Lam Thiên Vũ quay về phòng bệnh của mình, Tiêu Hàn đang ngồi trên giường chờ cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng phức tạp thể hiện hết qua ánh mắt, cuối cùng Tiêu Hàn vẫn là người lên tiếng trước, trầm giọng hỏi: "Em định xử lý đứa bé này như thế nào đây?"
Lam Thiên Vũ không trả lời, rót một ly nước nóng cho mình.
"Thiên Vũ…" Tiêu Hàn đặt ly nước Lam Thiên Vũ đang cầm xuống, ôm vai cô nhẹ giọng khuyên nhủ, "Đứa bé này là một sai lầm, nhân lúc nó còn chưa kịp thành hình, em mau…"
"Tiêu Hàn!" Lam Thiên Vũ cắt lời Tiêu Hàn, lạnh lùng nhìn hắn, "Đây là con của em, không liên quan tới anh."
"Ý em là, em muốn giữ lại đứa bé này sao??" Tiêu Hàn nhíu chặt lông mày, "Chẳng lẽ em đã chấp nhận đề nghị của nhà họ Dạ, quyết định gả cho Dạ Diễm??? Em đã quên hắn ta từng đối xử với em như thế nào rồi sao???"
Tiêu Hàn có giao tình không tệ với Dạ Diễm, Cung Vũ Dao, hắn biết bí mật giữa hai người bọn họ, mặc dù hắn đã thề sẽ không nói ra chuyện này, nhưng hắn cũng không thể để Lam Thiên Vũ nhảy vào hố lửa thêm lần nữa được.
Tiêu Hàn hiểu rõ, Dạ Diễm muốn cưới Lam Thiên Vũ, ngoài lý do không thể để đứa bé nhà họ Dạ lưu lạc bên ngoài ra, thì còn một lý do khác, chính là dùng Lam Thiên Vũ làm bia đỡ đạn thay cho Cung Vũ Dao, chỉ cần bọn họ kết hôn rồi, Dạ lão thái gia cũng sẽ không đề phòng Cung Vũ Dao như trước nữa, Dạ Diễm có thể đưa Cung Vũ Dao ra ngoài, thận trọng che chở yêu thương, còn Lam Thiên Vũ chỉ là một món đồ trang trí, sống cuộc sống phù phiếm xa hoa nhưng không hạnh phúc, còn đáng sợ hơn cả cái chết…
Điều quan trọng nhất là, Tiêu Hàn yêu thương Lam Thiên Vũ sâu đậm, hắn không thể để cô ấy ở bên người đàn ông khác được, tuyệt đối không được.
"Em sẽ không quên chuyện đó, cũng không gả cho hắn ta…" Lam Thiên Vũ thập phần bình thản, "Đứa con do em sinh ra thì cũng do em nuôi dưỡng."
Tiêu Hàn nhíu mày, lắc đầu cười khổ: "Tôi sớm biết là em sẽ nói như vậy mà, tự sinh con, tự nuôi con? Em đã quên chúng ta lớn lên như thế nào rồi hay sao? Sinh ra trong một gia đình không hoàn chỉnh, cuộc sống của chúng ta bị bóng tối bao phủ, nếu em đã không thể cho đứa bé một gia đình viên mãn, thì chi bằng đừng để nó được sinh ra."
Những lời này của Tiêu Hàn đã đánh trúng tâm sự của Lam Thiên Vũ, tuổi thơ không trọn vẹn khiến cô quá bi quan trong chuyện tình cảm, cô không tin mình sẽ gặp được một người thật lòng chấp nhận cô và đứa con của cô, cô càng không có lòng tin mình có thể cho đứa con này một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí cô không tin mình sẽ nuôi dưỡng được đứa bé, ngay cả bản thân cô còn chưa tự chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc được đứa bé này đây? Lam Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng, bất lực đỡ trán: "Anh ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát."
"Thiên Vũ, đừng tự lừa mình dối người, chuyện đã tới nước này rồi, nhất định em phải đối mặt với hiện thực…" Tiêu Hàn nâng mặt Lam Thiên Vũ lên, chân thành nói, "Tình cảm của tôi đối với em xưa nay chưa từng thay đổi, tôi yêu em, trên đời này sẽ không có ai yêu em hơn Tiêu Hàn cả, em nghe lời tôi đi, bỏ đứa bé này, gả cho tôi, tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này."
Lam Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt còn đem theo nghi ngờ: "Anh thực sự yêu em sao?"
"Thật, là thật!" Tiêu Hàn vội vàng nói, "Tôi biết em có rất nhiều điều hiểu lầm tôi, nhưng chuyện lần đó đúng là do ma xui quỷ khiến, kể cả có người dùng súng chĩa vào đầu tôi thì tôi cũng không thể đẩy em cho người khác. Tôi tình nguyện chết đi, cũng không muốn nhìn em bị tổn thương..."
"Nếu anh đã yêu em như vậy thì…" Lam Thiên Vũ đặt tay mình lên vị trí trái tim của Tiêu Hàn, "Chấp nhận đứa con này của em, để em đem theo đứa bé này gả cho anh!"
Tiêu Hàn nghe vậy thì sững sờ, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn cô, tim đập nhanh đến loạn…
Lam Thiên Vũ không trả lời, rót một ly nước nóng cho mình.
"Thiên Vũ…" Tiêu Hàn đặt ly nước Lam Thiên Vũ đang cầm xuống, ôm vai cô nhẹ giọng khuyên nhủ, "Đứa bé này là một sai lầm, nhân lúc nó còn chưa kịp thành hình, em mau…"
"Tiêu Hàn!" Lam Thiên Vũ cắt lời Tiêu Hàn, lạnh lùng nhìn hắn, "Đây là con của em, không liên quan tới anh."
"Ý em là, em muốn giữ lại đứa bé này sao??" Tiêu Hàn nhíu chặt lông mày, "Chẳng lẽ em đã chấp nhận đề nghị của nhà họ Dạ, quyết định gả cho Dạ Diễm??? Em đã quên hắn ta từng đối xử với em như thế nào rồi sao???"
Tiêu Hàn có giao tình không tệ với Dạ Diễm, Cung Vũ Dao, hắn biết bí mật giữa hai người bọn họ, mặc dù hắn đã thề sẽ không nói ra chuyện này, nhưng hắn cũng không thể để Lam Thiên Vũ nhảy vào hố lửa thêm lần nữa được.
Tiêu Hàn hiểu rõ, Dạ Diễm muốn cưới Lam Thiên Vũ, ngoài lý do không thể để đứa bé nhà họ Dạ lưu lạc bên ngoài ra, thì còn một lý do khác, chính là dùng Lam Thiên Vũ làm bia đỡ đạn thay cho Cung Vũ Dao, chỉ cần bọn họ kết hôn rồi, Dạ lão thái gia cũng sẽ không đề phòng Cung Vũ Dao như trước nữa, Dạ Diễm có thể đưa Cung Vũ Dao ra ngoài, thận trọng che chở yêu thương, còn Lam Thiên Vũ chỉ là một món đồ trang trí, sống cuộc sống phù phiếm xa hoa nhưng không hạnh phúc, còn đáng sợ hơn cả cái chết…
Điều quan trọng nhất là, Tiêu Hàn yêu thương Lam Thiên Vũ sâu đậm, hắn không thể để cô ấy ở bên người đàn ông khác được, tuyệt đối không được.
"Em sẽ không quên chuyện đó, cũng không gả cho hắn ta…" Lam Thiên Vũ thập phần bình thản, "Đứa con do em sinh ra thì cũng do em nuôi dưỡng."
Tiêu Hàn nhíu mày, lắc đầu cười khổ: "Tôi sớm biết là em sẽ nói như vậy mà, tự sinh con, tự nuôi con? Em đã quên chúng ta lớn lên như thế nào rồi hay sao? Sinh ra trong một gia đình không hoàn chỉnh, cuộc sống của chúng ta bị bóng tối bao phủ, nếu em đã không thể cho đứa bé một gia đình viên mãn, thì chi bằng đừng để nó được sinh ra."
Những lời này của Tiêu Hàn đã đánh trúng tâm sự của Lam Thiên Vũ, tuổi thơ không trọn vẹn khiến cô quá bi quan trong chuyện tình cảm, cô không tin mình sẽ gặp được một người thật lòng chấp nhận cô và đứa con của cô, cô càng không có lòng tin mình có thể cho đứa con này một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí cô không tin mình sẽ nuôi dưỡng được đứa bé, ngay cả bản thân cô còn chưa tự chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc được đứa bé này đây? Lam Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng, bất lực đỡ trán: "Anh ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát."
"Thiên Vũ, đừng tự lừa mình dối người, chuyện đã tới nước này rồi, nhất định em phải đối mặt với hiện thực…" Tiêu Hàn nâng mặt Lam Thiên Vũ lên, chân thành nói, "Tình cảm của tôi đối với em xưa nay chưa từng thay đổi, tôi yêu em, trên đời này sẽ không có ai yêu em hơn Tiêu Hàn cả, em nghe lời tôi đi, bỏ đứa bé này, gả cho tôi, tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này."
Lam Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt còn đem theo nghi ngờ: "Anh thực sự yêu em sao?"
"Thật, là thật!" Tiêu Hàn vội vàng nói, "Tôi biết em có rất nhiều điều hiểu lầm tôi, nhưng chuyện lần đó đúng là do ma xui quỷ khiến, kể cả có người dùng súng chĩa vào đầu tôi thì tôi cũng không thể đẩy em cho người khác. Tôi tình nguyện chết đi, cũng không muốn nhìn em bị tổn thương..."
"Nếu anh đã yêu em như vậy thì…" Lam Thiên Vũ đặt tay mình lên vị trí trái tim của Tiêu Hàn, "Chấp nhận đứa con này của em, để em đem theo đứa bé này gả cho anh!"
Tiêu Hàn nghe vậy thì sững sờ, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn cô, tim đập nhanh đến loạn…
Danh sách chương