"Anh muốn làm gì?" Thiên Vũ nghiến răng.
"Tôi muốn làm gì ư?" Dạ Diễm hỏi lại một cách thật nham hiểm và xấu xa.
"Anh...thực không biết xấu hổ!" Thiên Vũ tức giận gào lên.
"Được rồi, đã vậy tôi sẽ cho cô thấy tôi không biết xấu hổ là như thế nào." Dạ Diễm bưng chén rượu lên, uống một hơi đã cạn sạch. Rồi anh bóp miệng Thiên Vũ lại và trút toàn bộ rượu vào miệng cô, buộc cô phải nuốt.
Thiên Vũ lắc đầu thật mạnh. Cô muốn thoát khỏi anh. Anh lại càng mạnh tay hơn bóp hai má cô lại.
Cô càng chống cự càng làm cô đau hơn mà thôi chứ chẳng được tác dụng gì.
Cuối cùng rượu cũng bị rót vào miệng Thiên Vũ, tuy vậy, Dạ Diễm vẫn không thỏa mãn. Anh khéo léo luồn lưỡi của mình vào miệng cô rồi từ từ hành động...
"Á..." Thiên Vũ nheo mắt đầy hoang mang.
Lúc này, nghe tiếng bước chân không xa, sau khi thỏa mãn những ham muốn của mình, anh hào phóng buông Thiên Vũ ra, cô vô tình ngã xuống đất, vết thương càng đau hơn, cổ họng thì bị rát bởi rượu. Cô tiếp tục thở và nhịp tim đập rất nhanh...
"Thiên Vũ, có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Tiêu Kỳ thấy Thiên Vũ nằm ngửa trên mặt đất, anh nhanh chóng bước về phía trước.
"Cô ấy đã uống hơi quá chén." Dạ Diễm vươn người ra để kéo cô đứng dậy. Thiên Vũ thì lại nhìn vào bàn tay to lớn độc ác này và nghĩ về tất cả những gì anh đã làm với cô. Cô đột nhiên cảm thấy một cơn giận dữ và đi thẳng vào tâm trí cô...
Dạ Diễm phản ứng rất nhanh, nắm lấy tay cô nhanh như chớp, móng tay cô đã vào mặt anh, một cơn đau nhẹ ập đến, và rồi máu từ từ rỉ ra.
Ai nấy đều bị sốc khi nhìn thấy như vậy. Tiêu Kỳ đứng khựng và kinh hoàng nhìn cảnh tượng đó. Lúc này, chỉ có hai từ trong tâm trí của anh.
"Cô dám đánh tôi ư?" Khuôn mặt của Dạ Diễm ngay lập tức trở nên ảm đạm, đôi mắt lóe lên sát khí.
Bàn tay mạnh mẽ thêm cứng rắn hơn, chỉ nghe âm thanh "nứt", Lam Thiên Vũ vẫn đang gào thét, vẫy vẫy một nắm tay khác muốn tấn công anh ta, cuối cùng anh đã sử dụng một lực nhỏ để dễ dàng khuất phục cô.
"Thiên Vũ!" Tiêu Kỳ lao tới như một mũi tên, cố gắng giúp đỡ cô, nhưng lại sợ Dạ Diễm, vội vàng nài nỉ, "Dạ Tổng, THiên Vũ không cố ý đâu, xin hãy buông tha cho cô ấy."
Dạ Diễm phớt lờ lời van nài của Tiêu Kỳ. Anh nắm lấy tay Thiên Vũ và kéo cô vào phòng. Tay phải của cô đã bị gãy, và có một vết thương trên cơ thể cô. Lúc này, Thiên Vũ thực sự không còn sức chống cự nào cả. Dạ Diễm kéo lê cô trên mặt đất vào kéo vào phòng như kéo một món đồ...
"Dạ Tổng, tôi xin anh hãy buông tha cho Thiên Vũ, Dạ Tổng..." Tiêu Kỳ vẫn tiếp tục cứ nài nỉ.
Dạ Diễm cứ thế phớt lờ anh và kéo Thiên Vũ bước vào phòng mà không ngoảnh lại.
Tiêu Kỳ chuẩn bị theo sau, anh ta đột nhiên hét lên: "Nếu anh dám bước vào căn phòng này, vậy thì đừng có mơ tôi sẽ đầu tư cho Tiêu thị!"
Tiêu Kỳ vô thức dừng lại, đứng sững ở đó, nhìn chằm chằm vào Dạ Diễm đang kéo vợ sắp cưới của mình vào phòng. Có một sự thôi thúc mạnh mẽ để ngăn chặn mọi thứ, nhưng đôi chân của anh như bị đóng đinh ở đó. Giống như, một động tác không thể di chuyển...
"Tôi muốn làm gì ư?" Dạ Diễm hỏi lại một cách thật nham hiểm và xấu xa.
"Anh...thực không biết xấu hổ!" Thiên Vũ tức giận gào lên.
"Được rồi, đã vậy tôi sẽ cho cô thấy tôi không biết xấu hổ là như thế nào." Dạ Diễm bưng chén rượu lên, uống một hơi đã cạn sạch. Rồi anh bóp miệng Thiên Vũ lại và trút toàn bộ rượu vào miệng cô, buộc cô phải nuốt.
Thiên Vũ lắc đầu thật mạnh. Cô muốn thoát khỏi anh. Anh lại càng mạnh tay hơn bóp hai má cô lại.
Cô càng chống cự càng làm cô đau hơn mà thôi chứ chẳng được tác dụng gì.
Cuối cùng rượu cũng bị rót vào miệng Thiên Vũ, tuy vậy, Dạ Diễm vẫn không thỏa mãn. Anh khéo léo luồn lưỡi của mình vào miệng cô rồi từ từ hành động...
"Á..." Thiên Vũ nheo mắt đầy hoang mang.
Lúc này, nghe tiếng bước chân không xa, sau khi thỏa mãn những ham muốn của mình, anh hào phóng buông Thiên Vũ ra, cô vô tình ngã xuống đất, vết thương càng đau hơn, cổ họng thì bị rát bởi rượu. Cô tiếp tục thở và nhịp tim đập rất nhanh...
"Thiên Vũ, có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Tiêu Kỳ thấy Thiên Vũ nằm ngửa trên mặt đất, anh nhanh chóng bước về phía trước.
"Cô ấy đã uống hơi quá chén." Dạ Diễm vươn người ra để kéo cô đứng dậy. Thiên Vũ thì lại nhìn vào bàn tay to lớn độc ác này và nghĩ về tất cả những gì anh đã làm với cô. Cô đột nhiên cảm thấy một cơn giận dữ và đi thẳng vào tâm trí cô...
Dạ Diễm phản ứng rất nhanh, nắm lấy tay cô nhanh như chớp, móng tay cô đã vào mặt anh, một cơn đau nhẹ ập đến, và rồi máu từ từ rỉ ra.
Ai nấy đều bị sốc khi nhìn thấy như vậy. Tiêu Kỳ đứng khựng và kinh hoàng nhìn cảnh tượng đó. Lúc này, chỉ có hai từ trong tâm trí của anh.
"Cô dám đánh tôi ư?" Khuôn mặt của Dạ Diễm ngay lập tức trở nên ảm đạm, đôi mắt lóe lên sát khí.
Bàn tay mạnh mẽ thêm cứng rắn hơn, chỉ nghe âm thanh "nứt", Lam Thiên Vũ vẫn đang gào thét, vẫy vẫy một nắm tay khác muốn tấn công anh ta, cuối cùng anh đã sử dụng một lực nhỏ để dễ dàng khuất phục cô.
"Thiên Vũ!" Tiêu Kỳ lao tới như một mũi tên, cố gắng giúp đỡ cô, nhưng lại sợ Dạ Diễm, vội vàng nài nỉ, "Dạ Tổng, THiên Vũ không cố ý đâu, xin hãy buông tha cho cô ấy."
Dạ Diễm phớt lờ lời van nài của Tiêu Kỳ. Anh nắm lấy tay Thiên Vũ và kéo cô vào phòng. Tay phải của cô đã bị gãy, và có một vết thương trên cơ thể cô. Lúc này, Thiên Vũ thực sự không còn sức chống cự nào cả. Dạ Diễm kéo lê cô trên mặt đất vào kéo vào phòng như kéo một món đồ...
"Dạ Tổng, tôi xin anh hãy buông tha cho Thiên Vũ, Dạ Tổng..." Tiêu Kỳ vẫn tiếp tục cứ nài nỉ.
Dạ Diễm cứ thế phớt lờ anh và kéo Thiên Vũ bước vào phòng mà không ngoảnh lại.
Tiêu Kỳ chuẩn bị theo sau, anh ta đột nhiên hét lên: "Nếu anh dám bước vào căn phòng này, vậy thì đừng có mơ tôi sẽ đầu tư cho Tiêu thị!"
Tiêu Kỳ vô thức dừng lại, đứng sững ở đó, nhìn chằm chằm vào Dạ Diễm đang kéo vợ sắp cưới của mình vào phòng. Có một sự thôi thúc mạnh mẽ để ngăn chặn mọi thứ, nhưng đôi chân của anh như bị đóng đinh ở đó. Giống như, một động tác không thể di chuyển...
Danh sách chương