Editor: Gà - LQĐ
Lúc Chu Lãng tắm rửa, Tịnh Thục ngoan ngoãn ngồi một bên nhóm lửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn ngọn lửa trong nội đường, không hề liếc mắt nhìn y.
Chu Lãng nhìn mặt bên e lệ của nàng, mỉm cười.
Trở lại phòng ngủ, Tịnh Thục nghiêng người dựa vào kháng mà ngủ. Dù sao tối hôm qua hao tổn quá độ, sau nửa đêm mới ngủ.
"Nằm xuống đi, ở đây không có người ngoài, cần gì chịu đựng chứ." Chu Lãng đến đỡ nàng nằm xuống giường, kéo chăn bông đắp cho nàng, dịu dàng nói: "Ta giúp nàng bôi thuốc."
"Vết thương đã lành rồi, không cần bôi thuốc nữa." Tịnh Thục thành thật nói.
Chu Lãng cười không đáp, lấy ra hai bình thuốc nhỏ từ trong bao y phục. Cầm trên tay suy nghĩ, tự nhủ: "Hôm nay tình trạng thế này dùng màu lam, tối mai dùng... màu đỏ."
Tịnh Thục nhìn dáng vẻ ngu ngốc của y, mím môi cười trộm, chẳng qua rất nhanh nàng không cười nổi. Bởi vì Chu Lãng vừa cầm bình thuốc, tay kia vừa muốn cởi quần nàng.
"Chàng... Chàng làm gì?" Tiểu nương tử bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, cố gắng vội vàng kéo chăn lên.
"Đừng động, nói sẽ bôi thuốc cho nàng mà." Chu Lãng nghiêm túc nhìn vào nơi không cho phép nhìn của nàng.
"Ta không muốn." Tiểu nương tử tức giận, liều mạng chui vào chăn.
"Ngoan! Đừng nhúc nhích, ta nghe người ta nói, cố ý tìm đấy, nếu bị mài rách da, sau khi thoa lên có thể sẽ tốt hơn." Bàn tay Chu Lãng nhấn một cái, cố định thân thể mềm mại, quét một ít dược cao mát lạnh, đưa vào bên trong.
Sức lực của Tịnh Thục có hạn, giãy giụa trong chốc lát chạy không thoát thì bỏ cuộc. Bởi vì vùng vẫy khiến tiếp xúc càng thêm thân mật, càng bừa bãi hơn. Nàng yên tĩnh lại, dùng chăn che kín mặt và nửa người trên, nửa người dưới để mặc y giày vò.
Cảm giác mát mẻ quả thực rất thoải mái, loại bỏ đau nhức như thiêu như đốt, nhưng vừa nghĩ tới ngón tay y, ánh mắt y đang lượn lờ ở nơi nào đó, trong lòng Tịnh Thục bỗng nóng hừng hực.
Cũng may, y rất quân tử khống chế mình, không vì xúc động mà muốn nàng thêm lần nữa. Buổi tối ngủ, cũng chỉ ôm nàng vào lòng, hôn trán, nhưng như bị nghiện, lại hôn môi, cuối cùng không dám đi xuống nữa, sợ mình khống chế không nổi khiến nàng khóc, dù sao thời gian còn nhiều mà.
Ngày kế lên đường trở về phủ, lúc lên xe, y không để ý bên cạnh có lão phu thê Dương gia, ôm nàng đặt vào xe. Vì thế, sau khi lên xe, vẫn bị tiểu nương tử trừng mắt đáp lễ.
"Thế nào? Không muốn cho ta ôm à?" Chu Lãng cười nhìn nàng.
"Ngay trước mặt người ngoài..." Tịnh Thục ngượng ngùng cúi đầu.
"Vậy bây giờ... không có người ngoài này." Y bế tiểu nương tử đặt trên đùi mình, ôm hôn.
"Sao hôm nay chàng lại..." Tiểu nương tử yêu kiều nhìn y, không nói ra miệng.
"Thế nào? Thích động tay động chân? Đây còn không phải là vì..." Chu Lãng cố ý cắt ngang, nghẹn cười nhìn nét mặt nàng. Tịnh Thục mỉm cười nhìn mũi chân, y sẽ nói gì? Nhất định sẽ nói bởi vì thích nàng.
"Bởi vì nàng cố ý quyến rũ ta." Chu Lãng cố ý trêu nàng, chờ nàng nổi cáu.
Tịnh Thục quả thật sửng sốt, không hiểu sao y có thể nhìn thấu tâm tư mình, bị y phát hiện, sau này sao có thể làm mặt dày gặp y.
Chu Lãng vốn tưởng rằng nàng sẽ tức giận mắng y, hoặc là cười oán trách vài câu, đánh hai cái cũng được, liếc mắt đưa tình chẳng hạn, cuộc sống phu thê như vậy mới có ý vị, hơn nữa kể từ sau khi thích nàng, dường như luôn bị ngứa da, thích bị nàng trừng hay đánh vài cái.
Đột nhiên y cảm giác có gì đó không đúng, vẻ mặt này của tiểu nương tử rõ ràng đã bị bắt tại trận vì làm việc trái với lương tâm, trong đầu bất chợt hiện lên hôm đó nàng mặc y phục mỏng tang, lộ vai, chẳng lẽ tiểu nương tử thật sự cố ý quyến rũ y? Chu Lãng bỗng nhiên cười ha ha, ôm chặt nàng vào lòng. Tịnh Thục lại không vui, chàng biết cũng rồi, sao còn muốn nói ra làm người ta khó chịu hả.
Nàng dùng tay đẩy lồng ngực y, không buông tha nói: "Ai quyến rũ chàng? Chàng ngậm máu phun người, chàng đừng ôm ta."
Cánh tay mảnh khảnh, bàn tay mềm mại nhỏ bé, sao địch nổi nam nhân luyện võ, hai ba cái đã bị trị phục, dựa vào lòng y không cử động. Nhưng tiểu nương tử tức giận, buông mi mắt xuống, mím chặt môi, không phản kháng, nhưng cũng không nói gì.
Chu Lãng nhìn ánh mắt của nàng thì từ từ mềm nhũn ra, nhẹ nhàng hôn trán, gương mặt, môi đỏ mọng của nàng: "Trêu nàng thôi, tưởng thật à? Ta quyến rũ nàng được chưa?"
Tiểu nương tử không để ý đến y, một mình cúi đầu tức giận, Chu Lãng bất đắc dĩ, cầm tay nàng đánh lên người mình: "Cho nàng đánh hai cái được không?"
Tâm trạng Tịnh Thục không tốt, mặc kệ y, cũng muốn thử xem Thải Mặc nói đúng không, sau khi nam nhân làm xong chuyện kia thì tính khí thật sẽ thay đổi sao?
Chu Lãng hơi rầu, lại áy náy, chán nản gục đầu trước ngực nàng, thấp giọng nói: "Thật ra vì thích nàng, thích, rất thích, cho nên luôn không nhịn được muốn ôm nàng, hôn nàng, cho dù trêu nàng nổi giận đánh ta, ta cũng vui vẻ, nàng đừng không để ý đến ta, nhé?"
Tiểu nương tử vẫn im lặng, chỉ có thể nghe nhịp tim nàng càng lúc càng nhanh, trong lúc Chu Lãng lơ đãng ngước mắt nhìn, thấy nàng đang mím môi cười trộm.
"Hay lắm! Xem ta phạt nàng thế nào." Y hung dữ ngẩng đầu lên, hung tợn hôn nàng, ngậm toàn bộ đôi môi anh đào vào trong miệng, trằn trọc ma sát, khẽ cắn mút. Lưỡi luồn vào miệng nhỏ, cướp đoạt ngọt ngào của nàng, không cho nàng cơ hội hít thở.
Chử Bình ‘giá giá’ giục ngựa hét lớn, che dấu tiếng thở dốc làm người ta tai nóng tim đập, lúc này Tam gia đang nếm ngon ngọt, không thể cứu vãn rồi. Chẳng lẽ chuyện kia thật sự tuyệt vời như vậy?
Dọc theo đường đi, không biết hôn bao nhiêu, Tịnh Thục cảm giác đôi môi mình cũng sắp sưng lên rồi, cũng không biết có phải y hôn chưa đủ không. Trên tay cũng không thành thật, không mò xuống thì cũng xoa nắn phía trên, tựa như sắc lang đã đói bụng nhiều ngày.
Về đến cổng phủ Quận vương, Chu Lãng nhảy xuống xe trước, có lòng muốn ôm nàng xuống, nhưng khi có đông đảo hạ nhân trước mặt, nhất thời do dự.
Chử Bình thấy chủ tử đứng một bên xoa tay, vội vàng bày băng ghế, để Tịnh Thục xuống xe.
Nàng đã phủ mũ áo khoác kín đầu, che giấu gương mặt ửng hồng của mình, bảo Chử Bình ôm chỉ diên [1] đã mua trên đường cùng đến phòng chính thỉnh an. Sau tân hôn đây là lần đầu tiên ra cửa ba ngày, Tịnh Thục cảm thấy nên mang về chút lễ vật cho mọi người, nên đã mua vài chỉ diên tinh xảo nổi danh trong trấn nhỏ về.
[1] chỉ diên: diều giấy.
Hôm nay khí trời khá tốt, trong phòng chính cũng vô cùng náo nhiệt, Cận thị dẫn theo Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đến chỗ Trưởng công chúa, Quận vương phi, Thẩm thị kể vài chuyện lý thú trong kinh, tiểu Kim Phượng ngồi trên giường bên cạnh trưởng công chúa ăn bánh mứt táo.
"Nghe nói những ngày qua thiên kim Thừa tướng đang dưỡng bệnh, nhưng không phải thật sự dưỡng bệnh, mà là xuôi nam đi Nam Chiếu tìm Lý Duy nhỉ, lần này khiến mặt mũi Tư Mã thừa tướng để ở đâu chứ? Trên đường nếu xảy ra chuyện gì, sau khi trở về còn không phải do phủ Cửu vương chịu trách nhiệm sao, thật sự khiến hoàng gia mất thể diện." Quận vương phi luôn không ưa Cửu vương phi, hôm nay nghe nói có liên quan đến nhà bà, đương nhiên vui lòng lấy ra tiêu khiển.
Đích trưởng nữ thừa tướng Tư Mã Đại ngưỡng mộ Thế tử Cửu vương Lý Duy, cũng không phải là bí mật gì lớn trong đám người trẻ tuổi, nhưng Lý Duy đi sứ Nam Chiếu, định hôn cùng công chúa Nam Chiếu, thậm chí Thừa tướng phu nhân âm thầm tìm Cửu vương phi thương lượng có thể nhị nữ nhất phu (hai gái một chồng) không, lấy địa vị bình thê để Tư Mã Đại vào phủ Cửu vương, nhưng bị biểu muội của Cửu vương phi uyển chuyển từ chối. Tuy chuyện này hai bên giấu giếm rất kỹ, nhưng đám tiểu thanh niên Truy Phong xã luôn bắt gặp ánh mắt, giọng điệu ái mộ của Tư Mã Đại đối với Lý Duy, làm sao có thể lừa gạt được.
Trưởng công chúa cũng không thích Cửu vương phi, nghe vậy lập tức bĩu môi, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Bất kể người ta thế nào, cô nương nhà chúng ta luôn tốt hơn cả, sau này có đến cửa cầu hôn, cũng nên suy tính."
Theo lý thuyết hai cô nương phủ Quận vương, một người 15, một người 14, đều xinh đẹp, sớm nên có người tới nhà xin cưới. Nhưng cố tình trước cửa vô cùng vắng vẻ, Trưởng công chúa cảm thấy cạnh cửa nhà mình quá cao, chắc là các quan viên bình thường không dám hy vọng xa vời.
Hai cô nương thấy nhắc đến hôn sự, cũng thẹn thùng cúi đầu, một người vặn khăn tay, một kẻ nhìn ống tay áo thêu hoa tinh xảo đến xuất thần.
Tiểu nha hoàn đi vào báo Tam gia và Tam phu nhân đã trở về, mọi người đều cùng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Vào phòng, Tịnh Thục tháo mũ trên đầu xuống, phúc thân: "Thỉnh an tổ mẫu và mẫu thân, Nhị thẩm."
"Miễn đi, mọi sự vẫn suông sẻ chứ?" Trưởng công chúa lười phải nâng mắt, chỉ đạm mạc nhìn lướt qua.
"Hồi tổ mẫu, đều tốt." Chu Lãng quy củ chào, đáp lời. Mặc dù trong lòng y không thích Trưởng công chúa, nhưng cũng không muốn mang trên lưng tiếng xấu là bất kính với trưởng bối.
Quận vương phi nhìn lướt qua vợ chồng son, chợt cảm thấy có chỗ nào đó hơi khác, nhìn tướng mạo, cũng không có gì thay đổi, nhưng không nói rõ đó là cảm giác gì.
"Tổ mẫu, chúng con đi ngang qua một trấn nhỏ, thấy mấy cái chỉ diên xinh xắn, nên đã mua về, tháng sau xuân về hoa nở, vừa lúc thích hợp cho các muội muội chơi đùa." Tịnh Thục vừa nói, từ trên tay Chử Bình cầm lấy một chỉ diên Hoa Hồ Điệp có màu sắc diễm lệ đưa cho tiểu Kim Phượng: "Kim Phượng muội muội thích cái này không?"
"Đẹp quá, đẹp quá." Tiểu Kim Phượng lập tức ném bánh mứt táo trong tay, chạy đến bắt lấy chỉ diên, nhưng vì cô bé chộp lấy quá mạnh, cánh nhọn của bươm buớm đâm thẳng vào mặt Tịnh Thục.
"Cẩn thận." Chu Lãng bước lên trước, cánh tay duỗi ra, ôm Tịnh Thục vào lòng, vọt qua một bên.
Chu Ngọc Phượng và Chu Nhã Phượng ngây người, Tam ca có thân thủ tốt vậy. Không, đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là ban đầu Tam ca không vui khi cưới Tam tẩu, đêm tân hôn còn không chịu viên phòng mà, sao hôm nay lại khẩn trương thủ hộ đến thế.
Tịnh Thục dựa vào lòng y chưa tỉnh hồn, nàng không bị chỉ diên dọa hỏng, mà bị hành động của Chu Lãng dọa sợ.
"Không sao chứ?" Chu Lãng cúi đầu kiểm tra.
"Không sao." Tịnh Thục lắc đầu, lướt qua bờ vai y thì thấy mọi người đều đang nhìn bên này. Đột nhiên phát hiện đang bị y ôm vào lòng, chuyện đã qua lại không rời khỏi y, khuôn mặt nhỏ của Tịnh Thục bỗng dưng đỏ lên, trong mắt hiện vẻ thẹn thùng, nhẹ nhàng đẩy y ra, rèm mắt rũ xuống, dường như chưa xảy ra chuyện gì, nhìn thế nào cũng không giống giả vờ.
Chu Lãng thấy thê tử xấu hổ, cười ha ha đứng qua một bên, mặc dù không đưa tay sờ đầu nàng, nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng xoa dịu nàng.
Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đang ở tuổi hiểu rõ chuyện nam nữ nhất, nhìn dáng vẻ Tam ca và Tam tẩu, cứ cảm thấy đó là một sự ngọt ngào phát ra từ đáy lòng, Tam ca lại là nam nhân không thèm che giấu. Mặc dù Tam tẩu cố giấu, mím chặt môi không chịu nhìn Tam ca, tuy nhiên vẫn không che đậy được loại cảm giác ngọt ngào tựa mật này.
Những người khác cũng phát hiện ra đầu mối, môi Cận thị nở nụ cười yếu ớt, như vô tình như cố ý nhìn về phía Quận vương phi. Thôi thị vốn đi đến xem tay Kim Phượng có bị thương không, theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, vừa lúc phát hiện tiểu nương tử đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng rùng mình, vẻ mặt cũng cứng lại. Từ lúc nào, tình cảm của bọn nó tốt như vậy? Chẳng lẽ... viên phòng rồi sao?