Lão Đào và Đào Mặc đánh xe tới bờ sông.

Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đang dọc theo sông ủ rũ cúi đầu đi tới, thấy xe ngựa, đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng nhào tới.

Lão Đào dừng xe ngựa.

Đào Mặc chờ bọn họ đến gần, đầy áy náy nói: “Các ngươi đợi lâu rồi.”

Hách Quả Tử cuống lên nói: “Thiếu gia! Người và Cố Xạ đã đi đâu? Để chúng ta cứ tìm mãi, còn tưởng các người đã xảy ra chuyện gì!”

Tang Tiểu Thổ đi theo sau lưng hắn, tuy không nói gì, nhưng mặt thì rầu rĩ.

Lão Đào khoát tay nói: “Quả thực xảy ra chút chuyện, quay về rồi nói.”

Hách Quả Tử nhìn Đào Mặc và Lão Đào không có vẻ lừa gạt, không dám hỏi nữa, kéo Tang Tiểu Thổ lên xe ngựa.

Có Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đánh xe, Đào Mặc và Lão Đào tự nhiên trở lại bên trong xe.

Trên đường về, Đào Mặc đã đem chuyện bị tập kích từ đầu tới cuối nói cho Lão Đào, chẳng qua là lúc đó phải đuổi theo gấp, không kịp suy nghĩ, bây giờ lão Đào mới có thời gian hồi tưởng việc này.”Thích khách kia phục trang thế nào?”

Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút nói: “Ăn mặc y phục bình thường, trên mặt che khăn.”

Lão Đào nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, có lẽ cũng sẽ không mặc y phục dạ hành.”

Đào Mặc nói: “A, còn không biết hiệp khách xuất hiện giữa chừng là ai, bây giờ thế nào?”

Ánh mắt Lão Đào chợt lóe, một lát mới nói: “Người kia, có lẽ là thủ hạ của ta.”

Đào Mặc giật mình nhìn lão. Lão Đào dáng vẻ không đổi, thế nhưng từ lúc tới Lân huyện, hắn cảm thấy lão càng ngày càng xa lạ. Vô luận là võ công đánh vỡ cái bát kia, hay là thủ hạ trong miệng lão.

Lão Đào thấy thần tình hắn như vậy, khẽ thở dài nói: “Không gạt ngươi, kỳ thực, đông gia lúc trước ta nói, chính là Ma giáo Minh tôn.”

“Ma giáo?” Đào Mặc cả kinh. Mặc dù hắn biết rất ít chuyện giang hồ, nhưng hai chữ Ma giáo cũng không xa lạ gì. Hiện nay Ma giáo như là mặt trời ban trưa, trà quán tửu lâu chỗ nào thuyết thư không đề cập tới? Hoặc tán dương hoặc châm biếm, hoặc là thật hoặc là giả, giữa những việc này, hắn chưa bao giờ để ở trong lòng, không ngờ Lão Đào chung sống hai năm lại là người trong Ma giáo.”Vậy, Mộc Xuân thì sao?”

Lão Đào nói: “Hắn vốn họ Đoan Mộc, tên Hồi Xuân, là Ma giáo tân đại trưởng lão.”

Hơi thở Đào Mặc hơi gấp, lộ vẻ chưa thể tiếp thu.”Vậy lão…”

Lão Đào nói: “Ta nguyên danh là Lô Kỳ Viên, là Ma giáo trưởng lão. Nếu không phải sau đó ta…” Lão dừng lại. Một đoạn này với lão mà nói, là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Dù cho Minh tôn rộng lượng, không hề tính toán, nhưng lão sở tác sở vi rốt cuộc khiến Ma giáo nguyên khí đại thương, đệ tử tổn thương vô số. Đáng tiếc, lão có hối hận cũng không ăn thua gì, chỉ có thể đem hết khả năng dốc sức vì Ma giáo. Chỉ là bây giờ tinh tế ngẫm lại, lúc lão quay về Ma giáo, còn chưa làm được gì cho Ma giáo, lại sử dụng Ma giáo đệ tử làm việc cho lão.

Đào Mặc thấy Lão Đào thần tình mệt mỏi, mặt có vẻ buồn rầu, biết lão không muốn nhớ lại chuyện cũ, vội ngắt lời: “Không biết thủ hạ của lão có bắt được thích khách hay không?”

Lão Đào hoàn hồn, lắc đầu nói: “Còn chưa liên lạc. Đợi về khách điếm rồi hãy nói.”

Đào Mặc nghe lão nhắc tới khách điếm, không khỏi nhớ tới Cố Xạ, trong lòng nhất thời giống như treo mười lăm người thất thượng bát hạ, hận không thể mọc cánh bay trở về.

Lão Đào nói: “Được rồi. Về việc ta xuất thân từ Ma giáo, người chớ nói với người thứ hai.”

“Bất luận người nào?” Đào Mặc chần chừ. Cố Xạ nói không chừng sẽ hỏi đến hiệp khách kia, nếu không thể nói rõ, chỉ sợ y sẽ suy đoán lung tung, đi rất nhiều đường sai.

Lão Đào nói: “Hách Quả Tử, Cố Xạ đều chớ nói.”

Hai người từ khi tiến vào đến bây giờ đều hạ thấp giọng nói chuyện, không sợ bên ngoài nghe được.

Đào Mặc ngạc nhiên. Hắn cho là lão muốn giấu Cố Xạ, không ngờ ngay cả Hách Quả Tử cũng giấu luôn.

Lão Đào nói: “Trong triều thế cục tối tăm bất minh, tình cảnh Ma giáo huyền diệu, càng ít người biết thân phận ta càng tốt.”

Đào Mặc nghĩ đến những lời đồn chồng chất về Ma giáo, nghiêm túc gật gật đầu.

“Có chuyện này ta nói ngươi biết, nhưng ngươi chỉ có thể giấu ở trong lòng, nghìn vạn lần không thể biểu lộ ra, càng không được đi hỏi Cố Xạ.” Lão Đào thận trọng căn dặn.

Đào Mặc thấy cách lão nói, cũng không dám khinh thường, vội hỏi: “Có liên quan đến Cố Xạ?”

“Là liên quan đến phụ thân Cố Xạ.” Lão Đào thấy vẻ mặt hắn không biết gì, bỗng nhớ tới Đào Mặc còn không biết gia thế Cố Xạ, lời nói đến cổ liền đổi lại, “Phụ thân y tựa hồ có quen biết với Hoàng Quảng Đức, có chút giao tình.”

Sắc mặt Đào Mặc tái nhợt.

“Việc này Cố Xạ không nên biết.” Lão Đào suy nghĩ một chút vẫn quyết định thay Cố Xạ giải vây, “Bất quá cha Cố Xạ cũng không phải người bình thường, ngươi cùng Cố Xạ tương giao cần phải có chừng mực.”

Đào Mặc lấy lại bình tĩnh nói: “Phụ thân y là ai?”

“Ngươi và Cố Xạ tương giao không sâu, hà tất nói sâu vào? Nếu ngươi biết phụ thân y là ai, sau này gặp mặt y khó tránh khoanh tay bó chân, chi bằng không biết.”

Tuy Lão Đào không nói rõ là ai, nhưng khẩu khí rõ ràng ám chỉ địa vị của cha Cố Xạ không thể coi thường. Đào Mặc nghĩ đến ăn mặc chi phí và ngôn hành cử chỉ của Cố Xạ thường ngày, trong lòng lạnh đi nửa phần.

Xe ngựa về đến khách điếm, Kim sư gia đang chờ ở trong đường, thấy bọn họ bình an trở về, không khỏi thở phào một cái.

Lão Đào nói: “Cố Xạ đâu?”

Kim sư gia nói: “Về phòng ngủ rồi. Không biết thương thế y thế nào.” Lão nhìn về phía Đào Mặc, Đào Mặc tâm không yên.

Tang Tiểu Thổ nghe Cố Xạ bị thương, bị dọa sợ mặt không còn chút máu, vội vã chạy lên lầu hầu hạ.

“Mà thôi, đều mệt rồi, không bằng đều đi nghỉ đi. Có chuyện gì ngày mai lại nói.” Lão Đào nói.

Kim sư gia chờ Đào Mặc trở về vốn tưởng sẽ giải khai bí ẩn, nhưng nghe Lão Đào nói như vậy không khỏi có chút không cam không nguyện, nhưng cũng đành chịu, không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại nghi vấn đầy bụng, cùng bọn chúng trở về phòng nghỉ ngơi.

Hách Quả Tử vốn muốn thăm dò chút gì từ Đào Mặc, nhưng thấy hắn về đến phòng liền cắm đầu ngã xuống giường, không dám hỏi nữa.

Một đêm qua đi.

Đến sáng sớm, Kim sư gia chờ mọi người lục tục xuống lầu.

Đào Mặc và Hách Quả Tử là nhóm sau cùng.

Đào Mặc xuống lầu nhìn thấy Cố Xạ đang ngồi, không khỏi giật mình. Mặc dù đêm qua đem những lời Lão Đào nói nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, âm thầm hạ quyết tâm phải vạch rõ giới hạn với Cố Xạ, nhưng khi thấy y, những lời quyết tâm cam đoan đó đã vị phá vỡ, hai chân không tự chủ được tiến đến trước mặt y, miệng tự nhiên mở ra nói: “Thương thế của ngươi thế nào rồi? Đau không?”

Cố Xạ nhàn nhạt lắc lắc đầu.

Sao lại không đau? Y từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đau lòng lúc mẫu thân qua đời, lần này là đau nhất. Nhưng đau là cảm giác, nói hay không nói cũng sẽ đau, đã như vậy, y hà tất nói ra? Tuy y không nói, Đào Mặc nhìn sắc mặt tái nhợt của y không giống như trước cũng có thể đoán sơ sơ.”Ngươi, ngươi ăn thanh đạm một chút nha.” Hắn cũng không biết xoa dịu như thế nào.

Kim sư gia nghe hắn nói dây dây dưa dưa, mà hồi lâu cũng chưa nói đến điểm quan trọng, không khỏi có chút tức giận, cướp lời: “Không biết bọn chuột nhất phương nào lớn mật như vậy! Chi bằng chúng ta báo quan bắt hắn?”

Lão Đào nói: “Chỉ sợ bắt không được.” Lão nói xong, lại liếc nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc ngầm hiểu. Lão Đào là đang ám chỉ lão không bắt được.

Kim sư gia thở dài nói: “Nói cũng phải. Huyện lệnh ở đây không để người bắt được đã là cảm tạ trời đất, lý nào còn có thể đi bắt người khác.”

Đào Mặc ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cố Xạ, hai tay tự động giúp y gắp thức ăn, ánh mắt lại nhìn Kim sư gia, hỏi: “Không phải hôm qua lão nói đi gặp Hầu sư gia sao? Thế nào rồi?”

Kim sư gia nói: “Ta nói ta được đông gia phái tới hỏi thăm vụ án, hắn tuy không được vui vẻ cho lắm, nhưng cũng không hề nghi ngờ.”

Lão Đào nói: “Vậy thì tốt. Hắn có tiết lộ tin tức gì không?”

“Hắn giấu tin tức rất kỹ.” Kim sư gia thong thả húp một hớp cháo, mới nói tiếp, “Bất quá miệng có đóng chặt cũng vô dụng. Chỉ cần có tin tức, thì ta có thể cảm nhận được. Hắn bảo ta không cần lo về án này, nói là từ trên xuống dưới không hề có điểm đáng ngờ, chắc chắn có thể định tội.”

Hách Quả Tử cười lạnh nói: “Giả dối. Như vậy mà còn gọi là không có điểm đáng ngờ?”

“Điều này chứng minh cái gì?” Kim sư gia nháy mắt với hắn.

Lão Đào tiếp lời: “Không hề có điểm đáng ngờ là giả, từ trên xuống dưới mới là thật.”

“Có ý gì?” Tang Tiểu Thổ khe khẽ hỏi Hách Quả Tử.

Kim sư gia nói: “Từ trên xuống dưới đều thu xếp xong rồi.”

Lão Đào cau mày nói: “Không lẽ ngay cả Hình bộ cũng đút lót cả rồi?”

Kim sư gia nói: “Hà tất phải đút lót Hình bộ? Chỉ cần thu xếp tốt những người có quan hệ với Hình bộ, cũng coi là từ trên xuống dưới đều thu xếp xong cả rồi. Hơn nữa, tiều phu là tự nguyện nhận tội, là vụ án rõ ràng minh bạch hơn hết, dù có không đút lót, cách làm việc của Hình bộ thêm chuyện không bằng bớt chuyện, chỉ sợ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.”

Đào Mặc trầm mặt xuống nói: “Đây là một nhân mạng! Sao lại có thể thêm chuyện không bằng bớt chuyện mà mà mắt nhắm mắt mở?”

Kim sư gia nói: “Đông gia là quan mới nhậm chức, gặp ít vụ án. Hình bộ là nơi nào? Mỗi ngày đều nghe thấy những đại án, trong tay bọn họ phần nhiều là diệt môn thảm án.Một nhân mạng và cả nhà mấy trăm nhân mạng thì cái nào hơn?”

Đào Mặc theo bản năng phản bác: “Không thể nói như vậy. Một mạng người cũng rất trân quý.” Sau khi hắn nói xong, mới hiểu phản bác vô lực.

“Mỗi người đều chỉ có một cái mạng.” Cố Xạ đột nhiên lên tiếng.

Đào Mặc mắt sáng lên, ra sức gật đầu.

Kim sư gia thở dài, “Đáng tiếc, người làm quan trong thiên hạ nghĩ được như vậy quá ít.”

Hách Quả Tử nói: “Ít cũng không phải là không có. Có thiếu gia nhà ta không phải tốt rồi sao.”

Kim sư gia bỗng bật cười nói: “Bỗng nhiên ta hi vọng đông gia sẽ có ngày có thể thăng chức Hình bộ Thượng thư, hoặc Đại Lý Tự khanh.”

Đào Mặc nghe được liên tục xua tay, “Ta, ta làm một huyện quan còn không xong, sao dám hi vọng xa vời như vậy?”

Kim sư gia ha ha cười. Lão vốn chỉ là thuận miệng nói một câu, cũng không phải thật sự có ý đó. Đào Mặc không biết chữ, làm một huyện quan đã là miễn cưỡng, muốn thăng đến tam công cửu khanh quả thật là suy nghĩ viển vông.

Cố Xạ nhìn một bên mặt Đào Mặc đang giúp y bóc vỏ trứng, ánh mắt nhu hòa. “Kinh thành rất gò bó, chi bằng làm một quan địa phương tạo phúc cho bách tích mới thống khoái.”

Đào Mặc nghe vậy ngẩng đầu, thấy sóng mắt y ôn nhu, thì càng ngây dại.

“Khụ.” Lão Đào ho khan một tiếng, “Kim sư gia còn không biết hôm qua mọi người phát sinh chuyện gì, không bằng thiếu gia kể lại một chút đi.”

Đào Mặc cuống quít hoàn hồn, sắc mặt trận trận đỏ lên, ấp úng hồi lâu mới định thần, kể lại chuyện đã xảy ta ngày hôm qua.

Tài ăn nói của hắn cũng bình thường không có gì đặc sắc, nhưng Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ thấy thương tích được băng bó của Cố Xạ, trước mắt dường như xuất hiện cảnh tượng nguy hiểm ngày hôm qua, mỗi người đều cự kỳ kinh hãi.

Đào Mặc nói nói, nhớ tới biểu tình lúc Cố Xạ đẩy mình ra ngày hôm qua, hậu tri hậu giác mà toát một thân mồ hôi lạnh.

Nếu lúc đó Cố Xạ không phát hiện mũi tên kia, hoặc là phát hiện nhưng không kịp đẩy ra, vậy thì bây giờ hắn đã không thể ngồi ở nơi này rồi.

Hôm qua Lão Đào nghe Đào Mặc nói đến chuyện này chỉ đơn giản là nghe chuyện, không cảm thấy gì đặc biệt, bây giờ nghe lại lần nữa, nhìn thần tình người bên cạnh biến huyễn đa đoan, mới giật mình hiểu ra Cố Xạ đúng là liều mình cứu Đào Mặc. Dù Cố Xạ có thông minh đi nữa, cũng chỉ là một văn nhân tay trói gà không chặt, dưới tình huống đó tuyệt không thể nào mở miệng nói đối phương lui lại. Đẩy hắn ra lẽ nào là xuất phát từ phản ứng bản năng của Cố Xạ.

Nói cách khác, Cố Xạ là vô thức bảo hộ Đào Mặc?

Lão Đào rất nhanh phủ định cách nghĩ này. Có thể Cố Xạ chỉ cứu người theo bản năng mà thôi.

Đào Mặc thấy tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, biết bọn họ đều bị chuyện ngày hôm qua dọa sợ, trấn an: “Đều qua rồi. Người kia nói không chừng là cường đạo gần đó.”

Cố Xạ nói: “Không hẳn là cường đạo.”

Ánh mắt mọi người nhất tề hướng về phía y.

“Thân thủ của tên cường đạo này cần gì phải ở nơi hoang vu ôm cây đợi thỏ?” Cố Xạ nói.

Lão Đào nói: “Vậy theo ý ngươi thì sao?”

Cố Xạ bình thản nói: “Là sát thủ.”

Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đều cảm thấy lạnh gáy.

Kim sư gia nhịn không được nâng chén cháo lên, dùng cả hai tay mà cầm.

Lão Đào nói: “Ngươi nói, người kia nhất định là nhắm vào ngươi và thiếu gia?”

Cố Xạ nói đầy thâm ý: “So với thích khách, ta càng tò mò người đã xuất hiện ngăn cản người kia là ai.”

Vẻ mặt Lão Đào không được tự nhiên.

Cố Xạ khẽ động khóe miệng, tự tiếu phi tiếu.

Hách Quả Tử bật thốt lên: “Người nào lại muốn giết thiếu gia? Chẳng lẽ là Hoàng Quảng Đức?”

Lão Đào cau mày.

Hách Quả Tử tự biết mình nói lỡ, lập tức cúi đầu sám hối.

Kim sư gia nói: “Hoàng Quảng Đức các ngươi nói chính là Lạc thành Tri phủ?”

Từ lúc cái tên Hoàng Quảng Đức xuất hiện, sắc mặt Đào Mặc vô cùng khó coi, nghe được bốn chữ Lạc thành Tri phủ, lại càng khó coi đến cực hạn.

Kim sư gia xem sắc mặt hắn, biết trong đó có ẩn tình, lại thức thời không truy vấn.

Cố Xạ đột nhiên nói: “Cũng có khả năng là hung thủ giết Vãn Phong.”

Kim sư gia nói: “Có khả năng này. Người nọ có thể mua chuộc Huyện lệnh, thông hiểu trên dưới, chứng tỏ bản lĩnh cao cường! Bốn phía chắc chắn có bố trí tai mắt của hắn. Nói không chừng, chúng ta đã bị người theo dõi.”

Giữa ban ngày, bởi vì lời lão nói mà lại trở nên âm u.

Thấy Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ không ngừng nhìn xung quanh, Lão Đào thở dài nói: “Không bằng chúng ta quay về Đàm Dương huyện rồi tính tiếp.”

Lời này lập tức được Kim sư gia và mọi người nhất trí tán đồng. Đàm Dương huyện dù sao cũng là địa bàn của mình.

Mọi người lập tức trở về thu thập hành lý.

Cố Xạ nhớ tới Cố Tiểu Giáp một mình quay về Đàm Dương mời tụng sư, không khỏi khẽ nhíu mày.

“Ngươi đang lo lắng gì sao?” Đào Mặc luôn chú ý tới y lên tiếng hỏi.

Cố Xạ nói: “Vết thương đau.”

Đào Mặc vô cùng khẩn trương nói: “Có cần ta đưa ngươi đi xem đại phu?”

Cố Xạ lắc đầu nói: “Nghỉ ngơi một chút là được.”

Đào Mặc vốn muốn tự mình đưa Cố Xạ trở về phòng, nhưng ánh mắt quét đến Tang Tiểu Thổ và Lão Đào ở bên cạnh, bước chân nguyên bản đã bước ra vài bước cứ như vậy thu hồi lại.

“Ngươi đi theo ta.” Không để cho hắn bất kỳ cơ hội nào để cự tuyệt, họ Cố bỏ lại cho Đào Mặc một câu, liền đi lên lầu.

Đào Mặc không dám nhìn sắc mặt Lão Đào, cất bước đi lên theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện