Lam Thiên Vũ nghoảnh đầu nhìn lại, đó là một cô gái trong sáng và tinh tế, cô mặc một chiếc váy trắng thanh lịch, tóc đen, dài và thẳng. Khuôn mặt xinh đẹp như một bông huệ bụi bặm, với đôi mắt trong veo như gương. Cô ấy trông rất yếu đuối, như kiểu là công chúa được nhiều người đàn ông chăm sóc. Đôi bàn tay cũng yếu ớt, nhưng cô đã tốt bụng đỡ Thiên Vũ đứng dậy.
"Cảm ơn chị!" Thiên Vũ đứng dậy và cảm ơn cô ấy.
Cô gái chỉ mỉm cười lắc đầu rồi đỡ Thiên Vũ đến bồn rửa tay. Sau khi Thiên Vũ rửa mặt sạch sẽ, cô đứa khăn tay cho Thiên Vũ, cô lại nói lời cảm ơn: "Cám ơn chị nhé!" Cô gái trả lời lại Thiên Vũ bằng điệu bộ, cô sững người một lúc nhưng sau đó cũng nhận ra, tiếc thay, cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại bị câm.
Lam Thiên Vũ không thể hiểu được loại ngôn ngữ này. Cô không biết cô ấy đang nói gì. Cô gái vẫy tay và quay đi.
Lam Thiên Vũ chỉ mải nhìn theo bóng dáng của cô gái đó, lòng không khỏi bùi ngùi rằng cuộc sống bao giờ cũng không thể hoàn hảo được. Giống như cô gái này, cô ấy rất đẹp, rất thuần khiết và tốt bụng, mặc dù cô ấy không thể nói chuyện, nhưng nụ cười của cô ấy vẫn tươi sáng, có lẽ cô nên học tập cô ấy. Hãy mạnh mẽ lên, quên đi quá khứ và bắt đầu lại.
"Vũ Yến!" Có một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài,
Thiên Vũ bị sốc khi nghe thấy nó. Có lẽ giọng nói này sẽ không bị lãng quên trong cuộc đời cô, chính giọng nói ấy ngày xưa âm trầm, gian ác nay lại hòa nhã điềm đạm đến bất ngờ. Khiến cho Thiên Vũ nghi ngờ rằng liệu mình có nhầm người hay không? ...
Bên ngoài, Dạ Diễm đang ân cần ôm Cung Vũ Yến rời đi, anh nhẹ nhàng xoắn tóc vào tai cô, chuyển động nhẹ nhàng như một giọt sương trên lá sen.
Cung Vũ Yến nhìn anh ta ngọt ngào, mặt tươi cười vẻ rất hạnh phúc!
"Thiên Vũ, cô có sao không?" Một giọng nói cất lên từ phía sau, Dạ Diễm nghe thấy đột nhiên dừng lại và quay đầu nhìn, anh thấy một thanh niên đứng ngoài phòng tắm lo lắng hét lên, "Thiên Vũ!"
Khi cánh cửa phòng tắm được mở ra, Dạ Diễm đã quay lại và Vũ Yến tiếp tục tiến về phía trước.
Thiên Vũ ra khỏi phòng tắm, mặt vẫn tái nhợt: "Lôi Liệt, tôi ổn..."
Thiên Vũ dừng lại, cô nhìn vào dáng người cao và thẳng cách đó vài mét. Mặc dù đó chỉ là một góc nhìn phía sau, nhưng cô chắc chắn rằng đây là ác quỷ đã đẩy cô từ thiên đường xuống địa ngục - đó chính là Dạ Diễm!!!
Cánh tay anh đã từng giết chết hạnh phúc của cô giờ đang nhẹ nhàng ôm lấy vai một cô gái khác, và cô gái đó lại là cô gái mặc váy trắng vừa đưa tay giúp đỡ cô trong phòng tắm. Anh ta lại nở một nụ cười dịu dàng, một nụ cười chưa bao giờ có trước đây.
Trong một khoảnh khắc, Thiên Vũ nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm. Người đàn ông chăm sóc người yêu không phải là người làm tổn thương quỷ dữ của cô...
Nhưng cô biết rằng mình không nhìn nhầm, chính là anh ta, cô sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
Đối với cô, anh ta tàn nhẫn hết sức, nhưng đối với người phụ nữ khác, anh lại dịu dàng hết sức. Sự tương phản này sống động như sự tương phản giữa thiên đường và địa ngục.
Lam Thiên Vũ thậm chí không có tư cách để phản đối, khiếu nại việc này!!
Dạ Diễm vẫn không quay đầu nhìn lại, anh vẫn dắt Vũ Yến tiến về phía trước, nhưng khi đi đến góc rẽ, anh mới nghoảnh nhìn Thiên Vũ một chút, cô quay lại và rời đi, chàng trai cẩn thận đỡ cô. Những cử động nhẹ nhàng và ánh mắt săn sóc không kém gì ánh mắt của anh ấy đối với Cung Vũ Yến.
Dạ Diễm khẽ nhếch lên một nụ cười nhạo báng, đôi mắt lấp lánh lạnh lẽo. Cô và mẹ giống như những con ong, nước được đặt tên là Dương Hoa, khi không quên quyến rũ đàn ông...
"Cảm ơn chị!" Thiên Vũ đứng dậy và cảm ơn cô ấy.
Cô gái chỉ mỉm cười lắc đầu rồi đỡ Thiên Vũ đến bồn rửa tay. Sau khi Thiên Vũ rửa mặt sạch sẽ, cô đứa khăn tay cho Thiên Vũ, cô lại nói lời cảm ơn: "Cám ơn chị nhé!" Cô gái trả lời lại Thiên Vũ bằng điệu bộ, cô sững người một lúc nhưng sau đó cũng nhận ra, tiếc thay, cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại bị câm.
Lam Thiên Vũ không thể hiểu được loại ngôn ngữ này. Cô không biết cô ấy đang nói gì. Cô gái vẫy tay và quay đi.
Lam Thiên Vũ chỉ mải nhìn theo bóng dáng của cô gái đó, lòng không khỏi bùi ngùi rằng cuộc sống bao giờ cũng không thể hoàn hảo được. Giống như cô gái này, cô ấy rất đẹp, rất thuần khiết và tốt bụng, mặc dù cô ấy không thể nói chuyện, nhưng nụ cười của cô ấy vẫn tươi sáng, có lẽ cô nên học tập cô ấy. Hãy mạnh mẽ lên, quên đi quá khứ và bắt đầu lại.
"Vũ Yến!" Có một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài,
Thiên Vũ bị sốc khi nghe thấy nó. Có lẽ giọng nói này sẽ không bị lãng quên trong cuộc đời cô, chính giọng nói ấy ngày xưa âm trầm, gian ác nay lại hòa nhã điềm đạm đến bất ngờ. Khiến cho Thiên Vũ nghi ngờ rằng liệu mình có nhầm người hay không? ...
Bên ngoài, Dạ Diễm đang ân cần ôm Cung Vũ Yến rời đi, anh nhẹ nhàng xoắn tóc vào tai cô, chuyển động nhẹ nhàng như một giọt sương trên lá sen.
Cung Vũ Yến nhìn anh ta ngọt ngào, mặt tươi cười vẻ rất hạnh phúc!
"Thiên Vũ, cô có sao không?" Một giọng nói cất lên từ phía sau, Dạ Diễm nghe thấy đột nhiên dừng lại và quay đầu nhìn, anh thấy một thanh niên đứng ngoài phòng tắm lo lắng hét lên, "Thiên Vũ!"
Khi cánh cửa phòng tắm được mở ra, Dạ Diễm đã quay lại và Vũ Yến tiếp tục tiến về phía trước.
Thiên Vũ ra khỏi phòng tắm, mặt vẫn tái nhợt: "Lôi Liệt, tôi ổn..."
Thiên Vũ dừng lại, cô nhìn vào dáng người cao và thẳng cách đó vài mét. Mặc dù đó chỉ là một góc nhìn phía sau, nhưng cô chắc chắn rằng đây là ác quỷ đã đẩy cô từ thiên đường xuống địa ngục - đó chính là Dạ Diễm!!!
Cánh tay anh đã từng giết chết hạnh phúc của cô giờ đang nhẹ nhàng ôm lấy vai một cô gái khác, và cô gái đó lại là cô gái mặc váy trắng vừa đưa tay giúp đỡ cô trong phòng tắm. Anh ta lại nở một nụ cười dịu dàng, một nụ cười chưa bao giờ có trước đây.
Trong một khoảnh khắc, Thiên Vũ nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm. Người đàn ông chăm sóc người yêu không phải là người làm tổn thương quỷ dữ của cô...
Nhưng cô biết rằng mình không nhìn nhầm, chính là anh ta, cô sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
Đối với cô, anh ta tàn nhẫn hết sức, nhưng đối với người phụ nữ khác, anh lại dịu dàng hết sức. Sự tương phản này sống động như sự tương phản giữa thiên đường và địa ngục.
Lam Thiên Vũ thậm chí không có tư cách để phản đối, khiếu nại việc này!!
Dạ Diễm vẫn không quay đầu nhìn lại, anh vẫn dắt Vũ Yến tiến về phía trước, nhưng khi đi đến góc rẽ, anh mới nghoảnh nhìn Thiên Vũ một chút, cô quay lại và rời đi, chàng trai cẩn thận đỡ cô. Những cử động nhẹ nhàng và ánh mắt săn sóc không kém gì ánh mắt của anh ấy đối với Cung Vũ Yến.
Dạ Diễm khẽ nhếch lên một nụ cười nhạo báng, đôi mắt lấp lánh lạnh lẽo. Cô và mẹ giống như những con ong, nước được đặt tên là Dương Hoa, khi không quên quyến rũ đàn ông...
Danh sách chương