Đang nhìn đến xuất thần thì chợt nghe Lục Tiệm nói:

- Ninh cô nương, cô không ăn ư? Ninh Ngưng lắc đầu nói:

- Tôi đã ăn lúc trên đường rồi.

Lục Tiệm cười nói:

- Tôi cũng ăn no rồi.

Ninh Ngưng nhìn y chăm chú rồi cười nói:

- Đã ăn no rồi thì ngồi lên lưng trâu, tôi sẽ dắt cho anh đi.

Lục Tiệm lắc lắc đầu, thẳng người lên nói:

- Không được. Tôi là nam tử hán, sao có thể để cô dắt đi được.

Ninh Ngưng phì một tiếng, nói:

- Bị bệnh rồi thì không tính là nam tử hán nữa.

Lục Tiệm a a cười nói:

- Chẳng phải thơ cổ đã nói, sống là nam tử hán, chết cũng là nam tử hán hay sao, nói gì đến bị bệnh.

Ninh Ngưng nói:

- Anh lừa người ta đấy à, ở đâu có loại thơ như thế?

Lục Tiệm nói:

- Nhất định là có, chỉ là nguyên gốc chưa chắc đã như vậy thôi:

Ninh Ngưng nghĩ ngợi rồi bật cười nói:

- Có phải là “Sinh làm người kiệt xuất, chết quỷ anh hùng” không?

Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:

- Đúng, đúng rồi, chính là câu đó, nghe giông giống nhưng tôi mãi không nhớ ra.

Ninh Ngưng phì cười nói:

- Lần này anh tính sai rồi, câu thơ đó là do nữ tử bọn tôi làm ra đấy.

Lục Tiệm cả kinh, nói:

- Thật chứ?

Rồi bất giác nghẹn lời, hồi lâu mới nói:

- Vậy thì thế này đi, chúng ta thay nhau ngồi trên lưng trâu, chứ một mình tôi ngồi thì khó mà chấp nhận được.

Y khăng khăng giữ ý, Ninh Ngưng không biết làm thế nào cũng phải miễn cưỡng chấp nhận. Lục Tiệm lại kiên quyết đòi cô ngồi lên trước, Ninh Ngưng không tranh được với y, đành leo lên lưng trâu, thật là dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Trăm mưu nghìn kế tìm vật cưỡi cho y để rồi lại bắt mình ngồi.” Có điều không biết vì sao mà cô ngồi trên lưng trâu, nhìn Lục Tiệm phía trước thì sâu thẳm trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào không thể nói rõ, càng ngày càng nhiều.

Lục Tiệm thân thể yếu ớt, đi chưa bao lâu đã lại bắt đầu ho. Ninh Ngưng vội nhảy xuống đỡ y lên lưng trâu, còn mình thì dắt trâu đi. Lục Tiệm hơi thở ổn định lại thì rất hổ thẹn áy náy, nói:

- Ninh cô nương, thật có lỗi với cô.

Ninh Ngưng nói:

- Anh ngoan ngoãn ngồi đó là tốt với tôi lắm rồi.

Lục Tiệm nói:

- Tôi cứ ngồi thế này thật không thoải mái. Cô cho tôi việc gì để làm đi, nếu không tôi thật biến thành phế nhân mất.

Ninh Ngưng bất giác bật cười, nói:

- Anh đã không hiền lành như vậy thì kể lại mấy câu truyện để tôi tiêu khiển đỡ buồn đi.

Lục Tiệm mừng rỡ nói:

- Kể truyện ư, tôi có sở trường rồi.

Liền thao thao bất tuyệt đem những việc kỳ lạ ở hải ngoại mà Lục Đại Hải từng kể cho mình để kể cho Ninh Ngưng nghe. Đáng tiếc là miệng lưỡi y bình thường, không biết thổi phồng như Lục Đại Hải nên những truyện kỳ quái ảo dị đó được y kể ra thì lại biến thành nhạt nhẽo vô vị, chẳng cảm thấy chỗ nào thần kỳ cả.

Ninh Ngưng nghe mấy truyện thì nói:

- Những cái đó có gì hay đâu? Sao không kể những việc anh đã trải qua đi?

Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:

- Những việc tôi đã trải qua lại càng không hay đâu.

Ninh Ngưng nói:

- Anh chưa nói thì làm sao biết được không hay?

Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:

- Những ngày tháng khi tôi còn nhỏ rất bình thường, chỉ đánh nhau với người khác có hai lần, đáng tiếc là đều thua cả.

Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:

- Vì sao anh lại đánh nhau với người ta?

Lục Tiệm nói:

- Lần thứ nhất là lên thị trấn mua cá, có mấy tên vô lại nhỏ tuổi cướp cá của tôi, tôi tức giận nên đánh nhau với bọn chúng. Bọn chúng người nhiều, ấn tôi vào vũng bùn làm tôi gần sặc chết.

Ninh Ngưng ồ một tiếng, căm phẫn nói:

- Những kẻ đó thật đáng ghét, sau đó thì sao?

Lục Tiệm nói:

- Sau đó ông nội tôi ra mặt, đánh một đứa trong đó bị thương nên bị giam trong nha môn mấy ngày liền.

Ninh Ngưng trầm mặc hồi lâu rồi lại hỏi:

- Còn lần thứ hai?

Lục Tiệm nói:

- Lần thứ hai cũng là vì mua cá. Lúc đó ở thị trấn có một tên ác bá họ Hoàng ức hiếp ngư dân, mọi người đều gọi hắn là Đại Hoàng ngư. Hắn thấy con cá của tôi thì muốn ép mua, trả giá rất thấp. Tôi không chịu bán, hắn liền đánh tôi một cái bạt tai. Lúc đó tôi vừa khéo đang cầm đòn gánh, máu nóng bốc lên liền đánh mạnh, khiến cho Đại Hoàng ngư vỡ đầu chảy máu. Có điều tay chân của hắn đông đảo, chúng rống lên rồi nhảy tới đấm đá, nếu không phải ông nội tôi đến kịp thì tôi chắc đã bị đánh chết rồi. Sau đó ông nội tôi phải bồi thường rất nhiều, mở tiệc rượu, lại mời những hộ có máu mặt ra nói khéo thì mới làm việc đó lắng xuống được, nhưng từ đó về sau ông nội không cho tôi đi mua cá nữa mà mắng tôi là giống hòn đá trong nhà xí, vừa cứng đầu vừa thối, chỉ biết gây rắc rồi phiền phức cho ông.

- Ông nội anh thật không biết lý lẽ. – Ninh Ngưng hừ một tiếng, nói – Rõ ràng là bọn kia không đúng, vì sao lại cứ mắng anh chứ?

Lục Tiệm nói:

- Ông nội tôi nói là người nghèo trên đời rất nhỏ bé, không nhẫn nại thì không thể sống được. Có điều tôi cứ không nhẫn nại được, bị bắt nạt liền cảm thấy trong lòng bất bình, đã cảm thấy bất bình liền muốn đối chọi với người ta, sống cũng được mà chết cũng xong, nói tóm lại không chịu dễ dàng khuất phục. Ông tôi nói tính cách đó của tôi nếu không sưẳ thì chắc sẽ không sống được lâu. Ôi, thật không ngờ ông nói đúng.

Rồi ngửa mặt lên trời từ từ thở dài một tiếng.

Ninh Ngưng trong lòng đau đớn, im lặng đi trước. Qua một lúc lâu, Lục Tiệm lại chậm rãi nói:

- Sau này tôi gặp A Tình, liền phát sinh nhiều việc rất kỳ quái mà người thường cả đời cũng chẳng gặp được.

Ninh Ngưng thân thể run lên, bước chân không tự khống chế được trở thành chậm dần.

Lục Tiệm phảng phất như tự nói với chính mình, liên miên kể lại gặp Diêu Tình thế nào, luyện kiếm thế nào, trừ gian thế nào… không chỉ nói việc cũ mà còn kể lại cả những mừng vui sướng khổ lúc luyện kiếm với Diêu Tình, đau khổ lúc phải chia tay với cô, những khốn khó lúc lưu lạc Đông Doanh sau khi biến thành kiếp nô, lằng nhằng với A Thị, còn cả sự thương tâm tuyệt vọng lúc Ngư hòa thượng chết, vui mừng khi thoát khỏi Ngục đảo cùng với Cốc Chẩn,… Những loại tâm tình đó tuyệt không phải bịa đặt kể ra mà đều là bản thân y đã phải trải qua nên lúc này rủ rỉ nói ra đều rất tự nhiên, cảm động lòng người. Có lẽ tự biết không còn sống lâu nên Lục Tiệm nói đến những việc đó trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ diệu, phảng phất như những việc đã gặp phải đang trải qua trước mắt, chẳng khác gì người khi hấp hối nhớ lại cuộc đời.

Cứ như vậy một người nói, một người nghe, hai người một trâu lẻ loi xuyên qua con đường nhỏ ruột dê, đi vào đồng bằng mênh mông. Mây trắng xa xa, truyền tới tiếng mục đồng thổi sao, vi vi vu vu du dương uyển chuyển. Ninh Ngưng lắng nghe, không biết vì sao nước mắt bỗng chảy ra.

Mưa bụi ở Giang Nam có thể đến bất kỳ lúc nào, lúc trời sắp tối thì mưa đến bất ngờ, nhỏ như tơ, nhẹ như khói, bao phủ cả trời đất, dãy núi cánh đồng đều như thêm mấy phần sắc thái thương tâm.

Xung quanh không có nhà ở, Ninh Ngưng đành phải kiếm một chỗ mỏm đá tránh mưa. Mưa gió trong đêm mờ mịt, tiếng sấm lâm râm. Nội thương của Lục Tiệm nặng nề, lại gặp phải gió lạnh nên lập tức không kìm được ho, mấy lần ngất đi, sắc mặt càng lúc càng tiều tụy, mi mắt hiện lên một luồng khí tím đen. Ninh Ngưng cực kỳ buồn bã, mấy lần muốn khuyên y đừng đến Thiên Trụ sơn, có điều nghĩ đến tình ý khắc cốt của y với Diêu Tình thì đều không khỏi im bặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối khó nói ra được có tư vị gì.

Ngày hôm sau mưa tạnh gió ngừng, hai người lại lên đường. Lục Tiệm không đi bộ nổi, có muốn khoe khí khái nam tử cũng thành có lòng mà không có sức, chỉ còn cách nằm trên lưng trâu ho không ngừng, thỉnh thoảng lại ho ra máu.

Đi chưa bao lâu, bỗng nghe Ninh Ngưng kinh hãi kêu lên. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy con đường trước mắt mọt dải xám ngoen ngoét, mượt như nhung, định thần nhìn kỹ thì bất giác kinh hãi. Thì ra lớn lớn nhỏ nhỏ toàn là chuột, như sông như suối đều chạy cả về phía này. Từ đồng ruộng hai bên đường thỉnh thoảng còn có chuột nhảy ra thêm, nhập vào đám này.

Lục Tiệm sững sờ đưa mắt nhìn, thấy Ninh Ngưng nắm chặt thừng trâu, hai má trắng bệch, đôi mắt mở to thì biết cô dù sao cũng là cô gái nhỏ tuổi, sợ những động vật nhỏ bé nên vội gọi:

- Lên lưng trâu đi.

Câu đó như đánh thức người trong mộng, Ninh Ngưng trong lúc vội vã cũng không để ý đến thẹn thùng nữa, tung người nhảy lên lưng trâu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, cả người run lên.

Lục Tiệm nói:

- Nghe nói chuột đều là quỷ về địa lý, có thể dự báo thiên tai, tránh họa tìm chỗ tốt. Quanh đây có lẽ đã sinh ra tai họa gì rồi.

Nói đến tai họa, Ninh Ngưng bất giác nghĩ đến bệnh tình của Lục Tiệm, nhìn y không giấu nổi ưu phiền, hỏi:

- Vậy phải làm thế nào?

Lục Tiệm nói:

- Chuột đã tránh tai họa thì chúng ta đi theo chúng, có thể được bình yên.

Ninh Ngưng hơi ngần ngừ một chút rồi gật đầu nói:

- Cũng được.

Hai người cùng cưỡi một con trâu, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, tim đều đập thình thịch, lập tức đi theo đàn chuột xa xa, chầm chậm tiến tới.

Đi được khoảng nửa giờ thì bỗng nghe sơn cốc phía trước truyền tới tiếng kêu ồ ồ quái dị. Hai người nghe mà trong lòng buồn bực, xa xa nhìn lại chỉ thấy ngọn núi đó đá nhiều cây ít, lởm chởm đá trọc. Ninh Ngưng trong lòng cảm thấy quái dị, đỡ Lục Tiệm xuống lưng trâu rồi giấu kỹ con trâu nước, vượt qua sườn núi lên đến đỉnh núi, cúi mình nhìn xuống.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì cả hai người đều kinh hãi. Chỉ thấy trong sơn cốc đen đen vàng vàn đều là chuột, đầu đuôi dính liền với nhau chen chúc đến giọt nước cũng không lọt. Có vẻ như chuột trong vòng mười dặm đã không hẹn mà gặp, cùng tập trung về đây.

Ninh Ngưng kinh tởm vô cùng, quay đầu đi không nhìn nữa. Lục Tiệm gan dạ có thừa, định thần nhìn kỹ thì giữa bầy chuột có một quái nhân áo vàng vừa gầy vừa nhỏ, lông vàng tóc vàng đang kêu ồ ồ quái dị không ngớt. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Thì ra là hắn.

Ninh Ngưng nói:

- Anh biết hắn ư?

Lục Tiệm nói:

- Người ta gọi hắn là “Thử Đại Thánh”, cũng là một kiếp nô.

Ninh Ngưng ồ lên một tiếng, nói:

- Vậy thì chẳng trách, xem hắn có thể phát âm thanh quái dị để điều khiển chuột thì chắc là “Ngự Thú nô” trong “Ngũ thần thông” rồi.

Bỗng nghe Thử Đại Thánh ngừng tiếng kêu rồi cười hềnh hệch nói:

- Bàng Giải Quái, ngươi có phục hay không? Còn chống cự là ngươi phải đổi tên đấy.

Chỉ nghe có người phì một tiếng rồi bực bội nói:

- Đổi tên cái rắm con mẹ ngươi, đổi thành tên gì?

Lục, Ninh hai người theo tiếng nói nhìn đến nhưng không thấy ai, trong lòng rất kinh ngạc.

Thử Đại Thánh cười hi hi nói:

- Đổi thành Bàng Giải Xác (vỏ con cua). Còn thịt ư, đều bị các con ngoan của ta ăn sạch rồi.

Người kia im lặng một lúc rồi bỗng tức giận nói:

- Con mẹ nó, coi như tiểu tử ngươi có khí phách, lão tử nhận thua. Nhưng có làm lão đại được không thì không phải ta nói là được.

Thử Đại Thánh cười nói:

- Ngươi nhận thua là được.

Rồi lại kêu lên ồ ồ mấy tiếng, bầy chuột lùi lại một góc, lộ ra một người khắp mình đầy vết thương, tung mình đứng dậy, thì ra là một hán tử cường tráng, hai tay vừa dài vừa to chạm tới mặt đất, vẻ mặt vô cùng chán nản. Lục Tiệm biết người này chính là Bàng Giải Quái, bất giác thầm nghĩ: “Hai người này đã ở đây thì Ninh Bất Không tất nhiên cũng không xa.

Bỗng thấy Thử Đại Thánh ngẩng đầu kêu lên quái dị:

- Thạch Thủ Cung, ngươi nói sao nào.

Chỉ nghe một âm thanh trầm trầm nói:

- Ngươi làm gì được ta nào? Đám con ngoan của ngươi biết leo tường không?

Lục Tiệm theo tiếng nói nhìn qua thì chỉ thấy một bức tường đá nhẵn bóng một dải, còn đang ngạc nhiên thì một chỗ trên vách đã đột ngột động đậy. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ, bất giác cả kinh, thì ra khối đá đó không phải là đá mà là một quái nhân cả người áo xám, hình dạng như con thằn lằn bám trên vách đá.

Thạch Thủ Cung lắc đầu rồi bỗng vươn tay chân, nhanh như điện chớp lúc phải lúc trái, lúc trên lúc dưới trên vách đá đó, bò đi như bay. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của Thử Đại Thánh hiện lên vẻ khẩn trương, chằm chằm nhìn hắn không chớp, tránh né theo sự di chuyển của hắn.

Thạch Thủ Cung bò hết ba vòng quanh sơn cốc thì tốc độ càng nhanh, tốc độ thay đổi vị trí khiến người ta hoa cả mắt. Đột nhiên hắn há miệng phụt ra một vật dài như sợi dây đến mười trượng, bay đi như sao băng ráng chiều, trúng vào mông Thử Đại Thánh. Thử Đại Thánh kêu lên the thé, ôm mông ngã lăn ra đất. Vật nhỏ dài đó rút lại nhanh như điện chớp, vù một tiếng đã rút lại vào trong miệng Thạch Thủ Cung. Thạch Thủ Cung thò đầu lưỡi dài nhỏ ra, liền máu bên mép miệng cười hi hi nói:

- Ngươi biết đấy, “Linh Thiệt phiêu” [người dịch: “thiệt” là cái lưỡi, “phiêu” là cái phi tiêu] của ta có độc, kẻ trúng phải chỉ sống được một khắc. Ngươi nếu không phục ta thì hết cách cứu thôi.

Thử Đại Thánh cả người cứng lạnh, lên tiếng không được, muốn gật đầu thì cổ lại cứng như đá. Thạch Thủ Cung cười nói:

- Nếu ngươi phục thì nháy mắt ba cái.

Thử Đại Thánh mạng sống là quan trọng nhất, vội chớp đôi mắt nhỏ xíu ba cái. Trần Tử Đan mới lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ, dốc ra một viên thuốc. Hai tay hắn lấy thuốc nhưng hai chân và bụng vẫn dán trên vách đá chẳng chút động đậy, quát lớn:

- Há miệng ra.

Thử Đại Thánh cô gắng há miệng ra một chút, Thạch Thủ Cung bỏ viên thuốc vào trong miệng rồi quai hàm há ra, viên thuốc biến thành một vệt sáng biến mất trong miệng Thử Đại Thánh.

Cái phun đó lực đạo rất mạnh, độ chuẩn xác lại càng ghê gớm, Lục Tiệm trông thấy bất giác lạnh mình.

Thử Đại Thánh uống xong thuốc giải thì bò dậy, hậm hực nói:

- Thạch Thủ Cung, ngươi bất quá chiếm được lợi thế về địa hình thôi.

Thạch Thủ Cung âm trầm nói:

- Đằng nào ngươi cũng thua rồi.

Thử Đại Thánh hừ một tiếng rồi cao giọng nói:

- Xích Anh Tử, sao ngươi không lên tiếng?

Chỉ nghe từ vách núi phía đông truyền tới một giọng nói nhỏ xíu:

- Ta nhỏ, yếu thế này, sao có thể tranh đấu với các ngươi được?

Thử Đại Thánh sốt ruột nói:

- Cút con mẹ ngươi đi, ngươi nhỏ cái gì, chỉ thích chơi trò lợn ăn thịt hổ. Còn không ra nữa là ta nhận Thạch Thủ Cung làm người đứng đầu đấy.

Người kia im lặng giây lát rồi cười nói:

- Đã như vậy thì ta cũng thử xem.

Rồi chợt nghe tiếng vỗ cánh, đỉnh núi có một con hạc lớn bay lên, thân hình to lớn, so với con hạc thường thì lớn gấp đôi, bay lượn trên trời như một đám mây.

Thạch Thủ Cung chợt biến sắc mặt rồi há miệng, “Linh Thiệt phiêu” bắn vù tới con hạc lớn đó. Lưỡi của hắn rất có sức mạnh, cái phi tiêu đó bay rất nhanh rất mạnh. Con hạc kia như có linh tính, dang rộng cánh lượn qua phi tiêu, đôi cánh chợt rút lại rơi xuông một cây tùng trên vách đá. Lúc này Lục Tiệm mới nhìn rõ trên lưng con hạc đó có một người nhỏ bé, ngồi cao không tới hai thước, thân thể nhỏ gầy làm tôn lên cái đầu cực lớn, tuy giống trẻ con nhưng khuôn mặt lại nhăn nheo có vẻ không còn nhỏ tuổi. Chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn Thạch Thủ Cung cười cười, Lục Tiệm vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn thì liền cảm thấy hơi chóng mặt.

Thạch Thủ Cung ngoác hai hàm ra, vừa định phát tiếp “Linh Thiệt phiêu” thì bỗng bốn chân mềm nhũn ra, bộp một tiếng rời khỏi vách đá rơi xuống đất, há miệng nhăn trán, hai tay khua loạn như đang chiến đấu với một vật vô hình nào đó. Con hạc trắng kia kêu lên một tiếng cao vút rồi phủ phục hạ xuống, hai móng túm chặt lấy Thạch Thủ Cung. Thạch Thủ Cung đau đớn như từ trong mộng tỉnh ra vội vàng vùng vẫy, nhưng con hạc trắng đó duỗi cái mỏ dài mổ nhanh như chớp xuống vai hắn. Thạch Thủ Cung lập tức kêu thảm rồi vội nói:

- Ta phục rồi, phục rồi.

Xích Anh Tử đáng vẻ trẻ con đó cười hi hi nói:

- Ta nhỏ thế này, yếu thế này mà ngươi cũng phục ta ư?

Thạch Thủ Cung phì một tiếng, nói:

- Thắng thì thắng rồi, còn nói cố làm gì. Nói cho cùng thì ngươi chẳng phải chỉ biết dựa vào con súc sinh lông dẹt này hay sao.

Xích Anh Tử biến sắt mặt, con hạc đó chợt đưa mỏ ra lại mổ cho Thạch Thủ Cung một cái. Thạch Thủ Cung kêu thảm:

- Ta nhận thua rồi, còn muốn gì nữa?

Xích Anh Tử lạnh nhạt nói:

- Ngươi chửi Hạc nhi của ta thế nào?

Thạch Thủ Cung vội nói:

- Đúng đúng, nó không phải là súc sinh lông dẹt, nó là Hạc ông nội, Hạc tổ tông.

Xích Anh Tử lúc đó mới lộ vẻ tươi cười, nói:

- Nói như vậy, các ngươi thật sự phục ta ư?

Ánh mắt hắn quét qua, Bàng Giải Quái và Thử Đại Thánh đều biến sắc, đưa mắt ra chỗ khác không dám đối mặt với hắn rồi thi nhau nói:

- Nguyện đánh cuộc, nói trước rõ ràng, ai thắng thì kẻ đó đứng đầu.

Xích Anh Tử cười nói:

- Nói như vậy thì từ giờ về sau ta chính là thủ lĩnh kiếp nô của Ngục đảo rồi?

Ba người còn lại đồng thanh nói:

- Không sai, không sai.

Xích Anh Tử cười nói:

- Vậy thì từ giờ về sau, ta là lão đại, Thạch Thủ Cung là lão nhị, Thử Đại Thánh là lão tam, Bàng Giải Quái là lão tứ. Vì rắn không đầu không đi được nên đợi lúc đối phó với sáu đại kiếp nô của Thiên bộ, các vị phải nghe ta chỉ huy, đồng tâm hiệp lực một mẻ lưới quét sạch bọn chúng.

Lúc bốn người đối đáp thì con hạc lớn đó đã không ngừng chúc cổ xuống ăn chuột trên mặt đất, khoảng khắc đã chén hơn mười con chuột. Bầy chuột ồn ào hẳn lên, lại không có người khống chế, tức thì thi nhau bỏ chạy. Xích Anh Tử bất giác cười nói:

- Hạc nhi, mấy thứ đó không sạch sẽ, ăn ít đi một chút.

Nói rồi vuốt ve cổ con hạc lớn đó, ai ngờ con hạc đó bỗng quay đầu đưa mỏ mổ tới. Xích Anh Tử không chờ nó mổ đến mắt đã hiện ra ánh sáng kỳ dị, con hạc đó vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lập tức uốn cái cổ dài khe khẽ kêu lên. Xích Anh Tử bèn vuốt ve cổ nó, cười nói:

- Đúng rồi, thế mới là Hạc nhi ngoan.

Thì ra con hạc lớn này bị Xích Anh Tử thuần phục chưa lâu, tính hung dữ hoang dã vẫn còn chưa hết nên thỉnh thoảng lại giở chứng, nếu không phải Xích Anh Tử có năng lực dị thường thì khó mà khống chế được.

Lục Tiệm thấy vậy thì âm thầm phát sầu, tự nghĩ: “Những quái nhân này lại là kiếp nô từ Ngục đảo luyện ra, không chỉ lợi hại mà còn ác độc. Nghe vừa rồi thì bọn chúng muốn đối phó với kiếp nô của Thiên bộ. Kiếp nô của Thiên bộ trừ Yến Vị Quy thì đều là “Ngũ thần thông”, không giỏi đánh nhau, làm sao chống đỡ được đám quái nhân này? Lại không biết A Tình có thể thoát được sự truy lùng của đám người này không…” Y càng nghĩ càng buồn rầu, đưa mắt nhìn qua thì lại thấy Ninh Ngưng vẻ mặt thản nhiên như chẳng có chút gì lo lắng.

Bỗng nghe một tiếng rít dài từ xa truyền lại. Bốn người kia nhất tề im bặt rồi thi nhau nói:

- Chủ nhân gọi rồi, mau đi, mau đi thôi.

Xích Anh Tử kéo hạc bay lên, từ từ bay đi trước. Ba người còn lại nhìn theo than thở rồi cũng tiếp bước luôn.

Lục Tiệm nói:

- Ninh cô nương, tình thế cấp bách, chúng ta phải đuổi theo.

Ninh Ngưng lườm y, lạnh nhạt nói:

- Bộ dạng của anh như thế, cho dù đuổi kịp thì có thể làm gì được?

Lục Tiệm cười khổ nói:

- Dù không làm được gì thì cũng biết được tung tích của A Tình.

Ninh Ngưng thở dài, hồi lâu mới nói:

- Vậy thì đuổi theo, nhưng nhớ phải cẩn thận, không để bọn chúng phát hiện ra, nếu không thì mấy người đó không dễ đối phó đâu.

Lục Tiệm ưng thuận, hai người liền xuống núi dắt con trâu nước ra. Chỉ vì trên mặt đất có chuột lúc ẩn lúc hiện nên Ninh Ngưng lo sợ, cũng đành cưỡi trên lưng trâu. Hai người dấu kín hành tung, đi về phía phát ra tiếng kêu kia, vượt qua một triền núi thì bỗng trước mắt rộng mở, chỉ thấy gió thổi vù vù, tùng đá chen chúc, nhìn lướt qua thì như ngàn núi vạn khe, ngút ngàn hết tầm mắt, hiện ra vẻ cổ xưa mênh mang như từ thủa hồng hoang không dễ gì thay đổi được. Trong đó có một ngọn núi cao vòi vọi xuyên thẳng vào mây xanh, cứ như một cây cột chống giữa trời đất.

Lục Tiệm nhìn mà trong lòng thư thái, đau đớn cũng giảm đi mấy phần, thầm nghĩ: “Đây chẳng phải là Thiên Trụ sơn ư? Cảnh tượng thật hùng vĩ.” Lúc này lại nghe một tiếng kêu cao vút gấp gáp. Lục, Ninh hai người một mạch tìm tới, tiếng kêu đó từ trong núi phát ra, xuyên qua một cái sơn cốc thì cảnh vật trước mắt lại biến đổi, chỉ thấy mây trắng dầy đặc, thấp thoáng mái chùa xanh tốt um um, con đường quanh co, khắp núi là cây cổ tùng đã cả vạn năm rì rào trong gió, cuộn sóng từng trận như biển lớn nhấp nhô.

Đi được khoảng ba khắc thì bỗng thấy xa xa trên đỉnh núi trải ra một khoảng đất bằng, trong đó có hơn mười người đứng lố nhố.

Ninh Ngưng kéo tay áo Lục Tiệm, đỡ y xuống khỏi lưng trâu rồi chui vào một bụi cỏ, khẽ giọng nói:

- Địch mạnh ta yếu, chúng ta từ xa nhìn thôi.

Hai người nhìn trộm xuống khoảng đất bằng kia, Lục Tiệm liếc qua đã nhận ra Ninh Bất Không áo trắng nổi bật, đang cầm trượng ngồi đó, Thương Binh Vệ đứng bên tay trái hắn, còn bên phải là Sa Thiên Hoàn, trước mặt Sa Thiên Hoàn có Xích Anh Tử, Thạch Thủ Cung, Bàng Giải Quái và Thử Đại Thánh đứng thành hàng chữ nhất. Sa Thiên Hoàn mặt đầy tức giận đang lớn tiếng cãi cọ.

Lục Tiệm thấy trong đám người không có Diêu Tình thì hơi cảm thấy vui mưng, nhưng khổ vì không có cách nào nghe được tiếng nói chuyện nên lộ ra vẻ nóng nảy. Ninh Ngưng mắt rất tốt, không chỉ nhìn được xa mà còn có thể dựa vào cách miệng Sa Thiên Hoàn mấp máy để đọc ra lời hắn nói rồi nhất nhất kể lại. Thì ra Sa Thiên Hoàn đang mắng bốn tên kiếp nô không tuân theo điều khiển, tự tiện bỏ đi. Bốn tên kiếp nô không dám nói ra việc tranh đoạt vị trí thủ lĩnh, vì vậy dù bị mắng xối xả vẫn không dám lên tiếng. Sa Thiên Hoàn lại càng cáu kỉnh, chửi kiếp nô một trận rồi lại chửi Diêu Tình, thì ra mấy tên kiếp chủ kiếp nô hắn mang từ Đông Đảo tới đều bị thuật “Hóa sinh” của Diêu Tình làm bị thương nên không cách nào đến gặp mặt như ước hẹn.

Ninh Bất Không im lặng hồi lâu, bỗng liên tục nói “xấu hổ”, rồi nói:

- Sa sư huynh, ngươi tuy không phục nhưng con bé đó đúng là kỳ tài. Trận đấu đó càng lúc nó càng mạnh, lúc đầu nó chỉ dùng được “Trường Sinh đằng” để trói người, không ngờ sau hai trăm dặm lại có thể dùng ra “Xà Nha kinh”. Các Địa Mẫu từ xưa đến nay từ “Trường Sinh đằng” lên được “Xà Nha kinh” nếu không mất năm năm khổ công thì không làm được. Rồi sau đó chưa đầy một này nó lại dùng tiếp ra “Ác Quỷ thứ”, cái đó Ninh mỗ cũng tính sai nên bị giật mình. Theo ta thấy thì con bé đó tất gặp may mắn thần kỳ nào đó, nếu không làm sao chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà liên tiếp khám phá ra huyền cơ của “Hóa sinh” để tiến bộ nhanh chóng được.

Sa Thiên Hoàn vẫn không giảm tức giận, tiếp theo lại chửi mắng Ôn Đại, Trầm Chu Hư, Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh, Sa Thiên Hà, Thôi Nhạc, Cừu Thạch,… Ở Tây Thành hắn cực kỳ không hài lòng nên bị bức bách phải trốn sang Đông Đảo, vì vậy trừ Hỏa bộ ra, còn thì đem chủ nhân bảy bộ còn lại nhất nhất chửi mắng, những lời bẩn thỉu nói mãi không hết.

Còn đang chửi loạn lên thì bỗng nghe phía đông có một tiếng cười vang, Trầm Chu Hư đẩy xe lăn dẫn theo bốn kiếp nô vượt qua khe núi nhẹ nhàng đi đến, khẽ cười nói:

- Sa sư huynh vì sao lại tức giận như vậy? Tiểu đệ tự nghĩ với huynh không có cừu hận, cớ gì cả tiểu đệ cũng bị chửi chứ?

Sa Thiên Hoàn nhổ nước bọt, tức giận nói:

- Tây Thành bát bộ, táng tận lương tâm, chẳng kẻ nào ngay thẳng chính trực cả. Kẻ nào cũng đáng chửi, tên nào cũng đáng chết.

Trầm Chu Hư khẽ cười, thản nhiên nói:

- Ngươi là huynh trưởng, Sa Thiên Hà là đệ đệ, nếu theo thứ tự lớn nhỏ thì Trạch bộ đúng là phải do ngươi làm chủ nhân. Nhưng ngươi tham lam độc ác, sinh ra lười biếng, không chịu chăm chỉ tu luyện thần thông mà chỉ tụ tập kẻ dưới làm việc xấu xa. Cho đến lúc bầu chủ nhân trong bộ thì chẳng có ai bầu cho người, sau đó đấu thần thông cũng thảm bại dưới tay Sa Thiên Hà. Người xưa nói rằng: “Người biết hổ thẹn thì cũng coi như dũng cảm”, đã thua rồi ngươi phải nỗ lực để mạnh hơn, ra sức sửa đổi lỗi lầm. Ai ngờ ngươi không trách mình bản lĩnh không đủ mà chỉ hận người khác có mắt không trồng, lại dám âm thầm hạ độc vào tiệc rượu của Trạch bộ muốn một lượt giết hết đồng môn. May mà Ôn đại sư tỷ phát hiện ra nên ngươi mới không thành công. Ha ha, với những gì ngươi đã làm thì bằng cái gì mà chửi được người ta?

Mặt Sa Thiên Hoàn lúc đỏ lúc trắng, hừ giận dữ nói:

- Những việc thối nát đó có gì đáng nói chứ. Hôm nay ước hẹn ngươi đến đây là muốn đấu kiếp nô với ngươi. Hừ hừ, ta ở Ngục đảo nhiều năm đã luyện được không ít kiếp nô tuyệt diệu, hôm nay muốn gọi sáu kiếp nô của Thiên bộ ra để từ này về sau xóa tên trên giang hồ.

- Cung kính không bằng tuân lệnh. – Trầm Chu Hư cười cười, nói – Đáng tiếc là Huyền Đồng, Thường Vi không ở đây, chỉ có bốn kiếp nô thôi. Sa sư huynh cũng muốn đấu ư?

Sa Thiên Hoàn nói:

- Sao lại không đấu.

Trầm Chu Hư khẽ cười, đưa mắt nhìn sang Ninh Bất Không, cười nói:

- Ninh sư đệ, nhiều năng không gặp, chắc đã quên rồi?

Ninh Bất Không cười âm trầm, từ từ đứng dậy nói:

- Làm gì có chuyện đó? Giọng nói tiếng cười của Trầm sư huynh đã khắc cốt ghi tâm, hơn mười năm nay Ninh mỗ không dám quên dù chỉ trong phút chốc.

Trầm Chu Hư im lặng nhìn hắn giây lát rồi bỗng cười nói:

- Mắt Ninh sư đệ hỏng rồi ư? Ha ha, thần thông của Hỏa bộ sợ là giảm sút rồi.

Ninh Bất Không âm trầm nói:

- Ta mù mắt thì Trầm sư huynh cũng chẳng què chân đó sao? Hiện giờ chúng ta coi như ngang nhau, chẳng ai có lợi hơn cả.

Trầm Chu Hư vỗ tay cười lớn, liên tục nói:

- Nói đúng lắm, nói đúng lắm.

Sa Thiên Hoàn không nhẫn nại được nữa, quát lên:

- Nói gì lắm lời thế, chúng ta chủ đấu với chủ, kiếp nô đấu với kiếp nô, đánh rồi nói tiếp.

Rồi vẫy tay, Bàng Giải Quái quát lớn một tiếng tung người nhảy tới, hai tay vung lên quét thẳng tới Trầm Chu Hư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện