có biện pháp cứu Levi. Nếu cậu không quay lại căn cứ, cùng lắm thì cậu cùng Levi đi gặp Thượng Đế.” Giọng nói nho nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mang theo phong thái tự tin và bình tĩnh.
“Anh là ai?” Leslie cau mày, hắn chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
“Claude Sean. Tôi sẽ không để phi công của “Thuần sắc thục nữ” cứ như vậy biến mất.”
“Là anh?” Leslie nhướn mày, Claude cho hắn một hy vọng, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cuộc rằng Claude chắc chắn có thể cứu Levi, “Được, tôi tin anh một lần. Nhưng nếu Levi…”
“Nếu Levi chết, người đau khổ sẽ không chỉ mình cậu, toàn bộ khu Z chúng tôi đều phải gánh chịu một cái giá rất lớn. Cậu có sáu giây để thoát khỏi vòng vây địch.”
Thông báo ngắt, Leslie nhìn thoáng qua vị trí Levi rơi xuống lần cuối, vừa chửi một câu “Mẹ nó – ”, sau đó nhanh như chớp thoát khỏi vòng vậy địch.
Claude trong phòng chỉ huy cúi đầu nhìn đồng hồ, lãnh đạm nói: “Quả nhiên trong sáu giây đã phá vỡ vòng vây, chuẩn bị súng nguyên tử.”
“Súng nguyên tử?” Miller ở một bên cao giọng, “Anh đang chuẩn bị cho nổ tung toàn bộ khu vực khai thác sao?”
“Không có thời gian giải thích cho cậu.” Biểu tình của Claude lạnh lẽo dị thường.
Ba phút trước, Morris dùng giọng điệu vô tội nói cho Claude biết: “Hiện tại có một tin xấu và một tin tốt muốn nói cho cậu.”
Claude căn bản không có hứng cãi nhau với Morris, vì anh đang phải trải qua một cuộc chiến nội tâm. Anh muốn đè nén sự sốt ruột, áp chế sự bất an trong lòng, muốn đem toàn bộ tâm tư đặt lên “Thuần sắc thục nữ”, nhưng trên thực tế, trong đầu anh cứ lặp lại hình dáng Levi xoay người đi như một cơn ác mộng.
“Tin xấu là phi cơ chiến đấu của Levi đã bị bắn rơi – trên trung tâm quặng mỏ…” Morris còn chưa nói hết, đồng tử Claude đã co rút một trận.
“Uy… tôi còn chưa nói hết a, tin tốt là khoang cứu hộ đã khởi động, cậu có hai mươi phút để đi cứu hắn!” Morris khoanh tay nhìn Claude một phát ném máy tính trong tay đi, tiếng va chạm và hỏa lực lẫn lộn với nhau trên bầu trời, một nỗi sợ hãi không thể giải thích dâng lên.
Chạy ra khỏi khu Z, dùng đường ngắn nhất chạy thẳng tới đỉnh của trung tâm chỉ huy.
Mọi người trong phòng chỉ huy đang bận rộn triệu hồi các phi cơ chiến đấu, Thượng tướng Montel cúi đầu nhắm mắt, Miller khẽ nhếch môi, tựa hồ chưa thể tiếp thu sự thật.
“Tình hình như thế nào?” Claude nhìn một đoàn phi cơ chiến đấu đang quay về điểm xuất phát, sự nôn nóng trong lòng bỗng lạnh xuống.
“Levi…” Miller không biết phải trần thuật như thế nào.
“Phi cơ của hắn rơi ở vị trí nào?” Thanh âm Claude như thường, hỏi một quân nhân liên lạc bên cạnh, đối phương nhanh chóng báo cáo tọa độ.
“Khoang cấp cứu của Nguy cơ màu xanh chịu nhiệt được bao nhiêu?” Hai tay Claude đặt trên bảng điều khiển, ánh mắt không có… chút dao động.
“Hai đến ba ngàn độ.” Nhìn Claude bình tĩnh, tâm trí mờ mịt của Miller lấy lại lý trí.
“Bắt đầu dùng súng nguyên tử, mục tiêu là quặng mỏ.” Thanh âm của Claude rất trấn định, cơ hồ không ai thấy ngón tay anh đang run rẩy.
Khi Miller và những người ở phòng chỉ huy đang cảm thấy bất khả tư nghị với mệnh lệnh này, Thượng tướng Montel hạ lệnh, “Bổ sung súng nguyên tử, mục tiêu trung tâm quặng mỏ, trong một phút phải bắn ra.”
Miller hít sâu một hơi, dần hiểu ra nguyên nhân Claude làm vậy. Khu quặng kia chắc chắn sẽ bị kẻ xâm lược chiếm cứ, nếu vậy thì giữ lại cũng không có tác dụng gì. Nếu phải cứu Levi trong hai mươi phút, không… phải giải quyết chiến sự trong thời gian ngắn nhất, thì chỉ có súng nguyên tử, nhiệt độ cao nhất của súng nguyên tử là ba ngàn độ, vừa đúng giới hạn chịu nhiệt cao nhất của khoang cấp cứu. Nhưng thông thường thì, cho dù là chiến tranh cũng chưa từng có một quan chỉ huy nào hạ lệnh sử dụng súng nguyên tử, bởi sau vụ nổ, khu vực đó sẽ hoàn toàn biến thành hoang mạc.
Lúc này, Levi đang trợn tròn mắt chờ đợi trong khoang thuyền tối đen. Điều này làm cậu nhớ lại trước đây đã trải qua một lần mù. Tuy là cậu đã tận lực che giấu sự hoang mang của mình, thậm chí còn tự an ủi trong lòng rằng dù sao mình cũng là Thiếu úy, dù xuất ngũ cũng không cần phải lo chuyện ăn mạc. Nhưng sâu trong nội tâm cậu hiểu được, so với mù thì việc không thể tiếp tục lái “Thuần sắc thục nữ” càng làm cậu đau đớn tuyệt vọng hơn.
“Tôi chỉ có hai mươi phút a…” Levi cảm thán, cậu biết mình không có biện pháp thoát thân, cậu sẽ bị kẻ xâm lược bắt làm tù binh.
“Bọn chúng sẽ làm gì tôi? Giải phẫu tôi?” Levi lắc đầu, “Đừng, không bằng tôi tự sát cho rồi.”
Cậu có chút hối tiếc, vì sao trong khoang cứu hộ không có súng, nếu có súng, ít ra cậu còn có thể tự sát.
“Ai nói khoang cứu hộ dùng để bảo hộ phi công chứ? Rõ ràng là để nhặt xác chúng ta a.” Levi hít một hơi, nếu đã không có súng để tự sát, như vậy ít ra cũng phải cho cậu một điếu thuốc để hút. Phi công cửa phi cơ chiến đấu đòi hỏi sức khỏe rất cao, vậy nên hút thuốc là lệnh cấm. Levi nghĩ sau khi xuất ngũ, việc đầu tiên cậu làm là hút một điếu thuốc, bởi nam diễn viên trong phim khi ngón tay kẹp điếu thuốc thật sự rất có hình tượng.
Ngẩng đầu, cậu không thể biết thời gian còn lại của mình là bao lâu. Màn đêm khiến cậu ngột ngạt.
Suy nghĩ bắt đầu ngao du, cậu chợt nhớ đến trước đây khi mình đứng dưới cửa sổ của Leslie, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt nghiêng của hắn thì tim đập thình thịch. Cậu đem cơm trưa của mình đến trước mặt đối phương, Leslie chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường.
Khi Leslie bị những đứa lớn tuổi hơn bắt nạt, chính mình lại ngây ngô ra mặt dùm hắn, bị đánh đến ba mẹ cũng nhận không ra, trong khi đó Leslie chỉ đeo túi lên lưng xoay người bước đi, còn mình chỉ có thể vừa chịu những nắm đấm của người khác, vừa nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn qua khẽ hở giữa đám người. Thời điểm đó, cậu mới hiểu được, thì ra một người có thể không cần tính toán gì hết mà trả giá vì một người khác.
Giống như hôm nay, sức phán đoán của cậu thuận theo bản năng, xông lên đỡ đạn cho Leslie.
Cậu không biết Leslie vẫn là một tiểu công chúa cao ngạo… Nga, không đúng, phải nói là một tiểu vương tử cao ngạo như vậy, đối với mọi sự trả giá của mình chỉ lộ ra một biểu tình thờ ơ lạnh lùng.
Mà điều bi thảm nhất là, Levi cảm thấy mình hi sinh không phải vì để bảo vệ một nữ quân nhân trong lòng, mà là người… được rồi, miễn cưỡng xem như là chiến hữu đi.
Ít ra là một quân nhân, vì chiến hữu mà hy sinh là một kiểu vinh quang. Tuy là trong từ điển của Levi, đây là “shit”.
Khoang cứu hộ chưa từng có tiếng động bỗng bị chấn động mãnh liệt, Levi vươn tay sờ đỉnh khoang thuyền, nháy mắt phải rút tay về.
Chuyện gì thế này? Tâm Levi vốn đã lặng như nước nay lại bất ngờ khẩn trương lên. Không lẽ sau khi kẻ xâm lấn bắt được khoang cứu hộ, liền muốn cho nó nổ tung?
Đừng đừng đừng… cậu thà ngạt thở mà chết sau hai mươi phút chứ không muốn thành đối tượng nghiên cứu của đám ngoại tinh heo kia!
Nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cũng tại cái tên Claude kia, anh ta không nên điều chỉnh “Thuần sắc thục nữ”! Nếu mình lái “Thuần sắc thục nữ” xuất chiến nói không chừng sẽ không có chuyện phiền phức như này!
Ngay tại đây, cậu – Levi Vampell sẽ lạc thí, nguyền rủa tên kia sẽ không tìm được phi công nào vĩ đại như mình!
Khoảnh khắc đó, trái tim Levi chợt đau đớn.
Trước mắt cậu hiện ra một vùng biển xanh biếc, mãnh liệt đến không thể khống chế mà bao phủ hết thảy, giống như đôi mắt của Claude, nhấn chìm cậu.
“Tên hỗn đản này… nhất định sẽ gấp rút đi tìm người khác để thay thế tôi.” Levi nghiến răng nghiến lợi, không hề phát hiện nhiệt độ khoang thuyền đã tăng lên, trong không gian nhỏ hẹp đã vượt quá ba mươi lăm độ, không cần đợi dưỡng khí kiệt quệ, Levi cũng gần như không thể hô hấp.
“Sau đó… sẽ dùng cặp mắt đã nhìn tôi… nhìn những người khác.” Cong khóe miệng, Levi cười khổ, “Cái gì ‘Levi cậu là độc nhất vô nhị’. Có trời biết trong lòng anh ta, chỉ có “Thuần sắc thục nữ” mới chân chính là độc nhất vô nhị.”
Trên đời này không có ai là không thể thay thế, Levi hừ lạnh.
“Được rồi,“Thuần sắc thục nữ” đúng là phi cơ chiến đấu tốt nhất tôi từng thấy, có điều nếu tên kia muốn tìm người khác điều khiển nó, tôi mong đó là Leslie.”
Levi cũng giống như những người khác, cả đời đều sinh sống trong thành trì của thành phố, từ trung học đến học viên không quân, cơ hội duy nhất khi cậu được mở mang kiến thức bên ngoài thành trì, cũng chỉ là khi huấn luyện bay.
Mặc dù trong buổi huấn luyện bay ấy, cậu cũng chưa từng mở cửa khoang thuyền. Nếu khoang cứu hộ này thật sự bị kẻ xâm lấn cho nổ tung, như vậy, ít nhất cậu cũng có thể được hít thở không khí bên ngoài thành trì một lần.
Loại không khí này sẽ như thế nào? Có phải sẽ mang theo hương cỏ xanh? Giống như trong những án văn thơ, có mùi đất ẩm ướt? Nơi này là quặng mỏ… có lẽ mùi vị cũng không dễ ngửi. Sẽ có hương vị của cát đá… chắc là rất khô ráo… Levi mặc sức tưởng tượng, hơi thở của cậu ngày càng ngắn, đại não bắt đầu mơ hồ.
Đây là triệu chứng thiếu dưỡng khí.
Thật nóng quá… nóng đến không nghĩ được gì…
Ý thức như rơi vào đáy biển sâu, không ngừng chìm sâu, chìm sâu xuống…
Rất nhanh cái gì cũng không nghĩ được.
Trong chốc lát, đỉnh đầu phát ra tiếng cửa bị mở ra, ánh sáng chiếu vào.
“Cậu ấy ở trong này! Nhanh lên! Dưỡng khí!”
Leslie không ngừng đảo lượn trên không trung, hắn muốn xác định vị trí của Levi, suy nghĩ làm cách nào để có thể mang cậu ta cùng về. Nhưng trên thực tế, trong lòng Leslie rất rõ ràng, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào để hắn có thể mang Levi đã bị bắn rơi quay về.
“Thượng úy Leslie Okinawa! Cậu phải lập tức rút lui khỏi chiến trường! Đây là mệnh lệnh!”
Trong loa thông báo truyền đến thanh âm của Thượng tướng Montel, Leslie nhíu mày.
Khi Levi bị bắn trúng, trong khoảnh khắc hắn đã quên mất mình phải bay như thế nào, giống như trời đất đảo ngược, mọi thứ mất kiểm soát.
Ý nghĩ duy nhất khiến hắn khôi phục tinh thần chính là – Tôi phải bảo vệ cậu ta.
“Không, tôi không thể trở về.” Leslie dứt khoát cự tuyệt mệnh lệnh của Thượng tướng.
Nơi Levi rơi xuống là phía tây của quặng mỏ, khi không quân K11 và St. Louis rút lui, nơi này đã trở thành lãnh địa của kẻ xâm lược, nghĩ đến hậu quả của Levi khi bị bỏ lại đây, Leslie căn bản không dám tưởng tượng đến.
“Nếu cậu quay về điểm xuất phát, tôi còn có biện pháp cứu Levi. Nếu cậu không quay lại căn cứ, cùng lắm thì cậu cùng Levi đi gặp Thượng Đế.” Giọng nói nho nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mang theo phong thái tự tin và bình tĩnh.
“Anh là ai?” Leslie cau mày, hắn chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
“Claude Sean. Tôi sẽ không để phi công của “Thuần sắc thục nữ” cứ như vậy biến mất.”
“Là anh?” Leslie nhướn mày, Claude cho hắn một hy vọng, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cuộc rằng Claude chắc chắn có thể cứu Levi, “Được, tôi tin anh một lần. Nhưng nếu Levi…”
“Nếu Levi chết, người đau khổ sẽ không chỉ mình cậu, toàn bộ khu Z chúng tôi đều phải gánh chịu một cái giá rất lớn. Cậu có sáu giây để thoát khỏi vòng vây địch.”
Thông báo ngắt, Leslie nhìn thoáng qua vị trí Levi rơi xuống lần cuối, vừa chửi một câu “Mẹ nó – ”, sau đó nhanh như chớp thoát khỏi vòng vậy địch.
Claude trong phòng chỉ huy cúi đầu nhìn đồng hồ, lãnh đạm nói: “Quả nhiên trong sáu giây đã phá vỡ vòng vây, chuẩn bị súng nguyên tử.”
“Súng nguyên tử?” Miller ở một bên cao giọng, “Anh đang chuẩn bị cho nổ tung toàn bộ khu vực khai thác sao?”
“Không có thời gian giải thích cho cậu.” Biểu tình của Claude lạnh lẽo dị thường.
Ba phút trước, Morris dùng giọng điệu vô tội nói cho Claude biết: “Hiện tại có một tin xấu và một tin tốt muốn nói cho cậu.”
Claude căn bản không có hứng cãi nhau với Morris, vì anh đang phải trải qua một cuộc chiến nội tâm. Anh muốn đè nén sự sốt ruột, áp chế sự bất an trong lòng, muốn đem toàn bộ tâm tư đặt lên “Thuần sắc thục nữ”, nhưng trên thực tế, trong đầu anh cứ lặp lại hình dáng Levi xoay người đi như một cơn ác mộng.
“Tin xấu là phi cơ chiến đấu của Levi đã bị bắn rơi – trên trung tâm quặng mỏ…” Morris còn chưa nói hết, đồng tử Claude đã co rút một trận.
“Uy… tôi còn chưa nói hết a, tin tốt là khoang cứu hộ đã khởi động, cậu có hai mươi phút để đi cứu hắn!” Morris khoanh tay nhìn Claude một phát ném máy tính trong tay đi, tiếng va chạm và hỏa lực lẫn lộn với nhau trên bầu trời, một nỗi sợ hãi không thể giải thích dâng lên.
Chạy ra khỏi khu Z, dùng đường ngắn nhất chạy thẳng tới đỉnh của trung tâm chỉ huy.
Mọi người trong phòng chỉ huy đang bận rộn triệu hồi các phi cơ chiến đấu, Thượng tướng Montel cúi đầu nhắm mắt, Miller khẽ nhếch môi, tựa hồ chưa thể tiếp thu sự thật.
“Tình hình như thế nào?” Claude nhìn một đoàn phi cơ chiến đấu đang quay về điểm xuất phát, sự nôn nóng trong lòng bỗng lạnh xuống.
“Levi…” Miller không biết phải trần thuật như thế nào.
“Phi cơ của hắn rơi ở vị trí nào?” Thanh âm Claude như thường, hỏi một quân nhân liên lạc bên cạnh, đối phương nhanh chóng báo cáo tọa độ.
“Khoang cấp cứu của Nguy cơ màu xanh chịu nhiệt được bao nhiêu?” Hai tay Claude đặt trên bảng điều khiển, ánh mắt không có… chút dao động.
“Hai đến ba ngàn độ.” Nhìn Claude bình tĩnh, tâm trí mờ mịt của Miller lấy lại lý trí.
“Bắt đầu dùng súng nguyên tử, mục tiêu là quặng mỏ.” Thanh âm của Claude rất trấn định, cơ hồ không ai thấy ngón tay anh đang run rẩy.
Khi Miller và những người ở phòng chỉ huy đang cảm thấy bất khả tư nghị với mệnh lệnh này, Thượng tướng Montel hạ lệnh, “Bổ sung súng nguyên tử, mục tiêu trung tâm quặng mỏ, trong một phút phải bắn ra.”
Miller hít sâu một hơi, dần hiểu ra nguyên nhân Claude làm vậy. Khu quặng kia chắc chắn sẽ bị kẻ xâm lược chiếm cứ, nếu vậy thì giữ lại cũng không có tác dụng gì. Nếu phải cứu Levi trong hai mươi phút, không… phải giải quyết chiến sự trong thời gian ngắn nhất, thì chỉ có súng nguyên tử, nhiệt độ cao nhất của súng nguyên tử là ba ngàn độ, vừa đúng giới hạn chịu nhiệt cao nhất của khoang cấp cứu. Nhưng thông thường thì, cho dù là chiến tranh cũng chưa từng có một quan chỉ huy nào hạ lệnh sử dụng súng nguyên tử, bởi sau vụ nổ, khu vực đó sẽ hoàn toàn biến thành hoang mạc.
Lúc này, Levi đang trợn tròn mắt chờ đợi trong khoang thuyền tối đen. Điều này làm cậu nhớ lại trước đây đã trải qua một lần mù. Tuy là cậu đã tận lực che giấu sự hoang mang của mình, thậm chí còn tự an ủi trong lòng rằng dù sao mình cũng là Thiếu úy, dù xuất ngũ cũng không cần phải lo chuyện ăn mạc. Nhưng sâu trong nội tâm cậu hiểu được, so với mù thì việc không thể tiếp tục lái “Thuần sắc thục nữ” càng làm cậu đau đớn tuyệt vọng hơn.
“Tôi chỉ có hai mươi phút a…” Levi cảm thán, cậu biết mình không có biện pháp thoát thân, cậu sẽ bị kẻ xâm lược bắt làm tù binh.
“Bọn chúng sẽ làm gì tôi? Giải phẫu tôi?” Levi lắc đầu, “Đừng, không bằng tôi tự sát cho rồi.”
Cậu có chút hối tiếc, vì sao trong khoang cứu hộ không có súng, nếu có súng, ít ra cậu còn có thể tự sát.
“Ai nói khoang cứu hộ dùng để bảo hộ phi công chứ? Rõ ràng là để nhặt xác chúng ta a.” Levi hít một hơi, nếu đã không có súng để tự sát, như vậy ít ra cũng phải cho cậu một điếu thuốc để hút. Phi công cửa phi cơ chiến đấu đòi hỏi sức khỏe rất cao, vậy nên hút thuốc là lệnh cấm. Levi nghĩ sau khi xuất ngũ, việc đầu tiên cậu làm là hút một điếu thuốc, bởi nam diễn viên trong phim khi ngón tay kẹp điếu thuốc thật sự rất có hình tượng.
Ngẩng đầu, cậu không thể biết thời gian còn lại của mình là bao lâu. Màn đêm khiến cậu ngột ngạt.
Suy nghĩ bắt đầu ngao du, cậu chợt nhớ đến trước đây khi mình đứng dưới cửa sổ của Leslie, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt nghiêng của hắn thì tim đập thình thịch. Cậu đem cơm trưa của mình đến trước mặt đối phương, Leslie chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường.
Khi Leslie bị những đứa lớn tuổi hơn bắt nạt, chính mình lại ngây ngô ra mặt dùm hắn, bị đánh đến ba mẹ cũng nhận không ra, trong khi đó Leslie chỉ đeo túi lên lưng xoay người bước đi, còn mình chỉ có thể vừa chịu những nắm đấm của người khác, vừa nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn qua khẽ hở giữa đám người. Thời điểm đó, cậu mới hiểu được, thì ra một người có thể không cần tính toán gì hết mà trả giá vì một người khác.
Giống như hôm nay, sức phán đoán của cậu thuận theo bản năng, xông lên đỡ đạn cho Leslie.
Cậu không biết Leslie vẫn là một tiểu công chúa cao ngạo… Nga, không đúng, phải nói là một tiểu vương tử cao ngạo như vậy, đối với mọi sự trả giá của mình chỉ lộ ra một biểu tình thờ ơ lạnh lùng.
Mà điều bi thảm nhất là, Levi cảm thấy mình hi sinh không phải vì để bảo vệ một nữ quân nhân trong lòng, mà là người… được rồi, miễn cưỡng xem như là chiến hữu đi.
Ít ra là một quân nhân, vì chiến hữu mà hy sinh là một kiểu vinh quang. Tuy là trong từ điển của Levi, đây là “shit”.
Khoang cứu hộ chưa từng có tiếng động bỗng bị chấn động mãnh liệt, Levi vươn tay sờ đỉnh khoang thuyền, nháy mắt phải rút tay về.
Chuyện gì thế này? Tâm Levi vốn đã lặng như nước nay lại bất ngờ khẩn trương lên. Không lẽ sau khi kẻ xâm lấn bắt được khoang cứu hộ, liền muốn cho nó nổ tung?
Đừng đừng đừng… cậu thà ngạt thở mà chết sau hai mươi phút chứ không muốn thành đối tượng nghiên cứu của đám ngoại tinh heo kia!
Nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cũng tại cái tên Claude kia, anh ta không nên điều chỉnh “Thuần sắc thục nữ”! Nếu mình lái “Thuần sắc thục nữ” xuất chiến nói không chừng sẽ không có chuyện phiền phức như này!
Ngay tại đây, cậu – Levi Vampell sẽ lạc thí, nguyền rủa tên kia sẽ không tìm được phi công nào vĩ đại như mình!
Khoảnh khắc đó, trái tim Levi chợt đau đớn.
Trước mắt cậu hiện ra một vùng biển xanh biếc, mãnh liệt đến không thể khống chế mà bao phủ hết thảy, giống như đôi mắt của Claude, nhấn chìm cậu.
“Tên hỗn đản này… nhất định sẽ gấp rút đi tìm người khác để thay thế tôi.” Levi nghiến răng nghiến lợi, không hề phát hiện nhiệt độ khoang thuyền đã tăng lên, trong không gian nhỏ hẹp đã vượt quá ba mươi lăm độ, không cần đợi dưỡng khí kiệt quệ, Levi cũng gần như không thể hô hấp.
“Sau đó… sẽ dùng cặp mắt đã nhìn tôi… nhìn những người khác.” Cong khóe miệng, Levi cười khổ, “Cái gì ‘Levi cậu là độc nhất vô nhị’. Có trời biết trong lòng anh ta, chỉ có “Thuần sắc thục nữ” mới chân chính là độc nhất vô nhị.”
Trên đời này không có ai là không thể thay thế, Levi hừ lạnh.
“Được rồi,“Thuần sắc thục nữ” đúng là phi cơ chiến đấu tốt nhất tôi từng thấy, có điều nếu tên kia muốn tìm người khác điều khiển nó, tôi mong đó là Leslie.”
Levi cũng giống như những người khác, cả đời đều sinh sống trong thành trì của thành phố, từ trung học đến học viên không quân, cơ hội duy nhất khi cậu được mở mang kiến thức bên ngoài thành trì, cũng chỉ là khi huấn luyện bay.
Mặc dù trong buổi huấn luyện bay ấy, cậu cũng chưa từng mở cửa khoang thuyền. Nếu khoang cứu hộ này thật sự bị kẻ xâm lấn cho nổ tung, như vậy, ít nhất cậu cũng có thể được hít thở không khí bên ngoài thành trì một lần.
Loại không khí này sẽ như thế nào? Có phải sẽ mang theo hương cỏ xanh? Giống như trong những án văn thơ, có mùi đất ẩm ướt? Nơi này là quặng mỏ… có lẽ mùi vị cũng không dễ ngửi. Sẽ có hương vị của cát đá… chắc là rất khô ráo… Levi mặc sức tưởng tượng, hơi thở của cậu ngày càng ngắn, đại não bắt đầu mơ hồ.
Đây là triệu chứng thiếu dưỡng khí.
Thật nóng quá… nóng đến không nghĩ được gì…
Ý thức như rơi vào đáy biển sâu, không ngừng chìm sâu, chìm sâu xuống…
Rất nhanh cái gì cũng không nghĩ được.
Trong chốc lát, đỉnh đầu phát ra tiếng cửa bị mở ra, ánh sáng chiếu vào.
“Cậu ấy ở trong này! Nhanh lên! Dưỡng khí!”
Danh sách chương