Dạ Diễm dừng lại, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ:
"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu."
"Không, tuyệt đối không." Lam Thiên Vũ kiên quyết phản đối, sợ hãi phản ứng. Cô nhận ra rằng anh ta quả thực biến thái, tự nhiên nói ra những lời như vậy.
"Được rồi." Dạ Diễm cuối cùng phải buông cô ra. Mặc dù không thỏa mãn nhưng không muốn ép buộc cô nữa, bất cần nói:
"Nếu cô muốn làm chuyện đó với tôi, tôi có thể chỉ cho cô các phương pháp khác."
"Sao lúc nào đầu óc anh cũng nghĩ đến vấn đề này vậy?" Lam Thiên Vũ tức giận, trừng mắt nhìn Dạ Diễm.
"Chỉ riêng cô thì tôi mới có suy nghĩ như vậy."
Dạ Diễm nói ra những lời này xong, trong lòng cũng sửng sốt. Đúng vậy, tại sao anh luôn giữ mình chính nhân quân tử, chưa bao giờ tùy tiện với phụ nữ, nhưng sau khi gặp Lam Thiên Vũ, tư tưởng anh lại trở nên phóng đãng không kiềm chế được. Với những người đàn và khác, kể cả Cung Vũ Dao, anh cũng không có cảm giác như thế này.
Rốt cuộc là tại sao? Có lẽ do cô thực sự xinh đẹp, làm cho tâm hồn anh xao động.
Cõ lẽ không phải, Cung Vũ Dao thực sự rất đẹp,
"Bởi vì Tiêu Hàn yêu cô, nên cô mới không có cảm xúc với tôi?"
Lam Thiên Vũ lạnh lùng cười, cô nghĩ anh ta không phải là thứ tốt đẹp gì. Theo suy nghĩ của cô, người này chỉ là vì ham muốn của bản thân, thật là bỉ ổi.
" Không liên quan gì đến Tiêu Hàn." Dạ Diễm véo cằm, híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô:
"Đi theo tôi cùng đến một nơi cô không có cơ hội nghĩ đến người đàn ông khác."
"Xin lỗi, tôi không thể kiểm soát được bộ não của chính mình." Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói.
"Cô như vậy là không ngoan ngoãn rồi, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?" Dạ Diễm từ từ tiến gần cô.
"Tôi..." Lam Thiên Vũ chưa nói được gì, thì Dạ Diễm đã hôn vào môi cô.
Nụ hôn của anh mãnh liệt, hoang dại, mút chặt đôi môi cô...
Một lúc sau, anh miễn cưỡng buông cô ra: "Phụ nghe lời mới đáng yêu, cô đã lựa chọn cuộc sống của riêng mình thì hãy cố gắng thích nghi với nó, chiều lòng người chồng là kĩ năng căn bản nên biết."
"Người luôn tự cao tự đại vậy sao?" Lam Thiên Vũ oán giận nhìn anh. "Phụ nữ không được dựa vào đàn ông, sau này tôi sẽ có sự nghiệp riêng, không cần người khác phải nuôi tôi."
"Vợ ta chính là không cần phải làm gì cả, chỉ cần học cách chiều lòng tôi là được." Dạ Diễm không có hứng thú nói về tiếng nói vợ chồng trong gia đình, đứng dậy đi ra ngoài: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có chuyến bay."
"Anh..." Lam Thiên Vũ tính hỏi anh ta đi đâu, nhưng rồi không nói nữa.
Bàn tay của Dạ Diễm vừa chạm tới tay nắm cửa, nghe được từ nay anh quay lại nhìn cô mỉm cười:
"Ông tôi bây giờ không có ở đây, tôi phải về phòng tôi ngủ, bằng không tôi sợ sẽ không nhìn được lại cưỡng hiếp cô! Ngủ Ngon!!!"
Anh đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lam Thiên Vũ nhìn vào cánh cửa, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường, đặc biệt kỳ lạ không nói nên lời...
Dạ Diễm trở lại phòng, lên giường đi ngủ thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Vừa mở ra thấy tin nhắn của Cung Vũ Dao: " Diễm ca ca, em nhớ anh!"
"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu."
"Không, tuyệt đối không." Lam Thiên Vũ kiên quyết phản đối, sợ hãi phản ứng. Cô nhận ra rằng anh ta quả thực biến thái, tự nhiên nói ra những lời như vậy.
"Được rồi." Dạ Diễm cuối cùng phải buông cô ra. Mặc dù không thỏa mãn nhưng không muốn ép buộc cô nữa, bất cần nói:
"Nếu cô muốn làm chuyện đó với tôi, tôi có thể chỉ cho cô các phương pháp khác."
"Sao lúc nào đầu óc anh cũng nghĩ đến vấn đề này vậy?" Lam Thiên Vũ tức giận, trừng mắt nhìn Dạ Diễm.
"Chỉ riêng cô thì tôi mới có suy nghĩ như vậy."
Dạ Diễm nói ra những lời này xong, trong lòng cũng sửng sốt. Đúng vậy, tại sao anh luôn giữ mình chính nhân quân tử, chưa bao giờ tùy tiện với phụ nữ, nhưng sau khi gặp Lam Thiên Vũ, tư tưởng anh lại trở nên phóng đãng không kiềm chế được. Với những người đàn và khác, kể cả Cung Vũ Dao, anh cũng không có cảm giác như thế này.
Rốt cuộc là tại sao? Có lẽ do cô thực sự xinh đẹp, làm cho tâm hồn anh xao động.
Cõ lẽ không phải, Cung Vũ Dao thực sự rất đẹp,
"Bởi vì Tiêu Hàn yêu cô, nên cô mới không có cảm xúc với tôi?"
Lam Thiên Vũ lạnh lùng cười, cô nghĩ anh ta không phải là thứ tốt đẹp gì. Theo suy nghĩ của cô, người này chỉ là vì ham muốn của bản thân, thật là bỉ ổi.
" Không liên quan gì đến Tiêu Hàn." Dạ Diễm véo cằm, híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô:
"Đi theo tôi cùng đến một nơi cô không có cơ hội nghĩ đến người đàn ông khác."
"Xin lỗi, tôi không thể kiểm soát được bộ não của chính mình." Lam Thiên Vũ lạnh lùng nói.
"Cô như vậy là không ngoan ngoãn rồi, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?" Dạ Diễm từ từ tiến gần cô.
"Tôi..." Lam Thiên Vũ chưa nói được gì, thì Dạ Diễm đã hôn vào môi cô.
Nụ hôn của anh mãnh liệt, hoang dại, mút chặt đôi môi cô...
Một lúc sau, anh miễn cưỡng buông cô ra: "Phụ nghe lời mới đáng yêu, cô đã lựa chọn cuộc sống của riêng mình thì hãy cố gắng thích nghi với nó, chiều lòng người chồng là kĩ năng căn bản nên biết."
"Người luôn tự cao tự đại vậy sao?" Lam Thiên Vũ oán giận nhìn anh. "Phụ nữ không được dựa vào đàn ông, sau này tôi sẽ có sự nghiệp riêng, không cần người khác phải nuôi tôi."
"Vợ ta chính là không cần phải làm gì cả, chỉ cần học cách chiều lòng tôi là được." Dạ Diễm không có hứng thú nói về tiếng nói vợ chồng trong gia đình, đứng dậy đi ra ngoài: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có chuyến bay."
"Anh..." Lam Thiên Vũ tính hỏi anh ta đi đâu, nhưng rồi không nói nữa.
Bàn tay của Dạ Diễm vừa chạm tới tay nắm cửa, nghe được từ nay anh quay lại nhìn cô mỉm cười:
"Ông tôi bây giờ không có ở đây, tôi phải về phòng tôi ngủ, bằng không tôi sợ sẽ không nhìn được lại cưỡng hiếp cô! Ngủ Ngon!!!"
Anh đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lam Thiên Vũ nhìn vào cánh cửa, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường, đặc biệt kỳ lạ không nói nên lời...
Dạ Diễm trở lại phòng, lên giường đi ngủ thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Vừa mở ra thấy tin nhắn của Cung Vũ Dao: " Diễm ca ca, em nhớ anh!"
Danh sách chương