Lão Đào và Đào Mặc sống cùng nhiều năm, chưa bao giờ phân ly, lần này ly biệt, không tránh khỏi có chút khó khăn.

Hai người dặn dò lẫn nhau trong một nén hương. Sau đó, Lão Đào mới lưu luyến mà lên đường.

Mộc Xuân thấy hai mắt Đào Mặc đỏ lên, an ủi: “Đường… đường xá tuy có xa xôi, nhưng Lão Đào là quay về cùng cố nhân đoàn tụ, là chuyện vui, không cần quá nóng ruột nóng gan.”

Đào Mặc nói: “Từ khi Lão Đào vào nhà ta, đây là lần đầu tiên chúng ta ly biệt. Nếu như không có lão, e rằng sẽ không có ta hôm nay.”

Mộc Xuân nói: “Người với người lưu luyến lẫn nhau là chuyện tốt, nếu chỉ là một bên dựa vào chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.”

Đào Mặc rầu rĩ nói: “Ta biết. Ta sẽ nỗ lực làm một quan tốt, sẽ không phụ lòng Lão Đào kỳ vọng ở ta.”

Mộc Xuân mỉm cười không nói.

Kim sư gia đột nhiên vội vã chạy tới.

Đào Mặc nói: “Kim sư gia, ngươi cũng tới tiễn Lão Đào sao?”

Kim sư gia nghe hắn nói mà sửng sốt, “Tiễn Lão Đào?”

Mộc Xuân không đợi Đào Mặc mở miệng, đã chuyển trọng tâm câu chuyện: “Vị này nhất định là hình danh sư gia Kim sư gia?”

Kim sư gia lại sửng sốt, “Vị này là…”

“Tại hạ Mộc Xuân.” Mộc Xuân ôm quyền nói, “Chẳng biết Kim sư gia đến vội vã như vậy không biết là có chuyện gì?”

Kim sư gia phản ứng trở lại, vội nói: “Người Khâu gia và người Lương gia đánh nhau rồi. Hiện tại đang ở trước cửa Đông phủ.”

(wa thật là đúng lúc nha >.<)

Đào Mặc nghi hoặc hỏi: “Ai là Khâu phủ? Lương phủ là ai?”

Kim sư gia khoát khoát tay nói: “Trên đường đi ta sẽ nói chi tiết.”

Vì người ngồi xe quá nhiều, do vậy, Hách Quả Tử đặc biệt đánh chiếc xe ngựa mà Lão Đào khăng khăng lưu lại ra.

Đào Mặc, Mộc Xuân và Kim sư gia lần lượt lên xe.

Kim sư gia thở hổn hển, đem chuyện vừa rồi nhất nhất kể lại, “Khâu nhị tiểu thư của Khâu gia và Lương Văn Vũ của Lương gia từng định ra hôn ước hai năm trước, có Hồng Canh làm chứng. Sau đó Lương gia chuyển nhà, ước định nhất định trong vòng hai năm sẽ cưới Khâu nhị tiểu thư vào cửa. Ai ngờ hai năm đã qua, kiệu hoa Lương gia lại chậm chạp chưa đến. Lại gặp Khâu gia Đại thiếu đánh bạc thiếu nợ, sứt đầu mẻ trán, thế là Khâu gia nhị lão tính kế, quyết định hứa gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia chuẩn bị nạp thiếp.”

(Cái vong Đông lão gia chưa thôi ám, âm hồn chưa tan @@)

Đào Mặc cả kinh nói: “Đông lão gia?”

Kim sư gia gật đầu nói: “Chính là phụ thân của Đông Anh Hồng.”

Đào Mặc nói: “Nhưng lão không phải đã có Đông phu nhân rồi sao?”

“Việc này vốn là việc tư của Đông phủ, ta không nên tư nghị,” Kim sư gia dừng một chút, lại nói, “bất quá nếu Đông gia hỏi tới, ta đương nhiên biết mà không nói. Đông lão gia và Đông phu nhân từ sau khi Đông cô nương qua đời, vẫn rầu rĩ không vui. Đông phu nhân nhập môn hơn mười năm không sinh được con, hậu duệ duy nhất của Đông gia lại tự vẫn qua đời, cho nên Đông lão gia mới có ý muốn tái giá. Tuy là nạp thiếp, nhưng nghe nói tam thư lục lễ mọi thứ đều không thiếu, hơn nữa bảo là phải tiến vào từ cửa chính.”

Mộc Xuân nói: “Thế là Lương gia nhận được tin tức, không chịu?”

Kim sư gia gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Cũng không biết Lương gia từ chỗ nào nghe được tin tức, mà vào lúc Khâu gia đến Đông phủ thương nghị, ở ngoài cửa chặn đường, nháo đến ba nhà đều đầu tro mặt đất.”

Đào Mặc hỏi: “Thôi điền sử đâu?”

Kim sư gia nói: “Hắn vừa nhận được tin tức, đã mang theo nha dịch chạy đến rồi.”

Đào Mặc lúc này mới thoáng yên tâm.

Đến trước cổng Đông phủ, Khâu gia đã đi về. Bọn họ dù sao cũng là nhà gái, nếu như huyên náo quá lớn, nhà trai không sao, nhưng khuê danh nhà gái sẽ có tổn hại lớn.

Lương gia vẫn còn thủ ở trước cửa Đông phủ, xem dáng vẻ bọn họ, vẫn còn không phục.

Thôi Quýnh nhìn thấy Đào Mặc xuống xe, vội vã đi tới nói: “Đại nhân.”

Đào Mặc cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình hôm nay so với những ngày qua không giống nhau, nhưng lại không nói được không giống chỗ nào, chỉ quy cho mình đã đa tâm.”Lương gia nói thế nào?”

Thôi Quýnh nói: “Lương gia muốn Khâu gia lưu nữ nhi lại một năm.”

“Lưu lại một năm?” Đào Mặc nhớ tới Đông Anh Hồng, hỏi, “Có biết Khâu gia nhị tiểu thư bao nhiêu tuổi không?”

Thôi Quýnh nói: “Mười chín.”

Đào Mặc cau mày nói: “Quả thực không nhỏ.”

Thôi Quýnh nói: “Bởi vậy Khâu phủ thế nào cũng không chịu đáp ứng. Bọn họ nói, trừ phi Lương gia nội trong ba ngày cưới vợ, không thì hôn ước ban đầu sẽ án theo qui ước xóa bỏ.”

Mộc Xuân hỏi: “Ngươi có biết vì sao Lương phủ phải kéo dài một năm không?”

Thôi Quýnh nhìn hắn một cái, thấy hắn phong độ bất phàm, lại đi cùng Đào Mặc, mới đáp: “Lương gia nói Lương Văn Võ năm nay là năm tuổi, không thể thành thân.”

Đào Mặc hỏi: “Chỉ vì lý do này?”

Thôi Quýnh thấy hắn không tin, nói: “Đàm Dương huyện không ít người đều tin vào điều này.”

Mộc Xuân cười giải vây: “Ta cũng tin.”

“A? Công tử là người nơi nào?” Thôi Quýnh nhân cơ hội hỏi.

Mộc Xuân nói: “Ta và Đào đại nhân là đồng hương.”

Đào Mặc kinh ngạc: “Thật sao?”

Mộc Xuân bất động thanh sắc nói: “Đương nhiên. A? Vị này là Đông lão gia?”

.

Đào Mặc và Thôi Quýnh đồng thời quay đầu lại, quả nhiên thấy Đông lão gia từ bên trong đi ra.

Trải qua chuyện của Đông Anh Hồng, Đông lão gia đối với nha dịch và quan huyện đều có ác cảm, huống gì việc này phát sinh ở trước cửa phủ lão, vô cùng mất mặt, bởi vậy người tuy đi ra, nhưng mặt thì đen xì.

Thôi Quýnh biết quan hệ giữa Đông gia và Nhất Chuy tiên sinh, vội cười làm lành nói: “Đông lão gia, không ngờ lại kinh động ngài rồi.”

Đông lão gia nói: “Đâu có đâu có. Trái lại chút việc nhỏ của lão phu lại kinh động các vị rồi?”

Thôi Quýnh nói: “Đông lão gia sao lại nói vậy. Việc này với ngài đâu có can hệ gì? Bất quá đúng lúc phát sinh ở trước cửa nhà ngài mà thôi.”

Đông lão gia muốn nghe chính là những lời này, khóe miệng rốt cuộc hơi giương lên, “Vậy mong Thôi điền sử chiếu cố nhiều hơn.”

“Nhất định nhất định.” Thôi Quýnh liền không ngừng đáp ứng.

Đông lão gia thấy Đào Mặc, do dự một chút, vẫn đi tới chào: “Đào đại nhân.”

“Đông lão gia.” Đào Mặc hỏi thẳng vào vấn đề, “Đông lão gia thật sự muốn cưới Khâu nhị tiểu thư sao?”

Sắc mặt Đông lão gia vừa mới sáng lên thoáng cái đã sầm xuống, trầm giọng nói: “Không biết Đào đại nhân nói thế là có ý gì?”

Mộc Xuân lúc trước đã nghe nói các loại sự tích của Đào Mặc, còn tưởng là lời đồn đãi khoa trương, hôm nay tận mắt chứng kiến, cũng xem như đủ rồi. Luận về cái uy của lời nói, trong những người hắn quen biết sợ chỉ có Huy Hoàng môn Môn chủ mới có thể so được với hắn. Nhưng khó cái là, chính hắn lại không biết gì. (Tức là Đào Mặc không biết lời mình nói ra có uy đến thế nào :)) nể anh chưa)

Đào Mặc nói: “Khâu nhị tiểu thư chỉ có một vị, không thể hứa gả cho hai nhà, ta muốn hỏi rõ tình hình hai nhà, mới tiếp tục định đoạt.”

“Không dám làm phiền đại nhân.” Đông lão gia nói, “Việc này chúng ta sẽ tự giải quyết.”

“Ai nói không làm phiền đại nhân?” một người của Lương gia đi ra, “Ta càng muốn đem chuyện này lên công đường, thỉnh Huyện thái gia đại nhân định đoạt!”

Đông lão gia cau mày. Đông gia lúc trước còn vì chuyện của Đông Anh Hồng nháo thành mưa gió khắp thành, ở nơi cửa quan này, lão không muốn gây thị phi nữa, chỉ là Khâu nhị tiểu thư… Lão nhớ tới dung mạo xinh đẹp trên bức họa, lại thấy không cam, trong lòng một trận xao động không yên.

Phía bên kia ngõ, truyền đến lục cục lục cục tiếng xe.

Thôi Quýnh đang cùng Lương gia tranh chấp đột nhiên chạy tới, kéo tay áo Đào Mặc, thấp giọng nói: “Là mã xa của Dương phủ.”

“Dương phủ?” Đào Mặc nhất thời không tiếp thu kịp.

“Nhất Chuy tiên sinh.” Thôi Quýnh thấp giọng nói.

Đào Mặc chợt bừng tỉnh. Con gái của Nhất Chuy tiên sinh họ Dương, Nhất Chuy tiên sinh đương nhiên cũng họ Dương.

Mã xa dừng lại, xuống xe lại là Cố Xạ.

Chỉ là một ngày không gặp, Đào Mặc nhìn hắn lại có loại cảm giác như đã xa ba thu.

Cố Xạ cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt quét qua Mộc Xuân cực nhanh, sau đó lại rơi lên người Đông lão gia.

Đông lão gia bây giờ nhìn thấy Cố Xạ lại rất đau đầu, lại vì không dám đắc tội, không thể không cố gắng vẽ một nụ cười, nghênh đón. “Cố công tử.”

Cố Xạ nói: “Sư mẫu nghe nói người muốn nạp thiếp, đặc biệt bảo ta đưa mấy món đồ này sang.”

Đông lão gia tính tình muội muội mình phong phong hỏa hỏa tùy tùy tiện tiện, sợ nàng đưa ra vật gì khiến mình khó nói, liền nói: “Cái này, không bằng vào trong rồi nói.”

Cố Xạ gật đầu nói: “Cũng được.”

“Công tử đợi một chút.” Cố Tiểu Giáp từ trên xe ngựa nhảy xuống, mặt ủ mày ê hỏi, “Một xe hổ tiên ngưu tiên này nên xử lý thế nào?”

Cố Xạ nói: “Nghe Đông lão gia, vào trong mới nói.”

Gương mặt già nua của Đông lão gia đỏ bừng. Như vậy còn cần vào trong nói sao? Vừa rồi cái gì hắn đều ở đây lớn tiếng nói nhất thanh nhị sở rồi.

Mộc Xuân thấy ánh mắt Đào Mặc theo sát Cố Xạ và Đông lão gia vào cửa, đề nghị: “Không bằng chúng ta cũng vào trong nghe bọn họ nói gì đi?”

“Không mời mà vào thế này…”

“Chẳng qua là vấn án.” Mộc Xuân giúp hắn tìm cái cớ.

Đào Mặc lập tức gật đầu nói: “Phải làm phải làm.” Hắn nhấc chân muốn đi, một nam tử của Lương gia lại gọi hắn lại, “Đại nhân!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện