Cố Tiểu Giáp rốt cuộc không kềm được mà cười to lên..

Đào Mặc ngẩn ngơ nhìn hắn.

Thùng xe không có động tĩnh gì.

Cố Tiểu Giáp nói: “Ngươi thực sự nhớ công tử nhà ta muốn điên rồi.”

Đào Mặc đỏ mặt.

Cố Tiểu Giáp kéo mành, nói: “Xem, trong đó có công tử nhà ta không?”

Đào Mặc lúc đầu còn không dám nhìn, sau lại nghe bên trong thực sự một chút động tĩnh cũng không có, mới thử liếc mắt vào trong thăm dò.

Quả nhiên không có ai.

“Huyền Chi không tới?” Trong lòng hắn thất vọng không nói nên lời.

Cố Tiểu Giáp nói: “Người tuy không tới, thế nhưng…” Hắn dùng tay chỉ vào trong.

Đào Mặc ló thân vào, thấy một cái bao bằng gấm bạc, bên trong đặt một quyển trục.

Cố Tiểu Giáp đưa tay lấy nó ra, đưa cho hắn.

Đào Mặc nhận lấy, mở bao ra, chậm rãi trải rộng quyển trục —

Một Cố Xạ thanh lãnh cô ngạo sinh động trên giấy. Y đứng dưới một cây tùng, nửa nghiêng người, ánh mắt hướng về nơi này, trông rất sống động.

Đào Mặc trong thoáng chốc cảm thấy như y từ trong bức họa sống lại, đang chăm chú nhìn mình.

“Khụ, thiếu gia.” Lão Đào lấy cùi chỏ khẽ thúc thúc hắn đang đờ ra nơi đó.

Đào Mặc hoàn hồn, ngước mắt mới thấy Cố Tiểu Giáp đang ra sức nín cười.”Y, y còn nói gì nữa không?”

Cố Tiểu Giáp buông lỏng nói: “Không có.”

Đào Mặc vuốt vuốt bức họa không rời tay.

Cố Tiểu Giáp thầm nói: “Thực là không hiểu. Hơn một ngày nữa là đã thành thân rồi, còn tặng một bức họa làm gì?”

Đào Mặc nói: “Có bức họa, một ngày này mới không dài dằng dặc.”

Cố Tiểu Giáp hai vai run lên, “Ta phải về rồi, ngươi có bức tranh có lời nào muốn nhắn không?”

Đương nhiên là có. Hơn nữa còn là thiên ngôn vạn ngữ. Thế nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại không nói ra được một chữ.

Cố Tiểu Giáp thấy hắn vẻ ấp a ấp úng, lắc lắc đầu nói: “Nếu không có, ta đi đây.”

“Này.” Đào Mặc vội la lên, “Nói, ta, ta, rất mong chờ ngày đó.”

“Ngày đó a?” Cố Tiểu Giáp chớp chớp mắt giả vờ không hiểu.

Lão Đào ở sau lưng Đào Mặc nói: “Ngươi không hiểu, không phải Cố công tử cũng sẽ không hiểu.”

Cố Tiểu Giáp bĩu môi, đánh mã xa rời đi.

Đào Mặc nhìn đi nhìn lại bức họa mấy lần, mới lưu luyến cất đi.

Lão Đào đột nhiên nói: “Thôi Quýnh tới rồi.”

Đào Mặc ngẩng đầu, liền thấy Thôi Quýnh vội vã đi tới, trên người còn mang theo mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, “Bẩm báo đại nhân, thi thể Vũ tiểu thư tìm được rồi.”

Đào Mặc và Lão Đào nhìn nhau, nhanh đi theo hắn về nha môn.

Sau khi kinh qua những chỉ trích của Tri phủ Đàm thành, Đào Mặc biết khi ngỗ tác nghiệm thi mình phải ở bên, cho nên đi thẳng vào phòng nghiệm thi.

Ngỗ tác sợ hắn ngạt, sớm đã đốt lên một cây thương thuật tạo giác, rồi đưa khối thương cho hắn ngậm vào miệng.

Dù là như vậy, mùi thối của tử thi vẫn trước sau tràn vào mũi Đào Mặc, khiến hắn mấy lần buồn nôn.

Ngỗ tác nhìn Đào Mặc nói: “Đào đại nhân, có thể bắt đầu được chưa?”

Đào Mặc gật gật đầu.

Ngỗ tác đi tới bên thi thể, hai tay chậm rãi đặt trên thi thể.

Vì bên trong tối mịt, Đào Mặc cũng không rõ lắm nhất cử nhất động của bọn họ, chỉ có thể từ động tác hắn dài ngắn thế nào mà suy ra kết quả.

Một lúc lâu sau.

Ngỗ tác nói: “Trước tiên ta sẽ cởi y vật của nàng xuống.”

Đào Mặc cả kinh, ngậm gừng nói: “Nàng là nữ tử.”

Ngỗ tác nói: “Trong mắt ta, nàng chỉ là một thi thể ngậm oan mà chết.”

Đào Mặc biết mình lỡ lời, ngậm chặt miệng không dám nói nữa.

“Đại nhân.” Thôi Quýnh đứng ở bên ngoài đột nhiên gọi vào.

“Chuyện gì?” Đào Mặc đứng lên.

Thôi Quýnh nói: “Vũ thị phu phụ muốn đến quan sát.”

Đào Mặc nói: “Có được không?”

Thôi Quýnh nói: “Theo lý thì có thể.”

Đào Mặc nói: “Dẫn bọn họ vào đây là được.”

“Vâng.” Thôi Quýnh lĩnh mệnh đi.

Ngỗ tác đột nhiên nói: “Đại nhân không thấy kỳ lạ sao?”

Đào Mặc nói: “Lạ cái gì?”

Ngỗ tác nói: “Nghe nói Vũ Hữu Thái dẫn Thôi đại nhân đến bãi tha ma lật qua lật lại rất lâu, mới tìm được cỗ thi thể này. Vũ thị phu phụ đã yêu thương nữ nhi như vậy, yêu thương đến nỗi chống đối với chất tử của Sử Thái sư, sao lại đem nàng tùy ý ném ở bãi tha ma?”

Đào Mặc nói: “Có lẽ bọn họ… quá nghèo?”

Ngỗ tác nói: “Tìm một chiếc chiếu quấn một vòng thì có gì khó khăn?”

Đào Mặc không trả lời được.

Ngỗ tác nói: “Chân cỗ thi thể này bị nứt da.”

Đào Mặc nói: “Ngày đông vừa qua, nứt da thì có gì lạ.”

Ngỗ tác đột nhiên cầm lấy ngọn đèn từ trên bàn, đến bên cạnh thi thể.

Đào Mặc nói: “Sao vậy?”

Ngỗ tác nói: “Nứt da không có gì lạ, vậy… vết hôn này thì sao?”

Đào Mặc ngớ ra.

Vừa lúc gặp Vũ thị phu phụ vào cửa.

Vũ Quách thị lớn tiếng nói: “Tất nhiên là súc sinh kia cưỡng bức nó, mới, mới có dấu vết này!”

Ngỗ tác lấy y phục đắp kín thi thể, quay đầu nhìn phu phụ Vũ thị hỏi: “Vị này thật là Vũ cô nương?”

Vũ Hữu Thái nói: “Đương nhiên. Lẽ nào nữ nhi của ta ta còn nhận không ra hay sao?”

Ngỗ tác nói: “Đây chính là chỗ ta thấy kì lạ. Vì sao nữ nhi hai người luôn miệng gọi lại đột nhiên biến thành… nhi tử?”

Thân thể Vũ Hữu Thái và Vũ Quách thị bỗng nhiên run lên, sắc mặt tái xanh.

Ngỗ tác nói: “Hai vị không đến nỗi cả hài tử của mình là nam hay nữ cũng không phân rõ chứ?”

Thân thể phu phụ Vũ thị giống như cái sàng, không dám ngẩng đầu lên.

Đào Mặc đi tới, bịt mũi nói: “Ngươi nói người này là…”

Ngỗ tác nhấc tấm vải đắp trên thi thể ra, “Đại nhân mời xem.”

Đào Mặc nhìn một cái, liền xác định cỗ thi thể này là nam. “Hai vị, cái này giải thích thế nào?”

Vũ Quách thị sợ hãi nhìn Vũ Hữu Thái.

Vũ Hữu Thái nắm cánh tay bà, cố gắng trấn định nói: “Nó, nó chết quá lâu rồi, ta nhất thời nhận lầm.”

Ngỗ tác nói: “Ngay cả nữ nhi mình cũng nhận lầm, thật là chuyện lạ ngàn đời.”

Tuy Đào Mặc rất muốn bàn về vụ án này, nhưng tuyệt đối không muốn bàn về vụ án ở nơi này. Vì vậy sau khi hắn chắp tay tạ ngỗ tác, liền sai nha dịch mang hai người đến công đường.

Lại khai đường lần nữa, lại hai tâm cảnh khác nhau.

Lần trước thăng đường, Đào Mặc đau lòng hai vị lão nhân gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tự dưng gặp phải tai bay vạ gió thế này. Nhưng bây giờ, lại không thể không tin vào lời giải thích của Sử Thiên Sơn. Nếu không phải là có ý hãm hại, làm sao bọn họ ngay cả nữ nhi mình là nam hay nữ cũng nhận lầm? “Vũ Hữu Thái. Ngươi còn không khai ra sự thật?” Đào Mặc cầm lấy kinh đường mộc, vỗ mạnh xuống bàn.

Cả người Vũ Hữu Thái run lên, phủ phục trên mặt đất, “Từng câu hạ dân nói đều là sự thật, đại nhân minh giám.”

“Là thật?” Đào Mặc nói, “Lẽ nào đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng thi thể ngươi tìm được là nữ nhi của ngươi?”

Vũ Hữu Thái nói: “Đại nhân minh giám. Là ta sau khi mai táng cho nữ nhi tâm thần hoảng loạn, nhận lầm người. Xin đại nhân thứ tội.”

Đào Mặc hỏi Vũ Quách thị: “Ngươi cũng nhìn lầm như vậy?”

Vũ Quách thị nhìn nhìn Vũ Hữu Thái, cúi đầu nói: “Dân phụ không biết, dân phụ cái gì cũng không biết.”

Đào Mặc nói: “Các ngươi nếu là vì nữ nhi đòi lại công đạo, vì sao không chịu ăn ngay nói thật? Hay là, theo như lời Sử Thiên Sơn, đây hết thảy đều là cái bẫy được dày công bày ra?”

Vũ Hữu Thái nói: “Là Sử Thiên Sơn hại chết nữ nhi của ta! Là Sử Thiên Sơn hại chết nữ nhi của ta!”

“Vậy thi thể của Vũ cô nương đâu?” Đào Mặc hỏi.

Vũ Hữu Thái cuống quít đứng lên nói: “Ta đi tìm. Ta phải đi tìm ngay.”

“Đợi một chút.” Đào Mặc liền dùng kinh đường mộc vỗ vỗ lên bàn, nói: “Ta còn chưa hỏi xong.”

Vũ Hữu Thái lại quỳ sụp xuống.

Nhìn một người như phụ thân mình đang quỳ trước mặt mình, Đào Mặc không đành lòng, khẩu khí hòa hoãn lại nói: “Chỉ cần các ngươi khai ra đầu đuôi gốc ngọn sự thật, ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho các ngươi.”

Vũ Hữu Thái cúi đầu không nói lời nào.

Vũ Quách thị thì từ đầu đến cuối vẫn không hề ngẩng đầu lên ….

Đào Mặc không khỏi nghĩ tới Kim sư gia thật là có ích. Nếu sư gia có ở đây, nhất định sẽ chỉ điểm mình làm thế nào.

Hắn đang suy nghĩ, liền thấy Kim sư gia từ bên ngoài tiến vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện