Diêu Tình, Trầm Tú vào tới chợ trong thành thì đã gần hoàng hôn. Nhìn người mua bán đã tản mát, hàng quán cũng đóng cửa dần, Diêu Tình đột nhiên nói:
- Trầm sư huynh, ngươi có ngân lượng không? Trầm Tú nói:
- Sao không có.
Nói xong dương dương đắc ý, tay lấy ra một cái túi nặng trịch, nhấc nhấc thử trong lòng bàn tay, tiếng vàng bạc kêu lên lục cục, phát sáng le lói.
Diêu Tình cười yêu kiều, dịu dàng nói:
- Trầm sư huynh, ta muốn chọn mấy bộ quần áo được chứ?
Trầm Tú nhìn nụ cười của cô bất giác thần trí như bay bổng, cười nói:
- Sư muội, xin cứ tự nhiên.
Diêu Tình cười rồi tiến vào một tiệm quần áo may sẵn, một hơi thử liền mười bộ quần áo hảo hạng, mười chiếc khăn tay thêu hoa, năm đôi khuyên tai quý giá, sau đó mắt vẫn không chớp, lại như một trận gió lao vào chỗ bày châu bảo, vui vẻ chọn dầu bôi, phấn sáp. Cô xuất thân giàu có, kiến thức hơn người, vì vậy châu bảo chọn ra đều là loại thượng phẩm, trâm cài đầu, nhẫn đeo tay cũng tiện lấy một đôi, tay cầm không hết thì vắt lên người Trầm Tú.
Trầm Tú theo sau cô trả tiền, mắt thấy túi tiền dần trống rỗng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, không kìm được ho một tiếng rồi cười nịnh nói:
- Hảo sư muội, muội đã mệt chưa? Đã muộn rồi, cũng nên tìm một tửu lâu ăn tối thôi?
Diêu Tình liếc hắn cười nói:
- Hay lắm, mua nốt cái vòng tay này rồi đi ăn.
Nói xong cầm lên một cái vòng đeo tay, trên chiếc vòng đó trân châu viên nào cũng vừa to vừa sáng, tròn trịa đẹp đẽ, phía dưới lại cố một viên bảo thạch màu xanh to như hạt mơ, trắng như trăng rằm, chiếu sáng mê người.
Trầm Tú trong lòng biết chiếc vòng đó giá trị phi thường, đang cảm thấy kinh hãi thì chợt thấy Diêu Tình mỉm cười nhìn qua, đành ngoan ngoãn lấy tiền đưa cho chủ cửa hàng. Chủ quầy châu bảo và nhân viên không ngờ đến lúc đóng cửa lại có một khách hàng béo bở thế này, người nào cũng vui mừng điên cuồng, không ngớt vái chào, còn hận không thể lạy phục dưới chân hai người này không đứng dậy nữa.
Trầm Tú ngược lại trong lòng đau xót nhìn Diêu Tình đang cười tươi như hoa, nắn nắn cái túi tiền xẹp lép của mình quả thực muốn nghiến răng tức giận, đợi Diêu Tình quay người đi vội tìm người nhờ quay về nhà lấy thêm ngân lượng ứng cứu.
Hai người rời khỏi chợ, Diêu Tình chọn Phúc Lâm khách sạn sang trọng nhất Nam Kinh thành để nghỉ chân, việc trả tiền phòng tất nhiên là giao cho Trầm Tú. Diêu Tình vào phòng tắm rửa thay đồ, để Trầm Tú ở ngoài giữ cửa.
Trầm Tú không ngừng nằn nì, gợi ý được cùng tắm, ai ngờ nói rã miệng chỉ đổi lại được một nụ cười của giai nhân rồi bị đẩy ra khỏi cửa. Trầm Tú không nhịn được mò đến bên cửa sổ định lẻn vào, không ngờ Diêu Tình sớm đã bố trí “Nghiệt nhân tử”, Trầm Tú lúc chui qua cửa sổ không để ý liền bị “Nghiệt duyên đằng” giữ tay bám chân, trên đầu cũng bị hai cái rễ cây cuốn lấy, không động đậy được, nghe tiếng nước xối róc rách, giọng kiều ngâm nga mà tưởng tượng ra tình hình trong đó, quả thật trái tim như bị trăm lần cấu xé.
Vùng vẫy mấy lần, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám rễ cây thối tha đó, vừa tiến được vào phòng thì thấy Diêu Tình nghiễm nhiên đã tắm rửa xong, cả người quần áo lụa là, châu ngọc rực rỡ, mày không vẽ mà vẫn sắc nét, phấn không bôi mà vẫn trắng trẻo, mắt sáng như sao, dáng vẻ yêu kiều trời sinh.
Trầm Tú nhìn đến trợn mắt há miệng, lại nhìn quần áo trang sức của cô vừa thấy kinh ngạc ham thích, lại thấy đau đớn trong lòng, tự nghĩ bình sinh quyến rũ vô số nữ tử, chưa từng thất thế như lần này, nếu không phải vì lo ngại thần thông của Địa bộ thì hắn đã sớm dùng vũ lực ra mặt để đòi lại công bằng trên thân mình mĩ nhân này rồi.
Diêu Tình thấy Trầm Tú chui qua cửa sổ cũng không kinh hãi, cười hi hi nói:
- Trầm sư huynh, tối nay tới đâu ăn cơm?
Trầm Tú thấy cô trấn định như vậy, ngược lại tự cảm thấy kinh hãi, phải biết những nữ tử khác gặp việc như thế này ít nhiều đều kinh hoàng hổ thẹn. Trầm Tú đã biết tình trường như chiến trường, tin vào một câu trong binh pháp: “Giận dữ thì sẽ loạn, tự ti thì sẽ kiêu”, chỉ cần nữ nhân kinh hãi hổ thẹn hoặc hoan hỉ thì đó là cơ hội để hắn lợi dụng. Nhưng Diêu Tình tuy bộ dạng yếu đuối nhưng lại khiến hắn không có cách nào dùng được, bất giác sinh ra mấy phần bội phục với nữ tử trước mắt này, sự hâm mộ cùng lửa dục trong lòng cũng tăng thêm mấy phần, lập tức cười nói:
- Bốn nơi mỹ diệu trên hồ thì Thái Hồ thuyền có tư vị riêng biệt, Càn Khôn hiên đồ ăn rất ngon, tay nghề của đầu bếp có thể gọi là tuyệt diệu…
Diêu Tình cười yêu kiều:
- Ăn ngoài đó thì có gì hay, chúng ta tới Tụy Vân lâu uống rượu được không?
Trầm Tú trợn mắt, ấp úng nói:
- Chỗ đó, chỗ đó…
Diêu Tình tiếp lời nói:
- Chỗ đó chẳng phải là kỹ viện sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng tới đó?
Nói xong lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Trầm Tú nghẹn lời không nói được gì, nếu nói đã từng tới đó thì tự làm xấu thanh danh của mình, còn nếu nói chưa tới thì lại bị coi thường, hơn nữa bảo mẫu, kỹ nữ nơi đó không ai là Trầm Tú không quen mặt,nếu tới đó tất sẽ lộ đuôi chồn.
Trong lúc trầm ngâm, Diêu Tình đã cười cười ra khỏi cửa, nhằm thẳng hướng Tụy Vân lâu đi tới. Trầm Tú thấy vậy tấm tắc khen kỳ, lòng nghĩ: “Cô ta đã không sợ thì ta sợ cái gì? Ở chốn gió trăng sắc đưa đường, rượu dẫn lối, chính hợp để hành sự.” Nghĩ đến đó liền vô cùng mừng rỡ, bám theo Diêu Tình cười nói đưa tình. Hai người nam nữ đều tuấn tú, khiến vô số người đi đường phải nhìn theo. Đi nhưu vậy một lúc rồi lên thuyền trên sông Tần Hà, hai người ngắm cảnh chốc lát đã tới Tụy Vân lâu, gọi một căn phòng trang nhã uống rượu vui cười.
Bảo mẫu và cô nương ở Tụy Vân lâu thấy Trầm Tú dẫn theo một nữ tử tuyệt sắc đều cảm thấy kỳ quái, lén bàn luận liên hồi, phỏng đoán loạn xạ. Diêu Tình đảo mắt, cười nói:
- Kỳ quái, Hà Xảo Cô đâu, tại sao không tới?
Trầm Tú giơ ngón tay cái, tán thưởng nói:
- Sư muội giỏi thật, biết cả tên thật của Hà mụ mụ, chẳng lẽ muội đã tới đây… ha ha,… tới đây tìm…
Hắn phải gắng gượng nuốt chữ “nữ nhân” vào trong cổ họng, khổ sở vô cùng.
- Tìm nữ nhân thì sao? – Diêu Tình nâng chén cười – Tiểu muội xuất thân nghèo hèn, làm gì có được nhã hứng đó? Ít khi có được cảnh đẹp trời trong như tối nay, lại có đồng môn rộng rãi như Trầm sư huynh bồi tiếp, tiểu muội bất tài cũng tiện phóng tay tìm nữ nhân một phen được không?
Trầm Tú nghe đến mấy chữ “đồng môn rộng rãi”, trong lòng chẳng có tư vị gì hay ho, nếu bà trẻ này mà mặt dầy mày dạn cứ gọi danh kỹ ra thì mình chắc sẽ phá sản mất. Trong lúc phát sầu thì bỗng thấy Diêu Tình nâng chén uống rượu, lại vô cùng mừng rỡ: “Tuyệt lắm tuyệt lắm, chỉ cần ngươi chịu uống rượu là được, ta chỉ cần đổ cho ngươi say trước thì cho dù ngươi có bản lĩnh gì cũng không thoát khỏi ta xử lý.” Lập tức uốn ba tấc lưỡi phóng xuất hết thủ đoạn nơi gió trăng, hết sức lừa Diêu Tình uống say.
Nhưng Diêu Tình miệng cứ mỉm cười, cho dù y mời mọc thế nào cũng chỉ uống chậm từng chén từng chén, ngược lại vừa uống vừa buông lời đưa đẩy khiến Trầm Tú thần hồn điên đảo, uống liền bảy tám chén, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ gay, trong lòng còn đắc chí đã thành kế, ngoác miệng cười không ngớt.
Trong lúc cười nói, Hà Xảo Cô nghe tiếng đã đi tới. Diêu Tình vòng tay cười nói:
- Chào mụ mụ, mời ngồi.
Hà Xảo Cô kinh nghi không ngừng, liếc cô rồi cười nói:
- Ôi, vị mỹ nhân này là cô nương nhà nào, mụ mụ ta mắt kém không nhận ra rồi.
Lập tức ỏn ẻn tới ngồi bên cạnh cô, đôi mắt tam giác đảo sùng sục trên người Diêu Tình, trong lòng thầm tán thưởng: “Nha đầu này yển chuyển nhẹ nhàng, đúng là hồ ly tinh trời sinh, nếu được ta dạy dỗ vài ngày thì chẳng hơn đứt đám cô nương kia ấy chứ?” Lại nghĩ đến những cô nương trong lâu của mình, quả thực vừa đố kỵ vừa ham muốn.
Diêu Tình uống thêm hai chén rượu, hai má đã ửng hồng, lại càng câu hồn nhiếp phách, cô đưa bàn tay thon thả ra rót đầy một chén rượu rồi bưng hai tay đưa đến miệng Hà Xảo Cô, cười hi hi nói:
- Mời mụ mụ uống.
Hà Xảo Cô cười cười vừa định tiếp lấy, không ngờ tay Diêu Tình bỗng hất một cái, rượu đổ đầy lên cả mặt cả người bà ta. Hà Xảo Cô thất thanh kêu lên, Diêu Tình lại cười nói:
- Ái chà, xin lỗi nhé.
Liền đưa tay giúp Hà Xảo Cô lau vết rượu, nhưng lại thừa cơ phát lực ở đầu ngón tay, bấu mạnh một cái vào bộ ngực đầy đặn của Hà Xảo Cô.
Hà Xảo Cô kêu thảm một tiếng như lợn chọc tiết, xoay tay đẩy về hướng Diêu Tình, không ngờ Diêu Tình sớm có phòng bị, tay trái nhẹ nhàng gạt tay bà ta, tay phải xoay tròn tát một cái nặng nề lên mặt Hà Xảo Cô, miệng quát:
- Tiện nhân giỏi thật, dám vô lễ với khách nhân ư?
Đáng thương Hà Xảo Cô là một nữ tử yếu đuối, không có sức mạnh, bị cái tát đó đánh cho ngã nhào ra ngất xỉu đi.
Trầm Tú vốn nhìn hai người giả cười giả nói, dục vọng khó kìm, chảy cả nước dãi, chén rượu cầm trên tay đổ cả ra quần mà không hay biết. Ai ngờ biến cố xảy ra trong khoảng khắc, Diêu Tình đột nhiên hành hung, không biết vì sao lại đánh Hà Xảo Cô. Trầm Tú lúc đầu thất kinh, sau đó vừa kinh hãi vừa tức giận, thầm nghĩ Hà Xảo Cô đó là chủ một thanh lâu, đối với mình lại có giao tình, Diêu Tình làm loạn như vậy thì bản thân mình về sau làm sao còn có thể tới đây vui vẻ được.
Nháy mắt, một đám quy nô đã hùng hổ chạy đến, nhưng thấy Trầm Tú ở đó liền vội vàng xẹp xuống. Những lầu quán phong lưu trong thành này chẳng nơi nào không nhận ra Trầm thiếu gia kia, đều biết hắn có võ công, lại biết quan phủ, vì vậy đám quy nô vừa xông đến lập tức tên nào tên đó cúi gằm mặt xuống, chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào.
Diêu Tình lại tỏ ra như không có việc gì, cười rót một chén rượu đổ lên mặt Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô bị rượu lạnh làm cho tỉnh lại, vùng dậy định chạy trốn, nhưng lại bị Diêu Tình túm ngực áo giữ lại, cười cười kéo về bàn rượu nói:
- Mụ mụ thân ái, đắc tội đã nhiều, xin đừng để ý.
Hà Xảo Cô cả đời lật mây làm mưa, đem nam nữ trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay, ai ngờ hôm nay lại gặp phải loại chủ nhân mừng giận bất thường thế này, đúng là chuột già gặp phải mèo già, bất giác mặt trắng bệch đầy vẻ sợ sệt, nắm vết ngón tay trên mặt từ hồng biến thành tím, từ tím biến thành xanh rồi sưng vù lên giống như bị bỏng vậy
Diêu Tình cười cười ôm bà ta trong lòng, một mặt ép bà ta uống rượu, một mặt vuốt ve thân thiết, giả dạng đùa cợt chẳng khác gì nam nhân. Nếu đổi lại là nam tử thật sự thì cũng được, Hà Xảo Cô có thể nũng nịu khóc lóc để phát tiết chỗ hậm hực trong lòng, nhưng lúc này bị Diêu Tình đùa cợt như vậy, ngược lại khóc không dám, cười không nổi, cố nén tức giận uống hết một tuần rượu mà như phải uống hết ba ngàn tiệc rượu của Lã thái hậu.
Trầm Tú thấy Diêu Tình quái đản bất thường như vậy cũng không hiểu nguyên nhân, ngồi đờ ra đó quên cả nói năng.
Đột nhiên nghe tiếng cười nhẹ, hắn nhìn ra thì thấy Cốc Chẩn cười cười vén mành tiến vào. Trầm Tú nhíu mày đứng bật dậy.
Cốc Chẩn cười cười xua tay nói:
- Túc hạ yên tâm đừng sợ.
Nói rồi kéo áo ngồi xuống, trong mắt có vẻ cười nhìn Diêu Tình. Hà Xảo Cô thấy y liền như gặp cứu tinh, run rẩy nói:
- Cốc gia… cứu, cứu tôi với…
Cốc Chẩn gật gật đầu với bà ta, cười nói:
- Diêu đại mỹ nhân, cô tát bà ta một cái, lại đùa giỡn bà ta một hồi, nỗi hận ngày trước bị bà ta khinh rẻ đã tiết hết rồi chứ.
Hà Xảo Cô kinh hoảng nói:
- Cốc gia ngài sao lại đến đùa tôi? Vị cô nương này như hoàng hậu, cho dù tôi có một ngàn lá gan cũng không dám khinh rẻ cô ấy.
Cốc Chẩn cười cười không nói, Diêu Tình lại sợ bị hắn nói ra thân phận là Sửu nô nhân, đành cười nói:
- Mụ mụ thân ái, ngươi mau biến đi.
Lập tức thả Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô như được đại xá, lập tức chạy mất.
Diêu Tình nhìn Cốc Chẩn, lạnh lùng nói:
- Ngươi tới làm gì?
Cốc Chẩn cười nói:
- Đến để gọi cô tỉnh dậy.
Diêu Tình chỉ cười nhạt.
- Không tin ư? – Cốc Chẩn cười nói – cô nhìn ra ngoài cửa đi.
Diêu Tình đảo mắt nhìn qua rèm cửa, chỉ thấy đằng xa trên nóc một tòa lầu cao, Tả Phi Khanh áo trắng hơn tuyết đang ngồi xếp bằng, ngẩng đầu ngắm trăng, phong thái siêu quần.
Diêu Tình mím môi son, mắt hiện sát cơ. Cốc Chẩn tự rót tự uống, nhìn sắc mặt cô cười nói:
- Năm Phong Quân Hầu mười sáu tuổi, vì báo thù cho một cô gái chăn dê mà truy sát một đám mã tặc, từ chân núi phía bắc Thiên Sơn một mạch đuổi đến tận hồ Bối Nhĩ Gia. Đám mã tặc đó trên đường đổi ngựa, điên cuồng chạy suốt ngày đêm, chạy hết cả mười ngày mười đêm mà cuối cùng ba trăm người chỉ còn một tên sống sót. Nghe nói là vì tên này đói khát khiếp sợ mà phát điên nên Tả Phi Khanh không thèm giết hắn, nhờ vậy mới giữ được tính mạng.
Việc này thực sự đã lưu truyền trên giang hồ, Diêu Tình, Trầm Tú tất nhiên đã từng nghe qua. Diêu Tình nói:
- Vậy thì sao?
- Còn chưa hiểu ư? – Cốc Chẩn cười nói – Phong Quân Hầu khi còn thiếu niên, thần thông chưa thành đã có thể suốt mười ngày mười đêm không ngừng không nghỉ truy sát mã tặc, hiện giờ đương nhiên có thể bảy ngày bảy đêm không ngừng không nghỉ đuổi theo cô nương rồi.
Diêu Tình nâng một chén rượu lên, cười nhạt nói:
- Ngươi tới chỉ để nói những lời thừa đó sao?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Tất nhiên là không phải rồi, chỉ vì ta có cách giúp cô thoát khỏi sự truy đuổi của Phong Quân Hầu.
Diêu Tình liếc hắn, ánh mắt có chút tự mãn. Cốc Chẩn cười khổ:
- Cô không cần phải sung sướng như vậy, ta biết không hợp với cô. Chỉ cần cô gặp khó khăn, Lục Tiệm sẽ liều chết giúp đỡ, ta là bằng hữu của y, nếu muốn giúp y thì cũng phải giúp cô. Đáng hận là dù biết đó là thủ đoạn của cô nhưng vẫn chỉ còn cách lao vào.
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nét mặt ẩn hiện một chút vui mừng nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:
- Cô nương vốn cao minh hơn con xú hồ ly nhà ngươi, ngươi trúng kế cũng là đáng kiếp.
Cốc Chẩn nhìn cô, chỉ khẽ cười nhạt. Trầm Tú thấy hai người bọn họ cứ nói chuyện, không thèm nhìn ngó gì đến mình, trong lòng bực bội không kìm được gào lên:
- Tiểu tử kia, đây là chỗ ông nội ngươi ném tiền mua vui, ngươi ngồi đây không sợ chướng mắt sao?
Cốc Chẩn liếc hắn, cười nói:
- Túc hạ tối nay mua vui, tổng cộng đã tiêu ba ngàn hai trăm mười sáu lượng bảy tiền năm phân bạc, đúng không?
Trầm Tú trong lòng chấn động, ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi biết?
Cốc Chẩn cười nói:
- Ta không chỉ biết số tiền ngươi tiêu tối nay, mà còn biết ở Nam Kinh ngươi có bốn ngôi nhà, ở Vô Tích, Hàng Châu mỗi nơi có hai toàn nhà lớn, ở Tô Châu có một khu vườn. Chín ngôi nhà đó nuôi chín nữ nhân, ba người là do Oa khấu dâng cho, ba người là dụ dỗ về, ba người còn lại là từ kỹ viện chuộc ra…
- Ngươi đánh rắm.
Trầm Tú mặt đỏ như gấc, đứng bật dậy, ánh mắt sát khí trùng trùng.
- Từ từ, từ từ, còn nữa mà. – Cốc Chẩn xua tay nói - ở Nam Kinh ngươi còn có một tòa nhà lớn, tích trữ ba vạn năm ngàn thạch lúa gạo, chắc là đầu cơ đợi đến năm đói kém thì đem ra ép giá. Ở Tô Châu có sáu xưởng dệt, dệt lụa thô đưa cho các hiệu may của Tô Châu để dệt ra gấm vóc bán cho các Man tộc ở tây bắc. Ngoài ra có một tòa kỹ viện, hai sòng bạc, còn có hai vạn lượng bạc, hàng năm cho vay lấy lãi…
Trầm Tú lúc đầu còn mặt đầu sắc giận, càng về sau Cốc Chẩn thủng thẳng nói ra thì sắc mặt từ giận dữ chuyển sang kinh hãi, rồi từ kinh hãi chuyển sang âm trầm, ánh mắt long lên khiếp người, đột nhiên thấy Diêu Tình liếc nhìn qua bất giác rít giọng nói:
- Sư muội, muội đừng tin hắn nói nhăng nói càn…
Diêu Tình môi son khẽ lộ chút tiếu ý:
- Vậy à, thế thì khiến người ta thật là thất vọng, nếu ngươi thật sự có gia sản to lớn như thế thì có thể khiến người ta ngưỡng mộ.
Trầm Tú nhìn cô, nhất thời kinh nghi không ngừng, đột nhiên nhíu mày rồi từ từ ngồi xuống.
Diêu Tình lại hỏi:
- Xú hồ ly, tổng số tài sản mà ngươi vừa nói trị giá bao nhiêu ngân lượng?
Cốc Chẩn bấm đốt ngón tay nói:
- Chỉ tính giá trị, không tính lợi tức thì gia sản của Trầm đại công tử tạm thời trị giá hai mươi vạn lượng bạc.
Diêu Tình thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý, không kìm được cười nói:
- Tại sao lại gọi là tạm thời?
Cốc Chẩn nói:
- Gọi là tạm thời vì hôm nay có giá hai mươi vạn lượng nhưng qua mấy tháng nữa có khi không đáng một tiền.
Trầm Tú nghe vậy kinh nghi không ngớt. Cốc Chẩn biết rõ của chìm của nổi của hắn như lòng bàn tay, tính toán giá trị cũng sai lệch không nhiều, nên nghe hắn nói tới “không đáng một tiền” bất giác tim đập thình thịch, có điều vì sao như vậy thì hắn nghĩ mãi không hiểu rõ, thành ra không còn hứng chí uống rượu tìm vui nữa, nhìn Cốc Chẩn không nhịn được thầm nghĩ: “Thằng cha này cuối cùng là ai chứ?”
Phải biết hắn dương danh lập nghiệp là việc trong vòng hai năm trở lại đây, trước đó Cốc Chẩn đã bị nhốt vào ngục đảo, vì vậy Trầm Tú không biết danh tiếng hắn, lúc này đúng là đoán không ra nổi.
Cốc Chẩn khoan thai đứng dậy, đi tới bên cửa thản nhiên nhìn ra, xa xa trên mặt sông đã từ từ sáng lên ánh đèn, ánh sáng rực rỡ như ánh trăng. Cốc Chẩn quay người cười nói:
- Đại mỹ nhân, nên khởi hành thôi.
Diêu Tình cười đứng dậy, Trầm Tú vội nói:
- Sư muội sao lại đi?
Diêu Tình cười nói:
- Đã khiến sư huynh phải tốn kém, tiểu muội tạm thời cáo từ.
Trầm Tú tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Cốc Chẩn. Cốc, Diêu hai người lại không thèm để ý, sóng vai ra khỏi phòng. Trầm Tú vừa hổ thẹn vừa giận dữ, đột nhiên uống cạn chén rượu, cười ha ha nói:
- Hảo sư muội, chẳng phải đã nói rồi sao? Ta vì muội mà đắc tội với gia phụ, có nhà không thể về, sư muội lại nhẫn tâm bỏ rơi ta không nhìn đến ư?
Diêu Tình nhíu mày liễu, Trầm Tú lại không kể cô có tình nguyện hay không, rảo bước tiến tới chen vào giữa cô và Cốc Chẩn. Diêu Tình bất giác thở dài nói:
- Trầm sư huynh, ngươi thật biết bám lấy người khác.
Trầm Tú cười nói:
- Nếu muốn trách thì phải trách sư muội sinh ra đã có đôi mắt câu hồn đoạt phách, ngày đó chỉ nhìn một cái đã lấy mất ba hồn bảy phách của ta rồi. Ôi, hiện giờ sư huynh ta chỉ còn cái xác biết đi này, nhất định phải theo nàng đến chân trời góc biển, nửa bước không rời.
Diêu Tình nghe vậy khẽ cười, Cốc Chẩn lại nói:
- Nói như vậy, ta có một cách để hoàn hồn, chỉ không biết có linh nghiệm hay không?
Trầm Tú tỏ tình đang hoan hỉ, đột nhiên bị hắn chen vào, tức thì trợn mắt tức giận nhìn sang. Diêu Tình lại cười nói:
- Cách gì? Mau chỉ cho ta.
Cốc Chẩn nói:
- Trước hết dùng một bồn máu chó để vị Trầm sư huynh đây gội đầu rửa tay, lại đem y ngâm vào thùng phân ba ngày, đừng nói ba hồn bảy phách, cho dù là bảy hồn tám phách cũng chiêu hồi về được hết.
Trầm Tú còn chưa kịp nổi giận, Diêu Tình đã nhíu mày nói:
- Xú hồ ly nhà ngươi được lắm, ngươi không chỉ rủa hắn trúng tà mà còn mắng ta thi triển tà pháp ư.
Cốc Chẩn cười nói:
- Không dám không dám, đó chỉ là ta thuần túy có ý tốt mà thôi.
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Ngươi mà có lòng tốt thì thiên hạ chẳng có kẻ nào xấu ra rồi.
Cốc Chẩn ha ha cười lớn, vòng tay nói:
- Được Diêu đại mỹ nhân tán thưởng, ta chắc sẽ sớm trở thành cái xác biết đi gì đó rồi.
Chợt thấy Trầm Tú trừng mắt nhìn, liền cười nói:
- Trầm huynh yên tâm, mấy chữ “xác chết biết đi” đó là để riêng cho huynh dùng, khắp thiên hạ là độc quyền không ai dám dính tới, tiểu đệ cho dù có thèm muốn cũng không dám vơ vào, làm bẩn mỹ danh của Trầm huynh.
Hắn thủng thẳng nói ra nhưng không chữ nào là không hiểm ác âm độc, Trầm Tú tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuy hận không giết được Cốc Chẩn nhưng lại ngại Diêu Tình nên không dám xuất thủ.
Đang lúc bực tức, chợt thấy ngoài cửa có một nhóm thương gia đi vào, chính giữa là một người bụng to như cái trống, miệng cười hề hề, những người xung quanh đang nịnh nọt như nước chảy. Trầm Tú hai mắt sáng lên, vội tiến lên hai bước, vòng tay cười nói:
- Hồng lão gia, may mắn được gặp.
Vị “Hồng lão gia” đó giương đôi mắt dài hẹp lên liếc hắn một cái nhưng không hoàn lễ, chỉ cười nói:
- Trầm tiểu ca đấy ư? Đã lâu không được gặp, tối nay đến tìm vị cô nương nào vậy? Hồng mỗ mời giúp được không?
Trầm Tú cười nói:
- Ý tốt của Hồng lão gia, ai dám không nhận? Có điều Trầm mỗ có việc bên mình, đi trước một bước vậy. – rồi quay đầu nhìn Diêu Tình cười nói – Ta giới thiệu với cô một đại nhân vật kinh thiên động địa, vị Hồng lão gia này biệt danh là “Đầu Ngân Đoạn Giang” (ném bạc lấp sông), ngân lượng của ông ta nếu đổ xuống Trường Giang thì e rằng đường sông sẽ bị cắt đứt!
Diêu Tình cười thản nhiên nhưng không nói gì. Hồng lão gia đó nhìn cô, bộ mặt béo ú lộ ra thần sắc mê mẩn, rỏ nước dãi nói:
- Đây, đây là vị cô nương mới đến ư? Trầm tiểu ca thật may mắn…
Trầm Tú đắc ý vô cùng, vừa định nói mấy câu khách khí, bỗng nghe Cốc Chẩn cười nói:
- Tiểu Hồng, ngươi thật có lòng đấy nhỉ!
Hồng lão gia đó nghe tiếng, thân hình béo mập chấn động quay đầu nhìn lại, đột ngột nhìn thấy Cốc Chẩn liền ngẩn người ra, bộ mặt phì nộn co rút mấy cái rồi đột nhiên gạt những người hai bên ra, nhanh như một cục vàng lớn lăn long lóc bò đến dưới chân Cốc Chẩn, luôn miệng kêu gọi:
- Chào Cốc gia, chào Cốc gia, tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy lão nhân gia, thật là đáng chết, đáng chết.
Nhất thời mọi người không ai là không trợn mắt. Vì Hồng lão gia đó vừa rồi oai phong vô cùng, ai ngờ vừa thấy Cốc Chẩn liền quỳ ngay xuống. Trầm Tú lại càng kinh hãi, hắn biết rõ Hồng lão gia này giàu có một phương, bản thân mình không thể sánh bằng, hiện giờ nghiễm nhiên kính trọng sợ hãi tiểu tử này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cốc Chẩn đưa tay ra vuốt cái đầu to béo của Hồng lão gia, cười hi hi nói:
- Tiểu Hồng, nghe nói ngươi đã đổi danh hiệu, gọi là “Đầu Ngân Đoạn Giang”, thật là uy phong nhỉ?
Hồng lão gia vội nói:
- Đó đều là bằng hữu giang hồ gọi lung tung, tiểu nhân sao có uy phong như vậy.
- Phải chứ? – Cốc Chẩn cười nói – Ngươi tuy không lấp được Trường Giang nhưng sông Tần Hoài nhỏ nhoi này thì có dư một chút đấy.
Hồng lão gia cả người toát mồ hôi, thấm ướt hết quần áo, run rẩy nói:
- Tiểu nhân, tiểu nhân đến chỗ này chỉ là, chỉ là bồi tiếp mấy vị bằng hữu. Lần sau, lần sau không dám nữa.
Nói chưa dứt, bỗng nghe trên lầu có nữ tử cười khúc khích, Cốc Chẩn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Hạm Ngọc, Uyển Nương, Thu Ngân đang dựa vào lan can nhìn về phía này.
Cốc Chẩn bất giác bật cười, thở dài nói:
- Tiểu Hồng đứng dậy đi, đừng để người ta cười cho.
Hồng lão gia đứng dậy, lau mồ hôi đầy mặt, nói:
- Cốc gia chẳng hay có muốn đến tệ xá uống mấy chén trà, kiểm tra sổ sách.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ta có việc bên mình, mấy ngày nữa sẽ quá. Trước khi ta đến, ngươi phải tự kiểm điểm một phen.
Hồng lão gia cười bồi nói:
- Không dám có lần thứ hai. Lần sau Cốc gia còn thấy tiểu nhân ở đây, xin cứ rút gân lột da tiểu nhân, chặt làm tám mảnh ném cho cá ăn.
Nói xong liền dạ một tiếng rồi cong lưng đứng sang một bên, ngay cả mắt cũng không dám ngước lên.
Cốc Chẩn quay người, đột nhiên thấy ba nữ tử đó trên lầu đều đang cười với mình, đột nhiên một dải tiếng đàn vang lên, uyển chuyển du dương như say như mơ, chính là một khúc “Yêu Thiên” (“Bài thơ nhỏ” hoặc “Bài thơ đầu tiên”). Trong phòng mọi người không ai không kinh hãi, đều biết trong Tụy Vân lâu thì Tố Cầm người giống như tên, tài năng đánh đàn ở Tần Hoài không ai sánh nổi, nhưng lại tự coi mình thanh cao không dễ gì gảy đàn nắn phím. Vì vậy mà tiếng đàn tuy hay nhưng đến vương công quý tộc cũng ít khi được nghe, hôm nay đột nhiên lại đánh lên, không lạ có thể khiến mọi người đều phải kinh ngạc.
Cốc Chẩn nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, hơi mỉm cười rồi đột nhiên vỗ tay hát lên:
- Tưởng na đẳng trần tục bối, kháp tiện tự phẩn thổ tường. Vương hoằng tham khách tại li biên vọng, lí bạch môn nguyệt tại giang tâm tang, lưu linh hà tráp tại phần đầu táng. Ngã tắc đãi lãng ngâm phi quá đỗng đình hồ, tu bất tằng diêu tiên ngộ nhập bình khang hạng (Tạm dịch: Nghĩ tới những kẻ trần tục giống như tự bôi bẩn lên tường. Vương Hoằng nhìn theo khách bên bờ rào, Lý Bạch vỗ trăng trong đám tang Giang Tâm, Lưu Linh vác xẻng trước mộ người. Ta chỉ đợi ngâm vang trên Động Đình hồ, thẹn chưa từng vung roi lạc vào ngõ Bình Khang.)
Hắn hát xong khúc đó, ha ha cười lớn rồi vòng tay nói:
- Tố Cầm cô nương dùng tiếng đàn để can ngăn, Cốc mỗ xin tâm lĩnh.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe tiếng đàn chợt tắt rồi truyền đến một tiếng thở dài ảo não.
Trầm Tú thấy vậy ngọn lửa đố kỵ trong lòng nổi lên phừng phừng. Bốn đại danh kỹ của Tụy Vân lâu tuy hắn đã vung vô số ngân lượng mà cũng chỉ được thấy mặt vài lần, còn chưa được chạm vào, lúc này nhìn tình hình ở đây thì rõ ràng Cốc Chẩn đã là khách quen của bốn nữ nhân đó rồi. Nếu không phải bao nhiêu con mắt nhìn vào thì Trầm Tú đã sớm dùng “Tinh La Tán Thủ” chân đấm tay đá đánh cho hắn nát bét ra rồi.
Cốc Chẩn cười xong liền thản nhiên ra khỏi cửa, trên đường đi bất luận là nam hay nữ đều cúi đầu thõng tay, thần sắc nghiêm trang kính cẩn. Trầm Tú bị cướp hết sự chú ý, trong lòng oán giận, đầu óc toàn nghĩ làm thế nào có thể làm nhục Cốc Chẩn để tiết hận.
Lúc ra khỏi cửa trăng sáng trời trong, sao chiếu đầy trời, xa xa một chiếc đèn được treo cao trên không, đặc biệt thu hút ánh mắt. Cốc Chẩn cười cười vừa định mở miệng nói, đột nhiên sắc mặt thảm biến, miệng há hốc ra mãi không ngậm lại được.
Trầm, Diêu hai người trong lòng vô cùng kinh ngạc, theo ánh mắt hắn nhìn tới, chỉ thấy trên con đường ven đê có một thiếu nữ áo trắng tay cầm giỏ tre đi tới, xinh đẹp vô cùng, khó có thể mô tả được.
Trầm Tú vừa nhìn thấy thiếu nữ đó liền thấy lồng ngực nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải có Diêu Tình đang nhìn thì chắc sẽ lập tức tiến lên dụ dỗ. Chỉ thấy thiếu nữ đó đến cách ba trượng liền dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về hướng này, thần sắc vừa như đau thương vừa như tuyệt vọng.
Trầm Tú quay đầu sang, thấy ánh mắt của cô ta nhìn vào Cốc Chẩn, trong lòng trầm xuống, dục vọng tắt ngấm, sự đố kỵ lại nổi lên, chợt thấy Cốc Chẩn thở hắt một hơi, cười hi hi nói:
- Diệu Diệu, thật trùng hợp, cô cũng tới nhà xí ư?
Thi Diệu Diệu nghe vậy giật mình, sau đó mặt đỏ bừng lên vội nói:
- Nói nhăng nói càn, nhà xí cái gì?
Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Cô đã không đi nhà xí thì tới đây làm gì?
Thi Diệu Diệu hận không thể phát cuồng, quát lên:
- Ta chính đang muốn hỏi ngươi, ngươi tới đây làm gì?
- Nói ra thì dài lắm – Cốc Chẩn thở dài nói – Vừa rồi ta đang đi trên đường, đột nhiên buồn đi tiểu. Cô xem, ta là người nho nhã, sao có thể tiểu luôn trên đường được, vì vậy nhìn thấy chỗ này liền vội vàng chạy vào, đi tiểu một lúc rồi mới ra được.
Thi Diệu Diệu thấy hắn oang oang nói chuyện buồn tiểu nhà xí, nói toàn những lời khó nghe khiến người ta hổ thẹn không dám hỏi lại, đỏ mặt một hồi rồi lại hỏi:
- Quanh đây đều không phải nơi thanh tịnh, ngươi tại sao lại không đi đường khác mà lại đi lại ở chỗ này?
Cốc Chẩn trong lòng kêu khổ, nghĩ nha đầu này bình thường thành thật, không ngờ gặp phải những việc này lại trí như Gia Cát, kế vượt Trương Lương, nhưng hắn nhanh trí liền tiện miệng nói:
- Tại sao lại không thanh tịnh? Ta chỉ đi vội, không biết…
Nói xong liền nhìn phải ngó trái rồi đột nhiên í lên một tiếng, thất thanh nói:
- Nơi đây chẳng phải là chốn trăng gió sao? Đáng chết, đáng chết, tại sao ta lại lạc tới đây?
Hắn mồm miệng xoen xoét, khiến cho Thi Diệu Diệu không phân được thật giả, vẻ tức giận cũng dịu dần. Trầm Tú đột nhiên cười nhẹ, bĩu mồm nói:
- Cô nương ngàn vạn lần đừng trúng kế của Cốc lão đệ, hắn là khách quen thuộc ở chỗ này, đừng nói Tụy Vân lâu kia, cho dù cả dải sông Tần Hoài này, trên cho tới bảo mẫu, dưới cho đến quy nô đều không ai không nhận ra hắn…
Cốc Chẩn vừa kinh hãi vừa tức giận, đưa mắt nhìn liền thấy Thi Diệu Diệu mặt trắng bệch, mắt như phát ra lửa, tức thì lòng thầm kêu không hay. Trong lúc nghĩ kế thì chợt thấy Thi Diệu Diệu hậm hực nhìn Trầm Tú quát lên:
- Nhìn ngươi mặt trắng đầu bóng, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cốc Chẩn trước đây vốn ngoan ngoãn, đều là bị đám bằng hữu lang sói các ngươi làm hư rồi.
Trầm Tú bị mắng câu đó chỉ biết ngớ người ra, Cốc Chẩn lại thầm kêu: “Diệu Diệu ngoan, mắng hay lắm.”
Thi Diệu Diệu ánh mắt lại chuyển sang, nhìn thấy Diêu Tình quần áo diêm dúa liền cho rằng cô là gái giang hồ, hừ lạnh nói:
- Còn cả tiện nhân nhà ngươi không biết liên sỉ, chỉ biết câu dẫn nam nhân.
Diêu Tình trầm mặt, cao giọng nói:
- Ngươi mắng ai đấy?
Thi Diệu Diệu không ngờ con “tiện nhân” này dám cãi lại, càng tức giận mắng:
- Mắng ngươi thì sao, ta còn muốn giết ngươi nữa đấy.
Trong lúc nói đã lấy ra một cái vảy bạc.
Cốc Chẩn vội gọi:
- Cẩn thận…
Tiếng nói chưa dứt, Thi Diệu Diệu đã vung ngọc thủ, trên không trung lấp lánh như có một trận mưa bạc.
Thiên Lân xuất ra phủ khắp bầu trời, ba người đối diện không kịp né tránh, người nào cũng biến sắc.
Đột nhiên một nhân ảnh từ bên cạnh lao tới, hai tay vung tròn, ánh bạc đầy trời lập tức biến mất.
Cốc Chẩn kinh hãi một phen, định thần nhìn lại, từ dáng lưng người đó liền nhận ra chính là Lục Tiệm, chỉ thấy hai tay y xòe ra, giữa các ngón tay ánh bạc lấp lóe, đột nhiên mười ngón tay buông ra, vảy bạc liền rơi xuống đinh đinh đang đang.
Trừ Cốc Chẩn, mọi người ở đó đều kinh hãi. Thi Diệu Diệu chưa từng nghĩ tới lại có người dùng tay không bắt được “Thiên Lân”, trong lòng trầm xuống, lại lấy ra ba cái vảy bạc, mím môi son trừng trừng nhìn Lục Tiệm.
Lục Tiệm một lòng nhường Cốc Chẩn theo đuổi Diêu Tình, vì vậy Cốc Chẩn bảo y tới đây, y cũng không muốn đi cùng mà chỉ âm thầm theo sau, đợi đến khi Thi Diệu Diệu xuất thủ mới bị bức bách phải ra mặt. Có điều “Bổ Thiên Kiếp Thủ” của y còn lâu mới đại thành, tiếp được một cái vảy bạc đã là miễn cưỡng rồi, nói gì tới việc đối phó ba chiếc vảy bạc. Cốc Chẩn lại biết Thi Diệu Diệu tính khí cố chấp, lần này vì tức giận mình mà trút giận sang người khác, muốn trong nháy mắt mà xóa được sát cơ trong lòng cô thì vô cùng khó khăn, chính lúc đang phát sầu thì chợt nghe phía trên đầu có người cười nói:
- Thi cô nương vẫn khỏe chứ?
Thi Diệu Diệu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Tả Phi Khanh không biết từ lúc nào đã đứng trên mái nhà, nhìn mình cười nhẹ.
Thi Diệu Diệu trong lòng trầm xuống, cao giọng nói:
- Phong Quân Hầu, đợi ta giết mấy đứa vô sỉ này rồi sẽ đấu với ngươi.
Tả Phi Khanh lắc đầu nói:
- Cô muốn giết người thì ta cũng không quan tâm, nhưng cô muốn cướp vật của ta thì Tả mỗ không thể đáp ứng được.
Thi Diệu Diệu nhíu mày nói:
- Vật gì?
Tả Phi Khanh nói:
- Trong bốn người đó có một người bảy ngày sau ta phải bắt sống, trong vòng bảy ngày ai động đến cô ta đều là kẻ địch của ta.
Cốc Chẩn nghe vậy vui mừng nhìn ra ngoài, thấy chiếc đèn lúc nãy đã chiếu sáng mờ mờ gần bờ sông, lập tức không chờ Thi Diệu Diệu trả lời, kéo Lục Tiệm thấp giọng nói:
- Mau chạy thôi.
Lục Tiệm không biết nguyên nhân đã bị hắn kéo chạy đi, Diêu Tình, Trầm Tú cũng rảo bước theo sau. Thi Diệu Diệu vừa kinh hãi vừa tức giận liền vung tay lên, ba chiếc vảy bạc liền tản ra thành những điểm sáng đầy trời, bắn về phía bốn người. Tả Phi Khanh phất tay áo, bướm giấy phát sau mà đến trước, chặn vảy bạc lại. Trong nháy mắt, hai đại cao thủ đó liền không kể đến xung quanh, khởi đấu thần thông giữa đường lớn trước mắt mọi người, khiến người đi đường sợ đến té đái vãi phân, thi nhau chui vào kỹ lâu khoang thuyền, co ro không dám chui ra.
Cốc Chẩn chạy đến chỗ chiếc thuyền có ngọn đèn kia liền chui tọt vào, Lục Tiệm, Diêu Tình cũng vội vào theo. Trầm Tú vừa định đặt chân lên tấm ván dẫn lên thuyền, không ngờ Cốc Chẩn dẫm mạnh chân vào đầu bên kia làm cho tấm ván bật lên. Trầm Tú chỉ thấy kình phong tạt vào mặt vội nhảy lùi lại, chi dù như vậy vẫn bị tấm ván quét trúng vào má đau đớn vô cùng, không kìm được tức giận nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, dám tính kế với ông nội ư?
Cốc Chẩn nhấc chân cho tấm ván hạ xuống, cười ha ha nói:
- Đùa thôi, đùa thôi, mời Trầm huynh lên.
Trầm Tú thấy hắn tỏ ra rộng rãi, ngược lại cảm thấy hồ nghi không dám dẫm lên tấm ván đó nữa, tự thị vào khinh công của mình liền tung người nhảy lên thuyền. Cốc Chẩn vỗ tay tán thưởng nói:
- Khinh công hay lắm.
Trầm Tú tuy hận đến nghiến răng nhưng không muốn để mất phong độ, đành cười nhạt rồi thản nhiên nói:
- Quá khen rồi.
Nói xong liền chui vào khoang thuyền, thấy Lục Tiệm và Diêu Tình đang sóng vai ngồi đó, bất giác trong lòng ghen ghét tiến tới ngồi cạnh Diêu Tình, ánh mắt như dao nhìn Lục Tiệm.
Bỗng nghe tiếng cười, Cốc Chẩn mang theo rượu và thức ăn vén rèm tiến vào, bày xong cốc chén liền trước hết rót một chén rượu đưa cho Trầm Tú cười nói:
- Vừa rồi đắc tội đã nhiều, vậy kính Trầm huynh một chén.
Nói xong tự rót rồi tự uống một chén.
Trầm Tú nhìn rượu trong chén chỉ sợ có điều gian trá, trù trừ không quyết. Cốc Chẩn cười nói:
- Hóa ra Trầm huynh không uống rượu?
Liền cướp lấy chén rượu đó một hơi uống cạn, sau đó rót ba chén cùng Lục Tiệm và Diêu Tình đối ẩm, không rót rượu cho Trầm Tú nữa. Trầm Tú bị hắn dễ dàng gạt sang một bên, tức giận vô cùng, nhưng trước đó mời rượu không uống, bây giờ không thể đòi uống được, nhìn ba người cười nói mà trong lòng như đao cắt.
Lại nghe Diêu Tình nói:
- Xú hồ lý, ngươi tính có thoát được Phong Quân Hầu không?
Cốc Chẩn cười nói:
- Còn sớm quá, cô cứ từ từ xem ta diễn trò lừa người.
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Nếu phải nhảy xuống nước sông dơ bẩn để tắm rửa một phen thì bản cô nương kính tạ không theo.
Cốc Chẩn cười nói:
- Nếu bắt đại mỹ nhân phải xuống nước chạy trốn thì chẳng phải thô thiển mất vui ư, những việc buồn chán như vậy bản nhân quyết nhiên không làm.
Diêu Tình trừng mắt nhìn hắn một lúc nhưng không tìm ra manh mối gì, đành hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tả Phi Khanh và Thi Diệu Diệu giao thủ hai hiệp, thắng bại chưa phân, y không có lòng chiến đấu, thấy chiếc thuyền kia đã đi xa liền bỏ rơi Thi Diệu Diệu, thi triển “Bạch Phát Tam Thiên Vũ” bay tới trên mặt sông, lăng không nhìn theo. Thi Diệu Diệu tuyệt không có loại thần thông như vậy, thấy y muốn đi là đi được, trừ việc giậm chân tức giận thật không còn cách nào khác.
Tả Phi Khanh ngưng thần nhìn chiếc thuyền, một chút động tĩnh cũng không bỏ qua, chỉ thấy chiếc thuyền đó đi được hơn hai dặm thì đột nhiên có tám chiếc thuyền khác trước mặt đi tới, đều treo một chiếc đèn giống hết, vây lấy chiếc thuyền của Diêu Tình ở giữa, ánh đèn hợp lại sáng như ban ngày.
Tả Phi Khanh thấy chín chiếc thuyền đó giống hệt nhau, đèn lửa sáng lòa, nhất thời vừa kinh hãi vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Đây tất là quỷ kế của Tình nha đầu, định đem mắt cá giả làm ngọc, nhờ những chiếc thuyền đó làm loạn thị tuyến của Tả mỗ, để ta khó tìm được thị trên mấy chiếc thuyền giống hệt đó.” Nghĩ vậy liền ngưng thần nhìn tới, hai mắt khóa chặt vào chiếc thuyền mà đám người Diêu Tình đang ngồi, hoàn toàn không để những chiếc thuyền khác mê hoặc.
Đột nhiên, chín chiếc đèn sáng rực rỡ vụt tắt, mặt sông trở nên tối đen như mực, chỉ có bóng thuyền trùng trùng xuyên qua xuyên lại, chạy loạn cả lên như ngựa. Nhưng Tả Phi Khanh vận khởi thần thông, bất luận là sáng hay tối ánh mắt đều đóng chặt vào chiếc thuyền của Diêu Tình, còn tám chiếc thuyền kia y đều như không nhìn thấy.
Không lâu sau, chín chiếc đèn lại sáng lên, chín chiếc thuyền cũng phân tán ra, có cái đi về phái bắc, có cái đi về phía nam, cái đông cái tây. Chiếc thuyền Diêu Tình vẫn ngồi liền thừa cơ giữ theo đường cũ quay lại thượng lưu. Tả Phi Khanh thấy vậy cười thầm, nhẹ nhàng nhảy lên nóc một căn nhà rồi theo mái nhà rảo bước đuổi theo.
Chiếc thuyền đó từ từ đi được mười dặm, không bao lâu đã đến cuối sông Tần Hoài, Tả Phi Khanh vẫn nghi Diêu Tình nhất định sẽ phải lên bờ, không ngờ chiếc thuyền đó đột nhiên quay đầu rồi lại đi về phía hạ du.
Tả Phi Khanh trong lòng nổi lên nghi vấn, không kìm được bay đến đầu thuyền, lớn giọng quát:
- Tình nha đầu.
Nhưng không có người đáp. Tả Phi Khanh tiến lên vén rèm, chỉ thấy trong khoang thuyền trống rỗng không một bóng người.
- Trầm sư huynh, ngươi có ngân lượng không? Trầm Tú nói:
- Sao không có.
Nói xong dương dương đắc ý, tay lấy ra một cái túi nặng trịch, nhấc nhấc thử trong lòng bàn tay, tiếng vàng bạc kêu lên lục cục, phát sáng le lói.
Diêu Tình cười yêu kiều, dịu dàng nói:
- Trầm sư huynh, ta muốn chọn mấy bộ quần áo được chứ?
Trầm Tú nhìn nụ cười của cô bất giác thần trí như bay bổng, cười nói:
- Sư muội, xin cứ tự nhiên.
Diêu Tình cười rồi tiến vào một tiệm quần áo may sẵn, một hơi thử liền mười bộ quần áo hảo hạng, mười chiếc khăn tay thêu hoa, năm đôi khuyên tai quý giá, sau đó mắt vẫn không chớp, lại như một trận gió lao vào chỗ bày châu bảo, vui vẻ chọn dầu bôi, phấn sáp. Cô xuất thân giàu có, kiến thức hơn người, vì vậy châu bảo chọn ra đều là loại thượng phẩm, trâm cài đầu, nhẫn đeo tay cũng tiện lấy một đôi, tay cầm không hết thì vắt lên người Trầm Tú.
Trầm Tú theo sau cô trả tiền, mắt thấy túi tiền dần trống rỗng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, không kìm được ho một tiếng rồi cười nịnh nói:
- Hảo sư muội, muội đã mệt chưa? Đã muộn rồi, cũng nên tìm một tửu lâu ăn tối thôi?
Diêu Tình liếc hắn cười nói:
- Hay lắm, mua nốt cái vòng tay này rồi đi ăn.
Nói xong cầm lên một cái vòng đeo tay, trên chiếc vòng đó trân châu viên nào cũng vừa to vừa sáng, tròn trịa đẹp đẽ, phía dưới lại cố một viên bảo thạch màu xanh to như hạt mơ, trắng như trăng rằm, chiếu sáng mê người.
Trầm Tú trong lòng biết chiếc vòng đó giá trị phi thường, đang cảm thấy kinh hãi thì chợt thấy Diêu Tình mỉm cười nhìn qua, đành ngoan ngoãn lấy tiền đưa cho chủ cửa hàng. Chủ quầy châu bảo và nhân viên không ngờ đến lúc đóng cửa lại có một khách hàng béo bở thế này, người nào cũng vui mừng điên cuồng, không ngớt vái chào, còn hận không thể lạy phục dưới chân hai người này không đứng dậy nữa.
Trầm Tú ngược lại trong lòng đau xót nhìn Diêu Tình đang cười tươi như hoa, nắn nắn cái túi tiền xẹp lép của mình quả thực muốn nghiến răng tức giận, đợi Diêu Tình quay người đi vội tìm người nhờ quay về nhà lấy thêm ngân lượng ứng cứu.
Hai người rời khỏi chợ, Diêu Tình chọn Phúc Lâm khách sạn sang trọng nhất Nam Kinh thành để nghỉ chân, việc trả tiền phòng tất nhiên là giao cho Trầm Tú. Diêu Tình vào phòng tắm rửa thay đồ, để Trầm Tú ở ngoài giữ cửa.
Trầm Tú không ngừng nằn nì, gợi ý được cùng tắm, ai ngờ nói rã miệng chỉ đổi lại được một nụ cười của giai nhân rồi bị đẩy ra khỏi cửa. Trầm Tú không nhịn được mò đến bên cửa sổ định lẻn vào, không ngờ Diêu Tình sớm đã bố trí “Nghiệt nhân tử”, Trầm Tú lúc chui qua cửa sổ không để ý liền bị “Nghiệt duyên đằng” giữ tay bám chân, trên đầu cũng bị hai cái rễ cây cuốn lấy, không động đậy được, nghe tiếng nước xối róc rách, giọng kiều ngâm nga mà tưởng tượng ra tình hình trong đó, quả thật trái tim như bị trăm lần cấu xé.
Vùng vẫy mấy lần, khó khăn lắm mới thoát khỏi đám rễ cây thối tha đó, vừa tiến được vào phòng thì thấy Diêu Tình nghiễm nhiên đã tắm rửa xong, cả người quần áo lụa là, châu ngọc rực rỡ, mày không vẽ mà vẫn sắc nét, phấn không bôi mà vẫn trắng trẻo, mắt sáng như sao, dáng vẻ yêu kiều trời sinh.
Trầm Tú nhìn đến trợn mắt há miệng, lại nhìn quần áo trang sức của cô vừa thấy kinh ngạc ham thích, lại thấy đau đớn trong lòng, tự nghĩ bình sinh quyến rũ vô số nữ tử, chưa từng thất thế như lần này, nếu không phải vì lo ngại thần thông của Địa bộ thì hắn đã sớm dùng vũ lực ra mặt để đòi lại công bằng trên thân mình mĩ nhân này rồi.
Diêu Tình thấy Trầm Tú chui qua cửa sổ cũng không kinh hãi, cười hi hi nói:
- Trầm sư huynh, tối nay tới đâu ăn cơm?
Trầm Tú thấy cô trấn định như vậy, ngược lại tự cảm thấy kinh hãi, phải biết những nữ tử khác gặp việc như thế này ít nhiều đều kinh hoàng hổ thẹn. Trầm Tú đã biết tình trường như chiến trường, tin vào một câu trong binh pháp: “Giận dữ thì sẽ loạn, tự ti thì sẽ kiêu”, chỉ cần nữ nhân kinh hãi hổ thẹn hoặc hoan hỉ thì đó là cơ hội để hắn lợi dụng. Nhưng Diêu Tình tuy bộ dạng yếu đuối nhưng lại khiến hắn không có cách nào dùng được, bất giác sinh ra mấy phần bội phục với nữ tử trước mắt này, sự hâm mộ cùng lửa dục trong lòng cũng tăng thêm mấy phần, lập tức cười nói:
- Bốn nơi mỹ diệu trên hồ thì Thái Hồ thuyền có tư vị riêng biệt, Càn Khôn hiên đồ ăn rất ngon, tay nghề của đầu bếp có thể gọi là tuyệt diệu…
Diêu Tình cười yêu kiều:
- Ăn ngoài đó thì có gì hay, chúng ta tới Tụy Vân lâu uống rượu được không?
Trầm Tú trợn mắt, ấp úng nói:
- Chỗ đó, chỗ đó…
Diêu Tình tiếp lời nói:
- Chỗ đó chẳng phải là kỹ viện sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng tới đó?
Nói xong lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Trầm Tú nghẹn lời không nói được gì, nếu nói đã từng tới đó thì tự làm xấu thanh danh của mình, còn nếu nói chưa tới thì lại bị coi thường, hơn nữa bảo mẫu, kỹ nữ nơi đó không ai là Trầm Tú không quen mặt,nếu tới đó tất sẽ lộ đuôi chồn.
Trong lúc trầm ngâm, Diêu Tình đã cười cười ra khỏi cửa, nhằm thẳng hướng Tụy Vân lâu đi tới. Trầm Tú thấy vậy tấm tắc khen kỳ, lòng nghĩ: “Cô ta đã không sợ thì ta sợ cái gì? Ở chốn gió trăng sắc đưa đường, rượu dẫn lối, chính hợp để hành sự.” Nghĩ đến đó liền vô cùng mừng rỡ, bám theo Diêu Tình cười nói đưa tình. Hai người nam nữ đều tuấn tú, khiến vô số người đi đường phải nhìn theo. Đi nhưu vậy một lúc rồi lên thuyền trên sông Tần Hà, hai người ngắm cảnh chốc lát đã tới Tụy Vân lâu, gọi một căn phòng trang nhã uống rượu vui cười.
Bảo mẫu và cô nương ở Tụy Vân lâu thấy Trầm Tú dẫn theo một nữ tử tuyệt sắc đều cảm thấy kỳ quái, lén bàn luận liên hồi, phỏng đoán loạn xạ. Diêu Tình đảo mắt, cười nói:
- Kỳ quái, Hà Xảo Cô đâu, tại sao không tới?
Trầm Tú giơ ngón tay cái, tán thưởng nói:
- Sư muội giỏi thật, biết cả tên thật của Hà mụ mụ, chẳng lẽ muội đã tới đây… ha ha,… tới đây tìm…
Hắn phải gắng gượng nuốt chữ “nữ nhân” vào trong cổ họng, khổ sở vô cùng.
- Tìm nữ nhân thì sao? – Diêu Tình nâng chén cười – Tiểu muội xuất thân nghèo hèn, làm gì có được nhã hứng đó? Ít khi có được cảnh đẹp trời trong như tối nay, lại có đồng môn rộng rãi như Trầm sư huynh bồi tiếp, tiểu muội bất tài cũng tiện phóng tay tìm nữ nhân một phen được không?
Trầm Tú nghe đến mấy chữ “đồng môn rộng rãi”, trong lòng chẳng có tư vị gì hay ho, nếu bà trẻ này mà mặt dầy mày dạn cứ gọi danh kỹ ra thì mình chắc sẽ phá sản mất. Trong lúc phát sầu thì bỗng thấy Diêu Tình nâng chén uống rượu, lại vô cùng mừng rỡ: “Tuyệt lắm tuyệt lắm, chỉ cần ngươi chịu uống rượu là được, ta chỉ cần đổ cho ngươi say trước thì cho dù ngươi có bản lĩnh gì cũng không thoát khỏi ta xử lý.” Lập tức uốn ba tấc lưỡi phóng xuất hết thủ đoạn nơi gió trăng, hết sức lừa Diêu Tình uống say.
Nhưng Diêu Tình miệng cứ mỉm cười, cho dù y mời mọc thế nào cũng chỉ uống chậm từng chén từng chén, ngược lại vừa uống vừa buông lời đưa đẩy khiến Trầm Tú thần hồn điên đảo, uống liền bảy tám chén, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ gay, trong lòng còn đắc chí đã thành kế, ngoác miệng cười không ngớt.
Trong lúc cười nói, Hà Xảo Cô nghe tiếng đã đi tới. Diêu Tình vòng tay cười nói:
- Chào mụ mụ, mời ngồi.
Hà Xảo Cô kinh nghi không ngừng, liếc cô rồi cười nói:
- Ôi, vị mỹ nhân này là cô nương nhà nào, mụ mụ ta mắt kém không nhận ra rồi.
Lập tức ỏn ẻn tới ngồi bên cạnh cô, đôi mắt tam giác đảo sùng sục trên người Diêu Tình, trong lòng thầm tán thưởng: “Nha đầu này yển chuyển nhẹ nhàng, đúng là hồ ly tinh trời sinh, nếu được ta dạy dỗ vài ngày thì chẳng hơn đứt đám cô nương kia ấy chứ?” Lại nghĩ đến những cô nương trong lâu của mình, quả thực vừa đố kỵ vừa ham muốn.
Diêu Tình uống thêm hai chén rượu, hai má đã ửng hồng, lại càng câu hồn nhiếp phách, cô đưa bàn tay thon thả ra rót đầy một chén rượu rồi bưng hai tay đưa đến miệng Hà Xảo Cô, cười hi hi nói:
- Mời mụ mụ uống.
Hà Xảo Cô cười cười vừa định tiếp lấy, không ngờ tay Diêu Tình bỗng hất một cái, rượu đổ đầy lên cả mặt cả người bà ta. Hà Xảo Cô thất thanh kêu lên, Diêu Tình lại cười nói:
- Ái chà, xin lỗi nhé.
Liền đưa tay giúp Hà Xảo Cô lau vết rượu, nhưng lại thừa cơ phát lực ở đầu ngón tay, bấu mạnh một cái vào bộ ngực đầy đặn của Hà Xảo Cô.
Hà Xảo Cô kêu thảm một tiếng như lợn chọc tiết, xoay tay đẩy về hướng Diêu Tình, không ngờ Diêu Tình sớm có phòng bị, tay trái nhẹ nhàng gạt tay bà ta, tay phải xoay tròn tát một cái nặng nề lên mặt Hà Xảo Cô, miệng quát:
- Tiện nhân giỏi thật, dám vô lễ với khách nhân ư?
Đáng thương Hà Xảo Cô là một nữ tử yếu đuối, không có sức mạnh, bị cái tát đó đánh cho ngã nhào ra ngất xỉu đi.
Trầm Tú vốn nhìn hai người giả cười giả nói, dục vọng khó kìm, chảy cả nước dãi, chén rượu cầm trên tay đổ cả ra quần mà không hay biết. Ai ngờ biến cố xảy ra trong khoảng khắc, Diêu Tình đột nhiên hành hung, không biết vì sao lại đánh Hà Xảo Cô. Trầm Tú lúc đầu thất kinh, sau đó vừa kinh hãi vừa tức giận, thầm nghĩ Hà Xảo Cô đó là chủ một thanh lâu, đối với mình lại có giao tình, Diêu Tình làm loạn như vậy thì bản thân mình về sau làm sao còn có thể tới đây vui vẻ được.
Nháy mắt, một đám quy nô đã hùng hổ chạy đến, nhưng thấy Trầm Tú ở đó liền vội vàng xẹp xuống. Những lầu quán phong lưu trong thành này chẳng nơi nào không nhận ra Trầm thiếu gia kia, đều biết hắn có võ công, lại biết quan phủ, vì vậy đám quy nô vừa xông đến lập tức tên nào tên đó cúi gằm mặt xuống, chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào.
Diêu Tình lại tỏ ra như không có việc gì, cười rót một chén rượu đổ lên mặt Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô bị rượu lạnh làm cho tỉnh lại, vùng dậy định chạy trốn, nhưng lại bị Diêu Tình túm ngực áo giữ lại, cười cười kéo về bàn rượu nói:
- Mụ mụ thân ái, đắc tội đã nhiều, xin đừng để ý.
Hà Xảo Cô cả đời lật mây làm mưa, đem nam nữ trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay, ai ngờ hôm nay lại gặp phải loại chủ nhân mừng giận bất thường thế này, đúng là chuột già gặp phải mèo già, bất giác mặt trắng bệch đầy vẻ sợ sệt, nắm vết ngón tay trên mặt từ hồng biến thành tím, từ tím biến thành xanh rồi sưng vù lên giống như bị bỏng vậy
Diêu Tình cười cười ôm bà ta trong lòng, một mặt ép bà ta uống rượu, một mặt vuốt ve thân thiết, giả dạng đùa cợt chẳng khác gì nam nhân. Nếu đổi lại là nam tử thật sự thì cũng được, Hà Xảo Cô có thể nũng nịu khóc lóc để phát tiết chỗ hậm hực trong lòng, nhưng lúc này bị Diêu Tình đùa cợt như vậy, ngược lại khóc không dám, cười không nổi, cố nén tức giận uống hết một tuần rượu mà như phải uống hết ba ngàn tiệc rượu của Lã thái hậu.
Trầm Tú thấy Diêu Tình quái đản bất thường như vậy cũng không hiểu nguyên nhân, ngồi đờ ra đó quên cả nói năng.
Đột nhiên nghe tiếng cười nhẹ, hắn nhìn ra thì thấy Cốc Chẩn cười cười vén mành tiến vào. Trầm Tú nhíu mày đứng bật dậy.
Cốc Chẩn cười cười xua tay nói:
- Túc hạ yên tâm đừng sợ.
Nói rồi kéo áo ngồi xuống, trong mắt có vẻ cười nhìn Diêu Tình. Hà Xảo Cô thấy y liền như gặp cứu tinh, run rẩy nói:
- Cốc gia… cứu, cứu tôi với…
Cốc Chẩn gật gật đầu với bà ta, cười nói:
- Diêu đại mỹ nhân, cô tát bà ta một cái, lại đùa giỡn bà ta một hồi, nỗi hận ngày trước bị bà ta khinh rẻ đã tiết hết rồi chứ.
Hà Xảo Cô kinh hoảng nói:
- Cốc gia ngài sao lại đến đùa tôi? Vị cô nương này như hoàng hậu, cho dù tôi có một ngàn lá gan cũng không dám khinh rẻ cô ấy.
Cốc Chẩn cười cười không nói, Diêu Tình lại sợ bị hắn nói ra thân phận là Sửu nô nhân, đành cười nói:
- Mụ mụ thân ái, ngươi mau biến đi.
Lập tức thả Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô như được đại xá, lập tức chạy mất.
Diêu Tình nhìn Cốc Chẩn, lạnh lùng nói:
- Ngươi tới làm gì?
Cốc Chẩn cười nói:
- Đến để gọi cô tỉnh dậy.
Diêu Tình chỉ cười nhạt.
- Không tin ư? – Cốc Chẩn cười nói – cô nhìn ra ngoài cửa đi.
Diêu Tình đảo mắt nhìn qua rèm cửa, chỉ thấy đằng xa trên nóc một tòa lầu cao, Tả Phi Khanh áo trắng hơn tuyết đang ngồi xếp bằng, ngẩng đầu ngắm trăng, phong thái siêu quần.
Diêu Tình mím môi son, mắt hiện sát cơ. Cốc Chẩn tự rót tự uống, nhìn sắc mặt cô cười nói:
- Năm Phong Quân Hầu mười sáu tuổi, vì báo thù cho một cô gái chăn dê mà truy sát một đám mã tặc, từ chân núi phía bắc Thiên Sơn một mạch đuổi đến tận hồ Bối Nhĩ Gia. Đám mã tặc đó trên đường đổi ngựa, điên cuồng chạy suốt ngày đêm, chạy hết cả mười ngày mười đêm mà cuối cùng ba trăm người chỉ còn một tên sống sót. Nghe nói là vì tên này đói khát khiếp sợ mà phát điên nên Tả Phi Khanh không thèm giết hắn, nhờ vậy mới giữ được tính mạng.
Việc này thực sự đã lưu truyền trên giang hồ, Diêu Tình, Trầm Tú tất nhiên đã từng nghe qua. Diêu Tình nói:
- Vậy thì sao?
- Còn chưa hiểu ư? – Cốc Chẩn cười nói – Phong Quân Hầu khi còn thiếu niên, thần thông chưa thành đã có thể suốt mười ngày mười đêm không ngừng không nghỉ truy sát mã tặc, hiện giờ đương nhiên có thể bảy ngày bảy đêm không ngừng không nghỉ đuổi theo cô nương rồi.
Diêu Tình nâng một chén rượu lên, cười nhạt nói:
- Ngươi tới chỉ để nói những lời thừa đó sao?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Tất nhiên là không phải rồi, chỉ vì ta có cách giúp cô thoát khỏi sự truy đuổi của Phong Quân Hầu.
Diêu Tình liếc hắn, ánh mắt có chút tự mãn. Cốc Chẩn cười khổ:
- Cô không cần phải sung sướng như vậy, ta biết không hợp với cô. Chỉ cần cô gặp khó khăn, Lục Tiệm sẽ liều chết giúp đỡ, ta là bằng hữu của y, nếu muốn giúp y thì cũng phải giúp cô. Đáng hận là dù biết đó là thủ đoạn của cô nhưng vẫn chỉ còn cách lao vào.
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nét mặt ẩn hiện một chút vui mừng nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:
- Cô nương vốn cao minh hơn con xú hồ ly nhà ngươi, ngươi trúng kế cũng là đáng kiếp.
Cốc Chẩn nhìn cô, chỉ khẽ cười nhạt. Trầm Tú thấy hai người bọn họ cứ nói chuyện, không thèm nhìn ngó gì đến mình, trong lòng bực bội không kìm được gào lên:
- Tiểu tử kia, đây là chỗ ông nội ngươi ném tiền mua vui, ngươi ngồi đây không sợ chướng mắt sao?
Cốc Chẩn liếc hắn, cười nói:
- Túc hạ tối nay mua vui, tổng cộng đã tiêu ba ngàn hai trăm mười sáu lượng bảy tiền năm phân bạc, đúng không?
Trầm Tú trong lòng chấn động, ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi biết?
Cốc Chẩn cười nói:
- Ta không chỉ biết số tiền ngươi tiêu tối nay, mà còn biết ở Nam Kinh ngươi có bốn ngôi nhà, ở Vô Tích, Hàng Châu mỗi nơi có hai toàn nhà lớn, ở Tô Châu có một khu vườn. Chín ngôi nhà đó nuôi chín nữ nhân, ba người là do Oa khấu dâng cho, ba người là dụ dỗ về, ba người còn lại là từ kỹ viện chuộc ra…
- Ngươi đánh rắm.
Trầm Tú mặt đỏ như gấc, đứng bật dậy, ánh mắt sát khí trùng trùng.
- Từ từ, từ từ, còn nữa mà. – Cốc Chẩn xua tay nói - ở Nam Kinh ngươi còn có một tòa nhà lớn, tích trữ ba vạn năm ngàn thạch lúa gạo, chắc là đầu cơ đợi đến năm đói kém thì đem ra ép giá. Ở Tô Châu có sáu xưởng dệt, dệt lụa thô đưa cho các hiệu may của Tô Châu để dệt ra gấm vóc bán cho các Man tộc ở tây bắc. Ngoài ra có một tòa kỹ viện, hai sòng bạc, còn có hai vạn lượng bạc, hàng năm cho vay lấy lãi…
Trầm Tú lúc đầu còn mặt đầu sắc giận, càng về sau Cốc Chẩn thủng thẳng nói ra thì sắc mặt từ giận dữ chuyển sang kinh hãi, rồi từ kinh hãi chuyển sang âm trầm, ánh mắt long lên khiếp người, đột nhiên thấy Diêu Tình liếc nhìn qua bất giác rít giọng nói:
- Sư muội, muội đừng tin hắn nói nhăng nói càn…
Diêu Tình môi son khẽ lộ chút tiếu ý:
- Vậy à, thế thì khiến người ta thật là thất vọng, nếu ngươi thật sự có gia sản to lớn như thế thì có thể khiến người ta ngưỡng mộ.
Trầm Tú nhìn cô, nhất thời kinh nghi không ngừng, đột nhiên nhíu mày rồi từ từ ngồi xuống.
Diêu Tình lại hỏi:
- Xú hồ ly, tổng số tài sản mà ngươi vừa nói trị giá bao nhiêu ngân lượng?
Cốc Chẩn bấm đốt ngón tay nói:
- Chỉ tính giá trị, không tính lợi tức thì gia sản của Trầm đại công tử tạm thời trị giá hai mươi vạn lượng bạc.
Diêu Tình thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý, không kìm được cười nói:
- Tại sao lại gọi là tạm thời?
Cốc Chẩn nói:
- Gọi là tạm thời vì hôm nay có giá hai mươi vạn lượng nhưng qua mấy tháng nữa có khi không đáng một tiền.
Trầm Tú nghe vậy kinh nghi không ngớt. Cốc Chẩn biết rõ của chìm của nổi của hắn như lòng bàn tay, tính toán giá trị cũng sai lệch không nhiều, nên nghe hắn nói tới “không đáng một tiền” bất giác tim đập thình thịch, có điều vì sao như vậy thì hắn nghĩ mãi không hiểu rõ, thành ra không còn hứng chí uống rượu tìm vui nữa, nhìn Cốc Chẩn không nhịn được thầm nghĩ: “Thằng cha này cuối cùng là ai chứ?”
Phải biết hắn dương danh lập nghiệp là việc trong vòng hai năm trở lại đây, trước đó Cốc Chẩn đã bị nhốt vào ngục đảo, vì vậy Trầm Tú không biết danh tiếng hắn, lúc này đúng là đoán không ra nổi.
Cốc Chẩn khoan thai đứng dậy, đi tới bên cửa thản nhiên nhìn ra, xa xa trên mặt sông đã từ từ sáng lên ánh đèn, ánh sáng rực rỡ như ánh trăng. Cốc Chẩn quay người cười nói:
- Đại mỹ nhân, nên khởi hành thôi.
Diêu Tình cười đứng dậy, Trầm Tú vội nói:
- Sư muội sao lại đi?
Diêu Tình cười nói:
- Đã khiến sư huynh phải tốn kém, tiểu muội tạm thời cáo từ.
Trầm Tú tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Cốc Chẩn. Cốc, Diêu hai người lại không thèm để ý, sóng vai ra khỏi phòng. Trầm Tú vừa hổ thẹn vừa giận dữ, đột nhiên uống cạn chén rượu, cười ha ha nói:
- Hảo sư muội, chẳng phải đã nói rồi sao? Ta vì muội mà đắc tội với gia phụ, có nhà không thể về, sư muội lại nhẫn tâm bỏ rơi ta không nhìn đến ư?
Diêu Tình nhíu mày liễu, Trầm Tú lại không kể cô có tình nguyện hay không, rảo bước tiến tới chen vào giữa cô và Cốc Chẩn. Diêu Tình bất giác thở dài nói:
- Trầm sư huynh, ngươi thật biết bám lấy người khác.
Trầm Tú cười nói:
- Nếu muốn trách thì phải trách sư muội sinh ra đã có đôi mắt câu hồn đoạt phách, ngày đó chỉ nhìn một cái đã lấy mất ba hồn bảy phách của ta rồi. Ôi, hiện giờ sư huynh ta chỉ còn cái xác biết đi này, nhất định phải theo nàng đến chân trời góc biển, nửa bước không rời.
Diêu Tình nghe vậy khẽ cười, Cốc Chẩn lại nói:
- Nói như vậy, ta có một cách để hoàn hồn, chỉ không biết có linh nghiệm hay không?
Trầm Tú tỏ tình đang hoan hỉ, đột nhiên bị hắn chen vào, tức thì trợn mắt tức giận nhìn sang. Diêu Tình lại cười nói:
- Cách gì? Mau chỉ cho ta.
Cốc Chẩn nói:
- Trước hết dùng một bồn máu chó để vị Trầm sư huynh đây gội đầu rửa tay, lại đem y ngâm vào thùng phân ba ngày, đừng nói ba hồn bảy phách, cho dù là bảy hồn tám phách cũng chiêu hồi về được hết.
Trầm Tú còn chưa kịp nổi giận, Diêu Tình đã nhíu mày nói:
- Xú hồ ly nhà ngươi được lắm, ngươi không chỉ rủa hắn trúng tà mà còn mắng ta thi triển tà pháp ư.
Cốc Chẩn cười nói:
- Không dám không dám, đó chỉ là ta thuần túy có ý tốt mà thôi.
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Ngươi mà có lòng tốt thì thiên hạ chẳng có kẻ nào xấu ra rồi.
Cốc Chẩn ha ha cười lớn, vòng tay nói:
- Được Diêu đại mỹ nhân tán thưởng, ta chắc sẽ sớm trở thành cái xác biết đi gì đó rồi.
Chợt thấy Trầm Tú trừng mắt nhìn, liền cười nói:
- Trầm huynh yên tâm, mấy chữ “xác chết biết đi” đó là để riêng cho huynh dùng, khắp thiên hạ là độc quyền không ai dám dính tới, tiểu đệ cho dù có thèm muốn cũng không dám vơ vào, làm bẩn mỹ danh của Trầm huynh.
Hắn thủng thẳng nói ra nhưng không chữ nào là không hiểm ác âm độc, Trầm Tú tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuy hận không giết được Cốc Chẩn nhưng lại ngại Diêu Tình nên không dám xuất thủ.
Đang lúc bực tức, chợt thấy ngoài cửa có một nhóm thương gia đi vào, chính giữa là một người bụng to như cái trống, miệng cười hề hề, những người xung quanh đang nịnh nọt như nước chảy. Trầm Tú hai mắt sáng lên, vội tiến lên hai bước, vòng tay cười nói:
- Hồng lão gia, may mắn được gặp.
Vị “Hồng lão gia” đó giương đôi mắt dài hẹp lên liếc hắn một cái nhưng không hoàn lễ, chỉ cười nói:
- Trầm tiểu ca đấy ư? Đã lâu không được gặp, tối nay đến tìm vị cô nương nào vậy? Hồng mỗ mời giúp được không?
Trầm Tú cười nói:
- Ý tốt của Hồng lão gia, ai dám không nhận? Có điều Trầm mỗ có việc bên mình, đi trước một bước vậy. – rồi quay đầu nhìn Diêu Tình cười nói – Ta giới thiệu với cô một đại nhân vật kinh thiên động địa, vị Hồng lão gia này biệt danh là “Đầu Ngân Đoạn Giang” (ném bạc lấp sông), ngân lượng của ông ta nếu đổ xuống Trường Giang thì e rằng đường sông sẽ bị cắt đứt!
Diêu Tình cười thản nhiên nhưng không nói gì. Hồng lão gia đó nhìn cô, bộ mặt béo ú lộ ra thần sắc mê mẩn, rỏ nước dãi nói:
- Đây, đây là vị cô nương mới đến ư? Trầm tiểu ca thật may mắn…
Trầm Tú đắc ý vô cùng, vừa định nói mấy câu khách khí, bỗng nghe Cốc Chẩn cười nói:
- Tiểu Hồng, ngươi thật có lòng đấy nhỉ!
Hồng lão gia đó nghe tiếng, thân hình béo mập chấn động quay đầu nhìn lại, đột ngột nhìn thấy Cốc Chẩn liền ngẩn người ra, bộ mặt phì nộn co rút mấy cái rồi đột nhiên gạt những người hai bên ra, nhanh như một cục vàng lớn lăn long lóc bò đến dưới chân Cốc Chẩn, luôn miệng kêu gọi:
- Chào Cốc gia, chào Cốc gia, tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy lão nhân gia, thật là đáng chết, đáng chết.
Nhất thời mọi người không ai là không trợn mắt. Vì Hồng lão gia đó vừa rồi oai phong vô cùng, ai ngờ vừa thấy Cốc Chẩn liền quỳ ngay xuống. Trầm Tú lại càng kinh hãi, hắn biết rõ Hồng lão gia này giàu có một phương, bản thân mình không thể sánh bằng, hiện giờ nghiễm nhiên kính trọng sợ hãi tiểu tử này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cốc Chẩn đưa tay ra vuốt cái đầu to béo của Hồng lão gia, cười hi hi nói:
- Tiểu Hồng, nghe nói ngươi đã đổi danh hiệu, gọi là “Đầu Ngân Đoạn Giang”, thật là uy phong nhỉ?
Hồng lão gia vội nói:
- Đó đều là bằng hữu giang hồ gọi lung tung, tiểu nhân sao có uy phong như vậy.
- Phải chứ? – Cốc Chẩn cười nói – Ngươi tuy không lấp được Trường Giang nhưng sông Tần Hoài nhỏ nhoi này thì có dư một chút đấy.
Hồng lão gia cả người toát mồ hôi, thấm ướt hết quần áo, run rẩy nói:
- Tiểu nhân, tiểu nhân đến chỗ này chỉ là, chỉ là bồi tiếp mấy vị bằng hữu. Lần sau, lần sau không dám nữa.
Nói chưa dứt, bỗng nghe trên lầu có nữ tử cười khúc khích, Cốc Chẩn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Hạm Ngọc, Uyển Nương, Thu Ngân đang dựa vào lan can nhìn về phía này.
Cốc Chẩn bất giác bật cười, thở dài nói:
- Tiểu Hồng đứng dậy đi, đừng để người ta cười cho.
Hồng lão gia đứng dậy, lau mồ hôi đầy mặt, nói:
- Cốc gia chẳng hay có muốn đến tệ xá uống mấy chén trà, kiểm tra sổ sách.
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Ta có việc bên mình, mấy ngày nữa sẽ quá. Trước khi ta đến, ngươi phải tự kiểm điểm một phen.
Hồng lão gia cười bồi nói:
- Không dám có lần thứ hai. Lần sau Cốc gia còn thấy tiểu nhân ở đây, xin cứ rút gân lột da tiểu nhân, chặt làm tám mảnh ném cho cá ăn.
Nói xong liền dạ một tiếng rồi cong lưng đứng sang một bên, ngay cả mắt cũng không dám ngước lên.
Cốc Chẩn quay người, đột nhiên thấy ba nữ tử đó trên lầu đều đang cười với mình, đột nhiên một dải tiếng đàn vang lên, uyển chuyển du dương như say như mơ, chính là một khúc “Yêu Thiên” (“Bài thơ nhỏ” hoặc “Bài thơ đầu tiên”). Trong phòng mọi người không ai không kinh hãi, đều biết trong Tụy Vân lâu thì Tố Cầm người giống như tên, tài năng đánh đàn ở Tần Hoài không ai sánh nổi, nhưng lại tự coi mình thanh cao không dễ gì gảy đàn nắn phím. Vì vậy mà tiếng đàn tuy hay nhưng đến vương công quý tộc cũng ít khi được nghe, hôm nay đột nhiên lại đánh lên, không lạ có thể khiến mọi người đều phải kinh ngạc.
Cốc Chẩn nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, hơi mỉm cười rồi đột nhiên vỗ tay hát lên:
- Tưởng na đẳng trần tục bối, kháp tiện tự phẩn thổ tường. Vương hoằng tham khách tại li biên vọng, lí bạch môn nguyệt tại giang tâm tang, lưu linh hà tráp tại phần đầu táng. Ngã tắc đãi lãng ngâm phi quá đỗng đình hồ, tu bất tằng diêu tiên ngộ nhập bình khang hạng (Tạm dịch: Nghĩ tới những kẻ trần tục giống như tự bôi bẩn lên tường. Vương Hoằng nhìn theo khách bên bờ rào, Lý Bạch vỗ trăng trong đám tang Giang Tâm, Lưu Linh vác xẻng trước mộ người. Ta chỉ đợi ngâm vang trên Động Đình hồ, thẹn chưa từng vung roi lạc vào ngõ Bình Khang.)
Hắn hát xong khúc đó, ha ha cười lớn rồi vòng tay nói:
- Tố Cầm cô nương dùng tiếng đàn để can ngăn, Cốc mỗ xin tâm lĩnh.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe tiếng đàn chợt tắt rồi truyền đến một tiếng thở dài ảo não.
Trầm Tú thấy vậy ngọn lửa đố kỵ trong lòng nổi lên phừng phừng. Bốn đại danh kỹ của Tụy Vân lâu tuy hắn đã vung vô số ngân lượng mà cũng chỉ được thấy mặt vài lần, còn chưa được chạm vào, lúc này nhìn tình hình ở đây thì rõ ràng Cốc Chẩn đã là khách quen của bốn nữ nhân đó rồi. Nếu không phải bao nhiêu con mắt nhìn vào thì Trầm Tú đã sớm dùng “Tinh La Tán Thủ” chân đấm tay đá đánh cho hắn nát bét ra rồi.
Cốc Chẩn cười xong liền thản nhiên ra khỏi cửa, trên đường đi bất luận là nam hay nữ đều cúi đầu thõng tay, thần sắc nghiêm trang kính cẩn. Trầm Tú bị cướp hết sự chú ý, trong lòng oán giận, đầu óc toàn nghĩ làm thế nào có thể làm nhục Cốc Chẩn để tiết hận.
Lúc ra khỏi cửa trăng sáng trời trong, sao chiếu đầy trời, xa xa một chiếc đèn được treo cao trên không, đặc biệt thu hút ánh mắt. Cốc Chẩn cười cười vừa định mở miệng nói, đột nhiên sắc mặt thảm biến, miệng há hốc ra mãi không ngậm lại được.
Trầm, Diêu hai người trong lòng vô cùng kinh ngạc, theo ánh mắt hắn nhìn tới, chỉ thấy trên con đường ven đê có một thiếu nữ áo trắng tay cầm giỏ tre đi tới, xinh đẹp vô cùng, khó có thể mô tả được.
Trầm Tú vừa nhìn thấy thiếu nữ đó liền thấy lồng ngực nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải có Diêu Tình đang nhìn thì chắc sẽ lập tức tiến lên dụ dỗ. Chỉ thấy thiếu nữ đó đến cách ba trượng liền dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về hướng này, thần sắc vừa như đau thương vừa như tuyệt vọng.
Trầm Tú quay đầu sang, thấy ánh mắt của cô ta nhìn vào Cốc Chẩn, trong lòng trầm xuống, dục vọng tắt ngấm, sự đố kỵ lại nổi lên, chợt thấy Cốc Chẩn thở hắt một hơi, cười hi hi nói:
- Diệu Diệu, thật trùng hợp, cô cũng tới nhà xí ư?
Thi Diệu Diệu nghe vậy giật mình, sau đó mặt đỏ bừng lên vội nói:
- Nói nhăng nói càn, nhà xí cái gì?
Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:
- Cô đã không đi nhà xí thì tới đây làm gì?
Thi Diệu Diệu hận không thể phát cuồng, quát lên:
- Ta chính đang muốn hỏi ngươi, ngươi tới đây làm gì?
- Nói ra thì dài lắm – Cốc Chẩn thở dài nói – Vừa rồi ta đang đi trên đường, đột nhiên buồn đi tiểu. Cô xem, ta là người nho nhã, sao có thể tiểu luôn trên đường được, vì vậy nhìn thấy chỗ này liền vội vàng chạy vào, đi tiểu một lúc rồi mới ra được.
Thi Diệu Diệu thấy hắn oang oang nói chuyện buồn tiểu nhà xí, nói toàn những lời khó nghe khiến người ta hổ thẹn không dám hỏi lại, đỏ mặt một hồi rồi lại hỏi:
- Quanh đây đều không phải nơi thanh tịnh, ngươi tại sao lại không đi đường khác mà lại đi lại ở chỗ này?
Cốc Chẩn trong lòng kêu khổ, nghĩ nha đầu này bình thường thành thật, không ngờ gặp phải những việc này lại trí như Gia Cát, kế vượt Trương Lương, nhưng hắn nhanh trí liền tiện miệng nói:
- Tại sao lại không thanh tịnh? Ta chỉ đi vội, không biết…
Nói xong liền nhìn phải ngó trái rồi đột nhiên í lên một tiếng, thất thanh nói:
- Nơi đây chẳng phải là chốn trăng gió sao? Đáng chết, đáng chết, tại sao ta lại lạc tới đây?
Hắn mồm miệng xoen xoét, khiến cho Thi Diệu Diệu không phân được thật giả, vẻ tức giận cũng dịu dần. Trầm Tú đột nhiên cười nhẹ, bĩu mồm nói:
- Cô nương ngàn vạn lần đừng trúng kế của Cốc lão đệ, hắn là khách quen thuộc ở chỗ này, đừng nói Tụy Vân lâu kia, cho dù cả dải sông Tần Hoài này, trên cho tới bảo mẫu, dưới cho đến quy nô đều không ai không nhận ra hắn…
Cốc Chẩn vừa kinh hãi vừa tức giận, đưa mắt nhìn liền thấy Thi Diệu Diệu mặt trắng bệch, mắt như phát ra lửa, tức thì lòng thầm kêu không hay. Trong lúc nghĩ kế thì chợt thấy Thi Diệu Diệu hậm hực nhìn Trầm Tú quát lên:
- Nhìn ngươi mặt trắng đầu bóng, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cốc Chẩn trước đây vốn ngoan ngoãn, đều là bị đám bằng hữu lang sói các ngươi làm hư rồi.
Trầm Tú bị mắng câu đó chỉ biết ngớ người ra, Cốc Chẩn lại thầm kêu: “Diệu Diệu ngoan, mắng hay lắm.”
Thi Diệu Diệu ánh mắt lại chuyển sang, nhìn thấy Diêu Tình quần áo diêm dúa liền cho rằng cô là gái giang hồ, hừ lạnh nói:
- Còn cả tiện nhân nhà ngươi không biết liên sỉ, chỉ biết câu dẫn nam nhân.
Diêu Tình trầm mặt, cao giọng nói:
- Ngươi mắng ai đấy?
Thi Diệu Diệu không ngờ con “tiện nhân” này dám cãi lại, càng tức giận mắng:
- Mắng ngươi thì sao, ta còn muốn giết ngươi nữa đấy.
Trong lúc nói đã lấy ra một cái vảy bạc.
Cốc Chẩn vội gọi:
- Cẩn thận…
Tiếng nói chưa dứt, Thi Diệu Diệu đã vung ngọc thủ, trên không trung lấp lánh như có một trận mưa bạc.
Thiên Lân xuất ra phủ khắp bầu trời, ba người đối diện không kịp né tránh, người nào cũng biến sắc.
Đột nhiên một nhân ảnh từ bên cạnh lao tới, hai tay vung tròn, ánh bạc đầy trời lập tức biến mất.
Cốc Chẩn kinh hãi một phen, định thần nhìn lại, từ dáng lưng người đó liền nhận ra chính là Lục Tiệm, chỉ thấy hai tay y xòe ra, giữa các ngón tay ánh bạc lấp lóe, đột nhiên mười ngón tay buông ra, vảy bạc liền rơi xuống đinh đinh đang đang.
Trừ Cốc Chẩn, mọi người ở đó đều kinh hãi. Thi Diệu Diệu chưa từng nghĩ tới lại có người dùng tay không bắt được “Thiên Lân”, trong lòng trầm xuống, lại lấy ra ba cái vảy bạc, mím môi son trừng trừng nhìn Lục Tiệm.
Lục Tiệm một lòng nhường Cốc Chẩn theo đuổi Diêu Tình, vì vậy Cốc Chẩn bảo y tới đây, y cũng không muốn đi cùng mà chỉ âm thầm theo sau, đợi đến khi Thi Diệu Diệu xuất thủ mới bị bức bách phải ra mặt. Có điều “Bổ Thiên Kiếp Thủ” của y còn lâu mới đại thành, tiếp được một cái vảy bạc đã là miễn cưỡng rồi, nói gì tới việc đối phó ba chiếc vảy bạc. Cốc Chẩn lại biết Thi Diệu Diệu tính khí cố chấp, lần này vì tức giận mình mà trút giận sang người khác, muốn trong nháy mắt mà xóa được sát cơ trong lòng cô thì vô cùng khó khăn, chính lúc đang phát sầu thì chợt nghe phía trên đầu có người cười nói:
- Thi cô nương vẫn khỏe chứ?
Thi Diệu Diệu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Tả Phi Khanh không biết từ lúc nào đã đứng trên mái nhà, nhìn mình cười nhẹ.
Thi Diệu Diệu trong lòng trầm xuống, cao giọng nói:
- Phong Quân Hầu, đợi ta giết mấy đứa vô sỉ này rồi sẽ đấu với ngươi.
Tả Phi Khanh lắc đầu nói:
- Cô muốn giết người thì ta cũng không quan tâm, nhưng cô muốn cướp vật của ta thì Tả mỗ không thể đáp ứng được.
Thi Diệu Diệu nhíu mày nói:
- Vật gì?
Tả Phi Khanh nói:
- Trong bốn người đó có một người bảy ngày sau ta phải bắt sống, trong vòng bảy ngày ai động đến cô ta đều là kẻ địch của ta.
Cốc Chẩn nghe vậy vui mừng nhìn ra ngoài, thấy chiếc đèn lúc nãy đã chiếu sáng mờ mờ gần bờ sông, lập tức không chờ Thi Diệu Diệu trả lời, kéo Lục Tiệm thấp giọng nói:
- Mau chạy thôi.
Lục Tiệm không biết nguyên nhân đã bị hắn kéo chạy đi, Diêu Tình, Trầm Tú cũng rảo bước theo sau. Thi Diệu Diệu vừa kinh hãi vừa tức giận liền vung tay lên, ba chiếc vảy bạc liền tản ra thành những điểm sáng đầy trời, bắn về phía bốn người. Tả Phi Khanh phất tay áo, bướm giấy phát sau mà đến trước, chặn vảy bạc lại. Trong nháy mắt, hai đại cao thủ đó liền không kể đến xung quanh, khởi đấu thần thông giữa đường lớn trước mắt mọi người, khiến người đi đường sợ đến té đái vãi phân, thi nhau chui vào kỹ lâu khoang thuyền, co ro không dám chui ra.
Cốc Chẩn chạy đến chỗ chiếc thuyền có ngọn đèn kia liền chui tọt vào, Lục Tiệm, Diêu Tình cũng vội vào theo. Trầm Tú vừa định đặt chân lên tấm ván dẫn lên thuyền, không ngờ Cốc Chẩn dẫm mạnh chân vào đầu bên kia làm cho tấm ván bật lên. Trầm Tú chỉ thấy kình phong tạt vào mặt vội nhảy lùi lại, chi dù như vậy vẫn bị tấm ván quét trúng vào má đau đớn vô cùng, không kìm được tức giận nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, dám tính kế với ông nội ư?
Cốc Chẩn nhấc chân cho tấm ván hạ xuống, cười ha ha nói:
- Đùa thôi, đùa thôi, mời Trầm huynh lên.
Trầm Tú thấy hắn tỏ ra rộng rãi, ngược lại cảm thấy hồ nghi không dám dẫm lên tấm ván đó nữa, tự thị vào khinh công của mình liền tung người nhảy lên thuyền. Cốc Chẩn vỗ tay tán thưởng nói:
- Khinh công hay lắm.
Trầm Tú tuy hận đến nghiến răng nhưng không muốn để mất phong độ, đành cười nhạt rồi thản nhiên nói:
- Quá khen rồi.
Nói xong liền chui vào khoang thuyền, thấy Lục Tiệm và Diêu Tình đang sóng vai ngồi đó, bất giác trong lòng ghen ghét tiến tới ngồi cạnh Diêu Tình, ánh mắt như dao nhìn Lục Tiệm.
Bỗng nghe tiếng cười, Cốc Chẩn mang theo rượu và thức ăn vén rèm tiến vào, bày xong cốc chén liền trước hết rót một chén rượu đưa cho Trầm Tú cười nói:
- Vừa rồi đắc tội đã nhiều, vậy kính Trầm huynh một chén.
Nói xong tự rót rồi tự uống một chén.
Trầm Tú nhìn rượu trong chén chỉ sợ có điều gian trá, trù trừ không quyết. Cốc Chẩn cười nói:
- Hóa ra Trầm huynh không uống rượu?
Liền cướp lấy chén rượu đó một hơi uống cạn, sau đó rót ba chén cùng Lục Tiệm và Diêu Tình đối ẩm, không rót rượu cho Trầm Tú nữa. Trầm Tú bị hắn dễ dàng gạt sang một bên, tức giận vô cùng, nhưng trước đó mời rượu không uống, bây giờ không thể đòi uống được, nhìn ba người cười nói mà trong lòng như đao cắt.
Lại nghe Diêu Tình nói:
- Xú hồ lý, ngươi tính có thoát được Phong Quân Hầu không?
Cốc Chẩn cười nói:
- Còn sớm quá, cô cứ từ từ xem ta diễn trò lừa người.
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Nếu phải nhảy xuống nước sông dơ bẩn để tắm rửa một phen thì bản cô nương kính tạ không theo.
Cốc Chẩn cười nói:
- Nếu bắt đại mỹ nhân phải xuống nước chạy trốn thì chẳng phải thô thiển mất vui ư, những việc buồn chán như vậy bản nhân quyết nhiên không làm.
Diêu Tình trừng mắt nhìn hắn một lúc nhưng không tìm ra manh mối gì, đành hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tả Phi Khanh và Thi Diệu Diệu giao thủ hai hiệp, thắng bại chưa phân, y không có lòng chiến đấu, thấy chiếc thuyền kia đã đi xa liền bỏ rơi Thi Diệu Diệu, thi triển “Bạch Phát Tam Thiên Vũ” bay tới trên mặt sông, lăng không nhìn theo. Thi Diệu Diệu tuyệt không có loại thần thông như vậy, thấy y muốn đi là đi được, trừ việc giậm chân tức giận thật không còn cách nào khác.
Tả Phi Khanh ngưng thần nhìn chiếc thuyền, một chút động tĩnh cũng không bỏ qua, chỉ thấy chiếc thuyền đó đi được hơn hai dặm thì đột nhiên có tám chiếc thuyền khác trước mặt đi tới, đều treo một chiếc đèn giống hết, vây lấy chiếc thuyền của Diêu Tình ở giữa, ánh đèn hợp lại sáng như ban ngày.
Tả Phi Khanh thấy chín chiếc thuyền đó giống hệt nhau, đèn lửa sáng lòa, nhất thời vừa kinh hãi vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Đây tất là quỷ kế của Tình nha đầu, định đem mắt cá giả làm ngọc, nhờ những chiếc thuyền đó làm loạn thị tuyến của Tả mỗ, để ta khó tìm được thị trên mấy chiếc thuyền giống hệt đó.” Nghĩ vậy liền ngưng thần nhìn tới, hai mắt khóa chặt vào chiếc thuyền mà đám người Diêu Tình đang ngồi, hoàn toàn không để những chiếc thuyền khác mê hoặc.
Đột nhiên, chín chiếc đèn sáng rực rỡ vụt tắt, mặt sông trở nên tối đen như mực, chỉ có bóng thuyền trùng trùng xuyên qua xuyên lại, chạy loạn cả lên như ngựa. Nhưng Tả Phi Khanh vận khởi thần thông, bất luận là sáng hay tối ánh mắt đều đóng chặt vào chiếc thuyền của Diêu Tình, còn tám chiếc thuyền kia y đều như không nhìn thấy.
Không lâu sau, chín chiếc đèn lại sáng lên, chín chiếc thuyền cũng phân tán ra, có cái đi về phái bắc, có cái đi về phía nam, cái đông cái tây. Chiếc thuyền Diêu Tình vẫn ngồi liền thừa cơ giữ theo đường cũ quay lại thượng lưu. Tả Phi Khanh thấy vậy cười thầm, nhẹ nhàng nhảy lên nóc một căn nhà rồi theo mái nhà rảo bước đuổi theo.
Chiếc thuyền đó từ từ đi được mười dặm, không bao lâu đã đến cuối sông Tần Hoài, Tả Phi Khanh vẫn nghi Diêu Tình nhất định sẽ phải lên bờ, không ngờ chiếc thuyền đó đột nhiên quay đầu rồi lại đi về phía hạ du.
Tả Phi Khanh trong lòng nổi lên nghi vấn, không kìm được bay đến đầu thuyền, lớn giọng quát:
- Tình nha đầu.
Nhưng không có người đáp. Tả Phi Khanh tiến lên vén rèm, chỉ thấy trong khoang thuyền trống rỗng không một bóng người.
Danh sách chương