"Vũ Dao, đừng giận anh, anh lỡ lời, thực sự anh không muốn nói như vậy." Dạ Diễm cầm tay Vũ Dao giải thích: "Đúng là bởi vì anh quá yêu em, không muốn làm tổn thương em, đó không phải là vấn đề có thai hay không, mà là rất đau đớn."
Cung Vũ Dao vẫn còn khóc, cô luôn mỏng manh, yếu ớt, dễ dàng rơi lệ như vậy.
Dạ Diễm thấy cô khóc, tâm trí rối bời, không đủ kiên nhẫn, bây giờ anh không biết phải xử sự như thế nào.
Bỗng nhiên, điện thoại di động lại reo lên, Dạ Diễm nhớ tới mệnh lệnh của Dạ lão thái gia, nhìn đồng hồ đã hơn mười phút trôi qua. Bây giờ mà không đi thì sẽ không kịp mất…Nhưng, bây giờ
Cung Vũ Dao đang khóc lóc như thế này, làm sao bây giờ.
Khóc được một lúc thì Cung Vũ Dao dừng lại, ngồi lên giường với vẻ mặt hờn dỗi Dạ Diễm.
Dạ Diễm bước đến trước mặt Cung Vũ Dao, ôm mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
"Vũ Dao, em không hiểu được sự cái xấu của đàn ông, đàn ông không mất mát, chịu đựng gì cả, không người đàn ông nào từ chối người phụ nữ mà họ yêu. Hiện tại anh không muốn là bởi vì em, vì anh sợ em tổn thương."
Cung Vũ Dao uất ức khóc nức nở nói: "Tạo sao anh lại nói những lời này với em?"
"Anh biết anh sai, không phải anh đã xin lỗi em rồi sao? Nếu em muốn trừng phạt anh, hãy đánh anh đi."
Dạ Diễm cầm tay cô đánh thẳng vào mặt mình, Cung Vũ Dao liền rút tay lại và nói: "Được rồi, lần này em tha lỗi cho anh. Về sau anh không được như vậy nữa!"
"Được rồi, được rồi, về sau anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa." Dạ Diễm mỉm cười, ân cần nói:
"Vũ Dao, ông nội gọi cho anh, anh phải quay về lập tức."
Khi nghe câu này, Cung Vũ Dao liền thay đổi sắc mặt, nước mặt lại tuôn ra, trừng mắt nhìn vào mắt của Dạ Diễm.
"Chúa ơi, tại sao em lại nhiều nước mắt như vậy chứ?" Dạ Diễm gào lên:
"Anh cũng muốn ở lại với em!! Chính là ông nội biết em ở đây, nếu anh không trở về, ông sẽ đích thân đến đây, lúc đó sẽ gây khó dễ cho em..."
Cung Vũ Dao xoay người sang chỗ khác, không muốn nghe anh giải thích.
"Vũ Dao à!" Dạ Diễm ôm vai cô, cô vẫn ngoan cố không chịu để ý đến anh, hết kiên nhẫn anh liền nói: "Anh phải đi thôi, ngày mai anh cùng ông nội quay về Mỹ. Anh sẽ bảo Tư Cầm đưa em đến một chỗ khác, khoảng một tuần nữa anh sẽ quay lại, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày."
Nghe được câu " ở bên nhau mỗi ngày", Cung Vũ Dao mềm lòng, quay đầu lại nhìn anh: "Có thật không?"
"Dĩ nhiên là thật rồi." Dạ Diễm thản nhiên nói:
"Chỉ cần anh làm đám cưới, ông nội sẽ không theo dõi anh nữa, mỗi tối anh có thể đến bên em."
Cung Vũ Dao mừng rỡ lao vào vòng tay anh, cô mong chờ đến ngày này. Mỗi ngày, mỗi đêm, cô có thể ở bên cạnh anh.
"Ngoan ngoãn chờ anh quay lại nhé!" Dạ Diễm hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhanh chóng rời đi. Vừa đi ra khỏi phòng, anh thở phào nhẹ nhõm, anh không hiểu tại sao lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng không giống trước đây miễn cưỡng rời đi…
Có lẽ là bởi vì ông nội đang hối thúc anh, tóm lại bây giờ anh nhượng bộ mọi việc đều là vì tương lai sau này.
Nghĩ về điều này, trái tim của ngọn lửa đêm dần dần dịu xuống, nhưng tôi không hiểu tại sao, hình bóng của Lan Qianyu luôn lóe lên trước mắt anh.
Cung Vũ Dao vẫn còn khóc, cô luôn mỏng manh, yếu ớt, dễ dàng rơi lệ như vậy.
Dạ Diễm thấy cô khóc, tâm trí rối bời, không đủ kiên nhẫn, bây giờ anh không biết phải xử sự như thế nào.
Bỗng nhiên, điện thoại di động lại reo lên, Dạ Diễm nhớ tới mệnh lệnh của Dạ lão thái gia, nhìn đồng hồ đã hơn mười phút trôi qua. Bây giờ mà không đi thì sẽ không kịp mất…Nhưng, bây giờ
Cung Vũ Dao đang khóc lóc như thế này, làm sao bây giờ.
Khóc được một lúc thì Cung Vũ Dao dừng lại, ngồi lên giường với vẻ mặt hờn dỗi Dạ Diễm.
Dạ Diễm bước đến trước mặt Cung Vũ Dao, ôm mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
"Vũ Dao, em không hiểu được sự cái xấu của đàn ông, đàn ông không mất mát, chịu đựng gì cả, không người đàn ông nào từ chối người phụ nữ mà họ yêu. Hiện tại anh không muốn là bởi vì em, vì anh sợ em tổn thương."
Cung Vũ Dao uất ức khóc nức nở nói: "Tạo sao anh lại nói những lời này với em?"
"Anh biết anh sai, không phải anh đã xin lỗi em rồi sao? Nếu em muốn trừng phạt anh, hãy đánh anh đi."
Dạ Diễm cầm tay cô đánh thẳng vào mặt mình, Cung Vũ Dao liền rút tay lại và nói: "Được rồi, lần này em tha lỗi cho anh. Về sau anh không được như vậy nữa!"
"Được rồi, được rồi, về sau anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa." Dạ Diễm mỉm cười, ân cần nói:
"Vũ Dao, ông nội gọi cho anh, anh phải quay về lập tức."
Khi nghe câu này, Cung Vũ Dao liền thay đổi sắc mặt, nước mặt lại tuôn ra, trừng mắt nhìn vào mắt của Dạ Diễm.
"Chúa ơi, tại sao em lại nhiều nước mắt như vậy chứ?" Dạ Diễm gào lên:
"Anh cũng muốn ở lại với em!! Chính là ông nội biết em ở đây, nếu anh không trở về, ông sẽ đích thân đến đây, lúc đó sẽ gây khó dễ cho em..."
Cung Vũ Dao xoay người sang chỗ khác, không muốn nghe anh giải thích.
"Vũ Dao à!" Dạ Diễm ôm vai cô, cô vẫn ngoan cố không chịu để ý đến anh, hết kiên nhẫn anh liền nói: "Anh phải đi thôi, ngày mai anh cùng ông nội quay về Mỹ. Anh sẽ bảo Tư Cầm đưa em đến một chỗ khác, khoảng một tuần nữa anh sẽ quay lại, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày."
Nghe được câu " ở bên nhau mỗi ngày", Cung Vũ Dao mềm lòng, quay đầu lại nhìn anh: "Có thật không?"
"Dĩ nhiên là thật rồi." Dạ Diễm thản nhiên nói:
"Chỉ cần anh làm đám cưới, ông nội sẽ không theo dõi anh nữa, mỗi tối anh có thể đến bên em."
Cung Vũ Dao mừng rỡ lao vào vòng tay anh, cô mong chờ đến ngày này. Mỗi ngày, mỗi đêm, cô có thể ở bên cạnh anh.
"Ngoan ngoãn chờ anh quay lại nhé!" Dạ Diễm hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhanh chóng rời đi. Vừa đi ra khỏi phòng, anh thở phào nhẹ nhõm, anh không hiểu tại sao lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng không giống trước đây miễn cưỡng rời đi…
Có lẽ là bởi vì ông nội đang hối thúc anh, tóm lại bây giờ anh nhượng bộ mọi việc đều là vì tương lai sau này.
Nghĩ về điều này, trái tim của ngọn lửa đêm dần dần dịu xuống, nhưng tôi không hiểu tại sao, hình bóng của Lan Qianyu luôn lóe lên trước mắt anh.
Danh sách chương