"Em không cần lo lắng, tôi sẽ không làm tổn thương em." Dạ Diễm đỡ Lam Thiên Vũ ngồi trên ghế sô pha:
"Nghe quản gia nói, em gần đây ăn uống không ngon miệng, em muốn ăn cái gì thì cứ việc nói bọn họ làm cho."
"Cám ơn." – Lam Thiên Vũ cúi đầu, lần đầu tiên thấy hắn ta điềm tĩnh và lịch sự như thế, cô thực sự không quen.
"Khi mang thai tâm trạng phải luôn vui vẻ, nếu buồn bực không vui, sẽ không tốt cho thai nhi." Dạ Diễm từ tốn nhấc chân và bưng cà phê đứng lên:
"Tôi biết giữa chúng ta có nhiều chuyện không hay, nên em đối với rồi khó có thể chân thành, nhưng vì em có quyết định cưới tôi, nên tốt hơn hết là tâm tính phải vui vẻ."
"Tâm tính tôi tốt lắm!" Lam Thiên Vũ nhìn vào anh ta nói:
"Nếu anh chỉ muốn nói với tôi những lời này, thì tôi sẽ không đi cùng anh."
Cô đứng lên.
"Thực ra Tiêu Hàn không cố ý." – Dạ Diễm đột nhiên nói.
Lam Thiên Vũ khịt mũi một cái và cau mày nhìn anh:
"Ý anh là gì?"
"Em đã hiểu nhầm Tiêu Hàn." Dạ Diễm nhìn cô nghiêm túc nói:
"Từ đầu đến cuối, anh ta không đưa em lên giường, anh ta chỉ muốn đối phó với Tiêu Kỳ, cũng không muốn làm tổn thương em. Bởi vì tôi từ trước đến nay, tôi luôn yêu bản thân mình, cũng không dễ dàng chạm vào một người phụ nữ. Cho nên, anh ta cũng không lo lắng rằng tôi sẽ làm gì em, tôi cũng không giải thích mối quan hệ giữa em và tôi. Đó chỉ là một ý kiến mông lung,và tôi đã bỏ qua gợi ý này với một số lý do."
Anh ta dừng lại một chút và nói:
"Vậy nên anh sẽ ở bên em!"
Khi nghe những lời này, Lam Thiên Vũ trong lòng rối ren. Mọi sự không phải do cảm nhận, kì thật là cô đã sớm nghĩ đến sự việc kia có thể là hiểu lầm. Lúc nóng giận, cô hận chết Tiêu Hàn, sau ngẫm lại cô cũng hiểu được rằng Tiêu Hàn sẽ không như vậy đối với cô. Nếu anh ta muốn đối phó với Tiêu Kỳ, anh ta có thể tự mình hãm hiếp cô, không cần phải dùng đến sự bỉ ổi của Dạ Diễm.
Lý do tại sao Lam Thiên Vũ lựa chọn Dạ Diễm là cô không có sự tin tưởng vào tình yêu, và cô quan tâm nhiều hơn đến tương lai của đứa bé.
Chính cô cũng không dám nghĩ rằng Dạ Diễm sẽ nói với nàng những lời này, thực sự anh ta muốn gì? "Em vẫn còn cơ hội để thay đổi sự lựa chọn." – Dạ Diễm đặt ly cà phê xuống, mỉm cười với cô.
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Lam Thiên Vũ nhíu mày, trừng mắt nhìn anh ta:
"Tốt hơn là mở miệng nói thẳng ra!"
Lam Thiên Vũ rất rõ ràng, anh ta nói những lời này là có mục đích. Vốn dĩ đứa bé không thể bỏ, cho nên anh ta biết cô không thể tiến tới với Tiêu Hàn
"Được rồi!" – Dạ Diễm buông tay:
"Tôi biết trong lòng em vẫn nghĩ về Tiêu Hàn, bây giờ em vẫn còn cơ hội lựa chọn, tôi tuyệt đối không ngăn cản em, nhưng với điều kiện đứa bé phải để lại cho tôi, nếu em vẫn đang lựa chọn cưới tôi, vậy thôi…"
Anh ta chỉ thẳng vào nàng, ánh mặt trở nên cay nghiệt:
"Em phải rời xa Tiêu Hàn, Dạ Diễm ta không cho phép người đàn bà của ta nghĩ đến người đàn ông khác, thậm chí về sau còn có thể cùng người khác mà lén lút qua lại!!!"
"Đủ chưa?" Lam Thiên Vũ căm phẫn trừng mắt nhìn anh ta:
"Trước tiên, đứa bé này không phải của anh, anh không cần phải sắp xếp nó. Thứ hai, tôi có thể cưới anh nhưng trái tim tôi anh không thể kiểm soát, tôi có quyền được nghĩ về anh ta trong một khoảng thời gian, anh không có quyền can thiệp."
"Tốt lắm, đây mới là bản chất của cô!" – Dạ Diễm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng véo cằm cô:
"Cô nói đúng, trái tim cô không thể kiểm soát, tôi có thể cho cô một chút thời gian để quên đi hắn, nhưng cô phải nhớ rằng, nếu cô giám vượt qua danh phận của mình, tôi sẽ cho cô thấy… Sống không bằng chết!!!"
"Nghe quản gia nói, em gần đây ăn uống không ngon miệng, em muốn ăn cái gì thì cứ việc nói bọn họ làm cho."
"Cám ơn." – Lam Thiên Vũ cúi đầu, lần đầu tiên thấy hắn ta điềm tĩnh và lịch sự như thế, cô thực sự không quen.
"Khi mang thai tâm trạng phải luôn vui vẻ, nếu buồn bực không vui, sẽ không tốt cho thai nhi." Dạ Diễm từ tốn nhấc chân và bưng cà phê đứng lên:
"Tôi biết giữa chúng ta có nhiều chuyện không hay, nên em đối với rồi khó có thể chân thành, nhưng vì em có quyết định cưới tôi, nên tốt hơn hết là tâm tính phải vui vẻ."
"Tâm tính tôi tốt lắm!" Lam Thiên Vũ nhìn vào anh ta nói:
"Nếu anh chỉ muốn nói với tôi những lời này, thì tôi sẽ không đi cùng anh."
Cô đứng lên.
"Thực ra Tiêu Hàn không cố ý." – Dạ Diễm đột nhiên nói.
Lam Thiên Vũ khịt mũi một cái và cau mày nhìn anh:
"Ý anh là gì?"
"Em đã hiểu nhầm Tiêu Hàn." Dạ Diễm nhìn cô nghiêm túc nói:
"Từ đầu đến cuối, anh ta không đưa em lên giường, anh ta chỉ muốn đối phó với Tiêu Kỳ, cũng không muốn làm tổn thương em. Bởi vì tôi từ trước đến nay, tôi luôn yêu bản thân mình, cũng không dễ dàng chạm vào một người phụ nữ. Cho nên, anh ta cũng không lo lắng rằng tôi sẽ làm gì em, tôi cũng không giải thích mối quan hệ giữa em và tôi. Đó chỉ là một ý kiến mông lung,và tôi đã bỏ qua gợi ý này với một số lý do."
Anh ta dừng lại một chút và nói:
"Vậy nên anh sẽ ở bên em!"
Khi nghe những lời này, Lam Thiên Vũ trong lòng rối ren. Mọi sự không phải do cảm nhận, kì thật là cô đã sớm nghĩ đến sự việc kia có thể là hiểu lầm. Lúc nóng giận, cô hận chết Tiêu Hàn, sau ngẫm lại cô cũng hiểu được rằng Tiêu Hàn sẽ không như vậy đối với cô. Nếu anh ta muốn đối phó với Tiêu Kỳ, anh ta có thể tự mình hãm hiếp cô, không cần phải dùng đến sự bỉ ổi của Dạ Diễm.
Lý do tại sao Lam Thiên Vũ lựa chọn Dạ Diễm là cô không có sự tin tưởng vào tình yêu, và cô quan tâm nhiều hơn đến tương lai của đứa bé.
Chính cô cũng không dám nghĩ rằng Dạ Diễm sẽ nói với nàng những lời này, thực sự anh ta muốn gì? "Em vẫn còn cơ hội để thay đổi sự lựa chọn." – Dạ Diễm đặt ly cà phê xuống, mỉm cười với cô.
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Lam Thiên Vũ nhíu mày, trừng mắt nhìn anh ta:
"Tốt hơn là mở miệng nói thẳng ra!"
Lam Thiên Vũ rất rõ ràng, anh ta nói những lời này là có mục đích. Vốn dĩ đứa bé không thể bỏ, cho nên anh ta biết cô không thể tiến tới với Tiêu Hàn
"Được rồi!" – Dạ Diễm buông tay:
"Tôi biết trong lòng em vẫn nghĩ về Tiêu Hàn, bây giờ em vẫn còn cơ hội lựa chọn, tôi tuyệt đối không ngăn cản em, nhưng với điều kiện đứa bé phải để lại cho tôi, nếu em vẫn đang lựa chọn cưới tôi, vậy thôi…"
Anh ta chỉ thẳng vào nàng, ánh mặt trở nên cay nghiệt:
"Em phải rời xa Tiêu Hàn, Dạ Diễm ta không cho phép người đàn bà của ta nghĩ đến người đàn ông khác, thậm chí về sau còn có thể cùng người khác mà lén lút qua lại!!!"
"Đủ chưa?" Lam Thiên Vũ căm phẫn trừng mắt nhìn anh ta:
"Trước tiên, đứa bé này không phải của anh, anh không cần phải sắp xếp nó. Thứ hai, tôi có thể cưới anh nhưng trái tim tôi anh không thể kiểm soát, tôi có quyền được nghĩ về anh ta trong một khoảng thời gian, anh không có quyền can thiệp."
"Tốt lắm, đây mới là bản chất của cô!" – Dạ Diễm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng véo cằm cô:
"Cô nói đúng, trái tim cô không thể kiểm soát, tôi có thể cho cô một chút thời gian để quên đi hắn, nhưng cô phải nhớ rằng, nếu cô giám vượt qua danh phận của mình, tôi sẽ cho cô thấy… Sống không bằng chết!!!"
Danh sách chương