Hắn rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện tìm kiếm chứng cứ Hoàng Quảng Đức và đưa hắn ra công lý.
Cố Xạ thừa lúc hắn trầm tư, từng bước xâm chiếm thế lực quân đen, thành lập nên thiên hạ của quân trắng.
Lúc Nhạc Lăng hoàn hồn, đại thế đã mất. “Ta nhận thua.” Hắn ném quân cờ.
Cố Xạ đứng dậy nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta bảo Cố Tiểu Giáp đưa ngươi đi.”
“Chờ một chút.” Nhạc Lăng vội ho một tiếng, “Ta ngẫm nghĩ một hồi, nhận ra rằng Hoàng Quảng Đức thương thiên hại lý, thiên hạ khó dung, nếu có thể đem hắn trừ bỏ, cũng là một việc công đức.”
“Quá muộn rồi.” Cố Xạ nói lời mang theo hai nghĩa, “Nhạc huynh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhạc Lăng: “…” Hắn nghỉ ngơi được mới lạ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tiểu Giáp đã bị Cố Xạ phái đến chờ chực.
Nhạc Lăng kì kèo đến trưa mới xuất môn.
Hai người không thân không quen, trên đường không có gì để nói.
Cố Tiểu Giáp đưa Nhạc Lăng đến trước cửa nha môn, chờ hắn xuống xe, mới do dự hỏi một câu, “Công tử chỉ bảo ta đưa ngươi đến đây, không nói có phải đón về hay không. Ngươi có muốn ta chờ ngươi không?”
Nhạc Lăng nói: “Chung thân hạnh phúc của công tử nhà ngươi đã rơi vào trong tay ta, ngươi nói có chờ hay không?”
Cố Tiểu Giáp ngây người.
Nhạc Lăng đã cất bước tiến vào huyện nha.
Huyện nha sớm đã thông báo hắn đến thăm, Đào Mặc và Lão Đào đều ra nghênh đón.
Nhạc Lăng ôm quyền nói: “Đào đại nhân, một ngày không gặp như cách ba thu, hi vọng ngươi vẫn khỏe từ khi chúng ta từ biệt?”
Đào Mặc ngẩn người nói: “Nhờ phúc nhờ phúc.”
Nhạc Lăng nói: “Ta có việc muốn thương lượng cùng Đào đại nhân, không biết có thể tìm một chỗ yên tĩnh hay không?”
Đào Mặc và Lão Đào đều cho là hắn muốn nói chuyện liên quan đến Hoàng Quảng Đức, một đường dẫn tới thư phòng.
Trong thư phòng, Kim sư gia đang xử lý công vụ, thấy Nhạc Lăng tiến vào vội vàng đứng dậy hành lễ.
Nhạc Lăng đáp lễ.
Đào Mặc thấy Nhạc Lăng trì trệ không mở miệng, như mộng mới tỉnh nói: “Vị này là Kim sư gia, những chuyện này không cần kiêng kị sư gia.”
Nhạc Lăng biết hắn đã hiểu lầm, vội nói: “Hôm nay ta đến đây là vì việc riêng.”
Đào Mặc và Lão Đào đều sững sờ. Bọn họ thực sự nghĩ không ra Đào Mặc và tổng quản Lăng Dương vương phủ có việc tư gì để nói.
Nhưng Kim sư gia phản ứng cực nhanh, thấy thế biết điều tìm một lý do cáo từ.
Lão đi rồi, Lão Đào do dự một chút, cuối cùng chọn ở lại. Dù sao bọn họ cùng Nhạc Lăng cũng không quen biết, vẫn phải để phòng một chút thì hơn.
Nhạc Lăng với Lão Đào lại không cố kỵ gì, xoay người đóng cửa, sau khi chọn một cái ghế ngồi xuống, mới thong thả hỏi: “Không biết Đào đại nhân đã có ý trung nhân chưa?”
Thân thể Đào Mặc cứng đờ, mặt dần đỏ lên, đầu lại không nghĩ được gì mà lay động.
Lão Đào như hiểu ra.
Nhạc Lăng vội ho một tiếng nói: “Kỳ thực Đào đại nhân tuổi còn trẻ, đã thành quan phụ mẫu một phương, cũng coi như là tuổi trẻ tài cao, cũng nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự rồi.”
Mặt Đào Mặc từ đỏ chuyển sang trắng, lúng ta lúng túng nói: “Vâng.”
Nhạc Lăng nói: “Không biết Đào đại nhân thích người như thế nào?”
Đào Mặc quay đầu nhìn Lão Đào.
Lão Đào nói: “Thiếu gia cứ nói là được. Nhạc tiên sinh và Cố công tử có quen biết, tất nhiên sẽ bày mưu tính kế cho thiếu gia.”
Đào Mặc trong lòng hơi gấp, khẩn trương gần như không nói nên lời.
Nhạc Lăng nhìn không được nữa, chủ động nói: “Thật ra, lần này ta tới, là vì làm mối mà tới.” Cố Xạ tuy không nói làm mối với ai, nhưng xem thái độ y đối với Đào Mặc, hơn nữa hành động hôm nay bảo Cố Tiểu Giáp đưa đến huyện nha, thì không còn gì nghi ngờ nữa.
“Làm mối?” Tuy Lão Đào đoán trúng vài phần, cũng không đoán đúng toàn bộ.
Đào Mặc thấp giọng nói: “Đa tạ Nhạc tiên sinh hao tâm. Nhưng ta, ta tạm thời không có dự định thành thân.”
Nhạc Lăng sửng sốt. Không ngờ hắn lần đầu làm mối lại ra trận bất lợi, càng không ngờ một người như Cố Xạ mà lại bị cự tuyệt.
Lão Đào sốt ruột nói: “Thiếu gia, Nhạc tiên sinh còn chưa nói làm mối cho ai, người sao không nghe xong rồi hẵng quyết định.”
Đào Mặc giật giật môi, cuối cùng vẫn không phản đối.
Nhạc Lăng nói: “Người ủy thác ta tới làm mối mặt như quan ngọc, gia thế thanh bạch, tài hoa hơn người, đương thế vô song.”
Tim Đào Mặc đập loạn.
Sẽ là… Sẽ là y sao? Nhưng, nếu không phải y, thiên hạ hiện nay ai có thể sánh với tám chữ tài hoa hơn người, đương thế vô song?
Nhưng, nhưng thế nào lại là y?
Y làm sao có cầu hôn mình?
Nhạc Lăng nhìn thần sắc Đào Mặc bất định, liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, lại nói: “Hơn nữa y cùng với Đào đại nhân giao tình thâm hậu, tri kỷ tri bỉ.”
Đào Mặc nuốt nước miếng ừng ực. Hắn thực sự không nghĩ ra người thứ hai. Ngay cả một chút khả năng cũng không có. Lẽ nào thật sự là, thật sự là…
“Người đó chính là đồng môn chí hữu của ta, Cố Xạ Cố Huyền Chi.”
Nhạc Lăng nói xong, chỉ thấy sắc mặt Đào Mặc thoắt tím thoắt đỏ, chợt lam chợt lục, đủ mọi màu sắc, khó mà hình dung.
“Thiếu gia.” Lão Đào thấy Đào Mặc sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn không nói, nhịn không được lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng hắn.
Đào Mặc đột nhiên quay đầu, nói với Lão Đào: “Lão, lão nghe hắn vừa nói gì không?”
Lão Đào nói: “Nghe được, hắn nói…”
“Lão cấu ta, cấu ta một cái thử xem.” Đào Mặc kích động đến mức gần như nói năng lộn xộn.
Lão Đào nhẹ cấu vào mu bàn tay hắn một cái.
Đào Mặc ngơ ngác nói: “Không đau. Ta quả nhiên đang nằm mơ.”
Nhạc Lăng đi tới, nhéo cánh tay hắn một cái thật mạnh.
“A.” Đào Mặc đau đến rụt vai.
Nhạc Lăng cười nói: “Tuyệt không phải nằm mơ.”
Đào Mặc nói: “Không phải nằm mơ, vậy, vậy ngươi lừa ta phải không?”
Nhạc Lăng lắc đầu nói: “Ta dù có buồn chán, cũng không buồn chán đến mức này.”
Đào Mặc ôm cánh tay nói: “Nếu không phải nằm mơ, nếu không phải ngươi gạt ta, vậy, vậy có phải Huyền Chi đang gạt ta?”
Nhạc Lăng nói: “Với sự hiểu biết của ta về y, y cũng sẽ không buồn chán đến mức đó.”
Tâm hồn Đào Mặc vừa chịu một chấn động cực lớn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, vẫn không nghĩ ra Cố Xạ vì sao lại đến làm mối.
Nhạc Lăng thấy hắn nhất thời tam khắc không nghĩ được gì, liền nói với Lão Đào: “Chung thân đại sự đương nhiên phải cẩn thận suy nghĩ, không thì Đào đại nhân cứ suy nghĩ vài ngày, hãy trả lời.” Hắn nói xong, liền xoay người mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cánh tay hắn đã bị giữ chặt lại.
Nhạc Lăng quay đầu, hai mắt Đào Mặc lấp lánh nhìn hắn.
“Đào đại nhân?”
“Ta, ta đồng ý.” Đào Mặc khẩn trương mà có chút lắp bắp, “Mặc kệ là điều kiện gì, ta đều đồng ý.”
Nhạc Lăng nói: “Cố huynh không có đề xuất bất kỳ điều kiện gì.” Tuy hắn đối với chuyện Cố Xạ sai hắn đi làm mai còn có nhiều bất mãn, nhưng người đã được ủy thác phải hết lòng với công việc. Hắn biện bác cho Cố Xạ: “Ta tin Cố huynh là thật tâm.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thấy mặt Đào Mặc như phát ra ánh vàng.
Đào Mặc bắt lấy tay hắn nắm thật chặt, ngượng ngùng hỏi: “Vậy, vậy chúng ta bao giờ thành thân?”
Nhạc Lăng: ” “…” Lần đầu làm mai thành công, hắn nên vui vẻ, hay là nên xấu hổ đây?
Trở về Cố phủ, Nhạc Lăng kể lại sự tình từ đầu đến cuối, sau đó đắc ý nói: “Thế nào? Có phải vui mừng vì có ta ra tay hay không?”
Cố Xạ nói: “Cho dù là ai đến nói, cũng sẽ không thể không thành.” Y biết rõ Đào Mặc có cảm tình với y.
Tuy điều y nói là sự thật, nhưng Nhạc Lăng vẫn không vui. Hắn nói: “Đã như vậy, sao ngươi không bảo Cố Tiểu Giáp đến nói đi?”
Cố Xạ nói: “Làm mối là đại sự.”
Nhạc Lăng cười cười tự đắc. Y quả nhiên là vừa ý thân phận địa vị của mình.
Cố Xạ chậm rãi nói tiếp: “Bởi vậy, phải tìm một người ngoài mới có thành ý.”
Nhạc Lăng hít một hơi thật sâu, “Ngươi thật sự định thành thân với hắn?”
“Ngươi nghĩ Cố tướng sẽ chấp nhận?”
“Ta tìm người ở cùng ta cả đời, không phải người ở cùng ông ta cả đời.”
Nhạc Lăng lắc đầu nói: “Ta thấy thuyền ngươi đi hải ngoại nói không chừng còn dùng được.”
Cố Xạ nói: “Nếu có một ngày ta lên thuyền rời bến, chắc chắn là vì phong cảnh hải ngoại, tuyệt không phải là vì trốn tránh.”
Nhạc Lăng nói: “Ngươi chuẩn bị lấy đá chọi đá với Cố tướng?”
Cố Xạ nói: “Ta tự có chừng mực.”
“Vậy ngươi chuẩn bao giờ làm hỉ yến?” Nhạc Lăng nói, “Thời gian ta lưu lại đây không lâu, nếu có thể uống một chén rượu mừng rồi đi, cũng không uổng một lần đến đây.”
Cố Xạ nói: “Vậy nhanh chậm tùy vào ngươi lo liệu.”
“Ta lo liệu?” Nhạc Lăng chỉ vào mình.
Cố Xạ nói: “Cố Tiểu Giáp không hiểu những thứ này.”
Nhạc Lăng ngoài cười trong không cười: “Lấy gì khẳng định là ta biết?”
Cố Xạ nói: “Ngươi thông minh hơn hắn.”
Nhạc Lăng nghe vậy mà không thể phản pháo, thật lâu sau, mới đưa tay ra.
“Cái gì?”
“Sinh thần bát tự. Muốn thành thân, trước tiên phải kết hợp sinh thần bát tự.” Nhạc Lăng tức giận nói: “Nhân tiện tìm một thầy tướng số chọn ngày lành tháng tốt.”
Cố Xạ nói: “Ta sẽ tính, ngươi chỉ cần chuẩn bị sính lễ là được.”
“…” Hắn là tổng quản Lăng Dương vương phủ, chứ đâu phải tổng quản Cố phủ!
Cố Xạ thừa lúc hắn trầm tư, từng bước xâm chiếm thế lực quân đen, thành lập nên thiên hạ của quân trắng.
Lúc Nhạc Lăng hoàn hồn, đại thế đã mất. “Ta nhận thua.” Hắn ném quân cờ.
Cố Xạ đứng dậy nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta bảo Cố Tiểu Giáp đưa ngươi đi.”
“Chờ một chút.” Nhạc Lăng vội ho một tiếng, “Ta ngẫm nghĩ một hồi, nhận ra rằng Hoàng Quảng Đức thương thiên hại lý, thiên hạ khó dung, nếu có thể đem hắn trừ bỏ, cũng là một việc công đức.”
“Quá muộn rồi.” Cố Xạ nói lời mang theo hai nghĩa, “Nhạc huynh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhạc Lăng: “…” Hắn nghỉ ngơi được mới lạ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tiểu Giáp đã bị Cố Xạ phái đến chờ chực.
Nhạc Lăng kì kèo đến trưa mới xuất môn.
Hai người không thân không quen, trên đường không có gì để nói.
Cố Tiểu Giáp đưa Nhạc Lăng đến trước cửa nha môn, chờ hắn xuống xe, mới do dự hỏi một câu, “Công tử chỉ bảo ta đưa ngươi đến đây, không nói có phải đón về hay không. Ngươi có muốn ta chờ ngươi không?”
Nhạc Lăng nói: “Chung thân hạnh phúc của công tử nhà ngươi đã rơi vào trong tay ta, ngươi nói có chờ hay không?”
Cố Tiểu Giáp ngây người.
Nhạc Lăng đã cất bước tiến vào huyện nha.
Huyện nha sớm đã thông báo hắn đến thăm, Đào Mặc và Lão Đào đều ra nghênh đón.
Nhạc Lăng ôm quyền nói: “Đào đại nhân, một ngày không gặp như cách ba thu, hi vọng ngươi vẫn khỏe từ khi chúng ta từ biệt?”
Đào Mặc ngẩn người nói: “Nhờ phúc nhờ phúc.”
Nhạc Lăng nói: “Ta có việc muốn thương lượng cùng Đào đại nhân, không biết có thể tìm một chỗ yên tĩnh hay không?”
Đào Mặc và Lão Đào đều cho là hắn muốn nói chuyện liên quan đến Hoàng Quảng Đức, một đường dẫn tới thư phòng.
Trong thư phòng, Kim sư gia đang xử lý công vụ, thấy Nhạc Lăng tiến vào vội vàng đứng dậy hành lễ.
Nhạc Lăng đáp lễ.
Đào Mặc thấy Nhạc Lăng trì trệ không mở miệng, như mộng mới tỉnh nói: “Vị này là Kim sư gia, những chuyện này không cần kiêng kị sư gia.”
Nhạc Lăng biết hắn đã hiểu lầm, vội nói: “Hôm nay ta đến đây là vì việc riêng.”
Đào Mặc và Lão Đào đều sững sờ. Bọn họ thực sự nghĩ không ra Đào Mặc và tổng quản Lăng Dương vương phủ có việc tư gì để nói.
Nhưng Kim sư gia phản ứng cực nhanh, thấy thế biết điều tìm một lý do cáo từ.
Lão đi rồi, Lão Đào do dự một chút, cuối cùng chọn ở lại. Dù sao bọn họ cùng Nhạc Lăng cũng không quen biết, vẫn phải để phòng một chút thì hơn.
Nhạc Lăng với Lão Đào lại không cố kỵ gì, xoay người đóng cửa, sau khi chọn một cái ghế ngồi xuống, mới thong thả hỏi: “Không biết Đào đại nhân đã có ý trung nhân chưa?”
Thân thể Đào Mặc cứng đờ, mặt dần đỏ lên, đầu lại không nghĩ được gì mà lay động.
Lão Đào như hiểu ra.
Nhạc Lăng vội ho một tiếng nói: “Kỳ thực Đào đại nhân tuổi còn trẻ, đã thành quan phụ mẫu một phương, cũng coi như là tuổi trẻ tài cao, cũng nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự rồi.”
Mặt Đào Mặc từ đỏ chuyển sang trắng, lúng ta lúng túng nói: “Vâng.”
Nhạc Lăng nói: “Không biết Đào đại nhân thích người như thế nào?”
Đào Mặc quay đầu nhìn Lão Đào.
Lão Đào nói: “Thiếu gia cứ nói là được. Nhạc tiên sinh và Cố công tử có quen biết, tất nhiên sẽ bày mưu tính kế cho thiếu gia.”
Đào Mặc trong lòng hơi gấp, khẩn trương gần như không nói nên lời.
Nhạc Lăng nhìn không được nữa, chủ động nói: “Thật ra, lần này ta tới, là vì làm mối mà tới.” Cố Xạ tuy không nói làm mối với ai, nhưng xem thái độ y đối với Đào Mặc, hơn nữa hành động hôm nay bảo Cố Tiểu Giáp đưa đến huyện nha, thì không còn gì nghi ngờ nữa.
“Làm mối?” Tuy Lão Đào đoán trúng vài phần, cũng không đoán đúng toàn bộ.
Đào Mặc thấp giọng nói: “Đa tạ Nhạc tiên sinh hao tâm. Nhưng ta, ta tạm thời không có dự định thành thân.”
Nhạc Lăng sửng sốt. Không ngờ hắn lần đầu làm mối lại ra trận bất lợi, càng không ngờ một người như Cố Xạ mà lại bị cự tuyệt.
Lão Đào sốt ruột nói: “Thiếu gia, Nhạc tiên sinh còn chưa nói làm mối cho ai, người sao không nghe xong rồi hẵng quyết định.”
Đào Mặc giật giật môi, cuối cùng vẫn không phản đối.
Nhạc Lăng nói: “Người ủy thác ta tới làm mối mặt như quan ngọc, gia thế thanh bạch, tài hoa hơn người, đương thế vô song.”
Tim Đào Mặc đập loạn.
Sẽ là… Sẽ là y sao? Nhưng, nếu không phải y, thiên hạ hiện nay ai có thể sánh với tám chữ tài hoa hơn người, đương thế vô song?
Nhưng, nhưng thế nào lại là y?
Y làm sao có cầu hôn mình?
Nhạc Lăng nhìn thần sắc Đào Mặc bất định, liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, lại nói: “Hơn nữa y cùng với Đào đại nhân giao tình thâm hậu, tri kỷ tri bỉ.”
Đào Mặc nuốt nước miếng ừng ực. Hắn thực sự không nghĩ ra người thứ hai. Ngay cả một chút khả năng cũng không có. Lẽ nào thật sự là, thật sự là…
“Người đó chính là đồng môn chí hữu của ta, Cố Xạ Cố Huyền Chi.”
Nhạc Lăng nói xong, chỉ thấy sắc mặt Đào Mặc thoắt tím thoắt đỏ, chợt lam chợt lục, đủ mọi màu sắc, khó mà hình dung.
“Thiếu gia.” Lão Đào thấy Đào Mặc sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn không nói, nhịn không được lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng hắn.
Đào Mặc đột nhiên quay đầu, nói với Lão Đào: “Lão, lão nghe hắn vừa nói gì không?”
Lão Đào nói: “Nghe được, hắn nói…”
“Lão cấu ta, cấu ta một cái thử xem.” Đào Mặc kích động đến mức gần như nói năng lộn xộn.
Lão Đào nhẹ cấu vào mu bàn tay hắn một cái.
Đào Mặc ngơ ngác nói: “Không đau. Ta quả nhiên đang nằm mơ.”
Nhạc Lăng đi tới, nhéo cánh tay hắn một cái thật mạnh.
“A.” Đào Mặc đau đến rụt vai.
Nhạc Lăng cười nói: “Tuyệt không phải nằm mơ.”
Đào Mặc nói: “Không phải nằm mơ, vậy, vậy ngươi lừa ta phải không?”
Nhạc Lăng lắc đầu nói: “Ta dù có buồn chán, cũng không buồn chán đến mức này.”
Đào Mặc ôm cánh tay nói: “Nếu không phải nằm mơ, nếu không phải ngươi gạt ta, vậy, vậy có phải Huyền Chi đang gạt ta?”
Nhạc Lăng nói: “Với sự hiểu biết của ta về y, y cũng sẽ không buồn chán đến mức đó.”
Tâm hồn Đào Mặc vừa chịu một chấn động cực lớn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, vẫn không nghĩ ra Cố Xạ vì sao lại đến làm mối.
Nhạc Lăng thấy hắn nhất thời tam khắc không nghĩ được gì, liền nói với Lão Đào: “Chung thân đại sự đương nhiên phải cẩn thận suy nghĩ, không thì Đào đại nhân cứ suy nghĩ vài ngày, hãy trả lời.” Hắn nói xong, liền xoay người mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cánh tay hắn đã bị giữ chặt lại.
Nhạc Lăng quay đầu, hai mắt Đào Mặc lấp lánh nhìn hắn.
“Đào đại nhân?”
“Ta, ta đồng ý.” Đào Mặc khẩn trương mà có chút lắp bắp, “Mặc kệ là điều kiện gì, ta đều đồng ý.”
Nhạc Lăng nói: “Cố huynh không có đề xuất bất kỳ điều kiện gì.” Tuy hắn đối với chuyện Cố Xạ sai hắn đi làm mai còn có nhiều bất mãn, nhưng người đã được ủy thác phải hết lòng với công việc. Hắn biện bác cho Cố Xạ: “Ta tin Cố huynh là thật tâm.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thấy mặt Đào Mặc như phát ra ánh vàng.
Đào Mặc bắt lấy tay hắn nắm thật chặt, ngượng ngùng hỏi: “Vậy, vậy chúng ta bao giờ thành thân?”
Nhạc Lăng: ” “…” Lần đầu làm mai thành công, hắn nên vui vẻ, hay là nên xấu hổ đây?
Trở về Cố phủ, Nhạc Lăng kể lại sự tình từ đầu đến cuối, sau đó đắc ý nói: “Thế nào? Có phải vui mừng vì có ta ra tay hay không?”
Cố Xạ nói: “Cho dù là ai đến nói, cũng sẽ không thể không thành.” Y biết rõ Đào Mặc có cảm tình với y.
Tuy điều y nói là sự thật, nhưng Nhạc Lăng vẫn không vui. Hắn nói: “Đã như vậy, sao ngươi không bảo Cố Tiểu Giáp đến nói đi?”
Cố Xạ nói: “Làm mối là đại sự.”
Nhạc Lăng cười cười tự đắc. Y quả nhiên là vừa ý thân phận địa vị của mình.
Cố Xạ chậm rãi nói tiếp: “Bởi vậy, phải tìm một người ngoài mới có thành ý.”
Nhạc Lăng hít một hơi thật sâu, “Ngươi thật sự định thành thân với hắn?”
“Ngươi nghĩ Cố tướng sẽ chấp nhận?”
“Ta tìm người ở cùng ta cả đời, không phải người ở cùng ông ta cả đời.”
Nhạc Lăng lắc đầu nói: “Ta thấy thuyền ngươi đi hải ngoại nói không chừng còn dùng được.”
Cố Xạ nói: “Nếu có một ngày ta lên thuyền rời bến, chắc chắn là vì phong cảnh hải ngoại, tuyệt không phải là vì trốn tránh.”
Nhạc Lăng nói: “Ngươi chuẩn bị lấy đá chọi đá với Cố tướng?”
Cố Xạ nói: “Ta tự có chừng mực.”
“Vậy ngươi chuẩn bao giờ làm hỉ yến?” Nhạc Lăng nói, “Thời gian ta lưu lại đây không lâu, nếu có thể uống một chén rượu mừng rồi đi, cũng không uổng một lần đến đây.”
Cố Xạ nói: “Vậy nhanh chậm tùy vào ngươi lo liệu.”
“Ta lo liệu?” Nhạc Lăng chỉ vào mình.
Cố Xạ nói: “Cố Tiểu Giáp không hiểu những thứ này.”
Nhạc Lăng ngoài cười trong không cười: “Lấy gì khẳng định là ta biết?”
Cố Xạ nói: “Ngươi thông minh hơn hắn.”
Nhạc Lăng nghe vậy mà không thể phản pháo, thật lâu sau, mới đưa tay ra.
“Cái gì?”
“Sinh thần bát tự. Muốn thành thân, trước tiên phải kết hợp sinh thần bát tự.” Nhạc Lăng tức giận nói: “Nhân tiện tìm một thầy tướng số chọn ngày lành tháng tốt.”
Cố Xạ nói: “Ta sẽ tính, ngươi chỉ cần chuẩn bị sính lễ là được.”
“…” Hắn là tổng quản Lăng Dương vương phủ, chứ đâu phải tổng quản Cố phủ!
Danh sách chương