Cố Xạ là đệ tử của Chuy tiên sinh, cùng môn hạ của Lâm Chính Dung đã từng phát sinh hiềm khích, nếu ngay cả y cũng nguyện ý tiến cử Lâm Chính Dung, vậy thì đám người Lão Đào đương nhiên không phản đối.

Đào Mặc thấy mình bị bệnh làm trì hoãn hành trình, lập tức ngồi dậy, hổn hển nói: “Chúng ta quay về Đàm Dương.”

Lão Đào cau mày nói: “Muốn về cũng phải chờ ngươi hạ sốt đã.”

Đào Mặc kiên cường lên tinh thần nói: “Ta không có gì đáng ngại.”

Cố Xạ nói: “Uống thuốc trước.”

Đào Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt mọi người trong phòng đều nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn đành kềm xuống.

Sắc thuốc cũng cần có thời gian.

Đào Mặc nằm xuống lại.

Không biết qua bao lâu.

Hắn đang mê man thì bị đánh thức, Lão Đào ngồi bên mép giường hắn, nửa ôm lấy hắn. Hách Quả Tử cầm thìa khẽ thổi vài cái, mới từ từ đưa qua.

Đào Mặc vừa uống thuốc vừa đưa mắt tìm bốn phía, nhưng không thấy Cố Xạ, không khỏi cảm thấy thất vọng.

Lão Đào nói: “Cố Xạ đã trở về trước rồi.”

“… Thật không?” Đào Mặc rũ mắt, miệng uống ít thuốc.

Bát thuốc đã thấy đáy, Lão Đào lại để hắn nằm xuống.

Đào Mặc không hiểu hỏi: “Không phải nói uống thuốc xong sẽ quay về sao?”

Lão Đào nói: “Có Cố Xạ đi trước làm thuyết khách, người còn lo lắng cái gì?”

Đào Mặc kinh ngạc nói: “Lão nói Cố Xạ về trước mời tụng sư?”

Lão Đào nói: “Y không nói, nhưng mà hẳn là vậy.” Trong lòng lão không muốn thấy Đào Mặc ở cùng Cố Xạ, nhưng cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà nói dối hắn sau lưng Cố Xạ.

Đào Mặc thấy thuốc trong miệng cũng không còn đắng nữa, khóe miệng khẽ giương nên một nụ cười.

Lão Đào nói: “Người nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngày mai hạ sốt, liền sẽ quay về.”

Đào Mặc nhắm mắt lại đang muốn ngủ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mở mắt nói: “Vạn nhất thích khách kia tập kích Cố Xạ trên đường, vậy phải làm thế nào?”

Lão Đào nói: “Yên tâm. Ta đã phái người bảo hộ y dọc đường.”

Dù cho không phái người bảo hộ dọc đường, Hoàng Quảng Đức cũng không dám mảy may làm bị thương Cố Xạ nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy, Lão Đào vẫn không nói ra miệng. Trên người Cố Xạ đầy bí ẩn, nghĩ đến y đường đường là công tử tướng phủ, tài tử nổi tiếng thiên hạ sao lại lưu lạc đến một nơi nhỏ như Đàm Dương huyện mà an cư? Nếu nói là tị nạn, trong thiên hạ sợ chỉ có Hoàng đế mới có thể gây khó khăn cho y, nếu như vậy, Cố tướng phủ tuyệt sẽ không thể không có một chút động tĩnh, mà Sử thái sư từ trước đến nay bất hòa với Cố tướng cũng sẽ không giả câm vờ điếc. Lão đã không nghe phong thanh gì về việc này, chứng tỏ là có nguyên nhân khác. Về phần là nguyên nhân gì… Nếu không phải Cố Xạ và Đào Mặc không thân cận đến như vậy, lão đã không có hứng thú truy cứu. Nhưng hiện tại xem ra, lại không thể không truy cứu rồi.

Lão không muốn để Đào Mặc rơi vào cục diện trước có lang, sau có hổ.

Trên giường Đào Mặc hơi động đậy, khóe miệng giương lên, không biết là nghĩ tới chuyện tốt gì, xoay người lại rơi sâu vào giấc mộng đẹp.

***

Đơn thuốc đại phu kê quả nhiên hữu hiệu.

Đến hôm sau, trên mặt trên người Đào Mặc đã không còn nóng như ngày hôm qua.

Lão Đào vốn còn muốn để hắn ở lại hai ngày, quan sát thêm, nhưng Đào Mặc kiên trì muốn hôm nay phải quay về Đàm Dương, Lão Đào không lay chuyển được hắn, đành phải tuân mệnh.

Vì Cố Tiểu Giáp quay về Đàm Dương hay đến Lân huyện đều là mướn xe ngựa, cho nên lúc Cố Xạ trở về cũng dùng chiếc xe ngựa mướn kia. Xe ngựa Cố phủ lúc đầu vẫn còn để lại.

Tuy trước đây Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp không vừa mắt nhau, đối với sự lạnh lùng của Cố Xạ thì có âm thầm chê bai, nhưng giờ này khắc này cũng không thể không thừa nhận: “Con người Cố Xạ quả thực không tệ, biết thiếu gia sinh bệnh, còn đặc biệt để xe ngựa lại đây.”

Lão Đào khẽ nhíu mày.

Đào Mặc một lòng hướng về Cố Xạ, Hách Quả Tử càng giống lửa cháy thêm dầu.

Không ngờ Kim sư gia cũng phụ họa: “Xem tính tình thường ngày của Cố Xạ, quả thực nghĩ không tới y cũng có mặt nhiệt tâm chu đáo như thế.”

Đào Mặc tuy không nói gì, nhưng Lão Đào xem sắc mặt hắn liền biết những lời này thật đúng với những gì trong lòng hắn mong muốn, hắn nghe được càng vui vẻ không thôi.

Hách Quả Tử bị Lão Đào sai đi đánh xe.

Cố Tiểu Giáp và Tang Tiểu Thổ không ở đây, hắn là người duy nhất đánh xe.

Lão Đào và Kim sư gia cùng vào thùng xe.

Kim sư gia thấy Đào Mặc thà ngồi trên tấm phản cứng ngắc, cũng không muốn ngồi trên chiếc đệm mềm Cố Xạ ngồi trước kia, kinh ngạc nói: “Đông gia bệnh nặng mới khỏi, không chịu được mệt nhọc. Dù sao Cố công tử cũng không ở đây, người tạm ngồi trên ghế y một chút cũng không sao.”

Đào Mặc mặt trắng bệch, lắc lắc đầu nói: “Ta chịu được.”

Kim sư gia cũng không biết hắn khăng khăng như vậy làm gì, thấy hắn nói như vậy, cũng đành tùy hắn.

Đường đi dài đằng đẵng.

Kim sư gia và Lão Đào trò chuyện lúc có lúc không.

Đào Mặc nghe nghe, lại thấy mệt chỉ muốn ngủ.

Kim sư gia và Lão Đào thấy hắn chìm vào giấc ngủ, đều khép miệng, nghỉ ngơi.

Mắt thấy Đàm Dương huyện càng ngày càng gần, Lão Đào thấy hai gò má Đào Mặc lại đỏ lên, không khỏi cả kinh, đứng dậy đến sờ trán hắn, so với hôm qua còn nóng hơn.

Kim sư gia thấy vậy cũng khẩn trương, “Nhất định là không chịu nổi đi đường mệt nhọc.”

Lão Đào dứt khoát ôm lấy hắn, đặt tại vị trí của Cố Xạ, lại lấy tấm da chồn Cố Xạ thường dùng đắp lên người hắn.

Đào Mặc ngủ mơ mơ màng màng, tùy lão loay hoay.

Kim sư gia vén rèm nhìn ra ngoài, nói: “Không xa nữa.”

Tuy nói không xa, rốt cuộc lại đi ngót nửa canh giờ.

Xe ngựa tiến vào Đàm Dương chạy thẳng đến Huyện nha.

Chờ Lão Đào phái người đưa Đào Mặc từ trên xe xuống, Đào Mặc đã có chút lơ mơ rồi.

Lão Đào không dám chậm trễ, vừa sai người đi mời đại phu, vừa sai người đem số thuốc hôm qua đi sắc.

Hách Quả Tử vốn muốn đi theo giúp một tay, lại bị Kim sư gia sai đi trả xe, cũng thuận tiện bảo hắn hỏi tiến triển của Cố Xạ. Tuy hắn không tình nguyện vạn lần, nhưng cũng biết Đào Mặc lo lắng chuyện này, khi tỉnh lại chắc chắn sẽ hỏi, đành đem lo lắng trong lòng gác lại, đánh xe đến Cố phủ.

Đến Cố phủ rồi, Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đều vắng mặt, nói là đến phủ Chuy tiên sinh vẫn chưa về, chỉ để lại Tang Tiểu Thổ trông nhà.

Nghe Cố Xạ đến phủ Chuy tiên sinh mà không phải phủ Lâm Chính Dung, Hách Quả Tử đã cảm thấy chuyện này lại không ổn.

Quả nhiên, Tang Tiểu Thổ thở dài nói: “Nghe nói Lâm Chính Dung không muốn xuất thủ tương trợ.”

Hách Quả Tử nhíu mày.

Như vậy, đường đường là quê hương của tụng sư Đàm Dương huyện lại không ai dám nhận án này.

***

“Cũng không phải không dám nhận.” Chuy tiên sinh vuốt râu, thản nhiên nói, “Mà là có người nhờ, không thể nhận.”

Gió trong đình thổi đến tiền sảnh.

Cố Xạ bất động thanh sắc hỏi: “Ai nhờ?”

Chuy tiên sinh lấp lửng nói: “Cố nhân.”

Cố Xạ nói: “Lý do?”

Chuy tiên sinh suy nghĩ một chút, cũng không phải chuyện mất mặt, liền nói, “Năm đó ta thua kiện, hắn thả ta một con ngựa. Ta thiếu nợ hắn.”

“Người từng thua kiện?” Cố Xạ hơi ngạc nhiên. Còn tưởng rằng Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung ở trên công đường đều chưa từng chiến bại.

Chuy tiên sinh cười khổ nói: “Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió?”

Cố Xạ không nói.

Chuy tiên sinh nói: “Ngươi đã đến gặp cái đinh Lâm Chính Dung phải không?”

Cố Xạ trầm mặc.

Khóe miệng Chuy tiên sinh hơi lộ ra vẻ đắc ý. Tuy biết rõ tính cách Cố Xạ, nhưng nhìn y không chút do dự ném mình qua bên đi tìm người đối đầu với mình, trong lòng vẫn có vài phần khó chịu. Lão tự tiếu phi tiếu nói: “Ta sớm đoán được. Người kia đã tới tìm ta, đương nhiên cũng có bản lĩnh có thể khiến Lâm Chính Dung câm miệng. Nếu không hắn tìm ta cũng vô dụng. Kỳ thực, ngươi có nghĩ tới, còn có một tụng sư có thể ra tay?”

Cố Xạ nói: “Ta không lên công đường.”

Chuy tiên sinh nói: “Ngươi không muốn lên, ta sao có thể làm khó? Đàm Dương được xưng là quê hương của tụng sư, nhân tài đông đúc, sao lại không tìm ra được một người?” Lão thấy Cố Xạ mơ hồ không còn kiên nhẫn, thức thời công bố đáp án, “Ta là chỉ… Lô Trấn Học.”

Cố Xạ nghi ngờ nhìn lão.

“Lô Trấn Học tuy nói là môn sinh đắc ý Lâm Chính Dung, nhưng những năm này đã dần dần thoát ly Lâm Chính Dung, chuẩn bị tự thành một phái rồi. Bối cảnh hắn vững chắc, vừa nóng lòng muốn thành danh, thời cơ tốt vô cùng lớn trước mắt đối với hắn mà nói thích hợp cực kỳ.” Chuy tiên sinh cười híp mắt nói.

Cố Xạ nói: “Người không sợ ân nhân người gặp nạn?”

Chuy tiên sinh cười nói đầy thâm ý: “Thiếu nợ hắn và mang ơn hắn là hai chuyện khác nhau.”

“Đa tạ.” Cố Xạ bình thản đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chuy tiên sinh đột nhiên nói, “Ta từng cho rằng ngươi không chịu khói lửa nhân gian, không ngờ, lại vì một người mà nhập thế.”

Cố Xạ nói: “Người thì sao?”

“Ta?” Chuy tiên sinh cười cười, “Ta cho tới bây giờ vẫn luôn ở trong hồng trần thế tục, chưa bao giờ ly khai.”

Cố Xạ nói: “Ta cũng vậy.”

“A?” Chuy tiên sinh không cho là đúng.

“Chỉ là trước kia không ai nhìn thấy ta mà thôi.” Cố Xạ cất bước rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện