Dạ Diễm lao ra khỏi thang máy, vừa giữ chặt vết thương của mình vừa chạy tới căn phòng 1109, vết thương bị nứt khiến máu chảy ra, thấm qua lớp áo khoác màu trắng, trán hắn đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt trông rất đáng sợ, nhưng bước chân của hắn vẫn không hề dừng lại.
Vừa chạy tới ngoài phòng, Dạ Diễm đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm của Lam Thiên Vũ truyền tới, hắn hoảng hốt dừng lại, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận bốc cao, dòng máu đang chảy trong người cuộn trào sôi sục!!!
Dạ Diễm nhấc chân đạp vào cửa phòng nghỉ, "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra đập vào vách tường, tạo thành tiếng vang chói tai.
Dạ Diễm vọt vào bên trong căn phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh Tiêu Kỳ đang nằm đè lên người Lam Thiên Vũ hôn tới tấp, Lam Thiên Vũ thì vô cùng đau khổ, mặt đầy nước mắt, quần áo hầu như đã bị xét rách toàn bệ, chỉ còn lại duy nhất nội y che đi những vị trí kín đáo nhất trên cơ thể, tay của Tiêu Kỳ đang đặt trên bờ mông Lam Thiên Vũ, chuẩn bị cởi bỏ nội y của cô ra, đôi chân thon dài của Lam Thiên Vũ cũng bị hắn tách ra.
"Tiêu Kỳ, tao giết mày—" Dạ Diễm như một con dã thú xông tới túm lấy Tiêu Kỳ, giơ tay lên muốn đánh hắn nhưng Tiêu Kỳ đã thủ sẵn một cây kéo trong tay, hắn lập tức đâm cây kéo kia vào vị trí trái tim của Dạ Diễm, cắn răng cười gằn thành tiếng: "Dạ Diễm, mày thua rồi!"
"Trong từ điển của tôi, chưa từng có từ thua!" Dạ Diễm nắm chặt tay đấm Tiêu Kỳ, cây kéo của Tiêu Kỳ cũng đã đâm trúng người hắn.
"A—" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.
Mặc dù đang bị thương nhưng Dạ Diễm vẫn đủ sức khiến Tiêu Kỳ choáng đầu hoa mắt, lảo đảo lùi về phía sau rồi chật vật ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ mũi và miệng hắn.
Trên ngực Dạ Diễm còn đang cắm cây kéo, máu bắt đầu chảy ra, vết thương cũ của hắn còn chưa lành, Dạ Diễm lảo đảo đứng không vững nữa, bất lực dùng tay chống dựa vào tường, nhưng Dạ Diễm không hề gục xuống, thậm chí hắn còn dùng cánh tay đang dính đầy máu còn lại ra cởi dây trói cho Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ ngơ ngác nhìn hắn, ký ức Dạ Diễm quên mình cứu cô trong lần gặp tai nạn xe hơi trước hiện lên trong đầu cô, cô không hiểu, thật sự không hiểu, hắn không yêu cô, rõ ràng là không yêu cô cơ mà, vậy tại sao còn liều lĩnh cứu cô, bảo vệ cô? Tại sao chứ?? "Không sao chứ?" Dạ Diễm ân cần hỏi, "Có bị thương không?
Lam Thiên Vũ ngây người không lên tiếng nổi, cô không ngừng lắc đầu, tâm trạng phức tạp như gió cuộn sóng trào…
"Dạ Diễm, mày phá hoại cuộc sống của tao, tao phải giết mày—" Bỗng nhiên Tiêu Kỳ bò từ dưới đất dậy, nhặt cái gạt tàn lên tấn công Dạ Diễm từ phía sau.
"Cẩn thận!!!" Lam Thiên Vũ hoảng hốt hét lên.
Dạ Diễm xoay người tung một đấm tới mặt Tiêu Kỳ, nhưng vì thương tích trên người hắn quá nghiêm trọng, cho nên lần này nắm đấm của hắn không đủ sức mạnh, cái gạt tàn trong tay Tiêu Kỳ mặt dù bị rơi xuống, nhưng Tiêu Kỳ cũng không bị thương tới choáng váng như lần trước, hắn bỗng cầm lấy cây kéo còn đang cắm trên ngực Dạ Diễm, dùng sức cắm sâu vào.
Máu chảy ra như suối, Lam Thiên Vũ bị cảnh tượng này dọa sợ, Dạ Diễm ngoan cường chống trả, hắn dùng lực đá Tiêu Kỳ một cước thật mạnh, Tiêu Kỳ ngã lăn xuống mặt Đất, Dạ Diễm cũng ngã xuống giường.
"Dạ Diễm, anh thế nào rồi?" Lam Thiên Vũ nhích người tới muốn đỡ Dạ Diễm ngồi dậy, nhưng sợi dây trói tay cô vẫn chưa được cởi ra, cô không thoát ra được.
"Đi chết đi—" Tiêu Kỳ lại bò dậy, nhấc một cái ghế lên đập tới.
Dạ Diễm gắng gượng ngồi dậy, muốn né sang một bên nhưng cái ghế kia đã chuẩn bị đập xuống rồi, trong thời khắc nguy hiểm này, hắn đột nhiên xoay người một cái, nhoài tới nằm chắn trên người Lam Thiên Vũ…
"Rầm!" Một tiếng vang trầm đục, cái ghế kia bị gãy, Dạ Diễm phun ra một ngụm máu lớn, máu bắn tung tóe lên mặt Lam Thiên Vũ, cô kinh hoàng nhìn hắn, trái tim như thể nảy lên một cái…
Vừa chạy tới ngoài phòng, Dạ Diễm đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm của Lam Thiên Vũ truyền tới, hắn hoảng hốt dừng lại, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận bốc cao, dòng máu đang chảy trong người cuộn trào sôi sục!!!
Dạ Diễm nhấc chân đạp vào cửa phòng nghỉ, "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra đập vào vách tường, tạo thành tiếng vang chói tai.
Dạ Diễm vọt vào bên trong căn phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh Tiêu Kỳ đang nằm đè lên người Lam Thiên Vũ hôn tới tấp, Lam Thiên Vũ thì vô cùng đau khổ, mặt đầy nước mắt, quần áo hầu như đã bị xét rách toàn bệ, chỉ còn lại duy nhất nội y che đi những vị trí kín đáo nhất trên cơ thể, tay của Tiêu Kỳ đang đặt trên bờ mông Lam Thiên Vũ, chuẩn bị cởi bỏ nội y của cô ra, đôi chân thon dài của Lam Thiên Vũ cũng bị hắn tách ra.
"Tiêu Kỳ, tao giết mày—" Dạ Diễm như một con dã thú xông tới túm lấy Tiêu Kỳ, giơ tay lên muốn đánh hắn nhưng Tiêu Kỳ đã thủ sẵn một cây kéo trong tay, hắn lập tức đâm cây kéo kia vào vị trí trái tim của Dạ Diễm, cắn răng cười gằn thành tiếng: "Dạ Diễm, mày thua rồi!"
"Trong từ điển của tôi, chưa từng có từ thua!" Dạ Diễm nắm chặt tay đấm Tiêu Kỳ, cây kéo của Tiêu Kỳ cũng đã đâm trúng người hắn.
"A—" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.
Mặc dù đang bị thương nhưng Dạ Diễm vẫn đủ sức khiến Tiêu Kỳ choáng đầu hoa mắt, lảo đảo lùi về phía sau rồi chật vật ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ mũi và miệng hắn.
Trên ngực Dạ Diễm còn đang cắm cây kéo, máu bắt đầu chảy ra, vết thương cũ của hắn còn chưa lành, Dạ Diễm lảo đảo đứng không vững nữa, bất lực dùng tay chống dựa vào tường, nhưng Dạ Diễm không hề gục xuống, thậm chí hắn còn dùng cánh tay đang dính đầy máu còn lại ra cởi dây trói cho Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ ngơ ngác nhìn hắn, ký ức Dạ Diễm quên mình cứu cô trong lần gặp tai nạn xe hơi trước hiện lên trong đầu cô, cô không hiểu, thật sự không hiểu, hắn không yêu cô, rõ ràng là không yêu cô cơ mà, vậy tại sao còn liều lĩnh cứu cô, bảo vệ cô? Tại sao chứ?? "Không sao chứ?" Dạ Diễm ân cần hỏi, "Có bị thương không?
Lam Thiên Vũ ngây người không lên tiếng nổi, cô không ngừng lắc đầu, tâm trạng phức tạp như gió cuộn sóng trào…
"Dạ Diễm, mày phá hoại cuộc sống của tao, tao phải giết mày—" Bỗng nhiên Tiêu Kỳ bò từ dưới đất dậy, nhặt cái gạt tàn lên tấn công Dạ Diễm từ phía sau.
"Cẩn thận!!!" Lam Thiên Vũ hoảng hốt hét lên.
Dạ Diễm xoay người tung một đấm tới mặt Tiêu Kỳ, nhưng vì thương tích trên người hắn quá nghiêm trọng, cho nên lần này nắm đấm của hắn không đủ sức mạnh, cái gạt tàn trong tay Tiêu Kỳ mặt dù bị rơi xuống, nhưng Tiêu Kỳ cũng không bị thương tới choáng váng như lần trước, hắn bỗng cầm lấy cây kéo còn đang cắm trên ngực Dạ Diễm, dùng sức cắm sâu vào.
Máu chảy ra như suối, Lam Thiên Vũ bị cảnh tượng này dọa sợ, Dạ Diễm ngoan cường chống trả, hắn dùng lực đá Tiêu Kỳ một cước thật mạnh, Tiêu Kỳ ngã lăn xuống mặt Đất, Dạ Diễm cũng ngã xuống giường.
"Dạ Diễm, anh thế nào rồi?" Lam Thiên Vũ nhích người tới muốn đỡ Dạ Diễm ngồi dậy, nhưng sợi dây trói tay cô vẫn chưa được cởi ra, cô không thoát ra được.
"Đi chết đi—" Tiêu Kỳ lại bò dậy, nhấc một cái ghế lên đập tới.
Dạ Diễm gắng gượng ngồi dậy, muốn né sang một bên nhưng cái ghế kia đã chuẩn bị đập xuống rồi, trong thời khắc nguy hiểm này, hắn đột nhiên xoay người một cái, nhoài tới nằm chắn trên người Lam Thiên Vũ…
"Rầm!" Một tiếng vang trầm đục, cái ghế kia bị gãy, Dạ Diễm phun ra một ngụm máu lớn, máu bắn tung tóe lên mặt Lam Thiên Vũ, cô kinh hoàng nhìn hắn, trái tim như thể nảy lên một cái…
Danh sách chương