Hành lang vắng vẻ, mơ hồ có thể nghe tiếng ồn ào trong đại đường dưới lầu.

Đào Mặc chậm rãi dựa vào khuông cửa ngồi xuống, một tay chạm đất, một tay ôm gối, tai và mắt đều chú ý sít sao đến động tĩnh bên trong phòng.

Bên cạnh có tiếng cửa mở ra, Lão Đào lộ ra nửa người, “Thiếu gia.”

Đào Mặc vội vàng đứng lên, “A, trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi?”

Lão Đào nói: “Ta cũng đang muốn hỏi thiếu gia đây.”

Đào Mặc quay đầu nhìn ngọn đèn dầu trong phòng Cố Xạ, thấp giọng nói: “Chờ Cố Tiểu Giáp trở về, ta sẽ đi nghỉ ngay.”

Lão Đào nói: “Sao thiếu gia lại đứng ngoài cửa không vào trong?”

Đào Mặc cười khan nói: “Huyền Chi ngủ, ta tay chân vụng về, sợ sẽ quấy rầy y.”

Lão Đào nhìn hắn không nói gì.

Đào Mặc lúng túng cúi đầu.

Lão Đào thở dài, lui trở về phòng.

Đào Mặc lại ngồi xuống.

Lão Đào rất nhanh lại đi ra, trong tay cầm theo một tấm chăn, “Trên đất lạnh, thiếu gia lấy chăn mà ngồi.” Lão nói xong, đặt chăn lên mặt đất, đợi Đào Mặc đi qua, lại lấy một cái chăn khác ra, đắp lên người hắn.

Đào Mặc cảm kích nói: “Đa tạ.”

Lão Đào nói: “Cố công tử thụ thương, thiếu gia chớ nán lại quá muộn.”

Đào Mặc không rõ là ý gì. Cố Xạ thụ thương, hắn nên chăm sóc muộn chút mới phải, sao lại không nên nán lại quá muộn? Lão Đào cũng không giải thích, quay trở vào phòng.

Đào Mặc ôm chăn ngồi đó, toàn thân từ từ ấm áp lên, cơn buồn ngủ cũng kéo tới. Giữa lúc hắn mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ, thì nghe tiếng bước chân gấp gáp, lập tức thấy Cố Tiểu Giáp như thiên binh vọt tới trước mắt.

“Ngươi ở đây làm gì?” Cố Tiểu Giáp đứng trước mặt hắn, quái lạ cúi đầu nhìn hắn.

Đào Mặc nửa mê nửa tỉnh, dụi dụi mắt nói: “Ta đang đợi ngươi.”

“Đợi ta?” Cố Tiểu Giáp mặt biến sắc, “Không phải công tử xảy ra chuyện gì chứ?”

Cơn buồn ngủ của Đào Mặc vẫn lưu luyến không muốn tan đi bị hắn gào lên liền tan đi sạch sẽ, vội vàng đứng dậy, khoát tay nói: “Y vẫn tốt. Ta sợ Huyền Chi có chuyện gì không ai chiếu ứng.”

Chân mày Cố Tiểu Giáp khẽ giãn ra, “Sao không vào phòng đợi?”

Đào Mặc nhỏ giọng nói: “Huyền Chi ngủ rồi.”

Cố Tiểu Giáp cảm thấy kì lạ, nghi ngờ liếc hắn một cái, đẩy cửa vào.

Đào Mặc nhân lúc cửa mở, cố gắng rướn cổ nhìn về phía giường.

Bởi vì gian trong với cửa còn cách nhau một đoạn, nên hắn chỉ có thể thấy một đoạn chăn gồ lên trên giường.

“Công tử, ta về rồi.” Cố Tiểu Giáp rón ra rón rén đi vào, lại phát hiện Cố Xạ đang giương mắt nhìn hắn, ánh mắt thanh lãnh, đâu có nửa phần buồn ngủ? Hắn ngạc nhiên hỏi: “Công tử không ngủ?”

Cố Xạ không đáp mà hỏi ngược lại: “Là ai?”

“Bút pháp cẩn thận. Chương Tử Thư.” Cố Tiểu Giáp thầm nói, “Cũng không biết bọn họ nghĩ gì, suốt ngày lấy việc làm giả tranh công tử làm vui. Vô vị hết sức! Nhưng những người khác lại ngu xuẩn hết mức, nói cho mà còn không tin. Trai chủ kia cũng nói công tử là giả mạo, quả thực hết thuốc chữa.”

Cố Xạ nói: “Hắn cũng không phải thật sự không tin, mà là không chịu tin, cũng không dám tin.”

Cố Tiểu Giáp bị vấn đề này loạn đến choáng váng.

Cố Xạ nói: “Bảo vật của trấn điếm là phỏng theo, truyền đi sẽ tổn hại danh dự.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Lẽ nào tự mình dối mình không tổn hại danh dự?”

“Thương nhân coi trọng lợi ích, mà coi danh dự thì nhẹ như mây.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Cho nên mới nói thương nhân giảo hoạt, tối nhất là không nên kết giao.”

Cố Xạ nói: “Cái này cũng không hẳn là vậy.”

Cố Tiểu Giáp than vãn không hiểu, lại chú ý tới sắc mặt Cố Xạ không tốt lắm, trong lòng cả kinh, vội hỏi: “Công tử khó chịu ở đâu.”

Rầm.

Khung cửa bị va phải.

Cố Tiểu Giáp quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt vừa lo lắng vừa sốt ruột của Đào Mặc. Hắn quay đầu nhìn Cố Xạ, vẻ mặt vẫn hư nhược vân đạm phong khinh như trước.

“Chỉ là có chút mệt.” Cố Xạ phất phất tay.

Cố Tiểu Giáp cười làm lành nói: “Ta ở gian ngoài trông chừng, công tử có việc gì thì gọi ta.”

“Gian ngoài?” Cố Xạ mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.

Vẻ tươi cười của Cố Tiểu Giáp sụp đổ, “Trù phòng khách điếm cách khá xa, ta sợ không nghe được tiếng công tử gọi.”

Cố Xạ nói: “Ở đây không cần ngươi, cứ đi đi.”

Cố Tiểu Giáp không cam lòng đi ra ngoài, ba bước lại quay đầu, nhưng Cố Xạ vẫn kiên tâm, cho dù sắc mặt hắn có thống khổ, ánh mắt có đau thương, cũng không lay động một chút nào. Cho đến khi ra khỏi cửa, Cố Tiểu Giáp xoay người, đối mặt với Đào Mặc, thu lại hết vẻ đau xót trên mặt, hóa thành hung hăng trừng hắn, “Chiếu cố công tử nhà ta cho tốt! Đừng quên y vì cái gì mà bị thương.”

Đào Mặc vội gật đầu không ngừng, không những không buồn bực vì bị uy hiếp, mà lại thở phào một cái nhẹ nhõm và vui sướng.

Cố Tiểu Giáp không yên tâm, dặn dò: “Công tử ngủ không sâu, ngươi chớ có ngủ như chết. Nếu nửa đêm nghe công tử ho khan hoặc là lẩm nhẩm, thì rót cho công tử một nửa chén nước, không nhiều không ít.”

Đào Mặc ghi nhớ.

Cố Tiểu Giáp lại nói: “Nếu công tử thức dậy đi tiểu đêm, nhất định phải đốt đèn lên, sau đó ra ngoài canh chừng.”

Đào Mặc lại ghi nhớ.

Cố Tiểu Giáp còn muốn nói gì đó, chợt nghe bên trong có tiếng Cố Xạ ho khan.

Cố Tiểu Giáp lui lại, đang muốn đi, đã thấy Đào Mặc nhảy như bay vào trong.

.

Đào Mặc tay chân nhanh nhẹn rót nửa chén nước, trong đầu còn nhớ kĩ lời Cố Tiểu Giáp nói, không nhiều không ít, sau đó cẩn thận mang đến phía trước, mong đợi nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ nhìn lại hắn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, mới từ từ nghiêng đầu.

Đào Mặc vội đem chén nước tiến tới.

Môi Cố Xạ khẽ nhấp nhấp, rồi dời đi.

Đào Mặc nhìn nước hầu như vẫn còn nguyên không nhúc nhích, lại nhìn nhìn Cố Xạ, thoáng thất vọng: “Được rồi?”

“Ừ.” Cố Xạ lại nhắm mắt.

Đào Mặc đem chén nước đặt lên bàn, thấp giọng nói: “Ta đứng ngoài cửa, có chuyện gì cứ gọi ta.”

“Không cần.” Cố Xạ bình thản nói, “Ra gian ngoài ngủ đi.”

Đào Mặc khẽ giật mình, sau đó liền vui mừng ra mặt nói: “Ta, ta thật là có thể ở gian ngoài?”

Cố Xạ chậm rãi nói: “Nếu ngươi không thích…”

“Được!” Đào Mặc vọt ra ngoài cửa ôm lấy chăn ném lên giường, sau đó nhanh nhẹn đóng cửa lại, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt.

“…” Cố Xạ nói, “Ngủ đi.”

“Ừ.” Đào Mặc miệng thì đáp vậy, người lại hôm chăn dựa vào tường ngồi xuống. Hắn biết mình nằm xuống thể nào cũng ngủ say, dứt khoát ngồi vậy, như vậy có chuyện gì đứng lên cũng tiện.

Gian trong cách gian ngoài không xa.

Đào Mặc cũng biết chỉ cần ngưng thần tĩnh khí là có thể nghe được tiếng đối phương hít thở. Hắn làm theo, sau đó nghe được Cố Xạ ở trên giường động đậy.

“Muốn uống nước sao?” Hắn hỏi.

“Không cần.” Cố Xạ đáp.

“Vậy thì muốn… đi tiểu đêm?” Đào Mặc lại hỏi.

“Không cần.”

Đào Mặc có chút lo lắng, xuống giường, nhìn vào gian trong.

Cố Xạ nhắm mắt nằm đấy.

Đào Mặc cảm thấy vừa buồn vừa đau. Đừng nói cứ nằm sấp ở trên giường như vậy, cho dù là nằm thẳng người trên giường thật lâu bất động đậy cũng cực kì khó chịu. Nếu có thể hoán đổi, hắn hận người nằm trên giường không phải là mình, dù là nằm sấp nhiều tháng, thậm chí nhiều năm cũng bằng lòng.

Thế nhưng hắn không thể. Hắn thậm chí không biết nên bày tỏ loại tâm tình này như thế nào. Cố Xạ trả giá vì hắn, hắn lại chỉ có thể hồi báo quá ít quá đơn giản.

Cảm kích thì dễ nói, nhưng quá dễ, hắn lại nói không ra. Hắn thậm chí còn tưởng tượng không ra một người cô ngạo thanh lãnh như Cố Xạ tại sao có thể ở trước mắt bao người trên công đường chịu trượng hình!

Nhưng chung quy cũng đã xảy ra rồi.

Người kia vốn nên đứng ngoài thế tục tiếu ngạo hồng trần lại đang nằm trên giường, thân mang thương tích. Mà người vốn nên chịu phạt lại vẫn đứng đây, không bị thương chút nào.

Hắn tự xem thường mình, rồi lại không cho bản thân tự xem thường mình. Bởi vì có quá nhiều người kì vọng quá cao ở hắn, hắn không có tư cách xem thường bản thân.

Mâu thuẫn bao nhiêu!

Ngón tay Đào Mặc siết chặt lại, nắm thành quyền, gân xanh mờ mờ nổi lên trên mu bàn tay có thể thấy rõ.

“Ngươi muốn đứng bao lâu?” Cố Xạ vẫn nhắm mắt hỏi.

Đào Mặc há miệng, máu toàn thân sôi trào, lời đến bên môi, ấp a ấp úng, muốn thoát ra khỏi miệng, rồi lại như bị một cánh cửa vô hình chặn lại giữa răng và môi.

“Ngươi…” Không biết qua bao lâu, hắn lại nghe được âm thanh của mình phát ra trong màn đêm yên tĩnh, bị dọa giật mình, “Ngươi, ách, khát không?”

Cố Xạ không đáp lời.

Mặt Đào Mặc đỏ lên, “Xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi?” Cố Xạ rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt di chuyển qua người hắn.

Đào Mặc cúi đầu, không chú ý, thẳng nói: “Ta đã liên lụy tới ngươi.”

“Lên công đường là tự ta muốn làm, các loại sự phát sinh lúc đó không liên quan đến người khác.”

Người khác… không liên quan?

Đào Mặc càng siết chặt nắm tay, móng tay như bấm vào lòng bàn tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt thanh lãnh gần như lạnh lùng của Cố Xạ, máu nóng xông lên liền lạnh xuống, như rơi vào hầm băng, “Xin lỗi.” Trừ hai từ này, hắn không thể nói lời nào hơn.

Cố Xạ chăm chú nhìn hắn, “Ngươi chỉ có những lời này để nói?”

Đâu chỉ có những lời này? Hắn rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết làm thế nào nói ra miệng. Đào Mặc bị hắn nhìn đến rùng mình, thật lâu sau, mới gật gật đầu.

Cố Xạ sắc mặt không đổi, nhưng Đào Mặc lại cảm thấy hô hấp tựa như bị nghẽn lại.

“Ngươi rất thích Liễu Sùng Phẩm?”

Đào Mặc lục lọi trong mảnh hỗn độn trong đầu thật lâu, mới nhớ được Liễu Sùng Phẩm là người nào. Hắn nói: “Ta không biết, ta không quen hắn.”

Cố Xạ không nói, dường như đang cân nhắc lời này có mấy phần đáng tin.

Đào Mặc nói: “Hắn đi cùng với Diêu sư gia, người đến là khách. Huống hồ hắn vô cùng sùng bái ngươi, ta nghĩ, ta nghĩ có lẽ không phải là người xấu.”

“A?”

Một từ vô cùng giản đơn, lại khiến áp lực trên người Đào Mặc giảm đi.

“Ngươi không thấy bộ dạng hắn dễ nhìn sao?”

Đào Mặc ngẩn người, rất nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện lúc mới gặp Liễu Sùng Phẩm xác thực mắt có sáng lên, nhưng sau đó nghĩ lại, phong thái giảm nhanh, cũng không khiến người khác nhớ nhung, chỉ là ngũ quan cân đối một chút mà thôi. Hắn thành thật đáp: “Dễ nhìn không bằng ngươi.”



Cố Xạ nói: “Đàm thành nhiều chuyện xảy ra, không nên ở lâu.”

“Nhưng ngươi thân mang thương tích, không nên đi xa.” Đào Mặc nhíu mày. Hắn rời khỏi Đàm Dương huyện đã nhiều ngày, cũng rất muốn sớm về một chút, nhưng lại không yên tâm về Cố Xạ.

Cố Xạ nói: “Không sao. Ngày mai chúng ta khởi hành.”

Ngày hôm trước là bộ khoái, hôm nay là sư gia, chỉ sợ ngày mai Tri phủ tự mình tới cửa tạ lỗi. Y không muốn nhìn thấy bản mặt nịnh hót của những người này, lại càng không muốn phí tâm giao thiệp cùng bọn họ, sớm quay về Đàm Dương còn có thể giúp y dưỡng thương.

Đào Mặc vốn muốn khuyên nữa, sau lại nghe y nói Đàm Dương có đại phu cao minh, để người ta chẩn bệnh có thể sớm ngày hồi phục, lúc này mới vui vẻ nghe theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện