Tiêu Hàn tới phòng bệnh của Dạ Diễm đúng lúc Dạ lão thái gia không ở đó, Dạ Diễm bị thương nặng như vậy mà vẫn còn cầm điện thoại di động chật vật gửi tin nhắn, miệng khẽ mỉm cười rất ôn nhu, Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn hắn: "Đang nhắn tin cho Vũ Dao sao?"
Chỉ khi nhắn tin với Cung Vũ Dao thì Dạ Diễm mới cười ôn nhu như vậy mà thôi.
"Không phải anh nói muốn tuyệt giao với tôi sao???" Dạ Diễm liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục gửi tin nhắn.
"Trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ đồng ý sinh con cho anh, tại sao anh cứ phải tìm Thiên Vũ???" Tiêu Hàn hỏi thẳng vào chủ đề chính.
"Không phải là tôi tìm cô ấy, mà là chúng tôi có duyên, mới một đêm mà cô ấy đã mang thai đứa con của tôi rồi." Dạ Diễm không thèm nhìn lên.
Tiêu Hàn nghiến răng nghiến lợi khẽ quát: "Nếu không phải anh đang bị trọng thương thì tôi đã đánh anh rồi đấy."
"Nếu anh có thể thuyết phục cô ấy bỏ đứa bé đi rồi ở bên cạnh, thì tôi sẽ không ép buộc cô ấy, nhưng anh không làm được." Dạ Diễm đặt điện thoại di động xuống rồi cười gằn thành tiếng, "Nếu không thì anh đã chẳng tới tìm tôi rồi."
"Sớm biết có ngày hôm nay thì tôi không nên cứu anh mới phải, cứ để anh chết trong vụ nổ đó." Tiêu Hàn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
"Anh có thể hạ quyết tâm như vậy, nhưng cô ấy thì không thể tàn nhẫn nổi." Dạ Diễm vô lại mỉm cười, "Anh không thấy cô ấy không màng an nguy của bản thân để cứu tôi sao?"
"Tôi…"
"Rầm rầm!" Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang cơn giận của Tiêu hàn, một thuộc hạ vội vàng báo cáo, "Dạ tổng, Lam tiểu thư bị người ta bắt đi rồi."
"Cái gì???" Dạ Diễm và Tiêu Hàn đều hoảng sợ, Dạ Diễm lập tức ra lệnh: "Mau đuổi theo, nhất định phải cứu cô ấy về đây an toàn."
"Rõ!"
Lúc thuộc hạ của Dạ Diễm nhận lệnh xong, Tiêu Hàn cũng lao ra ngoài như một mũi tên.
Tiêu Hàn cho rằng Tiêu Kỳ không cam lòng, cho nên mới tới tìm Lam Thiên Vũ muốn nói lý vài câu mà thôi, hắn muốn nhân cơ hội này để Lam Thiên Vũ biết, cô muốn giữ lại đứa bé này, sau này sẽ bị gièm pha, nhưng không ngờ tên khốn Tiêu Kỳ kia lại dám bắt Thiên Vũ đi, nếu Lam Thiên Vũ xảy ra chuyện gì, thì cả đời này hắn cũng không tha thứ cho bản thân nổi…
**
Dạ Diễm giật kim truyền dịch trên tay ra, gắng gượng chống đỡ bò dậy khỏi giường, Lãnh Nhược Băng hoảng hốt xông vào phòng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi thuộc hạ của cậu nói Thiên Vũ bị người ta bắt đi rồi?"
"Tôi đã phái người… đuổi theo rồi." Dạ Diễm cử động gây ảnh hưởng tới vết thương, đau tới run người.
"Rốt cuộc là ai to gan như vậy chứ, lại giám bắt Thiên Vũ đi?" Lãnh Nhược Băng thập phần hoảng hốt, không ngừng bấm điện thoại di động, chuẩn bị phái người đi cứu Thiên Vũ.
"Điều tra được rồi, là kẻ này." Dạ lão thái gia cũng vội vàng đi tới, đưa điện thoại di động cho Lãnh Nhược Băng, "Cháu có biết hắn ta không?"
"Tiêu Kỳ???" Lãnh Nhược Băng sợ hãi tới nỗi biến sắc.
"Trầm phu nhân, phiền cháu giao hình ảnh này cho thuộc hạ của ta, bọn họ sẽ đưa Thiên Vũ bình an quay về." Dạ lão thái gia trấn định.
"Để cháu đi." Sắc mặt Dạ Diễm trông rất khó coi, nhưng hắn đã tự gắng gượng đứng lên rồi, đang chật vật mặc quần áo, "Để cháu tự mình đưa cô ấy về!"
"Nhưng cậu đang bị thương nặng như vậy…" Lãnh Nhược Băng cau mày nhìn hắn.
"Đứa con còn… ở trong bụng cô ấy ngày nào, cháu nhất định phải… bảo vệ tốt cô ấy ngày đó."
Vì đụng tới vết thương, Dạ Diễm lại nói chuyện khó khăn, vết thương trên bả vai nứt ra, máu thấm qua áo, hắn càng cử động tay mạnh thì máu càng ứa ra nhiều hơn, nhưng Dạ Diễm vẫn cố chấp cắn răng mặc áo khoác vào muốn ra ngoài.
Lãnh Nhược Băng nhìn hắn, đột nhiên bà cảm thấy, Dạ Diễm cũng không xấu xa hư hỏng như bà nghĩ.
"Tốt lắm, không hổ là cháu trai của ta." Dạ lão thái gia gật đầu khen ngợi hắn, "A Phàm, đỡ thiếu gia ra ngoài!"
"Rõ!"
Chỉ khi nhắn tin với Cung Vũ Dao thì Dạ Diễm mới cười ôn nhu như vậy mà thôi.
"Không phải anh nói muốn tuyệt giao với tôi sao???" Dạ Diễm liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục gửi tin nhắn.
"Trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ đồng ý sinh con cho anh, tại sao anh cứ phải tìm Thiên Vũ???" Tiêu Hàn hỏi thẳng vào chủ đề chính.
"Không phải là tôi tìm cô ấy, mà là chúng tôi có duyên, mới một đêm mà cô ấy đã mang thai đứa con của tôi rồi." Dạ Diễm không thèm nhìn lên.
Tiêu Hàn nghiến răng nghiến lợi khẽ quát: "Nếu không phải anh đang bị trọng thương thì tôi đã đánh anh rồi đấy."
"Nếu anh có thể thuyết phục cô ấy bỏ đứa bé đi rồi ở bên cạnh, thì tôi sẽ không ép buộc cô ấy, nhưng anh không làm được." Dạ Diễm đặt điện thoại di động xuống rồi cười gằn thành tiếng, "Nếu không thì anh đã chẳng tới tìm tôi rồi."
"Sớm biết có ngày hôm nay thì tôi không nên cứu anh mới phải, cứ để anh chết trong vụ nổ đó." Tiêu Hàn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
"Anh có thể hạ quyết tâm như vậy, nhưng cô ấy thì không thể tàn nhẫn nổi." Dạ Diễm vô lại mỉm cười, "Anh không thấy cô ấy không màng an nguy của bản thân để cứu tôi sao?"
"Tôi…"
"Rầm rầm!" Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang cơn giận của Tiêu hàn, một thuộc hạ vội vàng báo cáo, "Dạ tổng, Lam tiểu thư bị người ta bắt đi rồi."
"Cái gì???" Dạ Diễm và Tiêu Hàn đều hoảng sợ, Dạ Diễm lập tức ra lệnh: "Mau đuổi theo, nhất định phải cứu cô ấy về đây an toàn."
"Rõ!"
Lúc thuộc hạ của Dạ Diễm nhận lệnh xong, Tiêu Hàn cũng lao ra ngoài như một mũi tên.
Tiêu Hàn cho rằng Tiêu Kỳ không cam lòng, cho nên mới tới tìm Lam Thiên Vũ muốn nói lý vài câu mà thôi, hắn muốn nhân cơ hội này để Lam Thiên Vũ biết, cô muốn giữ lại đứa bé này, sau này sẽ bị gièm pha, nhưng không ngờ tên khốn Tiêu Kỳ kia lại dám bắt Thiên Vũ đi, nếu Lam Thiên Vũ xảy ra chuyện gì, thì cả đời này hắn cũng không tha thứ cho bản thân nổi…
**
Dạ Diễm giật kim truyền dịch trên tay ra, gắng gượng chống đỡ bò dậy khỏi giường, Lãnh Nhược Băng hoảng hốt xông vào phòng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi thuộc hạ của cậu nói Thiên Vũ bị người ta bắt đi rồi?"
"Tôi đã phái người… đuổi theo rồi." Dạ Diễm cử động gây ảnh hưởng tới vết thương, đau tới run người.
"Rốt cuộc là ai to gan như vậy chứ, lại giám bắt Thiên Vũ đi?" Lãnh Nhược Băng thập phần hoảng hốt, không ngừng bấm điện thoại di động, chuẩn bị phái người đi cứu Thiên Vũ.
"Điều tra được rồi, là kẻ này." Dạ lão thái gia cũng vội vàng đi tới, đưa điện thoại di động cho Lãnh Nhược Băng, "Cháu có biết hắn ta không?"
"Tiêu Kỳ???" Lãnh Nhược Băng sợ hãi tới nỗi biến sắc.
"Trầm phu nhân, phiền cháu giao hình ảnh này cho thuộc hạ của ta, bọn họ sẽ đưa Thiên Vũ bình an quay về." Dạ lão thái gia trấn định.
"Để cháu đi." Sắc mặt Dạ Diễm trông rất khó coi, nhưng hắn đã tự gắng gượng đứng lên rồi, đang chật vật mặc quần áo, "Để cháu tự mình đưa cô ấy về!"
"Nhưng cậu đang bị thương nặng như vậy…" Lãnh Nhược Băng cau mày nhìn hắn.
"Đứa con còn… ở trong bụng cô ấy ngày nào, cháu nhất định phải… bảo vệ tốt cô ấy ngày đó."
Vì đụng tới vết thương, Dạ Diễm lại nói chuyện khó khăn, vết thương trên bả vai nứt ra, máu thấm qua áo, hắn càng cử động tay mạnh thì máu càng ứa ra nhiều hơn, nhưng Dạ Diễm vẫn cố chấp cắn răng mặc áo khoác vào muốn ra ngoài.
Lãnh Nhược Băng nhìn hắn, đột nhiên bà cảm thấy, Dạ Diễm cũng không xấu xa hư hỏng như bà nghĩ.
"Tốt lắm, không hổ là cháu trai của ta." Dạ lão thái gia gật đầu khen ngợi hắn, "A Phàm, đỡ thiếu gia ra ngoài!"
"Rõ!"
Danh sách chương