Đàm thành có hoa đào rất đẹp, lúc này chính là lúc hoa đào nở.

Đào Mặc vén một góc màn xe lên, lẳng lặng nhìn cây đào nhô ra bên đường, xuân ý phảng phất trên cây đào không dấu hiệu lan tràn ra từ những nhị hoa đào.

Hách Quả Tử được Kim sư gia chỉ đường, dừng xe ngựa trước một tiểu điếm đằng trước.

Xe ngựa vì Hách Quả Tử và Kim sư gia ở đằng trước xuống xe mà lắc lư hai cái, Đào Mặc đang do dự có nên đánh thức Cố Xạ hay không, Cố Xạ đã tự mình ngồi dậy.

“Đến rồi.” Đào Mặc không tìm ra lời nào khác để nói.

Cố Xạ khẽ gật đầu, đứng dậy xuống xe.

Đào Mặc đang muốn theo xuống, lại bị Kim sư gia ngăn lại. Kim sư gia vừa vào trong vừa nói với Hách Quả Tử: “Ngươi dừng xe nơi này, ta đi đây một chút.”

Hách Quả Tử mơ hồ.

Trước cửa khách điếm không rộng, hai người họ chặn xe ngựa ở đây, khiến người khác không đi qua được. Cố Tiểu Giáp và Lão Đào chỉ đành dắt ngựa đến chuồng ngựa của khách điếm. Đợi bọn họ trở lại, vừa vặn Kim sư gia bưng đĩa màn thầu ra, đưa cho Đào Mặc, lên xe.

Lão Đào kéo hắn lại, “Đi ngay sao?”

Kim sư gia nói: “Nha môn Tri phủ nhiều quy củ. Bây giờ chúng ta tới đã là muộn rồi, theo lý mà nói, nói buổi chiều gặp, buổi sáng nên đến rồi.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Thật là phách lối.”

Kim sư gia nói: “Không vậy thì sao gọi là nha môn Tri phủ chứ.” Lão thấy những người khác không có ý rời đi, lại nói, “Gặp Tri phủ không thích hợp đi nhiều người, truyền ra ngoài sẽ có chuyện để nói. Cứ để ta cùng đông gia đi thôi.” Kỳ thực, bái phỏng thượng cấp nên để một mình Đào Mặc đi, nhiều người lại có ý làm ra vẻ kiểu cách. Chẳng qua là Đào Mặc không biết chữ, lại không hiểu quan hệ qua lại trong quan trường, để người khác đi lại sợ để lộ sơ hở.

Lão Đào cũng biết đạo lý này, không dấu vết nắm tay Kim sư gia nói: “Vậy thì, việc này nhờ vào sư gia rồi.”

Kim sư gia cảm thấy túi đồ vật trong tay nặng trịch, lòng hiểu mà không nói ra: “Yên tâm đi.”

Xe ngựa đi rồi, Đào Mặc lưu luyến nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ hơi giương môi.

Đào Mặc lập tức kiên định.

***

Lần đi này, là ba canh giờ.

Nhìn mặt trời chậm rãi ngã về tây, sắc trời dần dần ảm đạm, sắc mặt Lão Đào càng ngày càng âm trầm.

“Đến cửa nha môn Tri phủ nhìn xem.” Cố Xạ đột nhiên mở miệng nói.

Cố Tiểu Giáp sớm đã ngồi không yên, được phân phó liền chạy như bay đến chuồng ngựa.

Lão Đào nhìn y.

Cố Xạ diện vô biểu tình nhìn nước trà không lay động trước mặt.

“Ngươi vốn không cần đến.” Lão Đào nói.

Cố Xạ nói: “Không cần đến cùng với không muốn đến và không đến là ba chuyện khác nhau.”

Lão Đào nói: “Thiếu gia nhà ta không có tiền tài, cũng không có văn tài, không biết vì cái gì Cố công tử lại lấy lễ kết giao?”

Cố Xạ nói: “Sao ngươi vẫn ở lại bên cạnh hắn?”

“Đào lão gia từng có ân với ta.”

“Chỉ là như vậy?” Cố Xạ nhàn nhạt hỏi. Phương thức báo ân nghìn nghìn vạn vạn cách, Lão Đào lại chọn cách khó khăn nhất tốn sức nhất.

Lão Đào nói: “Chí ít Đào phủ đối với ta có ân, ta ở lại bên cạnh thiếu gia là hợp tình hợp lý. Ý của Cố công tử khiến người khác suy xét không thấu rồi.”

“Phải không?” Y tựa hồ không có ý giải thích.

Tay Lão Đào nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, trong đầu xoay vòng trăm mối suy nghĩ, cuối cùng cắn răng, nhẹ giọng nói: “Cố công tử có biết, thiếu gia nhà ta kỳ thực… chỉ thích nam?”

Cố Xạ nghiêng đầu, hơi ngước mắt, ánh mắt trong suốt như nước suối, lại không ánh lên nửa điểm tình tự, “A?”



Lão Đào nổi đóa.

Lão vốn đã tính toán nếu sau khi Cố Xạ biết Đào Mặc là đoạn tụ vẫn không chê Đào Mặc, lão sẽ không ngăn cản hai người qua lại. Nếu thật có ngày, hai người tình đầu ý hợp, coi như là một đoạn giai thoại… nhỉ? Nếu sau khi Cố Xạ biết mà tránh xa Đào Mặc, vậy đương nhiên là hay nhất. Cũng bớt cho hai người sau này dây dưa không rõ.

Nhưng một từ “A” bình bình đạm đạm không hề có chút tình tự lên xuống này là ý gì? Là trong lòng sóng xô vạn trượng, không nhịn xuống không phát ra? Hay là tâm như mặt nước phẳng lặng, không liên quan gì đến y? Lão Đào vướng mắc thái độ của Cố Xạ, tạm thời đem chuyện Đào Mặc chậm trễ chưa về đặt qua bên.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Cố Tiểu Giáp trở về, hai má cóng đến phát đỏ, vừa đi vừa xoa tay.

“Thiếu gia đâu?” Lão Đào nhìn ra phía sau hắn.

Cố Tiểu Giáp đặt mông ngồi xuống, uống một chén trà nóng cho ấm người, mới nói: “Còn chưa ra, Hách Quả Tử vẫn ở đó trông chừng.”

Lão Đào ngực đánh lộp bộp.

Cố Xạ nói: “Nghe ngóng được gì không?”

Cố Tiểu Giáp nói: “Sao có thể không nghe được a. Ta và Hách Quả Tử đều đút tiền cho người gác cổng, người gác cổng nói người còn ở bên trong.”

Lão Đào bất thình lình đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta đi xem xem.”

Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đều biết võ công lão không tầm thường, cũng không ngăn cản.

Lão Đào rời khỏi khách điếm không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bánh xe dồn dập.

Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đồng thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy xe chưa dừng hẳn, Hách Quả Tử đã lảo đảo xông vào, theo phía sau là Kim sư gia cũng ba chân bốn cẳng.

“Nguy rồi, nguy rồi…” Hách Quả Tử nhào đến bàn, nói với Cố Xạ, “Thiếu gia bị giam rồi!”

Cố Xạ cau chặt mày, nhìn Kim sư gia.

Chỉ là một ánh mắt, Kim sư gia lại cảm thấy một trận lạnh thấu xương vọt lên sau sống lưng.

***

Chờ Lão Đào vòng vài vòng ở nha môn Tri phủ, không thu hoạch được gì trở về, thấy Kim sư gia, Hách Quả Tử và Cố Xạ trên bàn, thần tình xám xịt.

“Xảy ra chuyện gì?” Lão Đào cũng từng trải qua sóng to gió lớn, thấy biểu tình của bọn họ như vậy, cơn sốt ruột lại bình ổn lại.

Kim sư gia nhãn thần hơi lóe lên: “Đông gia bị Tri phủ giam rồi.”

Lão Đào lạnh mặt, “Vì sao?”

Kim sư gia nói: “Ăn hối lộ trái pháp luật, lơ là nhiệm vụ.”

“Hoang đường!” Lão Đào đập bàn.

Kim sư gia cúi thấp đầu, nói: “Cái này, cái này kỳ thực phải trách ta.”

Lão Đào nghi ngờ nhìn lão, “Liên quan gì tới ngươi?”

Kim sư gia nói: “Lúc trước không phải là nóc nhà huyện nha bị phá hư thủng mấy lỗ sao? Ta đưa một khoản phí tu sửa cho Mộc Xuân, dùng để sửa chữa.”

Lão Đào cau mày nói: “Vậy thì sao?”

Kim sư gia cười khổ nói: “Tu sửa huyện nha phải do Tri phủ cho phép. Khoản tiền ta đưa cho Mộc Xuân kia kỳ thực là Thôi Quýnh cầm đến hiếu kính đông gia.”

Sắc mặt Lão Đào trở nên rất khó coi. Cái này cũng giống như nhận hối lộ.

Kim sư gia nói: “Kỳ thực chuyện này không tính là gì. Hầu như huyện quan từng đảm nhiệm trước kia đều đã gặp qua, chỉ là cách gọi không giống. Đông gia đụng phải số tiền này ít hơn những huyện quan trước nhiều, đáng lẽ cũng được cho qua. Đáng tiếc bị Tri phủ bắt bớ.”

Cố Xạ hỏi: “Đây là ăn hối lộ trái pháp luật? Vậy còn lơ là nhiệm vụ thì sao?”

Kim sư gia nói: “Lúc trước, đông gia không phải đụng phải hai cái án mạng sao?”

Lão Đào nói: “Ngươi nói Đông cô nương và Thái Phong Nguyên?”

Kim sư gia nói: “Đúng là bọn họ. Luật pháp triều ta, ngỗ tác nghiệm thi, cần Huyện lệnh có mặt, trùng hợp thay lúc nghiệm thi hai cọc án mạng này, đông gia đều vắng mặt. Kỳ thực, ở đâu có Huyện quan cùng ngỗ tác nghiệm thi? Trước đây ta từng xem ngỗ tác nghiệm thi, lần thứ hai đã sống chết không muốn đi rồi.”

Lão Đào trầm giọng nói: “Hai chuyện này người biết không nhiều, sao lại truyền đến tai Tri phủ?”

Kim sư gia nói: “E là có người cáo trạng.”

“Ai?” Ánh mắt Lão Đào cực hung ác.

Kim sư gia là người lọc lõi, dù là tên đến bên miệng, lão cũng không phun ra, vì vậy cười ha hả nói: “Cái này phải tra xét thật kỹ rồi.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Hai tội trạng này có cũng được không có cũng được, nhiều nhất là răn dạy một phen. Sao lại có thể đem người tống giam?”

Cố Xạ nói: “Có người cố ý.”

Kim sư gia nói: “Ta cũng cho là vậy. Đông gia tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh, dù là Tri phủ cũng không có quyền tự ý tống giam hắn! Dù đông gia có tội, hắn cũng nên trình báo triều đình trước, đưa Lại bộ xử trí mới phải.”

Hách Quả Tử nói: “Chẳng lẽ thực sự là… Hoàng Quảng Đức sao?” Cơ hồ mỗi lần xảy ra chuyện, hắn đều đem mũi giáo hướng về Hoàng Quảng Đức, mà đối phương cũng ít khi khiến hắn thất vọng.

Lão Đào nhìn Kim sư gia nói: “Theo sư gia, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Kim sư gia nói: “Địch trong tối ta ngoài sáng, không thích hợp bứt dây động rừng. Bây giờ muộn rồi. Chờ đến sáng mai, ta đi tìm mấy người phụ tá bên cạnh Tri phủ hỏi thăm tin tức một chút, sau đó tính tiếp.”

Ánh mắt Lão Đào loe lóe. Lão thở dài nói: “Đành vậy thôi.”

Cố Xạ không khỏi nhìn lão nhiều hơn.

***

Hai canh giờ sau.

Lão Đào mặc y phục dạ hành vọt ra ngoài khách điếm.

Bóng đêm mờ mịt, như khoác lên người lão áo ẩn thân.

Lão nhanh chóng phóng qua các mái hiên, hướng đến lao phòng giam giữ phạm nhân của nha môn Tri phủ mà chạy.

Lúc này, lao phòng hơi sáng đèn.

Lão Đào động ngón tay như bay, cực nhanh điểm huyệt thủ vệ nha dịch, tiến vào lao phòng, như vào chỗ không người.

Thời gian không còn sớm, phạm nhân bị giam đại thể đã ngủ rồi. Lão Đào cách chắn song tìm kiếm, cho đến gian cuối cùng của lao phòng. Có thể là suy xét đến thân phận mệnh quan triều đình của Đào Mặc, hắn ở một mình.

Đào Mặc bị giam ở chỗ này vốn ngủ không sâu, Lão Đào vừa mới đứng ở cửa, hắn đã tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện