Sự tức giận của Lam Thiên Vũ đã tan biến hết bởi những lời nói vừa rồi của Tiêu Kỳ. Ba mặt một lời, cô còn nghi ngờ gì người đàn ông của mình được nữa chứ?

Thẩm Hân và Kiều Tinh trợn tròn mắt nhìn nhau. Tâm trạng của họ không được nhẹ nhõm như Thiên Vũ. Bởi vì cả hai đều bắt quả tang cả hai vụ ngoại tình đều không thành. Số của Tiêu Kỳ còn may mắn lắm.

"Thiên Vũ, anh sẽ giải thích rõ ràng với em, chúng ta hãy quay lại như trước đây có được không?." Tiêu Kỳ biết lỗi của mình và vội vàng kéo Thiên Vũ lại.

"Tại sao anh lại vội vã bỏ đi như vậy." Bạch Lộ vòng tay qua ngực, lạnh lùng và kiêu ngạo dựa vào cánh cửa. "Em nghĩ cô ta nên được nghe lời thú nhận từ anh đấy! Em chán phải làm tấm bia đỡ đạn cho anh rồi!"

"Ý cô là gì?" Thiên Vũ nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ồ!" Bạch Lộ thốt lên chế nhạo, "Lam Thiên Vũ, cô đang tự lừa dối chính bản thân mình à? Tất cả chúng ta đều đang ở khách sạn, cô thực sự tin rằng chúng tôi không có gì với nhau thực sao?"

Bạch Lộ càng nói, trán Tiêu Kỳ càng chảy mồ hôi nhiều hơn, anh vội vàng giải thích: "Thiên Vũ à, em đừng nghe những lời xằng bậy của cô ta, cô ta chỉ đang cố tình khiêu khích em thôi.

"Khiêu khích cô ta có làm anh muốn lên giường với tôi không???" Bạch Lộ nhướn mày cười khẩy.

"Cô..."

"Này, cô đáng thách thức đó à?" Kiều Tinh hung hăng nói:

"Chính là vậy." Thẩm Hân tia đôi mắt sắc lẽm nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ: "Chúng tôi thừa biết để đạt được mục đích của mình, Bạch Lộ cô có thể làm bất cứ điều gì, chẳng hạn như để theo đuổi một người đàn ông, cô không trừ bất cứ thủ đoạn nào. Từ thời trung học cô đã đeo bám Tiêu Kỳ cho đến bây giờ, cô không biết xấu hổ à?"

"Thiên Vũ ở đây còn chưa nói câu gì, mắc mớ gì hai cô phải lên tiếng hộ cô ta nhỉ?" Bạch Lộ trừng trừng mắt nhìn hai người họ, cô thở dài ngạo nghễ rồi quay sang nói với Thiên Vũ: "Nếu một người đàn ông không sẵn lòng thì người phụ nữ ép buộc đằng trời anh ta cũng không chấp nhận. Điều này không phải tự nhiên mà có được, thật khó để có cảm giác đó. Tiêu Kỳ và tôi đã ngủ với nhau không chỉ một hai lần. Anh ấy nói, anh ấy chỉ có ham muốn tình dục với tôi, còn "khúc gỗ còi cọc" như cô anh ta hoàn toàn... "

"Này!"

Bạch Lộ chưa nói xong câu đã nhận được một cái tát cực mạnh từ Tiêu Kỳ.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt trắng trẻo của cô hằn rõ nguyên cả bàn tay của anh màu đỏ. Mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên. Không ai nghĩ rằng một người luôn dịu dàng, nhã nhặn, chưa bao giờ động tay động chân với ai như Tiêu Kỳ lại có thể tát Bạch Lộ một cái thật xứng đáng như vậy!!!

"Anh, anh dám đánh tôi ư?" Bạch Lộ vừa che khuôn mặt đỏ bừng của mình, vừa kinh ngạc mở to mắt hoài nghi nhìn Tiêu Kỳ.

"Nếu cô còn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ xé miệng của cô đấy!" Tiêu Kỳ chỉ thẳng vào cô ta và cảnh cáo dữ dội.

Mọi người chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Kỳ vội nắm lấy áo Thiên Vũ kéo cô đi, Kiều Tinh và Thảm Hân ngay lập tức theo sau...

"Tiêu Kỳ, anh là thằng khốn nạn, Lam Thiên Vũ cô hãy chờ đó!

Bạch Lộ hét lên điên cuồng, đường đường là một thiên kim tiểu thư được sủng ái từ nhỏ đến lớn, chưa một ai dám chạm vào, dù chỉ là một ngón tay của cô. Vậy mà hôm nay cô thực sự bị Tiêu Kỳ đánh bại, Bạch Lộ vẫn đứng nhìn các đối thủ của mình, cơ thể và tâm trí của cô bị ảnh hưởng sau cú đánh chưa từng có như vậy…

Bạch Lộ thề rằng, hận này, cô nhất định phải báo thù!!!

Tuy nhiên, tất cả sự thù hận của cô đều đổ dồn lên Thiên Vũ. Cô cảm thấy mọi chuyện này đều là vì Thiên Vũ. Không phải vì cô ấy, Tiêu Kỳ sẽ không đối xử như thế này với cô. Bạch Lộ nghiến răng, Thiên Vũ tôi sẽ không để cô yên thân đâu....

"Thiên Vũ à, sự việc vừa xảy ra chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ mà thôi..." Tiêu Kỳ vội vàng giải thích, nhưng Lam Thiên Vũ không còn tâm trạng nào để nghe nữa, đi qua một căn phòng, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra: "Cởi đồ đi!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện