Editor: Gà _ LQĐ
Bên trong tân phòng, Khổng ma ma đang tận tình khuyên nhủ Tịnh Thục: "Cô nương đọc đủ loại thi thư, nhưng lại quên <Khổng Tước Đông Nam phi> sao? Lưu Vân Chi và Tiêu Trọng Khanh phu thê ân ái, không nể mặt bà bà, cuối cùng như thế nào, còn không phải bị Tiêu mẫu buộc hưu thê: bỏ vợ sao. Phủ Quận Vương này, nói trắng ra không phải là phủ trưởng công chúa ư, người tốt nhất mà người nên lấy lòng là trưởng công chúa và Quận Vương phi, chứ không phải là cô gia. Hôm nay sao cô nương làm ra chuyện hồ đồ như thế, nào có ai kính trà cho bài vị. Mẹ ruột của cô gia đã qua đời, hôm nay Quận Vương phi chính là mẹ cả, cô nương nên đối đãi với bà ấy như sinh mẫu. Bữa trưa cô nương cũng nhìn thấy, rõ ràng đang ra oai phủ đầu, đường đường là vương phủ thì sao ngay cả món thịt cũng không ăn nổi? Cô nương à, đừng ngu dại nữa, mỗi ngày dậy thật sớm thỉnh an bà bà và tổ mẫu mới là đúng lý, về phần cô gia, dù thế nào đi nữa hắn cũng không được thừa kế tước vị, tương lai vẫn sẽ phải dựa vào nhà để kiếm cơm, dù hắn không hiểu chuyện, nhưng vẫn mang họ Chu, không giống với cô nương, nên cảnh tỉnh chính mình đi thôi."
Tịnh Thục hé miệng, muốn nói cha mình Cao Bác Viễn cũng không thừa kế tước vị, nhưng trong lúc tổ phụ bị hoạch tội ông đã đạt được Võ Trạng Nguyên, cứu cả nhà. Một người nam nhân, thật sự chỉ có thể dựa vào nhà để kiếm ăn ư? Nhưng nàng cũng biết, nếu mình nói, Khổng ma ma cố chấp tự nhiên sẽ có một trăm lý do để phản bác, vì để tai mình thanh tịnh, nàng đành phải đáp: "Ta biết."
Hai mắt Chu Lãng khép lại, thân thể khẽ dựa vào tường, nhưng không ngờ khuỷu tay đụng phải cửa sổ, cửa sổ đỏ thắm két một tiếng mở ra. Y bỗng dưng mở mắt, sải bước đi ra khỏi viện.
Tịnh Thục lập tức từ trên ghế bật dậy, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn nhanh chóng biến mất trước cửa sổ. Y đến trước cửa sổ lúc nào, đã nghe được gì rồi?
Thẳng đến tối, y vẫn không xuất hiện, ngay cả cơm tối cũng không trở về ăn. Tịnh Thục vẫn chờ y, thức ăn hâm nóng nhiều lần, cho đến khi trên đường vang lên tiếng gõ mõ canh hai, nàng mới gắng gượng ăn vài miếng, rửa mặt rồi thay tẩm y chờ y.
Giờ phút này Chu Lãng đang ở tửu lâu Túy Bát Tiên uống đến mắt say lờ đờ mơ màng, cánh tay khoác lên vai Tống Chấn Cương trên, vỗ ngực bảo đảm: "Tống đại ca, huynh cứ yên tâm... Đi, ta chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực giúp huynh bắt được phi tặc."
Tống Chấn Cương là hảo hữu của đại gia Chu Nguyệt Chu gia ở Thái Học đã qua đời, năm đó chính là người hầu của đại ca Chu Lãng, tất cả bằng hữu của y đều quen biết. Giờ phút này, Tống Chấn Cương cũng đã hơi say, không để ý đã nói ra lời trong lòng mình: "A Lãng, không gạt ngươi, chức vụ này của ta ở Huyện úy đã nhịn hai năm, thật vất vả mới bắt được cơ hội tốt này, chủ bộ đại nhân đã nộp sổ con cho Lại bộ xin cáo lão về quê, cuối năm phá được cọc đại án này, vừa lúc lên được một bậc. Cho dù hai năm một bậc thang, muốn làm đến quan ngũ phẩm, cũng phải hơn 30 rồi."
Chu Lãng ha hả cười, nói: "Đại ca, ta thích huynh... Không xem tiểu đệ là người ngoài, nếu huynh đường hoàng nói quốc gia đại nghĩa linh tinh, tiểu đệ sẽ thật sự không thích nghe đấy. Đúng vậy, nam nhân tốt nên kiến công lập nghiệp, thành người, nào, các huynh đệ, làm một chén, từ sáng mai, chúng ta sẽ đồng mưu chuyện này."
Mấy người đang ngồi đều là tâm phúc của Tống Chấn Cương, hiện tại hắn đảm nhiệm Tòng bát phẩm kinh triệu phủ Huyện úy, chủ quản trị an Kinh thành. Thủ hạ đắc lực nhất là một người dám nghĩ dám làm, Cửu phẩm tuần kiểm La Thanh, vừa nhược quán, tuổi trẻ tài cao. Những người này đều không phải có gia thế vô cùng tốt, phần lớn là dựa vào thân thích dẫn dắt mới có được chức vị, nếu muốn thăng chức thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự rồi.
Cạn rượu trong chén, trên đường truyền đến tiếng gõ mõ canh hai, Chu Lãng vẫn chưa say bất tỉnh nhân sự, lảo đảo đứng lên: "Canh hai cấm đi lại ban đêm, nên về nhà."
Ngồi cười to, La Thanh kéo y ngồi xuống: "Hiền đệ chỉ để ý uống, ngươi đừng quên, chúng ta là ai? An phòng cả Kinh thành đều thuộc về Tống đại ca cai quản, Binh Đinh bộ khoái kiểm tra cấm đi lại ban đêm, nào dám cản chúng ta."
"A." Chu Lãng bừng tỉnh đại ngộ: "Ta quên mất, quyền lợi Tống đại ca rất lớn, ha ha!"
Tống Chấn Cương tự giễu nói: "Huynh đệ đừng chê cười đại ca ngươi, nhóm giang dương đại đạo toàn trộm gia đình hiển quý kia, nếu không phá được vụ án, mũ cánh chuồn cũng không giữ được."
Rượu quá ba tuần, khách và chủ đều vui mừng. Khi Chu Lãng về đến nhà, đã sắp đến giờ Tý, Tịnh Thục vẫn ngồi ở cạnh bàn chờ y, sau đó cảm thấy lạnh nên đã nằm trên sạp, đắp thảm lông cừu lên, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chu Lãng híp mắt nửa tỉnh nửa say, nhìn cô nương xinh đẹp động lòng người trên sạp, khí trời tháng Chạp, bên ngoài lạnh lẽo có thể đông cứng cả mũi, mà trong nhà đã đốt Địa Long, khuôn mặt của cô nương ngủ say nhỏ nhắn đỏ hồng tựa như say, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.
Tay và lòng y đột nhiên hơi ngứa, muốn ôm nàng.
Nàng nhất định vì chờ y nên mới không lên giường nghỉ ngơi, Chu Lãng ổn định cước bộ đến gần, cảm thấy chẳng qua do mình ngà ngà say, mới có thể ôm nàng lên giường. Mới vừa đưa hai tay ra, đã nghe một tiếng thét kinh hãi bên cạnh: "Tam gia ngài trở về rồi, nô tỳ đáng chết, đã ngủ quên mất. Phu nhân, phu nhân mau tỉnh, Tam gia đã trở về."
Tố Tiên dựa vào cây cột, ngồi trên thảm sàn dê nhung ngủ thiếp đi, đột nhiên mở mắt ra chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Chu Lãng đứng trước mặt Tịnh Thục, đưa tay ra muốn làm gì đó? Chẳng lẽ muốn đánh người. Nàng trở mình bò dậy, ngăn cản trước mặt Tịnh Thục.
Chu Lãng giơ tay lên che miệng ngáp một cái, nhưng cũng khó nén miệng đầy mùi rượu. Thấp giọng nói: "Gia mệt nhọc, ngủ đi."
Tịnh Thục đã tỉnh lại, thân thể nhỏ xinh đến gần Chu Lãng: "Ta đến hầu hạ phu quân rửa mặt, Tố Tiên ngươi đi gọi nước đi."
Chu Lãng khoát tay muốn nói không cần, nhưng ngửi mùi rượu trên người mình cũng cảm thấy khó chịu, quên đi, vẫn nên tắm một cái đã.
Trong thùng tắm hơi nước nóng dày đặc, tựa như ảo mộng. Tịnh Thục chưa từng hầu hạ nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ hồng lên, hai tay siết chặt khuấy chung một chỗ, không biết nên làm gì. Dường như phải giúp y cởi áo ra, nàng thử thăm dò đưa tay nhỏ ra, nhưng ngay cả y phục còn chưa đụng, mình lại bị hù rụt trở về. Đột nhiên phát hiện trên bình phong treo tẩm y của y, chợt giả vờ sửa sang lại y phục, xoay người lôi lôi kéo kéo.
Ở Tây Bắc Chu Lãng cũng không được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ được nữ nhân hầu hạ tắm rửa, cũng rất không quen. Đang do dự suy nghĩ muốn bảo nàng đi ra ngoài, lại sợ ra vẻ mình không phóng khoáng, chưa từng trải việc đời. Ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên phát hiện gương mặt xinh đẹp của tiểu nữ nhân ửng hồng, dáng vẻ hốt hoảng muốn trốn.
Thấy buồn cười, Chu Lãng chợt không khẩn trương nữa, bởi vì y phát hiện một người khác còn khẩn trương hơn y nhiều.
Thải Mặc từ bên ngoài đóng cửa lại, kéo tay Tố Tiên ngồi xổm ở chân tường, cười hì hì nói: "Tối nay nhất định có thể thành chuyện tốt."
Tố Tiên là một tiểu cô nương da mặt mỏng, xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng âm thầm vui vẻ thay tiểu thư.
Trong phòng yên tĩnh, cẩn thận nghe có thể nghe được tiếng ma sát của vải vóc, sau đó có nước tiếng vang lên, nghĩ đến nhất định là y đã trần truồng bước vào thùng nước tắm rồi, mặt Tịnh Thục đỏ tới mang tai, trong lòng có con nai con chạy loạn.
"Cần ta... Chà lưng cho chàng không?" Giọng nói của cô nương mềm nhũn dịu dàng, tất nhiên nói khẩu âm Liễu An châu. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ xoay qua một nửa, ánh mắt lại không dám nhìn về bên đó.
Vừa chạm vào nước nóng, rượu của Chu Lãng dâng trào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng say lòng người của nàng, bỗng dưng y cứng rắn.
Đây là...
Chu Lãng cắn hàm răng nuốt một hớp khí xuống đan điền, hận vì thân thể không có tiền đồ. Giờ phút này, trong lòng y có hai tiểu nhân nhân (chỉ người nhỏ bé) đang cãi nhau, một nói: Nữ nhân tham luyến quyền thế hư vinh của phủ Quận Vương, một lòng lấy lòng trưởng công chúa và Quận Vương phi, còn trượng phu trên danh nghĩa như y chẳng qua chỉ là đá kê chân của nàng thôi, tránh xa nàng ta ra, để cho nàng ta sống như quả phụ đi.
Một tiểu nhân nhân khác từ bụng nhảy ra đánh ngã tên phía trước, nói: Thánh chỉ ban hôn, làm sao nàng có thể biết trước. Đây là nhân duyên trời ban rất tốt, nàng ôn nhu đáng yêu khiến người thương mến, từ một khắc nhấc khăn voan hồng kia lên đã thích nàng rồi. Nàng còn không so đo đầu tóc mình rối bời tính khí thối, dịu dàng hầu hạ y, kính trà cho bài vị của mẫu thân, không phải vì quan tâm đến cảm thụ của y sao? Nương tử tốt như vậy, nếu mẫu thân còn sống, cũng sẽ thích nàng, cũng sẽ thúc giục mình viên phòng với nàng. Muốn nàng, muốn nàng...
"Khụ..." Chu Lãng ngã lưng ra sau, có vẻ khá thư thái, liếc mắt nhìn eo thon duyên dáng của tiểu nương tử, không tốt! Lại trướng đau rồi.
Tịnh Thục nghe được động tĩnh, nghi ngờ quay đầu lại: "Sao thế?"
Chu Lãng phản xạ bật dậy, muốn đi —— nổi lên một nửa, y không biết mình muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ôm nàng qua đây?
"Nàng vào trong đi." Y nửa ngồi lạnh lùng nói.
Y đột nhiên đứng dậy, Tịnh Thục không hề báo trước thấy được bắp thịt lồng ngực căng chặt, men theo giọt nước, lóe lên sự quyến rũ sáng bóng, thấy nàng quên cả hô hấp, quên mất phải che kín mắt.
"A." Đột nhiên phản ứng kịp, Tịnh Thục như được đại xá, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ. Miệng đắng lưỡi khô, cầm trà nóng trên bàn lên uống vài ngụm, vội vàng chạy lên giường nằm xuống, kéo chăn che mặt lại.
Trải qua không lâu lắm, cũng cảm giác được y đến mép giường. Mặc dù cách chăn bông thật dày, không nghe được tiếng động gì, nhưng nàng có thể cảm giác được y ở rất gần. Dường như y uống cạn sạch trà nóng trong ấm, đứng ở mép giường hồi lâu, cuối cùng y ngồi ở mép giường, một phen gạt tấm chăn phủ trên đầu nàng.
Sắc mặt y đỏ rực, là do nước nóng hun qua sao?
"Không sợ bị ngộp chết hả?" Y nhẹ giọng trách cứ một câu, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng sâu, sâu không thấy đáy.
Mắt to như nước của Tịnh Thục ngượng ngùng nhìn y một cái, rồi vội vàng rũ lông mi thật dài xuống, không dám nhìn. Không biết tư thái như vậy, càng thêm quyến rũ.
Chu Lãng đột nhiên chống lên gối đầu bên cạnh nàng, ánh mắt cũng nóng bỏng khó nén, ôm nàng vào lòng, đưa tay muốn đụng vào gương mặt nàng... Trong đầu lại đột ngột nhảy ra một câu nói, ở đêm động phòng hoa chúc chính y đã nói ra lời nói hùng hồn, tuyệt đối không đụng vào nàng, cả đời đều sẽ không đụng vào nàng. Mới qua một ngày, đây là cái gì?
Khớp xương bàn tay của nam nhân hiện rõ lên cầm gối đầu ném xuống dưới bàn chân nàng, vén chăn long phượng lên rồi chui vào, nằm xuống bên chân nàng, buồn bực nhìn chỗ nhô lên ở trong chăn.
Tịnh Thục phát hiện khác thường, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ nhìn thấy một đôi bàn chân to lớn, mặc dù y mới vừa tắm xong, không có mùi lạ, nhưng mà... Lòng nàng một tấc lại một tấc lạnh dần.
Đây là gì? Cùng giường không cùng gối sao? Y ghét mình như vậy, không muốn nhìn nàng ngủ sao?
Bên trong tân phòng, Khổng ma ma đang tận tình khuyên nhủ Tịnh Thục: "Cô nương đọc đủ loại thi thư, nhưng lại quên <Khổng Tước Đông Nam phi> sao? Lưu Vân Chi và Tiêu Trọng Khanh phu thê ân ái, không nể mặt bà bà, cuối cùng như thế nào, còn không phải bị Tiêu mẫu buộc hưu thê: bỏ vợ sao. Phủ Quận Vương này, nói trắng ra không phải là phủ trưởng công chúa ư, người tốt nhất mà người nên lấy lòng là trưởng công chúa và Quận Vương phi, chứ không phải là cô gia. Hôm nay sao cô nương làm ra chuyện hồ đồ như thế, nào có ai kính trà cho bài vị. Mẹ ruột của cô gia đã qua đời, hôm nay Quận Vương phi chính là mẹ cả, cô nương nên đối đãi với bà ấy như sinh mẫu. Bữa trưa cô nương cũng nhìn thấy, rõ ràng đang ra oai phủ đầu, đường đường là vương phủ thì sao ngay cả món thịt cũng không ăn nổi? Cô nương à, đừng ngu dại nữa, mỗi ngày dậy thật sớm thỉnh an bà bà và tổ mẫu mới là đúng lý, về phần cô gia, dù thế nào đi nữa hắn cũng không được thừa kế tước vị, tương lai vẫn sẽ phải dựa vào nhà để kiếm cơm, dù hắn không hiểu chuyện, nhưng vẫn mang họ Chu, không giống với cô nương, nên cảnh tỉnh chính mình đi thôi."
Tịnh Thục hé miệng, muốn nói cha mình Cao Bác Viễn cũng không thừa kế tước vị, nhưng trong lúc tổ phụ bị hoạch tội ông đã đạt được Võ Trạng Nguyên, cứu cả nhà. Một người nam nhân, thật sự chỉ có thể dựa vào nhà để kiếm ăn ư? Nhưng nàng cũng biết, nếu mình nói, Khổng ma ma cố chấp tự nhiên sẽ có một trăm lý do để phản bác, vì để tai mình thanh tịnh, nàng đành phải đáp: "Ta biết."
Hai mắt Chu Lãng khép lại, thân thể khẽ dựa vào tường, nhưng không ngờ khuỷu tay đụng phải cửa sổ, cửa sổ đỏ thắm két một tiếng mở ra. Y bỗng dưng mở mắt, sải bước đi ra khỏi viện.
Tịnh Thục lập tức từ trên ghế bật dậy, kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn nhanh chóng biến mất trước cửa sổ. Y đến trước cửa sổ lúc nào, đã nghe được gì rồi?
Thẳng đến tối, y vẫn không xuất hiện, ngay cả cơm tối cũng không trở về ăn. Tịnh Thục vẫn chờ y, thức ăn hâm nóng nhiều lần, cho đến khi trên đường vang lên tiếng gõ mõ canh hai, nàng mới gắng gượng ăn vài miếng, rửa mặt rồi thay tẩm y chờ y.
Giờ phút này Chu Lãng đang ở tửu lâu Túy Bát Tiên uống đến mắt say lờ đờ mơ màng, cánh tay khoác lên vai Tống Chấn Cương trên, vỗ ngực bảo đảm: "Tống đại ca, huynh cứ yên tâm... Đi, ta chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực giúp huynh bắt được phi tặc."
Tống Chấn Cương là hảo hữu của đại gia Chu Nguyệt Chu gia ở Thái Học đã qua đời, năm đó chính là người hầu của đại ca Chu Lãng, tất cả bằng hữu của y đều quen biết. Giờ phút này, Tống Chấn Cương cũng đã hơi say, không để ý đã nói ra lời trong lòng mình: "A Lãng, không gạt ngươi, chức vụ này của ta ở Huyện úy đã nhịn hai năm, thật vất vả mới bắt được cơ hội tốt này, chủ bộ đại nhân đã nộp sổ con cho Lại bộ xin cáo lão về quê, cuối năm phá được cọc đại án này, vừa lúc lên được một bậc. Cho dù hai năm một bậc thang, muốn làm đến quan ngũ phẩm, cũng phải hơn 30 rồi."
Chu Lãng ha hả cười, nói: "Đại ca, ta thích huynh... Không xem tiểu đệ là người ngoài, nếu huynh đường hoàng nói quốc gia đại nghĩa linh tinh, tiểu đệ sẽ thật sự không thích nghe đấy. Đúng vậy, nam nhân tốt nên kiến công lập nghiệp, thành người, nào, các huynh đệ, làm một chén, từ sáng mai, chúng ta sẽ đồng mưu chuyện này."
Mấy người đang ngồi đều là tâm phúc của Tống Chấn Cương, hiện tại hắn đảm nhiệm Tòng bát phẩm kinh triệu phủ Huyện úy, chủ quản trị an Kinh thành. Thủ hạ đắc lực nhất là một người dám nghĩ dám làm, Cửu phẩm tuần kiểm La Thanh, vừa nhược quán, tuổi trẻ tài cao. Những người này đều không phải có gia thế vô cùng tốt, phần lớn là dựa vào thân thích dẫn dắt mới có được chức vị, nếu muốn thăng chức thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự rồi.
Cạn rượu trong chén, trên đường truyền đến tiếng gõ mõ canh hai, Chu Lãng vẫn chưa say bất tỉnh nhân sự, lảo đảo đứng lên: "Canh hai cấm đi lại ban đêm, nên về nhà."
Ngồi cười to, La Thanh kéo y ngồi xuống: "Hiền đệ chỉ để ý uống, ngươi đừng quên, chúng ta là ai? An phòng cả Kinh thành đều thuộc về Tống đại ca cai quản, Binh Đinh bộ khoái kiểm tra cấm đi lại ban đêm, nào dám cản chúng ta."
"A." Chu Lãng bừng tỉnh đại ngộ: "Ta quên mất, quyền lợi Tống đại ca rất lớn, ha ha!"
Tống Chấn Cương tự giễu nói: "Huynh đệ đừng chê cười đại ca ngươi, nhóm giang dương đại đạo toàn trộm gia đình hiển quý kia, nếu không phá được vụ án, mũ cánh chuồn cũng không giữ được."
Rượu quá ba tuần, khách và chủ đều vui mừng. Khi Chu Lãng về đến nhà, đã sắp đến giờ Tý, Tịnh Thục vẫn ngồi ở cạnh bàn chờ y, sau đó cảm thấy lạnh nên đã nằm trên sạp, đắp thảm lông cừu lên, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chu Lãng híp mắt nửa tỉnh nửa say, nhìn cô nương xinh đẹp động lòng người trên sạp, khí trời tháng Chạp, bên ngoài lạnh lẽo có thể đông cứng cả mũi, mà trong nhà đã đốt Địa Long, khuôn mặt của cô nương ngủ say nhỏ nhắn đỏ hồng tựa như say, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.
Tay và lòng y đột nhiên hơi ngứa, muốn ôm nàng.
Nàng nhất định vì chờ y nên mới không lên giường nghỉ ngơi, Chu Lãng ổn định cước bộ đến gần, cảm thấy chẳng qua do mình ngà ngà say, mới có thể ôm nàng lên giường. Mới vừa đưa hai tay ra, đã nghe một tiếng thét kinh hãi bên cạnh: "Tam gia ngài trở về rồi, nô tỳ đáng chết, đã ngủ quên mất. Phu nhân, phu nhân mau tỉnh, Tam gia đã trở về."
Tố Tiên dựa vào cây cột, ngồi trên thảm sàn dê nhung ngủ thiếp đi, đột nhiên mở mắt ra chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Chu Lãng đứng trước mặt Tịnh Thục, đưa tay ra muốn làm gì đó? Chẳng lẽ muốn đánh người. Nàng trở mình bò dậy, ngăn cản trước mặt Tịnh Thục.
Chu Lãng giơ tay lên che miệng ngáp một cái, nhưng cũng khó nén miệng đầy mùi rượu. Thấp giọng nói: "Gia mệt nhọc, ngủ đi."
Tịnh Thục đã tỉnh lại, thân thể nhỏ xinh đến gần Chu Lãng: "Ta đến hầu hạ phu quân rửa mặt, Tố Tiên ngươi đi gọi nước đi."
Chu Lãng khoát tay muốn nói không cần, nhưng ngửi mùi rượu trên người mình cũng cảm thấy khó chịu, quên đi, vẫn nên tắm một cái đã.
Trong thùng tắm hơi nước nóng dày đặc, tựa như ảo mộng. Tịnh Thục chưa từng hầu hạ nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ hồng lên, hai tay siết chặt khuấy chung một chỗ, không biết nên làm gì. Dường như phải giúp y cởi áo ra, nàng thử thăm dò đưa tay nhỏ ra, nhưng ngay cả y phục còn chưa đụng, mình lại bị hù rụt trở về. Đột nhiên phát hiện trên bình phong treo tẩm y của y, chợt giả vờ sửa sang lại y phục, xoay người lôi lôi kéo kéo.
Ở Tây Bắc Chu Lãng cũng không được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ được nữ nhân hầu hạ tắm rửa, cũng rất không quen. Đang do dự suy nghĩ muốn bảo nàng đi ra ngoài, lại sợ ra vẻ mình không phóng khoáng, chưa từng trải việc đời. Ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên phát hiện gương mặt xinh đẹp của tiểu nữ nhân ửng hồng, dáng vẻ hốt hoảng muốn trốn.
Thấy buồn cười, Chu Lãng chợt không khẩn trương nữa, bởi vì y phát hiện một người khác còn khẩn trương hơn y nhiều.
Thải Mặc từ bên ngoài đóng cửa lại, kéo tay Tố Tiên ngồi xổm ở chân tường, cười hì hì nói: "Tối nay nhất định có thể thành chuyện tốt."
Tố Tiên là một tiểu cô nương da mặt mỏng, xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng âm thầm vui vẻ thay tiểu thư.
Trong phòng yên tĩnh, cẩn thận nghe có thể nghe được tiếng ma sát của vải vóc, sau đó có nước tiếng vang lên, nghĩ đến nhất định là y đã trần truồng bước vào thùng nước tắm rồi, mặt Tịnh Thục đỏ tới mang tai, trong lòng có con nai con chạy loạn.
"Cần ta... Chà lưng cho chàng không?" Giọng nói của cô nương mềm nhũn dịu dàng, tất nhiên nói khẩu âm Liễu An châu. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ xoay qua một nửa, ánh mắt lại không dám nhìn về bên đó.
Vừa chạm vào nước nóng, rượu của Chu Lãng dâng trào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng say lòng người của nàng, bỗng dưng y cứng rắn.
Đây là...
Chu Lãng cắn hàm răng nuốt một hớp khí xuống đan điền, hận vì thân thể không có tiền đồ. Giờ phút này, trong lòng y có hai tiểu nhân nhân (chỉ người nhỏ bé) đang cãi nhau, một nói: Nữ nhân tham luyến quyền thế hư vinh của phủ Quận Vương, một lòng lấy lòng trưởng công chúa và Quận Vương phi, còn trượng phu trên danh nghĩa như y chẳng qua chỉ là đá kê chân của nàng thôi, tránh xa nàng ta ra, để cho nàng ta sống như quả phụ đi.
Một tiểu nhân nhân khác từ bụng nhảy ra đánh ngã tên phía trước, nói: Thánh chỉ ban hôn, làm sao nàng có thể biết trước. Đây là nhân duyên trời ban rất tốt, nàng ôn nhu đáng yêu khiến người thương mến, từ một khắc nhấc khăn voan hồng kia lên đã thích nàng rồi. Nàng còn không so đo đầu tóc mình rối bời tính khí thối, dịu dàng hầu hạ y, kính trà cho bài vị của mẫu thân, không phải vì quan tâm đến cảm thụ của y sao? Nương tử tốt như vậy, nếu mẫu thân còn sống, cũng sẽ thích nàng, cũng sẽ thúc giục mình viên phòng với nàng. Muốn nàng, muốn nàng...
"Khụ..." Chu Lãng ngã lưng ra sau, có vẻ khá thư thái, liếc mắt nhìn eo thon duyên dáng của tiểu nương tử, không tốt! Lại trướng đau rồi.
Tịnh Thục nghe được động tĩnh, nghi ngờ quay đầu lại: "Sao thế?"
Chu Lãng phản xạ bật dậy, muốn đi —— nổi lên một nửa, y không biết mình muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ôm nàng qua đây?
"Nàng vào trong đi." Y nửa ngồi lạnh lùng nói.
Y đột nhiên đứng dậy, Tịnh Thục không hề báo trước thấy được bắp thịt lồng ngực căng chặt, men theo giọt nước, lóe lên sự quyến rũ sáng bóng, thấy nàng quên cả hô hấp, quên mất phải che kín mắt.
"A." Đột nhiên phản ứng kịp, Tịnh Thục như được đại xá, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ. Miệng đắng lưỡi khô, cầm trà nóng trên bàn lên uống vài ngụm, vội vàng chạy lên giường nằm xuống, kéo chăn che mặt lại.
Trải qua không lâu lắm, cũng cảm giác được y đến mép giường. Mặc dù cách chăn bông thật dày, không nghe được tiếng động gì, nhưng nàng có thể cảm giác được y ở rất gần. Dường như y uống cạn sạch trà nóng trong ấm, đứng ở mép giường hồi lâu, cuối cùng y ngồi ở mép giường, một phen gạt tấm chăn phủ trên đầu nàng.
Sắc mặt y đỏ rực, là do nước nóng hun qua sao?
"Không sợ bị ngộp chết hả?" Y nhẹ giọng trách cứ một câu, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng sâu, sâu không thấy đáy.
Mắt to như nước của Tịnh Thục ngượng ngùng nhìn y một cái, rồi vội vàng rũ lông mi thật dài xuống, không dám nhìn. Không biết tư thái như vậy, càng thêm quyến rũ.
Chu Lãng đột nhiên chống lên gối đầu bên cạnh nàng, ánh mắt cũng nóng bỏng khó nén, ôm nàng vào lòng, đưa tay muốn đụng vào gương mặt nàng... Trong đầu lại đột ngột nhảy ra một câu nói, ở đêm động phòng hoa chúc chính y đã nói ra lời nói hùng hồn, tuyệt đối không đụng vào nàng, cả đời đều sẽ không đụng vào nàng. Mới qua một ngày, đây là cái gì?
Khớp xương bàn tay của nam nhân hiện rõ lên cầm gối đầu ném xuống dưới bàn chân nàng, vén chăn long phượng lên rồi chui vào, nằm xuống bên chân nàng, buồn bực nhìn chỗ nhô lên ở trong chăn.
Tịnh Thục phát hiện khác thường, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ nhìn thấy một đôi bàn chân to lớn, mặc dù y mới vừa tắm xong, không có mùi lạ, nhưng mà... Lòng nàng một tấc lại một tấc lạnh dần.
Đây là gì? Cùng giường không cùng gối sao? Y ghét mình như vậy, không muốn nhìn nàng ngủ sao?
Danh sách chương