Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Giang Dư Đoạt cảm thấy kẻ sĩ Trình Khác này đã không gặp không biết bao lần ba ngày, vậy mà vẫn còn là tên lưu manh, chẳng có chút tiến bộ nào.

Không, cũng không hẳn là không có tiến bộ, theo trình độ lưu manh mà nói, tiến bộ của hắn còn không nhỏ.

Có điều bản thân mình cũng tiến bộ không ít, nếu như là trước đây, Trình Khác nói ra câu này, y có lẽ ít nhiều sẽ thấy không quen, bị chấn động hơi mạnh.

Nhưng hiện giờ, lúc Trình Khác nói ra hai chữ này, y ngoại trừ câu tổng kết lão lưu manh này, lại chẳng còn cảm giác gì khác, không có không quen, cũng không có khó chịu.

Có lẽ vì hiện giờ y rất muốn hôn Trình Khác một cái.

Chỉ là điều kiện hoàn cảnh không cho phép, bên cạnh là phòng bệnh, còn có phòng làm việc của bác sĩ, mỗi cửa sổ đều quay ra phía này.

“Bác sĩ Lý nói, quan sát thêm một thời gian nữa là cậu có thể xuất viện rồi.” Trình Khác nói.

“Giờ tôi xuất viện được rồi.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Vẫn nên phối hợp,” Trình Khác nói, dừng một lúc lại do dự mà nhỏ giọng hỏi, “Cậu bây giờ còn…thấy bọn họ không?”

“Rất ít,” Giang Dư Đoạt nói, “Uống thuốc mà, tình cờ nhìn thấy hoặc nghe thấy gì, tôi đều vẫn ổn, không nhìn thấy cũng sẽ không chú ý chủ động lắng nghe.”

“Ừ.” Trình Khác ngồi xuống bên cạnh y.

“Bác sĩ Lý nói, bệnh trạng của tôi còn nhẹ hơn nhiều bệnh nhân khác, có điều…” Giang Dư Đoạt cắn môi, quay đầu nhìn Trình Khác, “Khống chế ổn định và khỏi hẳn, là hai việc khác nhau.”

“Tôi biết.” Trình Khác cười.

“Cả đời tôi có lẽ cũng không khỏe hẳn được, có thể còn tái phát,” Giang Dư Đoạt nói, “Có lẽ còn phải uống thuốc.”

“Tôi biết,” Trình Khác quay đầu lại, cũng nhìn y, “Cậu không cần lo lắng những chuyện này, nếu tôi thật sự định bỏ chạy, lần đầu tiên cậu ra tay với tôi đã chạy rồi.”

“Bác sĩ Lý nói, tôi còn rất nhiều vấn đề trong nhận thức, cứ từ từ thôi,” Giang Dư Đoạt ôm lấy Miu, áp bụng Miu lên mặt mình.

Bụng Miu rất mềm, lông mềm mềm mịn mịn che phủ, úp lên mặt rất thích.

Hơn nữa có lẽ vừa mới tắm rửa sạch sẽ, Miu có mùi như một nắm bột thơm lừng.

Chỉ là lúc lấy xuống, cả mặt đã dính đầy lông.

“Lại đến mùa nó rụng lông,” Trình Khác cầm tờ giấy ăn đưa cho Giang Dư Đoạt, “Có điều, sao mùa đông mà nó cũng rụng, một năm bốn mùa đều rụng, sao nó cứ rụng lông suốt thế?”

“Anh rụng tóc cũng có theo mùa đâu,” Giang Dư Đoạt vừa lau mặt vừa nói, “Chỉ là tóc anh không nhiều như lông nó thôi…Mỗi chuyện này mà anh cũng xoắn xuýt hơn nửa năm.”

“Tôi từng xoắn xuýt à?” Trình Khác hỏi.

“Anh xoắn xuýt đến mức còn nói mơ.” Giang Dư Đoạt cười.

“…Thật à?” Trình Khác ngẩn người, ngẫm lại cũng cười, “Cậu còn nghe tôi nói mơ.”

“Có dịp thì ghi âm lại cho anh nghe.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cậu…” Trình Khác đột nhiên nhớ ra, “Giờ cậu có dùng điện thoại không? Đổi số à? Cậu liên lạc với La tỷ thế nào?”

“La tỷ tự đến gặp tôi, hoặc là gọi đến văn phòng của bác sĩ Lý,” Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Điện thoại di động tôi bỏ ở nhà, anh vẫn không tìm được à?”

“Bỏ ở nhà?” Trình Khác khiếp sợ, “Bỏ ở đâu?”

“Anh cũng không đi tìm đúng không,” Giang Dư Đoạt một mặt làm ra vẻ không hài lòng, “Anh cứ từ từ tìm đi, tìm không ra thì mua cho tôi một cái khác.”

“Cậu tự giấu đi, tôi tìm không được còn phải mua cho cậu một cái?” Trình Khác nhìn y chằm chằm.

“Tôi không giấu! Dễ tìm lắm!” Giang Dư Đoạt cũng nhìn hắn chằm chằm, “Anh không đi tìm mới không tìm thấy!”

“Có rắm,” Trình Khác nói, “Tôi đi về rồi tìm đi, tôi căn bản cũng không nghĩ cậu còn giấu đồ.”

“Không giấu,” Giang Dư Đoạt nói xong liền nhìn hắn một lúc, “Anh…bao giờ quay lại?”

Trình Khác lập tức hiểu ý Giang Dư Đoạt: “Tôi xin nghỉ một tuần, nếu như cậu muốn tôi đến thăm cậu, vậy tôi ngày nào cũng đến, nếu cậu muốn…”

“Được.” Giang Dư Đoạt không chờ hắn nói xong đã trả lời ngay.

Bệnh viện có giới hạn thời gian tới thăm, Trình Khác ngồi cùng Giang Dư Đoạt một lúc trong khu nhà nhỏ đã phải về, hẹn thời gian ngày mai trở lại.

“Mang cho tôi chút đồ ăn đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Đồ ăn vặt, trà sữa gì đấy.”

“…Có phải là không được ăn mấy thứ này không đó?” Trình Khác nhìn y, “Cậu bảo tôi lén mang đấy à?”

“Tôi cũng không phải vào trung tâm giảm béo, tôi vẫn luôn muốn ăn, chỉ là ngại nhờ La tỷ mang tới,” Giang Dư Đoạt nói, “Giờ có anh đến rồi, chả lẽ tôi không được sai bảo một tí à, tôi còn là bệnh nhân đấy.”

Trình Khác nở nụ cười: “Tôi thấy cậu giờ rất tốt.”

“Chắc là tốt hơn so với trước đây một chút,” Giang Dư Đoạt ngẫm lại liền thở dài, “Không biết có thể được bao lâu.”

“Đừng nghĩ xa thế làm gì, giờ vẫn ổn định là được,” Trình Khác nói, “Không có gì không giải quyết được.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp, sau một lúc liền nở nụ cười, “Anh thật sự đến gặp tôi.”

“Phí lời, tôi không chỉ đến thăm cậu, tôi còn muốn đến đánh cậu,” Trình Khác chậc một tiếng, “Chỉ là hoàn cảnh hiện giờ không tiện ra tay thôi.”

“Anh cũng biết không đánh lại được tôi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cút, cậu cứ thử xem,” Trình Khác suy nghĩ, “Cậu nghĩ tôi là Trần Khánh à?”

Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn, tựa hồ có hơi do dự.

Trình Khác biết y có lẽ muốn hỏi Trần Khánh thế nào.

Hôm nay bọn họ hàn huyên đã lâu, thế nhưng Giang Dư Đoạt vẫn luôn không hỏi tình hình Trần Khánh cùng đám anh em, nhất là Trần Khánh, có lẽ là không dám.

Định nghĩa của Giang Dư Đoạt với bạn bè cho dù có kỳ lạ cỡ nào, Trần Khánh vẫn là người bạn quan trọng nhất của y, rời đi thời gian dài như vậy, Trần Khánh sẽ ra sao, y có lẽ cũng không dám nghĩ.

“Hay là tôi gửi cho Trần Khánh tin tức của cậu đi, đang đi du lịch gì đó?” Trình Khác nói, “Cậu ta sốt ruột đến mức nước mắt cũng sắp khóc khô rồi, lần nào đi thu thuê xong cũng lại lên chỗ Lư Thiến khóc một lần, Lư Thiến cũng không đuổi cậu ta đi.”

“Rắm.” Giang Dư Đoạt cười.

“Thật,” Trình Khác nói, “Chỉ một chốc mà đã trưởng thành rất nhiều, ai không biết còn tưởng cậu ta thất tình.”

“Vậy Lư Thiến…” Giang Dư Đoạt suy nghĩ, “Lư Thiến sẽ không sao, chị ấy nhìn thoáng được.”

“Chị ấy không có việc gì, còn bảo cậu sẽ trở về,” Trình Khác nói, “Phòng còn để cho tôi ở mà.”

“Nếu không…” Giang Dư Đoạt hơi do dự, “Anh cứ nói với Trần Khánh, tôi về quê nhà giải quyết chuyện trước kia, nhiều nhất là nửa tháng nữa về được.”

Quê nhà.

Chuyện trước kia.

Hai từ này từ miệng Giang Dư Đoạt nói ra, Trình Khác có hơi bất ngờ, đây là quá khứ Giang Dư Đoạt vẫn luôn liều mạng lảng tránh, lãng quên.

Nhưng thực ra thì cũng không bất ngờ, Giang Dư Đoạt muốn “khỏe” lên, điều đầu tiên phải đối mặt, chính là quá khứ của y.

“Ừ.” Trình Khác gật đầu.

“Nó ở đâu! Tôi đệt! Quê nó ở đâu?” Trần Khánh trong điện thoại vừa hắng giọng vừa khóc vừa kêu gào, “Tôi mẹ nó có biết quê nó ở đâu đâu! Nó cũng chưa từng kể với tôi nó là người ở đâu, nó nói chuyện cũng không có giọng địa phương…”

“Ở đâu chả được, dù sao cũng không cho cậu qua, cậu ấy sắp quay lại ngay rồi.” Trình Khác thở dài.

“À.” Trần Khánh ngẩn người.

“Không phải chứ, Khánh, tôi trước đây còn cảm thấy cậu đánh nhau quá phế, không xứng với cái chức Tổng hộ pháp này,” Trình Khác nói, “Giờ nhìn mới biết, Tổng hộ pháp của cậu là khóc đòi Giang Dư Đoạt mà được đúng không?”

“Anh đừng nghĩ là tôi không biết sau lưng anh khóc thế nào!” Trần Khánh nói.

“Tôi khóc thế nào?” Trình Khác hỏi.

“Anh khóc thế nào anh còn hỏi tôi! Tôi làm sao biết được!” Trần Khánh gào một tiếng.

“…Được rồi,” Trình Khác thở dài, “Giờ tôi đang đi công tác, còn có việc, không nhiều lời với cậu nữa.”

“Anh đi công tác cục cớt,” Trần Khánh nói, “Anh nghĩ tôi ngu thật à, hai người ở cùng nhau! Đi công tácccc! Có mà đi du lịch hai người!”

Trình Khác nhịn không được cười ra tiếng, cúp điện thoại xong còn nằm trên người cười nửa buổi.

Hắn thật ra cũng không khóc đến mức nào, ngay ngày Giang Dư Đoạt mới vừa đi, hắn khóc một trận thảm thiết, sau đó liền không thể nào khóc nổi nữa, như thể một bình nước bị đậy nắp, chờ đợi quá lâu sau, nắp bị mở ra, mà nước đều đã cạn khô rồi.

Không khóc đến thế nào, nhưng thật sự đã lâu không cười vui vẻ được như vậy.

Không thể nói là như trút được gánh nặng, tâm lý lại quả thật được mở mang ra rất nhiều, như một vùng đất bằng phẳng, có thể nhìn thấy mặt trời đang lên từ trên đường chân trời.

Miu để lại bệnh viện, được bác sĩ Lý đặc biệt phê duyệt, ngày hôm sau lúc Trình Khác đi qua, ngoài mang theo đồ ăn vặt trà sữa Giang Dư Đoạt đòi, còn mang theo lồng mèo, bên trong bỏ một gói thức ăn cho mèo cùng vài hộp đồ hộp.

“Hôm qua tôi cho nó ăn bánh bao, y tá còn cho nó ít thịt vụn, nó ăn còn chê,” Giang Dư Đoạt ngồi xổm trên mặt đất nhìn Miu đang ăn đồ hộp, “Có phải là ở với anh quen thói rồi không, kén chọn.”

“Tôi kén chọn à?” Trình Khác hỏi.

“Không chỉ kén chọn, còn nghèo mà không biết thân biết phận.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tôi không nghèo.” Trình Khác nhắc nhở y.

“À, đúng rồi, người có tiền kia mà,” Giang Dư Đoạt đứng lên, “Nhà hàng kia của các anh thế nào rồi?”

“Vẫn thuận lợi, làm từng bước thôi, cũng được,” Trình Khác nói, “Lúc trở về, cậu có muốn qua thăm không?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Còn phải…nghĩ xem sau này nên làm gì.”

“Sau này?” Trình Khác nhìn y.

“Đến lúc đó nói sau đi,” Giang Dư Đoạt ngẫm lại liền vung tay, “Tôi mới có 22 tuổi.”

Trình Khác cười không ra tiếng.

“Anh chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi chưa đấy?” Giang Dư Đoạt đột nhiên nhớ ra, “Anh quên sinh nhật của tôi rồi đúng không?”

“Sinh nhật của cậu muốn quên cũng khó.” Trình Khác nói.

“Vậy anh chuẩn bị chưa?” Giang Dư Đoạt truy hỏi.

“Chuẩn bị rồi.” Trình Khác gật đầu.

“Là gì thế?” Giang Dư Đoạt tiếp tục hỏi.

“….Giờ nói cho cậu biết luôn không phải là mất hết bất ngờ à?” Trình Khác thở dài.

“Tôi không cần bất ngờ,” Giang Dư Đoạt nói, “Loại đại thiếu gia khác người như anh mới thích bất ngờ.”

“Cho nên giờ tôi không nói với cậu,” Trình Khác nói, “Loại Đại thiếu gia khác người như tôi đến lúc tặng quà mới công bố.”

“Aiiiii,” Giang Dư Đoạt liền ngồi xổm xuống, nhìn Miu ăn, mấy giây sau, y đột nhiên ngẩng đầu lên, “Trình Khác!”

“Hả?” Trình Khác bị y làm sợ hết hồn, “Làm sao?”

“Bất ngờ anh tặng sinh nhật tôi!” Giang Dư Đoạt hạ thấp giọng, “Không phải là…..chứ!”

“Chứ cái gì mà chứ?” Trình Khác nhìn y.

“Lên giường?” Giang Dư Đoạt nói, “Tự thắt nơ con bướm…”

“Con mẹ nó cậu im ngay!” Trình Khác không nhịn được rống lên, rống xong liền nhanh chóng nhìn xung quanh, sợ để bác sĩ y tá nào thấy hắn đang bắt nạt bệnh nhân.

“Trong tiểu thuyết không phải thường có…” Giang Dư Đoạt còn muốn nói, lại bị Trình Khác ngắt lời.

Trình Khác nhìn y chằm chằm: “Giang lão tam, cậu nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đọc bao nhiêu truyện xiếc xem bao nhiêu phim heo rồi?”

“Cái này cũng không nhất định là truyện xiếc, truyện bình thường cũng có mà.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác nhìn bộ dạng nghiêm túc đàng hoàng của y lại không nói được nữa, liền thở dài: “Tôi không định đến sinh nhật mới trừng trị cậu đâu.”

“Trừng trị?” Giang Dư Đoạt híp mắt lại, “Thôi bớt đi, anh không đánh lại được tôi.”

“Cũng chưa chắc,” Trình Khác châm điếu thuốc, “Có một số việc có thể khiến tôi ngập tràn sức mạnh.”

Trình Khác kéo dài một tuần khảo sát thêm hai ngày, không nói với Hứa Đinh, chỉ gọi điện cho nhà hàng thông báo cho Tuệ Tuệ.

Kết thúc khảo sát, bác sĩ Lý làm kiểm tra cho Giang Dư Đoạt, đồng ý cho y xuất viện.

Trình Khác vốn đang nghĩ có nên đi xe buýt cùng Giang Dư Đoạt về không, từ lúc y xuất viện bắt đầu dẫn y nhìn đủ loại cảnh đẹp khác nhau.

Thế nhưng nhớ lại trải nghiệm lúc mình đi xe buýt đến đây, hắn quyết định tạm thời kéo dài thời hạn của quá trình trải nghiệm này.

Không chỉ bởi vì thời gian quá lâu không chịu được, mà còn bởi vì thời gian quá dài, có hơi không nhịn nổi.

Ngày nào cũng cứ đến bệnh viện ngồi cùng Giang Dư Đoạt một hai tiếng, chỉ được nhìn không được làm.

Hắn vẫn luôn quan sát trạng thái Giang Dư Đoạt, mà càng nhiều lúc, trong đầu đều chứa những thứ chẳng tử tế gì.

Cho nên, cuối cùng hắn vẫn đặt trước vé máy bay, sau khi xuất viện thì mời La tỷ ăn một bữa cơm, sau đó liền đón xe đến thẳng sân bay.

“Nói với Trần Khánh hôm nay tôi về chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chưa,” Trình Khác nói, “Chốc nữa xuống máy bay đón xe về nhà luôn, nếu cho Trần Khánh biết, từ một giây cậu ta biết, ít nhất một tuần ngoại trừ lúc ngủ, cậu ta đều sẽ xuất hiện.”

Giang Dư Đoạt nở nụ cười, duỗi tay nắm lấy tay hắn: “Tay anh tháo thạch cao lúc nào?”

“Tháo lâu rồi, tôi cũng không nhớ nữa,” Trình Khác suy nghĩ, “Lúc một mình đi bệnh viện còn hơi buồn.”

“Bảo Trần Khánh đi cùng anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Đừng nói nhảm,” Trình Khác nói, “Cậu biết tôi có ý gì.”

“Xin lỗi mà, Trình Khác.” Giang Dư Đoạt tiến đến bên tai hắn, “Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Không cần nói xin lỗi, tôi cũng không trách cậu.” Trình Khác nói.

Tuy rằng đúng là hắn không trách Giang Dư Đoạt, mà phiền muộn mấy tháng nay của hắn cũng là thật, giờ nghe thấy Giang Dư Đoạt xin lỗi, hắn vẫn thấy rất vui vẻ.

“Chốc nữa trở lại tôi mời anh ăn cơm.” Giang Dư Đoạt nói.

“Không cần,” Trình Khác nói, “Về nhà đầu tiên nghỉ ngơi đã, cũng không gấp một bữa cơm này, tôi cũng không gầy, bớt ăn một bữa tranh thủ gầy đi.”

“Lúc không có tôi anh không gầy, đến lúc tôi về anh lại gầy,” Giang Dư Đoạt nói, “Thói xấu ở đâu ra thế.”

Thói xấu gì.

Một chút thói xấu cũng không có.

Cậu về rồi, lượng vận động gia tăng, không gầy mới là lạ.

Trình Khác bóp mi tâm, khống chế tưởng tượng điên cuồng đang trào lên.

Giờ vẫn còn đang trên máy bay, còn nửa tiếng nữa mới hạ cánh, từ sân bay về đến nhà Giang Dư Đoạt, cần ít nhất một tiếng đi taxi, còn tính thêm cả thời gian xuống máy bay phải đi nhận Miu rồi tìm xe taxi, chỉ cần lỡ chút thôi cũng phải mất ba tiếng.

Mà ba tiếng này nếu vẫn cứ như vậy, chưa đến được nhà, hắn đã mệt trong tinh thần rồi.

Hắn liếc nhìn Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt đang nghiêng đầu nhìn hắn, cười với hắn.

Nụ cười này thả lỏng mà tùy ý, chỉ có vui vẻ lúc cửu biệt trùng phùng, tạm thời không nhìn ra được có ý nghĩ đáng xấu hổ gì, điều này khiến Trình Khác cực kỳ áy náy.

Xa nhau lâu như vậy, vất vả lắm mới gặp mặt, cùng nhau trở về, trong đầu hắn lại nghĩ toàn là nội dung không lành mạnh.

Có lẽ ông trời cũng không lành mạnh cho lắm, nói chung Trình Khác cảm thấy bọn họ vẫn rất may mắn, cả đường chạy như bay về nhà, chỉ mất có hai tiếng rưỡi.

Dọc đường đi, Giang Dư Đoạt đều nắm lấy tay hắn, mãi tới lúc vào phòng mới buông ra.

“Toàn là mồ hôi,” Giang Dư Đoạt vẩy vẩy tay, thả Miu từ trong túi ra, đặt nước và thức ăn cho mèo vào đúng chỗ.

“Giang Dư Đoạt, có chuyện này tôi phải nói với cậu,” Trình Khác đứng giữa phòng khách, lúc Giang Dư Đoạt đi tới ôm hắn, hắn bắt đầu nói một mạch, “Từ ngày đầu tiên cậu đi, tôi đã chỉ muốn cho cậu một trận, mỗi ngày tôi đều nghĩ một lần, cũng đã đếm không biết bao nhiêu ngày.”

Giang Dư Đoạt nghiêng đầu nhìn hắn.

Trình Khác đẩy tay y ra, đưa tay cởi bỏ quần áo, tóm lấy cổ áo Giang Dư Đoạt rồi kéo y vào phòng ngủ: “Tôi có chín chín hơn 8100 ý nghĩ.”

Giang Dư Đoạt bị hắn dùng một tay kéo lên giường, sửng sốt hồi lâu: “Chín chín là tám mốt.”

“Cởi quần áo!” Trình Khác đạp rơi quần của mình, chỉ vào y, “Tôi không có sức đếm một hai ba với cậu, mau lên.”

“Anh làm gì đấy?” Giang Dư Đoạt có hơi khiếp sợ, mà bên trong ánh mắt và vẻ mặt cũng đã có thể nhìn ra được, câu hỏi này của y cũng không cần trả lời.

“Cho cậu một trận,” Trình Khác nhảy lên giường, vọt lên người y, gào lên, “Cởi quần áo!”

“Đệch,” Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, cởi áo, “Con mẹ nó, anh nghẹn điên rồi à?”

“Đúng!” Trình Khác tiếp tục gào, “Quần!”

Giang Dư Đoạt vội vàng cởi nốt quần, ném một cái sang bên cạnh, cũng gào lên: “Trình Khác, con mẹ nó anh thèm bị làm à! Lớn lối như thế!”

Trình Khác không nói gì, nhào tới ôm lấy y mà hôn.

Đổ ập xuống hôn xong một trận, hắn tóm lấy cánh tay Giang Dư Đoạt đang có hơi không hiểu, tàn nhẫn lật người y lại, mặt đập vào giường, sau đó nằm rạp xuống, kề sát sau tai y: “Cậu nói ai thèm làm? Tôi thèm đấy? Cậu biết làm không?”

Giang Dư Đoạt thở hổn hển, không nói gì, chỉ là nghiêng đầu qua.

“Giờ tôi sẽ dạy cậu.” Trình Khác dùng sức cắn lên bả vai y một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện