Đào Mặc giật mình, không biết tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Cố nhân.”

“Cố nhân xa lạ, cố nhân quen thuộc, hay là cố nhân xen giữa xa lạ và quen thuộc?”

Đào Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Cố nhân xen giữa xa lạ và quen thuộc… thì phải?”

Cố Xạ từ từ xoay người. Dưới bóng cây dày đặc, ánh mắt y lạnh lẽo đến đau người.

“Sao lại hỏi như vậy?” Đào Mặc dè dặt hỏi.

Cố Xạ nói: “Ngươi quan tâm hắn không giống như đối với cố nhân thông thường.”

Đào Mặc vội vàng giải thích: “Ta chẳng qua là cảm thấy vụ án này có điểm kỳ hoặc. Dù sao cũng là một hồi quen biết, ta không muốn hắn chết không minh bạch.” Hắn thấy Cố Xạ vẫn yên lặng nhìn hắn, cho là y không tin, lại nói, “Huống hồ, ta cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, không thể giúp hắn nửa điểm.” Hắn cũng tự mình hiểu mình, biết rằng hắn làm Huyện lệnh Đàm Dương huyện, có thể quản cũng chỉ là những tiểu án nhỏ như hạt đậu ở Đàm Dương huyện, án ở Lân huyện có thế nào cũng không tới phiên hắn nhúng tay vào.

Cố Xạ trong lòng khẽ động.

Y tựa hồ lại đem tâm tư mình áp đặt lên người đối phương. Trong lòng y, người có thể khiến y quan tâm như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng đối với Đào Mặc mà nói, chỉ sợ là nhổ sạch tóc cũng đếm không hết. Mơ hồ cảm thấy không vui, lại mơ hồ có chút an ủi, y không phân rõ quay cuồng trong lòng mình là loại tư vị gì, lại khiến y cả đêm không ngủ được, chỉ là vô thức nín thở lắng nghe động tĩnh bên kia vách, thậm chí lúc Đào Mặc ra cửa, không chút do dự mà theo ra ngoài.

“Muộn như vậy, ngươi cũng không ngủ được sao?” Đào Mặc hỏi.

Cũng? Cố Xạ cúi đầu nhìn người thanh niên chỉ cách vài bước chân, lại tắm mình dưới ánh trăng, bị chiếu đến trắng bạc như tuyết. “Đang suy nghĩ về vụ án?”

“Nghĩ rất nhiều.” Đào Mặc há miệng, muốn thở dài, nhưng ngực tích tụ phiền muộn và thương cảm há có thể chỉ thở dài là biến mất sạch sẽ?

Cố Xạ nói: “Ngươi muốn án này phải phán minh bạch?”

“Muốn, bất quá sợ là không dễ.” Đào Mặc lắc đầu cười khổ, “Ta thường xuyên nói ta phải làm quan tốt, quan tốt vì dân chờ lệnh, nhưng nói thì dễ làm lại khó. Người làm quan trong thiên hạ như cá trên sông lớn, không ít người đều là tài tử đọc nhiều thi thư, bọn họ mà lại còn phải nơm nớp thận trọng, ta chữ thì không biết bao nhiêu, có tài đức gì? Chỉ có nhiệt huyết chung quy cũng không thể thành đại sự.” Hắn nói xong, mới phát giác bờ vai đã buông lỏng một chút. Thật sự đến Đàm Dương huyện làm chức Huyện lệnh này, hắn mới biết lúc trước mình đã suy nghĩ ngây thơ bao nhiêu! Nhưng những lời này hắn không thể nói với Lão Đào, cũng không thể nói với Hách Quả Tử, bởi vì bản thân là hi vọng của bọn họ, là cột trụ của bọn họ, hắn lùi bước rồi, bọn họ càng không dễ chịu. Cho nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cho dù trong lòng có ưu tư như vậy cũng không dám giãi bày, thậm chí lúc loại tình tự này nổi lên thì lập tức đè nén trở lại.

Làm quan tốt những lời này từ lâu đã không còn là lý tưởng của hắn, mà là động lực của hắn, gánh nặng của hắn. Tuy rằng sớm đã hạ quyết tâm, nhưng con đường phía trước quá gập ghềnh, rốt cuộc lực bất tòng tâm.

Đào Mặc bỗng nhiên oán trách xong, mới phát hiện Cố Xạ thật lâu không đáp lời, không khỏi ngẩng đầu nhìn y.

Giữa hai hàng lông mày Cố Xạ còn chưa kịp thu hồi ôn nhu.

“Ta, ta rất vô dụng.” Đào Mặc lúng túng quay đầu sang chỗ khác. Hắn cũng không biết vừa rồi vì sao cứ như vậy không chút kiêng kỵ đem những điều che giấu trong lòng đã lâu đều thổ lộ ra hết. Có lẽ Cố Xạ quá mạnh mẽ, cho nên ở trước mặt y, mình không cần miễn cưỡng tự mình tạo ra bộ dạng kiên cường, dù cho hắn có tạo ra, Cố Xạ cũng không cho là đúng đi? Hắn thậm chí mấy lần cảm thấy ánh mắt Cố Xạ khiến hắn không cố chỗ nào ẩn trốn, vô luận là tâm tư hay là tình tự.

“Nếu như ngươi vậy mà là vô dụng, thì người trong thiên hạ đều vô dụng cả.” Cố Xạ thản nhiên nói.

Đào Mặc ngẫm nghĩ những lời này, trong lòng cả kinh, “Ta, ngươi… Ngươi là nói, ách.”

“Muốn biết chân tướng cũng không khó.” Cố Xạ rất nhanh chuyển đề tài.

Đào Mặc hơi cảm thấy thất vọng. Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn hầu như nghĩ Cố Xạ tán thưởng mình.

“Các vụ án đều là người làm, mà là người thì tuyệt sẽ không hoàn mỹ vô khuyết.” Cố Xạ nói có thâm ý khác, “Vô luận là tính cách, hay là phương thức xử sự.”

Đào Mặc cứ thế lắng nghe.

Cố Xạ nói: “Tiều phu chỉ là một bước cờ, có thể là quân trắng, cũng có thể là quân đen.”

Đào Mặc trầm tư hồi lâu, liền sáng tỏ thông suốt, “Ý ngươi là, bắt đầu từ tiều phu?”

Cố Xạ chắp tay hướng lên lầu.

Đào Mặc được chỉ điểm, vui vô cùng, thấy y muốn đi, không chút nghĩ ngợi bắt lấy cánh tay y, nói: “Đa tạ.”

Cố Xạ cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên áo khoác bị cóng đến có chút phát đỏ.

Đào Mặc vội vàng rút tay về, cười khan nói: “Lúc đó nóng lòng…”

“Trở về thôi.” Cố Xạ thản nhiên ngắt lời hắn.

***

Nửa đêm trước Đào Mặc bởi vì thúc thủ vô sách, cho nên trăn trở khó ngủ. Nửa đêm sau Đào Mặc bởi vì có đối sách rồi, vẫn như trước trăn trở khó ngủ.

Ngày hôm sau bên ngoài hành lang có tiếng vang, hắn liền mở to mắt đứng lên, tự mình tìm hỏa kế trong điếm lấy nước nóng rửa mặt.

Sau đó một mình đến đại đường khách điếm ăn điểm tâm, thuận tiện chờ những người khác xuống.

Thời gian chờ đợi thật gian nan, vất vả lắm mới đợi được Lão Đào và Kim sư gia đi xuống, Đào Mặc đã uống cạn ba bát sữa đậu nành.

“Thiếu gia?” Lão Đào kinh ngạc. Đào Mặc tuy không thích ngủ nướng, nhưng dù sao cũng là thanh niên, khó tránh ham ngủ, thức dậy sớm như vậy cực kỳ hiếm thấy.

Kim sư gia và Lão Đào ngồi xuống, gọi điếm hỏa kế đưa điểm tâm lên.

Lão Đào thấy Đào Mặc có vẻ muốn nói lại thôi, thẳng thắn chủ động dò hỏi: “Thiếu gia có tâm sự?”

Đào Mặc thử dò xét: “Ta đang suy nghĩ về vụ án của Vãn Phong.”

Tay cầm màn thầu của Kim sư gia chợt dừng lại, trên đầu lông mày ẩn ẩn nổi lên đám mây đen.

Lão Đào bất động thanh sắc nói: “Thiếu gia muốn quản vụ án này?”

Đào Mặc nói: “Cũng không phải là quản, chỉ muốn tra đến cuối cùng. Nếu tiều phu đó thật sự là hung thủ, vậy đương nhiên là rất tốt. Nếu không phải, chẳng phải là phụ hai cái nhân mạng sao?”

Kim sư gia nói: “Đông gia không cần lo lắng. Án này liên quan đến mạng người, Huyện lệnh nói không tính, cuối cùng phải do hoàng thượng ngự bút chu sa phê mới đáng nói.”

Đào Mặc sửng sốt, “Phải do hoàng thượng phân xử?”

Kim sư gia cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Lão Đào ý vị thâm trường nhìn hắn. Tuy nói tử tội cần hoàng đế định đoạt, thế nhưng hoàng đế một ngày vạn việc, lý nào sẽ quan tâm đến tiểu án như thế? Thông thường chỉ qua Huyện lệnh Tri phủ hai vị quan, cái mạng này của tiều phu coi như là mất.

Đào Mặc thoáng yên tâm, lại nói: “Đã như vậy, phải tranh thủ chút thời gian.”

Kim sư gia thu lại vẻ cười, “Đông gia vẫn định nhúng tay vào việc này?”

“Không phải nhúng tay, chỉ là…” Đào Mặc nghĩ tới một từ hình dung thỏa đáng, lại nghe một nam thanh thanh lãnh dễ nghe thay hắn nói tiếp, “theo bên cạnh giúp đỡ.”

Kim sư gia thấy Cố Xạ, theo bản năng đứng dậy.

Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc, “Xem ra, thiếu gia và Cố công tử đã đến mức thấu hiểu nhau rồi.”

Đào Mặc cúi đầu cười gượng. Ngữ khí Lão Đào không được tốt lắm, quả thực có thể nói có chút không thiện cảm, thế nhưng nội dung lời nói lại làm cho trong lòng Đào Mặc cảm thấy vui vẻ.

Cố Xạ lạnh nhạt nói: “Đây chẳng lẽ không phải là kỳ vọng của ngươi?”

Lão Đào không ừ hử. Kỳ vọng của lão hiển nhiên cùng với suy nghĩ của Cố Xạ có hơi không khớp. Lão xác thực hi vọng Cố Xạ có thể giúp Đào Mặc một tay, thế nhưng loại kỳ vọng này của lão là rất ích kỷ, thẳng thắn mà nói, là hi vọng Cố Xạ có thể không cầu lợi mà nỗ lực không cần Đào Mặc hồi báo bất cứ cái gì, cho dù có hồi báo cũng không quan hệ đến hồi báo bằng đau khổ, như là hữu nghị các loại, chí ít tuyệt không phải là tâm tình Đào Mặc lúc này.

Lão đột nhiên cảm thấy vô lực. Loại vô lực này so với trước đây nhìn Đào Mặc thân cận với Y Vũ còn sâu hơn. Lúc trước đối với Y Vũ, lão cũng không để trong lòng. Bởi vì hắn là tiểu quan, không quyền không thế, có thể dùng tiền chinh phục. Nhưng Cố Xạ không giống, gia thế địa vị tài hoa và tính cách y trái lại chỉ để y chinh phục người khác. Mà lão tin tưởng, chỉ cần có tay của họ Cố, Đào Mặc căn bản không cần chống lại bất kỳ thế lực nào. Chỉ là lão không rõ trong hồ lô Cố Xạ đến tột cùng là bán loại thuốc gì?

Chẳng lẽ là một tràng vui đùa? Với tính tình Cố Xạ chỉ sợ không đáng vui đùa ấu trĩ không thú vị như vậy?

Đào Mặc thấy Lão Đào trầm tư cho là khó xử, thấp giọng nói: “Nếu thật sự khó nói…”

“Kỳ thực, cũng nên tra một chút.” Lão Đào đột nhiên nói.

Kim sư gia nhấm nuốt màn thầu, thần tình không vui. Còn tưởng rằng ở trên bàn này Lão Đào sẽ là đồng minh duy nhất, ai dè sau khi họ Cố đến cũng làm phản rồi.

Lão Đào nói: “Thiếu gia yên tâm, việc này giao cho ta đi làm được rồi.”

Vãn Phong chết bởi tay Hoàng Quảng Đức, như vậy ném ra một tiều phu làm con cừu thế tội là ai không cần nói cũng biết. Tuy lão không biết nguyên nhân Hoàng Quảng Đức giết người, nhưng nếu hắn đã đến gần Đàm Dương huyện, vậy thì chuyện này lão không thể không quản rồi.

Đào Mặc cau mày nói: “Lão đi một mình? Rất không an toàn.”

Lão Đào yên lặng không lên tiếng uống xong sữa đậu nành, sau đó giơ tay dùng lực vỗ xuống chén.

Cái chén dưới một chưởng biến thành bột mịn.

Đào Mặc, Kim sư gia: “…”

Cố Xạ mặt không đổi sắc.

***

Lúc Hách Quả Tử, Cố Tiểu Giáp và Tang Tiểu Thổ xuống tới, Lão Đào đã ra ngoài.

Ba người nhìn điểm tâm trên bàn, trong lòng đều có chút thấp thỏm.

Cố Tiểu Giáp thấp giọng nói: “Công tử, ta dậy trễ.”

Cố Xạ nói: “Ăn đi.”

Cố Tiểu Giáp thấy y không có ý trách cứ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tang Tiểu Thổ và Hách Quả Tử đều ngồi xuống. Bởi vì tự thẹn với lương tâm, cho nên chỉ đặt mông ngồi bên rìa băng ghế, ăn gì cũng chỉ ăn một chút, như nàng dâu mới vào cửa.

Bầu không khí có chút áp lực.

Cố Tiểu Giáp ăn ăn, đột nhiên nói một câu, “Đêm qua công tử đã đi đâu vậy?”

Cố Xạ nói: “Tản bộ.”

Đào Mặc sặc, thật nhanh liếc nhìn Cố Xạ. Rõ ràng gặp nhau rất bình thường, chẳng biết sao, bị Cố Tiểu Giáp hỏi công khai như vậy, khiến trong lòng hắn sinh ra vài phần chột dạ.

Cố Tiểu Giáp nghi ngờ nói: “Nhưng nửa đêm…” Hắn biết thói quen của Cố Xạ, chưa bao giờ đi ban đêm.

Cố Xạ ngước mắt.

Cố Tiểu Giáp đem lời nói và màn thầu cùng nuốt xuống.

***

Lão Đào chính ngọ thì quay về. Đào Mặc quan sát lão từ trên xuống dưới một kỹ càng một lần, xác định không bị thương chút nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Lão Đào tuổi già vẫn không có con, sớm đã xem Đào Mặc như nhi tử mình, thấy hắn quan tâm mình như vậy, lão vô cùng an lòng, ngay cả khẩu khí nói ra cũng ôn hòa theo. “Tiều phu kia có hai nhi tử, đều thiếu nợ vì đánh bạc. Tiều phu kia chắc là bị tiền mua chuộc.”

Đào Mặc nghe vậy run rẩy trong lòng, “Thế nhưng, đây là bán mạng.”

Lão Đào thở dài nói: “Thiên hạ phụ mẫu tâm.”

Đào Mặc nhớ tới phu thân mình, nguyên bản do dự lập tức kiên định, “Ta phải cứu ông ta.”

“Với thân thủ của Lão Đào hẳn không phải là việc khó chứ?” Cố Xạ đột nhiên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện