Editor: Thỏ

Tại trường quay ngoài trời của một bộ phim truyền hình, Vưu Kỳ đứng cạnh Dương Mãnh, nhìn thợ trang điểm thay trang phục của nữ chính, đeo tóc giả cho cậu ta. Xét đến ngoại hình đặc trưng của Dương Mãnh, Vưu Kỳ đều liên lạc cho cậu đóng thế vai nữ nhân, Dương Mãnh lúc đầu không vui vẻ gì, nhưng sau đó thấy thù lao liền gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, Dương Mãnh cũng xác định rõ, diễn vai nữ nhưng phải là nữ nghiêm túc, tuyệt đối không diễn những cảnh thân mật buông tuồng.

Hôm nay là một cảnh ở dưới nước, diễn viên chính lại không biết bơi, vậy nên liền giao cho Dương Mãnh. Yêu cầu Dương Mãnh phải ngã vào nước thật đẹp, vừa phải thể hiện cảm giác sợ hãi khi vùng vẫy, lại không đước quá bối rối hỗn loạn, cuối cùng để đầu chìm vào nước, phải thể hiện cho mọi người thấy nhân vật này hoàn toàn tuyệt vọng.

“Tuyệt vọng, tuyệt vọng…”

Dương Mãnh vừa trang điểm, vừa soi gương tập diễn xuất.

Vưu Kỳ sau khi hoàn tất cảnh quay, liền chạy tới để giúp Dương Mãnh.

Dương Mãnh cho rằng mình đã diễn tả được vẻ mặt cần thiết, liền đem biểu cảm đó hướng về phía Vưu Kỳ, làm một bộ mặt tuyệt vọng, sau đó bảo Vưu Kỳ đoán, “Vừa rồi tôi diễn là vẻ mặt gì?”

Vưu Kỳ suy nghĩ một chút, “Bị táo bón.”

(=.= vẻ mặt gì vậy trời!! Kể ra bị táo bón thì cũng tuyệt vọng thật =))))

“Cậu dám?” Dương Mãnh rống lên.

Không ngờ, đạo diễn đứng ở cách đó không xa, nghe tiếng rống to, lập tức chỉ vào Dương Mãnh nói: “Đừng có gào lên nữa, mau tập đi, nếu không lát nữa tới phiên cậu, còn lâu mới diễn nhập tâm được!”

Dương Mãnh vội im lặng, nỗi sợ hãi và tâm trạng tuyệt vọng âm thầm dâng lên trong lòng.

Cuối cùng, cảnh quay chính thức bắt đầu, đạo diễn hô to, “Tất cả yên lặng, diễn!”

Dương Mãnh nhảy vèo vào trong nước, giãy giụa một lúc thì đầu chìm vào trong nước, chờ mãi không thấy đạo diễn hô cắt, Dương Mãnh liền nổi lên, phát hiện mọi người đang nhìn cậu chằm chằm.

“Sao vậy?” Dương Mãnh hỏi.

Vưu Kỳ ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, “Cậu đã xem kịch bản chưa hả?”

“Tôi không có lời thoại, xem kịch bản làm gì?” Dương Mãnh thản nhiên nói.

Đạo diễn ở một bên vẻ mặt hết sức khó, Vưu Kỳ quay lưng lại với đạo diễn, nói nhỏ với Dương Mãnh: “Theo như kịch bản viết, cậu bị đẩy xuống, không phải là cậu tự nhảy xuống nước.”

Dương Mãnh, “…”

Sau đó, Dương Mãnh hậm hực đi hóa trang lại.

Vưu Kỳ đi gặp đạo diễn giải thích, “Vừa rồi là mặt đất trơn quá, cậu ta không cẩn thận mới bị ngã xuống nước.”

Đạo diễn trầm mặt không nói gì.

Sau khi trang điểm xong, Dương Mãnh liền quay lại.

Lần này, cậu nghiêm túc nghe chỉ dẫn của đạo diễn, tránh như thế nào, nhảy như thế nào đều nhớ kỹ, sau đó đi tới bên bờ ao, nhìn đạo diễn ra hiệu, nghe được một tiếng diễn, lập tức tập trung cao độ.

Một đôi tay đưa đến trước ngực Dương Mãnh, cậu liền ngã xuống ngay.

Cái này phải giống như bị bất ngờ không kịp đề phòng nhưng vẫn diễn chưa đạt, động tác bị chậm một chút, khiến cho người ta khó đồng cảm, lại muốn có thêm đoạn đạp lên đầu nhân vật một cước.

“Cắt, lại!” Đạo diễn hô to một tiếng.

Dương Mãnh lại đi trang điểm, trang điểm xong quần áo còn chưa khô liền bị đẩy xuống.

“Không đạt!” Đạo diễn lại quát, “Lại!”

Dương Mãnh lại bị đẩy xuống, lần này đã khá hơn một chút nhưng vẫn chưa tốt lắm.

“Không đạt! Một lần nữa.”

Dương Mãnh lại bị đẩy xuống.

“Không đạt!” Đạo diễn lại khua tay.

Dương Mãnh lại ngã xuống nước.

Diễn đi diễn lại ngã tới hai mươi mấy lần, cuối cùng Dương Mãnh cũng đạt.

Không kịp lấy hơi, lập tức tiến tới sau ống kính, chính là đoạn giãy giụa trong nước cho đến khi chìm hẳn.

Dương Mãnh rút ra bài học qua ống kính, lần này bắt đầu giãy giụa cho đến khi chìm, động tác liên tục đều duy mỹ.

Đầu vừa mới ngoi ra khỏi mặt nước, liền nghe đạo diễn đứng bên cạnh trêu nói: “Cậu đang biểu diễn các kiểu bơi đó hả?”

Dương Mãnh, “…”

Vưu Kỳ đứng trên bờ cười không ngừng, cả nhân viên và diễn viên, chưa ai từng thấy Vưu Kỳ cười thoải mái như vậy. Trong mắt họ, cậu là một idol thuần khiết, một chút chuyện làm xấu hình tượng cũng chưa từng làm.

“Bắt đầu!”

Dương Mãnh lần này mười phần tin tưởng mà giãy giụa, tất cả các động tác làm liền một mạch, người ngã xuống nước, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ diễn vô cùng nhuần nhuyễn, cho nên hết sức hài lòng, cuối cùng lúc ngã vào trong nước lại đứng dậy.

Còn thiếu chút xíu nữa lại hỏng.

Lại lên bờ trang điểm, Dương Mãnh hắt xì một cái, khiến hộp phấn trên tay thợ trang điểm rơi xuống đất.

“Cậu bị cảm phải không?” Vưu Kỳ khẩn trương hỏi.

Dương Mãnh dụi mũi, dửng dưng nói: “Không phải, là do có người nhớ tôi.”

Vừa nói xong lại hắt xì, không kịp giải thích, lại hắt xì lần thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Cuối cùng, đối mặt với ánh mắt chất vấn của Vưu Kỳ, lúng túng cười một tiếng, “Dĩ nhiên có rất nhiều người nhớ tôi.”

Dương Mãnh lại phải tiếp tục chiến đấu, nhưng lại không tìm được cảm giác, ở trong nước nửa giờ, càng diễn càng không được, khiến đạo diễn mất hết kiên nhẫn, ở đó hô to:

“Có được không hả? Không được thì đổi người!”

Vưu Kỳ vội vã đi tới, đứng trước mặt đạo diễn van xin, thuyết phục ông cho thêm một cơ hội nữa.

Cơ hội cuối cùng… Dương Mãnh tự nhủ.

Đạo diễn hô diễn, Dương Mãnh nín thở suy nghĩ, cố gắng trong từng động tác, làm được nửa cảnh vẫn không thấy đạo diễn hô cắt, Dương Mãnh càng tự tin, càng diễn càng cố gắng, chỉ còn vài động tác nữa là thành công, Dương Mãnh đột nhiên bị chuột rút, lúc này khỏi phải diễn, là thật sự không ngoi lên nổi, đạp nước tứ tung, uống mất mấy ngụm nước.

“Ác… Diễn quá nhập tâm.” Vưu Kỳ đứng trên bờ cảm khái một câu.

Không được, không được, chìm xuống rồi, ai mau cứu tâ… Dương Mãnh lo lắng trong lòng, chân hoàn toàn không cólưucj, cứ như vậy ánh mắt chằm chằm tuyệt vọng.

“Cắt!” Đạo diễn nở nụ cười hiếm có, “Rất tốt, giỏi lắm!”

Vưu Kỳ đi tới chỗ đạo diễn, hớn hở: “Ngày mai để cậu ấy tới diễn tiếp chứ?”

Đạo diễn ngẫm nghĩ một lát, có chút không yên lòng hỏi: “Cảnh ngày mai khó đấy, cậu ấy mảnh khảnh như vậy có gánh nổi không?”

“Không thành vấn đề.” Vưu Kỳ ngoảnh lại nhìn thoáng qua, “Ông nhìn xem, diễn lâu như vậy động tác vẫn hết sức nhanh nhẹn.”

Đạo diễn cười lớn nói được.

Vưu Kỳ được sự cho phép của đạo diễn, liền chạy đi tìm Dương Mãnh, lúc này trời đã tối, những cảnh ban ngày đã hoàn thành, nhân viên cũng bắt đầu thu dọn đạo cụ, nhưng không thấy bóng dáng Dương Mãnh đâu.

“Có thấy Dương Mãnh không?” Vưu Kỳ hỏi người đạo diễn.

Người này kinh ngạc, “Không phải cậu ta đi cùng cậu sao?”

Vưu Kỳ căng thằng, chạy nhanh đến bên bờ ao, lúc này nhìn xuống, quả nhiên thấy chân Dương Mãnh nổi bập bềnh.

Buổi tối, Dương Mãnh co ro trong chăn, trong tay cầm một ngàn tiền thù lao. Tiền này kiếm được vừa dễ lại còn nhiều a! Bình thường làm cảnh sát, vừa mệt mỏi cũng chẳng được bao nhiêu. Hôm nay mới làm chút xíu đã được hẳn một ngàn, thật sung sướng quá!! Lần này, sẽ để dành một phần đi đám cưới Tiểu Chu Tử.

Ngày thứ hai, Dương Mãnh đi đến trường quay, mọi người đều mặc áo cộc tay, cậu ta mặc áo choàng, đứng dưới mặt trời vẫn thấy lạnh.

“Cậu có làm được không đó?” Vưu Kỳ lo lắng nhìn Dương Mãnh, “Không được thì để người khác làm đi, cậu không muốn lấy tiền của tôi thì trước tiên cứ mượn tạm của tôi đã, tôi cũng không đòi ngay.”

Dương Mãnh liếc Vưu Kỳ một cái, nói: “Không cần.”

Sau đó, một bộ thanh cao đi tới chỗ chuyên viên trang điểm.

Lần này, Dương Mãnh diễn vai một tiểu thái giám yếu đuối trói gà không chặt. Hắn ta sẽ bị đối phương một chưởng đánh bay, đụng vào một cây đại thụ cách xa đó năm sáu mét, vì lực văng rất lớn nên cơ thể đều phải đeo bảo hộ, nhưng lại không có bảo hộ cho phần đầu. Do đó, khi Dương Mãnh đụng phải cậy, phải dùng phần ngực va vào cây, nếu va vào đầu sẽ rất nguy hiểm.

Lần đầu được treo trên không, Dương Mãnh rất phấn khích.

Sau khi tập luyện vài lần, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Một chưởng đánh tới, cơ thể Dương Mãnh liền bị treo lơ lửng, kéo về phía thân cây, Dương Mãnh ghi nhớ lời đạo diễn, nhất định phải dùng ngực, ưỡn ngực, ưỡn ngực…

Phịch một tiếng, ngực Dương Mãnh đập vào cây.

“Tốt!”

Đạo diễn hô to một tiếng, cảnh này mới một lần đã đạt.

Thế nhưng, Dương Mãnh nằm trên đất lâu như vậy vẫn chưa thấy ngồi dậy.

Vưu Kỳ lập tức chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn Dương Mãnh, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?”

Dương Mãnh cắn chặt răng, một lời cũng không nói nổi.

Vưu Kỳ vội vàng đỡ Dương Mãnh dậy, trên ót cậu ta bị cắm một cục đá nhọn.

Buổi tối, Dương Mãnh trên đầu quấn băng trắng, mê hoặc đếm tiền trong tay, hai ngàn, trừ đi tiền viện phí, còn lại một ngàn, thế là có tiền mừng nhà lão Dương sinh con.

Ngày thứ năm, Dương Mãnh không chút do dự lại đến trường quay.

Lần này, cậu lại phải đóng thế cho nữ chính trong cảnh ngã ngựa.

May mắn là Dương Mãnh trước đây đã cùng từng bạn học cưỡi ngựa, nên cũng có biết một chút kỹ thuật cưỡi, nếu không việc này cũng không hề đơn giản. Nói như vậy, nhưng Vưu Kỳ vẫn hết sức lo lắng nhìn Dương Mãnh,

“Tôi cũng nhắc cậu, đừng có cố thể hiện, đừng vì vài ngàn bạc mà thành người tàn phế.”

“Cậu cứ yên tâm đi!” Dương Mãnh vỗ vai Vưu Kỳ, “” Hai lần trước gặp sự cố là do tôi xui xẻo, tôi không tin, tôi lại gặp xui xẻo lần nữa.”

Đạo diễn đang hướng dẫn động tác, Dương Mãnh tự tin mười phần lên ngựa, cười một đoạn, bắt đầu diễn cảnh ngã ngựa. Lần này không riêng Vưu Kỳ, tất cả mọi người có mặt đều lo lắng. Cũng may là Dương Mãnh không phải thật sự ngã xuống, chỉ cần ở trên lưng ngựa diễn vài động tác nguy hiểm.

Thực sự, lần này Dương Mãnh đã may mắn, cậu diễn một mạch, bất kể là hô to hay buông tay, trên lưng ngựa không hề sợ hãi. Cho đến khi đạo diễn hô cắt, ngựa dừng lại, Dương Mãnh vẫn không tổn hao dù chỉ một cọng tóc.

Vưu Kỳ cuối cùng cũng thở phào.

Dương Mãnh vừa định xuống n gựa, con ngựa bất ngờ lại chạy, Dương Mãnh bị ngã xuống, chân vẫn còn mắc, cứ như vậy bị kéo lê mấy mét, cậu vẫn cố dùng bụng, chân mãi vẫn chưa rút ra được, chỉ thấy vó ngựa phi qua trên mặt, trước mắt chỉ còn hòa hai màu đen trắng.

Không biết bao lâu sau, Dương Mãnh mới nghe rõ ràng được tiếng gọi.

“Dương Mãnh, Dương Mãnh, có sao không?”

Dương Mãnh mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Vưu Kỳ.

“Có tiền ăn cưới Tiểu Chu Tử rồi, tiền mừng lão Dương sinh con cũng có rồi, hai ngày nữa ăn khai trương thế nào cũng phải cần hai ba ngàn, lần này đều có rồi.” Dứt lời, máu từ khóe miệng nhỏ xuống, cười cười yếu ớt.

Cậu ta rút cục cũng có thể ngủ yên rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại Dương Mãnh vang lên, lại ở trong túi Vưu Kỳ, Vưu Kỳ đưa máy cho cậu.

“Cậu lặn mất tăm đi đâu thế hả! Tôi Nhân Tử đây, muốn khoe với cậu chuyện này, hai ngày nữa tôi kết hôn rồi.”

Dương Mãnh mặt trắng bệch không còn giọt máu.

(Hết tiền mừng =)))))

Để điện thoại xuống, hướng Vưu Kỳ hỏi: “Nhân Tử sắp kết hôn rồi, cậu biết không?”

“Ừ!”

Khóe miệng Dương Mãnh giật giật, “Cậu định mừng bao nhiêu?”

Vưu Kỳ nói không chút nghĩ ngợi, “Bạn học cũ, lại có địa vị như vậy, ít nhất cũng phải hai vạn chứ còn sao nữa?”

Dương Mãnh ngất lịm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện