Lam Thiên Vũ đi vào phòng tắm, sau đó quay lại giường ngủ, không thèm quan tâm tới Dạ Diễm.

Dạ Diễm cảm thấy xấu hổ, tự động đi ra ngoài.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Lam Thiên Vũ mở mắt nhìn vào chiếc bình hoa nơi góc phòng, tâm tư không khỏi rối bời, những lời nói của Tiêu Hàn cứ quanh quẩn bên tai cô…

"Lam Thiên Vũ không yêu cậu, cho dù cô ấy có kết hôn với cậu cũng là vì đứa bé, người đàn ông trong lòng cô là tôi, mãi mãi là tôi."

Lam Thiên Vũ nghĩ rằng mình đã buông bỏ tình cảm với Tiêu Hàn, nhưng hôm nay nghe được những lời này, trái tim cô lại loạn nhịp. Cho đến bây giờ, trong tâm trí cô vẫn là hình ảnh của anh.

Câu nói đó như một xiềng xích nặng nề đối với cô, cô cảm thấy khó thở quá. Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể không nghĩ đến rằng, cô kết hôn với Dạ Diễm cũng là vì đứa bé, người trong tim cô vẫn là Tiêu Hàn, cho đến tận bây giờ…

**

Dạ Diễm không hiểu sao mình lại tức giận, cơ thể như là đang hừng hực bốc cháy, bất ngờ trút giận lên người giúp việc, anh hất tung mọi thứ trên bàn làm việc xuống dưới đất.

Anh vẫn không thể trút hết cơn giận của mình, cũng không hiểu sao mình lại bức xúc đến vậy. Có vẻ như anh đã phạm phải sai lầm gì đó, tất cả sai lầm này đều xuất phát từ Lam Thiên Vũ. Chính người phụ nữ đó làm cho anh giận dữ thế này, vậy mà vẫn thoải mái đi ngủ…

Anh càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng khó chịu, đùng đùng tức giận chạy vào phòng, thô lỗ hất chăn lên:

"Dậy đi!"

"Làm gì?" Lam Thiên Vũ trừng mắt lườm anh.

"Làm gì?"

Dạ Diễm giống như dã thú chạy lại ôm hôn Lam Thiên Vũ dữ dội, Lam Thiên Vũ dùng sức giãy dụa nhưng sức anh khỏe quá. Cô không thể đẩy anh ta ra được, hai tay ở phía sau hết sức đánh vào lưng, nhưng anh không hề phản ứng, cô liền cắn vào môi, máu tươi tràn ngập khoang miệng, anh dường như không biết đau, tiếp tục hôn môi cô…

Dần dần Lam Thiên Vũ không vùng vẫy nữa, cô biết rằng mình không phản kháng được anh, nằm yên lặng mặc cho anh ta hôn môi vào đôi môi xinh xắn đó và mở mắt thật to, căm hận nhìn vào mắt anh ta.

Dạ Diễm không thèm chú ý đến cô, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng…

"A——" Lam Thiên Vũ đau đến nước mắt trào ra.

Dạ Diễm dừng lại buông cô ra, nhìm chằm chằm cô cười nói: "Đau à? Đau là đúng, đây là hình phạt cho cô sai lầm của cô…."

" Đồ bị cắm sừng——" Lam Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, hận rằng không thể bóp chết tên khốn này, tại sao không lý giải được, cô không muốn hắn chết…

"Tiếp tục mắng đi…" Dạ Diễm lại cắn môi cô.

"Không ——" toàn bộ cơ thể Lam Thiên Vũ căng cứng, cô vùng vẫy lần nữa, đáng tiếc vẫn là vô ích.

Nhưng cô càng vặn vẹo, anh lại càng phấn khích hơn, suồng sã hơn nữa.

"Đừng mà, làm ơn, không được…" Lam Thiên Vũ sắp khóc, cô thực sự sợ hãi cảm giác này. Cơ thể của cô dường như mất kiểm soát, phản xạ tự nhiên khiến cô đỏ mặt trông rất gợi cảm.

"Yên tâm đi, tôi không làm chuyện đó đâu…" Cảm xúc của Dạ Diễm đã hoàn toàn bị đốt cháy, giọng nói trở nên trầm lặng cuốn hút, hài lòng với đôi môi, "Cô thấy không, chính cô vẫn có cảm xúc với tôi, cơ thể cô không hề biết nói dối như miệng cô đấy…"

"Đồ khốn nạn, thả tôi ra ——" Lam Thiên Vũ bất lực hét to.

Dạ Diễm vẫn không quan tâm đến cô, dùng một bàn tay cầm lấy hai cổ tay cô.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lam Thiên Vũ hoảng sợ nhìn anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện