Ninh Ngưng cũng không biết vì sao Tiên Bích lại hỏi điều đó nên giật mình nhìn cô. Tiên Bích khẽ cười nói:
- Chẳng lẽ cô chưa nghe nói tới ư? - Không có. – Ninh Ngưng đỏ mặt lên, khẽ giọng nói – Lúc còn nhỏ tôi sống ở ven Tây Hồ, mỗi lần đi chơi trên hồ, lướt qua Đoạn Kiều thì hay thích bám lấy chủ mẫu… Thương Thanh Ảnh kể câu chuyện đó cho tôi nghe, có điều mỗi lần nghe xong thì tôi đều không nhịn được mà rơi lệ. Lúc đó còn nhỏ, nghĩ tới việc Bạch Xà nương nương bị giam dưới tháp Lôi Phong thì liền vác cuốc cùng với Mạc Ất, Tiết Nhĩ đi đào chân tháp, kết quả là bị hòa thượng trông coi tháp phát hiện ra, cầm gậy đuổi đánh. Sau này lớn thêm mấy tuổi mới biết đó đều là truyền thuyết chứ không phải sự thật.
Tiên Bích thấy Ninh Ngưng nhỏ giọng triền miên, đôi mắt trong veo, nước da nhuộm một chút ráng chiều lại càng trơn tru bóng loáng như châu như ngọc thì bất giác lại càng thương tiếc, thầm nghĩ: “Cô bé này lòng như tờ giấy trắng, tính tình lại khờ khạo, cách đó của ta chỉ đối phó được việc trước mắt, tuy rằng không ảnh hưởng gì tới cô ta nhưng cũng không thật ngay thẳng.”
Nhất thời lời ra đến cửa miệng nhưng lại không nói ra được nữa.
Ninh Ngưng thấy mặt Tiên Bích hơi đỏ lên, nhìn xuống ngón chân như có tâm sự gì, cô đang cảm thấy kỳ quái thì bỗng nghe Lục Tiệm ho húng trong phòng. Ninh Ngưng sinh ra lo lắng trong lòng, nếu không phải có Tiên Bích bên cạnh thì nhất định sẽ đứng dậy tới xem. Lúc này, cô bỗng cảm thấy người Tiên Bích run lên rồi từ từ nói:
- Ngưng nhi, cô có nhớ trong câu chuyện đó Bạch Xà nương nương vì cứu Hứa Tiên mà cam chịu mạo hiểm ăn trộm linh chi, rồi lại để gặp được y mà không tiếc mất đi công phu tu luyện ngàn năm, dùng nước ngập tràn Kim Sơn phạm vào tội lớn, bị giam dưới tháp vĩnh viễn không thoát ra được. Có thể thấy tình là một thứ hại người không ít.
Ninh Ngưng cũng có lòng đồng cảm, nghĩ đến kết quả đáng buồn của Bạch Xà thì lại thêm thương tiếc. Lại nghe Tiên Bích nói tiếp:
- Ngưng nhi, cô có biết luật thứ tư trong “Hữu Vô tứ luật” không?
Ninh Ngưng chăm chú nhìn cô, lắc đầu nói:
- Tôi đã hỏi Trầm Chu Hư nhưng ông ta chưa từng nói ra. Hỏi nhóm Mạc Ất thì cũng không chịu cho tôi biết, sau này tôi cũng không hỏi nữa.
Tiên Bích im lặng chốc lát rồi cười khổ nói:
- Xem ra Trầm sư huynh tự biết tội nặng, lương tâm không yên nên xấu hổ không cho cô biết. Ôi, chỉ là như vậy chính là chẳng phải bắt ta làm người ác hay sao.
Nói đến đó, Tiên Bích chăm chú nhìn Ninh Ngưng, ánh mắt ẩn chứa sự buồn rầu rồi nói từng chữ một:
- Trong bốn luật có – không thì điều luật thứ tư là độc ác nhất, gọi là “Có qua có lại”.
Ninh Ngưng hơi ngẩn ra, lẩm nhẩm nói:
- Có qua có lại ư?
Tiên Bích thở dài nói:
- Cái gọi là “Có qua có lại” chính là nếu cha mẹ là kiếp chủ thì con cái cũng là kiếp chủ. Cha mẹ là kiếp nô thì con cái cũng là kiếp nô. Tuy nói kiếp lực đời sau suy giảm, cha mẹ là kiếp nô mà truyền đến con cái đời sau thì kiếp lực đã mất quá nửa, lại đến đời con cháu thì chín phần mười là có thể thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng dù thế nào thì “Hắc Thiên thư” đó lưu họa đến ba đời, đúng là phương pháp độc ác nhất từ xưa đến nay. Đã là kiếp nô thì đều rất coi luật đó là một sự sỉ nhục, chắc là cô hỏi bọn họ nhưng bọn họ không nói là vì nguyên nhân này…
Nói đến đó, cô thấy Ninh Ngưng miệng trương ra, mặt không còn chút máu thì trong lòng đã hổ thẹn lại cũng thương xót, khẽ thở dài vuốt ve má Ninh Ngưng rồi dịu dàng nói:
- Người trong Tây Thành gọi ta là một nửa kiếp nô, cô có biết nguyên nhân không?
Ninh Ngưng định thần một chút rồi nói:
- Nghe nói, nghe nói…
Cô nói đến đó thì mặt đỏ bừng lên. Tiên Bích khẽ cười khổ, nhìn nhà tranh sau lưng một chút rồi nói:
- Cô đừng sợ, ta không để ý đâu. Nhưng Ngu Chiếu lại thường tức giận người khác nhắc đến chuyện đó để vạch ra khuyết điểm của mẹ ta. Vì vậy nếu y có mặt thì sẽ không cho người khác nói chuyện đó. Có điều chuyện đó mẹ ta đã làm rồi thì sao có thể không cho người ta nói được. Lúc đó bà còn nhỏ tuổi không biết gì, lỡ đem cha ta luyện thành kiếp nô, sau đó duyên phận trùng hợp nên kết thành vợ chồng rồi sinh ra ta. Theo luật thứ tư thì ta kế thừa chân khí của kiếp chủ mà cũng kế thừa cả kiếp lực của kiếp nô. Chân khí và kiếp lực trung hòa lẫn nhau nên ta mới không bị làm hại. Hơn nữa còn được phúc trời cho, đã có thần thông của mẹ ta lại có cả kiếp thuật của cha ta, một mình kiêm cả sở trường của hai bên. Vì vậy luật thứ tư đó đối với người khác thì là nỗi thống khổ cực lớn, nhưng đối với ta mà nói thì lại là may mắn trên trời rơi xuống.
Cô nói đến đó thì chăm chú nhìn Ninh Ngưng rồi nói:
- Vì luật thứ tư đó mà còn có thể suy ra một điều cấm kỵ rất lớn, cô có muốn biết không?
Ninh Ngưng mặt trắng nhợt, ánh mắt mơ hồ, gật đầu rồi lại lắc đầu, vẻ mặt vô cùng mờ mịt. Tiên Bích cố rắn lòng nói:
- Chân khí và kiếp lực sinh khắc hỗ trợ lẫn nhau nên kiếp chủ và kiếp nô kết hợp thì đời sau có thể không bị vấn đề gì. Nhưng nếu là kiếp nô cưới kiếp nô thì đứa con sinh ra có kiếp lực của cha và mẹ giao hợp sẽ tạo ra một kiếp lực hoàn toàn mới, loại kiếp lực đó có một không hai, chẳng có chân khí nào có thể cứu được cả. Vì vậy trong vòng ba giờ đứa trẻ chắc chắn sẽ bị “Hắc Thiên kiếp” phát ra mà chết thảm…
Tiên Bích nói đến đó thì chỉ cảm thấy thân mình Ninh Ngưng run bắn lên, khi cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy cô đang nhắm chặt hai mắt, trên hàng lông mi dài treo đầy nước mắt. Tiên Bích nhất thời không nỡ nói tiếp. Qua một hồi lâu, bỗng nghe Ninh Ngưng lẩm nhẩm nói:
- Thì ra giữa kiếp nô không thể cưới nhau được, cũng giống như Bạch Xà nương nương, cho dù biến hóa linh hoạt thế nào thì luôn luôn vẫn là khác loài, nếu kết hợp với người thường tất sẽ bị trời phạt. Có điều vì sao biết rõ như vậy mà Bạch Xà nương nương vẫn không hề hối hận, trước sau vẫn yêu cái kẻ người phàm phụ tình bạc bẽo đó, tình nguyện hủy đi công phu tu luyện, chịu kiếp trầm luân, nghĩ lại thì bà ấy thật là ngốc nghếch quá…
Cô giống như tự nói với chính mình, nói ra là việc Bạch Xà si tình nhưng Tiên Bích lại biết là cô mượn việc đó để so sánh với bản thân nên buồn vui lập tức lẫn lộn trong lòng, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, phải im lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Có một việc vốn không nên nói với cô, nhưng tính mạng Lục Tiệm nguy rồi nên không thể chậm trễ được nữa… ừm, cô có biết sau khi Vạn Quy Tàng thành chủ mất đi thì Tây Thành từng nổ ra một lần đại chiến không?
Ninh Ngưng cúi đầu nói:
- Có phải lần mẹ tôi mất đi không?
Thân mình Tiên Bích run lên, mặt không còn chút máu, lẩm nhẩm nói:
- Thì ra cô đã biết rồi ư?
- Đúng vậy. – Ninh Ngưng cười cười thê thảm – Ninh Bất Không là cha tôi, Việt Phương Ngưng là mẹ tôi, còn Trầm Chu Hư thì lại là kẻ thù không đội trời chung của tôi…
Cô nói đến đó thì cho dù đã hết sức áp chết nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Tiên Bích hết sức đau đầu, nhíu mày nói:
- Cái đó cũng không thể hoàn toàn trách Trầm sư huynh được. Lúc đó Hỏa bộ hùng mạnh, Tây Thành không ai sánh bằng, sáu bộ còn lại nếu không ra sức phản kích thì tất sẽ lần lượt bị nuốt chửng…
Cô nói đến đó, bỗng thấy Ninh Ngưng mắt trợn tròn có vẻ tức giận thì đành nói:
- Bỏ đi, việc đã qua rồi có nói nhiều cũng vô ích. Nhưng Lục Tiệm chính là kiếp nô mà cha cô luyện ra, nghe nói ông ta đã quay về Trung Nguyên, có thật vậy không?
Ninh Ngưng chợt nghĩ ra liền buột miệng nói:
- Cô muốn tôi xin ông ấy cứu Lục Tiệm ư?
Tiên Bích lắc đầu nói:
- Tính nóng của Ninh sư huynh ta cũng biết được mấy phần, đừng nói chưa chắc ông ấy chịu cứu mà cho dù ông ấy có chịu cứu thì Lục Tiệm cũng không chấp nhận đâu. Nếu không thì y cớ gì phản bội kiếp chủ để phải chịu kiếp nạn lớn chứ. Chỉ có điều, ngoài việc tìm kiếp chủ cứu thì ta còn nghĩ đến một cách khẩn cấp nữa…
Ninh Ngưng không nhịn được, nói:
- Cách gì vậy?
Tiên Bích nặng nề nhìn cô rồi chậm rãi nói:
- Theo điều luật thứ tư thì cô là con gái duy nhất của Ninh Bất Không, kế thừa chân khí đặc trưng của ông ta, nếu có thể đem kiếp lực trong cơ thể biến thành chân khí thì có thể cứu Lục Tiệm những lúc nguy hiểm. Chỉ có điều “Hắc Thiên kiếp” của Lục Tiệm tụ lại đã lâu, một khi phát ra thì không thể giải quyết được. Nếu muốn ngăn chặn thì kiếp lực cần mượn sẽ rất nhiều. Mà theo điều luật thứ hai: “Có mượn có trả” thì nếu cô mượn kiếp lực quá nhiều sẽ khiến “Hắc Thiên kiếp” phát ra. Còn “Hắc Thiên kiếp” của cô thì ngoài Trầm sư huynh không ai áp chế được…
Ninh Ngưng đứng bật dậy, tức giận nói:
- Cô muốn tôi đi cầu xin kẻ độc ác đó ư…
Tiên Bích thở dài nói:
- Trải qua việc này nói không chừng còn có thể hòa giải được những ơn oán của đời trước…
Ninh Ngưng mặt đỏ bừng bừng, ngắt lời nói:
- Lão đã hại mẹ tôi chết thảm, tôi, tôi có chết cũng không buông tha cho lão…
Tiên Bích ngẩn ra rồi cười khổ nói:
- Nhưng ông ta là kiếp chủ, nếu cô giết ông ta thì cô cũng mất mạng. Nếu cô chết rồi thì còn ai cứu Lục Tiệm nữa đây? Vừa rồi chẳng phải đã nói tới Bạch Xà nương nương ư? Bà ta vì người mà mình yêu đã không tiếc hủy đi công phu tu luyện nghìn năm, vĩnh viễn bị chôn vùi. Vì Lục Tiệm chẳng lẽ cô không thể chịu đựng một thời gian, cúi mình để mong việc được trọn vẹn ư?
Ninh Ngưng bất giác sững lại, trong nháy mắt đủ loạn cừu hận tình ái tràn lên đảo lộn trong đầu, lúc thì mối thù của mẹ chiếm ưu thế, lúc thì lại tình cảm chứa chan, hai loại tình cảm xung đột dao động khó mà phân giải được. Ninh Ngưng bỗng cảm thấy tâm tư sức lực kiệt quệ, mắt tối sầm rồi ngất đi.
Tiên Bích vội tiến đến đỡ lấy cô rồi đẩy chân khí vào, mới thấy Ninh Ngưng vừa hé mắt ra lại nhắn lại, lệ theo khóe mắt chảy xuống chốc lát đã làm tay áo của Tiên Bích ướt đẫm.
Tiên Bích đang cảm thấy lúng túng hoảng hốt thì bỗng nghe có người nói:
- Thật ra còn có một cách nữa.
Tiên Bích đưa mắt qua thấy Cốc Chẩn dựa vào cửa thì biết những lời vừa rồi tất đã bị hắn nghe hết rồi, cô lập tức biến sắc quát lên:
- Tiểu tặc thối tha, con gái bọn ta nói chuyện mà ngươi cũng dám nghe lén ư?
- Tỷ tỷ tha cho lần này – Cốc Chẩn vội vòng tay.
Tiên Bích cũng không rảnh rỗi để lắm chuyện, cô thấy Lục Tiệm chưa xuất hiện thì cũng hơi yên tâm, liền hỏi:
- Ngươi nói còn có cách khác ư? Là gì vậy?
Cốc Chẩn nói:
- Theo điều luật thứ tư thì Trầm Tú là con trai Trầm Chu Hư nên cũng là kiếp chủ của Ninh cô nương phải không?
Tiên Bích gật đầu. Cốc Chẩn nói:
- Nói như vậy, chân khí của hắn cũng có thể giải được “Hắc Thiên kiếp” của Ninh cô nương chứ?
Tiên Bích như hiểu ra, nói:
- Theo ngươi thấy thì…
Cốc Chẩn nói:
- Trầm Chu Hư rất khó đối phó, nhưng đứa con trai rùa đen của lão lại rất ăn hại vô cùng, chỉ cần bắt được hắn thì cũng chẳng cần phải lựa lời khuyên nhủ, chỉ cần dí dao vào cổ hắn, tin rằng hắn không dám không cho chân khí. Nhưng đáng tiếc là thằng cha Diệp Phạm đó lắm chuyện, lại bắt hắn đưa đi, thật là đáng hận.
Tiên Bích vừa bực mình vừa buồn cười:
- Cách đó của ngươi đúng là vô dụng, người đã rơi vào tay Diệp Phạm rồi, nếu không thắng được Diệp Phạm thì làm sao cướp người về được?
Cốc Chẩn mày dài cau lại, vừa định nói thì bỗng nghe một tiếng hú dài vang lên xa xa, tiếng hú như rồng gầm vang vọng khắp núi. Ba người chấn động tâm thần, đưa mắt nhìn ra thì thấy một cái bóng xanh uốn lượn như điện lao xuống từ sườn núi đối diện. Diệp Phạm áo xanh tóc dài đứng lại trước trận.
Thì ra tên tùy tùng bị thương chạy về, Diệp Phạm nghe nói vết thương của Ngu Chiếu đã khỏi thì rất bất ngờ, thầm nghĩ Tiên Bích đã là một đối thủ đáng kể, lại thêm cả Ngu Chiếu thì khó mà chống được. Hắn do dự hồi lâu rồi bỗng lại cảm thấy đòn đó của Cốc Thần Thông lợi hại biết bao, Ngu Chiếu chỉ trong thời gian ngắn làm sao mà hồi phục được, trong đó nhất định có điều gian trá. Hắn liền gọi tên tùy tùng lại kiểm tra vết thương thì phát hiện ra hòn đá đó tuy xuyên vào chân ba phân nhưng xương ống chân vẫn còn nguyên. Dựa vào thần thông ngày trước của Ngu Chiếu thì với đòn đó cái chân trái của tên tùy tùng chắc chắn đã phải gãy đoạn.
Nghĩ đến đó thì Diệp Phạm lại càng chắc chắn là Ngu Chiếu chỉ hư trương thanh thế, ngoài miệng nói là khỏi rồi nhưng thật ra vết thương còn nặng hơn. Bây giờ nếu hắn bố trí tốt cho Bạch Tương Dao, không còn vướng bận gì nữa thì chính hợp ra tay truy sát, cho dù không giết được Tiên Bích nhưng thừa cơ Ngu Chiếu bị thương nặng để giết y thì ngày sau “Luận Đạo Diệt Thần” cũng sẽ bớt đi một kẻ kình địch.
Hắn nghĩ rồi làm ngay, bắt đầu truy đuổi. Hắn vốn cho rằng nhóm của Ngu Chiếu nhất định đã chạy xa rồi, vạn lần không ngờ là những kẻ đối đầu này lại rất to gan, không những không chạy trốn mà còn ngồi đó chuyện phiếm. Diệp Phạm kinh hãi nghi ngờ không dám chắc chắn nên ngưng thần quan sát, liền phát hiện ra địa hình xung quanh ngôi nhà tranh đó rất quỷ quyệt, chỉ sợ là mưu kế của đối phương để dụ địch nên hắn đứng trên sườn núi đối diện nghiên cứu hồi lâu, tìm ra đầu mối xong mới hú dài xuất hiện.
Tiên Bích thấy hắn đứng lại bên ngoài trận thì thầm kêu hỏng bét, biết là trận pháp này đã bị nhận ra rồi. Lại thấy Diệp Phạm giậm chân rồi chợt lướt tới một gò đất bên trái.
Tiên Bích lắc mình biến mất không thấy đâu nữa. Trận “Hậu Thổ nhị tương” vốn có hiệu quả ẩn giấu thân hình, chỉ cần hiểu rõ trận pháp rồi kết hợp với thần thông của Địa bộ thì mỗi gò mỗi hố đều có thể ẩn giấu thân hình được.
Diệp Phạm phát hiện ra cái gò đất đó chính là mấu chốt của trận, vừa định ra tay phá hủy thì bỗng cảm thấy bên trái nổi lên gió mạnh, hắn bất giác quát lớn rồi vung chưởng đánh ra nhưng lại đánh trượt. Chỉ chậm lại một chút thì Tiên Bích đã di chuyển đất đá, cảnh vật xung quanh Diệp Phạm liền xảy ra biến hóa tinh tế, gò đất biến thành bằng phẳng, mấu chốt của trận đã chạy tới chỗ khác.
Diệp Phạm không ngờ trận pháp này có thể di chuyển nên cả kinh, ngưng thần nhìn lại thì chỉ thấy đất trồi đá dựng, cành lá rậm rạp, xung quanh chẳng thấy bóng người, im lặng không một tiếng động. Diệp Phạm trông thì kiêu ngạo nhưng bản thân chính là hậu duệ của Thiên Cơ cung năm xưa, tinh thông Dịch số nên thấy vậy thì càng không dám cử động loạn xạ mà im lặng xem hình thế của trận để tìm cách phá.
Tiên Bích lại không để cho hắn được suy nghĩ. Cô dựa vào trận pháp che chắn, thân mình như gió lúc trước lúc sau, lúc trái lúc phải không ngừng tập kích. Diệp Phạm không cẩn thận một chút là sườn trái đã bị chưởng lực lướt qua vừa đau vừa nhức, vội dùng song chưởng bảo vệ người, vù vù mấy tiếng quét cho cây cối gãy đổ, đất đá bắn văng tứ phía.
Hắn đánh bừa như vậy làm cho các cấm chế trong trận bị đụng đến, đất đá lại càng cuộn trào mãnh liệt. Nhưng “Kình Tức công” gặp mạnh lại càng mạnh thêm, Diệp Phạm bị tình cảnh bất lợi kích động nên cũng dùng ra bản lĩnh toàn thân. Tiên Bích ở cách mấy trượng mà vẫn cảm thấy chưởng phong quét vào mặt sắc như dao cắt. Lúc này cô và Diệp Phạm đều ở trong trận, một người ngoài chỗ sáng một người trong chỗ tối, cô có thể nhìn thấy Diệp Phạm nhưng Diệp Phạm lại không nhìn thấy cô. Cốc Chẩn, Ninh Ngưng đứng ngoài trận nên ngược lại có thể nhìn rõ toàn cảnh, xa xa trông cát bụi mịt mờ, gạch đá bắn tung, bọc lấy hai bóng người màu đỏ màu xanh như hai luồng cầu vồng lúc chia lúc hợp. chói lọi thần tốc không cho phép có chút sơ hở. Đất dưới chân hai người còn bị “Khôn Nguyên” thúc đẩy làm xao động như sóng nước, biển ảo nhấp nhô.
Đột nhiên Tiên Bích quát lên một tiếng “Trúng!” rồi hai bóng màu xanh màu đỏ liền lùi lại như điện chớp. Ninh, Cốc hai người trông thấy đều mừng rỡ: “Họ Diệp bị thương rồi…” Còn chưa nghĩ hết thì bóng đỏ lại vọt tới, bóng xanh chợt nhanh vọt lên cũng xông tới trước. Hai bóng người va vào nhau, Bắc Lạp Sư Môn phát ra tiếng kêu chói tai. Cái bóng đỏ kia như ngọn lửa theo gió bốc lên, bay ra ba trượng rồi rơi xuống dưới một gốc cây không động đậy nữa. Diệp Phạm thì chỉ lắc người một cái rồi chợt vượt qua trận thế rảo bước tiến về phía ngôi nhà tranh.
Thắng thua bỗng đảo ngược, Ninh, Cốc hai người đều cảm thấy khó hiểu, càng không ngờ Diệp Phạm đánh lâu không thắng được thì chợt ra chiêu quái quỷ, cậy nội công hùng hậu nên vận kình vào ngực chịu một chưởng của Tiên Bích rồi giả bị thương lùi lại. Tiên Bích tự cho rằng đang thuận lợi nên đuổi theo, không ngờ Diệp Phạm sớm đã dừng không lùi nữa rồi đột ngột phản kích.
Tiên Bích vừa cảm thấy chưởng lực của đối phương mạnh mẽ thì liền biết đã trúng kế, nhưng trong lúc gấp gáp không kịp lùi lại, chỉ còn cách đỡ thẳng. Võ công của Diệp Phạm vốn mạnh hơn Tiên Bích, Tiên Bích có thể kéo dài đến lúc này toàn là nhờ vào trận thế che giấu, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Đến lúc này cô phải đỡ thẳng thì lập tức lộ rõ chỗ kém, tuy không bị “Hãm Không lực” tức thì cuốn lấy nhưng vẫn bị chân khí của Diệp Phạm xâm nhập vào kinh mạch, nửa người mềm nhũn, nội tạng sôi sục, một luồng khí ngược nghẹn lại trong cổ họng không thể phun ra được.
Diệp Phạm cố chịu một chưởng thì chân khí bảo vệ người suýt bị đánh vỡ, ngực lẩm nhẩm đau cũng rất không dễ chịu. Hắn thấy Tiên Bích chiến đấu khổ sở như vậy mà Ngu Chiếu trước sau vẫn ẩn náu không ra thì càng chắc chắn rằng vết thương của y rất nặng. Hắn liền lập tức ép huyết khí xuống, vừa suy tính chỗ ảo diệu trong trận pháp vừa tiến tới ngôi nhà tranh.
Trận Hậu Thổ nhị tương không có người chủ trì thì uy lực giảm đi gần hết. Tiên Bích mắt thấy Diệp Phạm tiến thẳng tới ngôi nhà tranh thì quả thật lòng như lửa đốt, liên tục vận chuyển nội công để hóa giải chân khí xâm nhập. Ai ngờ cô càng nóng ruột thì luồng chân khí quái dị đó lại càng ngoan cố, mắt thấy Diệp Phạm đã tới gần nhà tranh mà suýt nữa đã rơi lệ.
Lúc này cô bỗng thấy Diệp Phạm bừng bước lại cách nhà tranh mười trượng, hai mắt nhìn chòng chọc vào thạch trận phía trước, vẻ mặt có hơi cổ quái.
Tiên Bích nhận ra thạch trận đó chính là trận mà Cốc Chẩn thiết lập bên trong. Cô vốn thấy trận thế đó chẳng có đường lối nào nên nghĩ Diệp Phạm tấn công là phá được ngay, ai ngờ lại nghiễm nhiên chặn được hắn. Tiên Bích ngạc nhiên trong lòng, vội dùng Tiên Thiên Dịch số, kỳ môn độn giáp thử vào trận đó nhưng trước sau vẫn chẳng có loại đạo lý nào phù hợp với nó cả, bất giác lại càng ngạc nhiên. Nhưng cô thấy đối thủ dừng bước thì dù sao cũng là việc tốt, liền lập tức nhân cơ hội này nhắm mắt ngưng thần, toàn lực hóa giải chân khí xâm nhập.
Diệp Phạm đã chịu khổ trong trận “Hậu Thổ nhị tương”, khó khăn lắm mới đến được chỗ này nên phải hết sức cẩn thận. Hắn thấy thạch trận này phía đông một gò, phía tây một cụm, kết cấu loạn xạ, đã không phải cửu cung bát quái cũng chẳng phải tam tài ngũ hành, nếu nói là hợp với bắc đẩu thiên cương, tinh tú trên trời thì cũng không giống. Tóm lại là cho dù hắn vắt óc suy nghĩ vẫn không sao tìm ra điều ảo diệu bên trong. Nhưng hắn đã có ý nghĩ trước trong đầu, cho rằng thạch trận này đã nằm ở đây thì tất nhiên là một phần của trận “Hậu Thổ nhị tương”. Trận trước đã lợi hại biết bao thì trận này chắc sẽ càng ghê gớm hơn. Có điều trận trước lợi hại mà còn có đạo lý để lần ra, nhưng thạch trận này lại quỷ quái vô cùng, nếu không thể tìm ra được điều ảo diệu bên trong mà cứ xông bừa vào thì chắc chắn sẽ bị vây chặt lại.
Nghĩ đến đó, Diệp Phạm cười nhạt, lớn tiếng nói:
- Ngu Chiếu, ngươi tự xưng là hảo hán mà sao toàn trốn trong nhà làm con rùa đen rụt đầu thế? Có bản lĩnh thì ra mặt đi.
Hắn gọi xong vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, còn đang tự nhíu mày thì bỗng nghe một tiếng cười phì khe khẽ rồi Cốc Chẩn cười hề hề đi ra khỏi cửa.
Nếu là Ngu Chiếu nghênh chiến thì vẫn nằm trong dự định của Diệp Phạm. Nhưng Cốc Chẩn ngang nhiên bước ra thì lại khiến hắn hết sức kinh hãi nghi ngờ. Diệp Phạm hiểu rất rõ thực lực của tiểu tử này, hắn đã dám ra mặt thì tất nhiên là dựa vào trận pháp trước cửa nhà này rồi. Nhất thời Diệp Phạm lại càng cẩn thận, càng không dám cử động xằng bậy.
Cốc Chẩn đi mấy bước đến giữa trận rồi hi hi cười nói:
- Diệp lão Phạm, ta biết rồi, ngươi xưa nay không làm rùa đen rụt đầu mà chỉ làm rùa đen lộ đầu thôi. Có bản lĩnh thì qua đây.
Hắn học theo giọng điệu của Diệp Phạm, khi nói đến hai chữ “lộ đầu” thì lại càng nhấn mạnh. Diệp Phạm đùng đùng nổi giận muốn xông tới nhưng lại thầm nghĩ: “Tiểu tử này cố ý kích động ta xông vào trận nhất định là có quỷ kế. Trận này quái dị, nếu bước chân vào thì rút ra e rằng sẽ khó đây.” Hắn ngước mắt nhìn, bỗng phát hiện chỗ Cốc Chẩn đang đứng cách mình không tới bốn trượng, ra sức nhảy một cái chắc là tới được. Diệp Phạm bất giác lộ nụ cười nhạt, thầm nghĩ: “Đám nam nữ chó chết này tự cho là thông minh, nhưng không biết lão tử đây lợi hại, cứ cho là trốn trong trận thì ta không cách nào bắt được, nhưng lại không biết lão tử chân không chạm đất, có thể bắt sống hắn để trút giận.”
Suy nghĩ xong, hắn liền ngửa mặt cười dài, tiếng cười chưa dứt thì thân mình còn nhanh hơn tên bắn, lướt qua bốn trượng chụp thẳng vào mặt Cốc Chẩn.
Hắn cười dài để đánh lạc hướng kẻ địch rồi đột ngột ra tay để gây bất ngờ. Nhưng Cốc Chẩn tinh quái biết bao, Diệp Phạm vừa cử động thì hắn cũng nhảy lùi về phía sau, không ngờ Diệp Phạm ra tay nhanh như điện chớp, dù hắn lùi rất nhanh nhưng trước mắt vẫn thấy năm ngón tay của Diệp Phạm tiến gần tới, đầu ngón tay tạo ra năm luồng kình phong như năm cây cương trùy cắt vào da mặt đau nhói. Cốc Chẩn liền lập tức thuận theo thế trảo ra sức ngửa về phía sau. Nếu đổi lại là trước đây thì vẫn khó mà thoát được, nhưng sau khi Cốc Chẩn luyện được “Miêu Vương bộ” thì đã nhanh nhẹn hơn nhiều, đầu ngón tay của Diệp Phạm vẫn cách hơn một phân thì thế nhảy đã hết. Hắn hổ thẹn tức giận trong lòng, trầm giọng quát một tiếng chân trái điểm xuống mặt đất đang định tiến thêm nửa thước bắt lấy Cốc Chẩn thì bỗng cảm thấy dưới chân hụt đi rồi thân mình đột ngột tụt xuống.
Diệp Phạm cả kinh, vội vận thần công bảo vệ thân thể nhưng không ngờ cái hố bẫy đó lại chẳng có cơ quan gì, mà cũng không sâu lắm. Nháy mắt chân hắn đã chạm đất, vừa định mượn thế tung người lên thì bỗng nghe Cốc Chẩn kêu gọi:
- Ngu huynh chậm đã…
Diệp Phạm chợt kinh hãi kìm tư thế lại, thầm nghi: “Lôi Đế Tử quả nhiên vết thương đã khỏi, phục ở một bên đợi thời cơ đánh lén. Bây giờ ta đang ở trong hố, còn y ở trên mặt đất chiếm hết cả địa lợi, kể cả hắn chưa khỏi hẳn mà chỉ cần được bằng bảy, tám phần ngày thường thì cũng đủ áp chế được ta rồi.
Tu vi của Diệp, Ngu hai người vốn hơn kém nhau không bao nhiêu, lúc này Diệp Phạm rơi tọt xuống hố, về địa thế hết sức không tốt, nếu Ngu Chiếu thủ ở bên hố mà Diệp Phạm cứ xông bừa lên thì ở giữa không trung không dựa được vào đâu, tất sẽ bị đánh trọng thương. Nhưng nếu để Tiên Bích nghỉ ngơi một lúc rồi đến hợp sức thì Diệp Phạm lại càng khó mà sống sót rời khỏi đây.
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Phạm xoay chuyển vô số ý nghĩ, hắn hoảng hốt nhận ra đã rơi vào kế hiểm. Tuy cái hố đất này chỉ hơn một trượng, nhảy một cái là lên được nhưng không dám đảm bảo không phải địch nhân cố ý đào nông như vậy để dụ cho mình nhảy lên rồi bên địch từ trên cao đánh xuống bằng đòn sát thủ độc ác.
Diệp Phạm càng nghĩ càng kinh, bất giác cúi người co gối nhìn ngó lên trên, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa trên trán.
Tiên Bích vận công mấy vòng, hóa giải được chân khí xâm nhập rồi lập tức đứng lên phi thân qua, vừa đúng lúc thấy Diệp Phạm trúng kế rơi xuống hố thì bất giác cả kinh. Sau đó cô lại nghe Cốc Chẩn gọi lớn Ngu Chiếu thì lại càng ngạc nhiên. Nhưng cô là nhân vật thông minh, giây lát đã hiểu rõ quỷ kế của Cốc Chẩn, liền nghĩ thầm: “Tiểu tử này trước hết lập trận kỳ lạ để khiến Diệp Phạm nghi ngờ khiếp sợ không dám đi bộ vào trong trận, rồi lại cười nói chửi mắng, khích tướng để dụ hắn xảy chân rơi xuống hố, mất hết lợi thế về địa hình. Sau đó hắn lại mượn uy danh của Ngu Chiếu để dọa cho Diệp Phạm không dám liều lĩnh nhảy lên, trong đó tuyệt diệu nhất chính là một câu “Ngu huynh chậm đã…” đó. Với tính tình nóng như lửa của Ngu Chiếu thì tuyệt không có việc ra tay chậm chạp, vì vậy nếu nói “Ngu huynh ra tay đi” thì lại thành thừa, không hợp với tính cách của y. Nhưng nói “Ngu huynh chậm đã” thì lại vừa đúng tỏ ra Ngu Chiếu vội vã định ra tay, nhưng vị bị Cốc Chẩn gọi dừng nên chuyển sang phục kích trên miệng hố, đợi thời cơ để đánh kẻ địch. Cứ như vậy thì lại càng khiến Diệp Phạm không đoán ra được. Ừm, đúng rồi, hắn cố ý đào hố nông cũng là vì muốn làm Diệp Phạm dậy lên lòng nghi ngờ. Nếu đào một cái hố sâu mười trượng thì Diệp Phạm tất nhiên sẽ cho rằng chúng ta không đủ võ lực nên phải dùng cạm bẫy để giữ chân hắn, như vậy sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng đào một cái hố nông thì ngược lại tỏ rõ bên ta chẳng sợ gì cả, nếu không thì với loại cao thủ như hắn cho dù có cái hố sâu cả trăm trượng cũng chẳng làm khó được…”
Nghĩ đến đó, Tiên Bích nhìn Cốc Chẩn thầm sinh lòng cảnh giác: “Tiểu tử này trí dũng đều ghê gớm, sinh ra đã có năng lực để trở thành đại cao thủ. Hiện giờ chỉ kém cỏi về võ công, hắn vốn là thiếu chủ của Đông Đảo, trước mắt hình như phạm phải điều gì nên bị cao thủ trên đảo truy đuổi, không thể thoải mái tự do. Nhưng ngày sau nếu Đông Đảo buông tha cho, võ công lại có thành tựu thì chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch trước nay chưa từng có của Tây Thành chúng ta sao?”
Cốc Chẩn thấy Tiên Bích chăm chú nhìn mình, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ khó hiểu, nhưng cũng không biết cô lại nảy ra những ý nghĩ đó nên chỉ cười nói:
- Tiên Bích cô nương…
Tiên Bích gật đầu không nói. Diệp Phạm ở dưới hố nghe thấy thì lại càng buồn bực, oán trách mình nhất thời lưỡng lự nên lại có thêm một kẻ kình địch nữa. Nếu chỉ có một mình Ngu Chiếu thì liều mạng một phen vẫn còn có cơ hội thắng, nhưng thêm cả Tiên Bích nữa thì đúng là hỏng bét rồi.
Hắn chỉ cố do dự buồn rầu mà hoàn toàn không ngờ rằng trước mặt chỉ là một kế không thành. Cốc, Tiên hai người đều biến tình hình hiện giờ vi diệu, dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài nên lập tức đưa mắt ra hiệu rồi đồng thời lùi vào trong nhà bàn luận xem sau đó phải làm thế nào.
Vừa tới trước cửa thì Tiên Bích tim bỗng nhảy vọt lên, một luồng sát khí tạt thẳng vào mặt. Sát khí này đến rất đột ngột, tuy không sắc bén ghê gớm nhưng lại như bao phủ khắp nơi không chỗ nào là không tới được.
Tiên Bích không kịp nghĩ ngợi, liền kéo Cốc Chẩn tung mình nhảy lùi lại. Trong giây lát trước mắt bóng vàng loang loáng, tai nghe tiếng cách cách không ngớt rồi căn nhà nhỏ bằng tranh lá đó đã bị chặt đứt ngang lưng, ngay cả nóc nhà cũng đổ ầm xuống. Nhưng ở trên không trung thì luồng sáng vàng kia bỗng lại vòng lại như điện, cuốn hết mảnh vụn của căn nhà lôi lôi kéo kéo ép xuống đầu hai người.
Tiên, Cốc hai người chấn động. Tiên Bích vung chưởng nghênh đón, rầm một tiếng đống mảnh vụn đó đã vỡ tung ra, hóa thành gỗ đá bay đầy trời. Trong bụi đất mù mịt, ánh vàng lại loáng lên phá không phóng tới. Cốc Chẩn chỉ cảm thấy cả người bị gió cuốn đi giật lại, bỗng nghe Tiên Bích quát khẽ một tiếng rồi luồng sáng vàng đó đột ngột rút lại.
Bụi đất lắng xuống, Cốc Chẩn định thần nhìn qua thì chỉ thấy giữa căn nhà tranh có một nam tử áo vàng mặt ngọc mũi khoằm, ống tay áo bên trái của hắn xếp trên cánh tay tầng tầng lớp lớp, còn ống tay áo bên phải thì lại như một con rắn bắn ra hơn ba trượng, đầu kia của ống tay áo bị Lục Tiệm dùng tay không bắt được. Nam tử áo vàng đó chăm chú nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
“Cửu Biến long vương”. Tiên Bích trong lòng hơi rối loạn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, hoàn toàn không hiểu ngoài căn nhà có trận pháp chặt chẽ như vậy mà vì sao Địch Hy vẫn vào được trong nhà. Ống tay áo dài đó của Địch Hy vốn là đánh tới Ngu Chiếu. Ngu Chiếu vốn đang vận công tới chỗ quan trọng, khó mà thoát được thì không ngờ Lục Tiệm đột nhiên ra tay, dùng “Bổ Thiên Kiếp thủ” lại chặn đứng được cái tay áo dài đó.
Bóng vàng lướt qua, thân hình Địch Hy chợt biến mất. Lục Tiệm bỗng cảm thấy trên ống tay áo có kình lực rất mạnh dồn tới thì không tự chủ được, thân mình bay ra hơn trượng, hổ khẩu đau nhói rồi ống tay áo đã vuột đi. Nhưng tay áo tuy bị đoạt lại mà luồng kình lực trước đó vẫn chưa bị tiêu diệt, nó truyền theo hai tay đánh vào tận gan ruột. Lồng ngực Lục Tiệm thắt lại, máu chực trào lên cổ họng, trước mắt bóng vàng nhẹ nhàng như ánh sáng, sắc bén như thủy triều ào tới.
Địch Hy vừa đoạt lại được tay áo thì liền dùng ra đòn sát thủ, ống tay áo hắn bay ra nhanh như chớp. Tiên Bích vừa định kêu lên thì chợt thấy bóng trắng loáng lên rồi một luồng khói trắng bay như phi kiếm đến va chạm vào ánh sáng vàng, phát ra tiếng nổ như sấm động.
Bóng vàng rút lại, thân hình Địch Hy xuất hiện ngoài ba trượng, mặt có vẻ kinh hãi. Lục Tiệm cũng đồng thời hạ xuống đất, lúc hạ xuống thì hai chân đã mềm nhũn ra sắp ngã xuống thì bỗng cảm thấy một bàn tay từ đằng sau đỡ lại. Y quay đầu nhìn thì Ngu Chiếu đã thu lại công lực, mày rậm nhướng lên đứng thẳng ngạo nghễ.
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui mừng, đang định lên tiếng thì bỗng nghe bên tái có một tiếng nói như muỗi kêu:
- Đừng động đậy.
Lục Tiệm ngẩn ra, lại thấy miệng Ngu Chiếu mấp máy rồi âm thanh đó lại nói tiếp:
- Chiêu vừa rồi đã động tới chỗ nội thương, bây giờ ta không còn sức, phải cần đệ đỡ cho.
Lục Tiệm bừng tỉnh, tiếng nói bên tai chính là Ngu Chiếu dùng nội lực để truyền âm. Thì ra y vì cứu mạng mình mà đã dừng vận công sớm hơn nên nội thương vẫn chưa khỏi. Lục Tiệm chỉ cảm thấy bàn tay to lớn đỡ trên khuỷu tay mình hơi trầm xuống thì biết rằng Ngu Chiếu đang hết sức đấu tranh với nội thương, nhưng đưa mắt nhìn thì lại thấy vẻ mặt y như bình thường, mày rậm khẽ kheo lại, khóe miệng vẫn treo một chút vẻ diễu cợt khinh miệt.
Địch Hy lòng dạ sâu xa, thấy vậy thì từ từ thu tay áo lại, ánh mắt xanh biếc lưu chuyển ngần ngừ trên mặt Ngu Chiếu.
Lục Tiệm đã từng thua thiệt, biết là Địch Hy quỷ quyệt nên lập tức hít một hơi dài đứng thẳng người lên. Nhưng y chịu khổ của “Hắc Thiên kiếp” đã lâu, thân thể hết sức yếu đuối, vừa rồi lại bị kình lực trên tay áo đánh phải nên lồng ngực đau đớn, chỉ cảm thấy tay Ngu Chiếu ấn xuống càng nặng thêm thì hai chân bất giác phát run lên.
Bỗng nghe Ngu Chiếu nói:
- Tay áo của họ Địch gọi là “Thái Bạch kiếp tụ” vô cùng lợi hại, thêm vào thân pháp “Long Độn” thì chính là khắc tinh của Tiên Bích. Nếu hắn biết nội thương của ta chưa khỏi thì mọi việc sẽ tiêu tan hết…” Trong lúc y nói chuyện, Địch Hy mắt không chớp nhìn chòng chọc vào hai mắt y, hiển nhiên đã phát hiện ra việc truyền âm nhưng không hiểu rõ nội dung thế nào. Lục Tiệm biết rằng đã đến lúc quan trọng sống chết nên cũng không biết lấy được sức lực từ đâu mà nghiến chặt răng, dùng chí khí quật cường để đứng thẳng bất động.
Lúc này theo Tiên, Cốc, Ninh ba người trông thấy thì Ngu Chiếu chẳng có vẻ gì bị thương mà ngược lại còn giống như y đang đỡ cho Lục Tiệm. Ba người tất nhiên đều rất mừng rỡ, cho rằng vết thương của Ngu Chiếu khỏi rồi thì thêm được một đồng minh mạnh mẽ, cho dù là Diệp Phạm, Địch Hy liên thủ thì cũng chưa chắc đã thua.
Địch Hy nhìn ngó hồi lâu rồi chợt cười nói:
- Lôi Đế Tử trước nay quang minh lỗi lạc, sao hôm nay lại nói những lời lén lút như thế, không dám nói ra cho mọi người biết?
Mọi người nghe vậy thì mới biết rằng vừa rồi Ngu Chiếu đã dùng thuật “Truyền âm nhập mật”. Cốc Chẩn suy nghĩ nhanh nhất, lại thấy Lục Tiệm mồ hôi ròng ròng rất khổ sở thì lập tức đoán ra tình cảnh khó khăn hiện giờ. Hắn bỗng thấy Địch Hy mắt lộ đầy vẻ nghi ngờ thì lập tức hi hi cười nói:
- Địch thúc thúc, sao ngươi lại đến đây?
Địch Hy bị hỏi thì tâm thần hơi lạc đi, thản nhiên nói:
- Ta đuổi theo một kẻ địch, thuận đường mà tới đây.
Cốc Chẩn cười nói:
- Kẻ địch nào vậy?
Địch Hy ngắm nghía hắn rồi cười nói:
- Ngươi gặp họa đến nơi mà còn có lòng lo những việc nhàn rỗi của người khác ư?
Cốc Chẩn cười nói:
- Tiểu đệ là một kẻ nhàn rỗi. Người nhàn rỗi lo việc nhàn rỗi chính là điều hoàn toàn đúng đắn. Nhưng Địch huynh lại là người rất bận rộn, không biết nghề buôn súng điểu của Đông Doanh thế nào rồi?
Ánh mắt Địch Hy lạnh đi rồi chợt cười cười, thản nhiên nói:
- Nhờ phúc nên vẫn tốt…
Còn chưa dứt lời thì ống tay áo đã bắn ra như điện. Cốc Chẩn kinh hãi, chưa kịp nó tránh thì ống tay áo đó lại đột ngột đổi hướng quét vù về phía Tiên Bích.
Tiên Bích biết rõ “Thái Bạch kiếm tụ” có thêm chân lực của Địch Hy thì sắc như đao kiếm, uy lực lớn lao nên vừa định né tránh thì ống tay áo đó lại rút vù về. Địch Hy khẽ cười, nói:
- Quả nhiên là như vậy…
Cốc Chẩn thầm kêu không hay, rồi nghe Địch Hy cười nói:
- Từ lâu đã nghe Ngu huynh và Tiên Bích cô nương là một đôi uyên ương, rất quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ Ngu huynh thấy ta đánh Tiên Bích cô nương mà lại vẫn không hề động đậy, vì sao thế?
Ngu Chiếu không ngờ người này lại lợi hại đến vậy, chỉ thử một chút đã hiểu ra tình ình của mình thì không biết đáp lại thế nào. Địch Hy chằm chằm nhìn y rồi cười nói:
- Nói như vậy thì nội thương của Ngu huynh quả nhiên chưa khỏi ư?
Nói rồi hai tay áo đều rũ hết ra, mặt vẫn cười cười nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh buốt như băng tuyết.
Bỗng nghe một tiếng cười dài trong trẻo khác thường. Tiên Bích trong lòng mừng rỡ ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy trên ngọn cây đằng xa, Tả Phi Khanh đang đứng thẳng đón giá, áo trắng phấp phới như muốn mọc cánh thành tiên bay lên.
Tiên Bích bất giác hé miệng mấy lần định kêu gọi. Ngu Chiếu thấy cô mừng rỡ lộ ra ngoài mặt thì lập tức mặt tím lại rồi cau mày.
- Chẳng lẽ cô chưa nghe nói tới ư? - Không có. – Ninh Ngưng đỏ mặt lên, khẽ giọng nói – Lúc còn nhỏ tôi sống ở ven Tây Hồ, mỗi lần đi chơi trên hồ, lướt qua Đoạn Kiều thì hay thích bám lấy chủ mẫu… Thương Thanh Ảnh kể câu chuyện đó cho tôi nghe, có điều mỗi lần nghe xong thì tôi đều không nhịn được mà rơi lệ. Lúc đó còn nhỏ, nghĩ tới việc Bạch Xà nương nương bị giam dưới tháp Lôi Phong thì liền vác cuốc cùng với Mạc Ất, Tiết Nhĩ đi đào chân tháp, kết quả là bị hòa thượng trông coi tháp phát hiện ra, cầm gậy đuổi đánh. Sau này lớn thêm mấy tuổi mới biết đó đều là truyền thuyết chứ không phải sự thật.
Tiên Bích thấy Ninh Ngưng nhỏ giọng triền miên, đôi mắt trong veo, nước da nhuộm một chút ráng chiều lại càng trơn tru bóng loáng như châu như ngọc thì bất giác lại càng thương tiếc, thầm nghĩ: “Cô bé này lòng như tờ giấy trắng, tính tình lại khờ khạo, cách đó của ta chỉ đối phó được việc trước mắt, tuy rằng không ảnh hưởng gì tới cô ta nhưng cũng không thật ngay thẳng.”
Nhất thời lời ra đến cửa miệng nhưng lại không nói ra được nữa.
Ninh Ngưng thấy mặt Tiên Bích hơi đỏ lên, nhìn xuống ngón chân như có tâm sự gì, cô đang cảm thấy kỳ quái thì bỗng nghe Lục Tiệm ho húng trong phòng. Ninh Ngưng sinh ra lo lắng trong lòng, nếu không phải có Tiên Bích bên cạnh thì nhất định sẽ đứng dậy tới xem. Lúc này, cô bỗng cảm thấy người Tiên Bích run lên rồi từ từ nói:
- Ngưng nhi, cô có nhớ trong câu chuyện đó Bạch Xà nương nương vì cứu Hứa Tiên mà cam chịu mạo hiểm ăn trộm linh chi, rồi lại để gặp được y mà không tiếc mất đi công phu tu luyện ngàn năm, dùng nước ngập tràn Kim Sơn phạm vào tội lớn, bị giam dưới tháp vĩnh viễn không thoát ra được. Có thể thấy tình là một thứ hại người không ít.
Ninh Ngưng cũng có lòng đồng cảm, nghĩ đến kết quả đáng buồn của Bạch Xà thì lại thêm thương tiếc. Lại nghe Tiên Bích nói tiếp:
- Ngưng nhi, cô có biết luật thứ tư trong “Hữu Vô tứ luật” không?
Ninh Ngưng chăm chú nhìn cô, lắc đầu nói:
- Tôi đã hỏi Trầm Chu Hư nhưng ông ta chưa từng nói ra. Hỏi nhóm Mạc Ất thì cũng không chịu cho tôi biết, sau này tôi cũng không hỏi nữa.
Tiên Bích im lặng chốc lát rồi cười khổ nói:
- Xem ra Trầm sư huynh tự biết tội nặng, lương tâm không yên nên xấu hổ không cho cô biết. Ôi, chỉ là như vậy chính là chẳng phải bắt ta làm người ác hay sao.
Nói đến đó, Tiên Bích chăm chú nhìn Ninh Ngưng, ánh mắt ẩn chứa sự buồn rầu rồi nói từng chữ một:
- Trong bốn luật có – không thì điều luật thứ tư là độc ác nhất, gọi là “Có qua có lại”.
Ninh Ngưng hơi ngẩn ra, lẩm nhẩm nói:
- Có qua có lại ư?
Tiên Bích thở dài nói:
- Cái gọi là “Có qua có lại” chính là nếu cha mẹ là kiếp chủ thì con cái cũng là kiếp chủ. Cha mẹ là kiếp nô thì con cái cũng là kiếp nô. Tuy nói kiếp lực đời sau suy giảm, cha mẹ là kiếp nô mà truyền đến con cái đời sau thì kiếp lực đã mất quá nửa, lại đến đời con cháu thì chín phần mười là có thể thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng dù thế nào thì “Hắc Thiên thư” đó lưu họa đến ba đời, đúng là phương pháp độc ác nhất từ xưa đến nay. Đã là kiếp nô thì đều rất coi luật đó là một sự sỉ nhục, chắc là cô hỏi bọn họ nhưng bọn họ không nói là vì nguyên nhân này…
Nói đến đó, cô thấy Ninh Ngưng miệng trương ra, mặt không còn chút máu thì trong lòng đã hổ thẹn lại cũng thương xót, khẽ thở dài vuốt ve má Ninh Ngưng rồi dịu dàng nói:
- Người trong Tây Thành gọi ta là một nửa kiếp nô, cô có biết nguyên nhân không?
Ninh Ngưng định thần một chút rồi nói:
- Nghe nói, nghe nói…
Cô nói đến đó thì mặt đỏ bừng lên. Tiên Bích khẽ cười khổ, nhìn nhà tranh sau lưng một chút rồi nói:
- Cô đừng sợ, ta không để ý đâu. Nhưng Ngu Chiếu lại thường tức giận người khác nhắc đến chuyện đó để vạch ra khuyết điểm của mẹ ta. Vì vậy nếu y có mặt thì sẽ không cho người khác nói chuyện đó. Có điều chuyện đó mẹ ta đã làm rồi thì sao có thể không cho người ta nói được. Lúc đó bà còn nhỏ tuổi không biết gì, lỡ đem cha ta luyện thành kiếp nô, sau đó duyên phận trùng hợp nên kết thành vợ chồng rồi sinh ra ta. Theo luật thứ tư thì ta kế thừa chân khí của kiếp chủ mà cũng kế thừa cả kiếp lực của kiếp nô. Chân khí và kiếp lực trung hòa lẫn nhau nên ta mới không bị làm hại. Hơn nữa còn được phúc trời cho, đã có thần thông của mẹ ta lại có cả kiếp thuật của cha ta, một mình kiêm cả sở trường của hai bên. Vì vậy luật thứ tư đó đối với người khác thì là nỗi thống khổ cực lớn, nhưng đối với ta mà nói thì lại là may mắn trên trời rơi xuống.
Cô nói đến đó thì chăm chú nhìn Ninh Ngưng rồi nói:
- Vì luật thứ tư đó mà còn có thể suy ra một điều cấm kỵ rất lớn, cô có muốn biết không?
Ninh Ngưng mặt trắng nhợt, ánh mắt mơ hồ, gật đầu rồi lại lắc đầu, vẻ mặt vô cùng mờ mịt. Tiên Bích cố rắn lòng nói:
- Chân khí và kiếp lực sinh khắc hỗ trợ lẫn nhau nên kiếp chủ và kiếp nô kết hợp thì đời sau có thể không bị vấn đề gì. Nhưng nếu là kiếp nô cưới kiếp nô thì đứa con sinh ra có kiếp lực của cha và mẹ giao hợp sẽ tạo ra một kiếp lực hoàn toàn mới, loại kiếp lực đó có một không hai, chẳng có chân khí nào có thể cứu được cả. Vì vậy trong vòng ba giờ đứa trẻ chắc chắn sẽ bị “Hắc Thiên kiếp” phát ra mà chết thảm…
Tiên Bích nói đến đó thì chỉ cảm thấy thân mình Ninh Ngưng run bắn lên, khi cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy cô đang nhắm chặt hai mắt, trên hàng lông mi dài treo đầy nước mắt. Tiên Bích nhất thời không nỡ nói tiếp. Qua một hồi lâu, bỗng nghe Ninh Ngưng lẩm nhẩm nói:
- Thì ra giữa kiếp nô không thể cưới nhau được, cũng giống như Bạch Xà nương nương, cho dù biến hóa linh hoạt thế nào thì luôn luôn vẫn là khác loài, nếu kết hợp với người thường tất sẽ bị trời phạt. Có điều vì sao biết rõ như vậy mà Bạch Xà nương nương vẫn không hề hối hận, trước sau vẫn yêu cái kẻ người phàm phụ tình bạc bẽo đó, tình nguyện hủy đi công phu tu luyện, chịu kiếp trầm luân, nghĩ lại thì bà ấy thật là ngốc nghếch quá…
Cô giống như tự nói với chính mình, nói ra là việc Bạch Xà si tình nhưng Tiên Bích lại biết là cô mượn việc đó để so sánh với bản thân nên buồn vui lập tức lẫn lộn trong lòng, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, phải im lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Có một việc vốn không nên nói với cô, nhưng tính mạng Lục Tiệm nguy rồi nên không thể chậm trễ được nữa… ừm, cô có biết sau khi Vạn Quy Tàng thành chủ mất đi thì Tây Thành từng nổ ra một lần đại chiến không?
Ninh Ngưng cúi đầu nói:
- Có phải lần mẹ tôi mất đi không?
Thân mình Tiên Bích run lên, mặt không còn chút máu, lẩm nhẩm nói:
- Thì ra cô đã biết rồi ư?
- Đúng vậy. – Ninh Ngưng cười cười thê thảm – Ninh Bất Không là cha tôi, Việt Phương Ngưng là mẹ tôi, còn Trầm Chu Hư thì lại là kẻ thù không đội trời chung của tôi…
Cô nói đến đó thì cho dù đã hết sức áp chết nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Tiên Bích hết sức đau đầu, nhíu mày nói:
- Cái đó cũng không thể hoàn toàn trách Trầm sư huynh được. Lúc đó Hỏa bộ hùng mạnh, Tây Thành không ai sánh bằng, sáu bộ còn lại nếu không ra sức phản kích thì tất sẽ lần lượt bị nuốt chửng…
Cô nói đến đó, bỗng thấy Ninh Ngưng mắt trợn tròn có vẻ tức giận thì đành nói:
- Bỏ đi, việc đã qua rồi có nói nhiều cũng vô ích. Nhưng Lục Tiệm chính là kiếp nô mà cha cô luyện ra, nghe nói ông ta đã quay về Trung Nguyên, có thật vậy không?
Ninh Ngưng chợt nghĩ ra liền buột miệng nói:
- Cô muốn tôi xin ông ấy cứu Lục Tiệm ư?
Tiên Bích lắc đầu nói:
- Tính nóng của Ninh sư huynh ta cũng biết được mấy phần, đừng nói chưa chắc ông ấy chịu cứu mà cho dù ông ấy có chịu cứu thì Lục Tiệm cũng không chấp nhận đâu. Nếu không thì y cớ gì phản bội kiếp chủ để phải chịu kiếp nạn lớn chứ. Chỉ có điều, ngoài việc tìm kiếp chủ cứu thì ta còn nghĩ đến một cách khẩn cấp nữa…
Ninh Ngưng không nhịn được, nói:
- Cách gì vậy?
Tiên Bích nặng nề nhìn cô rồi chậm rãi nói:
- Theo điều luật thứ tư thì cô là con gái duy nhất của Ninh Bất Không, kế thừa chân khí đặc trưng của ông ta, nếu có thể đem kiếp lực trong cơ thể biến thành chân khí thì có thể cứu Lục Tiệm những lúc nguy hiểm. Chỉ có điều “Hắc Thiên kiếp” của Lục Tiệm tụ lại đã lâu, một khi phát ra thì không thể giải quyết được. Nếu muốn ngăn chặn thì kiếp lực cần mượn sẽ rất nhiều. Mà theo điều luật thứ hai: “Có mượn có trả” thì nếu cô mượn kiếp lực quá nhiều sẽ khiến “Hắc Thiên kiếp” phát ra. Còn “Hắc Thiên kiếp” của cô thì ngoài Trầm sư huynh không ai áp chế được…
Ninh Ngưng đứng bật dậy, tức giận nói:
- Cô muốn tôi đi cầu xin kẻ độc ác đó ư…
Tiên Bích thở dài nói:
- Trải qua việc này nói không chừng còn có thể hòa giải được những ơn oán của đời trước…
Ninh Ngưng mặt đỏ bừng bừng, ngắt lời nói:
- Lão đã hại mẹ tôi chết thảm, tôi, tôi có chết cũng không buông tha cho lão…
Tiên Bích ngẩn ra rồi cười khổ nói:
- Nhưng ông ta là kiếp chủ, nếu cô giết ông ta thì cô cũng mất mạng. Nếu cô chết rồi thì còn ai cứu Lục Tiệm nữa đây? Vừa rồi chẳng phải đã nói tới Bạch Xà nương nương ư? Bà ta vì người mà mình yêu đã không tiếc hủy đi công phu tu luyện nghìn năm, vĩnh viễn bị chôn vùi. Vì Lục Tiệm chẳng lẽ cô không thể chịu đựng một thời gian, cúi mình để mong việc được trọn vẹn ư?
Ninh Ngưng bất giác sững lại, trong nháy mắt đủ loạn cừu hận tình ái tràn lên đảo lộn trong đầu, lúc thì mối thù của mẹ chiếm ưu thế, lúc thì lại tình cảm chứa chan, hai loại tình cảm xung đột dao động khó mà phân giải được. Ninh Ngưng bỗng cảm thấy tâm tư sức lực kiệt quệ, mắt tối sầm rồi ngất đi.
Tiên Bích vội tiến đến đỡ lấy cô rồi đẩy chân khí vào, mới thấy Ninh Ngưng vừa hé mắt ra lại nhắn lại, lệ theo khóe mắt chảy xuống chốc lát đã làm tay áo của Tiên Bích ướt đẫm.
Tiên Bích đang cảm thấy lúng túng hoảng hốt thì bỗng nghe có người nói:
- Thật ra còn có một cách nữa.
Tiên Bích đưa mắt qua thấy Cốc Chẩn dựa vào cửa thì biết những lời vừa rồi tất đã bị hắn nghe hết rồi, cô lập tức biến sắc quát lên:
- Tiểu tặc thối tha, con gái bọn ta nói chuyện mà ngươi cũng dám nghe lén ư?
- Tỷ tỷ tha cho lần này – Cốc Chẩn vội vòng tay.
Tiên Bích cũng không rảnh rỗi để lắm chuyện, cô thấy Lục Tiệm chưa xuất hiện thì cũng hơi yên tâm, liền hỏi:
- Ngươi nói còn có cách khác ư? Là gì vậy?
Cốc Chẩn nói:
- Theo điều luật thứ tư thì Trầm Tú là con trai Trầm Chu Hư nên cũng là kiếp chủ của Ninh cô nương phải không?
Tiên Bích gật đầu. Cốc Chẩn nói:
- Nói như vậy, chân khí của hắn cũng có thể giải được “Hắc Thiên kiếp” của Ninh cô nương chứ?
Tiên Bích như hiểu ra, nói:
- Theo ngươi thấy thì…
Cốc Chẩn nói:
- Trầm Chu Hư rất khó đối phó, nhưng đứa con trai rùa đen của lão lại rất ăn hại vô cùng, chỉ cần bắt được hắn thì cũng chẳng cần phải lựa lời khuyên nhủ, chỉ cần dí dao vào cổ hắn, tin rằng hắn không dám không cho chân khí. Nhưng đáng tiếc là thằng cha Diệp Phạm đó lắm chuyện, lại bắt hắn đưa đi, thật là đáng hận.
Tiên Bích vừa bực mình vừa buồn cười:
- Cách đó của ngươi đúng là vô dụng, người đã rơi vào tay Diệp Phạm rồi, nếu không thắng được Diệp Phạm thì làm sao cướp người về được?
Cốc Chẩn mày dài cau lại, vừa định nói thì bỗng nghe một tiếng hú dài vang lên xa xa, tiếng hú như rồng gầm vang vọng khắp núi. Ba người chấn động tâm thần, đưa mắt nhìn ra thì thấy một cái bóng xanh uốn lượn như điện lao xuống từ sườn núi đối diện. Diệp Phạm áo xanh tóc dài đứng lại trước trận.
Thì ra tên tùy tùng bị thương chạy về, Diệp Phạm nghe nói vết thương của Ngu Chiếu đã khỏi thì rất bất ngờ, thầm nghĩ Tiên Bích đã là một đối thủ đáng kể, lại thêm cả Ngu Chiếu thì khó mà chống được. Hắn do dự hồi lâu rồi bỗng lại cảm thấy đòn đó của Cốc Thần Thông lợi hại biết bao, Ngu Chiếu chỉ trong thời gian ngắn làm sao mà hồi phục được, trong đó nhất định có điều gian trá. Hắn liền gọi tên tùy tùng lại kiểm tra vết thương thì phát hiện ra hòn đá đó tuy xuyên vào chân ba phân nhưng xương ống chân vẫn còn nguyên. Dựa vào thần thông ngày trước của Ngu Chiếu thì với đòn đó cái chân trái của tên tùy tùng chắc chắn đã phải gãy đoạn.
Nghĩ đến đó thì Diệp Phạm lại càng chắc chắn là Ngu Chiếu chỉ hư trương thanh thế, ngoài miệng nói là khỏi rồi nhưng thật ra vết thương còn nặng hơn. Bây giờ nếu hắn bố trí tốt cho Bạch Tương Dao, không còn vướng bận gì nữa thì chính hợp ra tay truy sát, cho dù không giết được Tiên Bích nhưng thừa cơ Ngu Chiếu bị thương nặng để giết y thì ngày sau “Luận Đạo Diệt Thần” cũng sẽ bớt đi một kẻ kình địch.
Hắn nghĩ rồi làm ngay, bắt đầu truy đuổi. Hắn vốn cho rằng nhóm của Ngu Chiếu nhất định đã chạy xa rồi, vạn lần không ngờ là những kẻ đối đầu này lại rất to gan, không những không chạy trốn mà còn ngồi đó chuyện phiếm. Diệp Phạm kinh hãi nghi ngờ không dám chắc chắn nên ngưng thần quan sát, liền phát hiện ra địa hình xung quanh ngôi nhà tranh đó rất quỷ quyệt, chỉ sợ là mưu kế của đối phương để dụ địch nên hắn đứng trên sườn núi đối diện nghiên cứu hồi lâu, tìm ra đầu mối xong mới hú dài xuất hiện.
Tiên Bích thấy hắn đứng lại bên ngoài trận thì thầm kêu hỏng bét, biết là trận pháp này đã bị nhận ra rồi. Lại thấy Diệp Phạm giậm chân rồi chợt lướt tới một gò đất bên trái.
Tiên Bích lắc mình biến mất không thấy đâu nữa. Trận “Hậu Thổ nhị tương” vốn có hiệu quả ẩn giấu thân hình, chỉ cần hiểu rõ trận pháp rồi kết hợp với thần thông của Địa bộ thì mỗi gò mỗi hố đều có thể ẩn giấu thân hình được.
Diệp Phạm phát hiện ra cái gò đất đó chính là mấu chốt của trận, vừa định ra tay phá hủy thì bỗng cảm thấy bên trái nổi lên gió mạnh, hắn bất giác quát lớn rồi vung chưởng đánh ra nhưng lại đánh trượt. Chỉ chậm lại một chút thì Tiên Bích đã di chuyển đất đá, cảnh vật xung quanh Diệp Phạm liền xảy ra biến hóa tinh tế, gò đất biến thành bằng phẳng, mấu chốt của trận đã chạy tới chỗ khác.
Diệp Phạm không ngờ trận pháp này có thể di chuyển nên cả kinh, ngưng thần nhìn lại thì chỉ thấy đất trồi đá dựng, cành lá rậm rạp, xung quanh chẳng thấy bóng người, im lặng không một tiếng động. Diệp Phạm trông thì kiêu ngạo nhưng bản thân chính là hậu duệ của Thiên Cơ cung năm xưa, tinh thông Dịch số nên thấy vậy thì càng không dám cử động loạn xạ mà im lặng xem hình thế của trận để tìm cách phá.
Tiên Bích lại không để cho hắn được suy nghĩ. Cô dựa vào trận pháp che chắn, thân mình như gió lúc trước lúc sau, lúc trái lúc phải không ngừng tập kích. Diệp Phạm không cẩn thận một chút là sườn trái đã bị chưởng lực lướt qua vừa đau vừa nhức, vội dùng song chưởng bảo vệ người, vù vù mấy tiếng quét cho cây cối gãy đổ, đất đá bắn văng tứ phía.
Hắn đánh bừa như vậy làm cho các cấm chế trong trận bị đụng đến, đất đá lại càng cuộn trào mãnh liệt. Nhưng “Kình Tức công” gặp mạnh lại càng mạnh thêm, Diệp Phạm bị tình cảnh bất lợi kích động nên cũng dùng ra bản lĩnh toàn thân. Tiên Bích ở cách mấy trượng mà vẫn cảm thấy chưởng phong quét vào mặt sắc như dao cắt. Lúc này cô và Diệp Phạm đều ở trong trận, một người ngoài chỗ sáng một người trong chỗ tối, cô có thể nhìn thấy Diệp Phạm nhưng Diệp Phạm lại không nhìn thấy cô. Cốc Chẩn, Ninh Ngưng đứng ngoài trận nên ngược lại có thể nhìn rõ toàn cảnh, xa xa trông cát bụi mịt mờ, gạch đá bắn tung, bọc lấy hai bóng người màu đỏ màu xanh như hai luồng cầu vồng lúc chia lúc hợp. chói lọi thần tốc không cho phép có chút sơ hở. Đất dưới chân hai người còn bị “Khôn Nguyên” thúc đẩy làm xao động như sóng nước, biển ảo nhấp nhô.
Đột nhiên Tiên Bích quát lên một tiếng “Trúng!” rồi hai bóng màu xanh màu đỏ liền lùi lại như điện chớp. Ninh, Cốc hai người trông thấy đều mừng rỡ: “Họ Diệp bị thương rồi…” Còn chưa nghĩ hết thì bóng đỏ lại vọt tới, bóng xanh chợt nhanh vọt lên cũng xông tới trước. Hai bóng người va vào nhau, Bắc Lạp Sư Môn phát ra tiếng kêu chói tai. Cái bóng đỏ kia như ngọn lửa theo gió bốc lên, bay ra ba trượng rồi rơi xuống dưới một gốc cây không động đậy nữa. Diệp Phạm thì chỉ lắc người một cái rồi chợt vượt qua trận thế rảo bước tiến về phía ngôi nhà tranh.
Thắng thua bỗng đảo ngược, Ninh, Cốc hai người đều cảm thấy khó hiểu, càng không ngờ Diệp Phạm đánh lâu không thắng được thì chợt ra chiêu quái quỷ, cậy nội công hùng hậu nên vận kình vào ngực chịu một chưởng của Tiên Bích rồi giả bị thương lùi lại. Tiên Bích tự cho rằng đang thuận lợi nên đuổi theo, không ngờ Diệp Phạm sớm đã dừng không lùi nữa rồi đột ngột phản kích.
Tiên Bích vừa cảm thấy chưởng lực của đối phương mạnh mẽ thì liền biết đã trúng kế, nhưng trong lúc gấp gáp không kịp lùi lại, chỉ còn cách đỡ thẳng. Võ công của Diệp Phạm vốn mạnh hơn Tiên Bích, Tiên Bích có thể kéo dài đến lúc này toàn là nhờ vào trận thế che giấu, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Đến lúc này cô phải đỡ thẳng thì lập tức lộ rõ chỗ kém, tuy không bị “Hãm Không lực” tức thì cuốn lấy nhưng vẫn bị chân khí của Diệp Phạm xâm nhập vào kinh mạch, nửa người mềm nhũn, nội tạng sôi sục, một luồng khí ngược nghẹn lại trong cổ họng không thể phun ra được.
Diệp Phạm cố chịu một chưởng thì chân khí bảo vệ người suýt bị đánh vỡ, ngực lẩm nhẩm đau cũng rất không dễ chịu. Hắn thấy Tiên Bích chiến đấu khổ sở như vậy mà Ngu Chiếu trước sau vẫn ẩn náu không ra thì càng chắc chắn rằng vết thương của y rất nặng. Hắn liền lập tức ép huyết khí xuống, vừa suy tính chỗ ảo diệu trong trận pháp vừa tiến tới ngôi nhà tranh.
Trận Hậu Thổ nhị tương không có người chủ trì thì uy lực giảm đi gần hết. Tiên Bích mắt thấy Diệp Phạm tiến thẳng tới ngôi nhà tranh thì quả thật lòng như lửa đốt, liên tục vận chuyển nội công để hóa giải chân khí xâm nhập. Ai ngờ cô càng nóng ruột thì luồng chân khí quái dị đó lại càng ngoan cố, mắt thấy Diệp Phạm đã tới gần nhà tranh mà suýt nữa đã rơi lệ.
Lúc này cô bỗng thấy Diệp Phạm bừng bước lại cách nhà tranh mười trượng, hai mắt nhìn chòng chọc vào thạch trận phía trước, vẻ mặt có hơi cổ quái.
Tiên Bích nhận ra thạch trận đó chính là trận mà Cốc Chẩn thiết lập bên trong. Cô vốn thấy trận thế đó chẳng có đường lối nào nên nghĩ Diệp Phạm tấn công là phá được ngay, ai ngờ lại nghiễm nhiên chặn được hắn. Tiên Bích ngạc nhiên trong lòng, vội dùng Tiên Thiên Dịch số, kỳ môn độn giáp thử vào trận đó nhưng trước sau vẫn chẳng có loại đạo lý nào phù hợp với nó cả, bất giác lại càng ngạc nhiên. Nhưng cô thấy đối thủ dừng bước thì dù sao cũng là việc tốt, liền lập tức nhân cơ hội này nhắm mắt ngưng thần, toàn lực hóa giải chân khí xâm nhập.
Diệp Phạm đã chịu khổ trong trận “Hậu Thổ nhị tương”, khó khăn lắm mới đến được chỗ này nên phải hết sức cẩn thận. Hắn thấy thạch trận này phía đông một gò, phía tây một cụm, kết cấu loạn xạ, đã không phải cửu cung bát quái cũng chẳng phải tam tài ngũ hành, nếu nói là hợp với bắc đẩu thiên cương, tinh tú trên trời thì cũng không giống. Tóm lại là cho dù hắn vắt óc suy nghĩ vẫn không sao tìm ra điều ảo diệu bên trong. Nhưng hắn đã có ý nghĩ trước trong đầu, cho rằng thạch trận này đã nằm ở đây thì tất nhiên là một phần của trận “Hậu Thổ nhị tương”. Trận trước đã lợi hại biết bao thì trận này chắc sẽ càng ghê gớm hơn. Có điều trận trước lợi hại mà còn có đạo lý để lần ra, nhưng thạch trận này lại quỷ quái vô cùng, nếu không thể tìm ra được điều ảo diệu bên trong mà cứ xông bừa vào thì chắc chắn sẽ bị vây chặt lại.
Nghĩ đến đó, Diệp Phạm cười nhạt, lớn tiếng nói:
- Ngu Chiếu, ngươi tự xưng là hảo hán mà sao toàn trốn trong nhà làm con rùa đen rụt đầu thế? Có bản lĩnh thì ra mặt đi.
Hắn gọi xong vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, còn đang tự nhíu mày thì bỗng nghe một tiếng cười phì khe khẽ rồi Cốc Chẩn cười hề hề đi ra khỏi cửa.
Nếu là Ngu Chiếu nghênh chiến thì vẫn nằm trong dự định của Diệp Phạm. Nhưng Cốc Chẩn ngang nhiên bước ra thì lại khiến hắn hết sức kinh hãi nghi ngờ. Diệp Phạm hiểu rất rõ thực lực của tiểu tử này, hắn đã dám ra mặt thì tất nhiên là dựa vào trận pháp trước cửa nhà này rồi. Nhất thời Diệp Phạm lại càng cẩn thận, càng không dám cử động xằng bậy.
Cốc Chẩn đi mấy bước đến giữa trận rồi hi hi cười nói:
- Diệp lão Phạm, ta biết rồi, ngươi xưa nay không làm rùa đen rụt đầu mà chỉ làm rùa đen lộ đầu thôi. Có bản lĩnh thì qua đây.
Hắn học theo giọng điệu của Diệp Phạm, khi nói đến hai chữ “lộ đầu” thì lại càng nhấn mạnh. Diệp Phạm đùng đùng nổi giận muốn xông tới nhưng lại thầm nghĩ: “Tiểu tử này cố ý kích động ta xông vào trận nhất định là có quỷ kế. Trận này quái dị, nếu bước chân vào thì rút ra e rằng sẽ khó đây.” Hắn ngước mắt nhìn, bỗng phát hiện chỗ Cốc Chẩn đang đứng cách mình không tới bốn trượng, ra sức nhảy một cái chắc là tới được. Diệp Phạm bất giác lộ nụ cười nhạt, thầm nghĩ: “Đám nam nữ chó chết này tự cho là thông minh, nhưng không biết lão tử đây lợi hại, cứ cho là trốn trong trận thì ta không cách nào bắt được, nhưng lại không biết lão tử chân không chạm đất, có thể bắt sống hắn để trút giận.”
Suy nghĩ xong, hắn liền ngửa mặt cười dài, tiếng cười chưa dứt thì thân mình còn nhanh hơn tên bắn, lướt qua bốn trượng chụp thẳng vào mặt Cốc Chẩn.
Hắn cười dài để đánh lạc hướng kẻ địch rồi đột ngột ra tay để gây bất ngờ. Nhưng Cốc Chẩn tinh quái biết bao, Diệp Phạm vừa cử động thì hắn cũng nhảy lùi về phía sau, không ngờ Diệp Phạm ra tay nhanh như điện chớp, dù hắn lùi rất nhanh nhưng trước mắt vẫn thấy năm ngón tay của Diệp Phạm tiến gần tới, đầu ngón tay tạo ra năm luồng kình phong như năm cây cương trùy cắt vào da mặt đau nhói. Cốc Chẩn liền lập tức thuận theo thế trảo ra sức ngửa về phía sau. Nếu đổi lại là trước đây thì vẫn khó mà thoát được, nhưng sau khi Cốc Chẩn luyện được “Miêu Vương bộ” thì đã nhanh nhẹn hơn nhiều, đầu ngón tay của Diệp Phạm vẫn cách hơn một phân thì thế nhảy đã hết. Hắn hổ thẹn tức giận trong lòng, trầm giọng quát một tiếng chân trái điểm xuống mặt đất đang định tiến thêm nửa thước bắt lấy Cốc Chẩn thì bỗng cảm thấy dưới chân hụt đi rồi thân mình đột ngột tụt xuống.
Diệp Phạm cả kinh, vội vận thần công bảo vệ thân thể nhưng không ngờ cái hố bẫy đó lại chẳng có cơ quan gì, mà cũng không sâu lắm. Nháy mắt chân hắn đã chạm đất, vừa định mượn thế tung người lên thì bỗng nghe Cốc Chẩn kêu gọi:
- Ngu huynh chậm đã…
Diệp Phạm chợt kinh hãi kìm tư thế lại, thầm nghi: “Lôi Đế Tử quả nhiên vết thương đã khỏi, phục ở một bên đợi thời cơ đánh lén. Bây giờ ta đang ở trong hố, còn y ở trên mặt đất chiếm hết cả địa lợi, kể cả hắn chưa khỏi hẳn mà chỉ cần được bằng bảy, tám phần ngày thường thì cũng đủ áp chế được ta rồi.
Tu vi của Diệp, Ngu hai người vốn hơn kém nhau không bao nhiêu, lúc này Diệp Phạm rơi tọt xuống hố, về địa thế hết sức không tốt, nếu Ngu Chiếu thủ ở bên hố mà Diệp Phạm cứ xông bừa lên thì ở giữa không trung không dựa được vào đâu, tất sẽ bị đánh trọng thương. Nhưng nếu để Tiên Bích nghỉ ngơi một lúc rồi đến hợp sức thì Diệp Phạm lại càng khó mà sống sót rời khỏi đây.
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Phạm xoay chuyển vô số ý nghĩ, hắn hoảng hốt nhận ra đã rơi vào kế hiểm. Tuy cái hố đất này chỉ hơn một trượng, nhảy một cái là lên được nhưng không dám đảm bảo không phải địch nhân cố ý đào nông như vậy để dụ cho mình nhảy lên rồi bên địch từ trên cao đánh xuống bằng đòn sát thủ độc ác.
Diệp Phạm càng nghĩ càng kinh, bất giác cúi người co gối nhìn ngó lên trên, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa trên trán.
Tiên Bích vận công mấy vòng, hóa giải được chân khí xâm nhập rồi lập tức đứng lên phi thân qua, vừa đúng lúc thấy Diệp Phạm trúng kế rơi xuống hố thì bất giác cả kinh. Sau đó cô lại nghe Cốc Chẩn gọi lớn Ngu Chiếu thì lại càng ngạc nhiên. Nhưng cô là nhân vật thông minh, giây lát đã hiểu rõ quỷ kế của Cốc Chẩn, liền nghĩ thầm: “Tiểu tử này trước hết lập trận kỳ lạ để khiến Diệp Phạm nghi ngờ khiếp sợ không dám đi bộ vào trong trận, rồi lại cười nói chửi mắng, khích tướng để dụ hắn xảy chân rơi xuống hố, mất hết lợi thế về địa hình. Sau đó hắn lại mượn uy danh của Ngu Chiếu để dọa cho Diệp Phạm không dám liều lĩnh nhảy lên, trong đó tuyệt diệu nhất chính là một câu “Ngu huynh chậm đã…” đó. Với tính tình nóng như lửa của Ngu Chiếu thì tuyệt không có việc ra tay chậm chạp, vì vậy nếu nói “Ngu huynh ra tay đi” thì lại thành thừa, không hợp với tính cách của y. Nhưng nói “Ngu huynh chậm đã” thì lại vừa đúng tỏ ra Ngu Chiếu vội vã định ra tay, nhưng vị bị Cốc Chẩn gọi dừng nên chuyển sang phục kích trên miệng hố, đợi thời cơ để đánh kẻ địch. Cứ như vậy thì lại càng khiến Diệp Phạm không đoán ra được. Ừm, đúng rồi, hắn cố ý đào hố nông cũng là vì muốn làm Diệp Phạm dậy lên lòng nghi ngờ. Nếu đào một cái hố sâu mười trượng thì Diệp Phạm tất nhiên sẽ cho rằng chúng ta không đủ võ lực nên phải dùng cạm bẫy để giữ chân hắn, như vậy sẽ khó tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng đào một cái hố nông thì ngược lại tỏ rõ bên ta chẳng sợ gì cả, nếu không thì với loại cao thủ như hắn cho dù có cái hố sâu cả trăm trượng cũng chẳng làm khó được…”
Nghĩ đến đó, Tiên Bích nhìn Cốc Chẩn thầm sinh lòng cảnh giác: “Tiểu tử này trí dũng đều ghê gớm, sinh ra đã có năng lực để trở thành đại cao thủ. Hiện giờ chỉ kém cỏi về võ công, hắn vốn là thiếu chủ của Đông Đảo, trước mắt hình như phạm phải điều gì nên bị cao thủ trên đảo truy đuổi, không thể thoải mái tự do. Nhưng ngày sau nếu Đông Đảo buông tha cho, võ công lại có thành tựu thì chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch trước nay chưa từng có của Tây Thành chúng ta sao?”
Cốc Chẩn thấy Tiên Bích chăm chú nhìn mình, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ khó hiểu, nhưng cũng không biết cô lại nảy ra những ý nghĩ đó nên chỉ cười nói:
- Tiên Bích cô nương…
Tiên Bích gật đầu không nói. Diệp Phạm ở dưới hố nghe thấy thì lại càng buồn bực, oán trách mình nhất thời lưỡng lự nên lại có thêm một kẻ kình địch nữa. Nếu chỉ có một mình Ngu Chiếu thì liều mạng một phen vẫn còn có cơ hội thắng, nhưng thêm cả Tiên Bích nữa thì đúng là hỏng bét rồi.
Hắn chỉ cố do dự buồn rầu mà hoàn toàn không ngờ rằng trước mặt chỉ là một kế không thành. Cốc, Tiên hai người đều biến tình hình hiện giờ vi diệu, dù sao cũng không phải là kế sách lâu dài nên lập tức đưa mắt ra hiệu rồi đồng thời lùi vào trong nhà bàn luận xem sau đó phải làm thế nào.
Vừa tới trước cửa thì Tiên Bích tim bỗng nhảy vọt lên, một luồng sát khí tạt thẳng vào mặt. Sát khí này đến rất đột ngột, tuy không sắc bén ghê gớm nhưng lại như bao phủ khắp nơi không chỗ nào là không tới được.
Tiên Bích không kịp nghĩ ngợi, liền kéo Cốc Chẩn tung mình nhảy lùi lại. Trong giây lát trước mắt bóng vàng loang loáng, tai nghe tiếng cách cách không ngớt rồi căn nhà nhỏ bằng tranh lá đó đã bị chặt đứt ngang lưng, ngay cả nóc nhà cũng đổ ầm xuống. Nhưng ở trên không trung thì luồng sáng vàng kia bỗng lại vòng lại như điện, cuốn hết mảnh vụn của căn nhà lôi lôi kéo kéo ép xuống đầu hai người.
Tiên, Cốc hai người chấn động. Tiên Bích vung chưởng nghênh đón, rầm một tiếng đống mảnh vụn đó đã vỡ tung ra, hóa thành gỗ đá bay đầy trời. Trong bụi đất mù mịt, ánh vàng lại loáng lên phá không phóng tới. Cốc Chẩn chỉ cảm thấy cả người bị gió cuốn đi giật lại, bỗng nghe Tiên Bích quát khẽ một tiếng rồi luồng sáng vàng đó đột ngột rút lại.
Bụi đất lắng xuống, Cốc Chẩn định thần nhìn qua thì chỉ thấy giữa căn nhà tranh có một nam tử áo vàng mặt ngọc mũi khoằm, ống tay áo bên trái của hắn xếp trên cánh tay tầng tầng lớp lớp, còn ống tay áo bên phải thì lại như một con rắn bắn ra hơn ba trượng, đầu kia của ống tay áo bị Lục Tiệm dùng tay không bắt được. Nam tử áo vàng đó chăm chú nhìn Lục Tiệm, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
“Cửu Biến long vương”. Tiên Bích trong lòng hơi rối loạn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, hoàn toàn không hiểu ngoài căn nhà có trận pháp chặt chẽ như vậy mà vì sao Địch Hy vẫn vào được trong nhà. Ống tay áo dài đó của Địch Hy vốn là đánh tới Ngu Chiếu. Ngu Chiếu vốn đang vận công tới chỗ quan trọng, khó mà thoát được thì không ngờ Lục Tiệm đột nhiên ra tay, dùng “Bổ Thiên Kiếp thủ” lại chặn đứng được cái tay áo dài đó.
Bóng vàng lướt qua, thân hình Địch Hy chợt biến mất. Lục Tiệm bỗng cảm thấy trên ống tay áo có kình lực rất mạnh dồn tới thì không tự chủ được, thân mình bay ra hơn trượng, hổ khẩu đau nhói rồi ống tay áo đã vuột đi. Nhưng tay áo tuy bị đoạt lại mà luồng kình lực trước đó vẫn chưa bị tiêu diệt, nó truyền theo hai tay đánh vào tận gan ruột. Lồng ngực Lục Tiệm thắt lại, máu chực trào lên cổ họng, trước mắt bóng vàng nhẹ nhàng như ánh sáng, sắc bén như thủy triều ào tới.
Địch Hy vừa đoạt lại được tay áo thì liền dùng ra đòn sát thủ, ống tay áo hắn bay ra nhanh như chớp. Tiên Bích vừa định kêu lên thì chợt thấy bóng trắng loáng lên rồi một luồng khói trắng bay như phi kiếm đến va chạm vào ánh sáng vàng, phát ra tiếng nổ như sấm động.
Bóng vàng rút lại, thân hình Địch Hy xuất hiện ngoài ba trượng, mặt có vẻ kinh hãi. Lục Tiệm cũng đồng thời hạ xuống đất, lúc hạ xuống thì hai chân đã mềm nhũn ra sắp ngã xuống thì bỗng cảm thấy một bàn tay từ đằng sau đỡ lại. Y quay đầu nhìn thì Ngu Chiếu đã thu lại công lực, mày rậm nhướng lên đứng thẳng ngạo nghễ.
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui mừng, đang định lên tiếng thì bỗng nghe bên tái có một tiếng nói như muỗi kêu:
- Đừng động đậy.
Lục Tiệm ngẩn ra, lại thấy miệng Ngu Chiếu mấp máy rồi âm thanh đó lại nói tiếp:
- Chiêu vừa rồi đã động tới chỗ nội thương, bây giờ ta không còn sức, phải cần đệ đỡ cho.
Lục Tiệm bừng tỉnh, tiếng nói bên tai chính là Ngu Chiếu dùng nội lực để truyền âm. Thì ra y vì cứu mạng mình mà đã dừng vận công sớm hơn nên nội thương vẫn chưa khỏi. Lục Tiệm chỉ cảm thấy bàn tay to lớn đỡ trên khuỷu tay mình hơi trầm xuống thì biết rằng Ngu Chiếu đang hết sức đấu tranh với nội thương, nhưng đưa mắt nhìn thì lại thấy vẻ mặt y như bình thường, mày rậm khẽ kheo lại, khóe miệng vẫn treo một chút vẻ diễu cợt khinh miệt.
Địch Hy lòng dạ sâu xa, thấy vậy thì từ từ thu tay áo lại, ánh mắt xanh biếc lưu chuyển ngần ngừ trên mặt Ngu Chiếu.
Lục Tiệm đã từng thua thiệt, biết là Địch Hy quỷ quyệt nên lập tức hít một hơi dài đứng thẳng người lên. Nhưng y chịu khổ của “Hắc Thiên kiếp” đã lâu, thân thể hết sức yếu đuối, vừa rồi lại bị kình lực trên tay áo đánh phải nên lồng ngực đau đớn, chỉ cảm thấy tay Ngu Chiếu ấn xuống càng nặng thêm thì hai chân bất giác phát run lên.
Bỗng nghe Ngu Chiếu nói:
- Tay áo của họ Địch gọi là “Thái Bạch kiếp tụ” vô cùng lợi hại, thêm vào thân pháp “Long Độn” thì chính là khắc tinh của Tiên Bích. Nếu hắn biết nội thương của ta chưa khỏi thì mọi việc sẽ tiêu tan hết…” Trong lúc y nói chuyện, Địch Hy mắt không chớp nhìn chòng chọc vào hai mắt y, hiển nhiên đã phát hiện ra việc truyền âm nhưng không hiểu rõ nội dung thế nào. Lục Tiệm biết rằng đã đến lúc quan trọng sống chết nên cũng không biết lấy được sức lực từ đâu mà nghiến chặt răng, dùng chí khí quật cường để đứng thẳng bất động.
Lúc này theo Tiên, Cốc, Ninh ba người trông thấy thì Ngu Chiếu chẳng có vẻ gì bị thương mà ngược lại còn giống như y đang đỡ cho Lục Tiệm. Ba người tất nhiên đều rất mừng rỡ, cho rằng vết thương của Ngu Chiếu khỏi rồi thì thêm được một đồng minh mạnh mẽ, cho dù là Diệp Phạm, Địch Hy liên thủ thì cũng chưa chắc đã thua.
Địch Hy nhìn ngó hồi lâu rồi chợt cười nói:
- Lôi Đế Tử trước nay quang minh lỗi lạc, sao hôm nay lại nói những lời lén lút như thế, không dám nói ra cho mọi người biết?
Mọi người nghe vậy thì mới biết rằng vừa rồi Ngu Chiếu đã dùng thuật “Truyền âm nhập mật”. Cốc Chẩn suy nghĩ nhanh nhất, lại thấy Lục Tiệm mồ hôi ròng ròng rất khổ sở thì lập tức đoán ra tình cảnh khó khăn hiện giờ. Hắn bỗng thấy Địch Hy mắt lộ đầy vẻ nghi ngờ thì lập tức hi hi cười nói:
- Địch thúc thúc, sao ngươi lại đến đây?
Địch Hy bị hỏi thì tâm thần hơi lạc đi, thản nhiên nói:
- Ta đuổi theo một kẻ địch, thuận đường mà tới đây.
Cốc Chẩn cười nói:
- Kẻ địch nào vậy?
Địch Hy ngắm nghía hắn rồi cười nói:
- Ngươi gặp họa đến nơi mà còn có lòng lo những việc nhàn rỗi của người khác ư?
Cốc Chẩn cười nói:
- Tiểu đệ là một kẻ nhàn rỗi. Người nhàn rỗi lo việc nhàn rỗi chính là điều hoàn toàn đúng đắn. Nhưng Địch huynh lại là người rất bận rộn, không biết nghề buôn súng điểu của Đông Doanh thế nào rồi?
Ánh mắt Địch Hy lạnh đi rồi chợt cười cười, thản nhiên nói:
- Nhờ phúc nên vẫn tốt…
Còn chưa dứt lời thì ống tay áo đã bắn ra như điện. Cốc Chẩn kinh hãi, chưa kịp nó tránh thì ống tay áo đó lại đột ngột đổi hướng quét vù về phía Tiên Bích.
Tiên Bích biết rõ “Thái Bạch kiếm tụ” có thêm chân lực của Địch Hy thì sắc như đao kiếm, uy lực lớn lao nên vừa định né tránh thì ống tay áo đó lại rút vù về. Địch Hy khẽ cười, nói:
- Quả nhiên là như vậy…
Cốc Chẩn thầm kêu không hay, rồi nghe Địch Hy cười nói:
- Từ lâu đã nghe Ngu huynh và Tiên Bích cô nương là một đôi uyên ương, rất quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ Ngu huynh thấy ta đánh Tiên Bích cô nương mà lại vẫn không hề động đậy, vì sao thế?
Ngu Chiếu không ngờ người này lại lợi hại đến vậy, chỉ thử một chút đã hiểu ra tình ình của mình thì không biết đáp lại thế nào. Địch Hy chằm chằm nhìn y rồi cười nói:
- Nói như vậy thì nội thương của Ngu huynh quả nhiên chưa khỏi ư?
Nói rồi hai tay áo đều rũ hết ra, mặt vẫn cười cười nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh buốt như băng tuyết.
Bỗng nghe một tiếng cười dài trong trẻo khác thường. Tiên Bích trong lòng mừng rỡ ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy trên ngọn cây đằng xa, Tả Phi Khanh đang đứng thẳng đón giá, áo trắng phấp phới như muốn mọc cánh thành tiên bay lên.
Tiên Bích bất giác hé miệng mấy lần định kêu gọi. Ngu Chiếu thấy cô mừng rỡ lộ ra ngoài mặt thì lập tức mặt tím lại rồi cau mày.
Danh sách chương