"Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi…"
Lam Thiên Vũ điên cuồng hét lớn, cô không chịu nổi hành động thân mật này của Tiêu Kỳ, hắn khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Sao em lại chống cự chứ? Hả?" Cuối cùng thì Tiêu Kỳ cũng ngừng tay, hắn ngẩng đầu lên rồi nhìn xuống Lam Thiên Vũ, "Nếu người bảo em uống thuốc là Tiêu Hàn, có phải em sẽ lập tức đồng ý không? Ngày đó hắn ta đưa em đi, có phải… em đã trao cho hắn mọi thứ rồi không"
"Phải, tôi đã trở thành người của anh ấy từ lâu rồi, người tôi yêu là anh ấy, không phải anh!" Lam Thiên Vũ cố ý kích động Tiêu Kỳ, "Mau thả tôi ra, thả tôi ra…"
"Hắn ta thì có gì tốt cơ chứ? Rốt cuộc tôi có điểm gì không bằng hắn?" Tiêu Kỳ bị Lam Thiên Vũ chọc giận, hắn bóp cổ cô, nghiến răng nghiến lợi hét lên, "Từ khi em quen biết hắn, hắn chỉ khiến em tổn thương mà thôi, hắn luôn khiến em phải khóc, khiến em đau khổ, còn tôi, tôi toàn tâm toàn ý che chở bảo vệ em, cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi luôn coi trọng em nhất, vậy mà tại sao em cứ u mê không tỉnh như vậy?"
"Anh còn chưa khiến tôi tổn thương đủ hay sao? Hai anh em các người đều là loại cầm thú, thả tôi ra, thả tôi ra…"
Lam Thiên Vũ đã không thể kiên trì tranh cãi cùng Tiêu Kỳ nữa, cô chỉ muốn lập tức thoát khỏi sự giam giữ của hắn ta, ngay lúc này, thậm chí cô còn cảm nhận được dục vọng đang bùng cháy trong Tiêu Kỳ, phần bên dưới của hắn ta đã dựng thẳng lên, còn đang đè lên chân cô, nếu còn tiếp tục duy trì tình huống này thì hậu quả sẽ rất khó lường.
"Em có biết không? Em càng chống cự, tôi lại càng hưng phấn…"
Tiêu Kỳ cúi xuống ôn nhu hôn lên má Lam Thiên Vũ, sau đó cắn nhẹ lên cổ cô, hơi thở của hắn cũng dần dần trầm xuống, hai bàn tay to lớn của hắn giữ chặt tay cô…
"Đừng, đừng, thả tôi ra, thả tôi ra…" Lam Thiên Vũ tuyệt vọng lắc đầu liên tục, "Dừng lại, mau dừng lại…"
"Thiên Vũ, tôi sẽ cố gắng yêu thương em, tôi có thể yêu em hơn cả Tiêu Hàn, hãy tin tôi, tin tôi đi…"
Xen lẫn những tiếng thở dốc của Tiêu Kỳ là âm thanh mờ ám tạo thành theo mỗi lần hắn triền miên đặt một nụ hôn lên người Lam Thiên Vũ, Tiêu Kỳ đã hôn tới xương quai xanh của cô, hắn khẽ cắn một cái, rồi lại dây dưa không rời, dục vọng trong người đã cuồn cuộn trào dâng, không thể ngăn cản được nữa, Tiêu Kỳ không thể khống chế nổi bản thân nữa.
"Đừng…" Lam Thiên Vũ vẫn tiếp tục gào khóc, "Cứu, cứu với, có ai không…"
"Đừng gọi nữa, cho dù em có gào rách cổ họng thì cũng chẳng có ai để ý tới em đâu." Tiêu Kỳ đã hôn tới ngực Lam Thiên Vũ, hắn cắn cổ áo cô, muốn cởi đồ Lam Thiên Vũ…
Trong lúc nguy cấp, Lam Thiên Vũ cảm nhận được chân của cô đã cử động được, cô đá đầu gối lên một cái, mạnh mẽ đánh trúng hạ bộ của Tiêu Kỳ, nhưng Tiêu Kỳ đã phòng bị từ trước, hắn buông một tay ra cản chân của Lam Thiên Vũ lại, tránh được một đòn này của Lam Thiên Vũ, chỉ tiếc là hắn lại quên mất Lam Thiên Vũ cũng vừa được thả một tay ra.
"Chát!" Một cái tát trời giáng đạp xuống, Lam Thiên Vũ dùng hết sức bình sinh, không hề do dự tát Tiêu Kỳ một cái, tiếng vang vọng lại trong căn phòng chật hẹp, trên gương mặt đẹp trai của Tiêu Kỳ bỗng xuất hiện một mảng đỏ ửng lên, Lam Thiên Vũ không hề hối hận về hành động của mình, cô hận Tiêu Kỳ thấu xương, cô nghiến răng nghiến lợi, "Biến thái!!!"
"Em…dám đánh tôi?" Trong mắt Tiêu Kỳ xẹt qua hai tia tức giận, hắn dùng ánh mắt sắc lẹm của mình nhìn thẳng Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ nhân cơ hội đẩy Tiêu Kỳ ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng cô vừa chạy được vài bước thì đã bị Tiêu Kỳ ôm lấy từ phía sau, Lam Thiên Vũ hoảng sợ hét lên thì bị hắn ôm ngang người ném mạnh lên giường.
Lam Thiên Vũ điên cuồng hét lớn, cô không chịu nổi hành động thân mật này của Tiêu Kỳ, hắn khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Sao em lại chống cự chứ? Hả?" Cuối cùng thì Tiêu Kỳ cũng ngừng tay, hắn ngẩng đầu lên rồi nhìn xuống Lam Thiên Vũ, "Nếu người bảo em uống thuốc là Tiêu Hàn, có phải em sẽ lập tức đồng ý không? Ngày đó hắn ta đưa em đi, có phải… em đã trao cho hắn mọi thứ rồi không"
"Phải, tôi đã trở thành người của anh ấy từ lâu rồi, người tôi yêu là anh ấy, không phải anh!" Lam Thiên Vũ cố ý kích động Tiêu Kỳ, "Mau thả tôi ra, thả tôi ra…"
"Hắn ta thì có gì tốt cơ chứ? Rốt cuộc tôi có điểm gì không bằng hắn?" Tiêu Kỳ bị Lam Thiên Vũ chọc giận, hắn bóp cổ cô, nghiến răng nghiến lợi hét lên, "Từ khi em quen biết hắn, hắn chỉ khiến em tổn thương mà thôi, hắn luôn khiến em phải khóc, khiến em đau khổ, còn tôi, tôi toàn tâm toàn ý che chở bảo vệ em, cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi luôn coi trọng em nhất, vậy mà tại sao em cứ u mê không tỉnh như vậy?"
"Anh còn chưa khiến tôi tổn thương đủ hay sao? Hai anh em các người đều là loại cầm thú, thả tôi ra, thả tôi ra…"
Lam Thiên Vũ đã không thể kiên trì tranh cãi cùng Tiêu Kỳ nữa, cô chỉ muốn lập tức thoát khỏi sự giam giữ của hắn ta, ngay lúc này, thậm chí cô còn cảm nhận được dục vọng đang bùng cháy trong Tiêu Kỳ, phần bên dưới của hắn ta đã dựng thẳng lên, còn đang đè lên chân cô, nếu còn tiếp tục duy trì tình huống này thì hậu quả sẽ rất khó lường.
"Em có biết không? Em càng chống cự, tôi lại càng hưng phấn…"
Tiêu Kỳ cúi xuống ôn nhu hôn lên má Lam Thiên Vũ, sau đó cắn nhẹ lên cổ cô, hơi thở của hắn cũng dần dần trầm xuống, hai bàn tay to lớn của hắn giữ chặt tay cô…
"Đừng, đừng, thả tôi ra, thả tôi ra…" Lam Thiên Vũ tuyệt vọng lắc đầu liên tục, "Dừng lại, mau dừng lại…"
"Thiên Vũ, tôi sẽ cố gắng yêu thương em, tôi có thể yêu em hơn cả Tiêu Hàn, hãy tin tôi, tin tôi đi…"
Xen lẫn những tiếng thở dốc của Tiêu Kỳ là âm thanh mờ ám tạo thành theo mỗi lần hắn triền miên đặt một nụ hôn lên người Lam Thiên Vũ, Tiêu Kỳ đã hôn tới xương quai xanh của cô, hắn khẽ cắn một cái, rồi lại dây dưa không rời, dục vọng trong người đã cuồn cuộn trào dâng, không thể ngăn cản được nữa, Tiêu Kỳ không thể khống chế nổi bản thân nữa.
"Đừng…" Lam Thiên Vũ vẫn tiếp tục gào khóc, "Cứu, cứu với, có ai không…"
"Đừng gọi nữa, cho dù em có gào rách cổ họng thì cũng chẳng có ai để ý tới em đâu." Tiêu Kỳ đã hôn tới ngực Lam Thiên Vũ, hắn cắn cổ áo cô, muốn cởi đồ Lam Thiên Vũ…
Trong lúc nguy cấp, Lam Thiên Vũ cảm nhận được chân của cô đã cử động được, cô đá đầu gối lên một cái, mạnh mẽ đánh trúng hạ bộ của Tiêu Kỳ, nhưng Tiêu Kỳ đã phòng bị từ trước, hắn buông một tay ra cản chân của Lam Thiên Vũ lại, tránh được một đòn này của Lam Thiên Vũ, chỉ tiếc là hắn lại quên mất Lam Thiên Vũ cũng vừa được thả một tay ra.
"Chát!" Một cái tát trời giáng đạp xuống, Lam Thiên Vũ dùng hết sức bình sinh, không hề do dự tát Tiêu Kỳ một cái, tiếng vang vọng lại trong căn phòng chật hẹp, trên gương mặt đẹp trai của Tiêu Kỳ bỗng xuất hiện một mảng đỏ ửng lên, Lam Thiên Vũ không hề hối hận về hành động của mình, cô hận Tiêu Kỳ thấu xương, cô nghiến răng nghiến lợi, "Biến thái!!!"
"Em…dám đánh tôi?" Trong mắt Tiêu Kỳ xẹt qua hai tia tức giận, hắn dùng ánh mắt sắc lẹm của mình nhìn thẳng Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ nhân cơ hội đẩy Tiêu Kỳ ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng cô vừa chạy được vài bước thì đã bị Tiêu Kỳ ôm lấy từ phía sau, Lam Thiên Vũ hoảng sợ hét lên thì bị hắn ôm ngang người ném mạnh lên giường.
Danh sách chương